Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Quy Điền

Chương 1: Nhân sinh bi thúc



Hàn Duyệt luôn là một đứa trẻ bi thúc (xui xẻo, không may, bất hạnh), mới trước đây, cùng đồng bạn đứng ở đống khẩu môn (cửa nhà, hoặc cửa thôn,..) đập ruồi bọ, tranh làm người dẫn đầu, người ta đập trúng ruồi bọ, cố tình hắn đập trúng ong mật, bị chích cho khóc rống không ngừng.

Lớn lên chút nữa, cùng bạn học đi chơi xuân, những đứa trẻ lớn lên trên thành phố chưa từng đi qua đường nhỏ của nông thôn, hưng phấn sôi nổi bắt đầu đi, người khác đi qua thì không sao, hắn vừa đi đã vấp té, mặt đập xuống bãi cứt chó, lưng chỏng lên trời, bốn chân vươn ra thành con rùa, đám bạn học xem mà choáng váng.

Lại lớn được chút nữa, rốt cuộc kế thừa gia nghiệp thi đậu đại học y khoa, cao hứng phấn chấn cùng bằng hữu đi chúc mừng, trên đường nghe có người hô bắt trộm, thân là ngũ hảo thanh niên của tân thế kỷ, hắn cùng bằng hữu nghĩa bất dung từ chia nhau ra đuổi bắt, bằng hữu bắt được tên trộm, được một huy chương hăng hái làm việc nghĩa, trường học khen ngợi thưởng tiền, mà hắn thành công áp đảo một cảnh sát chìm cũng đang đuổi theo kẻ trộm, thiếu chút nữa bị nắm đi ăn cơm tù, phải nhờ người giải thích rất nhiều mới được phóng thích.

Cho nên, khi Hàn Duyệt cùng bằng hữu trèo núi bị sét đánh thành tro, hắn chỉ bi thúc cảm khái, nhân sinh không có bi thúc nhất, chỉ có càng bi thúc.

Hàn Duyệt ẩn ẩn nghe thấy có vài người đang hô to cái gì giao ra Đồng Bách Hùng, mở mắt ra, chỉ thấy một đám người cầm đao kiếm côn, y phục khác nhau vây quanh hắn, một người trong đó nắm cổ áo hắn lay lay, bảo hắn giao ra Đồng Bách Hùng, hắn theo phản xạ mở miệng giải thích, “Đó là ai? Ta không biết.”

Vừa mới nói xong, một thanh kiếm liền xuyên qua tim hắn, lúc hắn té xuống đất, chợt nghe một thanh âm nữ cao đang thét lên, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nử tử ôm một tiểu nam hài nõn nà cách đó không xa hô khóc, “Cha nó a..................”

“Cha............” Tiểu nam hài cũng hô khóc.

Hàn Duyệt thấy mình quả nhiên đủ bi thúc, còn chưa rõ cái gì, đã bị người làm thịt, nhưng đôi mẫu tử này cũng rất đáng thương, chỉ hy vọng họ có thể tránh được một kiếp, nhưng mà cái tên Đồng Bách Hùng, sao lại quen tai tới vậy nhỉ?

Lần thứ hai tỉnh lại, Hàn Duyệt phát hiện mình đang bị nướng trên lửa, muốn giãy giụa một chút, lại phát hiện căn bản không thể động đậy, nương gương đồng cách đó không xa quan sát, mới bi thúc phát hiện, mình bị người ta nắm trong tay, biến thành tiểu đao hình dạng quái dị, mà người nắm hắn, có một mái tóc màu đen mượt như tơ lụa hảo hạng nhất thả ra sau lưng, dung mạo tuấn tú tú lệ, ánh mắt băng lạnh lại kiên nghị, còn có cả hung ác muốn vứt bỏ hết thảy.

Biến thành đao thì biến thành đao vậy, tuy rằng hình dáng quái dị chút, ít nhất chủ nhân bộ dạng không tồi. Hàn Duyệt vừa chuẩn bị lại tâm lý mình, lại thấy người nắm hắn, làm một chuyện khiến hắn bi thúc tới mức lập tức ước gì mình chết đi, tự, cung, dùng thanh đao hắn biến thành tự, cung, nguyên lai hắn là một thanh đao tự cung a.

Hàn Duyệt hỗn độn, nếu đao có thể rơi lệ, Hàn Duyệt nhất định là rơi lệ đầy mặt, đáng mừng chính là, vừa mới cắt xong thứ kia, Hàn Duyệt đã bị người nọ đánh nát, nhân đạo hủy diệt hoàn toàn.

Lần thứ ba tỉnh lại, Hàn Duyệt phát hiện mình nằm trên một cái giường lớn, trong phòng cổ kính, Hàn Duyệt đứng dậy quan sát một chút, phát hiện đây là khuê phòng của một nử tử, quần sam đang thêu, đàn tranh huân hương, Hàn Duyệt lại lần nữa choáng váng, vừa mới chuẩn bị nghĩ thông suốt.

Chỉ thấy một người vận thanh sắc trường bào, mái tóc như tơ dùng một sợi dây cùng màu cột ra sau, khuôn mặt tuấn mỹ, có chút quen thuộc bước vào.

Hàn Duyệt còn đang ngẩn người, lo lắng có cần lên tiếng gọi y không, chỉ thấy người nọ đã vươn hai tay, thon dài tao nhã, hung hăng bóp cổ Hàn Duyệt, lần nữa đặt hắn lên giường, “Thi Thi..................” Người nọ mở miệng, trong thanh âm mang theo nhu tình.

Hàn Duyệt muốn giãy giụa vài cái, nhưng vì vừa vào thân thể này, còn chưa thích ứng, tay chân không nghe sai sử, vô lực chống cự, chỉ đành bi thúc chờ chết.

“Thi Thi............ Ngươi theo ta mười năm, thông minh nhạy bén nhất, thiện hiểu ý người, trong số tất cả thê thiếp, ta thích nhất chính là ngươi............” Thanh âm mềm mại đa tình, bao hàm thương tiếc, nhưng lực đạo trên tay lại không chút giảm nhẹ, “Ngươi sớm phát hiện ta khác thường, đúng không?”

Khác thường? Đầu óc hỗn độn của Hàn Duyệt rốt cuộc nhớ lại, nam nhân này, chính là nam nhân tự cung, trách không được muốn giết tất cả thiếp thị. Mở to hai mắt nhìn kỹ một chút, quả nhiên là khuôn mặt đó, chẳng qua khí thế cường đại hơn, lại thêm cả vài phần mị thái.

Người này cũng rất đáng thương, nghĩ vậy, mặc dù còn đang phẫn nộ mình lại chết trong tay y, nhưng trong mắt bất giác dẫn theo vài phẩn thương hại

Lại hoàn toàn không biết vài phần thương hại này đã chọc tức người nọ, người nọ tăng thêm lực đạo, “Ta nhất định sẽ thành công, ta muốn làm người trên người.”

Một lần nữa tỉnh lại, Hàn Duyệt phát hiện mình thế nhưng bị giam trong ***g, một người đang cầm hắn quỳ trên mặt đất, thanh âm mang theo nịnh nọt, “Phó giáo chủ, đây là chim cắt thuộc hạ đặc biệt tìm đến để tặng cho Phó giáo chủ, đừng nhìn hình thái nó nhỏ xinh đáng yêu, nhưng nó lại là ác điểu a.”

Hàn Duyệt ngơ ngác ngồi phịch trong ***g sắt, nhìn nam nhân tựa nghiêng vào ghế, được người nọ xưng là Phó giáo chủ, đại não hồi lâu chưa dùng tới bắt đầu vận chuyển, Đồng Bách Hùng, tự cung, Thi Thi, Phó giáo chủ, tất cả từ ngữ liên hệ lại, bật thốt ra một cái tên, Đông Phương Bất Bại.

Nhưng vào tai người ngoài, thì đó chỉ là vài tiếng chim hót.

“Giữ lại đi.” Đông Phương liếc nhìn ***g sắt, cuối cùng mở miệng nói, “Chuyện ngươi cầu, ta sẽ lo lắng.”

“Vâng, vâng tạ Phó giáo chủ.” Người nọ nhanh chóng buông ***g sắt chứa Hàn Duyệt ra, dập đầu, rời đi.

Hàn Duyệt còn đang choáng váng, hắn hiện tại mới ý thức được, mình đã đi vào thế giới của tiếu ngạo giang hồ, hơn nữa, bản thân hắn vì Đông Phương Bất Bại mà chết ba lần, một lần biến thành phụ thân y, một lần là thanh đao y tự cung, một lần là tiểu thiếp của y, lần này lại là sủng vật của y.

Đông Phương Bất Bại là ai, chỉ sợ không người không biết, nhân vật phản diện cuối cùng trong tiếu ngạo giang hồ, một tên gay bất nam bất nữ, sủng tín tiểu nhân Dương Liên Đình, cuối cùng bị chết dưới kiếm Lệnh Hồ Xung.

Hàn Duyệt còn đang đoán mò, Đông Phương đã nhấc ***g sắt lên, mở cửa, kéo hắn ra ngoài, đặt vào tay mình quan sát con chim không rõ sống chết này, lấy ngón tay chọc chọc đầu chim, “Chẳng lẽ là, đã chết?”

Thanh âm của Đông Phương cuối cùng thức tỉnh Hàn Duyệt đang gửi hồn vào cõi tiên, hắn nhảy dựng lên, lại quên mình đã biến thành một con chim, nhất thời ngã vào lòng bàn tay Đông Phương.

Thấy động tác của chim nhỏ, Đông Phương vui vẻ nở nụ cười, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, nói, “Chưa từng gặp qua thứ() gì ngốc như vậy.”

“Ngươi mới là đồ vật (), cả nhà ngươi là đồ vật.” Hàn Duyệt không phục đích kêu lên.

() Nguyên gốc là tiểu đông tây: đồ vật, thứ nhỏ bé…

Thế nhưng trong mắt Đông Phương, đây chẳng qua là con chim nhỏ này đang làm nũng. Từ lúc tự cung luyện công, tâm tính Đông Phương ngày càng giống nữ tử, tất nhiên là thích những thứ đáng yêu, mà con chim cắt chân trắng nhỏ này ngoại hình nhỏ xinh đáng yêu, tính cách lại không hung ác như ác điểu, có chút ngây thơ. Thập phần phù hợp sở thích của Đông Phương, cho nên, chim nhỏ do Hàn Duyệt biến thành, rất bi thúc chiếm được sủng ái của Đông Phương.

Đông Phương Bất Bại đối với những thứ mình yêu thích, vô cùng tốt, đối với thứ mình chán ghét, hận không thể để nó biến mất trên thế giới.

Hiện tại nhìn thấy Hàn Duyệt đáng yêu như vậy, lại nhìn ***g sắt vừa rồi chứa Hàn Duyệt, chỉ thấy như vậy thật ủy khuất cho Hàn Duyệt, tên thủ hạ dâng Hàn Duyệt kia, đã bị Đông Phương quyết định sung quân biên cương, đây là còn xem ở chuyện gã dâng chú chim đáng yêu này, nếu không dựa theo tâm tính Đông Phương, trực tiếp hủy diệt là được.

Kỳ thật Đông Phương đã oan uổng tên thủ hạ kia, bình thường các loại chim, vì phòng đả thương người nuôi hoặc chạy trốn, đều phải nhốt trong ***g sắt, đây là gã dùng để lấy lòng Đông Phương, tất nhiên là chọn ***g sắt tốt nhất, còn được gã trang trí hoa lệ dị thường.

Chẳng qua, ai bảo gã gặp phải Đông Phương hỉ nộ vô thường, không hay ho cũng chỉ có thể tự nhận.

Đông Phương không đành nhốt Hàn Duyệt trong ***g sắt, phân phó, “Ngươi ở bên ngoài, không được mổ bậy không được tiểu bậy biết không?”

Hàn Duyệt vừa nghe, biết Đông Phương không nhốt hắn trong ***g sắt nữa, nhanh chóng gật đầu, thậm chí như chó con cọ cọ ngón tay Đông Phương, tỏ vẻ phục tùng.

Đông Phương thấy thế, càng cảm giác con chim này có linh tính, hào phóng nói, “Lúc ta không ở, ngươi có thể bay ra ngoài chơi đùa, nếu có người khi dễ ngươi, ngươi cứ mổ mù mắt tên đó, rồi bay về đây, đến lúc đó ta làm chủ cho ngươi.”

Hàn Duyệt luôn sinh trưởng dưới quốc kỳ, lần đầu tiên nghe chuyện không hề để mạng người vào mắt thế này, thấy có chút choáng, mặc dù vì Đông Phương mà chết ba lần, chính là, Hàn Duyệt vẫn là một công dân tốt không đả thương người khác a.

Vì vậy hắn chân chính ý thức được, hoàn cảnh cuộc sống của hắn đã hoàn toàn đổi khác, đây là một giang hồ tràn ngập giết chóc.

Đông Phương nhìn biểu tình Hàn Duyệt như thế, tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không nói thêm, vừa lúc bên ngoài có người bẩm báo giáo chủ cho mời. Đông Phương đặt Hàn Duyệt lên bàn, “Ngươi tự mình đi chơi đi.”

Hàn Duyệt đứng trên bàn, nhìn Đông Phương rời đi, sau này hắn chính là một con chim, nhưng vẫn còn mừng là, ít nhất không phải vừa mở mắt ra thì liền bị hủy diệt, hơn nữa thành sủng vật của Đông Phương, an toàn tạm thời được cam đoan. Dù sao võ công của Đông Phương là cao nhất trong tiếu ngạo giang hồ.

Nhớ đến kết cục trong tiếu ngạo giang hồ, Đông Phương Bất Bại cùng ba người Lệnh Hồ Xung, Nhâm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên đại chiến, nhưng vẫn là Đông Phương Bất Bại chiếm thượng phong! Tuy cuối cùng bị Nhâm Doanh Doanh dùng kế hại chết, ít ra trước khi chết còn đâm mù mắt Nhâm Ngã Hành.

Nghĩ vậy, Hàn Duyệt an tâm, nằm trên bàn, ngơ ngác nhớ tới phụ mẫu của mình, nhớ tới bạn học của mình, nhớ tới chuyện mình vừa tốt nghiệp đã bị sét đánh chết, đi vào thế giới quỷ dị này, vừa tới đã chết ba lần, hiện tại còn biến thành một con chim, bất giác bi thương trào dâng, trong đôi mắt tròn tròn, nước mắt bắt đầu rớt xuống.

Vừa lúc này, Đông Phương nhớ ra mình còn chưa chuẩn bị nước cùng thức ăn cho Hàn Duyệt nên quay về phòng, thấy Hàn Duyệt đáng nằm bất động một chỗ, một bộ nhỏ yếu cô đơn, chợt nhớ đến lúc phụ mẫu mình vừa chết thảm, mình được Đồng Bách Hùng đưa lên Hắc Mộc Nhai. Khi đó mình cũng nhỏ yếu hèn mọn như vậy, ngay cả khóc cũng chỉ dám trộm trốn đi khóc.

Không để ý tới Hàn Duyệt, Đông Phương đặt một đĩa thịt tươi cắt nhỏ cùng chén nước, y vừa đi phòng bếp chuẩn bị lên bàn, trong lúc Hàn Duyệt còn chưa phát hiện, rời đi.

Hàn Duyệt từ nhỏ bi thúc đến lớn, năng lực chịu đả kích rất mạnh, rất nhanh khôi phục bình thường, hắn đứng lên, lắc lắc đầu trúc trắc đi vài bước, té ngã, phẫn nộ đập đập cánh, bắt đầu luyện tập đi đường.

Hết đệ nhất chương – Nhân sinh bi thúc