Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 3: Ký ức lan tỏa



Không còn cảm giác buồn ngủ.

Mặc thêm áo khoác vào, Bạc Băng đi đến bên cửa sổ, vén bức rèm ra.

Từng cơn gió thổi nhè nhẹ lên mái tóc vẫn còn chưa khô mang đến cho cô một cảm giác mát lạnh. Cổ, bả vai và cảngực đang đau rát như được làn gió mát lạnh kia xoa dịu, cảm giác cũngkhông còn là đau nữa…

Cách đó không xa, dưới ánh đèn đường vàng rực, một chiếc xe Hummer góc cạnh sắc nét với nước sơn đen bóng loángđỗ ngay bên kia đường, Bạc Băng thầm nghĩ, sở hữu loại xe này ắt hẳn làmột người đàn ông vô cùng mạnh mẽ và bất khả chiến bại(1).

(1) Bất khả chiến bại: không bao giờ thua

Cô không thể nhìn xuyên qua cửa kính đểnhận biết có người ngồi bên trong hay không, nhưng chiếc xe vẫn chưa tắt máy, ống thoát khí của xe vẫn còn thổi ra từng đợt khói bụi nhè nhẹ,tan biến vào trong đêm tối…

Chiếc xe đỗ ngay bên cạnh một gốc cây Dugià, lá cây đã úa vàng, ánh trăng chiếu vào mặt trên những tán lá, mộtvài lốm đốm nhỏ phát sáng như ánh sao.

Cô ngẩng đầu lên, nhớ đến trước kia, trước cửa nhà cô cũng có một gốc cây Du già như vậy, cứ đến giữa hè là cành lá lại xum xuê.

Ấn Chung Thiêm thường ngồi dưới gốc câyđọc sách, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt anh ta, làn da trắng trơnbóng của anh ta như tỏa sáng, hàng mi rậm, sống mũi cao, nhìn thoáng qua anh ta mang dáng vẻ của một người hào hoa phong nhã.

Khi đó, bố cô và bố Ấn Chung Thiêm côngtác cùng một bệnh viện, làm việc với nhau rất nhiều năm, tình bạn cũngtheo đó mà phát triển, dần dà quan hệ giữa hai gia đình càng thêm tốtđẹp. Trong trí nhớ của cô, khi Ấn Chung Thiêm được bốn tuổi, anh ta rấtcao lớn, trong suy nghĩ của cô, anh ta mãi mãi là một người anh traiđáng để cô ngưỡng mộ.

Bạc Băng không hề nghĩ tới, vào một buổitối trước ngày cô tốt nghiệp đại học, Ấn Chung Thiêm đã bày tỏ tình cảmvới cô trong một quán cà phê.

Trong không gian lãng mạn và yên tĩnh,anh ta mặc một bộ âu phục thẳng tắp, bỗng nhiên anh ta ra vẻ trầm tư, cô thì đang đau khổ vì bản thân tự nhiên chọn món cà phê Lam Sơn có vịthật khó uống, lòng lại suy nghĩ tại sao không cho thêm đường hay sữavào cà phê nhỉ.

Bỗng nhiên cô nghe thấy Ấn Chung Thiêmnói với cô rằng thực ra anh ta đã thích cô từ rất lâu, cô ngẩng đầu cười nhìn anh ta, vừa có ý định khen anh ta có khiếu hài hước, thì lại thấyanh ta cầm thìa cà phê lên, lúc khuấy đều cà phê trong tác tay anh tarun run vì căn thẳng, một chút biểu hiện đùa giỡn cũng không có.

Một lát sau, Bạc Băng khiếp sợ, cô cuống cuồng lắc đầu: “Anh đừng nói đùa.”

Thật ra, Ấn Chung Thiêm là mẫu người đànông lý tưởng để chọn làm chồng, ngoài ngoại hình chỉnh tề, lễ phép taonhã, anh ta còn là mẫu người có ý chí cầu tiến. Sau khi tốt nghiệp đạihọc, anh ta được nhận vào làm nhân viên công vụ quốc gia, sau đó đượcchính phủ điều đến văn phòng trong một thành phố, tương lai rộng mở.

Có lẽ do ảnh hưởng từ các tiểu thuyếtngôn tình độc hại cuối cùng cô vẫn nghĩ hương vị của tình yêu trong côchính là: “Muốn ngừng mà không được”

Cô đang chờ đợi một người đàn ông, mộtngười có thể làm cho cô vừa gặp đã yêu, gặp lại càng yêu mãnh liệt hơn,có thể vì anh mà sống, vì anh mà chết, vì yêu anh mà ruột gan đứt từngđoạn nhưng lại không hề oán, cũng chẳng hối hận! Nhưng mà, đã trôi quabốn năm đại học, số mệnh đào hoa của cô vẫn không hề gặp dịp, ngay cảbóng dáng chân mệnh thiên tử cũng chưa xuất hiện, tuổi thanh xuân của cô cứ thế mà trôi qua một cách vô vị.

***

“Tiểu Băng! Chung Thiêm là người đàn ôngtốt như vậy mà con lại từ chối, mẹ thật sự không biết con muốn tìm mẫuđàn ông như thế nào?… Dạng đàn ông đẹp trai vẻ bề ngoài chỉ như chiếcgối thêu hoa, trông được nhưng không dùng được. Dạng công tử có tiền thì không đáng tin cậy! Chung Thiêm…”

Sau khi cô từ chối Ấn Chung Thiêm được một thời gian, vừa thấy mặt Bạc Băng, mẹ cô cứ luôn mà giáo huấn không ngừng.

Bạc Băng bị mẹ rầy rà một hồi thật sựchịu không nổi, cô cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt phía sau bằng câu trả lời: “Con muốn tìm một người quân nhân.”

“Quân nhân?” Mẹ cô vừa nghe được, liên tiếp lắc đầu.

“Những người tham gia Quân đội ngay cả tự do của bản thân cũng không có, sao có thể quan tâm chăm sóc cho con,nếu con vẫn còn ý định kết hôn với quân nhân thì không cần chuẩn bị dọnra ở riêng đâu…”

Sau đó bà lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, đưa ra đủ thứ dẫn chứng cụ thể cho thấy Quân nhân không có gì là tốt!

Mặc kệ Quân nhân có bao nhiêu khuyết điểm, cô vẫn cứ thích đấy!

Cứ nghĩ đến dáng vẻ một người đàn ông khi mặc quân phục màu xanh, tư thế độc lập tuyệt vời cùng với dáng vẻnghiêm trang mạnh mẽ, đó chắn chắn là một kiệt tác khiến cho thể xác lẫn tinh thần của Bạc Băng lúc nào cũng nhộn nhạo.

Nếu bắt đầu điệp khúc “Yêu”… Cô sẽ cẩnthận cởi bỏ từng cúc áo của anh, nghĩ đến đây nước bọt thèm thuồng củacô liền tràn ra, chỉ hận sao ngay lập tức không xuất hiện một người Quân nhân để cô lao đến giúp anh cởi cúc áo…



Bị mẹ cô cằn nhằn suốt mấy tháng, cô thật sự không nhịn được nữa, để bảo hộ lâu dài cho chiếc màng nhĩ phải làmviệc mệt nhọc của mình, để tránh việc chưa đến trăm tuổi già đã bị điếc, cô cắn răng quyết định một mình đơn độc đến Nhật Bản tiếp tục việc học.

Điều này đối với bố của cô mà nói cũng là viết tiếp kì danh của ông, giúp ông cứu vãn sự nghiệp đang từ từ xuống dốc.

Ông nhất thời cảm động, đem toàn bộ sốtiền tích góp được hai mươi mấy năm trời đều đưa hết cho cô và nói: “Con hãy đi đi, qua bên đó nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt.”

Cứ như vậy, ba năm trước, tâm hồn thuầnkhiết nhất của cô, nguyện vọng đẹp đẽ nhất của cô… Cuối cùng cô cũng gặp được người đàn ông định mệnh của cuộc đời mình, cô đã được nếm trải cảm giác một khi đã yêu cho dù muốn ngừng cũng không thể ngừng được.

***

Trải qua mấy tháng tìm trường và làm thủ tục nhập học, Bạc Băng chính thức bước đến vương quốc trong giấc mơ của cô.

Đến Nhật Bản, ngày hôm sau, một đàn anhlớp trên dẫn cô đến trường đại học y ở Osaka gặp Phó giáo sư. Lần đầutiên Bạc Băng đến gặp Phó giáo sư, cả tiếng Nhật và tiếng Anh cô nóichưa đến ba câu, giáo sư vừa nghe nói rằng cô có ý học nghiên cứu sinh,ông ta liền tỏ thái độ như hận không thể dẫn cô đến phòng thí nghiệmngay lập tức, giống như sợ cô bỏ chạy mất.

Vào buổi chiều cùng ngày, ông ta gấp gápliên hệ với văn phòng giúp cô hoàn thành các thủ tục nhập học, chínhthức bố trí cho cô làm việc tại phòng thí nghiệm của ông ta.

Bạc Băng kín đáo thăm dò ý kiến của Phógiáo sư: “Thưa thầy, cuối năm nay sẽ có cuộc thi nhập học, em phải thimới được thông qua. Nhỡ em không qua được, thì phải làm thế nào?”

Sau đó vị giáo sư già liên tục trả lời:“Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Tôi sẽ tích cực tiến cử em,nhất định sẽ qua thôi.”

Bạc Băng có điểm không hiểu, hồ sơ lýlịch của cô không có gì đặc biệt, điểm thành tích của cô ở đại học cũngchỉ khá tốt, may mắn là điểm thí nghiệm GRE của cô khá cao, nhưng đểgiáo sư đặc biệt tín nhiệm tiến cử thì đúng là có chút khoa trương, vìlý do gì mà Phó giáo sư muốn chọn cô?

Hay là… Ông ta muốn dùng “quy tắc ngầm” với cô?

Vừa nghĩ đến một cảnh trong bộ phim nhựa Nhật Bản, Bạc Băng liền toát mồ hôi lạnh.

Lo lắng đề phòng một thời gian sau cô mới biết được, ở Nhật Bản, có thể nói bác sĩ là một nguồn tài nguyên khanhiếm. Sinh viên trường y vừa tốt nghiệp đã được các bệnh viện lớn mời về công tác, có những gia đình giàu có tiền tiêu không hết, lại có thêmtấm lòng cao thượng mới tiếp tục theo đuổi sự nghiệp học hành tại Nhật, ở lại trường đào tạo chuyên sâu. Cho nên, viện nghiên cứu y học củatrường đại học Osaka vài năm gần đây liên tục thiếu các sinh viên tìnhnguyện, các giáo sư lớn tuổi rất đau đầu trong việc chiêu sinh cho việnnghiên cứu.

Vì đảm bảo số lượng sinh viên, cho đếnthời điểm này các học viên tham gia dự tuyển trong các cuộc thi nhập học của viện nghiên cứu y học Osaka, đều có chỉ số đậu là trăm phần trăm.Dẫu có muốn thi trượt, giáo sư cũng không đồng ý!

Lúc đầu, cô còn nghĩ đến quê hương, muốntừ từ rồi mới gia nhập lực lượng nghiên cứu sinh, nhưng tình thế bây giờ thật sự làm cho người ta không khỏi có muôn vàn xúc động.



Đến Nhật Bản được một thời gian, ở diễnđàn lưu học sinh của trường đại học Osaka, Bạc Băng quen được Tần Tuyếtlà sinh viên kinh tế.

Tần Tuyết rất tốt, là mẫu người đẹp điểnhình của vùng Giang Nam, nước da trắng nõn nà, dịu dàng lịch sự, giọngnói đậm chất Giang Nam êm ái, mềm mại như nước. Nghe nói cô ấy rất thích khiêu vũ, một điệu nhảy nhẹ nhàng lả lướt làm cho không biết bao nhiêusinh viên nam điêu đứng, đổ xô theo đuổi. Bạc Băng và Tần Tuyết rất hợp ý nhau, hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt.

Với sự giúp đỡ của Tần Tuyết, Bạc Băng xin chuyển đến ở tại khu nhà trọ của lưu học sinh.

Đó là một tòa nhà kiến trúc đã lâu năm,trải qua nhiều lần sửa chữa, trên mặt tường không thể xóa hết vết tíchcủa thời gian, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến chất lượngphòng trọ, bên trong phòng là một không gian vô cùng thoáng mát và sạchsẽ.

Phía trước nhà trọ là một cái hồ màu xanh lam, giữa hồ có tòa tháp bằng đá, vào giữa trưa ngày hè thường có cácchú rùa ghé vào trên tháp để hưởng thụ bóng mát. Phía sau nhà trọ là một rừng cây, cứ đến đầu xuân, những cây anh đào sẽ nở rộ những bông hoatuyệt đẹp.

Phòng của Bạc Băng là phòng cuối cùng ởtầng ba, nơi sâu nhất của hành lang lộ thiên. Đứng trước cửa phòng, côvô tình đưa mắt nhìn lên phòng kế bên, trên vách cửa là một cái tên hiên ngang mạnh mẽ: Diệp Chính Thần. Vừa thấy đã biết ngay là tên của mộtngười Trung Quốc, thật là tốt nha.

Cô quay đầu, có ý muốn hỏi Tần Tuyết cóbiết người đó hay không, nhưng chỉ thấy cô ấy nhìn cái tên trên cửa kia, nhìn đến thất thần một lúc lâu.

“Tiểu Tuyết?” Bạc Băng gọi.

Tần Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn cô xấu hổ cười: “Vào trong thôi.”

Bạc Băng mở cửa phòng, đặt hành lý xuống. Căn phòng rộng hai mươi mét vuông được trang hoàng khá đơn giản. Chẳngnhững có bàn, trong phòng còn có chiếc giường đôi, ti vi, tủ lạnh, máygiặt, lò vi ba, một vài vật dụng trong gia đình, đồ điện… Tất cả đều đầy đủ. Đúng là không phí một tháng mấy ngàn nhân dân tệ của cô mà.

Rảo bước vòng vòng trong phòng, cô mở cửa sổ ra, một làn gió mát mang theo mùi hương cỏ xanh ùa vào khắp phòng.

Trong nháy mắt, Bạc Băng đã cảm thấy yêu thích nơi này.

Đây là ngôi nhà riêng đầu tiên của cô,không có lời la rầy hằng ngày của mẹ, cũng không có sự ràng buộc của bố, là thế giới chỉ riêng của cô, là nơi ẩn giấu những điều bí mật của tuổi thanh xuân…

***

Ngày đầu tiên chuyển đến nhà trọ, cô làmquen với tất cả các học sinh người Trung Quốc ở gần đó, chỉ có duy nhấtcái tên Diệp Chính Thần sát vách phòng cô hơn một đêm vẫn chưa trở về.Liên tục mấy ngày tiếp theo, cô vẫn không thấy anh ta về, Bạc Băng hoàinghi có lẽ anh ta đã chuyển đi nơi khác.

Cô bước xuống dưới lầu hỏi thăm chị Lưu,chị ấy nói: “Diệp Chính Thần?! Rất đẹp trai nha! Em cần phải cách xa cậu ta một chút, cậu ấy là dạng công tử đào hoa điển hình đấy, yêu thíchnhất chính là hai thứ: Xe hàng hiệu và người đẹp.”

Bạc Băng cười cười nhìn Tần Tuyết đang ngồi bên cạnh, nói đùa: “Vậy nhất định là anh ta thích Tần Tuyết rồi.”

Ánh mắt Tần Tuyết lướt qua người cô, rồimi mắt cụp xuống. Cô đột nhiên nhớ đến ngày đầu tiên khi Tần Tuyết đưacô đến đây, biểu hiện của cô ấy khi thấy tên Diệp Chính Thần có chút mơhồ, dường như có điều gì đó mà Bạc Băng vẫn chưa biết.

Sau đó, Bạc Băng cố ý nhắc đến Diệp Chính Thần trước mặt Tần Tuyết, cô ấy lại nói cho cô biết: “Anh ta là mộtngười đàn ông khó hiểu, cậu mãi mãi không bao giờ biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ điều gì.”

Bạc Băng có ý định nói cho Tần Tuyếtbiết: Theo góc độ sinh lý học, đàn ông và phụ nữ không cùng tư duy suynghĩ, phụ nữ mãi mãi không bao giờ đoán ra đàn ông đang nghĩ điều gì,cũng như đàn ông cũng không bao giờ đọc được suy nghĩ của phụ nữ.

Nhưng… Thấy tâm trạng Tần Tuyết không được tốt cho lắm, cô lại nuốt lời nói đó vào trong lòng.

Vài ngày sau, anh Phùng và chị Phùng ởtầng năm hẹn những hàng xóm xung quanh đến phòng ăn sủi cảo với lí dohoan nghênh những thành viên mới gia nhập đại gia đình tập thể của bọnhọ.

Tất cả mọi người cùng nhau ngồi vây quanh một chỗ làm sủi cảo, các chị em phụ nữ ngồi gần nhau nên không tránhkhỏi việc tụ họp lại là nói chuyện phiếm, một nữ sinh mới đến nhắc đếnDiệp Chính Thần: “Nghe nói nhà trọ chúng ta có một soái ca rất là đẹptrai nha, không biết có đúng hay không?”

“Có phải người cậu nói là Diệp Chính Thần không? Anh ta không chỉ đẹp trai bình thường, mà là đẹp đến chết ngườiđó nha.” Một bạn nữ sinh khác cũng miêu tả hình dáng của Diệp Chính Thần với vẻ đẹp làm người khác điên đảo, chỉ hận sao không thể dùng những từ ngữ kinh điển để diễn tả anh ta, Bạc Băng nghe được như thế thì bất ngờ ngẩn người, trợn mắt, há mồm nhìn cô bạn.

“Tớ nghe nói anh ta tán gái rất cừ, từ trước đến nay, chưa lần nào thất bại…”

Tiểu Lộ gắp một miếng sủi cảo thở dài: “Đàn ông như thế là độc dược, vô cùng kịch độc.”

Bạc Băng âm thầm cảm thấy mình may mắn, cô thì học y. Mặc dù không cẩn thận để bị trúng độc, cũng không đến nổi chết thảm.

Chị Phùng là người hay nói hay cười cũnggia nhập với hội chị em phụ nữ, nhân dịp Tần Tuyết chưa đến chị ấy lặnglẽ hỏi: “Diệp Chính Thần và Tần Tuyết đang cặp kè với nhau có phảikhông?”

“Phải vậy không?”, Bạc Băng có chút bất ngờ, cô chưa từng nghe Tần Tuyết nói nha.

“Bọn họ có quan hệ mờ ám không phải chỉ mới ngày một ngày hai.” Tiểu Lộ nói. “Rốt cuộc là như thế nào???Ai mà biết được.”

“Đừng nói lung tung, không có chuyện đóđâu!” Vừa lúc đến lấy sủi cảo, lời nói của anh Phùng làm gián đoạn cuộctám chuyện của hội phụ nữ: “Giữa Diệp Chính Thần và Tần Tuyết không cóviệc gì hết.”

“Anh Phùng! mấy ngày nay Diệp Chính Thần đi đâu thế, chả thấy bóng dáng anh ta đâu?”

Lại có người hỏi: “Tối nay anh ta có đến hay không?”

“Cậu ta và giáo sư đi Tokyo tham gia hội thảo và nghiên cứu rồi, chắc hai ngày nữa mới về đến đây.”

Bạc Băng bừng tỉnh.

Thực tế chứng minh, sau này có hỏi thăm sự tình gì, tốt nhất vẫn nên tìm đấng trượng phu thì sẽ chính xác hơn nhiều.

***

Nghe những lời đồn đại về Diệp Chính Thần, cô càng thêm tò mò.

Mỗi ngày cô đều hy vọng, có thể được gõcửa phòng sát vách. Haizz, sớm muộn gì cũng có cơ hội thôi… Đáng tiếc là vẫn không có người trả lời, cô dán lên cửa một tấm giấy ghi chép, vàingày sau giấy vẫn còn nguyên…

Bạc Băng cảm thán trong lòng: “Haizz! Anh đẹp trai à! Anh trở về sớm một chút có được không, thiếu internet tôisống không nổi đây!”

***

Khó có được một ngày nghỉ, Bạc Băng lễphép gõ cửa phòng Diệp Chính Thần một lần nữa nhưng vẫn không thấy aitrả lời, cuối cùng Bạc Băng quyết định, trước mắt phải giải quyết vấn đề cơm no áo ấm cái đã, sau đó trở về tiếp tục đau khổ chờ đợi. Vì thế,Bạc Băng đã nhờ A Tam – Một người Ấn Độ ở phòng thí nghiệm phía trêngiúp cô vẽ một tấm bản đồ, để cô đi tìm nơi huyền thoại trong truyềnthuyết, đó chính là siêu thị.

A Tam nói nơi đó rất gần, đi bộ chừng nửa giờ là đến. Bạc Băng đau khổ đi bộ đã hơn một giờ, một phần bóng dángcủa cái siêu thị huyền thoại ấy cũng chưa thấy đâu.

Tháng mười ở thành phố Osaka, đã vào cuối thu, tiết trời u ám. Cô đứng ở ngã tư đường, nhìn về con đường dài đằng đẵng phía trước, thở dài than vãn: Sớm biết thế này, lúc trước cố gắnghọc thật tốt môn địa lý thế giới a!



Ngay lúc Bạc Băng không biết phải làmsao, thì bỗng nhiên, một chiếc xe kiểu dáng thể thao sáng lóa cả mắtdừng ngay bên cạnh cô.

Kính xe được hạ xuống, một gương mặt sovới chiếc xe chói lóa kia còn đẹp mắt hơn vạn lần đang tươi cười nhìncô, đầu đôi lông mày rậm hơi nhếch lên, chiếc mũi cao thẳng, đường nétkhuôn mặt góc cạnh lộ rõ vẻ lạnh lùng, tuy nhiên ánh mắt hẹp dài sánglấp lánh lại lóe lên sự êm dịu, nhu hòa. Trong nhất thời, Bạc Băng nhìnchàng trai đối diện đến mức thất thần, cô hoàn toàn quên đi bản thânmình đang ở đâu.

“Có cần giúp không?” Anh chàng điển trai đó dùng tiếng Nhật hỏi cô.

Bạc Băng nhớ đến Tần Tuyết đã từng nói,người Nhật Bản có thói quen hay giúp đỡ người lạ, nhất là chỉ đường, nhớ như thế cô liền chạy nhanh đến hai tay giơ bản đồ lên, chỉ vào tên siêu thị trên bản đồ, dùng hết vốn tiếng Nhật của mình để hỏi: “Siêu thị này đi như thế nào?”

Anh chàng đẹp trai huyên thuyên nói một tràng, tốc độ phát âm đặc biệt nhanh.

Cơ bản là khả năng nghe của cô không tốtnên cô không hiểu anh ta đang nói gì. Để cứu vãn tình hình hiện tại củamình, cô quyết định đổi lại dùng tiếng Anh để hỏi: “Thật sự xin lỗi, anh có thể nói tiếng Anh không?”

Anh ta nhìn cô đánh giá một chút, ánh mắt đó đã có hơn ba phần mang ý thú vị.

Xem ra anh ta không biết tiếng Anh rồi,cô vừa định thu hồi cánh tay đang cầm bản đồ, thì cô nghe thấy một tràng tiếng Trung vang lên rất rõ ràng: “Lên xe đi, tôi đưa cô đi!”

Bạc Băng có chút do dự, nhưng niềm tự hào dân tộc đang bùng nổ mạnh mẽ trong cô, trong lòng cô phấn khởi reovang: Biết ngay là Nhật Bản không thể sản sinh ra một chàng trai thuộchàng cực phẩm nhân gian như vậy đâu!!!

“Cám ơn!” cô mừng rỡ bước lên xe.

….

“Cài dây an toàn vào!” anh chàng đẹp trai chu đáo nhắc nhở cô.

“Uhm!” cô vừa cài dây an toàn xong, anh ta liền nhấn ga, chiếc xe liền chuyển phương hướng, quay ngược 180 độ.

“Cô tới Nhật Bản được bao lâu rồi?”

“Vừa tới được hai tuần.”

“Cô đến Nhật Bản để làm gì?”

“Để học.” Bạc Băng bổ sung thêm: “Đại học Osaka.”

“À?” Anh xoay người nhìn cô: “Cô học ở học viện nào?”

“Viện y học.”

“Ngành y!” trên mặt anh có thêm vài phần thân thiết: “Tôi cũng học ngành y!”

“Trùng hợp vậy sao?!” Bạc Băng thật sự nhìn không ra anh là sinh viên y học: “Anh ở phòng nghiên cứu nào?”

“Phòng nghiên cứu Tanaka”

“Tanaka…” Bạc Băng cẩn thận nhớ lại một chút.

“Tôi ở phòng nghiên cứu Fujiko, hình như phòng nghiên cứu của tôi dưới lầu phòng nghiên cứu của anh!”

Không biết vì nguyên nhân gì, khi anhchàng đẹp trai nghe được ba từ “Fujiko” thì xoay qua nhìn cô một cái,ánh mắt sâu sắc như muốn nhìn thấu nội tâm cô.

Nhận thấy ánh mắt anh nhìn cô, Bạc Băngnhất thời không biết phải làm sao, cô xoay mặt cười nhìn anh rồi khomlưng nói: “Sư huynh! Về sau xin anh chiếu cố nhiều hơn!”

“Đừng khách sáo. Tên tôi là Diệp Chính Thần, nên xưng hô với cô thế nào đây?”