Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Chương 10: Mộng cũ nặng nề



Lúc đưa mọi người về, tôi hổn hển vọt tới phòng Diệp Chính Thần, hiên ngang lẫm liệt đi về hướng bàn anh, vừa đứng vừa vỗ bàn.

"Diệp Chính Thần, anh có ý tứ gì?"

Anh không nhanh không chậm viết nốt bản báo cáo dở dang, khép lại máy tính, ngẩng đầu lên, nửa cổ áo sơ mi lộ ra đường cong tuyệt đẹp của cổ cùng xương quai xanh...

"Em tới giúp anh trải giường chiếu sao?"

Tôi nháy mắt, ngập đầy ảo não, ngây ngốc mà đứng yên một chỗ, đã quên mất thao thao bất tuyệt nói câu sau.

Anh đứng lên, đi từng bước về phía tôi, tôi bước lui về phía sau mãi đến lúc dựa lưng vào tường, không còn đường thối lui. Tay trái anh chống ở trên tường, tay phải cầm của tôi ít tóc, vuốt ve trên ngón tay."Em hỏi anh hôm nay có ý tứ gì sao?"

Tôi mờ mịt gật đầu.

Đúng, là muốn hϩ cái này.

"Anh nói như vậy trước mặt nhiều người... , bọn họ về sau thấy em thế nào nha?" Tôi không tiền đồ ngữ khí a! Tôi rõ ràng theo kế hoạch là phải rống to .

Anh dùng ngữ điệu điển hình hoa hoa công tử nói."Anh muốn để tất cả mọi người biết, em là của anh..."

"Em không phải. Em lần trước đã nói rất rõ ràng: em không nghĩ thay đổi hiện trạng."

"Hiện tại không phải, chậm rãi sẽ là." Anh cười, thập phần gian trá."Tại đây lúc này, anh đương nhiên sẽ không để nam nhân khác nhớ thương em."

"Nhưng là... Trên địa cầu nữ nhân tốt nhiều đến như vậy, anh vì cái gì lại nhớ thương em?"

"Bởi vì, anh cần một người nấu cơm, giặt giũ cho anh, trải giường chiếu, chăn màn, còn không cần đòi báo đáp."

"Anh không cần..." Tôi vừa định nói anh không cần phí tâm cơ như vậy, anh cắt đứt lời tôi.

"Có thể ngủ cùng, anh thấy cũng rất tốt ."

Trừ bỏ Diệp Chính Thần, tuyệt đối không có nam nhân nào có thể đem lời nói vô sỉ như vậy nói ra mồm hợp lý hợp tình.

Tôi toàn thân phát sốt, ít nhất năm mươi độ.

"Muộn như vậy đến chỗ anh làm gì, em không có ý là..." Anh nhìn chằm chằm vào môi tôi, mặt dần để sát vào.

Tôi thất kinh đẩy anh ra."Đã khuya, em đi về trước !"

Chạy ra phòng của anh, tôi ngửa mặt lên trời thở dài. Vì cái gì sát phòng tôi lại có một con sắc lang như vậy!

Thần phật a, cứu cứu tôi đi!

***

Trải qua một buổi tối tự vấn lương tâm, tôi quyết định cùng anh bảo trì khoảng cách, kiên quyết không thể để cho sắc lang này từng chút một ăn mòn phòng tuyến kiên cường của mình.

Hôm nay không có tiết, tôi ở phòng nghiên cứu quan sát quy phạm thực nghiệm, cùng phó giáo sư thảo luận một chút kế hoạch nghiên cứu tiếp theo.

Vốn định đi đến phòng nuôi vi khuẩn nhìn xem tế bào tôi nuôi thế nào. Đi tới cửa, lại thấy tấm lưng kia... Quần áo trắng như tuyết, thanh dật như mây bay.

Một bóng người hơi nghiêng, lộ ra mặt mày ôn nhuận như ngọc.

Lòng một trận loạn quý.

Mỗi khi Diệp Chính Thần mặc vào áo choàng trắng, mang theo cuốn sách, anh đột nhiên biến thành một người khác, trong ánh mắt không còn có khinh mạn, toàn bộ đều là đối với cho sinh mệnh quý trọng cùng nghiêm cẩn.

Đối mặt với anh như vậy, có đôi khi, tôi sẽ có loại ảo giác: đây mới chân chính là anh...

Đi đến trước cửa, tôi vụng trộm xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh nhìn anh, chóp mũi không để ý đã đụng vào thủy tinh mát lạnh.

Nguyên lai Diệp Chính Thần hướng dẫn một sinh viên mới tới như thế nào để làm giải phẫu hạn chế sinh sản cho chuột bạch, cắt bỏ noãn sào. Con dao mổ trong tay anh, nhẹ lay động, tỏa ra ánh sáng màu bạc.

Tôi lần đầu tiên phát hiện mùi máu tươi tràn ngập khi làm thủ thuật cũng sẽ là đắc ý như thế.

Phẫu thuật chấm dứt, anh đổi kim khâu, linh hoạt mà khâu lại miệng vết thương nhỏ cho con chuột bạch. Làm xong hết thảy, anh đem băng gạc quấn ngay ngắn, mềm nhẹ mà đặt ở trên người con chuột, trong ánh mắt toát ra thương tiếc cùng áy náy...

Cái ánh mắt này làm cho tinh thần tôi hoảng hốt thật lâu, đến khi Diệp Chính Thần đi ra, tôi cũng không biết.

"Nha đầu? Em như thế nào ở chỗ này?" Anh có chút kinh ngạc, cởi cái găng tay, tháo xuống khẩu trang màu trắng.

Cái động tác này a... Thật sự khiêu chiến tôi sức chống cự mấu chốt.

"Nhìn xem anh có bao nhiêu tàn nhẫn!" Tôi thật sâu lắc đầu, cố đem chôn nội tâm rung động ở thật sâu. "Ai! Anh không chỉ có thích tàn phá không biết bao cô gái, ngay cả một con chuột cái cũng ra tay! Nam nhân mà giống như anh không có thuốc nào cứu được! Không có thuốc nào cứu được!"

Diệp Chính Thần nở nụ cười, lấy tay chỉ điểm điểm cái trán của tôi."Nha đầu, em có thể vũ nhục nhân cách của anh, đề nghị không cần vũ nhục hành vi chức nghiệp của anh. Anh là một thầy thuốc, phi thường có chức nghiệp đạo đức."

"Diệp thầy thuốc, tôi không quấy rầy ngài trị bệnh cứu người, mời!" Tôi làm một tư thế mời, ý bảo anh có thể muốn làm gì thì làm, không cần cùng chỗ này nói chuyện phiếm với tôi.

Diệp Chính Thần nhìn xem đồng hồ."Thời gian không sai biệt lắm, đồng thời ăn cơm trưa đi."

"Tốt!" Tôi thực vô tội mà nhìn anh."Em hẹn Tần Tuyết."

"Kia quên đi! Anh quay về phòng nghiên cứu uống cà phê."

...

"Uống cà phê đối dạ dày không tốt!" Tôi âm thầm thở dài, hận chính mình không nên trông nom việc sống chết của anh, cố tình nhịn không được quan tâm anh."Quên đi, em mang cặp lồng để ở tủ lạnh phòng nghiên cứu tầng hai, anh cầm lấy mà ăn."

Ánh mắt của anh toát ra vui sướng sáng bóng."Vậy còn em?"

"Em không muốn ăn cơm thừa, đi căng tin ăn đại tiệc!"

"Cảm tạ!"

...

Một mình ngồi ở góc căn tin, trước mặt bày một chén mì, tôi trong đầu buồn bực uống một hớp, vô cùng hoài niệm buổi sáng hôm nay lúc năm giờ ngủ dậy làm đậu hũ ma bà cùng cung bảo kê đinh...

Ai! Nhưng có thể trách ai, còn không phải chính mình thấp kém, không chống lại được "Sắc đẹp" mê hoặc!

Tôi oán hận mà há miệng ăn mấy miếng mì, đặt ở miệng, đem nó trở thành người vô lương nào đó mà dùng sức nhấm nuốt.

Miệng mắng: “Diệp Chính Thần đáng, Diệp Chính Thần vô sỉ, Diệp Chính Thần hoa tâm.... Toàn bộ bị tôi ăn nát, nuốt vào trong bụng."

Một cái cặp lồng màu hồng nhạt đặt ở trước mắt tôi, như thế nào thấy rất quen mắt nha?

Tiếp theo một người nhìn càng quen mắt ngồi ở trước mặt tôi."Ăn của em có một cạp lồng mà thôi, không cần đem anh ăn nát, nuốt vào bụng đi?"

Miệng tôi phun cả mì ra.

Anh chậm rải rót cho tôi một chén nước.

Tôi vội vã uống một hớp lớn."Sao anh lại tới đây?"

"Tần Tuyết vừa tìm anh."

"Ân?" Tôi sửng sốt: "Cô ấy tìm anh làm gì?"

Anh không trả lời mà nói."Đợi lát nữa đi, anh đi mua đại tiệc cho em ăn."

Không bao lâu, món tôi thích nhất: chân gà nướng, cá nướng, cơm thịt bò, còn có thọ tư đầy cả một bàn.

Anh cười sờ sờ đầu tôi."Ngoan, từ từ ăn, chậm rãi ăn, chậm rãi mắng! Coi chừng nghẹn!"

Thần phật a, ngươi đang ngủ sao?

***

Buổi chiều tan tiết, tôi trực tiếp đi cửa hàng tiện lợi làm thêm, hôm nay phải liên tục làm sáu tiếng, trả nợ ngày hôm qua nghỉ.

Rốt cục làm đến khuya, khi kim đồng hồ chỉ hướng mười một giờ năm mươi lăm phút.

Chỉ còn năm phút đồng hồ cuối cùng, nhớ tới chính mình lát nữa kéo lê hai chân mỏi nhừ cô đơn quay về chỗ ở, tôi thấy thật không tình nguyện tiếp tục làm liên tục sáu giờ.

Bốn lon bia mặt trời đặt trên bàn thu ngân, tôi buông buông cổ tay, lộ vẻ lễ phép tươi cười với khách hàng: "Hoan nghênh quý khách."

Đến khi nhìn thấy khuôn mặt nam nhân đầu tuấn lãng, ý cười trên khuôn mặt của tôi càng nở ra vô hạn."Sư huynh? !"

Tôi sớm đem việc bảo trì khoảng cách bay lên đến chín tầng mây.

"Anh vừa vặn đi ngang qua, thấy hơi khát nước." Anh thanh toán, thuận tay mở ra một lon, dựa lưng vào quầy bên cạnh uống một ngụm, tỏ vẻ chính mình quả thật rất là khát nước."Em mấy giờ tan tầm?"

"Mười hai giờ." Lúc này, Lý Khải nhận ca đi tới, nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, trong mắt không che dấu chút toát ra ý không đợi thấy.

Diệp Chính Thần làm bộ như không có thấy, tiếp tục cùng tôi nói chuyện: "Trùng hợp như thế? Anh tiện đường đưa em trở về."

"Cám ơn!" Tôi theo tủ quầy lấy ra con gà nướng anh vừa nhìn, dùng túi đóng gói, giao cho anh: "Em làm, cầm mà nếm thử!"

Anh không khách sáo với tôi, tiếp nhận, rồi đi ra ngoài.

Tôi vào phía sau thay đổi quần áo, buông tóc đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Anh ngồi ở chiếc xe thể thao màu xanh ngọc, hướng về phía tôi ngoắc ngoắc tay.

"Lại đổi xe?"

"Ừ! Ngày đó em nói xe của anh rất xấu, anh trở về càng xem càng thấy nó xấu."

"Chỉ tìm lấy cớ lãng phí."

Anh không cho là đúng mà nhíu mày.

Trên đường xe không nhiều lắm, anh lái thật sự chậm.

Tôi cuộn mình ngồi trên ghế da thật thoải mái, đứng suốt sáu giờ chân vừa tê vừa mỏi, mà ra ngay cả khí lực nhẹ đều không có, nhắm mắt lại, nhớ…quá hô hấp trên người anh nhẹ nhàng mà khoan khoái vị bạc hà, đắc ý ngủ trong chốc lát.