[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo Bảo

Chương 16



Nhược Thiên nằm trêngiường, vò đầu bứt tai. Sau hôm có nụ hôn bất ngờ với Izumin thì nàngchỉ trốn trong tẩm điện. Nàng thật sự chẳng biết đối mặt với hắn nhưthế nào.

Nàng càng suy nghĩ càng khó hiểu. Chẳng lẽ do nàng tạo hiệu ứng bươm bướm nên mọi chuyện đều thay đổi??? Đầu tiên là Menfuisu, bây giờ là Izumin. Rồi còn Carol nữa.

Nàng cảm thấy Carol không giống với nguyên tác, nhưng khác chỗ nào nàng cũng không biết nữa.

Nhược Thiên thở dài một hơi, nàng suy nghĩ nhiều quá rồi. Sống ở thế kỉ 21mà một nụ hôn có thể khiến nàng phiền muội thế này sao???

Hừ! Mất mặt quá đi.

" cộc cộc " tiếng gõ cửa vang lên, Nhược Thiên ngồi dậy. Chỉnh chu lại tư thế, nhẹ giọng nói:

- Vào đi!!

Mở cửa ra là một thị nữ tầm 15 tuổi, trên tay bê món bánh hoa sen thơmngát, đây là món nàng thích nhất. Vừa hay, nàng đang đói bụng.

Bánh hoa sen bên ngoài được lớp một lớp bột mì, bên trong là nhân hạt sen. Cũng không có gì đặc biệt, cách làm cũng vô cùng đơn giản, chỉ là khi hấp bánh, đầu bếp sẽ đặt vài bông hoa sen vào trong nồi. Khiến chochiếc bánh có mùi thơm thanh thuần của hoa sen, vị ngọt bùi của hạt sen.

Nhược Thiên nhìn thị nữ kia rồi hỏi:

- Ana đâu???

Bình thường là Ana đem điểm tâm cho nàng, sao từ trưa nay đã không thấy???

Thị nữ kia cúi đầu, giọng cung kính trả lời:

- Dạ thưa nữ hoàng, đại thị nữ Ana bị bệnh. Nô tỳ là đến thay.

Nàng cũng không để ý, gật đầu. Cho thị nữ để bánh bên cạnh nàng rồi lui ra.

Chiếc bánh hôm nay thơm quá a~ Nhược Thiên cầm chiếc bánh bỏ vào miệng, nở nụ cười hạnh phúc.

Cuộc sống cứ như vầy thì thật giống kiếp trước, lười biếng ngủ đến trưa rồi đói khi nào thì ăn khi đó. Không cần lo lắng, sợ hãi gì cả.

Nàng bỏ chiếc bánh thứ hai vào miệng thì cảm thấy có gì đó quen quen. Là điều gì nhỉ???

Nhược Thiên híp mắt suy nghĩ,

Quen thuộc ư? Ừm... ừm...

Nàng bỗng giật mình, cảnh này quá quen thuộc rồi còn gì. Hạ độc! Trong truyện cung đấu thì chương nào chả có.

Nàng không biết tại sao mình lại có linh cảm như vậy. Nhưng người hầu bịthay thế, chiếc bánh mùi hương đậm hơn thường lệ, rõ ràng như dùng đểche dấu mùi thuốc độc.

Nàng bật dậy, dùng tay móc họng. Nàngkhông chắc điều nàng suy nghĩ là thật. Nhưng nàng không bao giờ đem cục cưng của nàng ra liều dù chỉ một lần.

Nàng khiến cho miếng bánh từ trong cổ họng mà nôn ra, cổ họng nàng vô cùng đau rát, khi xácđịnh miếng bánh đã ra hết bên ngoài nàng mới yên tâm.

Miếng bánh nàng nôn ra tầm một phút sau thì từ từ hóa đen. Nhược Thiên lạnh người, thật sự có độc.

Nàng nở nụ cười chua xót, là ai có thể ác độc như thế chứ??? Là ngắm tới nàng hay cục cưng của nàng?!

Nhược Thiên tay đặt lên bụng, thật may mắn, suýt chút nữa nàng đã mất đi cục cưng rồi.

Ánh mắt nàng dần lạnh hơn, " lão hổ không phát uy ngươi liền tưởng mèobệnh sao?" Cho dù mục đích lần này của ngươi là gì, ta nhất định sẽkhông tha cho ngươi. Dám hại nàng và cục cưng, ngươi nên nhận lấy hậuquả.

Nàng cầm đĩa bánh đập mạnh xuống đất thể hiện sự tức giậncủa nàng. Cả người nàng thoát ra khí chất vương giả cao ngạo. Khiếncho vạn vật xung quanh e sợ.

++++++++++++++++++++++++++++++

Izumin ngồi trên ngựa, hắn nhận được tin báo của nàng. Nàng chưa bao giờ chủ động gửi tin tới cho hắn. Vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện hệ trọng.

Hắn trong lòng dự cảm không lành, lo lắng, sợ hãi tràn vào trái tim hắn, Hắn sợ rằng nàng xảy ra chuyện. Tại sao hắn lại như vậy chứ?

Khi hắn chạy tới tẩm cung của nàng thì căn phòng khá hỗn độn. Chiếc đĩabánh hoa sen bị nàng đập vẫn còn nguyên dưới đất. Nhưng vài chiếc bánhđã xuất hiện màu đen của độc tố.

Izumin đang định gọi người thì thấy nàng. Nàng ngồi chiếc ghế ngọc được đặt phía trên, hắn ngước mắt lên nhìn nàng.

Hắn giống như sững sờ, kia là nàng???

Nhược Thiên mặc chiếc váy lụa màu đen trái ngược với làn da trắng ngần. Lộra rãnh tuyết trắng đầy đặn, phập phồng theo hơi thở. Chiếc váy xẻ dọc từ đùi xuống.

Mái tóc ngắn của nàng đội một chiếc vương miệnhình rắn hổ mang bằng vàng, họa tiết vô cùng tinh xảo.Trong miệng conrắn còn ngậm một viên đá qúy màu đen. Cổ chân nhỏ nhắn nàng cũng cuốnchiếc vòng chân hình rắn sống động.

Ánh mắt của nàng sâu thẳm, tựanhư không bao giờ thấy đáy. Hắn luôn tự tin rằng nắm rõ kẻ khác, nhưng bây giờ hắn lại không thể đoán được suy nghĩ của nàng.

Hắn cảm thấy nàng như vậy thật xa lạ, một nữ hoàng lạnh lùng và uy nghiêm, rõ ràng đây mới là nàng, nữ hoàng Ai cập.

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, giọng không nghe ra vui hay buồn:

- hoàng tử Izumin, đồ ăn của ta có độc.

Izumin nhíu mày, nhìn vào đĩa bánh hoa sen dưới đất. Tâm hắn lạnh đi, Nàng ở cung điện của hắn bị hạ độc? Có kẻ dưới mắt hắn mà dám ra tay giếtnàng?

Lúc này hắn bước gần tới chỗ nàng, dùng tay hắn đặt nhẹ lên bụng nàng. Giọng đầy áy náy:

- Cho ta 3 ngày, ta nhất định sẽ khiến chúng trả giá.

Nhược Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của hắn, đầy sự khiên định. Nàng nhẹ gật đầu.

- Được

Nàng tin tưởng hắn!