[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 10: Lớp Học Bay



Severus phê chữa xong chồng luận sai be bét của đám quỷ con, nhìn thời gian thấy gần tới giờ cấm túc mới đứng dậy nhìn Harry.

Vật nhỏ vẫn còn ngồi ngay ngắn trên ghế phấn đấu với thùng sên kia, đã qua mất giờ rồi, vẫn còn nửa thùng.

Nhìn bộ dáng thành thật của đối phương, y kinh ngạc phát hiện mình không khơi dậy nỗi ý muốn muốn trách cứ đứa nhỏ này.

Y nhếch miệng đi vào phòng độc dược.

“Potter, lao động phục vụ của ngươi ngừng ở đây.” Y nói: “Lập tức rời khỏi văn phòng của ta.”

Harry kinh ngạc nhìn y, lại nhìn thùng sên vẫn còn một nửa, sau đó đứng lên rời khỏi phòng độc dược, còn lễ phép nói ngủ ngon, sau đó mới mở cửa rời đi.

Severus rốt cuộc thừa nhận Harry Potter thực sự không giống đời trước, hơn nữa cũng không giống cha mẹ, Potter cha cùng Lily không nhát gan như vậy, cũng không bao giờ chịu bị đối xử bất công. Đứa nhỏ này càng giống một Hufflepuff thuần khiết, giỏi nhẫn nại, ôn hòa thuần phác, hình như còn đặc biệt thích khóc……

‘Được rồi Severus.’ Y tự nói với mình: ‘Ngươi đã sống hai đời rồi, không cần phí tất cả tinh lực lên cùng một người, thằng nhãi con kia thích thế nào thì cứ thế ấy đi, cần chi phải phí nhiều tâm tư như vậy?’ 

Nghĩ như vậy, tâm tình của y trở nên rất thoải mái, hiếm có dịp không thức khuya, rửa mặt ngủ sớm.

Rời khỏi văn phòng của giáo sư độc dược xong, Harry chạy như điên về kí túc xá.

Ba đứa bạn cùng phòng thấy cậu về lập tức vây lại hỏi han.

“Harry.” Owen khẩn trương hỏi: “Snape giáo sư bắt cậu làm gì?”

Neville càng lo lắng hơn, túm lấy vai Harry, kiểm tra một vòng từ đầu tới chân, phát hiện không thiếu tay thiếu chân mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.”

“Haiz, tụi mình lo muốn chết.”

‘Đệ nhị sát thủ nồi quặng’ Cadwallader——người đứng đầu là ai, mọi người hiểu rồi——tò mò hỏi: “Harry, văn phòng Snape giáo sư có nguy hiểm như học tỉ Sylvanas nói không? Có lang nhân hay quỷ hút máu không?”

Harry lắc đầu: “Không có, không có, chỉ có rất nhiều tiêu bản động vật, giáo sư bảo mình vắt dịch nhầy của con sên xong thì về, bất quá.” Cậu rùng mình: “Snape giáo sư thật hung dữ……”

Cả nhóm bạn cùng phòng đồng cảm động loạt run lên.

Nói chuyện thêm một lát, bốn tiểu hoan ngoan ngoãn leo lên giường ngủ.

Hôm sau là thứ 6, Harry, Draco và Neville tụm lại, bọn họ có hẹn gặp nhau trước cửa nhà kính ngoài lâu đài, ở đó có một bộ bàn ghế bằng gỗ, ánh mặt trời ấm áp mà không chói, rất thích hợp để bạn bè tụ tập ăn điểm tâm trò chuyện.

Ba đứa nhỏ vừa ăn điểm tâm mẹ Draco làm, vừa thảo luận bài tập. Neville vì bài luận độc dược của mình nên hỏi Draco rất nhiều vấn đề, đang lúc Harry nhàn rỗi nhấp nhá bánh thì đột nhiên thấy cụ Dumbledore mang theo phượng hoàng tản bộ.

Lão hiệu trưởng ôn hòa cũng thấy cậu, liền cười tủm tỉm đi tới: “Harry, chào con.”

“Chào thầy ạ.” Harry vẫy vẫy tay với cụ: “Thầy ăn bánh không? Ngon lắm.”

Draco cùng Neville cũng ngẩng đầu lên chào hỏi.

Dumbledore sau khi chào hai đứa nhỏ cũng ngồi xuống bên cạnh Harry, vui vẻ lấy kẹo của tiệm Công Tước Mật chia sẻ với bọn nhỏ.

“Sao rồi các con? Học ở Hogwarts vui không?” Cụ ăn bánh Harry đưa qua cười thích thú hỏi.

Harry cùng Neville rất có hảo cảm với cụ hiệu trưởng hiền lành này, liền bla bla kể rất nhiều chuyện, cuối cùng Harry còn hỏi: “Hiệu trưởng, thầy có biết cha mẹ con không?”

Dumbledore vuốt râu nhớ lại: “À, dĩ nhiên là biết, James cùng Lily đều là những học trò xuất sắc……” Sau đó lại bla bla bla nói không ngừng, so với những giáo sư khác cũng không khác biệt lắm, tóm gọn là ‘James thích đùa dai, Lily nhiệt tình cởi mở’ linh tinh. Nói xong thấy Harry có vẻ thất vọng, kì quái hỏi: “Harry, con sao vậy? Có vẻ không vui…..”

Harry rầu rĩ nói “Hiệu trưởng, khi dễ đồng học là đùa dai sao? Thầy nói ba ba con thường dùng đạo cụ pháp thuật trêu đùa đồng học, mọi người bị trêu như vậy nhất định rất bực bội đi…… kia có khác gì Dudley đâu?”

Dumbledore nghẹn một chút, hỏi cậu Dudley là ai.

“Dudley là anh họ con.” Harry chỉ nói như vậy sau đó không nói nữa, cậu cảm thấy chuyện mình bị biểu ca bắt nạt không có gì vẻ vang cả, bình thường cậu không bao giờ nói với người khác, ngay cả Neville cùng Draco cũng chỉ biết cậu ở nhà dì dượng không tốt đẹp gì thôi, cụ thể cũng không biết, bọ họ cũng chỉ tự nghĩ trong lòng chứ không hỏi cậu.

Draco nhìn bộ dáng Harry, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Harry, lần trước không phải cậu nói muốn tới mộ cha mẹ sao? Không bằng hỏi thử hiệu trưởng xem có cách nào không?”

Gương mặt Harry bừng sáng, cậu theo bản năng túm lấy cổ tay áo cụ Dumbledore: “Hiệu trưởng, thấy biết làm thế nào tới mộ cha mẹ con không ạ?”

Dumbledore mỉm cười: “Biết nha, không bằng chờ tới kì nghỉ Giáng Sinh, thầy đưa con đi được không?”

“Thật tốt quá! Cám ơn thầy!” Harry hoan hô. Draco cùng Neville cũng cao hứng vì cậu, tươi cười.

Dumbledore xoa đầu cậu: “Harry, con có hai người bạn tốt, ta thực cao hứng.” Cụ vốn đang lo lắng Draco làm bạn với Harry vì có ý đồ xấu, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt của Draco mới phát hiện mình quá đa tâm, Harry có một Slytherin là bạn rất tốt, chỉ cần chân thành, Slytherin sẽ vì bạn bè trả giá rất nhiều.

Sau khi nói tạm biệt với ba con thú nhỏ, cụ chậm rì rì dẫn phượng hoàng rời đi. Cụ phải về điều tra lại xem Harry rốt cuộc đã trải qua cuộc sống thế nào ở nhà dì dượng, vừa rồi lúc nhắc tới tên Dudley, tình tự của đứa nhỏ cụ không quên được, báo cáo bà Figg gửi tới cũn quá đơn giản, cụ bắt đầu nghi ngờ số báo cáo trong quá khứ mình nhận được có chính xác hay không.

Từ ngày cấm túc Harry tới giờ, Severus rốt cuộc cũng có chút thay đổi, lúc lên lớp cũng không cố ý soi mói, đối đãi với cậu như những học trò khác. Bất quá cho dù là học trò bình thường cũng bị y chửi mắng, vì thế Harry hoàn toàn không nhận ra giáo sư độc dược có sự thay đổi thái độ với mình, lần nào tới lớp cũng nơm nớp lo sợ, thấy giáo sư vẫn vô cùng sợ hãi.

Sau đó có một ngày, phòng nghỉ chung của Hufflepuff có thông báo mới: Lớp học bay của Ravenclaw cùng Hufflepuff sẽ bắt đầu vào sáng thứ tư, ở bãi cỏ trước lâu đài.

Nhóm tiểu hoan năm nhất bắt đầu khẩn trương, nhất thời đám học trưởng học tỉ lớp trên bị nhóm tiểu hoan quấn quít hỏi kĩ xảo phi hành. Sylvanas thích đe dọa tụi nhỏ lại kể ra đủ loại chuyện xưa khủng bố, sau đó lại bị cô bạn có nụ cười thánh khiết đánh cho vài cái.

Tối thứ 3, bốn tiểu hoan trong phòng ngủ vô cùng khẩn trương, không chỉ Harry cùng Owen tới từ giới Muggle, ngay cả dân phù thủy bản địa Nivelle cùng Cadwallader cũng vô cùng kinh hoảng.

“Học tỉ Sylvanas nói có thật không nhỉ?” Harry sợ hãi nhìn Neville: “Cái chổi nếu không điều khiển được nó sẽ bay lên thật cao rồi hất ngã chúng ta xuống như một chiếc bánh nướng sao?”

Neville run rẩy: “Mình không biết, trước giờ ngay cả cái chổi cho con nít mình cũng chưa từng cưỡi qua, bà nội nói mấy cái chổi bay rất nguy hiểm……”

Cadwallader cố gắng an ủi: “Đừng lo, các học trưởng, học tỉ khác đều nói học tỉ Sylvanas  thích nhất là lừa đám nhỏ, chị ấy nhất định lừa bọn mình!”

“Chính là……..” Owen nói “Chị ấy kể lại có vẻ rất chân thực…….”

“Ai……..” Bốn tiểu hoan đồng loạt thở dài, nhảy lên giường chăm chú đọc mớ sách giáo khoa về phi hành mượn từ thư viện trường, đến tận nửa đêm mới ngủ.

Hôm sau là một ngày sáng sủa, gió thổi nhè nhẹ qua khoảng sân rộng, lớp cỏ dưới chân hơi cuộn sóng. Phía bên kia bãi cỏ là rừng cấm, cây rối đang rì rào lay động theo cơn gió.

Học trò Ravenclaw đến sớm hơn Hufflepuff một chút, hai người bạn Ravenclaw của Harry ——Tina cùng người bạn thuở nhỏ Darth Vader vừa nhìn thấy cậu liền vui vẻ tiến tới chào hỏi, Darth Vader thấy cậu khẩn trương liền an ủi: “Đừng lo Harry, bay thật ra cũng dễ lắm, sáu tuổi mình đã bay rồi!”

Tina ở bên cạnh lập tức lật tẩy: “Im đi Darth, cưỡi cái loại chổi dành cho con nít bay không quá 2 met không có tư cách nói mình biết bay.”

Nhóm tiểu hoan càng khẩn trương hơn.

Giáo sư dạy bay của bọn họ, bà Hooch đã tới. Bà có mái tóc ngắn ngủn màu xám, đôi mắt vàng ươm, hệt như mắt diều hâu.

Dạy nhóm tiểu động vật kĩ xảo sơ bộ xong, bà Hooch để bọn trẻ bắt đầu cưỡi chổi bay lên khỏi mặt đất khoảng vài thước.

Harry thuận lợi bay lên không đang cố gắng khuyến khích Neville vẫn còn dưới đất thì, cây chổi của cậu đột ngột run mạnh, sau đó ‘véo’ một tiếng bay vút lên bầu trời rồi bắt đầu quay cuồng.