[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 46: Draco ""trưởng thành""



Editor: Chu Muội.

Về phòng rồi Draco quyết định đi tắm, phải tẩy hết ‘chúng’ đi. Blaise bực mình vì Draco độc chiếm phòng tắm quá lâu, nhắc nhở.

“Draco, cậu không ngủ sao?”

“Ngủ đây.”

Draco bước ra với mái tóc lộn xộn, tâm tình không tốt lắm ngã phịch xuống giường, thầm nghĩ: “Chết tiệt!” Từ ngày Phoenix khóc trong lòng hắn, liên tục ba ngày ba đêm tỉnh dậy chăn đệm đều ướt sũng.

Có một lần Draco tự an ủi chính mình, nói bóng nói gió hỏi Blaise mới biết hắn đã có thể ‘ra’ từ học kì trước. Nhưng chỉ mới cọ cọ một chút mà hắn đã như vậy rồi, cái này thật là, bất lực….

Draco không tự chủ được nhớ về người con gái mềm mại đó. Bình thường đều giấu dưới lớp áo choàng rộng rãi, chẳng ai có thể chú ý tới. Nhưng hôm đó cô nằm sấp trong lòng hắn, dán vào người hắn, cọ cọ hắn,… mùi thơm như lại thoang thoảng trên chóp mũi, Draco tim đập nhanh, mặt đỏ hồng.

Hít…. Ai đó hít sâu tìm lại bình tĩnh.

"Blaise!" 

Draco thông báo: “Cậu đi ăn trước đi, tối nay mình ở trong phòng.”

Blaise sửa sang cổ áo, nhìn khuôn mặt đỏ trắng kỳ quặc của Draco qua gương, giọng điệu thiếu đòn.

“Thiếu gia Draco, không lẽ cậu gặp ác mộng mà ngại không dám nói?!”

Blaise tiến lại gần giường Draco, chưa đến gần đã bị Draco rút đũa phép.

“Zabini!”

Blaise bừng tỉnh, nhìn Draco, có chút ngạc nhiên, cũng có chút thấu hiểu. Cũng không nói thêm câu nào liền xoay người đi nhanh.

Draco không thể bình tĩnh. Hắn thề đã nhìn thấy Blaise cười lúc hắn vội xoay người đi. Tức chết mất.

Hừ, không phải hắn thích quần áo lắm sao? Để xem hắn còn có thể mặc được nó nữa không?

"Draco đâu?" 

Phoenix ngồi đợi ở phòng nghỉ, cô đang chờ Draco ra rồi cùng đi ăn.

Blaise đánh giá Phoenix, nói úp mở.

“Cậu ta kêu chúng ta đi ăn trước. Có lẽ đêm gặp ác mộng, giờ ngủ bù."

"Cậu ta gặp ác mộng?" Phoenix nghe xong phì cười. Draco thế mà lại gặp ác mộng.

Blaise cũng không bình luận gì thêm, di dời đề tài.

"Flinders nói cậu bị Snape phạt mà không có thời gian luyện tập. Nếu cậu có thời gian thì tìm anh ta tập luyện thần chú gọi Thần hộ mệnh."

“Các cậu đã bắt đầu học gọi Thần hộ mệnh rồi sao?”

Thần chú này thuộc loại cao cấp vừa. Rất nhiều phù thủy cả đời cũng không thể nhìn thấy thần hộ mệnh của mình là cái hình dạng gì.

“Không phải là vì bọn Giám ngục sao?”   Cái tên này như làm người tự nhiên sinh ra cảm xúc bài xích, sợ hãi, căm ghét. Blaise mất hứng kể.

Hai người cùng đi ăn, sau đó không cùng môn học, Phoenix và Blaise tạm biệt nhau.

Hermione cũng đăng kí khóa Muggle học, tuy hai người không ngồi cùng nhau nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trò chuyện.

Hermione hôm nay hình như rất bực bội.

“Cậu có chuyện gì sao?” Phoenix nghĩ Hermione đang cần tâm sự.

Tuy hai người có chút tranh chấp, nhưng trong tiềm thức Hermione đã coi Phoenix như bạn tâm giao, có thể chia sẻ mọi bí mật tâm sự. Mặc kệ Ron nghĩ thế nào, Hermione vẫn thấy Phoenix rất tốt, không giống đám người Slytherin đáng ghét kia.

“Là Ron đó!”

Hermione nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu ta luôn nói Crookshanks muốn bắt Scabbers. Đó là vì Crookshanks là mèo, mèo muốn bắt chuột thì là rất bình thường mà!”

Phoenix khuyên Hermione trông vật nuôi của cô chặt chẽ, nếu cần thì đưa con chuột của Ron vào lồng sống.

"Crookshanks rất thích bám theo mình, nó chắc chắn không muốn ở trong lồng đâu!"

Đúng lúc này, giáo sư Burbage đi đến. Bà là một người phụ nữ trung niên tóc vàng thú vị. Phoenix cũng cảm thấy cô đối với Muggle ngày càng hứng thú. Hai người tự giác ngồi ngay ngắn chuẩn bị học.

Sự kiện Hogsmeade sắp tới, khắp nơi đều nói về việc chuẩn bị cho sự kiện lớn này. Mọi người nhao nhao bàn bạc nên chuẩn bị cái gì để cuối tuần đi Hogsmeade.

Môn Muggle học đều đa phần là học sinh nhà Gryffindor và Hufflepuff, người vì hứng thú với Muggle, còn lại chắc đa phần là chọn bừa rồi. Nhà Slytherin có một mình Phoenix, nhà Ravenclaw thì không có một ai, bọn họ muốn học những kiến thức thực dụng liên quan đến thế giới mà họ sống_thế giới phù thủy.

Phoenix lúc này cũng nhớ ra, cô chưa chuẩn bị gì cho sự kiện này.

Cô đến hỏi qua Dominica. Trong thời gian cô nàng ở Bệnh xá xem chừng tinh thần còn tốt hơn khi ở cùng cô. Gần như lúc nào Dominica cũng có Brian Bagshot, bạn trai cô nàng, bên cạnh chăm sóc. Dominica tâm tình vui sướng nói Phoenix không phải lo, cô và Brian sẽ đi cùng nhau.

Draco nghe được tin này tỏ ra kinh ngạc.

“Nhà Bagshot lại chấp nhận một Máu lai sao?”

Brian Bagshot chính là con cháu của Chuyên gia Lịch sử Pháp thuật Bathilda Bagshot nổi tiếng.

Phoenix tới đại sảnh ăn trưa, tùy ý lấy món khoai tây nghiền đậu cùng chút bánh mỳ lấp bụng. Draco vừa ăn xong, hắn ngồi lại đợi Phoenix cùng đi học môn Lịch sử pháp thuật.

Giáo sư Binns với chất giọng đều đều của ông, đã đánh gục một nửa lớp học, Blaise ngồi trước Phoenix đã triệt để ngã xuống. Draco ngồi ở chỗ Dominica, chống cằm nhìn ra cửa sổ, không biết ngẩn người nhìn cái gì.

Tiết này học về vua Arthur, Phoenix đã học thuộc từ lâu. Nhớ tới lời Blaise tối qua, bèn quay qua hỏi thăm Draco.

“Nghe Blaise nói tối qua cậu nằm mơ?” Phoenix thì thầm làm Draco đông cứng.

Thấy hắn khẩn trương như vậy, Phoenix vừa cười vừa nói.

“Cậu lớn như vậy rồi mà còn mơ thấy ác mộng sao? Còn để cho Blaise biết được nữa chứ!”

Hai người quá mức gần gũi, Draco bất giác mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Phoenix, cảm giác tốt lắm.

“Làm sao có chuyện như vậy được, cậu ngốc à!”

Draco không dấu vết gạt đi câu chuyện, đôi mắt xanh dương nhìn blaise đang ngủ ngon lành, trong đầu nhanh chóng bày ra kế hoạch.

Blaise không hiểu sao rùng mình, lưng hắn thật lạnh.

“Sự kiện Hogsmeade sắp tới, cậu đi cùng mình nhé!” 

Hắn mời rất tự nhiên, tựa như việc mời Phoenix đi cùng là điều đương nhiên, như thể bọn họ vẫn luôn như vậy.

Phoenix gật đầu: “Được a!”

Draco mãn nguyện, tâm tình rất tốt.

Buổi tối…

“Draco!!! Sao giường và tủ quần của mình lại thành một đống tro bụi thế này!!!”