[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 23



Quy tắc hành vi thứ hai mươi của Slytherin: giảo quyệt là thể hiện trí tuệ, thắng vì xuất kỳ bất ý.

Trong hai ngày thi này trạng thái của Draco luôn luôn không được tốt, đừng nói Harry ngủ chung phòng đến cả giáo sư, giám thị cũng nhìn ra sắc mặt anh rõ ràng tái nhợt, còn tinh thần thì không có tập trung, thậm chí giáo sư Flitwick ám chỉ sẽ không cho anh qua môn này, đề nghị anh trước tiên hãy đến Bệnh Thất cho Bà Pomfrey xem một cái.

Draco biết tình trạng của mình, trên thực tế lượng phép lực của anh đã đạt tới mức thấp nhất từ trước tới nay, gần như là không cảm thụ được. Dựa theo hai lần kinh nghiệm chiết xuất phép lực nguy hiểm trước mà nói, lần này anh cần đến ít nhất một hay hai tuần lễ mới có thể khôi phục, mà lần này dường như là nghiêm trọng hơn, thậm chí Draco còn hoài nghi nghịch chuyển Độc dược với mức độ lớn hơn nữa sẽ làm anh biến thành một Squib — không phải không có loại khả năng này — ở trong sách nói về việc chiết xuất phép lực thành nguyên liệu tinh thuần, Draco đọc càng nhiều, biết đến càng nhiều lại càng hiểu được việc này có thể có mức độ nguy hiểm lớn như thế nào.

“Draco, hiện tại đã thi xong rồi! Cậu không thể để như vậy, giờ mau đi với mình đến Bệnh Thất, ngay lập tức!” Harry ít khi dùng biểu cảm nghiêm khắc cùng kiên quyết.

“Không, Harry…”

“Không được, nếu không mình sẽ đi méc giáo sư Snape.” Ách, hay là trực tiếp sử dụng bạo lực, Harry nghĩ.

“Harry,” Draco lôi kéo Harry ngồi ở trên giường, “Cậu có biết trong khu hành lang cấm ở lầu ba có giấu cái gì không? Cậu có biết cái gì làm cho vết sẹo của cậu đau đớn không? Đừng có cắt ngang, im lặng nghe tôi nói.”

Draco nói về công dụng và lai lịch của Hòn đá Phù thủy, sau đó giải thích tới việc Hagrid ngoài ý muốn đánh cược thắng được trứng rồng. Kỳ thật, mặc dù chỉ nghe sơ lược, Harry có thể biết được sự việc từ đầu tới cuối, nói thật, có ai lại đi giấu một quả trứng rồng bất hợp pháp chạy tới chạy lui, lại dễ dàng đi đánh cược để thua cơ chứ? Lúc trước Harry chỉ biết con chó ba đầu là do bác Hagrid nuôi, bác Hagrid biết mình nói lộ ra hết mà còn trưng ra bộ dáng thật tự hào, thao thao bất tuyệt giảng giải Fluffy đáng yêu như thế nào — chỉ cần nghe nhạc là ngủ, không đáng sợ chút nào, chính là lúc ấy Harry hoàn toàn không có tâm tư tra xét, cho nên cũng không lưu ý, lại nói, bác Hagrid lắm mồm như vậy sao lại có thể làm người giữ khóa a?

“Vết sẹo của cậu là do thời điểm Chúa tể Hắc ám ra tay giết hại mới lưu lại, nguyên nhân nó trở nên đau đớn là bởi vì Chúa tể Hắc ám đến gần.” Draco cuối cùng nói ra một câu này.

Như vậy mọi chuyện cần thiết đều đã biết, lại nhớ đến cái chết của bạch kỳ mã, Harry hiện tại hoàn toàn minh bạch rồi, cậu nhịn không được nhảy dựng lên, đi qua đi lại trên sàn, “Hòn đá Phù thủy, máu bạch kỳ mã… Hắn muốn hồi sinh! Merlin a, Draco chúng ta không thể nào cho Voldemort thực hiện đươc, Hòn đá Phù thủy ở tại hành lang lầu ba, Hắn đã biết nhược điểm của Flufffy, cũng do bác Hagrid vì cái trứng rồng chết tiệt kia, nga, bác Hagrid… Hồn đá Phù thủy kia nữa… Chúng ta phải nói cho giáo sư, chúng ta sẽ ngăn cản được…” Harry gấp đến độ có chút nói năng lộn xộn.

“Vậy, Harry, cậu…chuẩn bị xong chưa?” Draco nhẹ giọng mở miệng.

Harry nhất thời dừng bước, cậu quay đầu nhìn về phía Draco có sắc mặt không được tốt nhưng lại bình tĩnh cùng kiên định, thấy được trong ánh mắt màu lam xám của Draco lộ ra quyết tâm to lớn, kỳ lạ, bản thân đang hấp tấp cũng trở nên bình tĩnh và tràn ngập dũng khí, “Đúng rồi, Draco.” Harry cầm tay lạnh như băng của Draco, dùng giọng nói chứa đựng sự bình tĩnh và kiên định giống vậy tỏ vẻ cậu rõ ràng hiểu được ý nghĩa của từ ‘chuẩn bị’ trong lời nói của Draco, “Đúng, mình đã chuẩn bị xong rồi.”

“Mang theo cây sáo mà Hagrid đã tặng cậu, còn có Áo Tàng Hình, chúng ta hiện tại xuất phát.” — không cần lo lắng chạy tới nói cho giáo sư, kinh nghiệm kiếp trước nói cho Draco biết, nhóm giáo sư đã biết tất cả chuyện này, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chỗ ấy! Nhưng lúc này đây, anh muốn phá vỡ kế hoạch đã định trước của bọn họ.

Đứng trước cánh cửa ở khu vực cấm lầu ba, ở bên dưới Áo Tàng Hình Draco cảnh cáo Harry lần cuối, “Cho dù gặp nguy hiểm gì, chuyện thiết yếu nhất là bảo trì sự bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh mới có thể tự hỏi, mới có thể tìm được cách chiến thắng, chúng ta mới có hi vọng sống, nhớ kỹ, Slytherin tính trước làm sau, không nên hi sinh vô ích.”

Harry dùng sức gật đầu, trước khi mở cửa vẫn không nhịn được hỏi, “Draco, cậu có biết là người nào đi theo phục vụ Voldemort không?”

“Không, Harry, chúng ta không cần biết bất kể là ai, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ.”

Phép lực của Draco còn chưa có khôi phục, anh hiện tại đến một cái bùa chú cũng không dùng được, nhưng Harry lại biểu hiện cực kỳ tốt, trừ bỏ lần thứ nhất xuyên qua Tấm lưới Sa Tăng còn chưa thích ứng, lúc đầu còn biểu hiện vẻ thất kinh, sau đó biểu hiện có thể nói là hoàn mỹ.

Thiên phú bay của Harry không thể nghi ngờ, chìa khóa bị biến thành chú chim nhỏ thậm chí bị cậu dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy không gây thương tổn đến nửa phần, thuận lợi mở cửa. Nhưng còn ván cờ phù thủy là do Draco chỉ huy, trăm ngàn cũng không trông cậy vào Harry được. Đi qua căn phòng có Quỷ Khổng Lồ, đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy một con quỷ cao hai mươi thước Anh, ghê tởm lại xấu xí, tuy nhiên cậu lại giữ được vẻ mạnh mẽ, biểu cảm kiên định, hai người bọn họ khoác Áo Tàng Hình ngay dưới ánh mắt của nó đi qua, cực kỳ thoải mái.

Sau đó là đến ải của Giáo sư Snape.

Bọn họ một bước tiến vào gian phòng kia, đường ở trước sau liền bốc lên ngọn lửa pháp thuật, Draco dựa theo câu đố logic trên mảnh giấy mà thuận lợi trong bảy bình dược khác nhau tìm ra bình dược giúp bọn họ đi qua được ngọn lửa, cũng đủ cho hai người dùng. Anh lấy nó đưa cho Harry, sau đó từ hòm thuốc mang theo bên mình lấy ra một vật mà anh đã tốn vô số tâm huyết rốt cục cũng thành công nghịch chuyển Thánh Quang Dược, đặt lại cái vị trí trống trên bàn lúc nãy. Nếu Chúa tể Hắc ám muốn tiếp tục đi, như vậy, thật không may mắn.

“Draco, cái gì vậy?” Harry nhìn thấy cái lọ nhỏ có dung dịch màu đen đã cảm thấy nguy hiểm, mà quả thật phải công nhận màu đen thật thuần túy xinh đẹp.

“Độc dược. Cha đỡ đầu giúp chúng ta an toàn cùng nhau vượt qua ngọn lửa pháp thuật mà không bị thương, nếu lại có người đến, vậy kẻ đó nhất định phải uống độc dược trước.”

Con mắt xanh của Harry trừng to cái gì cũng không nói được, cậu cảm thấy “Cậu thật lợi hại!” loại cách nói này thật sự là đơn giản, căn bản không biểu thị được một phần vạn sự giật mình cùng sùng bái của cậu.

Hai người bọn họ sau khi uống xong bình dược đều an toàn thông qua ngọn lửa pháp thuật, ngọn lửa đáng sợ đốt trên người lại cảm thấy ấm áp, vừa sải bước ra khỏi gian phòng nọ, ngọn lửa phía sau đang hừng hực thiêu đốt đột nhiên biến mất, cậu giật mình phát hiện phòng cuối cùng thế nhưng lại đặt Chiếc gương Erised. Lúc này đây, cậu không có lập tức đi qua nhìn, Draco nói đúng, Slytherin vĩnh viễn khinh thường loại an ủi giả dối!

Huống chi — cậu còn có ảnh chụp!

Harry quay đầu, chứng kiến Draco lại mở hòm dược mang bên mình lại lấy ra một loại chẳng biết là độc dược gì, cẩn thận ngồi chồm hổm trên mặt đất tại vị trí ngọn lửa ma pháp lúc nãy.

“Vẫn là độc dược à?”

“Hai loại, một loại độc dược, một loại thuốc tăng lực.” Draco làm đến mức không có sơ hở.

“Sẽ hữu dụng sao?’’

“Thử rồi sẽ biết. Tốt lắm, bây giờ xem coi chúng ta còn có thể làm gì?’’

“Gian phòng chẳng có cái gì, cuối cùng chỉ có cái gương.’’

Draco nhìn thấy cái gương đoán rằng, “Hòn đá Phù thủy chắc là giấu ở trong gương.’’

Harry bất tri bất giác chạy tới trước mặt gương, thần sắc thực lo lắng, “Draco, mình thực không hi vọng nơi này sẽ cất giấu Hòn đá Phù thủy, mấy chướng ngại này ngay cả chúng ta là phù thủy năm nhất còn ngăn không được, như thế nào lại ngăn được Voldemort đây? Mọi người không phải nói hắn là phù thủy hắc ám lợi hại nhất sao. Nếu hắn thật sự lấy được nó rồi sống lại thì làm sao bây giờ? Cha mẹ mình liền hi sinh một cách vô ích sao … Thật sự là kỳ lạ, bọn họ sao phải tạo ra hòn đá trường sinh bất lão, mình mới mười một tuổi, mình nhiệt huyết với cuộc sống, nhưng mình cũng không sợ chết…’’

Harry đang nói, bổng nhiên ngẩng đầu nhìn đến chính mình trong gương trong túi quần lấy ra một hòn đá màu đỏ, cậu đang cảm thấy kỳ quái thì đã cảm nhận túi quần chùng xuống, cậu tò mò đưa tay sờ mó…

“Draco …’’ Harry liền choáng váng.

“Hòn đá Phù thủy?”

“Đây là Hòn đá Phù thủy?”

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Harry lấy được Hòn đá Phù thủy thật là quá nhanh đến mức giận điên lên, “Bọn họ… Bọn họ cũng thật không có trách nhiệm! Vị giáo sư này! Là chủ ý của ai? Như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện cũng có thể lấy ra được hòn đá!”

Harry tuyệt đối chân chính giơ chân!

Harry cầm hòn đá bắt đầu gấp gáp…tại gian phòng trống rỗng này đi qua đi lại, không biết nên giấu nó ở đâu, cuối cùng vì không có chỗ để giấu, đành phải đặt ở trong hòm dược của Draco, cái hòm dược đặt trong túi đã được nới rộng, cái túi đó đặt trong túi áo của cậu, bên ngoài còn chưa có phòng hộ nữa.

“Có người đi xuống rồi.” Draco bỗng nhiên mở miệng, trong tay anh cầm một thứ giống cái đồng hồ cát chỉ cho Harry xem, “Tôi đã ở chỗ con chó ba đầu đặt vài thứ, như vậy chúng ta có thể chuẩn bị trước.”

Harry xem mà vẫn không hiểu cái đồng hồ cát, nhưng đó là chuyện vặt, cậu nắm chặt đũa phép, chuyện thứ nhất: kiểm tra pháp lực của mình, xác định chúng nó hoạt động lưu loát.

Sau đó tâm tình Harry hoàn toàn lắng đọng lại, cậu cầm lấy Áo Tàng Hình choàng lên người Draco, thậm chí thực bình tĩnh nói, “Draco, cậu mặc Áo Tàng Hình đi, mình biết pháp thuật của cậu có vấn đề… Không cần gạt mình, sáng hôm nay ở lần thi Biến hình, cậu thậm chí cũng chưa có biến thành công.”

Draco ở thời điểm đó cảm thấy máu chảy trong thân thể Harry là máu của Gryffindor dũng cảm, liều lĩnh, cương nghị, liên cường.

“Draco, đây là cuộc chiến của mình, mình là kẻ thù sống còn của Chúa tể Hắc ám.” Trong mắt Harry cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ cùng sự bình tĩnh, không giống một phù thủy mười một tuổi khờ dại, cậu thông minh dũng cảm không một chút e ngại.

Draco lộ một nụ cười thật xinh đẹp, sau đó lấy Áo Tàng Hình trùm lên mình hai người bọn họ, nhẹ giọng nói, “Slytherin cũng không phải là không xảo quyệt, Slytherin — thắng vì ra đòn bất ngờ!”

Dưới lớp Áo Tàng Hình, bọn họ nhìn thấy lửa trên vách căn phòng kia bắt đầu bốc cháy.

Kẻ thù đã đến gần.

Ngọn lửa đẫn đến lối này vốn là màu đen, mà hiện tại Harry kỳ dị phát hiện ngọn lửa kia giờ phút này đã biến thành màu đỏ sậm, rất rất đỏ, cũng so với lúc trước mãnh liệt hơn. Harry không tiếng động hỏi, Draco gật gật đầu, cậu thật cao hứng vì đọc dược của mình đã có tác dụng.

Chỉ mong thứ kia cũng có thể…

Lúc đó, Harry bỗng nhiên che trán lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng vì không để lộ bọn họ đang ẩn thân, Harry gắt gao cắn môi của mình không để cho bản thân có một tia thanh âm thoát ra, đồng thời, Draco nghe được cách vách truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc thét bén nhọn, ở sâu trong nội tâm cũng dâng lên từng luồng cảm xúc không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ, quay cuồng, cháy, đau đớn, ghê tởm đủ loại phản ứng, ảnh hưởng như bài sơn đảo hải đánh úp lại…

Lọ độc dược kia có tác dụng!

Draco ngay lúc này mơ màng không rõ muốn nôn, cường ngạnh đưa tay tách miệng Harry đang cắn chặt, anh đem cánh tay mình đưa tới trước miệng Harry bị cắn xuống đau đớn, sự khó chịu trong đáy lòng Draco không hiểu sao bị dời đi.

Sau đó, hai người bọn họn đồng thời chứng kiến một người, là Quirrell Đầu Tỏi, quay cuồng thét chói tai, theo màu đỏ sậm trong ngọn lửa vọt ra, ước chừng nguyên nhân vì dùng không đúng loại Độc dược nên đám lửa kia giống như có sinh mệnh bám trên người giáo sư Quirrell mà đốt, không chỉ bên ngoài, hình như là trong thân thể ông ta thoát ra ngọn lửa đen đặc lại đỏ sậm, theo tốc độ này có thể thấy chút nữa sẽ nấu khô Quirrell Đầu Tỏi luôn. Mà sau đầu ông ta có một thứ gì đó toát ra một đám khói đen giãy dụa cùng vô lực tránh né, cực kỳ sắc lạnh, tiếng kêu khàn khàn the thé chính là vọng lại từ đám khói đen đó.

Hai bên ở khoảng cách gần như vậy, Harry cùng Draco hai phù thủy vị thành niên căn bản chịu không được áp lực lớn như vậy, đầu Harry đau đến mức muốn nứt ra rồi, đau đến mức cậu gần như cắn nguyên miếng thịt trên cánh tay của Draco, mà Draco vì sự chán ghét cùng bài xích đã muốn làm cho anh quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu nôn mửa không ngừng.

Cứ việc tổ tiên Draco từ đầu đến đuôi đều là du côn cắc ké, một lòng hướng tới Tử thần Thực tử ngu ngốc ngu xuẩn, có thể anh chưa từng giết người, anh cũng thuần khiết cùng trong sạch. Mà hiện giờ, do ma thuật của nguyền rủa nghịch chuyển của anh đang ở một bên cắn nuốt một tên tà ác nhất Chúa tể Hắc ám và một tên Tử Thần Thực Tử đáng buồn, ma lực thông qua tội giết người liên hệ tác dụng ở trên người của anh, giống như Avada Kedavra, anh nhất định vì thế mà trả giá thật nhiều.

Draco quỳ rạp trên mặt đất nôn mửa, nôn đến mức gần như lương tâm đảm phổi đều gom lại một chỗ, giống như cần đem toàn bộ sự dơ bẩn cùng tội ác đều loại bỏ.

Mà Voldemort quả thật cực kỳ cường đại, hắn đang giãy dụa, trong điên cuồng, trong thống khổ, có thể hắn không chết, Draco cơ hồ đã tiêu hao hết tâm huyết để nghịch chuyển được độc dược giết được linh hồn, lại có thể lâu như vậy chưa giết được hắn! Mà ngọn lửa trên người Quirrell không làm sinh mệnh ông ta khô kiệt mà chỉ chậm rãi yếu dần, ông ta cũng còn chưa có chết hẳn, ngắc ngoải, nhưng không cần hoài nghi điều đó sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian, ngọn lửa ma pháp của giáo sư Snape sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ tà ác nào xâm nhập.

Nguy hiểm nhất là: Áo Tàng Hình chỉ có thể che dấu thân thể, không che được âm thanh, tiếng Draco nôn mửa dữ dội còn có mùi vị dơ bẩn đáng sợ rõ ràng là thông tri cho Chúa tể Hắc ám, đầu sỏ gây chuyện đang ở ngay trong góc phòng chờ xử lý!

“Giết nó!” Voldemort khàn khàn phát ra giọng thét chói tai sắc bén.

Đầu Harry lúc Voldemort nhìn qua đã đau tới cực hạn, lần trước đau đớn suýt chút nữa làm cậu té xỉu, lúc này đây lại càng vượt qua cái thứ ‘ngẫu nhiên gặp’ trong Rừng Cấm, có thể cậu nghe được giọng của Voldemort, cậu nghe được giọng khàn khàn của hắn kêu gào ra lệnh giết bọn họ. Harry liều mạng cắn đầu lưỡi lưu lại một tia thần trí, đây là kẻ thù định mệnh của cậu, cậu không thể để cho Draco bị thương được!

Harry giở Áo Tàng Hình lên dứt khoác lao ra, cậu quên đũa phép, quên bùa chú, trước mắt cậu chỉ có ‘trách nhiệm’, kẻ thù của cậu, là hung thủ làm cậu trở thành tre mồ côi, Ma vương đáng sợ hiện tại lại muốn cướp lấy bạn thân của cậu!

Không, nhất định không!

Ở một khắc này, Harry thậm chí đã sớm quên mình là một phù thủy, đã quên hết thảy kỹ năng pháp thuật, chỉ bằng sức lực đơn thuần của một người theo bản năng phản kích lại kẻ thù định mệnh, cậu ở một khắc này, thậm chí có dũng khí cùng ác ma này cùng chết.

Harry tiến lên xoay người đánh….

Đau đớn kịch liệt làm Harry nhịn không được phun ra một búng máu, vì thế, pháp thuật chú bảo hộ của Lily trở thành phao cứu hộ, mà độc dược đông lạnh mà Harry uống lúc trước giúp cậu không bị thương vì ngọn lửa nguyền rủa trên người Quirrell. Voldemort giãy dụa điên cuồng vì máu của Harry rốt cục dừng lại, mà đau đớn trên trán Harry cũng đột nhiên biến mất ngay nháy mắt đó.

Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, làm Draco nghe nhầm tưởng bị ù tai. Sắc mặt trắng xám như tờ giấy, Draco cuối cùng chui ra khỏi Áo Tàng Hình, nhìn trên sàn nhà một ít huyết nhục cùng tro tàn.

Chúa tể Hắc ám…đã chết…

Thân mình Draco vừa nghiêng một cái liền vô lực ngã trên sàn, thân thể khó chịu vẫn chưa biến mất, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến cậu nở một nụ cười hoàn toàn vui mừng.

Đáng giá, hiện tại, hết thảy mọi trả giá đều đáng!

Ba mẹ anh và cha đỡ đầu, an toàn rồi.

Tầm mắt Draco chuyển hướng đến Harry, tên kia nhìn giống như vừa mới bị Phân thân của Gryffindor bùng phát tinh thần đoàn kết, tên Đầu Sẹo chết tiệt thể lực sớm đã chống đỡ không nổi mềm nhũn nằm bẹp trên sàn, cả người hỗn loạn đầy máu. Draco oán hận trừng mắt với con sư tử Gryffindor ngu xuẩn này đã hoàn toàn quên lúc trước anh đã cảnh cáo ‘gặp chuyện thì cần bình tĩnh’ theo lời khuyên của Slytherin…

Hay lắm, để xem lát nữa tôi sẽ thu thập cậu như thế nào!

Draco nghiến răng nghĩ, nhưng lập tức anh lâm vào một mảng tối không biết gì luôn.

~*~

Lời chủ nhà: Thời tiết dạo này lạnh ghê. Mọi người bảo trọng!

~*~