Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm

Chương 10: End



Cho dù Bạch gia cậy mìnhcó thân phận là công thần Bắc Kỳ, có thể chống đỡ lại các thế lực thù địchtrong triều nhưng vẫn không kháng cự nổi áp lực từ Hình bộ.

Những tên quan lại ngày thường trong triều cùng Từ Khánh Dân cấu kết bè pháiđược Từ Khánh Dân xúi giục ở sau lưng, không ngừng liên tục dâng tấu chương.

Cục diện như vậy, Bạch Quân Nhiên biết nếu như mình không ra mặt thì cho dùngay cả có Hoàng Thượng che chở cho Bạch gia, sợ rằng cũng sắp không chống đỡđược nữa.

Vì để tránh cho chuyện ngày càng trở nên phức tạp, hắn ngạo nghễ dẫn theo Lannhi đi đến đại đường Hình bộ.

Mà nghe được tin tức này xong, Long Hạo lo lắng cho người bạn nối khố của mìnhquá kích động sẽ xảy ra chuyện lớn, khônng thể làm gì khác hơn là hắn đành mangtheo ảnh vệ võ công cao cường đi tới Hình bộ.

Trên danh nghĩa là thẩm phán nhưng thực tế là hắn suy tính ngộ nhỡ Bạch QuânNhiên thật sự bị chọc giận cùng người ta động thủ, hắn sẽ phân phó thủ hạ ngănđối phương lại.

Về phần trong triều, có vài vị quan từ tam phẩm trở lên đều cùng nhau đến Hìnhbộ xem thẩm tra.

Trong số những quan tam phẩm đến xem có rất nhiều người đối với nhà Bạch giahết sức kiêng kị.

Dù sao Bạch thị ba đời đối với Bắc Kỳ đều có ảnh hưởng to lớn, khoảng thời giantrong quá khứ Bạch Quân Nhiên không ở trong kinh thành còn chưa tính nhưng kểtừ khi hắn trở lại kinh thành, những bọn trộm cắp chuyên đi căn cắp đồ củangười khác cũng lo sợ mình ngày nào đó không cẩn thận chọc phải người Bạch giasẽ có kết quả giống như Từ Lang.

Từ Lang chết đi ở một phương diện nào đó đối với những người này là một bài họccảnh báo.

Bởi vì Hoàng Thượng ngoài mặt mặc dù tiếp thu ý kiến của các đại thần trongtriều nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, Long tâm* (lòng vua) rõ ràng là luôn bênh vực cho Bạch gia. Nếu không từsau khi Từ Lang bị chặt đầu, Từ phi cả ngày một khóc hai nháo ba thắt cổ tạisao Hoàng Thượng ngay cả quản cũng không thèm đi thăm cơ chứ.

Bất quá điều này cũng khó trách, dù sao hôm nay hắn có thể ngồi vững vàng trênngôi vị hoàng đế một phần là nhờ vào trợ giúp của Bạch gia.

Xuất thân không từ dòng chính nên bản thân hắn không có cơ hội đăng cơ ngôi vịhoàng đế, mẫu thân hắn là một cung nữ, cho nên ngay từ khi sinh ra hắn liền bịmấy huynh đệ của mình bắt nạt.

Nhắc tới cũng thú vị, mấy vị hoàng tử của tiên hoàng ai cũng là người rất ưutú, chỉ vì bọn họ đều cảm giác mình có tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế nêntranh giành cấu xé lẫn nhau, cuối cùng đều phải bỏ mạng.

Vì luôn luôn minh triết phòng thân* (giữ mình), cho nên ngôi vị hoàng đế vốn không có duyên với LongHạo nhưng đã không cần tốn sức mà chiếm được.

[Minhtriết phòng thân*: Người khôn giữ mình, quân tử phòng thân,...]


Sau lưng hắn không có chỗ dựa nên không còn cách nàokhác là nạp một số nữ nhi con quan có quyền hành làm phi tử, một mặt là củng cốngôi vị Hoàng đế, một mặt là giữ cho các thế lực khắp nơi cân bằng.

Chỉ bất quá, hắn tính kế trên người khác thì đồng thời người khác cũng có chủ ýtrên người hắn, vốn là nước giúp cá, cá giúp nước nhưng đặc biệt đối với nhữngkẻ có dã tâm lớn, Từ Khánh Dân chính là một nhân vật điển hình, hắn đưa con gáimình tiến cung sau lấy thân phận quốc trượng (bố vợ) để hắn dễ dàng chắp thêm vây cánh, mà một khi cánhchim đã đủ lông đủ cánh, hắn liền bắt đầu lợi dụng quyền lực nắm trong tay mìnhkhiến cho Hoàng Thượng không thể không làm theo ý của hắn.

Vì vậy, tất cả mọi người cho rằng, một ngày nào đó Long Hạo chết đi, như vậycon trai Từ phi rất có thể trở thành tân hoàng đế.

Đến lúc đó, Từ Khánh Dân có thể trở thành hoàng đế ngầm, muốn làm gì thì làm.

Tóm lại, vì lợi ích của bản thân, Từ Khánh Dân nhất định phải nhanh chóng khiếncho Bạch gia suy sụp.

“Bạch Nguyên soái, lão thần mặc dù biết Bạch gia vì giang sơn Bắc Kỳ ta lậpđược vô số công lao nhưng nhất mã quy nhất mã*, phu nhân nếu như thật sự là congái Phượng Vô Ưu của nước Nam Nhạc, đối với Bắc Kỳ ta mà nói sự tồn tại củanàng chính là một uy hiếp to lớn.”

[Nhấtmã quy nhất mã*: mèo vẫn hoàn mèo...]


Khi Từ Khánh Dân nghĩa chánh từ nghiêm* nói ra nhữnglời này, Bạch Quân Nhiên không giận mà ngược lại cười nói: “Đừng nói thê tử talà nữ nhi của Phượng Vô Ưu, cho dù có thật sự là nữ nhi Phượng Vô Ưu vậy thìsao?”

[Nghĩachánh từ nghiêm*: lý lẽ đúng, lời nói nghiêm túc...]


Ánh mắt hắn dửng dưng nhìn lướt qua các đại thần trongđại sảnh, rồi cách đó không xa ngồi an vị trên ghế dựa là Đương Kim Thiên TửLong Hạo.

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người thê tử đứng bên cạnh mình, ngữ khíkiên định nói: “Từ nhỏ, thê tử ta đã mất đi song thân, chín tuổi gả vào Bạchgia, đến bây giờ cũng đã được mười năm, nàng chưa bao giờ làm bất kỳ một chuyệngì có lỗi với Bạch gia, có lỗi với triều đình.”

“Không chỉ có thế, lần trước Nam Nhạc Lục vương gia đến Bắc Kỳ thị uy(ra oai, tỏ rõ sức mạnh), nếukhông phải thê tử ta nhanh trí thì kẻ cắt đất lại bồi thường cả tiền khôngchừng là Bắc Kỳ ta, còn mấy người các ngươi thì sao...” hắn quét mắt nhìn mọingười: “Chỉ vì một món đồ trang sức trên người mà nàng bị nghi ngờ là có quanhệ với Phượng Vô Ưu, các ngươi vong ân phụ nghĩa muốn đẩy phu nhân Bản Nguyênsoái vào chỗ chết.” Cánh tay hắn giơ ra chỉ vào từng người: “Các ngươi, ngươi,còn cả ngươi nữa...”

Hắn chỉ từng vị đại thần một.

“Khi Nam Nhạc tới triều đình ta khiêu khích thì ai có đủ Đỉnh Thiên Lập Địađứng ra, một lòng vì an nguy Bắc Kỳ suy nghĩ? Là ngươi? hay là ngươi?”

Hắn hỏi khắp một lượt thấy các đại thần bị mình hỏi đều lần lượt cúi đầu, BạchQuân Nhiên lạnh lùng cười một tiếng.

“Thế nào, đều sợ rồi hả? Các ngươi nếu thật sự có bản lĩnh thì tại sao khôngđem năng lực của mình ra đối phó với Nam Nhạc? Mà lại đi ăn hiếp một nhược chấtnữ tử (côgái yếu đuối) thì ngược lại rất dũngcảm đến thế.”

Tư thế của hắn chẳng khác gì khi ở trong quân đội răn dạy quở mắng những tướngsĩ không nghe lệnh, cặp mắt trợn tròn, khắp người tỏa ra khí thế đầy uy nghiêm.

Loại khí thế hiên ngang của hắn khiến những thần tử bị ép tới không thể thởnổi.

Cách đó không xa, Long Hạo bên ngoài nghiêm mặt không nói lời nào nhưng thật rathì trong lòng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Đối phó với đám sâu gạo(ăn rồi chờ chết) cần hung hăng dạy dỗ.

Bạch Quân Nhiên không khách khí giễu cợt, châm chọc từng đại thần sau đó ánhmắt dừng tại trên người Từ Khánh Dân.

“Từ đại nhân, có câu này ta đã rất muốn nói với ông từ sớm, biết lần này hồikinh, bản Nguyên soái thống khoái nhất một chuyện biết là chuyện gì không?” Hắncười như không cười ngân nga: “Chính là tiết mục ta tự tay đem cháu ông đưa lênđoạn đầu đài, nhìn thi thể kẻ gây tai họa, nhìn cả thành dân chúng vỗ tay khenngợi thật sự là hết sức mãn nguyện.”

Đứng bên cạnh, Mặc Lan từ đầu tới cuối không hề nói một câu nào không khỏitrong lòng thở dài.

Phu quân của ta àh, chàng đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Đây là nguyênnhân Từ Khánh Dân hận chàng đến tận xương tủy, chàng lại còn đi rắc muối vàovết thương của người ta, lại còn nói làm thịt cháu đối phương rất vui vẻ. Cựckỳ...

Nhìn khí thế của phu quân mình, Mặc Lan lúc đầu còn e ngại với cảm giác bị thẩmvấn ở tại công đường ngày hôm nay nhưng bây giờ thấy cũng không có gì đáng sợcho lắm, thật đúng là một người làm quan cả họ được nhờ mà.

Từ Khánh Dân bị hắn nói đến sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy nhưng ngại vìở đây còn có đại thần, còn có Hoàng thượng nên cũng không dám phát tác cơngiận.

“Bạch Nguyên soái cần gì phải hung hăng gây sự như vậy? Cựu thần thẩm vấn phunhân cũng không phải lấy oán trả thù, đây là việc hết sức trọng đại, cựu thầnchỉ là lo nếu không cẩn thận xử lý, nuôi dưỡng kẻ gian thì tương lai Bắc Kỳ sẽrơi vào nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện như vậy cựu thần chẳng phải là tội nhâncủa Bắc Kỳ hay sao?”

Từ Khánh Dân kiềm chế cơn giận nóng nảy, con cáo già bắt đầu tuôn ra nhữngtràng nói hoa mĩ vô nghĩa.

“Bạch Nguyên soái quả thực nói không sai, phu nhân đúng là vì Bắc Kỳ ta mà giữthể diện, bất quá ngài có nghĩ đến hay không, Nam Nhạc cùng Bắc Kỳ mặc dù hơnhai mươi năm nay vẫn bình an vô sự nhưng quan hệ bên trong vẫn rất căng thẳng.”

Lão liếc nhìn Mặc Lan: “Danh tiếng của phu nhân ở hoàng yến thoạt nhìn là thayBắc Kỳ cầu hòa nhưng đổi lại ở một góc độ khác, nếu Nam Nhạc không chịu xuốngnước nhường nhịn chẳng phải sẽ dẫn đến mối quan hệ hai nước càng thêm căngthẳng hơn hay sao? Hành động vừa rồi của phu nhân rất có thể sẽ dẫn đến ngọnlửa châm ngòi để Nam Nhạc hướng Bắc Kỳ tuyên chiến không phải sao?”

“Phải biết rằng, Bắc Kỳ ta mặc dù nước giàu binh mạnh nhưng một khi hai nướckhai chiến sẽ dẫn đến sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, một cái giá quácao như vậy ta thật sự không gánh nổi trách nhiệm lớn lao này? Cựu thần khôngsợ đắc tội cùng Bạch Nguyên soái, cho dù muốn mạng của cựu thần, chỉ cần có thểbảo vệ được Bắc Kỳ quốc thái dân an, cựu thần sẽ không tiếc.”

Một phen hùng hổ đem lợi và hại ra phân tích rõ ràng, còn tiện xây dựng chomình một hình tượng Đại trung thần, người không biết mà nghe khẳng định sẽ độnglòng.

Nhưng khi nghe vào tai Bạch Quân Nhiên chính là muốn gán tội cho người khác.

Thì ra Lan nhi có ý tốt vì Bắc Kỳ mà ra mặt nhưng trong con mắt của Từ KhánhDân chính là mầm mống gây tai họa chiến tranh!

Hắn quả thực tức không thể nhịn nổi nữa, thật muốn cầm Long ẩm huyết đem lãogià đang nói hươu nói vượn Từ Khánh Dân ra chém thành nhiều mảnh vứt cho chóăn.

Hết lần này tới lần khác, Từ Khánh Dân nói những lời này thành công thu phụclòng người, những đại thần về phe lão cáo già này mới vừa rồi còn bị Bạch QuânNhiên giáo huấn không có đất dung thân, tâm trạng đang buồn bực rốt cuộc cũngcó cơ hội vì mình mà sửa lại án sai.

Mọi người mỗi người một câu, đều rối rít chỉ trích Mặc Lan có ý muốn móc nốigây nên chiến tranh giữa hai nước khiến Bach Quân Nhiên tức giận đến sắc mặttái xanh.

Khi hắn tức đến mức muốn xông lên mổ ruột từng người ra xem có phải lòng dạ đentối hay không thì bên ngoài có thị vệ chạy vào thông báo.

“Hoàng thượng, từ đại nhân, bên ngoài... có vị tự xưng là Phượng Vô Ưu yêu cầutiếp kiến.”

※*※*※*※*※

Ai cũng không ngờ tới Phượng Vô Ưu mới rời đi Bắc Kỳ có mấy ngày lại đột nhiênquay trở lại.

Lần này ông tới Bắc Kỳ không đi cùng Cảnh Kỳ gây sự cho nên Phượng Vô Ưu chỉ dẫntheo hai tâm phúc vi hành Bắc Kỳ.

Khi ông đột nhiên xuất hiện ở công đường Hình bộ thì tất cả mọi người đều bịkhí chất phong độ trong trẻo nhưng lạnh lùng của người này làm cho nín thở, baogồm kẻ chủ trì thẩm vấn Từ Khánh Dân cũng đứng sững sờ tại chỗ.

(Lãolà từ dùng cho Từ Khánh Dân, ông là chỉ Phượng Vô Ưu, đừng nhầm nha mọingười^^)


Mỗi lần nhìn thấy người này lão lại thấy hết sức buồnbực, quanh năm chinh chiến đánh đông dẹp bắc Đại tướng quân tại sao khi mặc vàoáo nho sam lại có phong độ khí chất lịch sự nhã nhặn như vậy.

Nhưng dù có thế nào thì hắn quả thực vì Nam Nhạc đánh thắng vô số kẻ địch, làtrụ cột của Nam Nhạc.

Đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, ông hướng Long Hạo hành lễ xong, ánh mắtliền hướng về phía Mặc Lan nhưng không hề lên tiếng.

Đi từng bước đến gần nàng, Phượng Vô Ưu trong mắt tâm tình hết sức phức tạp.

“Có thể hay không... Đem bông tai trên người tháo xuống cho ta nhìn một chút?”

Mặc Lan từng một lần tại bữa tiệc có gặp qua đối phương một lần, chẳng qua làkhi đó trong mắt nàng, Phượng Vô Ưu chính là Đại tướng quân của nước khác, cùngmình không có quan hệ thân thiết.

Hôm nay biết được ông là cha ruột của mình, trong lòng Mặc Lan tâm trạng khôngthể bình tĩnh cho nổi.

Nàng xác định đây không phải là bản năng tình cảm giữa cha và con hay là bị ấntượng ban đầu của đối phương nên mới có tình cảm, nàng chỉ biết nhìn vào trongmắt đối phương giờ phút này có một cảm giác thân thuộc giống như giữa mình vàông có một liên kết ràng buộc chưa được nói ra.

Nghe thấy yêu cầu này của ông, Mặc Lan hơi ngẩn ra, rất nhanh liền tháo đôibông tai xuống, hai tay đưa tới trong tay đối phương.

Phượng Vô Ưu từ từ nhận lấy, nhìn nàng một cái, sau đó liền quan sát thứ tronglòng bàn tay, chăm chú quan sát hình dáng đặc biệt của đôi bông tai bạch kim.

Khi hắn nhìn một hồi lâu, Bạch Quân Nhiên đứng bên cạnh Mặc Lan kinh ngạc pháthiện, Phượng Vô Ưu đem cho người ta cảm giác trong trẻo lạnh lùng tự nhiên toànthân đang phát run.

“Quả nhiên là con gái của Tình nhi sao?” Đôi lông mày trước mắt cong cong, ánhmắt sáng ngời đôi môi hồng đào mấp máy, cùng toàn bộ kí ức trong trí nhớ về mộtngười con gái lần lượt hiện ra. (Chị Lan nhi có đối môi giống cha ^^!)

Phượng Vô Ưu siết chặt nắm đấm như muốn đem đôi bông tai đi vào trong da thịtmình.

Mặc Lan cùng Bạch Quân Nhiên đưa mắt nhìn nhau.

Mà các vị đại thần chứng kiến một màn này khiến cho không hiểu ra sao.

Chỉ có Long Hạo bộ mặt như cũ, giống như cho dù thái sơn có đổ sụp trước mặt bộdáng cũng không đổi sắc.

Đang khi mọi người xem sự tình sẽ tiếp tục phát triển ra sao thì Phượng Vô Ưuđột nhiên xoay người hướng Long Hạo khom người thi lễ, mặc dù thái độ tuy khôngmất đi sự cung kính nhưng giữa hai đầu lông mày lóe lên sự ngạo nghễ không thểkhinh thường.

“Hoàng thượng, ta Phượng Vô Ưu, thay mặt nam Nhạc ở chỗ này xin thề với ngài,khi nào ta còn sống thì Nam Nhạc đối với Bắc Kỳ sẽ không bao giờ tuyên chiến.Nói xong, từ trong lòng ngực rút ra một phong thơ, hai tay dâng lên.”

Tiểu thái giám đứng bên cạnh Hoàng Thượng lập tức tiến lấy nhận lấy.

Long Hạo giương mắt nhìn bức phong thư, đoán là bên trong là một bức thư xinnghị hòa.

Phía bên trên rõ ràng ghi Nam Nhạc hy vọng cùng Bắc Kỳ xây dựng mối quan hệhuynh đệ lân bang, không chủ động tuyên chiến ngoại bang cũng như mong muốn mởrộng mối quan hệ hai nước tương trợ lẫn nhau.

Long Hạo thấy bức phong thư nghị hòa thì thập phần vui vẻ. Đây mới là cục diệncó lợi cho cả hai bên.

“Nhưng là...” Đang lúc này, giọng nói Phượng Vô Ưu đột nhiên ngẩng đầu: “Vìmuốn thể hiện thành ý của Bắc Kỳ, hi vọng Hoàng thượng cũng có thể thỏa mãn vithần một điều kiện.”

“Ồ! Phượng tướng quân muốn yêu cầu gì?”

Phượng Vô Ưu giương mắt nhìn về Từ Khánh Dân đứng cách đó không xa.

Ông giơ một ngón tay lên chỉ, khí thế khiếp người mà nói: “Ta muốn tính mạngcủa người kia!”

Mọi người đều ngẩn ra, ngay cả Bạch Quân Nhiên cùng Mặc Lan đều đưa mắt nhìnnhau

Từ Khánh Dân trong lòng hoảng hốt, không ngừng lớn tiếng quát to: “Ngươi...ngươi thật to gan! Dám đứng ở trên đất nước Bắc Kỳ ta, trước mặt quân vương tayêu cầu tính mạng của mệnh quan triều đình Bắc Kỳ, thật sự là quá làm càn!”

Phượng Vô Ưu lạnh lùng cười một tiếng: “Mới vừa rồi ta đứng ở bên ngoài côngđường mơ hồ nghe được ông vì cầu cho Bắc Kỳ quốc thái dân an nên sẵn lòng hysinh cái tôi bản thân, thế nào? Lời nói của mình nói ra đã quên rồi sao? Trongmắt của ta, chuyện này rất đáng được làm đấy.”

“Hoàng thượng... Hoàng Thượng ngài vạn lần không được đáp ứng người này!”

Long Hạo làm bộ khó xử xoa xoa cằm nói: “Người ta là Nam Nhạc Đại tướng quânchủ động đưa lên thư nghị hòa không bao giờ tuyên chiến, vô luận đối với dânchúng Bắc Kỳ hay là đối với Nam Nhạc chính là Nhất đại phúc âm (tin đáng vuimứng nhất), còn về phần Từ đại nhân...”

Khóe miệng hắn xuất hiện nụ cười lạnh nhàn nhạt: “Trừ khi trẫm cũng nghễnhngãng (lãngtai, nặng tai) rồi, nếu không chính làmới vừa rồi có người trước mặt trẫm phạm phải tội khi quân, trẫm tưởng Từ đạinhân phải là không có nhát gan mới đúng, nếu hiện tại có một vị quốc thân vìnước hi sinh biểu hiện ngay trước mặt mình, trẫm tại sao không thành toàn chođược đây.”

Lần này Bạch Quân Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra Hoàng thượng từ đầu đến cuốikhông lên tiếng chính là sau lưng có âm mưu ngầm.

Quả nhiên là dùng đầu để giải quyết kẻ thù mới có tư cách có được thiên hạ!

Hắn và Long Hạo liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy Đương Kim Thiên tử đang ranh mãnh (tinh quái) thừa dịp mọi người không chú ý tới hướng mắt về phíahắn trừng.

Bạch Quân Nhiên tức giận tới mức nghiến răng. Cái đồ Hoàng Thượng đáng chếtthối tha, nếu sớm có kế hoạch này trước đó làm chi mà không thông báo cho hắnmột tiếng, làm hại hắn vì lo lắng cho tính mạng Lan nhi, sầu đến mức tóc rụngkhông biết bao nhiêu sợi.

Thấy Hoàng Thượng đã lên tiếng, những đại thần đến đây xem náo nhiệt đều nhìnra đây hết thảy đều là kế hoạch đã sớm được Hoàng Thượng chuẩn bị.

Nhìn thấy Từ Khánh Dân gấp gáp đến mức cuống cuồng, mọi người đều rối rít cúiđầu, chỉ sợ Phượng Vô Ưu sẽ chỉ người tiếp theo là mình.

Một hồi bản đại án bắt được kẻ dâm tặc, không khí quỷ dị tại nơi đây rốt cuộccũng từ từ được hạ màn (kếtthúc, chấm dứt).

※*※*※*※*※

Sau khi sự việc kết thúc, dưới yêu cầu của Bạch lão thái quân, Phượng Vô Ưucùng Mặc Lan lấy máu nhận thân (trích máu nhận máu mủ).

Quả nhiên hai người là cha con ruột thịt.

Mà Mặc Lan cũng từ trong miệng Bạch lão thái quân trong biết được, mẹ ruột củamình là công chúa Bắc Kỳ, tên là Long Tuyết Tình.

Năm đó Long Tuyết Tình bướng bỉnh cùng thị nữ xuất cung gặp phải giặc cướp,trong lúc nguy nan may mắn được một vị Bạch y công tử cứu giúp.

Vị Bạch y công tử kia không phải ai khác chính là Phượng Vô Ưu tới Bắc Kỳ làmviệc.

Hai người một là thiếu nữ như hoa, một là thanh niên tuấn lãng rất nhanh liềnrơi vào bể tình, hai bên đều yêu thương lẫn nhau.

Vì vậy mà Phượng Vô Ưu còn đem đôi bông tai có giá trị liên thành (vô giá)của mẫu thân để lại tặng cho Long Tuyết Tình coi nhưtín vật đính ước.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lúc ấy Bắc Kỳ cùng Nam Nhạc đang chìm trong biểnlửa, quân đội hai bên chém giết nhau kịch liệt.

Phượng Vô Ưu xuất thân con nhà tướng, một ngày kia trên chiến trường nhất địnhcùng Bắc Kỳ giao chiến.

Khi phụ thân Phượng Vô Ưu biết được nhi tử mình yêu mến một cô gái Bắc Kỳ thìhết sức tức giận, càng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho ông, chưa kể nữ tửnày còn có quan hệ với Hoàng thất Bắc Kỳ.

Cứ như vậy, một là tướng lĩnh địch quốc, một là công chúa Bắc Kỳ, tình yêu nhấtđịnh sẽ khó khăn trắc trở, không dễ mà suôn sẻ.

Khi đó, Tuyết Tình từng hỏi Phượng Vô Ưu: “Chàng sẽ vì ta mà buông tha tiếnđánh Bắc Kỳ chứ?”

Phượng Vô Ưu trả lời hết sức kiên định, ta sẽ không!

Chính vì một câu nói như vậy, đến ngày thứ hai, Long Tuyết Tình hoàn toàn biếnmất trong thế giới của Phượng Vô Ưu, mặc cho ông có tìm kiếm khắp nơi cũngkhông từng gặp qua người con gái mình yêu, dù chỉ một cái liếc mắt.

Mà Long Tuyết Tình nếu quyết định rời khỏi Phượng Vô Ưu tự nhiên cũng khôngnghĩ quay trở về Hoàng cung Bắc Kỳ, hơn nữa nàng lúc ấy cũng đã mang thai máumủ của Phượng Vô Ưu, vì phong kiến thế gian không chồng mà chửa nên nàng cũngkhông dám mạo hiểm.

Vì vậy, một Kim Chi Ngọc Diệp như nàng bắt đầu cuộc sống lưu lạc ở dân gian,trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, một người đàn ông muốn sinh tồn cũng khôngdễ dàng huống chi là một người từ nhỏ quen sống an nhàn sung sướng như nàng?

Khi nàng gắng gượng đến hơi thở cuối cùng sinh hạ được một nữ nhi, cũng là lúctính mạng nàng đã đến điểm tận.

Trước lúc lâm chung, nàng sai người đem con gái mình cùng một bức phong di thưđưa đến nhà tướng quân họ Mặc, vì bảo vệ con mình, nàng cũng không tiết lộ chađẻ đứa bé là ai, chỉ dè dặt nhắn nhủ đối phương hãy hảo hảo nuôi dưỡng đứa congái mình trưởng thành.

Vì vậy, bất kể là vị Mặc tướng quân hay là Bạch lão thái quân đều chỉ biết mẹruột của Mặc Lan là Long Tuyết Tình nhưng không hề biết phụ thân của nàng chínhlà Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Nam Nhạc - Phượng Vô Ưu.

Sau khi biết được thân thế của mình, Mặc Lan trong lòng ngũ vị tạp trần(chua, cay, đắng, ngọt,mặn trộn lẫn), cảnh ngộ của mẫu thân khiến nàng đau lòng, nhưng cóthể trách ai được đây? Tất cả chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.

Sau đó, hai cha con nàng rốt cuộc cũng có cơ hội gặp mặt.

Đáng tiếc, Phượng Vô Ưu là một người ít nói, cùng con gái mình cùng nhau ngồitrong phòng hồi lâu, chẳng qua chỉ là đơn giản nhìn chằm chằm mặt đối phươngnhưng không hề nói câu nào.

Mặc Lan thường ngày khéo ăn khéo nói hết sức lợi hại, ở vào thời điểm này cũngcó chút cứng họng, trong đầu có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết mởmiệng thế nào.

Hai cha con nàng cứ ngồi đối diện nhau như vậy, rốt cuộc Phượng Vô Ưu cất tiếnghỏi: “Tên tiểu tử Bạch gia kia đối với con có tốt không?”

Mặc dù trong bữa tiệc Hoàng cung, trong công đường Hình bộ ông đều nhìn ra tìnhcảm giữa hai người này rất tốt nhưng vẫn là muốn từ chính miệng con gái mìnhkhẳng định chắc chắn.

“Dạ...có!” Nàng gật gật đầu.

“Con không chỉ di truyền từ mẫu thân con khiến cho người ta vừa nhìn thấy liềnyêu thích vẻ ngoài, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau khôn ngoan sắc sảo(thông minh nhanh nhẹn).”

Khuôn mặt Mặc Lan có chút đỏ, tuy chưa từng nhìn thấy hình dáng mẫu thân nhưngnhìn vào trong mắt phụ thân nhìn nàng, nàng thấy được ông rất yêu mẫu thânmình.

“Có thể gọi ta một tiếng cha được hay không?”

Mặc Lan hơi ngẩn người, có chút ngại ngùng thiếu tự nhiên nhưng vẫn là ngoanngoãn gọi một tiếng cha.

Phượng Vô Ưu hài lòng, cũng không nói cái gì liền đứng lên nói với nàng: “Ngàymai ta lên đường trở về Nam Nhạc rồi, nếu thời điểm nhớ tới ta thì hãy bảo têntiểu tử Bạch gia đưa con tới Nam Nhạc làm khách.”

Vừa dứt lời, ánh mắt hơi liếc nhìn thân ảnh Bạch Quân Nhiên: “Còn trốn cái gì,đã thấy ngươi rồi”

Bạch Quân Nhiên gãi gãi đầu cười hắc hắc, trong chớp mắt đi vào: “Đừng hiểu lầmta, ta chỉ là tình cờ đi ngang qua, tuyệt đối không có chủ ý đứng ở vách tườngnghe lén đâu.”

Đây rõ ràng không phải chưa đánh đã khai sao.

Mặc Lan tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng trong ánh mắt lại không hềcó bất kỳ cái gì trách cứ.

Nhìn con gái liếc mắt đưa tình, Phượng Vô Ưu khó mà lộ ra một nụ cười.

Năm đó ông cùng Tình nhi vì thân phận đối lập nên cuối cùng chia lìa đôi đường,ông thật sự không hy vọng bi kịch một lần nữa tái diễn.

Ông đã sai lầm một lần chẳng lẽ còn trơ mắt nhìn nữ nhi mình theo gót mẫu thânsao?

“Nếu hai nước đã nghị hòa, về sau nếu có thời gian mọi người cũng có nhiều thờigian lui tới, ta chỉ có một đứa con gái bảo bối (nữ nhi bảo bối), qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng một lần làmtròn trách nhiệm của một người cha, hiện tại nó được gả vào Bạch gia các ngươi,tương lai chính là trách nhiệm của ngươi, nếu dám đối xử tệ ta tuyệt đối khôngtha cho ngươi.”

“Nhạc phụ yên tâm, Lan nhi chính là bảo bối của Bạch gia ta, hiện tại trongbụng nàng còn mang giọt máu của ta, cho dù không tính có uy danh lan xa của chavợ, con cũng vẫn sẽ yêu nàng một đời một kiếp không bao giờ để cho nàng phảichịu thiệt thòi.”

Bạch Quân Nhiên nghiêm mặt nói xong lời này, gương mặt Mặc Lan đỏ bừng như quảtáo chín.

Phượng Vô Ưu ngược lại cười gạt đầu một cái: “Có được một người đàn ông sủng áinhư vậy cũng là phúc phận của con gái ta.”

“Nhạc phụ quá khen.”

Hai người khách sáo một hồi, Phượng Vô Ưu liền rời khỏi gian phòng.

Cha và con gái mới nhận nhau lại chia lìa, Mặc Lan có chút không nỡ, vành mắtkhông khỏi đỏ hồng.

“Ai nha nương tử! Nàng buồn cái gì nào? Cha con nhận nhau là chuyện tốt hơn nữacha nàng chính là Đại tướng quân Nam Nhạc ngay cả hoàng đế Nan Nhạc cũng phảikính trọng, vô luận như thế nào nàng phải vui vẻ mới đúng chứ.”

“Nhưng mà ngày mai cha phải rời đi...”

“Vậy khi nào rảnh rỗi chúng ta có thể đi Nam Nhạc thăm Lão nhân gia đượckhông?”

“Cha mới không phải Lão nhân gia.”

“Dạ dạ dạ, cha nàng vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, một chút cũng không già.”

Mặc Lan cười hì hì một tiếng, lôi kéo tay phu quân: “Nếu như có thời gian,chàng sẽ thật sự mang ta đi Nam Nhạc thăm cha thật chứ?”

Bạch Quân Nhiên ra sức gật đầu: “Đừng nói là Nam Nhạc, chỉ cần một câu nói củanương tử thân ái thì cho dù là chân trời góc biển, vi phu cũng đều dẫn nàngđi.”

Hai người vừa nói vừa cười đùa một phen, ánh mắt Mặc Lan đột nhiên tràn đầythâm tình nói: “Quân Nhiên, chuyện lần này, thật sự cảm ơn chàng.”

“A? Cám ơn ta vì cái gì nào?”

“Ừm! Cám ơn chàng... Đối với em không chê, cảm ơn chàng, đối với em chân tìnhkhông toan tính, cám ơn chàng... Vì em mà đối địch với cả triều đình, quantrọng nhất là...” Nàng cười khẽ: “Cám ơn chàng đã yêu em khiến cho em trở thànhnữ nhân hạnh phúc nhất khắp thiên hạ.”

Một câu cuối cùng vừa nói xong nàng cảm thấy quá ngượng, thấy phu quân gươngmặt hài hước cười nhìn nàng, khuôn mặt nàng nhất thời đỏ bừng, muốn quay ngườichạy đi lại bị hắn một tay kéo lại ôm vào trong ngực,... cái miệng nhỏ nhắn hơidẩu lên đón nhận nụ hôn.

※*※*※*※*※

Một năm sau, Bạch phủ long trọng mở tiệc linh đình làm bữa tiệc đầy tháng.

Bởi vì Bạch Quân Nhiên rốt cuộc làm cha, Mặc Lan cũng không hề kém cạnh, mộtlần thay hắn sinh hai tâm can bảo bối một trai một gái, Bạch lão thái quân phảinói cười đến mức không thể khép miệng lại, ôm hai tằng tôn như đang khoe vậtbáu của mình.

Khi Phượng Vô Ưu ở Nam Nhạc biết được mình trở thành ngoại công (ông ngoại) cũng liền phái người tặng rất nhiều lễ vật.

Hoàng Thượng cũng đến phủ tham gia dự tiệc, còn sai người đưa một rương châubáu đến Bạch phủ làm quà.

Trong cung mấy vị đại thần kể từ khi Từ Khánh Dân mất mạng sau, mỗi một ngườiđều trở nên chấn chỉnh lại tác phong làm việc của mình.

Bởi Từ Khánh Dân chính là một tấm gương để cho bọn họ nhìn rõ, tốt nhất là đừngvuốt râu cọp nếu không có ngày mình chết lúc nào không hay.

Tiệc đầy tháng vừa qua khỏi, Bạch Quân Nhiên liền vào cung gặp vua, một tay lấyra đại ấn Hổ Phù mình nắm giữ nhiều năm giao lại cho Hoàng Thượng.

“Đây là ý gì?”

“Hiện tại biên cảnh thái bình, chiến sự hoàn toàn không có, tên lính Mã đạiNguyên soái ta đây cũng nên cáo lão về quê rồi.” Bạch Quân Nhiên nhìn HoàngThượng cười một tiếng: “Làm chi mà dùng loại ánh mắt đấy nhìn ta? Quân đội Bạchgia được ta huấn luyện hết sức dũng mãnh, ta đã quyết định cân nhắc Tiêu Hà vàothay thế vị trí của ta, hắn là người có năng lực trong quân đội cho nên ngươiđại khái có thể yên tâm, binh quyền Bắc Kỳ giao cho hắn tuyệt đối không có bấtcứ vấn đề gì.”

Long Hạo bất mãn cau mày: “Ngươi có phải vẫn còn trách chuyện lần trước trẫmxuống Hoàng bảng muốn bắt nương tử ngươi đúng không?”

Bạch Quân Nhiên lườm hắn một cái, bưng ly trà lên uống.

“Ta còn tưởng rằng Hoàng Thượng quên chuyện này rồi cơ đấy.”

“Làm sao có thể quên được? Ngươi mỗi lần thấy trẫm, không phải là dùng loại ánhmắt xem thường nhìn trẫm thì lại dùng lời nói chua xót (đau xót)khiến trái tim trẫm thật sự là tan nát vạn phần a.”

“Làm trò!” Bạch Quân Nhiên ở trong đáy lòng đối với Hoàng thượng không chút sợhãi mà nói thẳng (trựclai trực vãng): “Cho dù ngươi vì đại cục màphải mưu kế ứng biến (tùy cơ ứng biến) nhưng ít nhất cũng nên nói trước cho ta một tiếng,ngươi có biết hay không lần đó...”

Nói tới đây, Bạch Quân Nhiên thở dài: “Tóm lại ngươi là Hoàng Thượng, ngươi cónhiều trách nhiệm cùng lo nghĩ, ta hiểu, nhưng chức Binh mã Đại Nguyên Soái tathật sự không muốn làm nữa.”

“Nhưng là năm tuổi năm đó ngươi đã chính miệng hứa với trẫm cả đời này đều vìtrẫm bảo vệ giang sơn đất nước, không bao giờ phản bội.”

“Ta bây giờ cũng đâu có phản bội Hoàng thượng a.”

“Mặc dù không có phản bội nhưng ngươi lại muốn rời khỏi trẫm...” Long Hạo nóiđến đây, khuôn mặt còn bày vẻ rất ủy khuất [(tủi thân oan ức) ^^! anh Thượngdễ xương ghê].

“Ta chỉ là muốn mang theo nương tử ta đi du ngoạn giải sầu, lạnh nhạt nàng mườinăm, cũng nên đền bù thật tốt cho nàng.”

Long Hạo xoa xoa cằm: “Ngươi đã có ý như thế trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi,Hổ phù này trẫm tạm thời thay ngươi cầm, về phần chức vị của ngươi liền để choTiêu Hà thay thế, nếu có một ngày trẫm cần ngươi, Hổ Phù này trẫm sẽ trả lạicho ngươi.”

Bạch Quân Nhiên cũng không phản đối. Dù sao bây giờ tuy thiên hạ thái bìnhnhưng chỉ có trời mới biết lúc nào xảy đến bất ngờ, ai có thể dự đoán được cuộcsống hòa bình có thể kéo dài bao lâu đây?

Thân là người Bắc Kỳ, là con cháu Bạch gia, một khi Bắc Kỳ gặp nạn, hắn quảthật không thể nào trơ mắt đứng nhìn cho được.

Sau khi hắn trở lại Bạch phủ đem quyết định của mình nói ra cho thê tử, Mặc Lanthật sự bất ngờ: “Chàng thật sự đem binh quyền giao trả cho Hoàng Thượng?”

“Đúng vậy a...”

“Nhưng... chàng thật sự từ bỏ được sao? Em biết rõ chàng cùng với những ngườitrong quân đội tình huynh đệ như tay chân (anh em thủ túc), cũng thích cảm giác tung hoành trên sa trường...”

“Tình huynh đệ của chúng ta sẽ không bởi vì ta không còn ở trong quân đội liềnbiến mất, hơn nữa hiện tại đất nước không có chiến sự, dân chúng hòa thuận vuivẻ, thật ra, so với cùng những nam nhân xấu kia bồi dưỡng tình cảm thì vi phucàng muốn ở trên giường cùng Lan nhi nhà ta bồi dưỡng tình cảm hơn...”

Mặc Lan tức giận đạp hắn một cước: “Chàng đã làm cha rồi, thế nào mà còn khôngđứng đắn như vậy.”

“Ai nha, người ta cũng chỉ đối với một người là nàng không đứng đắn thôi nha,Lan nhi đừng chạy, chúng ta sinh thêm mấy đứa con nít nữa được hay không? Bởivì như vậy, Bạch phủ chúng ta có thể thành lập được một đội quân nho nhỏ, đếnlúc đó một đám huynh đệ Bạch gia khi đi ra ngoài cửa, rất là oai phong nha...”

“Chàng tránh ra... á..., ai muốn với chàng sinh nhiều con nít như vậy chứ?”

“Sinh đi mà, sinh đi mà...”

“Cút...”

“Lan nhi, nàng rất thô lỗ (bạo)...”

Nàng dâu ở trong phòng đả tình mạ tiếu*.

[Đảtình mạ tiếu*: đánh yêu mắng yêu...]


Tay trái tay phải đều ôm tằng tôn, Bạch lão thái quâncười hắc hắc, lặng yên không tiếng động xoay người rời đi.