[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 48: Chuyến đi Hogsmeade



Editor: Chu Muội.

Ngày hôm sau, ai cũng đều dậy từ rất sớm, sự hào hứng và thích thú hiện rõ trong từng khuôn mặt. Những học sinh năm ba được phụ huynh ký tên cho phép đi đến làng Hogsmeade đi đến nơi tập trung. Thật ra thì ở cổng trường Hogwarts rẽ phải là đã đến làng Hogsmeade rồi. Filch như rít từng cái tên từ trong cổ họng ra, hắn như rất không tình nguyện làm việc này, như thể để bọn họ vượt ra ngoài tầm mắt của hắn là điều không thể chấp nhận được.

Trong đội ngũ Gryffindor chỉ thấy Hermione và Ron, Potter và Neville không thấy tăm hơi.

Rõ ràng bà nội đã ký đơn cho cả hai người, chẳng lẽ Neville làm mất rồi?

Phoenix muốn xác nhận lại một lần nữa, quay lại hỏi Filch:

"Xin lỗi, Neville Longbottom có  nộp đơn không?"

Filch dừng lại, đánh giá Phoenix vài lần, lật lật nhìn lướt qua mấy trang giấy.

"Có nộp, Gryffindor Neville Longbottom."

Hắn cười khẩy lộ cái răng vàng khiến người nhìn vào là muốn nôn.

“Có lẽ nhớ nhầm thời gian, chắc đang ngủ lì trong phòng chứ gì!”

Thái độ của Filch không tốt đẹp gì, Phoenix không muốn dây dưa thêm, “Cảm ơn.” Rồi quay đi luôn.

Draco dừng lại đợi, thấy cô không đúng, bèn hỏi:

“Làm sao vậy?”

Phoenix quét mắt một vòng vẫn không thấy Neville, lắc đầu.

“Không có gì đâu, chúng ta đi thôi”

Muốn ra khỏi Hogwarts thì đương nhiên sẽ phải đi qua khu vực mà bọn Giám ngục trông coi. Cả một khu vực tối tăm và lạnh lẽo như có một màn sương đen dày bao phủ làm mờ mịt tầm mắt mọi người.

Một số học sinh năm ba xuất sắc triệu hồi thần hộ mệnh của họ, lác đác vài đốm sáng nổi lên. Goldstein của Ravenclaw có thần hộ mệnh hình một con diều hâu. Con diều hâu chao lượn được một vòng thì cũng biến mất tăm. Hành động này hiển nhiên đã chọc giận đám giám ngục Azkaban. Bọn chúng chốc chốc lại sà xuống gần một nhóm người để dọa dẫm. Các nữ sinh kinh hãi thi nhau hét ầm lên, cả lũ chạy ráo riết mong sao thoát khỏi khu vực này càng sớm càng tốt.

Ngược lại, nhóm người Phoenix Draco lại đi chậm, có mấy giám ngục đã chú ý đến nhóm của họ, một số người bắt đầu lại gần.

Draco bất đắc dĩ đành phải lấy đũa phép, đọc thần chú triệu hồi thần hộ mệnh. Phoenix lần đầu tiên được chứng kiến thần hộ mệnh của Draco, một con mãng xà trắng cực kì oai phong lẫm liệt. Con mãng xà bảo vệ nhóm người không cho Giám ngục tới gần.

Draco bắt lấy tay Phoenix, cô đã lạnh đến run rẩy, toàn thân đều lạnh như băng. Khí rét lạnh âm u của Giám ngục có ảnh hưởng rất lớn tới Phoenix, cô lại chưa thể gọi ra thần hộ mệnh, áp lực và suy yếu làm cô bất lực. Draco bảo vệ Phoenix gắt gao chặt chẽ, kéo cô vào lòng mình, hai người cùng ở chung dưới tấm áo choàng phép thuật.

Một đoạn đường ngắn ngủi, Draco chỉ ước nó dài hơn một chút, để hắn có thể ôm cô lâu hơn chút nữa. Cảm giác bảo vệ người con gái này quá gây nghiện, hắn thật không nỡ…

Thấy tấm biển “Chào mừng đến Hogsmeade”, mọi người đều thở phào. Thời tiết hôm nay hơi nóng, vừa nãy lại phải chịu lạnh run người, Phoenix hô hấp loạn xạ, mặt đỏ ửng lên vì hưng phấn.

“Mãng xà đó là Thần hộ mệnh của cậu sao?”

Draco tươi cười tự hào:

“Đương nhiên, mình chính là một Slytherin chân chính!”

Phoenix nhìn bản mặt đắc ý của Draco, không nhịn được trêu chọc:

“Còn tưởng sẽ là một con chim công trắng chứ!”

Draco chịu thua, hắn sao lại triệu hồi thần hộ mệnh để bảo vệ cái cô gái tinh quái này chứ!

Hai người dựa theo lịch trình đã thỏa thuận sẵn, lần lượt đi thăm thú Hogsmeade. Đầu tiên là Tiệm công tước Mật, bất ngờ chạm mặt Goyle và Crabbe đang điên cuồng nhồi nhét bánh kẹo và mồm. Draco lựa chọn quay đầu tỏ ra không quen biết. Sau đó ở Tiệm viết lông ngỗng Scrivenshaft lại đụng Ron và Hermione đang tranh luận kịch liệt mà vấn đề xoay quanh hai con thú cưng Crookshanks – Scabber… Phoenix cảm thấy, một người nuôi mèo, một người nuôi chuột thì…tốt hơn hết là không nên ở gần nhau.

Một tiếng hét thất thanh vang lên từ Lầu Hét, chuyện này là rất bình thường. Mọi người cũng chỉ nhìn một cái, và mọi thứ lại diễn ra như bình thường.

Trong cái không khí nhộn nhịp này, Phoenix thấy tiếc khi Neville không đi. Hai người đi lòng vòng rồi lại trở về tiệm Công tước mật. Phoenix đột nhiên muốn ăn kem bạc hà, cô đi vào mua một cây. Chút thỏa mãn với que kem đi về thì Draco bỗng đoạt lấy, một đường cong đẹp đẽ mà đích đến là cái thùng rác.

“Malfoy!”

Lúc mua kem cũng rất vất vả, mọi người đều muốn mua, cô nhanh tay mới mua được một cây vậy mà hắn lại dở chứng ném đi là sao?

Draco chậm rì rì mới lên tiếng, có vẻ hờn giận, cũng có chút hối lỗi, quay đầu đi không để Phoenix thấy mặt rồi mới nói:

“Cậu phải mua Chocolate mới đúng chứ!”

Phoenix không muốn cảm nhận cảm giác chen lấn như vậy lần thứ hai, cô tức giận kéo tay Draco đối diện với mình, chất vấn:

“Kem với Chocolate khác nhau à!”

Draco để Phoenix kéo tay mình, nhìn Phoenix. Đúng lúc Pansy và Daphne đi qua, nhìn phải cảnh ‘thân mật’ này thì nhìn Phoenix ghen ghét. Draco chú ý đến hai người, thầm kêu không ổn. Hai tay đặt trên vai Phoenix đưa cô nàng đi, vừa đi vừa nói khẽ:

“Phoenix, cơ thể cậu bây giờ không thích hợp ăn kem,”

Cái … cái gì?! 

Phoenix nghĩ mình nghe nhầm rồi, sau đó nhìn Draco thấy hắn biểu tình nghiêm túc, không giống như đang trêu đùa. Mặt cô nóng lên, sao hắn biết được nhỉ?...

Dọc đường đi đều là Draco dắt đâu Phoenix đi đấy, tâm hồn đã bay đi đâu rồi. Loại chuyện này là vô cùng riêng tư, cô không nghĩ là mình có biểu hiện gì rõ ràng ra bên ngoài. Người khác đến kỳ kinh nguyệt thì đau bụng, đau lưng, nhưng cô không bị làm sao cả, rất bình thường!

Chẳng lẽ mùi máu quá rõ ràng sao?!

Vì thế, cuộc “đi chơi chung” của hai người kết thúc với những suy nghĩ rồi rắm khác nhau.

Phoenix lo lắng cô đã sơ ý cái gì mà để Draco phát hiện ra là cô đang ‘bị’, phải nói là cô rất ngượng ngùng. Mà Draco lại nghĩ Phoenix cứ yên lặng không nói là vì giận, giận hắn nói đến chuyện riêng tư của cô. Dù sao thì nó cũng rất nhạy cảm, hắn tùy tiện nói ra như vậy là không lịch sự rồi.

Lúc hai người về đến lễ đường Hogwarts, gặp Neville đã cố ý đứng đợi từ lâu. Lúc này không khí xấu hổ mới bị giải trừ.

Neville rất nghiêm túc, chủ động đề nghị Phoenix:

“Phoenix, anh với em có cần nói chuyện.”