[Đồng Nhân Harry Potter] I Know You Don't Know

Chương 32: Quidditch World Cup



Tất cả học sinh đều giống nhau, đi học lúc nào cũng mong nghỉ hè, nhưng nghỉ hè ở nhà lâu, lại mong chờ ngày khai giảng, mong gặp mặt bạn bè, lại bắt đầu chuyện lý thú chờ kỳ nghỉ tới -- đặc biệt ở thế giới phù thủy phương tiện liên lạc cũng chẳng thuận tiện gì.

Astoria phát hiện mình bắt đầu thỉnh thoảng kiểm tra lịch, tính toán ngày chung kết World Cup. Cô che vội lên tờ lịch, từ chối thừa nhận mình đang chờ mong gặp lại Draco.

"Hừ! Mình mới không muốn thấy anh ta đâu! Cái tên buồn nôn hề hề!" Con vịt chết mạnh miệng Astoria chạy đi thu dọn hành lý cùng Daphne. Bởi cha nói chung kết không nhất định sẽ kết thúc sớm, vì vậy nên sớm chuẩn bị sẵn sàng cho khai giảng.

Daphne đang tìm Bản đồ sao khắp nơi. Đồ đạc vất linh tinh lộn xộn, một chuyến hành trình đi Pháp khiến mọi người tăng thêm không ít đồ, cô oán trách: "Ôi, tại sao không thể dùng phép thuật!"

"Chúng ta nên kháng nghị với cha. Cha rõ ràng có thể dùng phép thuật xử lý lều bạt lại muốn giành gia tinh với chúng ta." Astoria nhìn thấy chồng sách của mình với một đống quà nhỏ mua ở Pháp, mặt mày cũng ủ rũ. Thường ngày ở Hogwarts đã quen phẩy đũa phép giải quyết các loại vấn đề, lúc đến kỳ nghỉ bị hạn chế sử dụng phép thuật, bất cứ ai đều vô cùng khát vọng ngày trưởng thành.

"Ý kiến hay!" Daphne ngồi phịch xuống ghế không hình tượng, quyết định chờ Dora giúp triệu hoán thứ cô cần.

Antonio lựa chọn lều dùng rất nhiều thời gian, hai cô con gái đều nhìn ông đăm đăm.

"Các con. Việc này liên quan thể diện nhà Greengrass, đặc biệt là Nia. Con phải biết, lều bạt nhà chúng ta không thể cướp độ nổi trội của nhà Malfoy, cũng tuyệt đối không thể mất thể diện."

Astoria thở dài đất đắc dĩ: "Trên thực tế, cha chọn cái sang trọng nhất là được rồi. Con cam đoan với cha, lều trại nhà Malfoy, tuyệt đối sẽ dễ thấy hơn chúng ta." Lều mà buổi tối còn có thể nhìn rõ hơn ban ngày, ai dám so tài!

Antonio liền chỉ huy gia tinh đi đến sân cỏ trải lều bạt, để chúng nó quét tước sửa sang cẩn thận.

"Nia, trước lều đặt một cái đài phun nước thì sao?"

Astoria từ cửa sổ nhìn nhau với Daphne, cùng nhún vai, trả lời vô lực: "Nếu như cha thích."

Bởi có gần một trăm nghìn phù thủy đến xem chung kết, bộ pháp thuật vắt hết óc tiến hành bố trí. Rất nhiều vé bóng giá rẻ phải đến trước hai tuần chờ, lều trại đối với họ vô cùng quan trọng.

Mà như nhà Greengrass, bọn họ chỉ cần đến ngày trận đấu diễn ra là được. Lều bạt gì nhiều nhất cũng ngừa khả năng trận bóng kéo dài thời gian, quan trọng hơn, đơn thuần vì giữ gìn mặt mũi gia tộc.

Buổi chiều thứ hai -- hôm diễn ra trận chung kết, cả nhà Greengrass dùng khóa cảng đến vùng ngoài đầm lầy đã có thể thấy xung quanh dựng lên vô số lều trại, nhìn rất đồ sộ.

Lần thứ nhất Daphne thấy cảnh tượng như vậy, ngạc nhiên đến độ muốn hô Merlin.

Astoria có kiến thức rộng đã chứng kiến lễ khai mạc thế vận hội Olympic hoành tráng, nghi thức duyệt binh mênh mông cuồn cuộn lại không kinh ngạc chút nào. Làm cô không nhịn được cười là những phù thủy bắt chước Muggle mặc trang phục chẳng ra ngô ra khoai.

Vị phù thủy kia mặc đồ bó màu xanh, mặc quần lót đỏ bên ngoài... chắc là nhặt được tờ áp phích quảng cáo "siêu nhân" từ đâu đó đi...

Nhóm Astoria không làm loại thử nghiệm ngu xuẩn này, hai chị em mặc váy liền áo không quá long trọng, cởi xuống áo chùng.

Các cô xuyên qua hai hàng lều bạt thật dài.

"Này, em đã bảo dễ trông thấy mà!" Astoria gần như chỉ liếc mắt liền thấy cái lều ở giữa như cung điện nhỏ, diện tích phô trương dùng số lượng lớn lều bạt họa tiết rắc rối: "Còn buộc vài con Khổng tước (chim công) sống... Thú trông cửa cũng phải tuyển loài động vật không tầm thường như vậy..."

Cô nói thầm đều giấu trong lòng, thực sự không không biết xấu hổ nói ra miệng.

"Lều của chúng ta ở bên đó." Antonio chỉ vị trí hướng bên trái một chút so với nhà Malfoy. Không giống những phù thủy bình thường tự cõng lều trại của mình đến, gia tinh nhà họ đã sớm đến bố trí tất cả, cũng đã canh giữ ở đó chuẩn bị trà bánh cho chủ nhân.

"Ôi... Merlin..." Astoria nhỏ giọng ai thán trong lòng. Cô không nên cười nhạo nhà Malfoy, nhà Greengrass cũng chẳng khiêm tốn chút nào! Ai tới nói cho cô biết, cái vườn hoa kia, cái bồn tắm chim kia, cái đài phun nước đó... Nhảy ra từ lúc nào vậy!

Chưa đi được mấy bước, Daphne chọc chọc Astoria.

"Làm sao... vậy?" Kỳ thực không cần Daphne trả lời, cô đã thấy đáp án.

Có người mặc áo choàng sợi đay phóng khoáng đứng ven đường, khuôn mặt sắc nét, khôi ngô tuấn tú, ý cười nhẹ nhàng đang khoanh tay nhìn cô.

Astoria mím mím miệng, phát hiện cha và chị gái kiên định giữ cô lại, liền không thể làm gì khác từ từ đến chỗ Draco.

"Hi, đã lâu không gặp, Draco." Astoria khá là thất vọng nhận ra, lúc cô bắt đầu cao lên, người trước mặt còn cao lên nhanh hơn, hơn nữa anh đã vốn cao! Không công bằng thật không công bằng, đất nước lạc hậu và đất nước phát triển không bao giờ cạnh tranh được mà!

Draco bình tĩnh hôn tay cô: "Nhìn thấy em anh rất vui, Nia của anh."

Gặp mặt mới nói mấy câu, giữa hai người xuất hiện vài giây vắng lặng.

Astoria không biết làm sao cắn môi dưới.

Draco cúi người xuống tiến đến trước mặt cô, nói rất buồn phiền: “Anh cho rằng tiểu thư Greengrass sẽ nhào lên ôm cổ anh, thân thiết nói với anh, cô ấy nhớ anh đấy."

Hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt Astoria làm hai gò má cô ửng hồng. Cô mím miệng, cố ý học ngữ điệu của Draco: "Thật là trùng hợp. Em cho rằng ngài Malfoy sẽ làm như vậy, như trong thư anh ấy viết vậy."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Astoria dường như sắp thua trận, cô cảm giác mặt mình bắt đầu bốc cháy.

Draco đầu tiên ngẩn người, tiếp theo buồn cười hắng giọng, tiếp tục mê hoặc bạn gái nhỏ của anh: "Tiểu thư Greengrass thực sự muốn vậy?"

"Chính xác trăm phần trăm."

"Vậy được rồi." Draco đột nhiên đứng thẳng người, quay người rời đi.

Astoria nhất thời ngẩn mặt ra, không phải chứ, nói giỡn thôi mà...

"Này, Draco..."

Draco quay đầu lại nhìn cô.

"Không phải có thế anh đã giận rồi chứ? Rõ ràng anh giỡn trước..." Astoria không thích ứng hơi co lại thân thể.

"Tức giận? Làm sao có thể! Chỉ là trước tiên anh cần lùi vài bước mới dễ dàng vồ tới chỗ em đó!" Draco nhíu mày với cô, giải thích giả vờ đứng đắn.

Astoria không lời nào để nói nghẹn nửa ngày, nhìn anh lại quay đầu đi hai bước, rốt cuộc không nhịn được bật cười.

"Draco, tên bại hoại này!" Cô hờn dỗi thở dài, ném đi rụt rè, bước nhanh về phía trước nhào lên tên nhóc tóc bạch kim hư đốn, duỗi hai tay ôm cổ anh như anh đã nói vậy.

Draco một mặt đắc ý cười xấu xa, giang tay đón cô, thuận thế trượt tới eo cô.

"Anh nhớ một bé gái chậm lớn, nhớ hơn một tháng nay rồi. Không biết em có nhìn thấy cô bé không?" Draco nhẹ nhàng hỏi bên tai cô.

Astoria chớp mắt mấy cái, cười híp mắt: "Từng thấy qua, đáng tiếc anh không thấy được nữa. Em chỉ có thể nói cho anh biết, cô bé nói nhớ một cậu bé gầy gò, nhớ đến hơn một tháng. Không biết anh có gặp không?"

"Thật tiếc nuối, anh không được gặp lại nữa, anh nghĩ em cũng vậy." Draco đắc ý đo chiều cao của mình. Mùa hè này anh cao lên nhanh chóng, rất nhiều nhờ mỗi ngày huấn luyện và chăm sóc toàn diện của mẹ. Nhưng anh thực sự không nghĩ tới, Astoria sẽ lớn lên nhiều như vậy, thật giống như bù đắp hết mấy năm trước đình trệ.

Cocoa vừa bay quanh giữa không trung, vào lúc này cũng đáp xuống tham gia trò vui: "Draco, Draco!"

"Xin chào, Cocoa." Draco trêu con vẹt đứng trên bả vai mình, lại nói với Astoria: "Vừa nhìn thấy bồn tắm chim anh đã biết lều nhà Greengrass. Cha anh đánh giá rất cao phẩm vị ngài Greengrass."

Astoria cười cợt khá lúng túng: "Cảm ơn đã khen ngợi..."

Bị chim công ca ngợi, vậy rõ ràng cha cô kỳ thực cũng là một con chim công...

Hai người vừa gặp lại cũng không ở chung được lâu, trong doanh địa khắp nơi có thể gặp phải bạn học Hogwarts, hoặc bạn bè của phụ huynh hai nhà.

Draco mời Astoria đến thăm lều nhà Malfoy: "Mẹ anh sẽ rất vui khi thấy em."

"Đi thôi, lẽ nào em muốn đến nhà chào hỏi chính thức?" Draco thật ra rất rõ ràng Astoria đang do dự cái gì, chẳng qua cô cảm thấy có chút lúng túng, vậy nên mượn hoàn cảnh lúng túng hơn thúc giục cô.

Quả nhiên, nghĩ đến những quy củ chào hỏi chính thức giữa quý tộc kia, Astoria tê cả da đầu, lập tức đồng ý lần chào hỏi "không chính thức" này.

Tuy nhiên, làm Draco tiếc nuối, khiến Astoria vui mừng là, gia tinh trước cửa nói cho họ biết Lucius đang đón tiếp mấy vị quan chức Bộ phép thuật.

"Nếu không tiện, vậy sau này sẽ có cơ hội!" Astoria khẽ đẩy Draco: "Em nghĩ em nên về trước, nhìn sắc trời chắc trận đấu sắp bắt đầu rồi."

"Được rồi!" Draco hôn mặt cô một cái: "Sau khi trận đấu kết thúc, nói không chắc chúng ta có thể gặp lại."

Vé nhà Greengrass cũng là ghế riêng tầng cao nhất, nhưng là một gian khác. Cô không thể không quy củ ngồi với con trai vợ chồng Malfoy trước mặt bọn họ. Vì vậy hai người đều ăn ý không đề cập chuyện đổi vị trí.

Draco mới đưa cô về lều lại rời đi chưa lâu, một gia tinh mặc khăn có thêu gia huy Malfoy xuất hiện, cung kính đưa tới ba ống nhòm chuyên dụng quan sát trận đấu: "Đây là cậu chủ đưa cho ngài Greengrass và các tiểu thư Greengrass."

"Thay tôi chuyển lời cám ơn." Astoria nhận ống nhòm, cong lên khóe miệng vì sự săn sóc của Draco.