Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm

Chương 4



Bạch Quân Nhiên trở lạikinh thành có mấy ngày, ngày thường trong triều có một số võ tướng giao hảothân thiết với Bạch gia đều tấp nập sai người tới mời đến phủ nói chuyện, ônlại chuyện cũ.

Trong số họ có mấy vị tướng quân đều là thuộc hạ trước kia của Bạch lão tháiquân, bọn họ cũng đều là trưởng bối nhìn Bạch Quân Nhiên từ nhỏ mà lớn lên. Mặcdù hắn bây giờ thống lĩnh tam quân nhưng đối với mấy vị thúc thúc bá bá có ânvới mình từ trước này, hắn đều rất kính trọng.

Sáng sớm hôm sau, dùng xong bữa sáng hắn liền dẫn theo Tiêu Hà xuất môn.

An bài tốt tất cả mọi việc trong phủ, giống như mọi ngày Mặc Lan lại bồi Bạchlão thái quân một hồi nói chuyện cho đến lúc cơm trưa dùng xong, chờ Lão nhângia ngủ say, nàng lại rón rén từ trong phòng Bạch lão thái quân đi ra.

Đi ngang qua hậu viện thì mơ hồ nghe thấy giọng mấy người nói chuyện phiếm vớinhau.

Mới đầu tưởng là mấy người hầu trong phủ tụ tập trò chuyện nên nàng liền khôngquan tâm, chỉ cho đến khi nghe được hai từ 'Nguyên soái', bước chân mới dừnglại.

Theo hình vòm cửa đi vào bên trong thì nhìn thấy, không phải ai khác đang ngồiở bàn đá phía trước mà chính là thuộc hạ của Bạch Quân Nhiên dẫn theo về.

Bởi vì hôm nay trường hợp cũng không thích hợp để bọn họ ra mặt, cho nên BạchQuân Nhiên liền để mấy người này lại trong phủ.

Mặc Lan bình thường cũng không có thói quen nghe lén người khác nhưng mà lầnnày nội dung mà mấy người này nói chuyện phiếm đều liên quan đến phu quân nàng,không kìm được lòng hiếu kì, nàng liền dừng chân nghe một chút.

“Thư này cứ để thế mà giao cho Nguyên soái thật sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Một người trong đó tay run run cầm một phong thư, phía trên viết năm chữ to ghirõ 'Bạch Nguyên soái thân bút.'

“Nhìn xem, Nguyên soái của chúng ta vừa mới trở lại phủ có mấy ngày, Trần cônương liền đưa tin đuổi tới, tỏ rõ là không kìm được nỗi nhớ tương tư, lúc nàymới có xa nhau mấy ngày thôi nha.”

Một người thuộc hạ khác cười hắc hắc: “Điều này có thể thấy được sức hấp dẫncủa nguyên soái rất không tầm thường đấy, toàn bộ doanh trại có chục vạn nam tửhán, ai cũng đều uy phong lẫm liệt hết, đáng tiếc con mắt của Trần cô nương caohơn đầu, hết lần này tới lần khác cứ cố chấp chọn vị Nguyên soái ngồi trên đẹptrai.”

“Ta nói Tiểu Lục này, lời này của ngươi vừa nói ra đã không đúng rồi.” Tên cònlại phản bác lại: “Trong quân doanh tướng sĩ mặc dù không ít nhưng nhìn thếnào, phóng tầm mắt đến đâu cũng không ai có thể so sánh được với khí thế phiphàm của Nguyên soái, Trần cô nương chọn trúng Nguyên soái cũng là điều rấtbình thường.”

“Muốn ta nói, Trần Lạc Du cô nương cũng là một cô gái có một không hai, mườilăm tuổi liền đi theo bên cạnh Nguyên soái cận thân hầu hạ, chẳng những dángdấp diện mạo xinh đẹp, hơn nữa còn là hậu nhân nhà tướng. Tỉ võ với mấy tỷ giàthô kệch trong doanh chúng ta thì múa kiếm không chỉ điêu luyện tầm thường, màcưỡi ngựa cũng rất tốt, lại còn cả bắn tên giỏi...”

“Ừ! Theo ta được biết, Nguyên soái yêu thích những cô gái kiểu như vậy, ban đầuLão thái quân không phải là nữ trung hào kiệt trong quân đội chẳng thua kém gìđấng mày râu đấy sao? Nói không chừng một ngày nào đó, Nguyên soái rất có thểsẽ cưới Trần cô nương vào cửa cũng nên.”

Mấy người sôi nổi tranh luận, hiển nhiên là mỗi người đều có ý kiến riêng củabản thân không ai giống ai.

Mặc Lan chợt cảm thấy ngực mình giống như bị một tảng đá đè ép, buồn buồn lạicó chút không thở được.

Đang muốn xoay người rời đi, lại nghe những người kia tiếp tục nói: “Nhưng màNguyên soái chúng ta đã cưới vợ, các ngươi cũng nhìn thấy, Nguyên soái phu nhânchẳng những vóc người xinh đẹp mà đến năng lực trị gia cũng đều rất giỏi nha.”

Tên còn lại lắc đầu một cái: “Chỉ đáng tiếc, phu nhân mặc dù là một cô nươngtốt nhưng lại không thể lọt vào con mắt xanh của Nguyên soái. Đám người chúngta đi theo Nguyên soái nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không biết người đời nàyghét nhất chính là loại cô gái yếu đuối mảnh mai hay sao?”

“Đúng thế, đúng thế, ta còn nhớ có một lần chúng ta dọc đường đi qua huyện HoaNgư thì có một thiên kim tiểu thư con nhà phú thương nhìn thấy Nguyên soái đẹptrai. Kết quả, Nguyên soái không chút khách khí hỏi đối phương, nàng có thể ởcạnh ta cùng nhau cưỡi ngựa phi (lao) nhanhlúc ta muốn không? Nàng có thể nâng cốc cùng ta uống rượu nói cười khi ta muốnuống rượu không? Nàng có thể ở lúc chân tay ta ngứa ngáy thì cùng ta vung đaomúa kiếm không?”

“Về sau, cô nương đó bị hỏi đến quẫn bách, khóc lóc rối rít tức khí mà chạy.”

“Ừ, nói như vậy, khí chất của phu nhân cùng thiên kim phú thương kia đúng là cómấy phần giống nhau đấy.”

“Không chỉ giống nhau, các ngươi không nghe kể sao? Năm đó Nguyên soái mới cướiphu nhân vào cửa thì phu nhân đã bị Nguyên soái lấy con cóc đặt vào trong taysợ quá ngất xỉu, loại cô gái vô dụng quen được chiều chuộng như vậy Nguyên soáilàm sao có thể để vào mắt đây?”

Mọi người vừa cười vừa nói: “Khó trách Nguyên soái đi mười năm không chịu vềnhà, nguyên lai là muốn trốn tránh phu nhân ah.”

“Như vậy không chừng...”

Mấy người vừa nói vừa cười trò chuyện, không để ý thấy đằng sau cửa vòm có mộtđôi mắt buồn bã đã nghe thấy hết tất cả.

Bọn họ đều là những tướng sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội,chẳng những võ nghệ rất cao mà ngay cả nhĩ lực cũng đều rất thính.

Nhưng bởi vì nơi này không phải là chiến trường, bao nhiêu cảnh giới bọn họcũng đều không đề phòng. Cho nên cho đến lúc Mặc Lan xoay người bỏ đi, tiếngbước chân nhẹ nhàng mới dẫn đến chú ý của mấy người.

Trông thấy bóng lưng vội vàng rời đi, mấy người hai mắt nhìn nhau, trong lòngcũng có chút hối hận. Những lời nói vừa rồi rất có thể đã bị Nguyên soái phunhân nghe thấy hết, nếu vậy bọn họ chỉ còn chờ nhặt xác mất.

Mà Mặc Lan một hơi chạy về trong phòng mình.

Mặc dù nàng luôn muốn trốn tránh nhưng Quân Nhiên đi liền mười năm không về làsự thật.

Nàng không muốn đi đoán hắn đến cùng là có bao nhiêu chán ghét nàng, bởi vì đápán thường thường sẽ khiến con người ta khó mà chấp nhận được.

Lúc nàng còn chưa hiểu chuyện đã liền mất đi cả cha lẫn mẹ, vào năm nàng chíntuổi, người duy nhất một tay nuôi nàng lớn lên chính là Lão tướng quân.

Nàng vẫn cẩn thận làm tốt mọi công việc, đem hết khả năng của mình mang ra đểhoàn thành tốt nhất, dù có bị ủy khuất cũng cắn chặt răng nhẫn nhịn.

Bởi vì nàng biết mình không có tư cách tùy hứng, ngang ngạnh, bởi trên đời này,sẽ không ai nuông chiều những yêu cầu vô lý của nàng.

Sau đó Lão tướng quân qua đời, nàng được thái quân đón vào phủ. Ngay lúc đónàng vẫn còn không biết ý nghĩa của hai từ vợ chồng là gì, chỉ mơ hồ biết rằngtương lai nơi này chính là nhà của mình, người mà nàng nên gọi là phu quân cũngchính là người nàng cả đời dựa vào, là người thân của nàng.

Ai ngờ khi nàng mới vào cửa Bạch gia ngày đầu tiên, người kia liền bỏ rơi nàngđi làm việc nghĩa không chút chùn bước.

Mười năm xa cách, nam nhân hăng hái rong đuổi nơi xa trường có lúc nào nghĩ tớiphương xa có người đang chờ đợi hắn? Coi như là có, nhưng đối với hắn, nàng chỉsợ hắn là hận không thể quăng cái gánh nặng này đi như quăng quần áo mà thôi.

Một nữ nhân đáng thương nhất không phải là nhan sắc ngày càng tàn lụi mà làđang trong độ chớm nở hào hoa phong nhã nhất lại không có ai quý trọng thời sắcthanh xuân ngắn ngủi này.

Hiện tại nàng mới có mười chín tuổi, bây giờ có thể dựa vào lợi thế này để nhậnđược sự sủng ái của trượng phu. Nhưng mười năm sau nữa thì sao? Nàng còn có thểđòi hỏi nam nhân đó quan tâm đến nàng sao, chấp nhận sự tồn tại của nàng sao?

Tâm đột nhiên trở nên trống trải. Giống như đánh rơi mất đồ vật mà không làmsao tìm lại được.

Trần Lạc Du, đó là một cô nương như thế nào? Lại có tư cách đứng bên cạnh QuânNhiên, bồi hắn bay lượn trên bầu trời, theo cùng năm tháng.

Như vậy còn mình thì sao đây?

Một ngày kia có phải hay không chịu nhẫn nhục bị trượng phu xa lánh, hoặc là bịbắt ép tiếp nhận lần lượt những cô gái mà trượng phu thích vào cửa?

“A!” Nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Lan bỗng nhiên nở nụ cười.

Đó là một nụ cười bi thương kèm trong đó là vô số khổ sở chua xót, cay đắngtrong lòng.

Dùng sức nắm thật chặt tay áo, ức chế trong tim nổi lên sự xót xa, ánh mắt kiênđịnh nhìn nơi mình đã sinh sống mười năm.

Nếu quả thật có một ngày như vậy, nàng sẽ không chấp nhận sự thương hại của namnhân an bài.

Nàng sẽ không chút do dự kiên quyết ra khỏi thế giới của hắn, trả lại tự do chohắn cũng cho mình một cuộc sống mới.

※*※*※*※*※

Trời gần về chiều, ngoài cửa Bạch phủ truyền đến từng trận tiếng ngựa hí chóitai.

Bạch Trung cùng mấy gia đinh vội vàng chạy ra nghênh đón, chỉ thấy ngồi ở trênlưng ngựa, Bạch Quân Nhiên cùng Tiêu Hà trong tay đều xách theo mấy con mồi mớisăn được, trên người còn dính vết máu chưa khô hẳn của thú săn.

Bạch Quân Nhiên đem những con mồi này đưa cho gia đinh cầm, trên mặt nở nụ cườitươi, dặn dò nói: “Cầm những thứ này thêm vào bữa ăn của tối nay, phân phóphòng bếp xử lý cho tốt đừng để phí thức ăn còn tươi mới này.”

“Dạ” Mấy gia đinh bận rộn cầm mấy con mồi hướng phòng bếp chạy không ngừng.

Bạch Quân Nhiên ngồi trên ngựa, con ngựa bạch chiến mã giơ lên vó trước ngửađầu lên trời, hí lên mấy tiếng lớn mà cách đến vài dặm cũng vẫn nghe thấy rõràng.

Bạch Quân Nhiên vỗ vỗ đầu ngựa, cười nói: “Ta nói Lăng Tiêu, ngươi hôm naytrúng tà gì vậy, lúc ở khu vực săn bắn không phải người rất khoan khoái haysao, lúc này về đến nhà làm sao lại nôn nóng như vậy?”

Nhảy từ trên ngựa xuống, Bạch Quân Nhiên cầm lấy dây cương còn Lăng Tiêu lại cóchút không tình nguyện hướng chuồng ngựa đi tới.

Theo sau Tiêu Hà cười nói: “Lăng Tiêu là chiến mã, đã quen sinh sống ở nhữngvùng đất rộng rãi, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng kịpvới kinh thành phồn hoa.”

Trong đại sảnh, Mặc Lan đỡ Bạch lão thái quân một tay đang cầm quải trượng cũngđi tới.

Thấy con ngựa của cháu trai mình quá mức hung dữ, không nhịn được nói: “Ta nóiQuân Nhiên, con ngựa của cháu không phải là trộm được đấy chứ, từ lúc nó vàophủ cho đến giờ Bạch phủ ta không có nửa ngày yên tĩnh.”

Bạch Quân Nhiên đến gần Mặc Lan chăm chú nhìn nhau, cười nói: “Lăng Tiêu là bảobối cháu nuôi đã nhiều năm, những năm nay nó cùng cháu xông pha chiến trườnggiết địch không phải là ít, cũng nhiều lần cứu cháu trong lúc nguy hiểm, hơnnữa nó rất có linh tính, người lạ nếu có ý định muốn dắt nó đi, nó sẽ giơ chânđạp người không thương tiếc.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Lăng Tiêu lần nữa giơ lên vó trước, đầu ngửa lên khôngtrung hí một tiếng chói tai.

Mặc Lan nhìn chằm chằm nó hồi lâu, không khỏi trầm trồ nói: “Con ngựa này đúnglà bảo vật trăm năm khó gặp.”

“À?” Bạch Quân Nhiên nghe những lời này, lập tức tinh thần hào hứng: “Chỉ giáocho?”

“Nếu ta không có đoán sai, từ hình dạng bên ngoài của con ngựa này thì nó xuấtthân từ Tây Vực, thuộc loại Hãn Huyết Bảo Mã, cước hết sức lợi hại, sức khỏecường tráng, sức chịu đựng dẻo dai hơn nữa còn hết sức hung hãn, loài ngựa nàytừ khi sinh ra ngay cả hổ, sư tử cũng không sợ, mặt khác ở trên chiến trườngnăng lực chiến đấu không thua kém gì con người.”

Mỗi một câu nói của nàng khiến cặp mặt Bạch Quân Nhiên theo đó mà lóe sáng.

“Chưa kể...” Lời nói bỗng nhiên dừng lại, Mặc Lan cẩn thận sờ sờ lông bờm củaLăng Tiêu: “Loài ngựa này một khi đã mất đi tự do sẽ trở nên hết sức nóng nảy,cho nên ta nghĩ nó sở dĩ huyên náo như vậy ít nhiều có liên quan đến cuộc sốngnơi Bạch phủ.”

Mặc Lan nói rành mạch từng câu từng chữ, chẳng những Tiêu Hà nghe xong khôngkhỏi kinh ngạc mà ngay cả Bạch lão thái quân cũng nở ý cười trong mắt, bởi vìbà biết rất rõ ràng từ trong mắt cháu trai nhìn Mặc Lan có vài phần tán thưởng (khen ngợi).

Cháu trai bà từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, ngạo thị quần luân*, trên đời nàyít người có thể khiến cho hắn khâm phục.

[Ngạothị quần luân*: Ngạo nghễ bàn luận về quần hùng.]


Đồ tiểu tử mắt cao hơn đầu này, có thể đối với Lan nhibiệu lộ ra sự tán thưởng, có thể thấy rõ chính bà đã không chọn nhầm người, Lannhi thông minh như vậy tuyệt đối có thể kiềm chế được cái bản tính kiêu ngạo,bướng bỉnh của tôn tử bà.

“Không thể ngờ nàng đọc sách cũng thật không ít, ta đối với nàng càng ngày càngphải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Bạch Quân Nhiên nói thật lòng mình đồng thờicũng thật lòng hâm mộ tài ba của Mặc Lan.

Đừng xem tiểu nha đầu này thể chất yếu đuối nho nhã nhưng hiểu biết không hềít.

Cùng với một cô gái như nàng ở chung một chỗ, khiến hắn không chút nào cảm thấychán nản mà ngược lại chung sống với nàng, hắn có thể phát hiện ra nhiều điềurất thú vị.

Cứ tưởng rằng câu nói khen ngợi này của mình sẽ đổi lấy thái độ ngượng ngùng,khẽ cười bẽn lén của nàng nhưng không ngờ Mặc Lan chăm chú nhìn hắn hồi lâu,cuối cùng, châm chọc nói:

“Tiểu nữ tử đâu có tài đức gì khiến Bạch Nguyên soái phải nhìn bằng con mắtkhác? Ta bất quá chỉ là một nữ lưu (đàn bà con gái) yếu đuối, vai không thể gánh tay không thể xách, khôngcẩn thận sơ ý có thể bị giết chết lúc nào không biết, ngay cả một con cóc cũngcó thể dọa ta hồn lìa khỏi xác chẳng khác gì một cô gái vô dụng.”

Không khí cuộc nói chuyện kì cục này khiến một người như Bạch Quân Nhiên nổitiếng thông minh cũng không hiểu gì hết.

Hắn không hiểu giương mắt nhìn tổ mẫu giống như muốn có một đáp từ trong mắtđối phương.

Bạch lão thái quân lại nhìn về hắn hé miệng mà cười cười, cầm quải trượng cườiha hả xoay người rời đi.

“Đây là ý gì?”

Bach Quân Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Mặc Lan nhìn hắn mộtcái liền đi về phía Lăng Tiêu đang nóng nảy không yên.

Hắn vừa định ngăn cản muốn nói cho nàng biết ái mã này không chịu được người lạđụng chạm vào, ai ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử vừa rồi còn lạnh lùng bâygiờ lại nhìn Lăng Tiêu mỉm cười ôm lấy cái cổ lông xù của Lăng Tiêu, lại cònhướng về phía lỗ tai nó kiễng chân thì thầm gì đó.

Hắn cùng Tiêu Hà liếc mắt nhìn nhau, đối phương cũng nhìn về phía hắn nhún vaigiống như muốn nói: Thuộc hạ cũng không biết chuyện này là như thế nào.

Chỉ trong một khoảng thời gian, chỉ thấy Lăng Tiêu vừa rồi còn tung vó nháy mắtđã ngún nguẩy cái đuôi, từ từ bình tĩnh trở lại, không chỉ có thế, nó còn dùngđầu của mình cọ cọ chà chà vào gò má của Mặc Lan khiến nàng không ngừng cười hahả.

Bạch Quân Nhiên cùng Tiêu Hà không thể tin vào mắt mình chuyện này, cảm giácgiống như mình gặp được kì tích.

Lăng Tiêu mặc dù là con ngựa tốt nhưng tính khí nó rất nóng nảy nên khó thuầnphục.

Trong quân doanh có mấy phó tướng bao gồm cả Tiêu Hà trong đó, đừng nói là sờnó mà ngay cả đến gần nó một chút cũng có thể chọc giận nó. Vậy mà hôm nay nólại chủ động thân thiện lấy lòng với Mặc Lan, hơn nữa biểu hiện còn đặc biệtngoan ngoãn.

“Lan nhi, làm sao nàng làm được như vậy? Lăng tiêu lại có thể nghe hiểu đượclời nói của nàng ư?”

Ôm lấy cổ Lăng Tiêu cọ cọ vài cái, Mặc Lan nhanh chóng thu lại nụ cười nhìn vềphía Bạch Quân Nhiên, khôi phục bộ dáng lạnh lùng như trước.

“Ta nói Bạch Nguyên soái, chẳng lẽ ngài không biết trên đời này có một số độngvật có thể hiểu được ngôn ngữ loài người hay sao?”

“Vậy à? Nàng nói như vậy nghĩa là nó có thể hiểu được lời nàng nói? Vừa rồinàng cùng nó nói gì với nhau vậy?” hắn cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị.

“Ta nói với nó, đã là một con ngựa thì nên biết nhìn xa trông rộng một chút,đừng học giống như chủ nhân của ngươi chỉ biết nhìn bản chất bên ngoài mà đánhgiá, nếu không sẽ trở thành ếch ngồi đáy giếng.”

Thấy hắn mở miệng cười, bộ mặt giật mình, nàng tiếp tục nói: “Mặc dù chiếntrường quả thực có thể rong ruổi phi nhanh nhưng đã là một con ngựa có năng lựcchân chính thì dù không ở trên sa trường vẫn có thể phát huy giá trị bản thân ởbất cứ nơi đâu.”

Vừa nghe xong những lời này, Bạch Quân Nhiên không khống chế được cười ha hả.

Từng bước chậm rãi đi tới gần nàng, hắn thú vị đánh giá lời nói chứa đầy hàm ýcủa nàng: “Nàng vừa nói những lời này, Lăng Tiêu nhà ta cũng có thể nghe hiểuđược sao?”

Mặc Lan không để ý bộ mặt tỉnh bơ gật đầu: “Nó đã được ta khuyên bảo thànhcông, điều này cho thấy rõ, ngựa của ngài so với ngài còn tuệ căn* hơn nhiều.”

[Tuệcăn*: thông minh hiểu biết.]


Nói xong, nàng vỗ vỗ đầu ngựa lại kề vào lỗ tai nó nóinhỏ gì đó, sau đó cầm lấy dây cương, Lăng Tiêu nghe theo hướng về phía chuồngngựa đi tới.

Nhìn bóng dáng nàng dần đi xa, Bạch Quân Nhiên đột nhiên hứng thú chau mày:“Nha đầu này bị làm sao vậy? Buổi sáng ngày hôm nay còn rất tốt cơ mà, sao mớimột ngày không gặp liền giống như biến thành một con nhím xù lông rồi?”.

“Trời ơi Nguyên soái, chắc chắn là phu nhân đã nghe thấy hết cuộc nói chuyệnlúc trưa của bọn thuộc hạ rồi.”

Ngay khi Bạch Quân Nhiên đang buồn bực thì mấy người thuộc hạ không biết từ đâuxông tới.

“Nói chuyện gì?”

Một người thuộc hạ trong đó đưa một lá thư cho hắn, sau đó lại đem nội dungcuộc nói chuyện nói tóm tắt lại cho hắn nghe.

Sau một hồi khá lâu, Bạch Quân Nhiên từ từ nhìn về hướng Mặc Lan biến mất, xoaxoa cằm nở nụ cười bí hiểm.

※*※*※*※*※

Ở phía đông kinh thành có một con phố phồn hoa mà người ta đi qua đi lại khôngngớt.

Trong một gian hàng bày bán vải tơ lụa, có mấy phu nhân cùng tiểu thư quần áoăn mặc hoa lệ (lộnglẫy, tráng lệ, rực rỡ) đang hứng thúchọn tới chọn lui những loại tơ lụa thượng đẳng (hảo hạng, tốt nhất).

Ngày hôm nay thời tiết khá là nắng ráo, sáng sủa, Mặc Lan dẫn theo Thanh nhicùng ngồi kiệu tới nơi này chọn mua.

Bản thân là Bạch phủ đương gia chủ mẫu, có rất nhiều việc mà nàng đều thích tựtay mình làm.

Vinh Ty có thể coi là nhà buôn tốt nhất trong các phường buôn bán tơ lụa ở kinhthành. Cho nên thường cách một đoạn thời gian nàng sẽ đều tự mình đích thân tớiđây lựa chọn nhiều kiểu loại khác nhau để cho trong phủ có thêm quần áo mặc.

Đối với chưởng quỹ của Vinh Ty phường mà nói, Bạch phủ Thiếu phu nhân tuyệt đốilà khách hàng lớn của bọn họ.

Khi Mặc Lan cùng Thanh nhi đang vui vẻ hào hứng lựa chọn thì nghe bên ngoài cửatruyền đến một hồi tiếng bước chân lộn xộn.

“Chủ quầy, tháng này phí bảo hộ là ba trăm lượng, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng,mau mau giao bạc ra đây. Nếu không hết ngày hôm nay mà không có, mấy ông đây sẽrất mất hứng đấy.” Bước vào là mấy nam tử, giọng nói vô cùng thô lỗ.

Mặc Lan cùng Thanh nhi quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy cầmđầu là một người có bộ dạng hơn ba mươi tuổi, nàng chỉ không thể ngờ rằng, đốiphương trên người quần áo mặc là trang phục nhà binh.

Đi theo phía sau là mấy tiểu tử tầm hai mươi tuổi, trên người cũng đều mặctrang bị của quân binh.

Trong điếm các phu nhân, tiểu thư vừa nhìn thấy chuyện này đều bị dọa sợ hãi,xô đẩy nhau chạy ra khỏi cửa tiệm.

Vốn đang tiếp đãi khách nhân, chưởng quỹ sau khi nhìn thấy mấy người này sắcmặt tái mét vài phần, trong lòng mặc dù sợ nhưng khuôn mặt trước vẫn giả bộtươi cười bước đến.

“Mấy vị quan gia, tháng trước phí bảo hộ (phí bảo vệ) không phải chỉ có một trăm lượng thôi sao? Sao bây giờlại tăng thêm hai trăm lượng?”

Kẻ cầm đầu bĩu môi, hừ cười nói: “Cái điếm của nhà ông buôn bán lớn như vậy,đừng nói thu ông ba trăm lượng chính là thu ba ngàn lượng cũng còn chưa phải lànhiều.”

“Nhưng mà... gần đây trong điếm mới nhập thêm hàng mới về, bạc cũng dùng đểquay vòng vốn hết, trong khoảng thời gian ngắn tôi thật sự không kiếm đâu ra sốbạc lớn như vậy...”

“Ít làm trò đi.”

Kẻ nọ nháy mắt một cái, giơ chân đá lật một cái bàn dọa cho chưởng quỹ sợ đếnrun lẩy bẩy, ngay cả Thanh nhi nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa cho sợ hãi lui vềsau mấy bước.

Mặc Lan có chút bất mãn nhíu mày, nhìn người nọ ức hiếp người quá đáng, khôngnhịn được cười lạnh nói: “Nếu như ta không có nhìn lầm, các ngươi là quan quântriều đình, mặc y phục quần áo triều đình phát cho, nhận bổng lộc triều đình.Hiện tại làm sao mà dám đối với bách tính ngửa tay thu tiền phí bảo hộ? Chẳnglẽ triều đình mới ban bố pháp lệnh (Luật lệ) mới sao?”

Mấy người đang uy hiếp chưởng quỹ tơ lụa, lại thấy một cô nương mảnh mai đitới.

Cẩn thận nhìn lên, cô nương này mặc một bộ quần áo hồng nhạt, vóc người nhỏnhắn thon gầy, khuôn mặt như ngọc, làn da trắng nõn nà, đôi môi đỏ mọng như chusa, đôi đồng tử đen láy trong veo, giọng nói phát ra lại đặc biệt dịu dàng êmdịu (nhumì).

Mỹ nhân như vậy, mặc dù dáng người kiều tiểu (nhỏ nhắn xinh xắn), vòng eo cũng không bằng một cái nắm tay nhưng ánhmắt lại toát lên khí thế lạnh lùng nghiêm nghị lạ thường.

Kẻ cầm đầu bọn binh lính đột nhiên cười lớn một tiếng, dáng vẻ lưu manh đi đếnbên cạnh Mặc Lan, nhìn từ trên xuống dưới không khách khí dò xét một phen, cóchút không nghiêm trang nói: “Ta nói cô em, nàng có biết chúng ta là ai không?Khuyên nàng một câu, không muốn vì lời nói của mình mà gặp rắc rối phiền toáithì tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác.”

Đối với hành động đến gần, trong lòng Mặc Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nàng chính là một cô gái có tinh thần trọng nghĩa rất lớn, hơn nữa thuở nhỏ lớnlên ở Bạch phủ, trong một gia đình có truyền thống làm tướng, không biết đã từlúc nào liền nuôi dưỡng nàng trưởng thành người có một cỗ uy nhiêm yêu chínhnghĩa.

Nam tử trước mắt này làm xằng làm bậy đã đủ đáng hận, chưa kể hắn còn mặc yphục quan binh.

Lẽ ra làm thủ vệ phải có trọng trách bảo vệ kinh thành, an nguy của bách tính,nhưng đây lại biến mình thành một cái thổ phỉ, điều này hỏi sao nàng không thấybực.

Ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất thú vị.

Lúc đầu tuy có chút kiêng dè nguy hiểm của bản thân, Mặc Lan đột nhiên nhìn vềphía mấy người nọ lạnh lùng cười một tiếng.

“Còn tưởng rằng dưới chân thiên tử sẽ không có người ác đâu, không nghĩ tới vừara khỏi phủ lại để cho ta gặp phải ác bá cường hào, thật là đáng buồn, triềuđình thế nhưng lại đi nuôi những kẻ chẳng khác gì con sâu làm rầu nồi canh, cácngười không cảm thấy thẹn khi mặc quần áo quan binh trên người hay sao?”

Mấy người nghe xong lời này, đều nhốn nháo trợn tròn đôi mắt.

Đại khái thường ngày đã quen hung hăng càn quấy, những lời nói chói tai nàychẳng khác gì một mũi tên đánh vào chỗ hiểm của bọn chúng.

“Xú nha đầu không muốn sống nữa có phải không, mày có biết bọn ông đây là aikhông? Nói cho mày biết, ở kinh thành này, ngoại trừ Thiên Hoàng lão tử thì coinhư thân phận của ông đây là cao nhất...”

“Bọn ông đây? Là thứ gì vậy ạh?”

“Con ranh này...”

Mấy người này tức đến sắc mặt trắng bệch: “Con ranh này thật to gan...”

Mặc Lan không chút sợ hãi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng vào mắt bọnchúng: “Nói chuyện với loại tay sai như các ngươi không cần có lá gan lớn, chỉcần có chánh khí là đủ rồi.”

Lần này, những đám quan binh phách lối kia không kiềm chế được.

Một tên trong đó tính khí nóng nảy, không thèm quan tâm cái gì là thương hươngtiếc ngọc, một tay túm lấy xiêm áo của Mặc Lan, chuẩn bị quát tháo ầm ĩ.

Đúng lúc này, một bóng trắng chớp thoáng qua.

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảmthiết, là kẻ quan binh vừa rồi muốn động thủ với Mặc Lan bị ném ra vài thước.

Định thần nhìn kĩ, hành hiệp trượng nghĩa là một nam tử hơn hai mươi tuổi(chính xác 24 ý ạ ^^!), trênngười mặc bạch y có thêu kim tuyến, nhưng không có chút nào lịch sự nhã nhặn.

Bởi vì người này trên người tỏa ra khí khái anh hùng, tròng mắt đen sâu thẳmnhư Hắc Diệu thạch lóe ra tia nhìn lãnh khí (lạnh lẽo u ám).

Vóc người của hắn cực kì cao lớn, mái tóc đen được buộc cao, tóc hai bên tháidương rơi xuống tung bay, ngũ quan tuấn mĩ vô cùng, một cỗ phong thái tráctuyệt khiến mọi người ở đây khiếp sợ.

Cái người bạch y nam tử không phải là ai khác chính là Bạch Quân Nhiên, đangcùng mấy thuộc hạ muốn ra ngoài đi dạo lại nghe được tin tức nương tử nhà mìnhcùng thị nữ ra ngoài mua vải vóc, liền thuận đường ra ngoài đi tìm nàng.

Xa xa, hắn và mấy thuộc hạ nhìn thấy bên này xôn xao.

Đến gần nhìn mới phát hiện, trong điếm cô nương gan lớn đang sẵng giọng với mấytên quan binh kia chính là thê tử ngày hôm qua còn mặt mày khó chịu đối vớihắn.

Lúc đầu là nghe thấy nàng dùng lời nói chính nghĩa uy nghiêm dạy dỗ bọn này đãkhiến hắn rất ấn tượng, không nghĩ tới lũ quan binh không có phong độ lại dámcả gan làm loạn động thủ với một cô nương yếu đuối.

Ngay lập tức, hắn tung người nhảy một cái vào trong điếm, một tay cầm lấy tênkhốn khiếp đang chuẩn bị ra tay kia quẳng ra ngoài cửa.

Dân chúng vây xung quanh nhìn tên quan binh bị ném đến rạn nứt xương, chỉ kémkhông vỗ tay rào rào khen tuyệt, tất cả người dân đối với nam nhân kia khinh bỉkhông chút thương xót, lại chuyển sang nhìn vị bạch y nam tử với ánh mắt đầykhâm phục.

Dễ dàng đem tên này ném ra ngoài cửa xong mà mặt tự nhiên không đỏ, hơi thởkhông gấp mà bên môi còn nở nụ cười đắc ý.

Thấy thiếu gia xuất hiện, Thanh nhi trên mặt vui mừng, mới vừa rồi còn lo lắnggần chết, hiện tại cũng rốt cuộc an tâm, không ngừng lôi kéo cánh tay Mặc Lantrốn sau lưng Bạch Quân Nhiên.

Mấy tên quan binh còn lại chứng kiến một màn chuyện này sau, trên mặt nở nụcười hung ác, một bên rút thanh đao ra không khách khí chỉ vào Bạch Quân Nhiên.

“Ngươi là người nào, ngay cả chuyện riêng của Từ Lang tổng binh cũng dám canthiệp vào?”

Nghe thấy cái tên đi liền với danh hiệu, Bạch Quân Nhiên tầm mắt cười lạnh, vốnlúc nãy còn nở nụ cười giờ mím môi lại.

“Từ Lang?” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nghe có vẻ hơi quen quen, hiện tại hắn đanggiữ chức Tổng binh hả?”

Người nọ vừa nghe chủ tử nhà mình bị gọi thẳng tên, lập tức trừng cặp mắt:“Ngươi thật to gan, lại dám với đại gia ta bất kính như thế, cái điêu dân...”

“Bốp...!” Một tiếng bạt tai mạnh mẽ cắt đứt tiếng quát tháo của hắn.

Bạch Quân Nhiên ra tay vô cùng độc ác, giống như muốn hàm răng người nọ cũngđánh rớt.

Đối phương không dám tin nhìn hắn, che lại cái miệng đầy máu, ô ô không biết lànói những gì.

Bạch Quân Nhiên tầm mắt hướng về phía Tiêu Hà cùng với mấy thuộc hạ nháy mắt rahiệu.

“Mấy tên hỗn hào nhiễu dân, thật sự ảnh hưởng tổn hại đến quân uy của quân độiBắc Kỳ, đem tất cả bọn chúng trói lại áp giải trở về, mỗi người nhận tám mươiquân côn, còn dám tiếp tục làm xằng làm bậy theo quân pháp mà chăm sóc cho ta.”

Khí thế của Nguyên soái hoàn toàn bộc lộ hiện rõ.

Mệnh lệnh được truyền xuống, mấy thuộc hạ nhanh chân nhanh tay đem bọn quanbinh ngu ngốc trói lại, xoay người áp giải đi.

Tất cả mọi người không nhịn được nhìn bạch y nam tử mới truyền ra mệnh lệnh.

Bạch Quân Nhiên ngạo nghễ đứng ở trong đám người, cho dù không có bộc lộ rathân phận nhưng như cũ làm cho người ta không nhịn được thần phục khí thế uynghiêm của hắn.

Thanh nhi trong lòng phấn chấn mỉm cười. Đây mới là diện mạo chân thật củathiếu gia sao?

Mặc Lan cũng theo đó lộ vẻ xúc động, trong ấn tượng, người nam nhân này từ đầutới cuối là tên vô lại, ở trước mặt mình cho tới bây giờ đều là vẻ mặt tươicười, mười phần là côn đồ.

Nhưng mà nam tử đứng chắp tay trước mặt mình này lại lạnh lùng nghiêm trang đếndọa người.

Quả nhiên là Thống soái tam quân mới có phong thái như vậy sao?

Không kìm được, huyết dịch trong cơ thể cũng theo đó mà sôi trào.

Nam tử ngạo mạn quần luân (ngạomạn khinh thường) này là phu quân củanàng đấy. Khi hắn ở bên cạnh nàng thì giống như mọi chuyện dù có nguy hiểm đếnđâu cũng sẽ biến mất.

Hắn khiến cho nàng an tâm!

Sự phát hiện này khiến trong lòng Mặc Lan không khỏi rung động một phen.

Quay mặt sang nhìn nàng, mới vừa rồi nam nhân này còn cho thấy tư thái lãnhkhốc, bên môi từ lúc nào chẳng biết đã nở nụ cười hài hước dỉ dỏm trêu chọc,liếc xéo tiểu nữ nhân bên cạnh đang len lén sùng bái hắn, cười nói: “Lan nhi cóphải hay không bị chuyện này làm cho sợ rồi?”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi thế này đã đem sự kính nể thật vất vả mới xuất hiệntrong lòng Mặc Lan đả kích một giọt cũng không còn dư lại.