[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 19: Tại nạn môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám!



Người dịch: Chu Muội

Tại phòng học môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Phoenix và Dominica ngồi bàn thứ tư, các cô tới hơi chậm nhưng nữ sinh vẫn luôn được ưu tiên ngồi đầu, hoặc là do đây là tiết của giáo sư Lockhart, các nam sinh luôn muốn cách ông ta xa nhất có thể.

Giáo sư Lockhart hôm nay mặc chiếc áo choàng phù thủy màu xanh dương, chất liệu vô cùng tốt, có thể nhìn thấy dòng nước lưu động bên trong.

“Đó là loại tơ lụa tốt nhất ở Phương Đông” Parkinson và Greengrass ngồi đằng sau bàn luận.

Vào giờ, Lockhart bắt đầu nói.

“Ta!” Hắn chỉ vào chính mình trong một bức ảnh, nháy mắt với các nữ sinh: “Gilderoy Lockhart, Huân chương Merlin hạng ba, thành viên của hội Liên minh phòng chống phép thuật hắc ám, năm lần vinh dự được giải thưởng nụ cười khuyến rũ nhất của Tuần san phù thủy. Nhưng, bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó, ta không đuổi nữ thần báo thù đi bằng cách mỉm cười với ả!”

“Nữ thần báo thù ở đâu?” Dominica hỏi.

“Ở một thành phố ở Thái Lan.” Phoenix nói tiếp: “Một thành phố cảng, tỉ lệ xuất khẩu mậu dịch chiếm một phần tư toàn Thái Lan.”

“... Cái gì cơ?” Dominica có cảm giác mình đang nói chuyện với một sinh vật quý hiếm cổ xưa. Cô không thể hiểu nổi Phoenix đang nói cái gì nữa.

“Trong sách của Donna cho mình nói như vậy.” Phoenix cười rộ lên, dáng vẻ lơ mơ ngơ ngác của Dominica thật đáng yêu.

Tiếp theo, cả lớp làm một bài kiểm tra, giáo sư Lockhart nói đây là bài kiểm tra trình độ.

Phoenix trợn mắt nhìn trang thứ nhất, nhận định luôn giáo sư Lockhart này chính là loại người mà thế giới Muggle gọi là “tự luyến”!

Xem ra thời gian lên lớp môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám này bị lãng phí rồi.

“Gilderoy Lockhart thích nhất màu gì? Khát vọng bí mật của Gilderoy Lockhart là gì? Thành tựu lớn nhất của Gilderoy Lockhart cho tới nay là gì?...Món quà sinh nhật mà Gilderoy Lockhart mong muốn nhất là gì?...” Dominica nhẩm đọc khá to. Phoenix để ý, càng về sau, sắc mặt của các Slytherin lại càng khó coi. Đây là loại kiểm tra gì vậy?

Cuối cùng, hầu như không ai có thể hoàn thành, ngoại trừ Hermione, điểm tối đa!

Nam sinh hai nhà Gryffindor và Slytherin lần đầu tiên có cùng một biểu cảm, rõ hơn, là có cùng một cái gai chung, giáo sư Gilderoy Lockhart!

Đối lập với nam sinh, toàn thể nữ sinh Gryffindor và đại đa số nữ sinh Slytherin đều gục ngã trước mỗi nụ cười của giáo sư Lockhart. Phoenix còn nhìn thấy Parkinson đem thời khóa biểu môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám lén lút đi ra, đó là thời khóa biểu của giáo viên.

“Là vì màu tóc của giáo sư Lockhart giống với Malfoy chăng?” Phoenix nghiêm túc suy luận: “Các Muggle gọi đây là ‘thay lòng đổi dạ’ sao?

Parkinson có ý với Malfoy, toàn bộ Slytherin đều biết.

Dominica đau khổ: “Nhắc tới giáo sư Lockhart là cả người mình nổi hết da gà. Hắn ngay cả con yêu Cornist cũng không đối phó nổi! Mình còn thấy Neville bị xách treo lên trên đèn trùm cơ!”

Phoenix vỗ trán.

À, cái tai nạn vừa mới xả ra xong…

Vị giáo sư Lochart đầy tài năng và khuyến rũ vì muốn ‘làm mẫu’ cho học sinh mà nhỡ tay thả tất cả toàn bộ những con yêu Cornist ra ngoài. Chẳng hiểu sao hắn lại là người chuồn đi đầu tiên, để mặc toàn bộ học sinh trong phòng vật lộn với những con Cornist nghịch ngợm đáng ghét.

Kết quả là toàn bộ sách vở đều bị các Cornist dùng thành đồ chơi tung hứng, ngay cả đũa phép của Lockhart cũng suýt bị cướp đi.

Ban đầu Phoenix nghĩ định trốn xuống gầm bàn đợi đến hết giờ, nào ngờ Neville lại bị bọn Cornist treo trên đèn trùm.

Phoenix không thể đứng nhìn anh trai bị bắt nạt, đành phải ra tay. Tung vài phép Immobulus (đông cứng) rồi dùng Wingardium leviosa (bay lên) đem Neville hạ cánh.

Hành động đáng khen ngợi này của Phoenix kiếm về cho nhà Slytherin hai mươi điểm, sau đó bị giáo sư Lockhart yêu cầu trợ giúp nhốt các con yêu Cornist vào lồng.

“Con Cornist còn cắt mất một lọn tóc của mình!” Cô oán giận nói.

“Rất có thể bọn Cornist chướng mắt mái tóc bùn của cậu đấy!” Tiếng cười đắc ý của Malfoy phát ra từ cửa. Hắn và Blaise đã về phòng và thay xong quần áo.

Phoenix hậm hực, cô vừa vật lộn xong mới mấy chục con Cornist, cả người nhếch nhác vô cùng.

“Mình nhớ quý ngài Malfoy đây là người đầu tiên ôm đầu chạy đi thì phải!” Phoenix cười cợt: “Lúc ấy nên đông cứng cậu rồi để bọn Cornist kéo tóc treo lên đèn trùm mới phải.”

“Ha! Trước hết có bản lĩnh phải đông cứng được mình đã.” Malfoy đáp trả.

Cuối cùng vẫn là Blaise đứng ra giảng hòa. Blaise ngoắc vai Malfoy nhắc nhở: “Này, cậu nói muốn cho mình xem cái gì vậy?”

Phoenix và Dominica tò mò, nhìn chằm chằm Malfoy.

“Malfoy nói được làm được.”Draco nháy mắt thành công với Blaise, biết Phoenix đã tò mò, vậy thì càng không thể để nó biết được. Nghĩ như vậy, tiểu Malfoy hả hê sung sướng.

Bí mật này của Malfoy nhanh chóng được toàn Hogwarts biết đến. Hai ngày sau, mọi người đều rỉ tai nhau chuyện này, Phoenix biết được tin này từ một chị Slytherin năm ba. Hóa ra là cha Malfoy tài trợ loại chổi bay mới nhất ‘Nimbus 2001’ cho toàn đội Quidditch của Slytherin, đồng thời Malfoy cũng trở thành tầm thủ mới của đội.”

“Kỹ năng phi hành của Malfoy quả thực rất tốt.” Phoenix thừa nhận: “Không biết hắn ta làm sao được nhận nhưng sự thật là kỹ năng của hắn đứng thứ nhất năm hai.”

“Slytherin đều biết là như vậy cho nên chẳng ai nói gì, nhưng Gryffindor thì chưa chắc.” Dominica vừa làm bài tập môn Biến hình vừa nói: “Gryffindor vẫn chưa biết gì. Nếu như nghe được tin này, vẻ mặt bọn họ sẽ thú vị lắm đây.”