Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Chương 27: Nhắm mắt nói dối



Tôi cắn răng, gắt gao cắn răng, trong lòng hò hét cả một vạn lần: Không thể! Không thể! Anh có vị hôn thê! Anh có vị hôn thê!

Tôi nói xuất khẩu nhưng là...

"Nhớ cái mà nhớ, em đi làm cho anh nồi canh!"

Câu này vừa nói ra mồm, tôi hận không thể cho mình một cái tát. Không tiền đồ a! Quả thực không có thuốc nào cứu được!

"Anh muốn ăn canh xương Đông qua, thêm nhiều xương vào." tiếng nói anh trở nên trong trẻo vô cùng.

"Biết rồi."

Ai! Tôi chắc kiếp trước là thiếu nợ anh rồi.

...

Đã vào hạ, nắng gắt và phá lệ nóng.

Tôi đạp xe đi siêu thị, mồ hôi như mưa mua đầy một đống xương, thịt bò, còn cả các loại rau dưa, hoa quả về nhà, giống như lồng hấp mà quýnh cả lên trong bếp.

Nước trong nồi chậm rãi sôi, tôi thất thần mà nhìn chằm chằm hơi nước bốc từ trong nồi, bọt khí từng vòng từng vòng trong nồi quay cuồng.

Tôi không biết mình làm đúng hay không. Tôi cũng không biết trong lòng Diệp Chính Thần, tôi cùng Dụ Nhân bị vây ở vị trí gì.

Tôi là người, không phải thần thánh, thấy tận mắt người yêu vì tôi mà tra tấn chính mình đến bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại còn nói một phen tình ý chân thành thiết tha như thế, tôi như thế nào lại không cảm động, như thế nào mà lại tiếp tục dối trá nói với anh: em không muốn cùng một chỗ với anh.

Nhưng là về mặt cảm tình có thể chấp nhận, không có nghĩa là lý trí cũng có thể chấp nhận, dù sao anh có một vị hôn thê danh chính ngôn thuận, chân thật tồn tại giữa chúng tôi.

Trước kia, tôi bị lừa gạt mà trốn tránh thì cũng đúng.

Hiện tại, sự thật xảy ra ngay trước mắt, tôi mới là người con gái không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tôi làm như thế nào mà đối mặt với Dụ Nhân —— vị hôn thê chính quy của Diệp Chính Thần.

Người càng sợ đối mặt với cái gì, thì lại càng sớm gặp.

Giữa trưa, tôi đang cầm vừa canh bổ dưỡng nóng sốt đi vào phòng bệnh, vừa vặn gặp được Dụ Nhân tại đó.

Tôi từ trước đến nay chưa gặp phải tình cảnh nào xấu hổ như thế.

Ba người đứng trong ánh nắng chiếu vào, hai người là hôn phu thê danh chính ngôn thuận, quen biết nhau hơn mười năm... Mà tôi, hận không thể đem mặt mình giấu ở nơi vĩnh viễn không có người thấy.

Thấy tôi vào cửa, Dụ Nhân ngồi ngay ngắn trên ghế cạnh giường chỉnh trang lại váy áo, mỉm cười tao nhã nhàn nhạt sau lưng còn như lộ ra vị hơi châm chọc.

Tôi nghĩ tìm kẽ hở mà chui xuống cùng không còn kịp, đành phải cúi đầu kiên trì đến bên cạnh bàn, đem canh bổ dưỡng đặt lên bàn.

"Sư huynh, canh anh tranh thủ uống lúc nóng... Ách... Em hôm nào lại đến thăm anh." Nói xong, tôi không dám dừng lại một lát mà đi hướng ra ngoài cửa.

"Nha đầu." Diệp Chính Thần bảo tôi.

Tôi quay đầu cười, nhìn anh cười cứng ngắc, nhìn Dụ Nhân cười còn cứng ngắc hơn, cười đến toàn bộ cơ mặt đều tê liệt .

"Hai người chậm rãi tán gẫu, em không quấy rầy ."

Ra cửa, tôi còn đặc biệt có lễ phép mà giúp người khác đóng cửa lại.

Đây là cảm giác làm tiểu tam sao? Thực TNND tiện (câu chửi)

Tâm tình buồn tới cực điểm, tôi một chân đá vào vách tường trên hành lang, một trận đau đớn thảm thiết đánh thẳng vào khu thần kinh trung ương, tôi ôm mắt cá chân, vừa nhảy, vừa nước mắt giàn dụa.

May mắn không có người thấy bộ dáng hiện tại của tôi, bằng không tôi càng không có mặt mũi gặp người khác..

Khập khiễng đi ra bệnh viện, trở lại nhà trọ, trong phòng còn lưu lại hương thơm canh xương Đông qua. Tôi nghĩ lại chính mình còn chưa có ăn cơm trưa, mở ra cái nồi, đem nửa bát xương vụn cùng ít nước canh còn lại đổ ra, từng thìa từng thìa uống vào, xương cốt cũng ăn nát nuốt xuống…Sách nói như vậy rất bổ.

Uống xong canh, tôi lấy ra hòm thuốc hôm đi cha già chuẩn bị cho, tìm hoa hồng du, ngồi ở trên giường, chậm rãi bôi hoa hồng du lên mắt cá chân.

Vừa bôi, vừa mắng: Diệp Chính Thần chết tiệt, Diệp Chính Thần lang tâm cẩu phế, như thế nào lại không chết.!

Tôi mắng đang hăng, di động vang lên, tôi nhảy lò cò i lấy di động, vừa thấy dãy số biểu hiện, vừa vặn là người nam nhân phụ lòng người, lang tâm cẩu phế kia.

Tôi giận đến tốn hơi thừa lời, vịn vào ghế dựa mà ngồi xuống, mở ra điện thoại."Uy."

"Canh xương uống ngon lắm." Anh nói: "Buổi tối còn nữa không?"

"Có, canh hoa tâm cây củ cải nấu lang tâm cẩu phế."

Anh phá lên cười, tiếng cười trong sáng qua điện thoại phá lệ dễ nghe, như một dòng suối mát lạnh, tôi nghe thấy có chút ngây ngốc."Có cần tới chỗ anh lấy ít nguyên liệu?"

"Vị hôn thê hoàn mỹ, tao nhã, hào phóng cùng khoan dung của anh đi rồi à?"

"Đi rồi, về sau sẽ không đến nữa."

"..." Tôi không nói gì mà chống đỡ, cúi đầu chậm rãi xoa nắn mắt cá chân vừa bôi hoa hồng du.

Thấy tôi không nói lời nào, anh trịnh trọng giải thích với tôi: "Nha đầu, thực xin lỗi, anh cam đoan tính huống giống hôm nay sẽ không còn phát sinh."

"Ân." Tôi hít vào một hơi. Anh có bản lĩnh đem Dụ Nhân đuổi đi, có thể làm cho quan hệ xấu hổ giữa ba người không lại lộ ra ngoài ánh sáng, không có nghĩa là Dụ Nhân không tồn tại, cô ấy vĩnh viễn tồn tại, giống như một bế tắc không giải quyết chắn ngang giữa tình yêu giữa tôi và Diệp Chính Thần.

"Em không tin?"

Tôi không trả lời mà lắc đầu. “Buổi tối em đưa cơm chiều cho anh."

Cúp điện thoại, tôi tiếp tục xoa, xoa mắt cá chân đang nóng lên....

Buổi tối, tôi mang canh cà chua thịt bò, còn chuẩn bị đồ ăn cho hai người mang đi bệnh viện.

Trước khi vào cửa, tôi cố ý nhìn xem bên trong, Diệp Chính Thần đang ở trên giường bệnh xem tài liệu chuyên ngành, thỉnh thoảng nhìn xem đồng hồ, tinh thần và trạng thái anh tốt hơn so với buổi sáng, đủ thấy công lao của canh xương đông qua không thể bỏ qua. Tôi nhìn kỹ xem các phương hướng, xác định không có Dụ Nhân ở bất cứ góc nào.

Tôi đẩy cửa ra đi vào, cố chịu đựng chân đau để đi cho vững vàng. Diệp Chính Thần vừa thấy tôi, trên mặt nhất thời sáng rọi.

Tôi vừa ngồi xuống, Diệp Chính Thần ngạc nhiên mà dí sát vào người tôi ngửi, từ trên xuống dưới đánh giá tôi một phen, cuối cùng dừng tại mắt cá chân sưng đỏ của tôi."Chân em bị thương?"

Tôi thật ngu ngốc, như thế nào quên mất anh là một bác sỹ, tôi không nên dùng hoa hồng du, không nên mặc váy.

Tôi làm như không có việc gì, ngồi xuống."Không có việc gì, mắt cá chân bị sưng một chút."

Anh dịch thân thể vào bên trong, để ra một chỗ trống trên giường, vỗ vỗ xuống "Ngồi xuống đây, anh xem xem."

Thấy anh mặc đồng phục bệnh nhân lại nghiễm nhiên mang tư thế của một y sĩ trưởng, tôi ngoan ngoãn ngồi ở bên giường anh, cởi giầy, đem chân bị thương đặt ở trên giường, Anh nhẹ nhàng xoa bóp một chút chỗ sưng, hơi chút đau đớn làm chân tôi không khỏi run lên.

Anh giương mắt nhìn tôi, đôi mắt thâm sâu nghiêm túc."Sao lại bị thương ?"

"Buổi sáng nhảy qua ban công, không cẩn thận va vào." Tôi không nói cho anh, giữa trưa tôi lại đá một cái lên tường.

Hai lòng bàn tay của anh bao hết mắt cá chân của tôi, một dòng nước ấm vây quanh phía trên làm trướng đau từng trận. Nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt tự trách, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nội tâm anh yêu thương cùng trìu mến.

Tôi tin tưởng, cái gì cũng có thể là giả, tình cảm của anh đối với tôi nhất định là thật sự. Cho dù sự tín nhiệm này giống như bức tường thành dựng trên bờ cát, dễ dàng sụp đổ trong bão tố nhưng tôi vẫn không ngừng gia cố tường thành.

"Ngày mai đừng tới, ở lại phòng trọ mà nghỉ ngơi. Nhớ kỹ ít nhất ba ngày kiêng đi lại, một tháng không thể đạp xe đạp." Anh vừa mát xa cho tôi vừa dặn dò.

"Em còn mang cơm cho anh a?"

Anh xoa xoa tóc tôi, sủng nịch than nhẹ."Nha đầu ngốc."

Tôi tình nguyện là một nha đầu ngốc, ngây ngốc mà giữ lại hạnh phúc của chính mình, cái gì cũng không để ý.

Anh lấy dưới gối ra cái đồng hồ Hải Âu của tôi, lại một lần nữa mang vào cổ tay tôi, cài dây rất nhanh.

Tôi lăng lăng mà nhìn kim đồng hồ nhảy lên, cảm giác không nói rõ thành lời, tựa hồ như ngực trống rỗng, không cái gì có thể nhồi nhét vào.

Tay anh chậm rãi di chuyển lên trên khuôn mặt tôi, nâng lên, môi dần dần tới gần...

Ngay lúc môi anh gần sát lại thì hình ảnh Dụ Nhân đột nhiên xuất hiện ở trong đầu tôi, ngực đau đớn một trận tê tâm liệt phế, tôi theo bản năng xoay mặt, tránh đi nụ hôn của anh.

"Còn giận anh?" Anh thăm dò hỏi.

Tôi lắc đầu, yên lặng xuống giường anh, lấy canh ra từng ngụm từng ngụm múc cho anh ăn.

Tôi có khả năng không phải làm tiểu tam trời sinh, tôi sẽ không trộm hạnh phúc của người khác, sẽ không lừa mình dối người, tôi quên không được một nữ nhân vô tội khác..

Cho nên, tôi chỉ có thể tra tấn bản thân, tra tấn anh.

***

Hai ngày sau, Diệp Chính Thần xuất viện trở về, tôi đang ở phòng của anh giúp anh kéo bức màn, tôi sớm đem nhà trọ của anh thu thập sạch sẽ như trước, ném lon bia, tẩy sàn nhà, vỏ chăn, ga giường và quần áo đểu giặt sạch sẽ như mới.

Anh trực tiếp bế tôi từ trên ghế ôm xuống dưới, đặt ở trên giường."Không phải bảo em ở nhà nghỉ ngơi, không cần lộn xộn, sao lại trèo cao như vậy?"

"Rồi, Diệp thầy thuốc." Tôi làm bộ huých anh: "Anh nhanh đi tắm rửa đi, thay quần áo em đặt ở trong phòng tắm ."

Vừa nghe nói tắm rửa, ánh mắt anh sáng ngời, đi thẳng đến phòng tắm.

Chỉ vài phút sau, anh tắm giặt sạch sẽ bước ra, liếc mắt một cái về bức màn đã kéo, vô thanh vô tức từ phía sau ôm lấyđem tôi dựa vào vách tường, lực đạo mạnh kinh người.

Này, này...

Anh sao có thể khôi phục tốt như vậy?! Nếu bác sỹ không nói anh có thể chất đặc thù, năng lực khôi phục nhanh, nếu tôi không phải học qua y học vài năm, biết ngày đó sắc mặt anh tái nhợt cùng mạch đập hư vô không phải là giả, tôi cơ hồ hoài nghi anh là giả bệnh gạt tôi.

"Nha đầu..." Môi anh dán tại tai tôi, tiếng nói trầm thấp giàu từ tính hỏi: "Nhớ anh không?"

Tôi lãnh đạm mà thôi thôi anh, mặt cúi thấp."Đừng làm rộn."

Anh quan sát kỹ tôi, phát hiện trên mặt tôi không có một chút dấu hiện “nhớ anh”, liền không miễn cưỡng nữa, buông lỏng tay đang đặt bên hông tôi....

Sau này, chúng tôi vẫn cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, thảo luận tiến triển đề tài nghiên cứu của tôi.

Tôi thường xuyên có loại ảo giác, chúng tôi xuyên qua thời gian, trở lại thời kỳ lúc chưa luyến ái, khôi phục lại cảm tình thuần khiết như luân tô

Đương nhiên, anh có khi cũng muốn cùng tôi tiến thêm một tầng quan hệ, nhưng anh chưa bao giờ miễn cưỡng tôi, ngẫu nhiên sờ sờ tay tôi, cố ý như vô tình đụng chạm một chút cơ thể tôi, thấy tôi không có bất cứ phản ứng gì, anh liền không hề có thêm hành động gì vượt qua giới hạn. Tôi biết, anh sợ chọc tôi giận, sợ tôi lại đuổi anh "Ra ngoài", cho nên chỉ thật kiên nhẫn chờ tôi thích nghi, để chúng tôi thích ứng với mối quan hệ tình nhân xấu hổ này.

Kỳ thật, có đôi khi tôi lại hy vọng anh trở nên cứng rắn một chút, giống như trước mà cuồng dã hôn tôi, xé rách quần áo tôi, không cho tôi phản kháng được chút nào, đòi lấy, xâm chiếm... Tôi thực muốn biết, yêu cuồng nhiệt như vậy có thể hòa tan sự lạnh lẽo trong lòng tôi hay không, châm lại sự nhiệt tình của tôi, hoặc có thể làm cho tôi cảm giác được đối với tình yêu của anh vẫn nhiệt liệt như cũ…

Anh không có, một lần đều không có. Kể cả khi lúc tôi ngủ trưa, anh cũng chỉ dám lặng lẽ ngồi bên giường tôi, vuốt vuốt tóc tôi, đầu ngón tay quyến luyến và chạm nhẹ lên môi tôi...

Thấy tôi tỉnh lại, liền lập tức lui ra một khoảng cách nhất định.

Tôi từng hỏi anh: quan hệ của chúng ta như vậy có phải không thực không được tự nhiên?

Anh nói: không. tốt lắm, có thể mỗi ngày thấy em, cùng ăn cơm, nói chuyện phiếm, cũng rất tốt...

Đúng vậy! Tôi cũng thấy thế này là tốt lắm.

Đồng thời cũng hy vọng ba năm sẽ nhanh trôi qua, hy vọng anh có thể đường đường chính chính chỉ thuộc về một mình tôi.

...

Có những người, mỗi khi bạn sắp quên mất cô ấy, xem nhẹ cô ấy thì cô ấy lại càng muốn xuất hiện để thể hiện sự tồn tại của mình.

Sau giờ ngọ, tôi vừa tan học, Dụ Nhân gọi điện thoại cho tôi, thực thành khẩn mà tỏ vẻ muốn nói chuyện với tôi, hẹn tôi tại quán cà phê Starbucks gần trường gặp mặt, cô ấy còn nói: "Không được nói cho anh ấy, anh ấy không cho tôi gặp cô."

"Tôi hiểu."

So với khu buôn bán, quán cà phê Starbucks nằm trong khuôn viên trường nên tương đối im lặng chút, khách hàng cũng không nhiều, tuy rằng cũng có rất nhiều sinh viên vào đọc sách, lên mạng, viết báo cáo, nhưng tất cả đều im lặng mà làm chuyện của mình.

Tôi cùng Dụ Nhân gọi hai ly Latter, chọn vị trí gần chỗ cửa sổ, ngồi xuống.

Trên mặt cô ấy vẫn mang ý cười nhàn nhạt, ánh mắt dừng lại ở chiếc đồng hồ trên cổ tay tôi, không vui, không lo cũng không giận.

Bạn gái chính quy cùng tình nhân gặp mặt, cảnh tượng tôi thường xuyên đọc thấy trong tiểu thuyết ngôn tình, sớm thấy nhưng không thể trách, mà khi sự tình ứng lên trên người mình thì lại có bao nhiêu hoảng hốt cùng xấu hổ. Tôi cúi đầu uống cà phê, không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô ấy.

"Tôi có đôi khi thực bội phục anh..." ngữ khí Dụ Nhân thực có vài phần ý tứ bội phục."Vô luận là người con gái như thế nào, anh ấy đều có thể nắm ở trong lòng bàn tay."

Những lời nói này vô cùng tuyệt, nếu như không phải cô ấy nói cho tôi nghe, tôi nhất định vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Ngoan độc, đủ độc, quả thực có thể biến thành một mủi tên xuyên tim, làm cho nhân tâm vỡ nát.

Tôi nghĩ trả lời cô ấy một câu: Diệp Chính Thần có thể nắm trong tay quá nhiều cô gái, tôi không rõ ràng lắm, bởi vì anh lúc cùng một chỗ với tôi, không có tâm tư nắm trong tay cô gái khác.

Xét thấy tôi trước hết thân phận chỉ là kẻ thứ ba, làm người nên nhún nhường, tôi sụp mắt thuận lòng nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng là một cô gái ngu dốt trong đó, dại dột đến nỗi ngay cả anh ấy có vị hôn thê cũng không biết."

"Vị hôn thê?" Dụ Nhân nghe ba chữ đó, bỗng nhiên nở nụ cười, "Vị hôn thê? Anh ấy nói cho cô như thế?"

Tôi kinh ngạc mà ngẩng đầu."Không phải sao?"

Cô ấy không trả lời ngay, mà cười tươi đầy khinh miệt và trào phúng nói với tôi: đương nhiên không phải.

Tôi lại hồ đồ. Chẳng lẽ Diệp Chính Thần gạt tôi? Không, anh sẽ không, lần này nhất định sẽ không.

Dụ Nhân nói: "Anh ấy có phải nói cho cô, anh ấy cho tới bây giờ không có yêu tôi, hôn ước của chúng tôi là do trong nhà buộc anh ấy, anh ấy bất đắc dĩ không thể không nhận. Anh ấy có phải còn nói, tôi thích anh ấy, dây dưa anh ấy."

Tôi gật đầu. Chẳng lẽ đây không phải sự thật?

"Cô tin sao?" Cô ấy kinh ngạc mà nhìn tôi, như là nhìn một người ngu ngốc."Cô tin rằng anh ấy không thương tôi còn theo tôi đính hôn? Cô cũng tin rằng tôi biết rõ anh ấy không yêu tôi, biết rõ anh ấy yêu cô còn không biết liêm sỉ mà quấn quít lấy anh ấy…Cô không thấy là lời nói dối thực vớ vẩn sao?"

"Tôi tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ không gạt tôi."

Dụ Nhân cười đến càng vui vẻ, cười làm cho tôi càng ngày càng bối rối."Cô biết không, anh ấy học đại học không chỉ riêng lâm sàng, còn qua cả tâm lý học chuyên nghiệp. Anh ấy có thể thông qua ngôn hành cử chỉ của người khác mà đọc ra được thế giới nội tâm của họ, cũng có thể tùy ý mà khống chế biểu tình và cử chỉ của, làm cho không người nào có thể thông qua vẻ mặt của anh đọc ra cảm xúc chân thật, dao động của anh ấy, anh ấy còn có thể phát hiện được là nói dối hay không nói dối mà truy ra được..."

Tôi ngây ngốc, cô ấy xác định là đang nói Diệp Chính Thần, chứ không phải thần thánh?