Đồng Lang Cộng Hôn

Chương 2



Thiên đường của đàn ông là nơi nào?

Đương nhiên là hộp đêm, ánh sáng lập lòe, rượu say lòng người, âm nhạc rộn rã, hơn nữa lại có bao nhiêu gái đẹp vờn quanh.

Sự quyến rũ không có một người đàn ông nào có thể cưỡng lại.

An Dĩ Phong híp mắt nhìn Hàn Trạc Thần đang hút thuốc ở đối diện, hắn nhắm mắt ngồi trên sôfa, nhả từng đợt khỏi thuốc nhè nhẹ. Thời gian giống như điếu thuốc trên tay, im lặng cháy, nhả ra từng làn khói mỏng mơ hồ, lưu lại chỉ là tro tàn.

An Dĩ Phong khó hiểu lắc đầu.

Kỳ quái! Ở chốn thiên đường này, sao lại có người đàn ông nào không mang theo hồn phách đến ...

“Anh đang nghĩ cái gì đấy?”, An Dĩ Phong nằm trên sôfa, ánh đèn hồng nhạt chiếu vào đôi mắt đen sâu thẳm, khóe môi gợi cảm khẽ nhếch. Một cô gái quyến rũ ngồi cạnh hắn, dáng người nóng bỏng, bị hớp hồn, tay không tự chủ được đặt lên bả vai rộng lớn của hắn, nhẹ nhàng xoa, cũng cố ý thấp người khoe bộ ngực sữa đầy đặn. Đáng tiếc tầm mắt An Dĩ Phong không để ý đến cô ta, chuyên chú nhìn Hàn Trạc Thần ngồi đối diện.

“Phong ...” Hàn Trạc Thần thở ra một làn khói mỏng, sau một lúc trầm mặc mới nói: “Cậu đã từng trải qua cảm giác muốn có một người phụ nữ sao?”

“Cái gì? Anh bây giờ kể chuyện cười càng ngày càng nhạt!”

“Tôi nói bởi vì yêu nên muốn có.”

“......”

An Dĩ Phong lấy một điếu thuốc, cô gái bên cạnh giúp hắn châm lửa. Hắn hút một hơi, cười lạnh. Tình yêu thật lợi hại, nó sẽ làm người đàn ông ngay cả trong lúc đa sầu đa cảm cũng trở nên hấp dẫn.

Hàn Trạc Thần mở to mắt, ngửa đầu nhìn ánh sáng màu vàng cùng màu đỏ liên tiếp nhảy nhót: “Trò gì tôi cũng đã từng trải qua, duy nhất cùng với một người mình yêu là chưa từng.”

“Em thử qua một lần ...” Nhớ lại đêm hôm đó, thân thể mảnh mai run run trong vòng tay hắn, máu An Dĩ Phong lại trào lên, cổ họng nghẹn lại. Cố gắng hai lần, yết hầu mới phát ra âm thanh: “Làm xong, cô ấy ôm em nói: Em yêu anh! Em lúc ấy ... thực vì cô ấy chết cũng cam lòng!”

“Phải không? Vậy vì cái gì cậu buông tay?”

Bởi vì A May chết rất thảm! Những lời này hắn đương nhiên sẽ không nói ra miệng.

A May là phụ nữ của Hàn Trạc Thần, đi theo đàn ông trong giới xã hội đen kết cục như thể nào không nói cũng biết. Hắn nhớ rõ ngày đó A May chết, Hàn Trạc Thần vẫn ôm thi thể của cô nói: Xin lỗi! Xin lỗi! Không đếm được Hàn Trạc Thần nói biết bao nhiêu lần, làm hắn không thể tiếp tục nhìn, phải đánh ngất mà đưa về.

Buổi tối hôm đó, di động của hắn kêu lên không ngừng, kêu đến hết pin. Sau đó hắn nghe thấy tiếng đập cửa vang lên, vang đến hừng đông.

Chạng vạng ngày hôm sau, hắn ở ban công nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nhất rời xa, hắn mới phát hiện bóng dáng của cô thì ra mảnh mai nhu nhược đến vậy.

Hắn mở cửa, trên tường viết hai hàng chữ nắn nót: Sau này làm việc cẩn thận, nhất định phải còn sống!

Hắn dùng tay điên cuồng chà xát, dòng chữ mờ dần trên vách tường màu trắng, sau đó là màu của máu, cuối cùng mắt hắn nhòe đi, nhưng dòng chữ ấy vẫn như cũ rõ ràng ngay trước mắt.

Hắn ôm ngực ngồi xuống, cho đến lúc ngực đau đến chết lặng mới đứng lên, nhìn thấy Hàn Trạc Thần tựa ở cửa nhìn mình.

An Dĩ Phong nở nụ cười, cười rất lớn: “Phụ nữ tốt đều bị chúng ta làm khổ!”

Tư Đồ Thuần, đúng là một cô gái tốt!

Nỗi đau làm cho hắn không muốn tiếp tục nhớ lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Trạc Thần vẫn đang hút thuốc, tàn rơi đầy đất.

“Hôm nay tại sao lại hỏi cái vấn đề nhàm chán này?” An Dĩ Phong nói.

“Tôi cũng không biết, cảm giác này thật đặc biệt ... Rõ ràng biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, nhưng vừa nhìn thấy cô ấy thì cái gì cũng không muốn biết!”

“Thần ca ... Cảm giác này chính là yêu!”

Hàn Trạc Thần không ngạc nhiên, dường như đã sớm không nghi ngờ gì đáp án này.

An Dĩ Phong cười lạnh: “Yêu, chúng ta không thể dính vào!”

“An Dĩ Phong, nhận thức của cậu thật sự rất kém, cái này cùng ma túy căn bản không giống nhau ...”

“Chính xác, không giống nhau, ma túy muốn cai là cai, có thể thử ...”

Hắn không muốn nói tiếp, còn yêu là xâm nhập vào xương tủy, cả đời đều không thoát khỏi nhớ nhung hối hận.

Hàn Trạc Thần ngồi thẳng, dập điếu thuốc trong tay.

Mùa đông năm đó lại dội lên trong đầu hắn. Ngày đó An Dĩ Phong đột nhiên phanh gấp ở giữa đường lớn. Hắn tức giận hỏi có chuyện gì, chỉ thấy An Dĩ Phong nhìn làn bụi sau kính, nắm chặt tay lái. Sau kính xe là một cô gái dịu dàng cúi đầu hôn đứa bé trong lòng, lưu luyến giao cho người đàn ông mặc cảnh phục bên cạnh. Người đàn ông đó đỡ đôi vai gầy yếu của cô, giúp cô ngồi vào trong xe.

Trước kia, Hàn Trạc Thần đã từng gặp qua Tư Đồ Thuần, nhưng không chú ý, lúc này đây, hắn cố ý nhìn kĩ xem, Tư Đồ Thuần mặc một chiếc váy màu vàng, điềm tĩnh tựa như người mẹ trong tiềm thức của hắn.

Hắn không thể không thừa nhận, người con gái này chỉ để yêu, không phải để chơi đùa.

Một đêm An Dĩ Phong uống rất nhiều rượu nhưng lại không thể say. Khi về nhà, An Dĩ Phong nói với hắn: “Thần ca, em không muốn làm xã hội đen, em muốn làm cảnh sát!”

“Đi con đường này, chúng ta không quay đầu được đâu!”

Nhớ tới việc này, trên mặt Hàn Trạc Thần không còn phân vân bối rối, chỉ còn lại một sự kiên định chắc chắn.

Con gái thì làm sao? Cũng không phải ruột thịt!

Tuổi chênh lệch thì làm sao? Cũng chỉ hơn mười tuổi mà thôi!

Không cùng một thế giới .... cũng có thể đi vào một!

Chỉ cần hắn yêu cô, cái gì cũng không đáng ngại!

“Này!” An Dĩ Phong không biết khi nào thì ngồi bên cạnh hắn, dùng bả vai đẩy hắn hỏi: “Anh bảo chưa thử qua, vậy cùng A May là cảm giác gì?”

“Cũng giống tất cả những người đàn bà khác. Xong xuôi chỉ có mệt mỏi cô độc.”

“Không có cảm giác gì sao?”

“Không!”

“Ây, xem ra anh thật không yêu cô ta!”

An Dĩ Phong từng nghĩ Hàn Trạc Thần yêu A May, ít nhất A May phá vỡ nguyên tắc của Hàn Trạc Thần, không quan hệ cùng một người phụ nữ quá ba ngày. Hơn nữa lúc hắn ở cùng A May, chưa bao giờ động vào người phụ nữ khác, trở thành một người đàn ông tốt điển hình.

Hắn còn âm thầm sai người bảo vệ cô ấy.

“Khi nào rỗi cho em gặp cô gái ba đầu sáu tay kia, có thể làm núi băng nghìn năm như anh tan thành nước!”

“Cậu gặp rồi.” Lúc Hàn Trạc Thần nói chuyện, ánh mắt sáng lên, nét cương nghị trên mặt dường như tan biến. “Một năm trước, cậu đã gặp cô ây ....”

“Cái gì!” An Dĩ Phong như nhảy dựng lên khỏi tay vịn sôfa. “Ngàn lần đừng nói với em là con bé còn chưa trưởng thành đó!”

“Đúng!”

“Anh! Anh! .... không phải là biến thái đi?”

“...’ Hàn Trạc Thần nhìn hắn một cái, dùng ánh mắt như nói: Cậu lặp lại lần nữa thử xem.

“Thần ca, tuổi của cô ta làm con gái anh cũng kém không nhiều lắm.”

“Cô ấy chính là con gái tôi.”

“Còn biết sao?” An Dĩ Phong khó tin nhìn hắn: “Nếu vậy, lúc trước em nên cưới Tư Đồ Thuần!”

“Đâu phải muốn cưới là cưới được!”

Đúng vậy! Cô sẽ không cưới hắn....

***

Lúc buông tay, hắn nghĩ có thể dễ dàng.

Lúc nhớ nhung, hắn nghĩ có thể phai nhạt.

Lúc thấy cô hạnh phúc, hắn nghĩ tất cả đã chấm dứt.

Rất nhiều năm qua đi, mỗi khi An Dĩ Phong gặp một nữ cảnh sát, hắn vẫn như trước ngắm nhìn thật kĩ, ảo tưởng nếu như Tư Đồ Thuần còn ở trước mắt ....

“Phụ nữ trên đời này nhiều như vậy, tại sao lại phải đi yêu một nữ cảnh sát?” Nhớ không rõ ai đã từng hỏi hắn một câu như vậy.

Lúc đó hắn đáp: “Thú vị!”

Đúng vậy, rất thú vị. Bây giờ nhớ lại, đau đớn nhưng khóe miệng vẫn có thể mỉm cười.

Hắn yêu Tư Đồ Thuần cũng không phải là nhất kiến chung tình. Có lẽ bởi con người ta thường không nhớ được mình có những gì nhưng lại nhớ rất rõ những gì mình không thể có.

Cho nên người mù muốn ánh sáng, người phạm tội ngưỡng mộ nhất là chính nghĩa.

Cho nên ... Hắn vừa nhìn thấy Tư Đồ Thuần liền cảm thấy hưng phấn, tim đập mạnh dù biết rõ không có kết quả, biết rõ cô sẽ không chấp nhận hắn...

... Nhưng hắn không thể kìm chế được muốn tiến lại phía cô!

Chuyện này đã xảy ra từ rất nhiều năm trước, năm mà An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần vừa mười tám tuổi.