[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 48: Thông Suốt



Sau khi Sirius đi, Harry lại quay về hầm, chính là không bao lâu sau cậu lại muốn về phòng ngủ.

Harry cảm thấy thực phiền não, không biết vì cái gì, bây giờ cứ nhìn thấy giáo sư tim cậu sẽ đập rất nhanh, thấy ánh mắt lại càng thảm hại hơn, lần nào cũng ngây người, sau đó nghe thấy tiếng cười của y thì lỗ tai lại nóng bừng lên, trong lòng hoang mang rối loạn, không muốn nhìn thấy y chút nào!

Chính là cậu không thể nói rời đi với giáo sư, lần trước nói như vậy giáo sư rất khổ sở…..

Vật nhỏ ngồi bên lò sưởi vừa nướng nấm vừa than thở.

Draco ở bên cạnh luống cuống rắc tiêu lên xiên nấm nướng của mình, vừa khó hiểu hỏi: “Cậu than thở cái gì? Không có cha đỡ đầu cậu không vui sao?”

Harry bơ phờ lắc đầu, ra bộ dạng ông cụ non thở dài một hơi: “Ai, cậu không hiểu đâu….”

“Khét rồi, khét rồi, mau lật lại.” Draco nhanh tay lẹ mắt dùng một cây cọ nhỏ quết lên một lớp dầu: “Cậu còn lơ đãng như vậy xiên nấm sẽ không ăn được đâu!”

Harry thất vọng liếc mắt nhìn cậu, lại thở dài.

Khóe miệng Draco co rút, bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc cậu đang lo cái gì?”

Vật nhỏ cúi đầu nhìn xiên nấm của mình, đoạt lấy hũ tiêu rắc lung tung.

“(╰_╯)#! Harry!” Draco bị vật nhỏ này làm phiền sắp chết rồi: “Nói mau, không muốn ăn thì ta về!”

Harry muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt vô cùng uy hiếp của Draco, cậu lắp bắp mở miệng: “Draco, mình không muốn ở lại đây……..”

“Vì cái gì?” Draco kinh ngạc: “Cha đỡ đầu không tốt với cậu à?”

“Không có….. là vấn đề của mình………” Vật nhỏ lại thở dài một hơi: “Ai……….”

Draco bị cậu ‘ai’ hoài phiền muốn chết, ánh mắt dao găm ‘véo véo’ bay qua.

“Được rồi……..mình nói là được rồi.” Harry ủy khuất nói: “Gần đây không biết vì cái gì, cứ thấy giáo sư lại có cảm giác chột dạ muốn trốn đi, tim cũng đập rất nhanh…….”

“Cậu làm gì có lỗi với cha đỡ đầu à?” Draco nghiêm túc.

Harry cuống quít lắc đầu: “Không có nha! Mình gần đây rất ngoan!”

“Vậy cậu chột dạ cái gì?” Draco trở mình xem thường: “Cư nhiên còn muốn dọn đi! Uổng công cha đỡ đầu tốt với cậu như vậy! Cha chưa từng đối tốt với mình vậy a!”

Vật nhỏ uể oải gục đầu, lật xiên nấm của mình lại: “Mình cũng không biết nữa….. chính là, chính là mình sợ nhìn thấy thầy a……”

Draco bĩu môi, vỗ ót cậu: “Ngu ngốc! Nhất định là cậu suy nghĩ mấy thứ lung tung!”

Harry mê mang: “Cái gì mình cũng không nghĩ a.”

“o(︶︿︶)o ai, ta lười đàm luận đề tài ngu ngốc này với cậu.” Draco lấy xiên nấm của mình lên, thấy đã chín rồi liền thổi thổi, cắn một cái, thỏa mãn thở một hơi: “Ăn nấm của cậu đi, ngu ngốc, còn nữa, cậu ngoan ngoãn ở trong này cho ta, không được bàn tới chuyện ngu ngốc này nữa!”

“A……….” Harry ủ rủ gật đầu, thực sự nhớ Neville đang nghỉ phép ở nhà, nếu là Neville, bất luận cậu nói gì Neville cũng ủng hộ cậu……….

“Cậu nói xem Neville đang làm gì?” Cậu hỏi.

Draco khó chịu: “Hừ, chắc đang chơi đùa vui vẻ, hai ngày rồi cậu ta không viết thư cho ta!”

“Cậu có viết như cho Neville à?” Harry nói: “Sao cậu ta nhất định phải viết thư cho cậu?”

“Ngu ngốc! Có nói cậu cũng không hiểu!” Draco thực khinh bỉ cậu.

“Mình mới không phải ngu ngốc!” Harry thức giận quơ xiên nấm trong tay: “Mình muốn quyết đấu với cậu!”

“Ta sẽ cho cậu biết tay!” Draco dùng xiên nấm của mình thành vũ khí chiến đấu. Hai đứa nhỏ như hai kị sĩ đang so kiếm quơ quơ xiên nấm của mình, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ.

Severus đi rừng cấm thu thập tài liệu vừa vào cửa đã thấy hình ảnh dở khóc dở cười này, miệng y co rút, quyết định không nhìn tới bọn họ. Trên thực tế tuy rằng y thích Harry, nhưng nhiều lúc y thực sự không thể hiểu được trong đầu bọn nhỏ rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Bất quá Harry vừa nhìn thấy y liền thành thành thật thật ngừng chiến, ngoan ngoãn chào y: “Giáo sư, thầy về rồi?” Trong lòng thầm cầu nguyện giáo sư không thấy bộ dáng mất mặt lúc nãy của mình.

Severus nhíu mày: “A? Ta còn tưởng cậu Potter đang dùng xiên nấm quyết đấu với Draco không có tinh lực chú ý tới giáo sư độc dược đáng thương của mình chứ.”

Mặt Harry soạt một cái đỏ bừng, ấp úng nói: “Ai, ai bảo Draco nói em là ngu ngốc!”

“Chẳng lẽ không phải?” Severus kinh ngạc nói.

Vật nhỏ ủy khuất trừng mắt nhìn y, dường như muốn hả giận cắn một ngụm nấm, bơ phờ không nói gì.

Draco đắc ý nhướng mi: “Xem xem, ta đâu nói sai.”

“Hừ!” Vật nhỏ quả thực xem nấm là cậu mà cắn xé. Bất quá trận náo loạn này cũng làm cậu tạm thời quên mất chuyện muốn rời đi. Mặc dù mỗi lần nhìn thấy Severus sẽ mặt đỏ tim đập thình thịch, chậm rãi cậu cũng quen dần.

Những ngày nghỉ còn lại, hai tiểu bằng hữu đều tụm lại hoạt động ăn uống nướng đồ ăn bên lò sưởi.

Buổi tối trước khai giảng học kì hai một ngày, Dobby báo cáo tình huống mới nhất của nhóm Tử Thần Thực Tử ——bọn họ biến mất!

“Biến mất là sao?” Severus nghiêm mặt hỏi: “Nói hết chuyện ngươi biết.”

Dobby thít thít khóc: “Dobby không biết, Dobby đi làm cơm một chút bọn họ đã không thấy tăm hơi…… đám tà ác bại hoại đó không cho phép Dobby xuất hiện trước mặt họ, Dobby không thể cãi lại mệnh lệnh của phù thủy! Dobby đả tự trừng phạt mình, đưa đầu vào lò nướng mới có thể ẩn thân quan sát một chút, Dobby chỉ biết bọn họ nói ‘không tìm thấy’, ‘Nagini’, ‘sống lại’ v…v……, Dobby là gia tinh hư! Dobby vô dụng, thưa ngài!” Gia tinh đáng thương quỳ rạp xuống đất, không ngừng ‘bang bang’ đập đầu.

“Được rồi, Dobby, ngươi quay về trang viên, nếu bọn họ quay lại thì ngươi tới báo cáo với chúng ta.” Dumbledore bất đắc dĩ phất tay.

Dobby gào khóc rời đi.

“Severus, anh thấy sao?” Lão hiệu trưởng sắc mặt ngưng trọng hỏi.

Severus tức giận phun khí: “Hừ, còn cần ta nói sao? Sống lại! Bọn họ muốn phục sinh kẻ điên chết tiệt kia!”

“Phục sinh……..” Dumbledore trầm ngâm một chốc nói: “Hẳn là vẫn dùng hắc ma pháp kia, xương của cha, thịt của đầy tớ, máu cừu nhân……”

Severus rùng mình, siết chặt nắm tay: “Máu cừu nhân, hừ! Ta thật muốn nhìn xem bọn họ có làm được không!” Y tuyệt đối sẽ không để Harry bị lại loại thương tổn này!”

“Vì thế bọn họ có lẽ sẽ tới nhà Riddle cũ…….” Dumbledore suy nghĩ: “Ta nghĩ chúng ta có thể hỏi Matilda một chút, nói không chừng nàng có ý kiến hay! Bất quá nàng cùng Gilderoy về nhà ăn lễ rồi, chờ bọn họ quay lại trường rồi tính sau, khoảng thời gian này anh phải bảo vệ Harry thật tốt.”

“Không cần ngươi nói ta cũng biết!” Severus đứng dậy: “Ta trở về!” Y thực sự có chút lo lắng, vật nhỏ đang ở hầm một mình, gần đây Heleba cứ ngủ đông mãi, không biết lúc nào mới tỉnh lại, nếu vật nhỏ xảy ra chuyện, y thực sự không dám tưởng tượng.

Cũng may lúc y quay lại hầm Harry vẫn an bình ngồi đọc sách trước lò sưởi.

Gánh nặng trong lòng Severus được cởi bỏ, nhịn không được ôm cậu vào lòng.

“Giáo, giáo sư…….” Harry đỏ mặt, xấu hổ ngọ ngoạy một chút nhưng không tránh được, càng bị ôm chặt hơn: “Giáo sư, thầy sao vậy?”

“Harry, ngươi phải bình an.” Severus thấp giọng nói: “Ngươi phải bình an……”

Harry mẫn cảm cảm nhận tình tự của y rất kém, lo lắng ngẩng đầu nhìn y: “Giáo sư……”

Severus miễn cưỡng mỉm cười, hôn lên trán cậu: “Ta không sao, Heleba còn ngủ à?”

“Dạ.” Harry gật đầu lo lắng nói: “Nó ngủ cũng sắp nửa tháng rồi, từ ngày em bẻ răng nó xong liền ngủ thẳng tới giờ, giáo sư nghĩ nó có đói không? Em thấy hình như nó gầy đi.”

“A………..sao có thể? Xà ngủ đông không cần ăn gì cả.” Severus trấn an nói: “Chờ nó tỉnh lại ngươi chuẩn bị cho nó một bữa tiệc lớn là được rồi.”

“Dạ.” Harry ngoan ngoãn đáp, trầm mặt một chốc mới có chút ngượng ngùng nói: “Giáo sư, em cảm thấy gần đây mình rất kì lạ, vì cái gì mỗi lần thấy thầy tim lại đập rất nhanh? Em sinh bệnh sao?” Cậu cảm thấy nếu mình còn không hỏi sẽ bị nghẹn chết.

Nhìn ánh mắt ngây thơ của vật nhỏ, Severus bị một trận kinh hỉ ập tới, y không dám tin ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, âm thanh không giấu được chút run rẩy: “Harry, ngươi lặp lại lần nữa!”

Vật nhỏ ngoan ngoãn hỏi lại một lần.

“Không có, ngươi không sinh bệnh!” Severus lộ ra nụ cười vui vẻ nhất từ trước tới nay: “Ngươi không sinh bệnh, đó rất bình thường, ngươi lớn thêm một chút sẽ hiểu.”

“Vì cái gì bây giờ em không thể biết?” Harry nghi hoặc hỏi: “Giáo sư, thầy nói cho em biết đi.”

Severus vô cùng sung sướng ôm cậu càng chặt hơn, ôn nhu dỗ dành: “Chuyện này người khác không thể nói, ngươi phải tự mình suy nghĩ cẩn thận, được không?”

“Dạ.” Vật nhỏ không hiểu gì nhưng cũng gật đầu, không biết vì sao giáo sư lại cao hứng như vậy, bất quá nhìn bộ dáng vui vẻ của giáo sư, tâm tình của cậu cũng tốt lên nhiều lắm.