[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư

CHƯƠNG 41: LẦN THỨ BA GẶP MẶT



. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

"Nơi này là..." Ta chần chừ, hồi lâu mới dám xác định, "Babylon?"

Ryan cười tà không đáp, nhướng mày ý bảo ta tiếp tục.

Ta cau mày: "Vùng ngoại ô kinh thành Babylonia." rũ mắt nhìn một vòng quang cảnh xung quanh, "Nếu ta đoán không lầm, phỏng theo kiến trúc điêu khắc trên tường dọc hành lang, đây hẳn là hành cung cũ của đế đô, đã bị bỏ hoang nhiều năm."

Ryan thấp giọng cười không rõ ý vị, tựa như đồng cảm, cũng tựa như chê cười bản điện hạ có mắt như mù. Ta khẽ liếc nhìn hắn, hắn bèn nhún vai: "Nếu không phải có người mật báo, tôi cũng không đoán được cô bị giam ở địa phương thế này. Không thể không nói, người đứng sau sự việc này, quả là tâm tư cẩn mật."

Dứt lời, không đợi ta mở miệng hỏi, hắn nói tiếp: "Khoan hẵng hỏi, tôi đưa cô đến một nơi. Đến nơi, tự ắt có lời giải đáp."

Ta im lặng.

Dưới ánh trăng ảm đạm, hai ngọn đèn lồng trước điện thái tử quả nhiên không được thắp, cứ thế đong đưa qua lại giữa màn đêm tĩnh lặng.

"Công tử, ngài xem, thật sự không có người mà."

Hoạn quan vừa dứt lời đã nghe Ryan hờ hững nói: "Người đâu, phá cửa ra cho ta."

"Công tử Ryan!" Hoạn quan hoảng hốt kêu lên, chợt thấy sắc mặt hắn kiên định, bồn chồn liếc nhìn ngự lâm quân nghiêm chỉnh xếp thành hàng sau lưng hắn, hoàn toàn chính là bộ dạng xem ra hôm nay nhất định phải vào trong xem thử rồi.

Mấy thị vệ sau lưng vâng dạ rồi bước tới, vừa thúc mạnh vào cánh cửa đóng chặt mấy cái, cửa lớn của điện thái tử bất ngờ được mở ra từ bên trong. Những ánh đèn lồng phía dưới chiếu lên khuôn mặt Helia, sườn mặt tuấn mỹ nghiêng nghiêng, như phủ lên một tầng mây mù tăm tối. Dường như hắn cũng kinh ngạc vì tình hình bên ngoài, khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm đến hình ảnh ta cuộn người trong lòng Ryan, biểu cảm vĩnh viễn thong dong trên khuôn mặt luôn điềm tĩnh như có gì đó chậm rãi nứt ra. Chẳng qua kinh ngạc rất nhanh qua đi, ngay sau đó còn cau mày:

"Trưởng công chúa điện hạ?"

Hoạn quan vừa nãy kiên quyết ngăn cản đã chạy lên phía trước, nhìn thấy người vừa mở cửa điện, trước tiên vội vàng cúi mình hành lễ, mới ngạc nhiên hỏi: "Tướng quân, ngài quay về từ bao giờ? Để nô tài căn dặn kẻ dưới chuẩn bị nước ấm hầu hạ ngài tắm rửa."

Helia khẽ liếc nhìn ta. Ta mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên rất muốn cười. Hắn ắt hẳn cũng cảm thấy chuyện này rất đáng cười, thế nhưng tuấn nhan lại vô cùng nặng nề lắc đầu, tỏ ý không cần, rồi quay sang cười nói với Ryan: "Ngài hẳn là công tử Ryan?" Lúc hắn nói câu này, rõ ràng đang cười, nhưng đáy mắt không hề có ý cười.

Ta có thể cảm nhận được, Helia đang tức giận.

Hắn tức giận, hắn vậy mà dám tức giận?

STORY CONTINUES BELOW
YOU'LL ALSO LIKE
CHẤP NIỆM - ASISƯ [ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP] by Ramie0807
CHẤP NIỆM - ASISƯ [ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP]
By Ramie0807
38.5K 2.4K
KHÔNG PHẢI XUYÊN KHÔNG, ASISƯ CHÂN CHÍNH, LẤY BỐI CẢNH NGAY TRƯỚC LÚC BABEL BỊ THIÊU, VÌ VẬY LƯU Ý: BABEL CHƯA CHÁY, CAROL CHƯA SẢY THAI.
. Tên tác phẩm: CHẤP NIỆM - ASISƯ.
. Tác giả: Ramie0807.
. Thể loại: Đồng nhân truyện tranh Nữ Hoàng Ai Cập, ngôn tình, nữ cường.
. Độ dài: 10 chương trở lên.
******
- TRÍCH ĐOẠN MỘT PHẦN TRONG TRUYỆN:
Sau tàng cây đại thụ, một bóng người không tiếng động bước ra. Hắn nhìn theo thân ảnh yêu kiều của người con gái, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười buồn.
"Tại sao không giữ nàng lại?" Người đi cùng hắn nhịn không được hỏi.
Hắn lắc đầu: "Ta nói với nàng, phải chi ngày đó nàng nói với ta thêm một câu nữa, có lẽ ta đã rung động rồi. Nhưng nàng không, chính vì vậy cả đời này chúng ta cũng không thể ở bên cạnh nhau."
Người kia gật đầu: "Ngài đã nói vậy, nhưng thế thì có liên quan gì?"
Hắn ngửa mặt cười to, dưới ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ xoay mặt lại, nước mắt đế vương không rõ từ khi nào đã lăn dài trên má: "Tất cả đều là dối trá! Cho dù ngày đó nàng có nói thêm bao nhiêu câu đi chăng nữa, ta cũng sẽ không rung động, bởi vì trong lòng ta vốn chỉ có giang sơn. Ngày hôm ấy ta vì nàng chấp nhận từ bỏ một tòa thành, hôm nay lại vì một tòa thành đánh mất nàng. Kẻ tồi tệ như ta, lấy tư cách gì giữ nàng lại?"
Người kia triệt để bị hắn dọa nín lặng.
Gió lớn chợt nổi lên, cát vàng cuồn cuộn thổi tiếng cười ngạo nghễ mà thê lương của người đàn ông đi xa, mang theo cả những giọt nước mắt cuối cùng trong đời hắn.
Đến cuối cùng hắn vẫn nói dối...
..................
Kí ức Ai Cập - Lakshmi by YenHy_3105
Kí ức Ai Cập - Lakshmi
By YenHy_3105
103K 5.5K
Nguồn : http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=380987&hilit=k%C3%AD+%E1%BB%A9c+k%C3%AD+%E1%BB%A9c+ai+c%E1%BA%ADp
Mình chỉ đăng để đọc trên đt thôi ko phải người dịch. Đăng đã đc sự cho phép của tác giả.
Tác giả: Lakshmi (Mai Tuyết Vân)
Thể loại: Xuyên không, đồng nhân Nữ hoàng Ai Cập.
Tình trạng: Hoàn thành.
Số chương: 73 Chương + 4 Ngoại truyện
LỜI TÁC GIẢ:
Bộ truyện này mình viết hoàn toàn dựa theo cái nhìn của mình về thế giới Nữ hoàng Ai Cập, không hề có sự gò bó bất kỳ bạn nào phải đồng tình với cái nhin của mình cả. Với các fans yêu mến Carol thì xin hãy dừng khi đọc đến dòng này,vì bộ truyện này hoàn toàn sẽ là các bạn nổi giận về những chuyện xảy đến với Carol.
Trong nguyên tác, có lẽ Asisu rất tàn độc, coi mạng người như cỏ rác, vì có ai dạy nàng cách yêu thương bao giờ chưa? Mẹ mất sớm, phải trưởng thành sớm khi còn quá nhỏ, sống trong gia đình hoàng tộc đầy mưu mô. Bât kỳ ai không thể thích ứng đều sẽ bị đào thải, lúc đó ai hiểu cho nàng đây?
Nếu đổi hoàn cảnh sinh ra giữa hai người, Carol và Asisu, chắc có lẽ đã không có truyện NHAC để chúng ta đọc rồi. Vì thế hình ảnh Asisu, mình muốn tái hiện lại ở Ký ức Ai Cập này, sẽ vừa mang màu sắc của nguyên tác, vừa mang sự khác biệt thú vị.
Có nhiều chi tiết mình sẽ thay đổi,từ những chi tiết đó, mong bạn hãy mở lòng và hiểu ý nghĩa sâu xa mà mình gửi gắm đằng sau chúng. Chúc bạn có những giờ phút vui vẻ khi đọc truyện này.
[Hoàn] Asisu Nữ Hoàng Ai Cập- Gi by Ginius5111
[Hoàn] Asisu Nữ Hoàng Ai Cập- Gi
By Ginius5111
27.6K 912
Fanfic: Asisu nữ hoàng Ai Cập
Tác giả: Mộng
Thể loại: trọng sinh
Lưu ý:
Nhân vật là của bản gốc còn nội dung và tính cách trong truyện là của mình.
Nội dung:
Nàng đã chết một lần, chết dưới tay quân Ai Cập.
Quê hương nàng nhưng không còn là của nàng. Người nàng yêu nhất cũng hạ lệnh giết nàng.
Nàng không hiểu, nàng thua con Carol ở chỗ nào? Nàng dành cả cuộc đời mình cho Menfuisu nhưng nó không cần, nó vứt bỏ người bên nó từ lúc nhỏ để chạy theo đứa đã đào cả mộ tổ tiên nó lên.
Nàng không hiểu?
Sống lại một lần nữa rốt cuộc nàng cũng biết tại sao. Nàng quá ngây thơ rồi, nàng bộc lộ mọi thứ ra mặt, nàng độc ác nhưng ngu ngốc.
Kiếp này nàng sẽ sống, sống để chứng tỏ nàng mới là nữ thần sông Nile chứ không phải con nhóc ngoại lai đó.
Menfuisu và Carol nàng không oán nữa, mọi thứ đã là quá khứ. Một cuộc sống mới, một kỉ nguyên mới.
Truyện chỉ đăng tại Wattpad và chỉ bởi nick này.
(trọng sinh) (NHAC) Sửa lại lỗi lầm by phantomhive1102
(trọng sinh) (NHAC) Sửa lại lỗi lầm
By phantomhive1102
7.8K 419
Thể loại : trọng sinh, cổ đại, cưới trước yêu sau, HE, sủng ngọt, có tí tẹo ngược,...
Số chương : chưa rõ
-----------------------
Vâng nàng ta đích thị là Asisu đấy, nàng ấy lần này trở về hứa hẹn náo loạn Địa Trung Hải một phen gà sủa chó bay ≧﹏≦
Asisu Dưỡng Bảo Bảo ( Đồng Nhân NHAC ) by MacNhuocTam
Asisu Dưỡng Bảo Bảo ( Đồng Nhân NHAC )
By MacNhuocTam
211K 12.2K
trạch nữ Nhược Thiên vì cứu một đứa bé mà xuyên không trở về Ai Cập .
Lại vô tình vào bộ Nữ hoàng Ai Cập , nhập vào thân xác Asisu .
Nhưng câu chuyện đã từ bao giờ bị lệch hướng ?! Khi nàng sinh ra hai đứa nhỏ nhưng lại không biết cha chúng là ai ?!
Là Menfuisu ?! Izumin ?! Hay một người khác ?! ( có thể bình chọn )
Đây là một câu chuyện theo hướng mới , hắc hoá nhân vật Carol .
Lời Nguyền Của Nữ Hoàng [ Đồng Nhân NHAC ] by MacNhuocTam
Lời Nguyền Của Nữ Hoàng [ Đồng Nhân NHAC ]
By MacNhuocTam
116K 6.1K
Thiên thiên nhận được một tấm phù điêu từ bạn mình.
Tấm phù điêu mang lời Nguyền của một nữ hoàng hận tình
Nàng xuyên không trở thành Asisu .
Nàng phải khiến Menfuisu yêu nàng
Nếu không nàng sẽ hồn phi phách tán .
Nhưng làm sao có thể khi nàng lại trở thành Asisu ???
Kẻ Menfuisu ghét bỏ nhất ?
++++++++++++++++++++++++++++++
Hắc hóa Carol .
Carol Không còn thánh thiện thì sẽ như thế nào ?
Hãy ủng hộ tác giả .
Bàn tay đặt sau lưng ta khẽ vỗ nhẹ như trấn an, thanh âm Ryan từ đỉnh đầu thoải mái vang lên, không hề câu nệ: "Nhân lúc thái tử điện hạ không có mặt, chi bằng mấy người bị hại chúng ta vào bên trong hảo hảo nói chuyện bàn tính một chút?"

Mấy người bị hại chúng ta? Ryan hắn ta đây là có ý gì? Ta kéo áo khoác hắn, thấp giọng hỏi: "Ngươi đang muốn nói cái gì?"

Helia bên kia nghe xong, trầm mặc một thoáng, đương lúc ta vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Helia đã dùng ánh mắt ra hiệu cho toàn bộ thị vệ lui xuống.

Đoạn, làm động tác mời với Ryan.

Ryan cẩn thận ôm ta bước qua ngạch cửa, đợi cửa điện khép chặt, mới nhẹ nhàng dìu ta nằm xuống sạp mềm.

Ta điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái, rồi quan sát xung quanh. Tuy nói là điện thái tử, nhưng dẫu sao cũng là hành cung bị bỏ hoang nhiều năm. Đồ đạc trưng bày trong sảnh đều đã cũ kĩ, có nhiều cái còn sứt mẻ nghiêm trọng, rất ít đồ dùng còn nguyên vẹn. Duy chỉ sạp mềm ta đang ngồi là còn khá sạch sẽ. Chỉ là nguyên nhân Ryan Rido đưa ta đến nơi này, còn có sự hiện diện của Helia và không ít lính Babylon, rốt cuộc là gì? Vì sao ta cũng ở nơi này? Tội phản quốc, vốn nên ở Ai Cập, vì sao đột nhiên lại biến thành Babylon?

Ta vẫn còn nhớ như in, thời điểm Helia phản bội, ta rõ ràng đang ở Ai Cập.

Hắn ta rất giỏi, phi thường giỏi. Một nam nhân tiền đồ xán lạn, một lão tể tướng vạn quân ngưỡng vọng tung hô, vì cái gì phải cùng ta tạo phản? Vai nội gián này diễn rất hay, rất xuất thần nhập hóa, làm khó hắn nằm gai nếm mật cạnh ta nhiều năm như vậy. Nhưng, ta bỗng dưng có chút hoang mang. Nếu như phản loạn trong cung là giả, vậy thì đối với Ai Cập, với phụ vương, với mẫu hậu, ta đã biến thành cái gì rồi? Vất vả nhiều năm trở mình nay đã thành công cốc, trong mắt phụ vương, trong mắt thiên hạ, ta có phải lại là nữ nhân lòng dạ hung hiểm, tâm địa ác độc, một lòng mưu triều soán vị, một lần nữa biến thành tội đồ bị nguyền rủa?

Lòng ta vô thức phát run, cảm giác Helia đang chăm chú nhìn ta, ta liền ngay lập tức quăng cho hắn ánh nhìn lạnh lùng.

Vẻ mặt Helia nhợt nhạt, nhìn sao cũng không tốt.

Ryan chợt hỏi: "Nhân tiện, nói chuyện ở đây an toàn chứ?"

Helia thu liễm ánh mắt, chuyển tầm mắt về phía Ryan, gật đầu: "Thị vệ bên ngoài đều do công tử dẫn đến, mặc dù tại hạ tò mò không rõ ngài bằng phương pháp nào cư nhiên điều động được ngự lâm quân của bệ hạ, nhưng chỉ dựa vào mỗi điểm này, ngài còn chỗ nào không yên tâm?"

Cách nói chuyện ôn tồn nho nhã, nhưng vẫn sốc người như vậy.

Ryan ngược lại không giận, còn sảng khoái bật cười: "Do tôi nhất thời ngứa miệng, mong tướng quân đừng giận."

Ta cắn răng nghĩ thầm. Hiện tại cơ thể ta thật sự rất yếu, không muốn chuốc phiền toái. Những việc phiền não xảy đến, thật sự quá nhiều. Ta hắng giọng, nghiêm mặt nhìn hai nam nhân trước mặt.

Bầu không khí ngưng trọng không bao lâu, người lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mặc là Ryan. Hắn lần lượt đảo mắt nhìn ta và Helia mấy bận, nghĩ một chút, sờ sờ sống mũi, bỗng nói: "Trước khi chúng ta vào đây, tướng quân hình như đang dang dở một việc, lúc này có phải nên mời người đó trở ra tiếp tục công việc hay không?"

STORY CONTINUES BELOW
Ta nheo mắt, trong lời Ryan dường như có ẩn ý gì đó.

"Chúng ta đều là người bị hại, tướng quân hà tất giành oan uổng về phần mình." Vừa nói vừa nhìn ta chằm chằm, "Chẳng qua, vừa hay có thể hóa giải khúc mắc, không phải tiện cả đôi đường hay sao?" Rồi đối với Helia mỉm cười, "Tướng quân là người thông minh, có lẽ cũng biết rõ, vốn dĩ đưa ra lựa chọn này không hề quá khó khăn."

Biểu tình tươi cười trên mặt Helia đình lại một thoáng, bình tĩnh đáp: "Trong điện ngoài tại hạ, không có ai khác."

Ryan cười lịch thiệp, "Xem ra tướng quân có chỗ khó xử. Nếu ngài không tiện, chi bằng để tôi chịu thiệt, đứng ra làm người xấu. Dù sao hôm nay dù là bên nào, cũng cần thiết có một lời giải đáp thỏa đáng."

Đến nước này ta thật sự không hiểu mô tê gì, nhưng giác quan mách bảo mọi chuyện không hề đơn giản. Trong lúc ta còn đang phân vân, Ryan đã đứng khỏi chỗ ngồi, bước vào bên trong điện. Helia mặt mày ngưng trọng ngồi tại chỗ, nắm tay đặt trên bàn siết chặt, tựa hồ đang đấu tranh nội tâm, không có ngăn cản.

Không bao lâu, Ryan vén bức màn phủ đầy bụi bặm.

Sau lưng hắn, vốn dĩ không có ai, giờ phút này có thêm một người.

Là một ông lão râu tóc bạc phơ, tuổi ngoài sáu mươi, ngũ quan đoan chính, khi còn trẻ có lẽ cũng là nhân vật phong lưu, khôi ngô tiêu sái, anh tuấn đĩnh đạc. Ông lão vận hoa phục tối màu, toát ra vài phần thượng lưu quý tộc. Trong tay xách theo một bộ dụng cụ, trong hộp hình như có một tấm da được tô màu dang dở.

Helia trông thấy ông lão đó, tay chân hơi cứng lại.

Ánh mắt ông lão ánh lên vài phần bất đắc dĩ, thở dài thườn thượt, hướng hắn ngoắc tay, rồi cầm lên vài dụng cụ kỳ lạ: "Chàng trai trẻ, sắp trễ giờ rồi, mau qua đây, lão còn phải vào cung đánh cờ với bệ hạ."

Helia dường như e sợ điều gì đó, chần chừ không bước qua.

Ryan hảo tâm nhắc nhở: "Thời gian ít ỏi, lão nhân gia ngài xem..."

Ông lão nói đã biết, không cần tiểu tử ngươi nhắc nhở, nhíu mày nhìn Helia, rồi như đoán ra chuyện gì đó, nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc: "Đứa trẻ này, tư sắc hơn người, tóc đen mắt đen, chẳng lẽ chính là..."

"Chuẩn bị xong rồi." Ông lão chưa kịp nói hết, Helia không biết từ khi nào đã ngồi trước mặt ông.

Ta bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, muốn tiến lại gần ông lão đó. Ryan nhanh hơn một bước, giữ ta lại, thâm trường ý vị bảo:

"Kiên nhẫn, tự khắc sẽ tỏ."

Ước chừng nửa canh giờ sau, ta đối diện khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc kia, quả nhiên không nói nên lời.

Hắn nhìn ta, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ngày đó đứng ngoài song sắt, mặc kệ ta van nài khản giọng, cầu hắn đưa ta đi.

Ragashu nhìn ta, không phải nụ cười lấy lòng quen thuộc, mà là ánh nhìn nghiêm nghị, đôi mắt đẹp hoàn toàn trong suốt, là cái nhìn thiên tiên dõi xuống hồng trần ta đã từng thấy qua tám năm về trước.

STORY CONTINUES BELOW
Ragashu nhíu chặt mi tâm, tựa như khổ sở không nói thành lời:

"Điện hạ, thật xin lỗi."

Ta thất thần, không khống chế được bật cười. Hóa ra là vậy, kiên trì không chạm vào ta, còn có lần đó nói câu xin lỗi kia, hóa ra là vậy. Khuôn mặt tuy rằng giống Ragashu như đúc, nhưng khoảnh khắc này ta biết, hắn không phải Ragashu.

Hắn là, Helia.

Helia tựa hồ thống hận không thể lập tức lột lớp da trên mặt xuống, "Thật xin lỗi."

Ta chớp mắt, mọi mảnh ghép thiếu hụt nháy mắt hoàn chỉnh, bỗng dưng tâm trạng trở nên rất bình tĩnh. Nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Tám năm, ngài vẫn luôn ở đây."

Thần sắc Helia tái nhợt đến cực điểm, thanh âm khó giấu căng thẳng, "Từ lần đầu tiên tôi gặp gỡ điện hạ. Một lần duy nhất. Từ đó về sau vẫn luôn ở nơi này."

"Vậy ra người vẫn luôn ở cạnh ta, là hắn sao?"

Helia không đáp.

Ta không hỏi nữa.

Một lát sau, ta lại hỏi: "Hắn gây sóng gây gió, ta có thể hiểu. Nhưng ngài, giữa hai ta chỉ duy nhất một lần gặp gỡ, vì sao cứu ta?"

Nếu trước đó Helia vẫn giữ được chút bình tĩnh, thì hiện tại hai mắt đã không khống chế được đỏ hoe. Hắn khó nén kinh ngạc nhìn ta, "Làm sao nàng biết?"

"Kế hoạch của Ragashu rất tỉ mỉ, từng nước đi đều không có kẽ hở. Hắn tính toán nhiều năm, tuy rằng Ryan quả thật cơ trí hơn người, nhưng cũng khó phát hiện sự tình bên trong. Nếu không phải ngài âm thầm chỉ điểm, Ryan dù tài giỏi đến đâu, làm sao tìm đúng địa lao, còn có tìm đến nơi này, vạch trần sự thật."

Ta nói: "Ngài vốn muốn cho ta biết, chỉ là không biết sau khi ta biết rồi, làm thế nào đối diện. Nói cho cùng, khó nghe một chút, so với hắn, ngài chính là đồng lõa."

Helia cười chua chát, "Thật ra, tôi và điện hạ không phải lần đầu tiên gặp nhau."

Ta nói: "Đúng vậy. Chúng ta không phải lần đầu tiên gặp nhau, hôm nay là lần thứ hai."

Helia lắc đầu, "Tính luôn hôm nay, là lần thứ ba."

Ta khẽ cau mày, Helia gượng nở nụ cười buồn: "Ragashu luôn nói với tôi, điện hạ là quý nhân hay quên. Y không có nói sai. Điện hạ, trí nhớ của nàng, thật sự rất tệ."

Ta thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy sao..."

Helia lặng im, chợt trầm giọng nói: "Điện hạ, đừng khóc."

Ta ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trời, bất tri bất giác không nhận ra, nước mắt không rõ khi nào đã lăn dài trên má. Dường như có một nỗi đau đang dần len lỏi trong tim ta, lục tung phá tan mỗi một ngóc ngách.

Hai mắt Ryan hấp háy, do dự, không biết nên nói hay không, có vẻ cũng căm hận Ragashu, cuối cùng nâng mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói: "Hắn cho sát thủ truy đuổi Carol cả tháng ròng, tôi sớm biết hắn đúng là kẻ khốn kiếp hèn hạ. Mấy năm này, cô đúng là nát bét trong tay hắn rồi."

Dứt lời, Ryan im lặng, nét mặt nặng nề, ta biết hắn hẳn là muốn nói: "Isis, cô đó, đúng là không có tiền đồ."

Ta không tiếng động lau nước mắt, lại hỏi tiếp, "Theo như ngài nói, những năm qua ở bên cạnh ta là hắn, tức là giữa chúng ta không có quan hệ gì, vì sao cứu ta?"

STORY CONTINUES BELOW
"Điện hạ hôm đó muốn tôi rời khỏi, có thể nói lí do không?"

Tại sao vẫn luôn là câu hỏi này: "Khi ấy là Ragashu, không phải ngài."

Ta hỏi: "Chuyện đó rất quan trọng sao?"

Hắn đáp: "Rất quan trọng."

Ta bỗng cảm thấy, cuộc nói chuyện này đã xảy ra vô số lần, mỗi khi Ragashu đóng giả làm Helia đều hỏi. Ta hồi đó chỉ cảm thấy lạ nam nhân này vì sao cố chấp muốn biết câu trả lời như vậy. Bây giờ đã biết đó là Ragashu. Nhưng còn Helia?

Helia chớp chớp mắt, bỗng rơi vào trầm tư.

Ryan chen vào, đề nghị: "Tiểu thư Isis, cô mệt rồi, nên nghỉ ngơi. Sáng mai, chúng ta khởi hành đến chỗ tôi, sẽ an toàn hơn."

Ta đồng ý: "Được."

Helia ngập ngừng hỏi: "Điện hạ sẽ rời khỏi Babylon sao?"

Ta dùng ánh mắt đương nhiên nhìn hắn, Helia hỏi: "Vậy còn Ai Cập?"

Ta im lặng.

"Đó... là quê hương của nàng."

Ta thật sự không nhịn được nữa, tức giận quát, "Helia, ngài quản nhiều chuyện như vậy, bản điện hạ có cần cảm ơn ngài và người kia đã ban tặng không? Chi bằng ngài bây giờ tố cáo với hắn, ta ở đây, ta tuyệt không oán trách nửa lời. Asisư ta trước không sợ trời không sợ đất, há còn sợ đám cẩu nam nhân các người sao?"
Helia nắm chặt tay thành quyền, cúi đầu, không nói gì, chôn chân tại chỗ thật lâu mới bỏ ra ngoài.

Lát sau, vào lúc ta gần rơi vào giấc ngủ, chợt nghe giọng Helia rất khẽ vang lên.

Hắn dựa vào sạp mềm cạnh ta, vừa thấp giọng cười vừa rũ mắt hồi tưởng:

"Điện hạ khi ấy chỉ mới năm tuổi, tôi theo cha đến lớp chính trị dự thính. Các vương tôn điện hạ tuổi hẵng còn nhỏ nhưng tư tưởng không hề thua kém quan công đại thần. Đó đúng là một lớp học khiến tôi mở rộng tầm mắt, tất cả đều là nhân tài hiếm thấy khó tìm. Kì lạ là trong đám trẻ con nhân trung long phụng đó lại có một người, vô cùng khác biệt, không hề chú ý nghe giảng, một mực cúi gằm mặt. Hóa ra đang lén ăn quýt. Bị cha tôi phát hiện, liền bắt điện hạ đứng ăn trước mặt ông và cả lớp. Sau đó điện hạ thật sự lấy ra ba quả quýt, lần lượt bóc vỏ ăn. Cha tôi giận đến tím mặt, hỏi điện hạ, chẳng lẽ công chúa thực sự không có gì để nói sao?

Điện hạ ngây ra một lúc, mới hướng về một góc lớp hỏi: "Mỹ thiếu niên, là thiếu sót của ta, thật thất lễ, muốn ăn một quả không?"

Cả lớp cười ầm lên. Nhưng đó dường như cũng là lần đầu tôi cảm thấy rung động."

Đêm đó, ta nằm quay lưng với Helia, thức trắng.

Sáng hôm sau, ta mơ màng tỉnh lại, bên cạnh là chén thuốc đã nguội lạnh từ lâu.

Ryan tiện tay cầm chén thuốc lên, hít một hơi liền nhăn mặt, "Thật khó ngửi. Tối qua cậu ta rón rén đi vào là để đưa thứ này?"

"Ai?"

Ryan ồ một tiếng: "Isis, cô tỉnh rồi. Y quan nói, ngoại ô vắng vẻ, cậu ta đi lùng sục khắp vùng mới tìm được ông ấy, cho người nấu chén thuốc này ồn ào cả đêm."

"Helia đâu?"

"Sau khi ông lão kia đi, cậu ta cũng đi theo rồi. Nghe hạ nhân nói, tướng quân Helia đi từ sớm, còn thái tử điện hạ sáng nay đã vào triều." Ryan xoa cằm đăm chiêu, "Hạ nhân xem ra cũng không biết màn kịch của chủ nhân. Vẽ mặt xong, tất nhiên phải lâm triều tiếp tục đóng kịch."

Ta nhìn chén thuốc đen ngòm, lạnh lùng bảo: "Đem đổ đi."

Ryan ừ một tiếng, nghiêng người ôm ta vào lòng, xoay chiếc đồng hồ hiện đại trên cổ tay: "Vậy thì khởi hành thôi."

Ta rũ mi mắt, trút một tiếng thở dài.

....

Helia,

tạm biệt.
















******

- End chap 41.