[Đồng Nhân Slam Dunk] Yên Lặng Gặp Lại Anh

Chương 6



Im lặng, im lặng như chết. Theo sự im lặng của anh ta, tim tôi cũng chìm dần vào đáy hồ.

Thật lâu sau, rốt cuộc anh ta cũng mở miệng, cũng nói với tôi, anh ta nói : “Kobayashi em về trước đi, anh muốn nói chuyện một mình với Nakamori.”

Sau khi chỉ còn lại tôi và anh ta, anh ta mới nói : “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống…”

Tôi ngắt lời anh ta : “Không cần, nói rõ ràng luôn ở đây đi.”

“Bắt đầu từ khi nào ?” Tôi hỏi.

“Nửa năm trước, có một đêm anh uống say rượu…”

“Đúng là cái cớ đôi cẩu nam nữ nào tằng tịu với nhau cũng dùng, tôi còn nghĩ tổng biên tập Itou sẽ dùng một phương thức mới mẻ độc đáo hơn cơ.”

“Em muốn mắng thì cứ mắng đi, ra tay đánh cũng không sao.”

“Ngượng quá tôi chưa bao giờ làm việc gì vô nghĩa cả.”

Anh ta không nói nữa. Tôi nhìn chăm chú vào mắt anh ta, tôi từng vô số lần nhìn anh ta như vậy, chúng tôi cùng đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, hôn nhau dưới bầu trời đầy sao, từng cùng nhau vượt qua rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ, cũng từng vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau túi bụi. Tôi đã nghĩ vậy là đủ để hiểu anh ta, nhưng mà, tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt giờ phút này của anh ta : áy náy, nổi giận, mất mát, cất giấu một chút chờ đợi, nhưng tất cả những thứ này, bỗng nhiên trong nháy mắt, tắt lụi rồi.

Anh ta nhắm mắt lại, nói : “Nakamori, chúng ta chia tay đi.”

Mặc dù là kết cục đã biết trước, nhưng khi nghe thấy hai chữ đó, đầu tôi vẫn hơi ong lên, cái gì cũng không nghe thấy, toàn bộ thế giới chỉ có tiếng tim tôi đang đập.

Thình thịch, thình thịch, chỉ có nó đang nhắc nhở tôi, tôi còn sống, tôi phải đối mặt với sự thật.

Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, lạnh giọng nói : “Được.”

Vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn tôi : “Nakamori, anh muốn nói cho em biết, chúng ta chia tay không có liên quan gì đến người thứ ba, nếu em muốn hỏi lý do, vậy thì bây giờ, giờ phút này chính là lý do, em nhìn lại em đi, em bình tĩnh đến nỗi khiến anh hoài nghi em đã từng yêu anh chưa.”

“Anh nghĩ cái gì gọi là yêu ? Chẳng lẽ chính là lén lút vụng trộm sau lưng vợ chưa cưới của mình sao ? Ha ! Tình yêu cao thượng vĩ đại đến cỡ nào !”

“Em lúc nào cũng cả vú lấp miệng em như vậy, rốt cuộc vì em yêu anh mới kết hôn, hay là vì em cảm thấy mình đến tuổi nên kết hôn còn anh là một người không tồi, có phải vì cuộc hôn nhân này sẽ lấp đầy sự thiếu hụt trong cuộc sống của em không ? Em đã từng thật sự lo lắng chưa ? Em thậm chí còn không rơi cả một giọt nước mắt.”

Tôi ngắt lời anh ta : “Nếu anh muốn nhìn thấy một Nakamori Ai vì chia tay mà cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp xuống, muốn tôi khóc lóc ăn nói khép nép cầu xin anh ở lại, tôi nói cho anh biết, đời này tuyệt đối không thể nào !”

Anh ta há miệng thở dốc, cuối cùng lại thất bại nhắm mắt lại.

“Từ bây giờ trở đi, tôi không còn quan hệ gì với anh nữa.”

Nói xong, tôi xoay người ngẩng đầu lên bắt mình phải đi thật thong thả về phía thang máy.

Nhưng nháy mắt khi cửa thang máy khép lại, tôi giống như một quả bóng cao su bị chọc thủng, ngã ngồi xuống mặt sàn.

Tít tít tít, điện thoại của tôi vang lên.

“Cô Nakamori phải không ? Tôi là Ozawa, buổi tiệc đã bắt đầu rồi mà tôi vẫn chưa thấy cô đến, có cần tôi phái người tới đón cô không ?”

“Không cần, tôi đã ở trong thang máy rồi.”

Đối phương do dự một chút: “Giọng của cô…….”

“Tôi không sao, tôi lập tức tới đây.” Tôi cuống quít cúp điện thoại.

Thang máy nháy mắt đã dừng lại, đẩy cửa ra, đây là một thế giới ăn uống linh đình.

Tôi nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, không để ý đụng phải một người.

“Cô làm sao vậy ?” Giọng nói lạnh lùng.

Tôi sờ sờ mặt, mới phát hiện không ngờ tôi đã khóc, nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy ra khỏi hốc mắt, nó rơi xuống khuôn mặt tôi đã phí thời gian trang điểm cẩn thận, rơi xuống chiếc váy nhiều nếp gấp, rơi xuống tấm thảm đỏ. Tôi châm chọc nghĩ, đây là nước mắt Itou muốn nhìn thấy từ tôi, thật ra nó không đáng một đồng thế này đây.

Rukawa giật nảy mình vì dáng vẻ của tôi.

“Xin lỗi Rukawa, bây giờ tôi không muốn nói gì hết, anh để tôi yên lặng một chút đi.”

Anh ta thật sự không đến gần nữa, mà thay vào đó là đứng cách tôi 2m, vẻ mặt anh ta hơi lo lắng nhìn tôi không nói gì, đột nhiên tôi rất cảm ơn anh ta, cảm ơn anh ta đã dùng khoảng cách 2m này để bảo vệ lòng tự trọng của tôi, lòng tự trọng còn sót lại.

Tôi gọi một chai Vodka, rượu mạnh cay xè tràn vào cổ họng tôi, nước mắt lại chảy ra, tôi không biết uống rượu, dạ dày của tôi đang kêu rên, tiếng kêu thê lương, như vọng lại từ một hang động sâu không thấy đáy, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng cơ thể mình đang khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng tôi không định bỏ qua cho bản thân, tôi bắt mình phải thật tỉnh táo, cuối cùng lấy cớ để sa đọa một lần.

Lúc tôi đang mơ mơ màng màng, phía sau bỗng vang lên một giọng nói khiến người ta thấy ghét.

“Ồ, đây không phải là phóng viên nổi tiếng Nakamori sao ?”

Tôi choáng váng liếc hắn ta một cái, không ngờ lại là tay phóng viên theo dõi bà Anzai bị Rukawa đánh cho một trận, nếu tôi nhớ không nhầm, tên hắn ta là Yamaha.

“Không ngờ một người như cô lại uống rượu giải sầu như vậy, nghe nói cô định kết hôn với tổng biên tập của cô, thủ đoạn của cô Nakamori thật cao siêu, leo lên cái cành cao này rồi, về sau nhất định sẽ một bước lên mây.”

Là một người đàn ông thì phải biết một đạo lý : Tuyệt đối không được làm một người phụ nữ nổi giận hoàn toàn, nhất là khi phụ nữ uống rượu say, hơn nữa hắn ta còn ăn nói hàm hồ như thế, tôi đặt chai rượu đến “ruỳnh” một cái lên mặt bàn, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc : “Tôi còn tưởng ai, thì ra là Yamaha, hình như anh rảnh rỗi quá nhỉ, nghe nói anh bị chuyển đi nơi khác, xem ra tin tức này không giả.”

Hắn ta tiến lên vài bước, vẻ mặt dữ tợn nói : “Tôi bị chuyển đi nơi khác, thật sự phải “cảm ơn” phóng viên Nakamori cô.”

Tôi khoát tay : “Đừng khách sáo, nhấc tay thôi mà.”

Hắn ta tức đến nỗi đỏ cả mắt, bỗng nhiên ánh mắt làm càn dừng lại trước ngực tôi : “Tuy là tính cách như đàn ông, nhưng khuôn mặt và dáng người lại là hạng nhất.”

Hắn ta nghiêng sát vào tôi, vuốt nhẹ vào đùi tôi, trong mắt lóe lên ánh sáng dâm dê.

“Tôi cảnh cáo anh, bỏ tay ra.”

Hắn ta đẩy mạnh tay về phía trước vài cm : “Không bỏ ra thì sao ? Nakamori cô có thể bước lên vị trí bây giờ, nhất định là có không ít người chạm qua rồi phải không ? Sao nào, có muốn cùng tôi…”

Một tiếng “choang” vang lên, toàn bộ mọi người trong hội trường kinh ngạc dừng lại nhìn về phía chúng tôi, trong tay tôi còn cầm một chai rượu bị vỡ một nửa, tôi lạnh lùng nói : “Không bỏ ra thì sẽ có kết cục này.”

Yamaha ôm chặt cái đầu bị tôi đập chai rượu vào, máu tươi chảy ròng ròng từ đầu hắn ta xuống.

“Con đàn bà chết tiệt này !”

Hắn ta loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất, giờ phút này tôi vô cùng hối hận vì đã nhất thời xúc động dùng chai rượu đập hắn ta, nhìn thấy máu toàn thân tôi lập tức rét run, tôi không thể động đậy được, trước mặt hóa mơ hồ, chỉ có thể chịu đựng một cái tát của hắn ta.

Tôi ngã xuống đất, mặt trái đau tê dại, Yamaha xông lên nắm đầu tôi đập về phía quầy bar, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, có một lực rất lớn túm tôi về phía sau, tôi ngã vào lòng một người, Rukawa ôm tôi quay người cho Yamaha một đấm, Yamaha bụm mặt ngồi xổm xuống kêu rên.

“Không sao chứ ?” Anh ta hỏi.

Tôi choáng váng mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Yamaha đang nhặt cái chai rượu tôi vừa đập vỡ lên.

Tôi sợ hãi hét lên : “Rukawa ! Đằng sau !”

Anh quay đầu, nhưng đã không còn kịp rồi, vì không để Yamaha tiếp tục lấn tới, anh xoay tay nắm chặt lấy chai rượu ấy, mảnh vỡ trên chai rượu đâm vào lòng bàn tay anh.

Máu từ tay anh nhỏ từng giọt xuống mặt tôi.

Một giọt, hai giọt.

Cả người tôi run lẩy bẩy, Rukawa dùng sức ôm tôi, sau đó anh ta dùng tay kia che mắt tôi lại, dịu dàng nói : “Đừng sợ.”

Sau đó tôi nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc vang lên, tiếp theo là tiếng hét thảm của Yamaha.

Ngay sau đó mười mấy vệ sĩ đều vây quanh đây, Ozawa vọt tới bên cạnh chúng tôi, tôi đã không còn nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, các loại âm thanh như là từ nơi xa xôi truyền tới, tôi cảm giác mình bị ôm lấy, ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt tôi. Không biết qua bao lâu, ý thức cuối cùng đã trở lại, tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên sô pha phòng VIP, Ozawa ở bên cạnh tôi lo lắng hỏi : “Cô Nakamori cô có bị thương chỗ nào không ? Cô cứ run mãi đấy.”

Tôi lắc đầu, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình : “Đừng quan tâm tới tôi, Rukawa…”

“Cô đừng lo lắng, bác sĩ đã tới băng bó cho cậu ta rồi.”

Tôi giãy dụa đứng lên.

Ozawa đè tôi lại : “Cô đừng cử động, bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi.”

Cửa lớn bỗng nhiên bị đẩy ra, Rukawa đi vào, mặt anh không hề có gợn sóng sợ hãi nào, nếu không phải tay phải anh đang bị băng bó rất dày, suýt nữa tôi đã cho rằng chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ của tôi.

Cổ họng tôi như nghẹn lại, khó khăn nói : “Tay anh…”

“Đã gắp thủy tinh ra rồi, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.”

Anh ta nói không sao cả, nhưng tôi lại nhịn không được bắt đầu gào lên khóc, tôi đã rất lâu rất lâu không khóc như vậy, quả thật có thể dùng mấy từ khàn cả giọng để hình dung.

Rukawa bị tiếng khóc của tôi dọa : “Này, đồ ngốc, cô khóc cái gì chứ !”

Tôi vừa khóc vừa rống anh ta : “Anh mới là đồ ngốc ! Anh mới là đồ ngốc nhất thiên hạ !”

Anh ta rống giận : “Hôm nay rốt cuộc cô bị làm sao vậy hả ?”

Tôi túm lấy ống tay áo anh ta lau nước mắt : “Tôi bị người ta đá rồi ! Hôn lễ của tôi không còn nữa rồi ! Sao nào ! Khóc cũng không cho à ! Đây là địa bàn cùa anh à !”

Anh ta nghe thấy tôi gặp chuyện bi thảm như thế, miễn cưỡng không giật tay áo ra, trơ mắt nhìn tôi lau nước mắt nước mũi lên tay áo anh ta.

“Có lẽ hai người không hợp nhau, phát hiện sớm cũng tốt, chia tay dù sao cũng tốt hơn ly hôn.” Ozawa trước tiên đi ra đảm đương vai trò người hiền lành.

“Rukawa, cậu cũng an ủi cô Nakamori chút đi.” Anh ta huých khuỷu tay vào người Rukawa.

Anh ta không cho là đúng quay đầu sang một bên.

Như cố tình chiến đấu với anh ta, tôi khóc càng to hơn.

Cuối cùng anh ta cũng chịu thỏa hiệp, vắt óc hết nửa ngày, anh ta mới phun ra vài chữ : “Cô….nén đau thương…