Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chương 10



“Thượng Quan đường chủ.” Tô Diễm chắp tay với Thượng Quan Vân đã ngồi ở trên lưng ngựa ở bên cạnh, nhìn thấy Lục Nhi không ngừng chuyển đồ đạc vào trong xe ngựa, sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ.

“Dương tổng quản lần này đi cũng là vì huynh đệ trong giáo, không cần quá mức câu nệ.” trên khuôn mặt nhìn rất thanh tú của Thượng Quan Vân lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, khuôn mặt ban đầu nhìn vô cùng trẻ tuổi lại vì thế mà ít đi vài tuổi.

Lần này Tô Diễm để cho Thượng Quan Vân đi theo đó là vì Thượng Quan Vân mặc dù trẻ tuổi nhưng võ công cũng không nhược, số lần ra Hắc Mộc Nhai cũng ít đến đáng thương, cơ bản không có gì có thể nhận ra được, càng không có người nào sẽ chú ý đoàn người giống như bọn họ, đối hệ số an toàn mà nói, vẫn là rất cao, chỉ là bình thường vị Đường chủ này không thường xuất hiện trong viện của giáo chủ, còn không quá quen thuộc, không biết có thể có chỗ dùng được hay không.

“Ra Hắc Mộc Nhai, tại hạ liền không phải Dương Liên Đình, mà là Tô Diễm.” Tô Diễm nhảy lên xe ngựa, nhìn vào phía trong nhưng không nhìn thấy thân ảnh của giáo chủ đại nhân, có chút bất đắc dĩ thở dài, liền vén mành xe ngựa ra rồi ngồi xuống.

Thượng Quan Vân nhìn tấm mành, vung tay lên với cấp dưới của mình: “Xuất phát.”

Chiếc xe ngựa mà Tô Diễm ngồi này bên ngoài nhìn qua tuy rằng rất mộc mạc, nhưng bên trong cũng rất thoải mái, nơi nơi đều là ám cách, chứa những thứ lúc trước Lục Nhi dặn dò với anh gần một canh giờ mới dặn dò xong. Xe ngựa này vốn là chuẩn bị cho giáo chủ đại nhân, chính là hiện tại Tô Diễm rất được giáo chủ sủng hạnh, lấy để dùng cũng không có gì.

Chính là đường này mới đi không đến một khắc, đã có chút nhớ y nha.

Từ Hà Bắc đi Giang Nam tuy nói không xa nhưng cũng không gần, trạm đầu tiên Tô Diễm muốn đí đó là Tô Châu, dù sao vừa đi liền chạy đến Hàng Châu, chỉ sợ giáo chủ đại nhân sẽ phát hiện.

Thượng Quan Vân làm việc vẫn luôn dựa vào bài bản, được một ngày đường, đoàn người vào lúc trước khi bầu trời tối đen liền đến tòa thành nhỏ đầu tiên sau khi Tô Diễm ra Hắc Mộc Nhai, bởi vì trước đó đã chuẩn bị tốt, cho nên không xuất hiện loại tình huống gì mà phòng khách *** không đủ chỉ có thể để hai người chen chúc ở cùng nhau, hơn nữa khách *** dưới danh nghĩa thần giáo sau khi được Tô Diễm đưa ra ý kiến mà trải qua gia công, giường vô cùng mềm mại, phương tiện vô cùng đầy đủ, phòng hảo hạng lại bố trí nhà vệ sinh độc lập, làm cho Tô Diễm rất là vừa lòng thành quả cải tạo này.

“Công tử, Thượng Quan công tử thỉnh ngài xuống lầu dùng bữa tối.” Tô Diễm để bọc đồ tối nay sử dụng lên trên giường, liền đi theo giáo chúng thần giáo xuống lầu.

Thời điểm Tô Diễm tiến vào nhã gian Thượng Quan Vân đã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, thấy anh đến liền chắp tay.

“Không nghĩ tới thức ăn ở tiểu *** này cũng phong phú như vậy.” Tô Diễm đi theo giáo chủ đại nhân ăn sơn trân hải vị lâu như vậy, chỉ nhìn màu sắc cũng có thể phán đoán một chút, nhìn thấy vài món thức ăn này thật ra cũng có chút kinh ngạc.

Thượng Quan Vân đặt chén rượu đầy ở trước mặt Tô Diễm, gắp một đũa cá: “Dương tổng quản đại giá quang lâm, tự nhiên là phải dâng lên rượu ngon đồ ăn ngon a.”

Nghe lời này của Thượng Quan Vân, tuy trong giọng nói không có một chút mùi vị châm chọc, nhưng Tô Diễm nghe thế nào cũng cảm thấy… Quỷ dị như vậy chứ.

Vì thế Tô Diễm thật sự không biết phải nói gì cho tốt: “Thượng Quan Đường chủ khách khí.”

“Lúc trước ở trong giáo cũng không quá quen thuộc với Dương tổng quản, chỉ là nghe được không ít chuyện của Dương tổng quản, lần này có thể cùng Dương tổng quản một đường, thật may mắn.” Thượng Quan Vân vừa ăn ăn uống uống vừa cùng Tô Diễm nói chuyện, “Đồng đại ca cùng ta giao tình vốn dĩ không tồi, có chút chuyện hắn muốn hỏi Dương tổng quản rồi lại sợ đường đột, Thượng Quan Vân vốn là một thô nhân, tò mò đã lâu, còn có một nghi vấn muốn mời Dương tổng quản giải thích nghi hoặc.”

“Thượng Quan Đường chủ gọi ta Tô Diễm là được, ngươi gọi ta Dương tổng quản ta luôn cảm thấy nghe có chút kỳ quái.” Tô Diễm nếm mấy miệng đồ ăn, phát hiện quả thật không tồi, liền bắt đầu ăn những thứ mình thích.

Thượng Quan Vân uống một ngụm rượu, đặt chiếc đũa ở một bên: “Thượng Quan Vân ngày thường cũng là người thích trực tiếp, Tô Diễm, ta thật tò mò, ngươi thủ đoạn không tồi, thái độ làm người cũng thẳng thắn, vì sao phải làm luyến sủng của giáo chủ?”

Phụt…

Nước trà vừa mới vào miệng Tô Diễm cứ như vậy văng lên cái chén của mình. Thượng Quan Vân quả nhiên… Thật trực tiếp a. Anh vốn tưởng rằng ngày đó sau khi bị Đồng Bách Hùng nhìn thấy sẽ có chút nhắn lại linh tinh, chính là đợi vài ngày không có, còn tưởng rằng không ai thảo luận chuyện này, không nghĩ tới là trộm thảo luận a.

Tô Diễm dùng ống tay áo lau lau nước trà bắn trên mặt, biết cơm này đừng nghĩ ăn nữa, vì thế cũng hạ đũa: “Nếu ta nói ta là thật tình thích giáo chủ, ngươi có tin tưởng không?”

“Không tin.” Vì thế Thượng Quan Đường chủ ngươi cũng rất trực tiếp.

Tô Diễm có chút xấu hổ sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ ta nhìn qua liền giống loại tiểu nhân vì lấy lòng giáo chủ mà lấy thân thị chủ này sao?”

“Mấy tháng trước trong giáo lưu truyền ngươi chính là một người như vậy, lấy lòng giáo chủ, lừa trên gạt dưới.” Thượng Quan Vân gật gật đầu, nhưng lập tức lại có chút nghi hoặc, “Chỉ là không biết vì sao hai tháng gần đây ngươi lại đột nhiên trở nên chính phái rất nhiều, đến ngay cả giáo chủ trọng chưởng quyền to, tựa hồ cũng là ngươi… Ta thấy không rõ.”

“Có một số việc ngay chính ta cũng nói không rõ, trước kia quả thật là vì quyền vì tài, chính là ở chung lâu cùng giáo chủ, quả thật thật sự động tâm, muốn vì y tốt, một khi đã như vậy chuyện ta làm trước kia liền không còn ý nghĩa nữa, không bằng vì thần giáo vì giáo chủ làm nhiều chút chuyện.” Tô Diễm tự nhiên không có khả năng nói cho hắn mình ở trong xác của Dương Liên Đình thì khẳng định phong cách hành sự phải đổi, chỉ có thể nói chuyện một phần thực chín phần giả.

“Nếu ngươi thật sự nghĩ như thế thì tốt, nếu ngươi àm ra chuyện gì bất lợi với giáo chủ bất lợi với thần giáo, vậy đừng trách đến lúc đó Thượng Quan Vân xuống tay vô tình.” Thượng Quan Vân chắp tay với Tô Diễm, “Hôm nay công tử sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải chạy đi.”