[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 2: Linh Hồn Mê Đắm

Chương 3



Dạ tiệc được tổ chức kín đáo nhưng rất xa hoa, khách mời đều là những thương gia giàu có nổi tiếng lại quen biết nhau từ trước, ngoài mặt thì không phô trương nhưng bên trong phải phong phú và có phong cách, nói một cách đơn giản là không thể tổ chức theo kiểu thông thường. Do đó, việc tìm được khách mời có liên quan đến lĩnh vực nghệ thuật trở thành biện pháp tốt nhất để nâng tầm phong cách của chủ nhân.

Đông Phương Mỹ Nhân vì thế nhận được sự quan tâm nhiều nhất của một số đại gia, không chỉ vì sứ Đông Phương nổi danh thế giới, mà quan trọng là ngoại hình của bốn anh em nhà Đông Phương tuấn tú đẹp đẽ kinh người, sự có mặt của họ sẽ kéo theo hiệu quả quảng bá tăng cao, e là còn mạnh hơn bất kỳ một chuyên gia đầu ngành nổi tiếng hay quan chức cao cấp quý tộc nào.

Chỉ tiếc là, từ trước đến nay chưa có ai mời được bốn anh em trai đẹp này cùng một lúc, giống như những trường họp kiểu này, quá nửa sẽ do người con trai thứ của nhà Đông Phương – Đông Phương Thiên Kiêu phụ trách xử lý, còn ba chàng trai “thiên tiên tuyệt sắc” kia luôn chỉ xuất hiện mờ ảo trong vài bức ảnh của các paparazzi, và lan truyền qua câu chuyện của mấy người từng có tiếp xúc công việc với Đông Phương Mỹ Nhân.

Nhưng thật ra lần trước khi Đông Phương Phong Hoa đánh nhau ở sân bay, anh đã bị ghi hình rồi post lên mạng, dáng vẻ phiêu lãng cùng tài năng và phong cách nổi bật của anh cuối cùng đã bị lộ.

Nghe nói đoạn clip ngắn đó đã đạt số lượng người xem cực cao, làm giới truyền thông kinh ngạc xôn xao. Đám báo đài đi truy tìm tung tích, cuối cùng cũng đã chứng minh được nhân vật nam chính chính là con trai cả của nhà Đông Phương – Đông Phương Phong Hoa.

Đám truyền thông lắm chuyện còn bày trò so sánh xem giữa Đông Phương Phong Hoa và Đông Phương Thiên Kiêu thì ai đẹp trai hơn, vì thế hai người bồng dưng có rất nhiều fan, độ hot còn cao hơn cả một số ngôi sao truyền hình.

Cũng vì thế, trong dạ tiệc tối nay, rất nhiều người đến chỉ để tận mắt trông thấy vẻ đẹp của cậu con trai thứ nhà Đông Phương. Đám phóng viên thần thông quảng đại đã chầu chực ở cổng vào hội trường, hòng chụp cho được nhiều ảnh của Đông Phương Thiên Kiêu.

Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Đông Phương Thiên Kiêu đã dự liệu được tình hình sẽ như thế nên đã đặt phòng ở trong khách sạn từ ngày hôm trước, ung dung đợi đến giờ bữa tiệc bắt đầu mới thong thả xuống tầng dưới tham dự.

Đến sảnh lớn, anh nhìn thấy các phóng viên bên ngoài được một phen vồ hụt, không khỏi thấy nực cười.

Nếu thật sựmuốn đọ mưu, những người kia lấy đâu ra cửa làm đối thủcủa anh.

Trong bộ complet màu khói bạc, hai tay đút túi quần, anh cười thầm, khoan thai tiến vào hội trường.

Quen biết rộng rãi, lại thêm vẻ ngoài nổi trội, sự xuất hiện của anh đương nhiên gây ra một cơn xáo động, kế đến là một đợt chào hỏi khách sáo khó tránh khỏi.

Chào hỏi một vòng xong xuôi anh mới rảnh để tìm mục tiêu của mình.

Ban đầu anh đã toan huỷ dự định đến buổi tiệc này để đi Hồng Kông tìm Hắc Dao, nào ngờ vừa tìm hiểu thì biết cô ta cũng nhận lời tham gia sự kiện này, do vậy dù thế nào chăng nữa anh cũng phải lộ diện, để có thể bắt chuyện với Hắc Dao…

Đang lơ đãng tìm quanh trong hội trường, bồng nhiên, một dáng hình mảnh dẻ mặc vest đang đứng tựa góc phòng lọt vào tầm mắt của anh.

Bộ complet ôm sát màu ghi đậm bao bọc thân hình có phần thanh mảnh, tóc ngắn đen bóng, đuôi tóc chấm gáy, mang gương mặt nếu bảo là đàn ông thì quá đỗi thanh tútrắng trẻo. Bộ dạng này, giống nam nhưng không phải là nam, tựa nữ nhưng cũng không phải là nữ, khiến người ta e ngại, hoài nghi và gòn gợn.

Hắc Tĩnh hôm nay không đeo kính râm, các đường nét trên khuôn mặt đều hiện ra rõ ràng, lúc này anh mới phát hiện, Hắc Tĩnh thật ra là một cậu chàng đẹp tao nhã. Cái đẹp đấy hơi quá, hơi ảo, có gì đó giống như vẻ đẹp của con cháu nhà Đông Phương, kỳ lạ và không tầm thường.

Hắn ta nhìn thẳng vào anh cười, khiêu khích và đầy ác ý.

Nén cảm giác lạ lùng ấy lại, Đông Phương Thiên Kiêu nheo mày, bưng ly rượu, chầm chậm đi đến.

-Tôi còn cho rằng nếu không đeo kính râm thì cậu không dám gặp ai! – Anh vừa 1TLỞ miệng đã lên tiếng chế nhạo.

Theo như Thập Nhị điều tra được, thì chính xác là Hắc Phúc Trạch có hai người con gái, nhưng không hiểu người con gái út vì lý do gì đó mà chưa bao giờ thấy được nhắc đến, sau này tài liệu gia phả của gia tộc lại thấy thêm một người con trai là Hắc Tĩnh, người ngoài cho rằng Hắc Tĩnh rất có thể là con riêng bên ngoài mà Hắc Phúc Trạch đem về.

- Chẳng qua tôi lười nhìn người khác, đặc biệt là với những người tự cho rằng mình đẹp trai. – Hắc Tĩnh nhìn thẳng vào anh, đáp trả.

- Sao cơ, xem ra tâm trạng cậu có vẻ không được tốt nhỉ? Có phải là có chuyện gì không hay vừa xảy ra phải không?

- Anh cố tình châm chọc.

- Đâu có đâu, được gặp anh ở đây, tâm trạng tôi tốt lên rồi.

- Hắc Tĩnh lạnh lùng trả lời.

- Không phải cố, không vui thì cứnói ra, nhịn lâu thành bệnh đấy. – Anh cười to.

- Cười được thì cứ cố mà cười, Đông Phương Thiên Kiêu, vì anh sắp sửa không cười nổi nữa đâu. – Hắc Tĩnh nhìn anh hằn học rồi uống một ngụm champagne đang cầm trong tay.

- Ôi, lời của cậu thật khiến người ta lo sợ! – Anh càng cười

- Nếu tôi là anh thì chắc chắn tôi nên sợ.

- Thật đáng tiếc, trên đời này không gì có thể khiến tôi sợ cả.

- Không có ư? Chẳng phải là lời nguyền của nhà Đông Phương làm anh sợ chết khiếp sao? – Hắc Tĩnh cười khẩy.

Sắc mặt anh biến đổi, ánh mắt trở nên sắc lạnh:

- Cậu sẽ hối hận vì đã nhắc đến chuyện này.

- Thật đáng tiếc, trên đời này không có gì khiến tôi hối hận cả. – Sắc mặt Hắc Tĩnh không hề thay đổi.

- Sẽ có sớm thôi. – Anh buông một câu.

Cô tức giận nhìn anh, chỉ muốn cho anh vài phát đạn ngay tại chỗ, gã đàn ông tự cao tự đại đáng chết này thật là quá chướng mắt.

- Hai người đang nói chuyện gì thế? – Giọng Hắc Dao bỗng từ đâu xen vào.

Đông Phương Thiên Kiêu quay người sang, nhìn thấy Hắc Dao trang điểm kỹ càng thì cảm thấy tiếc thay cho cô.

Có một người em trai quá đẹp như vậy, cũng là một nỗi bất hạnh. Tuy ngoại hình Hắc Dao không phải là kém lắm, nhưng khi đứng với Hắc Tĩnh thì không khỏi bị so sánh.

- Hắc tiểu thư, rất vui vì chúng ta lại gặp nhau ở đây. – Nét cười u ám của anh bồng thoáng chốc biến thành nóng bỏng quyến rũ.

- Đúng vậy, thật tình cờ… – Hắc Dao cố gắng giữ bình

tĩnh.

-Tôi nghe nói cô cũng tham dự buổi tiệc này, thế nên không thể kìm nén được muốn gặp cô ngay. – Cả giọng nói lẫn ánh mắt anh đều chứa đầy sự mê hoặc.

- Thật ư? – Hắc Dao đỏ mặt.

- Chúng ta có thể tâm sự một chút không? – Anh làm động tác mời cô sang một phía để dễ bề tâm tình.

- Tất nhiên… là được. – Cô mừng đến nỗi nói năng hơi lắp bắp.

Tất cả các cô gái có mặt trong hội trường đều đang nhìn cô, bởi vì người đàn ông đẹp trai tuấn tú nhất hội trường đang đứng cùng cô.

Thế nên hai người cùng nhau rời khỏi đám đông, để lại Hắc Tĩnh một mình đứng nguyên chỗ cũ, tuy nhiên trước khi đi Hắc Tĩnh đãlàm như vô tình đưa mắt ra hiệu cho Hắc Dao, Hắc Dao khẽ nhướn mày nhưng rồi có vẻ không dám làm trái ý bèn khe khẽ gật đầu.

Đông Phương Thiên Kiêu đưa Hắc Dao vào trong phòng nghỉ dành cho khách VIP rồi hỏi:

- Hình như cô rất sợ em trai?

- Hả? – Hắc Dao phản ứng hơi bất bình thường, sững sờ một giây rồi vội vàng giải thích – Cũng không phải là sợ…

- Hai người không thân nhau lắm à?

- Đâu có? Tình cảm của chúng tôi rất tốt, chẳng qua… – Hắc Dao nhanh chóng lấy lại được phong thái thương trường sắc sảo hằng ngày của cô.

- Chẳng qua? – Anh đợi cô nói tiếp.

- Chẳng qua chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen của anh làm nó nổi cáu, nó tức lắm. – Hắc Dao thẳng thắn nói.

- Ha ha. – Anh cười.

- Anh thật quá đáng. – Hắc Dao miệng thì phàn nàn nhưng trong giọng nói lại chẳng có ý gì là trách móc cả.

Haizzz, đứng trước một người đẹp trai ngời ngời như anh, có người con gái nào lại tức giận được chứ?

Anh đi đến gần cô, đứng trước mặt cô, nói bằng giọng cuốn hút đầy từ tính:

- Xin lỗi, nhà chúng tôi với Hắc Tĩnh có chút ân oán, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến cô, tôi hy vọng là quan hệ giữa chúng ta không vì thế mà bị ảnh hưởng.

Nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Hắc Dao trào dâng một niềm vui khó tả.

Đông Phương Thiên Kiêu cố ý nói rõ ràng ra như vậy, liệu có phải là chứng tỏ anh có cảm tình với cô?

-Tôi biết Tĩnh xử sự có đôi chút cực đoan, tôi luôn khuyên bảo nó, nhưng nói mãi nó chẳng nghe. – Lập trường của Hắc Dao bắt đầu nghiêng về phía anh.

- Chúng ta có thể không nói chuyện về cậu ta nữa được không? Tôi muốn biết thêm những chuyện về cô… – Anh nói rồi khẽ đặt tay lên vai cô.

Hồn của người thợ thủ công cổ đại, đang nương nhờ trên thân cô sao? Vậy thì chỉ cần đưa cô về nhà, là lời nguyền có thể hóa giải được…

- Anh muốn nghe chuyện gì về tôi? – Hắc Dao ngẩng mặt lên mê muội nhìn anh.

- Mọi chuyện.

- Với khả năng của anh, đã tìm hiểu về cô nào thì có chuyện gì của cô ấy mà anh không biết chứ? – Cô dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào ngực anh, nói nhỏ.

Anh cười. Hắc Dao không hổ danh là người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, khá là khôn khéo tinh ranh.

- Có thể chúng ta sẽ rất hợp nhau… – Anh nói đầy ngụ ý, rót cho mỗi người một ly rượu vang đỏ, rồi đưa cho cô.

- Em cũng hy vọng như vậy… – Hắc Dao vui vẻ nhận lấy ly rượu, chạm cốc với anh, không cẩn thận làm rót một chút rượu vào áo vest của anh.

- Ôi ôi, em xin lỗi… – Cô hoảng hốt.

Anh không giật mình mà cũng không nổi cáu, chỉ lấy giấy ăn khẽ thấm vết rượu trên áo rồi nói:

- Không sao đâu.

- Làm sao bây giờ, rượu đỏ lan hết ra áo anh rồi… – Mặt cô đầy vẻ biết lỗi.

- May là tôi đặt phòng ngay lầu trên, tôi đi thay áo khác. Em… muốn lên cùng tôi không?

- Có thể chứ? – Trong mắt cô ánh lên tia nhìn khác lạ.

-Tất nhiên rồi.

Đặt ly rượu xuống, anh đưa cô ra thang máy đi lên tầng tám, vừa vào trong thang máy, hai người như củi khô gặp lửa, ôm hôn nhau cuồng nhiệt, môi không rời môi vào đến tận trong phòng, cứ như một đôi tình nhân quấn quýt không thể chia lìa.

Loạng choạng vào được đến trong phòng, hai người đổ xuống chiếc giường lớn, hai cơthể gắn chặt lấy nhau, quay cuồng, thở gấp…

Đến khi hai người hôn nhau đến quên cả đất trời, trong tay

Hắc Dao bỗng xuất hiện một chiếc kim tiêm nhỏ, đâm vào bắp tay anh!

Đông Phương Thiên Kiêu giật mình, chưa kịp phản ứng gì, thì bất tỉnh, ngã vật xuống người cô.

Hắc Dao đỡ lấy anh, trong lòng lại chẳng muốn chút nào. Tuy mới gặp nhau một lần, nhưng cô rất thích anh, thành thật mà nói không hề muốn làm hại anh, nhưng mà Hắc Tĩnh khăng khăng ép cô phải làm như vậy…

Hắc Tĩnh vì ân oán cá nhân của mình mà ra đòn Giáng đầu với Đông Phương Thiên Kiêu. Loại tà thuật đó tàn khốc thế nào cô cũng từng chứng kiến, nếu mà ra tay không chuẩn thì cầm chắc cái chết. Bây giờ Hắc Tĩnh lại muốn dùng chính phép thuật này để đối phó với Đông Phương Thiên Kiêu sao?

Nói thẳng ra, nếu không phải là Hắc Tĩnh chủ động gây sự trước, thì Hắc Nguyệt Đường làm gì lại đi tranh chấp với nhà Đông Phương?

Rõ ràng là có cách khác để chiếm được Sứ mỹ nhân, nhưng tại sao cô không dám làm trái ý Hắc Tĩnh? Cô mới là chị cơ mà! Không phải thế sao?

Lưu luyến rời xa Đông Phương Thiên Kiêu, cô xuống khỏi giường vuốt lại quần áo, chỉnh trang đầu tóc rồi đi ra mở cửa.

Ngoài cửa Hắc Tĩnh đang đợi cô:

- Xử xong hắn chưa?

Cô gật gật đầu, gương mặt chẳng hề thoải mái.

- Đừng có đeo khuôn mặt như không được thỏa mãn dục vọng thế đi chị, tìm thằng giai khác đi! Đàn ông nhà Đông Phương đều không sống quá ba mươi tuổi đâu, yêu phải loại người đó thì sẽ rất bi kịch đấy. – Hắc Tĩnh châm chọc.

- Đấy chỉ là tin đồn nhảm. – Hắc Dao không tin.

- Tin hay không thì tùy chị. – Hắc Tĩnh cười nhạt lách qua cô đi vào trong phòng, rồi nói với Miêu Vũ đang đứng bên ngoài – Phái người đưa chị tôi về.

- Tĩnh, em định làm gì anh ấy? – Hắc Dao không yên tâm.

- Không liên quan đến chị, về đi.

Hắc Dao nắm chặt tay, cắn môi, đi về phía thang máy dưới sự hộ tống của Miêu Vũ.

Hắc Tĩnh đóng cửa, đến gần chiếc giường, lật người Đông Phương Thiên Kiêu đang nằm sấp lại, ánh mắt đi từ khuôn ngực trần dưới lớp áo hồn độn đang cởi dở, chầm chậm lướt lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

- Dung mạo đẹp đẽ của đàn ông nhà Đông Phương, đều do lời nguyền đó… Chị gái tôi vì không biết mà mắc lừa bởi vẻ bề ngoài này của anh đến mức say như điếu đổ, hừ, để tôi rạch vài nhát dao lên mặt anh, xem anh còn mê hoặc đàn bà nổi nữa không!

Cô nói vậy rồi rút ra một con dao nhỏ, đang định cứa xuống mặt anh thì đột nhiên bàn tay cô bị anh túm chặt, không những thế anh còn mở to mắt nhìn cô.

- Anh?! – Cô giật bắn mình, cuống cuồng vùng ra lui lại phía sau, không hiểu nổi lẽ ra anh ta phải hôn mêrồi sao có thể tỉnh lại.

- Trò rẻ tiền này, mà định đem đi lừa cả tôi sao? – Đông Phương Thiên Kiêu chậm rãi ngồi dậy, lấy ra từ dưới gối một chiếc kim tiêm nhỏ.

Mặt cô bỗng biến sắc. Chiếc túi đựng kim tiêm trên người chị gái cô đã bị tráo!

Gã Đông Phương Thiên Kiêu này… Cái gã Đông Phương Thiên Kiêu chết bầm này…

- Không hổ danh nhị thiếu gia nhà Đông Phương, rất là tỉnh đòn. – Cô nghiến răng.

- Cậu lợi dụng chị gái mình, mục đích là được ở riêng với tôi sao? – Anh đứng dậy, nhạo báng nói.

- Đúng thế đấy! Phải chọn lúc anh đơn thương độc mã mới làm việc được chứ. – Hắc Tĩnh hừ khẽ. Bình thường lúc nào người nhà Đông Phương cũng có vệ sỹ đi theo như hình với bóng, Đông Phương Phong Hoa thì có Thập Tam kè kè bên cạnh, Đông Phương Thiên Kiêu thì là Thập Nhị, vừa vướng chân vừa ngứa mắt, rõ phiền.

- Làm việc? Sao vậy? Cậu có hứng thú với tôi sao? Thế thì xin lỗi nhé, tôi không có cảm giác với đàn ông. – Anh châm chọc để thăm dò, đánh giá Hắc Tĩnh.

- Anh nghĩ quá xa đấy, Đông Phương Thiên Kiêu, tôi chẳng hứng thú gì với anh sất.

-Tôi biết, cậu thì chỉ có hứng thú với Sứ mỹ nhân nhà Đông Phương chúng tôi thôi.

- Đúng vậy!

- Cậu nghĩ là cậu có thể chiếm được sao?

-Tôi không thể, nhưng anh thì có thể. – Cô cười nhếch mép rồi rút một khẩu súng lục mini ra, chĩa thẳng vào anh.

Anh nhướn mày, lạnh lùng nói:

- Muốn đem trò đã dùng với Lồ Mặc để đối phó với tôi ư? Đấy gọi là gì nhỉ… hạ giáng đầu?

- Đúng thế, chỉ cần khống chế được anh, tất cả đều dễ bề xử lý. Nhưng toàn bộ ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư của người nhà Đông Phương đều là giả cả, nên ngày giờ sinh của anh, anh phải tự nói ra, hay cần một phát súng? – Cô tốt bụng hỏi han.

- Không có sự lựa chọn thứ ba sao?

- Anh chỉ được chọn một trong hai.

- Nhưng cả hai cái đấy tôi đều không muốn chọn. – Anh nhún vai.

- Hừ, anh nghĩ là anh vẫn có thể ra điều kiện được với tôi sao? – Hắc Tĩnh tức giận.

-Tất nhiên có thể… – Anh cười xảo quyệt, rút điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số, ấn nút loa ngoài.

Tút… tút… hai tiếng, đầu bên kia bắt máy, lập tức nghe thấy giọng Hắc Dao kêu gào đầy kinh hoàng, phẫn nộ.

- Các người làm gì vậy? Bỏ tôi ra! Không được…

Mặt Hắc Tĩnh biến sắc. Miêu Vũ đâu? Chẳng phải gã ta hộ tống chị gái cô sao, tại sao…

- Bây giờ chúng tôi có thể ra điều kiện được chưa? – Đông Phương Thiên Kiêu cười.

- Thả chị tôi ra. – Cô quắc mắt nhìn anh.

- Không được.

- Anh… – Cô tức giận lên đạn khẩu súng, tiến lên giữ lấy anh, ấn mạnh họng súng vào thái dương – Không thả tôi sẽ giết anh ngay bây giờ!

- Cậu không dám đâu, nếu cậu còn muốn Hắc Dao sống…

- Anh tự tin dọa Hắc Tĩnh.

- Có thể tôi không muốn chị ấy sống… – Gương mặt đẹp của cô bỗng thoảng qua một ý đồ thâm độc.

Đông Phương Thiên Kiêu sững lại một chút. Tình cảm của hai chị em nhà họ Hắc này không tốt sao?

- Nếu quả thật là như thế, vừa hay tôi có thể đỡ cho cậu một việc. – Anh cười tinh quái thăm dò.

Mắt cô lóe lên một tia sắc lạnh, hai người nhìn thẳng vào nhau một thoáng, cuối cùng cô buông anh ra, thu súng về.

- Hừ, thôi được, tạm tha cho anh lần này.

- Nhưng tôi lại không muốn tha cho cậu, cũng không muốn bỏ qua Hắc Dao. – Anh nhướn một bên mày, chưa dứt lời, đã vung tay ra nhanh như điện xẹt chụp lấy cổ tay Hắc Tĩnh.

Biến chuyển này xảy ra nằm ngoài dự liệu của Hắc Tĩnh, cô không hề nghĩ anh có thể to gan dám phản kích, nên chỉ biết ngây người ra, khẩu súng trong tay cũng bị đoạt mất.

Nhưng Hắc Tĩnh phản ứng rất nhanh, xoay mình trên không, chân quét về phía đầu anh.

Anh thẳng lưng ngả ra sau, tránh đòn, đưa tay ra bắt gọn lấy chân cô, cô mượn lực, quay người trên không, vặn mạnh khiến anh phải buông tay.

Lúc này, Miêu Vũ ngoài cửa lo lắng gọi khẽ:

- Thiếu đương gia! Có chuyện gì vậy? Thiếu đương gia…

Hắc Tĩnh đang định cất tiếng thì nghe thấy phía ngoài cũng vang lên những tiếng ẩu đả, bấy giờ cô mới giật minh nhận ra ngay từ đầu Đông Phương Thiên Kiêu đã phòng bị sẵn. Cô tưởng mình đã lên kế hoạch chu đáo, hóa ra trên thực tế Thiên Kiêu đã giăng sẵn thiên la địa võng chờ cô mắc câu…

Tên khốn đáng ghét này, rõ là khó chơi hơn Đông Phương Phong Hoa nhiều.

- Tuy là Hắc Dao có ấn tượng tốt với tôi, nhưng bắt cậu làm tin có vẻ có bảo đảm hơn chút. – Đông Phương Thiên Kiêu lại tấn công, vẻ mặt đầy mưu mô.

- Cái gì? – Hắn định giở trò gì đây.

- Không có gì, cậu cứ ngoan ngoãn đi cùng tôi là được. – Anh ra một đòn về phía Hắc Tĩnh.

- Đừng có mơ! – Cô cảnh cáo, lách người, áp sát, trong tay đã có một con dao mỏng, lia lên má phải của anh.

Anh hơi sững lại, giơ tay lên quệt thấy các ngón tay đều dính máu, sa sầm mặt xuống, lửa giận bốc lên, di chuyển rất nhanh, liên tục ra đòn. Cô tránh bên nọ né bên kia, không cẩn thận một chút liền bị trúng đòn của anh vào má trái.

- Oái… – Cô đau quá ngã ngửa ra sau.

Anh với tay túm lấy cổ áo cô kéo lại, giơ cao nắm đấm đang định bồi thêm một quyền nữa, nhưng nhìn thấy khóe miệng cô chảy máu bèn giật mình dừng tay lại.

Gò má thanh tú, đôi môi đỏ hồng kia làm anh có ảo giác rằng mình đang ra tay với phụ nữ.

Nhưng Hắc Tĩnh lại không hề buông xuôi, cô thấy anh thất thần, lia con dao nhỏ trong tay, lúc sắp sửa đâm vào ngực anh, cổ tay cô đã bị anh vặn ngược, cô đau đớn kêu lên, con dao rơi xuống đất.

Không chỉ có khuôn mặt thanh tú mà đến cổ tay cũng nhỏ nhắn trắng trẻo như thể túm chặt là gãy.

Kỳ lạ! Quá mức lạ kỳ! Bởi con tim của anh cũng có những phút giây mê loạn như thế. Đông Phương Thiên Kiêu khẽ cau mày.

Vừa rồi khi hôn nồng nàn với Hắc Dao, anh cũng không có tích tắc chấn động lạ lẫm như vậy.

- Buông tay! – Cô thu chân, lên gối thúc mạnh vào hạ bộ anh.

- Á… chết tiệt… – Anh đau đớn lăn lộn phải buông Hắc Tĩnh ra, cuộn người lại, rủa thầm thằng quỷ này làm sao có thể học ngón đòn đàn bà như vậy.

Hắc Tĩnh thừa cơ chạy xộc ra phía cửa, vừa mở cửa thì một luồng khói trắng không màu không mùi phun thẳng đến, cô không đề phòng nên ngay lập tức bị ngất đi, ngã sấp về phía trước.

Đông Phương Thiên Kiêu đuổi theo Hắc Tĩnh, nhìn thấy khói trắng thầm lo ngại vội vàng bịt mũi nín thở nhưng đã muộn, chỉ vừa hít một hơi, chân đã mềm nhũn ra, mọi thứ trước mắt bắt đầu méo mó biến dạng. Cuối cùng anh chỉ kịp nhìn thấy bóng một sói Đông Phương và Miêu Vũ cả hai đều bất động nằm dưới đất, rồi cùng với Hắc Tĩnh hai người rơi vào bóng tối mịt mù.

* * *

Nàng sắp chết rồi!

Hắn biết, nàng không qua nổi mùa đông năm nay.

Đến lúc đó, hắn sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt tươi

cười sáng bừng đẹp đẽ của nàng nữa, không được nghe thấy giọng cười lảnh lót như chuông ngân khi thán phục ngợi khen tay nghề của hắn nữa, lúc đó, hắn sẽ cô đơn một mình, đau khổ đến chết…

Kiếp này, nàng là công chúa, là thê tử của người khác, còn hắn, chỉ là một gã thợ lò gốm, chỉ có thể ngắm nàng từ xa, nhìn nàng âu yếm bên phu quân và các con của nàng…

Hắn với nàng, kiếp này trời xa đất cách.

Thế còn kiếp sau thì sao?

Nếu như có kiếp sau, hắn có thể nguyện ước một điều, liệu có thể khẩn cầu ông trời được cùng nàng bên nhau suốt kiếp?

Nhưng trời không đáp ứng, nàng chẳng đáp lời.

Nàng nói, kiếp sau, chúng ta đều là nữ nhi cả đi! Thiên Công.

Đừng làm tình nhân, hãy làm tỷ muội…

Không! Ai muốn làm chị em của nàng? Ai muốn làm họ hàng của nàng?

Không muốn! Chết cũng không muốn!

Nếu kiếp này kiếp sau đều không có được nàng, thì thà cùng nhau chết ở triều đại này!

Hãy để hắn và nàng được chôn cùng nhau, để linh hồn hai người vĩnh viễn lưu lại trong mộ, không chuyển thế, không luân hồi, để hắn được mãi mãi ở bên nàng…

Xương máu hòa vào đất, rồi dùng lửa lớn nung thành chiếc đĩa tròn đẹp đẽ, đó là giấc mộng ái tình, là thân thể, là trái tim cùng nước mắt của hắn.

Hắn, sẽ ra đi trước một bước, hòa mình vào Sứ mỹ nhân – vật tùy táng, các trợ thủ của hắn sẽ chôn hắn cùng với công chúa, hắn không cầu được sống cùng nhau, chỉ cầu được chết cùng nhau.

Sứ mỹ nhân sẽ mang lời nguyền và tính mệnh của hắn, còn hắn, sẽ hóa thành ma, thành quỷ, không xa rời không tách biệt, không có ai có thể chia cắt được hắn và nàng.

Chiếm đoạt Sứ mỹ nhân, mệnh không quá ba mươi…

Sống không qua được tuổi ba mươi…

Cảnh tượng ai oán, mịt mùng như sương khói, có người ghé vào tai Hắc Tĩnh hát mấy câu gì đó, cô mơ mơ màng màng, thoáng thấy một chiếc đĩa sứ hình tròn, đẹp như bầu trời sau mưa, chỉ có điều không hiểu sao chiếc đĩa bị khuyết một góc, tại sao lại vỡ như vậy? Mấy vòng tròn đỏ tươi trên kia cứ to dần to dần, cuối cùng ngưng kết thành những giọt máu, chảy xuống…

Cô đau lòng quá, đau quá…

- Này, tỉnh lại đi! – Có người đang lắc lắc cô.

Là ai?

- Tỉnh lại cho tôi!

Cô đột nhiên bừng tỉnh, khóe mắt đẫm nước, nhưng không nhớ được cảnh tượng vừa mơ nữa.

- Chà, ngủ lâu quá. – Một giọng trầm khàn vang lên phía bên phải cô.

Cô giật mình ngoảnh đầu, nhìn thấy mặt Đông Phương Thiên Kiêu liền sợ hãi ngồi dậy, mắt trợn lên lưỡi cứng lại.

Tại sao Đông Phương Thiên Kiêu lại ở đây? Cô kinh hãi, theo bản năng cúi xuống nhìn lại quần áo trên người, may quá, vẫn đang mặc bộ complet đấy, chỉ tội hơi nhàu nhĩ một chút.

- Anh… – Vừa mới mở miệng, khóe miệng cô đau tưởng chết được, giơ tay lên sờ mới sực nhớ ra cô bị anh thoi cho một quyền, mặt ngay lập tức sa sầm xuống.

- Một người đàn ông nằm mơ mà khóc, kể cũng hiếm thấy.

- Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng châm chọc.

Mới rồi thấy Hắc Tĩnh nằm mơ lẩm bẩm linh tinh, anh ghé đầu gần lại mà vẫn không nghe ra cậu ta nói gì, chỉ nhìn thấy hai hàng mi dày của cậu ướt đẫm nước mắt, dáng vẻ đó giống hệt một người con gái.

Chậc, tên nhóc này, toàn thân ẻo lả sặc mùi đàn bà, làm người ta nhìn vào cũng thấy phát phiền.

Hắc Tĩnh lau nước mắt thật nhanh, trừng mắt với anh để khỏa lấp:

- Mắt anh lòa rồi à? Đấy là tôi toát mồ hôi.

Mồ hôi toát ra từ trong mắt? Thôi được rồi, kiểu đối thoại ngu ngốc này không nhất thiết phải tiếp diễn.

Anh lạnh lùng nhìn rồi nói:

- Cậu toát mồ hôi hay nước mắt chẳng liên quan gì đến tôi, bây giờ tôi chỉ muốn làm rõ kẻ nào phun thuốc mê và đem chúng ta đến đây.

Anh bực dọc đứng dậy, nhìn quanh căn phòng cũ kỹ.

Lúc tỉnh lại, đầu vẫn còn cảm giác nặng trịch, có thể thấy loại thuốc mê này rất mạnh, rốt cuộc đối phương là ai?

Nếu như không phải là Hắc Tĩnh cũng bị hại thì anh sẽ khẳng định được đấy là mưu kế của ai, nhưng đến cậu ta cũng bị trói rồi mang tới đây, thì tình hình có chút không bình thường rồi.

Không phải là Hắc Nguyệt Đường giở trò, thì là do ai làm đây?

- Cái gì? Hắc Tĩnh giật mình, nhìn bốn phía, mới phát hiện ra cô và Đông Phương Thiên Kiêu bị nhốt trong một chỗ như ngôi nhà gỗ nơi rừng sâu, trong phòng có giường, có sofa, có cả thiết bị vệ sinh tắm rửa, nhưng tất cả đều phủ đầy bụi, lại còn đầy mùi ẩm mốc, trông như một nơi bỏ hoang lâu ngày.

Sau đó, cô nhớ lại làn khói trắng mà mình hít phải ở cửa phòng khách sạn, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Là ai mà to gan đến vậy, dám cùng lúc chọc vào cả Đông Phương Mỹ Nhân lẫn Hắc Nguyệt Đường?

Nhốt cô với Đông Phương Thiên Kiêu ở đây, là muốn làm gì?

- Đây là chỗ nào? – Cô run rẩy hỏi.

- Không biết, cửa sổ bị đóng kín, không trông thấy bên ngoài, cửa chính cũng bị khóa từ ngoài. Nhưng có vẻ như không có người canh gác. – Anh nhún vai.

Cô nhíu mày, lần tìm chiếc điện thoại di động trên người, anh lạnh nhạt bảo:

- Đừng tìm nữa, điện thoại và đồng hồ đều bị lấy rồi, đến cả tiền lẫn thẻ tín dụng trên người cũng bị thu sạch.

Mặt cô hơi biến sắc, quả nhiên phát hiện trên người ngoài quần áo ra tất cả mọi thứ đều bị cuỗm sạch.

- Bây giờ chúng ta không biết thời gian, không biết ngày tháng, không biết mình đang ở đâu, coi như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài…

- Shit! – Cô chửi thề một tiếng, xông lại phía cửa gỗ, ra sức đẩy.

- Đừng có lãng phí sức lực làm gì, theo tình hình này, thì chúng ta đã một ngày một đêm không ăn gì rồi, tốt nhất cậu nên giữ sức một chút. – Anh chán nản ngồi lên chiếc sofa đầy bụi mốc, ảo não khuyên.

Cô sợ hãi quay lại. Chính xác là tay chân cô chẳng còn chút sức lực nào, dạ dày trống rỗng, tim đập nhanh nhưng yếu, cảm giác này chính là do đói bụng.

- Chết tiệt… Rốt cuộc là ai? – Cô dựa vào bức tường gỗ thở hổn hển, bắt đầu suy đoán về kẻ địch.

- Cho dù là ai đi chăng nữa, tôi thấy chiêu này của hắn rất lợi hại. – Anh chống cằm, trầm ngâm nói.

-Tại sao?

- Cậu nghĩ xem, hai người chúng ta mất tích cùng lúc, sẽ dẫn đến kết quả gì? – Anh nhìn Hắc Tĩnh.

Cô nghĩ một thoáng, sắc mặt bồng trở nên trắng bệch.

- Người này… muốn gây ra xung đột giữa Hắc Nguyệt Đường và Đông Phương Mỹ Nhân?

- Chính xác. Vì quan hệ giữa chúng ta hiện đang căng thẳng, nên người nhà chúng tôi nhất định sẽ cho là do cậu làm, còn Hắc Nguyệt Đường lại nghĩ cậu mất tích là do nhà Đông Phương chúng tôi ra tay… – Anh bình tĩnh phân tích.

- Hắn muốn cả hai bên chúng ta đều chịu tổn thất! – Cô phẫn nộ kêu lên.

- Đúng thế, chúng ta lưỡng bại câu thương còn hắn ngư ông đắc lợi.

- Đắc lợi? Hắn muốn đoạt được lợi lộc gì từ việc này chứ?

- Có thể là bí quyết của sứ Đông Phương, có thể là bộ sưu tập quý giá của Hắc Nguyệt Đường…

Cô càng nghe càng sợ hãi, cho dù lợi dụng Hắc Nguyệt Đường để tấn công Đông Phương Mỹ Nhân, hay là lợi dụng Đông Phương Mỳ Nhân đối phó Hắc Nguyệt Đường, đều gây cho hai bên tổn thất vô cùng to lớn.

- Xem ra, dã tâm của người đứng sau bức màn kia không nhỏ- Anh hừ một tiếng, rồi liếc nhìn cô, hỏi – Lúc cậu mở cửa ra ngoài không nhìn thấy ai cả sao?

- Chưa kịp nhìn thấy gì thì khói trắng đã phun đầy mặt rồi…

- Làm sao có thể không nhìn thấy? Nếu không phải là đứng rất gần chỉ trong gang tấc thì làm sao có thể ra tay được? – Anh trợn mắt.

- Cửa vừa mở, thuốc mê ngay lập tức xộc thẳng đến, nếu là anh cũng giống vậy thôi, chưa kịp nhìn thấy gì đã lăn quay rồi. – Cô nổi cáu.

- Chậc, lúc đó nhất định có người nấp ở ngoài cửa…

- Thế xin hỏi anh nhìn thấy ai?

-Tôi chỉ nhìn thấy hai người của tôi nằm dưới đất, cả Miêu Vũ nữa, tất cả đều bất tỉnh.

- Liệu có phải do chính người của các anh làm không? – Cô nghi ngờ nhìn anh.

- Không thể nào.

- Ai bảo. Người ngoài sao biết được anh và tôi cùng lúc có mặt ở khách sạn đó?

- Nếu dựa theo manh mối đó, Hắc Nguyệt Đường các cậu cũng là đối tượng tình nghi, không phải thế sao? – Anh phản công.

- Hắc Nguyệt Đường chúng tôi ai ai cũng trung thành tận tụy, không bao giờ có chuyện phản bội.

- Bầy sói Đông Phương của chúng tôi cũng thề sống chết nguyện trung thành với nhà Đông Phương, không thay lòng đổi dạ.

- Hmm, lòng dạ còn bị ngăn cách bởi da bụng, làm sao anh biết được trong số sói Đông Phương của anh không hề có người phản bội? – Cô cười khẩy.

- Bởi vì đội ngũ của chúng tôi coi trọng lòng tin, không như các băng nhóm xã hội đen thông thường chỉ là một lũ ô họp. – Anh cũng đáp lễ bằng một cái nhếch mép.

- Anh… – Cô giận dữ nhìn anh.

- Bỏ đi, nói với cậu mấy chuyện này ở đây cũng chả có ích gì, hãy nghĩ cách thoát khỏi đây thì thực tế hơn. – Anh tự thấy mình ngu ngốc khi thời điểm này lại đi tranh cãi mấy chuyện vô bổ với cậu ta.

Neu đúng là anh mất tích hai ngày nay, nhất định Thập Nhị đã về thông báo, nếu vậy thì Tuyệt Thế chắc đã hành động rồi…

Chậc, để cho thằng quỷ con tính cách dị thường đó ra tay, Hắc Nguyệt Đường không bị nó san phẳng mới lạ.

Đông Phương Thiên Kiêu phiền muộn thở dài, bắt đầu quan sát kết cấu của ngôi nhà gồ cũ kỹ.

Vì là nhà gỗ đã cũ, nên muốn thoát ra không khó, nhưng vấn đề là phải có dụng cụ…

Anh bước vào phòng tắm, nhìn thấy trong đó có cửa sổ nhỏ, bèn trèo lên trên bồn tắm, đẩy mạnh vài lần, thì thanh gỗ đóng chặt từ phía ngoài hơi lỏng ra.

Hừm, từ đây có thể trèo ra ngoài, nhưng ô cửa không được lớn, chỉ có người khung xương nhỏ mới có thể luồn qua.

Nói đến khung xương thanh mảnh, thì chỉ có Hắc Tĩnh thôi, nhưng cậu chàng này với anh không hòa hợp gì cho lắm, một khi đã thoát ra được khó mà đảm bảo sẽ không chạy luôn một mạch…

- Anh đang làm gì vậy? – Hắc Tĩnh đi đến trước cửa nhà tắm nhìn anh.

- Tìm lối thoát.

- Anh định ra bằng đường cửa sổ bé tí đó à? – Cô chau mày.

- Chỗ này đóng không chặt, có thể mở được.

- Anh làm sao có thể lách ra nổi? Vai anh chắc chắn là không lọt qua… – Cô ước chừng phần vai và lưng vừa rộng vừa dày của anh.

-Tôi không qua nổi, cậu thì được. – Anh ngoái đầu lại.

- Tôi? – Cô giật mình.

- Cậu rất gầy, vai cũng mảnh như phụ nữ, chắc là qua được. – Anh chọc.

Cô giận tím mặt, vớ lấy chiếc tay ghế gãy bên cạnh ném về phía anh:

- Ai bảo tôi giống con gái? Tôi là đàn ông!

Anh né dễ dàng, cười nhạt nhảy xuống, cố ý nói:

- Gì mà phải kích động thế? Cậu giống con gái thật mà…

Cô không để anh nói hết, xông thẳng đến giơ cánh tay lên, nhưng chưa kịp giáng vào mặt anh thì cổ tay đã bị khóa chặt.

- Nhìn xem, cổ tay nhỏ như thế này, còn nữa… – Anh ngắm nhìn cổ tay của Hắc Tĩnh, rồi bồng nhiên đưa tay qua eo cậu kéo mạnh lại, gí sát mặt cô nói – Đôi mắt này của cậu, quá sáng quá long lanh; cái mũi này, quá thanh tú; đôi môi này…

Nói đến đây anh bồng dừng lại, trong đáy mắt có ngọn lửa đang rực cháy. Đôi môi này, quá mượt mà, quá hấp dẫn… quá khiêu khích…

Hắc Tĩnh giận dữ vùng mạnh ra, vung khuỷu tay định thúc vào ngực anh.

Anh phản ứng rất nhanh, đỡ bằng tay trái, bắt lấy tay Hắc Tĩnh, dồn cô ép người vào cánh cửa phòng tắm.

- Đến sức khỏe của cậu cũng giống con gái. – Anh cười nhạo.

Hắc Tĩnh bị kẹp giữa cánh cửa và anh, không nhúc nhích nổi, hổn hển kêu to phẫn nộ:

- Buông tôi ra!

- Có bản lĩnh thì tự thoát ra! – Anh càng ép chặt nửa người dưới vào Hắc Tĩnh hơn, chóp mũi gần như chạm vào nhau.

- Anh… – Cô bị dồn ép đến mức hít thở cũng khó khăn, sức mạnh cường tráng của một người đàn ông thực thụ không giống như cô…

Rõ ràng là nam nữ khác nhau, cho dù cô có phản đối phàn nàn thế nào, rốt cuộc vẫn chỉ là một người con gái!

Đông Phương Thiên Kiêu vốn chỉ định chỉnh Hắc Tĩnh một bài, nhưng đến khi áp chặt vào cơ thể Hắc Tĩnh, anh mới phát hiện một cảm giác lạ lẫm đang dâng lên trong mình, anh bị tên nhóc này chọc cho nhịp thở lẫn nhịp tim đều hỗn loạn…

Chết tiệt! Điên quá rồi!

Buông mạnh Hắc Tĩnh ra, anh nặng nề quay người, xắn tay áo sơ mi lên, cầm tay ghế của chiếc ghế gãy lúc nãy lên, không quay đầu lại mà nói:

- Tránh ra, tôi phải phá cái cửa sổ này.

Hắc Tĩnh nghiến răng, dịch sang một bên, không hiểu vì sao tim cô cũng đập thình thịch.

Đông Phương Thiên Kiêu dùng hết sức bình sinh phang vào mấy thanh gỗ đóng bên ngoài ô cửa nhỏ, chẳng bao lâu mấy thanh gỗ gãy nát, ánh nắng yếu ớt bên ngoài len vào.

- Được rồi. – Anh thở phào, nhìn ngó thăm dò tình hình bên ngoài, mày lại cau lại.

Ngoài kia là một khu rừng rậm rạp vô cùng vô tận, hình như họ đã bị đưa đến nơi núi sâu rừng thẳm, muốn xuống chân núi phải tốn không ít sức lực.

- Sao vậy? Có nhìn ra chỗ này là chỗ nào không? – Cô tò mò hỏi.

- Không biết, bốn bề đều là rừng cây. Cậu trèo ra trước đi, sau đó tìm cách mở cửa chính. – Anh nhảy xuống khỏi bồn tắm, rửa tay.

- Anh không sợ tôi chạy một mình đi mất à? – Cô nháy mắt châm chọc.

- Liệu cậu có chạy nổi không? Đây là Đài Loan, cậu lạ nước lạ cái, chạy đi đâu được? Chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện đi xuyên qua rừng đã là một vấn đề rồi. – Anh tiện tay rửa luôn mặt, quay đầu nhìn Hắc Tĩnh lạnh lùng cười.

Cô nhìn thẳng vào anh.

Những lọn tóc dính nước của anh lòa xòa rơi xuống, làm mất đi vài phần mạnh mẽ sắc sảo nhưng lại tăng lên mấy phần bảnh bao lãng tử, thêm chút mệt mỏi trên gương mặt càng làm các đường nét vốn vô cùng tuấn tú của anh trở nên quyến rũ…

Cô vốn rất ít khi chú ý đến ngoại hình của đàn ông, mà cũng chẳng có hứng thú với đàn ông, thế thì cơn xao động trong lồng ngực cô là đến từ đâu?

- Hắc Tĩnh, cậu có đang nghe tôi nói không thế? – Anh liếc nhìn hỏi.

Cô giật mình, vội vàng thu ánh mắt về, cúi mặt xuống hỏi:

- Anh cho là tôi đi một mình thì sẽ không tìm được đường ra à?

- Nếu như tôi đoán không nhầm thì đây là một khu rừng trên núi, cậu ra ngoài đấy mà đi lung tung chắc chắn sẽ lạc. – Anh cảnh báo.

Hmm, anh ta muốn dọa cô đây mà! Tốt thôi, đầu tiên hãy thuận theo ý của anh ta, đợi đến khi cô thoát khỏi ngôi nhà, cô sẽ rời khỏi đây trước, để anh ta một mình ở lại đây cho chết đói.

Định bụng xấu xa như vậy, cô giả vờ gật đầu, nhảy lên bồn tắm, hai tay bám chặt vào cửa sổ:

-Tôi biết rồi, đẩy giúp tôi lên cái.

Hừ, cậu chàng này rõ là có ý đồ xấu, rõ là muốn chạy thoát khỏi đây một mình.

Anh đan mười ngón tay vào nhau, để Hắc Tĩnh giẫm lên cho có đà trèo, ngay khi Hắc Tĩnh sắp luồn qua cửa sổ, anh túm lấy cẳng chân Hắc Tĩnh nói:

- Hắc Tĩnh, chị gái cậu vẫn đang ở trong tay nhà Đông Phương chúng tôi, cậu đừng quên điều đó.

Hắc Tĩnh dừng lại, lưng quay về phía anh, không thể ngoảnh đầu chỉ cười giả lả nói:

-Tôi không quên. Nhưng tôi nghĩ tôi có khả năng cứu chị ấy về.

Nói rồi cô thúc mạnh gót chân đá văng anh ra.

-Ối…

Đông Phương Thiên Kiêu bị đá trúng ngực, ngã về phía sau, vừa vội đứng lên đã nhìn thấy Hắc Tĩnh luồn qua cửa sổ như con rắn.

- Hắc Tĩnh! – Anh tức giận nhảy lên nhìn theo qua cửa sổ.

- Anh ngoan ngoãn đợi ở đây vậy! Đông Phương Thiên Kiêu, kiểu gì anh cũng sống không được bao lăm nữa, chỗ này lại rất yên tĩnh, chết ở đây cũng không có ai quấy nhiễu anh. – Hắc Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, cười nhạo độc địa.

- Cậu… – Anh trừng mắt nhìn lại. Đồ khốn!

- Vĩnh biệt nhé, Đông Phương Thiên Kiêu. – Cô vẫy tay, rảo bước xa dần.

Anh nhìn Hắc Tĩnh đi vào giữa rừng rậm, phút chốc cơn giận biến thành tiếng cười lạnh lùng.

Cậu không đi xa nổi đâu, Hắc Tĩnh. Chỉ có lũ ngốc mới xuống núi một mình lúc sương xuống.

Quay lại sofa ngồi xuống, anh ung dung dựa lưng nghỉ ngơi, trong bụng nghĩ đếm đến một trăm, Hắc Tĩnh nhất định sẽ tự động quay lại.

Một, hai, ba…