Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 6: Buộc tóc



Khi Địch Vân ngủ thì đã khuya, võ công tất nhiên không thể xem nhẹ, bận rộn cả ngày, cũng không có thời gian luyện võ, điểm này nếu chỉ dựa vào thời gian buổi sáng thì chắc chắn không đủ. Đợi sau khi vận công điều tức xong hắn mới tự mình đi rửa mặt, nằm ở trên giường mà một chút buồn ngủ cũng không có.

Buổi sáng ngày hôm sau Địch Vân thức dậy rất sớm, trước kia đã dưỡng thành thói quen nên trong nhất thời cũng khó mà thay đổi được, tuy rằng có chút buồn ngủ, nhưng vẫn đứng lên chạy vào viện luyên công trong chốc lát. Đợi đến khi sắc trời hửng sáng mới đi đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại.

Địch Vân nghĩ, đêm qua lỡ chọc người ta không vui, tuy rằng hắn không biết rốt cuộc mình đã nói sai nói cái gì làm sai chuyện gì nhưng vẫn phải xin lỗi người ta cái đã.

Trong phòng của chủ nhân tiểu viện còn chưa đốt đèn, trong viện không có đệ tử gác đêm, có vẻ phá lệ im lặng. Gã sai vặt cùng tỳ nữ hầu hạ buổi sáng cũng chưa đến, chắc là do sắc trời quá sớm.

Địch Vân ở ngoài sân đi qua đi lại thật lâu, nhưng hắn cũng không dám đến quá gần. Cảm giác của cao thủ võ công tất nhiên linh mẫn hơn người bình thường, điều này hắn đương nhiên biết. Tuy rằng bây giờ Đông Phương Bất Bại còn đang ngủ say, nhưng vẫn có thể nhận biết được trong viện có thêm một người, nếu đột ngột đi vào, ngược lại còn phá mộng đẹp của y, càng thêm không tốt.

Kết quả là, màn đêm dần tan, Địch Vân đứng ở cửa thấy sắc trời đã sáng. Đợi đến khi một đám gã sai vặt cùng tỳ nữ bưng dụng cụ rửa mặt, mang theo nước ấm nước lạnh đến thì ai cũng sửng sốt. Trước kia Dương tổng quản đến rất muộn, luôn phải có người ba mời năm thỉnh lại đây, ai cũng không ngờ rnag82 hôm nay người này đã sớm chờ ở ngoài viện.

Địch Vân tất nhiên là phát giác có người đến, bước đến nói:“Các ngươi đưa mọi thứ cho ta đi.” Hắn nghĩ một đống người đứng ngoài cửa thế này, tay chân dù có nhẹ nhàng cách mấy cũng sẽ làm nhiễu thanh mộng người ta.

“Này……” Gã sai vặt bị hắn làm cho choáng váng, còn chưa kịp hiểu ý tứ của Dương tổng quản, đã bị đối phương đưa tay lấy hết mọi thứ.

“Các ngươi trở về đi, ta ở đây đây là được.” Địch Vân nhìn nhìn sắc trời, thật sự là rất sớm, xem như làm chút việc tốt, cho mọi người trở về nghỉ ngơi hết.

Những người đó không biết Dương tổng quản rốt cuộc có ý gì, nhưng cũng không dám làm trái nói không, chỉ phải hồ nghi mạnh ai nấy đi.

Địch Vân một mình ở bên ngoài sân đợi khá lâu, sắc trời sáng hẳn, ánh sáng mặt trời chiếu xuống sân, phá lệ xinh đẹp.

“Vào đi.”

Nghe được thanh âm trong phòng, Địch Vân mới nhanh chóng bước vào tiểu viện, đẩy ra phiến cửa phòng kia. Trong phòng không tối như ngày hôm qua, có lẽ là do thời gian hơi trễ một chút.

Địch Vân treo hết màn trướng lên, liền thấy Đông Phương Bất Bại đã mặc xong y phục đứng ở phía sau. Tóc đen như mực hồng y tựa huyết.

“Sao chỉ có một mình ngươi?” Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Dương Liên Đình treo màn trướng, nhíu nhíu mày.

“Ta bảo bọn họ quay về.” Địch Vân quay đầu cười cười, nói:“Ta nghĩ bọn họ đứng ở ngoài cửa, khẳng định sẽ có động tĩnh không nhỏ, ngươi sẽ bị đánh thức.”

“…… Ừm.” Đông Phương Bất Bại nhíu mi, không vui tối hôm qua đều bị mấy câu của người này làm cho biến mất. Xoay người ngồi ở trước gương, nói:“Chải đầu đi.”

“A……” Địch Vân vốn định ra cửa mang nước ấm vào, ai ngờ đối phương đối phương nói xong hắn mới ra, gã sai vặt cùng tỳ nữ còn phải chải đầu cho Đông Phương Bất Bại. Động tác bỗng khựng lại, bào hắn lấy nước hắn có thể làm, nhưng là thay người ta chải đầu?

“…… Vâng.” Địch Vân thấy đôi mắt người nọ trong gương đang nhìn mình, mới đi qua, cầm lấy chiếc lược tinh xảo trên bàn. Hắn nhớ rõ trước kia Dương Liên Đình hình như có thay Đông Phương Bất Bại làm qua, nhưng chỉ có một lần mà thôi, nguyên nhân là gì, hắn không nhớ rõ.

Động tác rất cẩn thận, Địch Vân cầm lược, sợ chải mạnh quá làm đứt tóc. Mái tóc trong tay rất dài, mềm mại đen bóng, cảm giác sờ lên cũng tốt lắm, trong lòng bàn tay có cảm giác ngưa ngứa, ngẫu nhiên có thể ngửi được hương khí tự nhiên từ mái tóc.

Đông Phương Bất Bại nhìn chiếc gương trước mặt, người trong gương động tác rất nhẹ nhàng, một tay cầm lược, một tay buộc tóc y, chậm rãi mà từ tốn, trước đem đuôi tóc chải thẳng, sau đó lại chãi tử trên xuống dưới. Bộ dáng cẩn cẩn dực dực, ánh mắt không rời, đôi mày hơi nhăn lại.

Đông Phương Bất Bại nửa khép hai mắt, cảm giác như vậy có chút biếng nhác, làm cho y có chút buồn ngủ. Nói thật ra, y thực thích cảm giác như vậy, người nọ vì y chải đầu, y nhìn người nọ chải, cái gì cũng không cần nói, thực im lặng, thực an tâm.

Chỉ là có vài điều làm cho y hơi nhíu mi. Bàn tay cầm tóc của đối phương lơ đãng chạm vào sau gáy y, một mảnh lạnh lẽo, Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, hiện tại là mùa thu, buổi sáng hàn khí rất lạnh, không biết hắn đã ở ngoài cửa đứng bao lâu……

“…… Giáo chủ,” Địch Vân tốn nửa ngày mới đã mở miệng, phiêu mắt nhìn người nọ trong gương, rồi sau đó chuyên chú nhìn chằm chằm vào tóc đen trong tay, nói:“Đêm qua, thuộc hạ chọc giận giáo chủ…… Ách, thật có lỗi.”

“…… Nga? Đêm qua.” Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn hắn, lập tức khẽ nhếch khóe miệng, mi dài khẽ nhướn, nói:“Dương tổng quản khi nào khiến bổn tọa không vui? Dương tổng quản làm sao nhìn ra bổn tọa mất hứng?”

Địch Vân bị y hỏi cho nghẹn lời, không thể nói được gì, hắn cũng không biết bản thân đã làm gì khiến Đông Phương Bất Bại mất hứng, chỉ cảm thấy tâm trạng đối phương đột nhiên không tốt.

“……” Địch Vân nửa ngày không nói, nghĩ đến nghĩ đi, vẫn không rõ, do dự mà mở miệng nói: “Không phải hai con bướm giấy kia làm cho giáo chủ không vui chứ? Giáo chủ viết chữ được một nửa thì đi …… Ai, kỳ thật ta không rõ lắm, ta quá ngu ngốc.” Hắn biết bản thân rất ngốc, trước kia luôn chọc sư phụ và sư muội không vui. Sau muốn bù đắp lại, nhưng lại càng làm càng loạn. Sau lại phải đợi đến khi sư muội nguôi giận, sư muội từng nói, người như hắn thật sự quá ngốc, dỗ người ta vui vẻ cũng không biết.

Đông Phương Bất Bại nghe được hai từ “bướm giấy” kia, trong lòng vừa động. Y mất hứng, sao lại dính vào hai con bướm giấy kia chứ. Nghĩ đến đây không khỏi liếc mắt nhìn chiếc giường chưa được sửa sang kia, hai con bướm giấy kia bây giờ còn bị đặt ở dưới ngọc chẩm, chưa lấy ra.

“Đúng vậy,” Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên cười cười, nói:“Bổn tọa thấy bướm giấy kia không đẹp. Không bằng Dương tổng quản cắt hai con khác cho bổn tọa đi.”

“A?” Địch Vân có chút sửng sốt, thấy cách nói của đối phương có chút kỳ quái, không biết có phải đang chỉnh mình hay không, nhưng vẫn gật đầu cười cười.

“Phải cắt thật đẹp, không đẹp bổn tọa không lấy, đừng lại có lệ với bổn tọa.” Đông Phương Bất Bại bổ sung, tiếu ý càng đậm.

Địch Vân tất nhiên đáp ứng, tuy rằng không rõ vì sao lại muốn hắn cắt bướm giấy, nhưng đối phương không tức giận là quan trọng hơn hết, chỉ cần y vui vẻ là tốt rồi.

Người trong gương cười, đáy mắt thêm vài phần ôn nhu. Y nghĩ rất đơn giản, chỉ là bây giờ Địch Vân còn chưa có thể đoán được thôi. Ngày sau ngày sau, người cắt bướm giấy kia, khi cắt ra một đôi bướm giấy, trong lòng nghĩ đến ai?

Địch Vân đem tóc người nọ đã chải xong lại buộc chặt lên. Tuy rằng nhớ cách buộc tóc cho người khác, nhưng nhớ và thực hiện là hai chuyện khác nhau. Chờ hắn buộc xong thì thấy sợi dây cột tóc rất lỏng, có vài sợi tóc rơi xuống, tán ở hai sườn má người kia, hoặc buông xuống bả vai.

“Như vậy được?”

Vốn Địch Vân định buộc lại lần nữa, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy người nọ trong gương, tóc đen hồng y, sợi tóc buông xuống, thêm vài phần tùy ý. Làn tóc dài hạ xuống trên làn da trắng nõn. Phượng mâu mũi ngọc, lại thêm vài phần xinh đẹp. Phong hoa tuyệt đại, giờ này khắc này tuyệt đối không có nửa điểm khoa trương.

“Ngươi cảm thấy như vậy được?” Đông Phương Bất Bại cũng nhìn nhìn mình trong gương, chỉ thản nhiên nói,“Vậy cứ thế này đi.”

Địch Vân cười, hắn muốn nói như vậy vô cùng tốt, so với bình thường còn dễ nhìn hơn, lại sợ y nghe xong sẽ mất hứng, liền ngậm miệng không nói chuyện. Ra cửa phòng đem nước ấm mang vào, đổ vào bồn, giúp y rửa mặt.

“Ngươi rửa tay chút đi.”

Địch Vân nhớ hình như giường còn chưa được sửa sang lại, đang muốn xoay người đi làm chợt nghe Đông Phương Bất Bại nói thế. Có chút kỳ quái, không hiểu vì sao lúc này y lại muốn hắn rửa tay. Nhưng vẫn đi qua dùng nước ấm còn lại rửa sạch. Hắn không hiểu rằng, người nọ chỉ là cảm thấy tay hắn thật lạnh……

Đợi đến khi Địch Vân sửa sang mọi thứ trong phòng thật tốt, thì đã bận đến đầu óc choáng váng. Nhìn sắc trời, so với ngày hôm qua trễ hơn rất nhiều.

“Trước truyền đồ ăn sáng sao? Thời gian không còn sớm.” Địch Vân mở miệng trước, nếu đi đến đỉnh núi luyện kiếm, hắn sợ Đông Phương Bất Bại sẽ bị đói.

“Ừm.” Đông Phương Bất Bại lên tiếng, liền ngồi xuống.

Hai người dùng đồ ăn sáng xong, Địch Vân trở về viện xử lý công vụ. Vừa đến giờ ngọ đã bận đến chổng vó, đầu xoay mòng mòng, đợi đến khi ngọ thiện qua đi mới nhàn rỗi được một chút. Buổi chiều trong giáo lại xảy ra chút việc vặt, Địch Vân vội vàng đi xem xét. Đi đây đi đó mất hết cả buổi chiều, khi trở về thì đã tối mịt. Hắn vội vàng đến chủ viện, lại phát hiện nơi đó không có truyền thiện, mà Đông Phương Bất Bại cũng không ở trong phòng.

Đông Phương Bất Bại không ở chủ viện, ngược lại đi đến tiểu viện, ở trong phòng Dương Liên Đình. Y biết chiều nay đối phương bề bộn nhiều việc, liền dời bữa tối lại, bản thân cũng chỉ tùy tiện ăn vài thứ.

Đẩy cửa phòng ra, Địch Vân thu dọn mọi thứ rất ngăn nắp, trong phòng nhìn khá chỉnh tề. Đi vào, bên trong là thư phòng của hắn, có một bàn dài, trên bàn để một chồng sổ sách, bên cạnh sổ sách là một đống giấy Tuyên Thành và một đống hoa giấy màu đỏ.

Đông Phương Bất Bại sửng sốt một hồi, mới đi qua. Cây kéo nhỏ đè lên tờ giấy màu hồng, nhìn kỹ mới biết được thì ra giấy hồng kia đã cắt thành bướm giấy. Mỗi một hồ điệp đều có màu hồng, vô cùng chói mắt, được cắt rất tinh xảo. Những mảnh giấy vụn còn chưa kịp dọn sạch, rải rác ở trên bàn.

Thở dài, cầm bướm giấy, trong lòng y vừa vui vừa lo, bản thân cũng có chút hồ đồ. Y tất nhiên cao hứng vui vẻ, người nọ nhớ rõ mỗi một câu y từng nói qua, sao y có thể không vui? Nhưng người nọ rốt cuộc còn muốn y hãm sâu như thế nào mới chịu dừng tay? Nghĩ đến bộ dáng cắt giấy của người nọ, bất giác có chút buồn cười.

Thì ra.

Đã hãm sâu đến vậy.