Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 32: Phiên ngoại 1



Đây là một câu chuyện xưa về một con sói nhỏ thương tâm.

Thật lâu trước kia, ở một nơi nào đó trong rừng sâu có một con sói con thông minh hiểu chuyện.

Bởi vì ba ba sói đã ra đi từ khi Tiểu Hôi lang còn rất nhỏ cho nên chỉ còn lại Tiểu Hôi lang và mẹ lang sống nương tựa lẫn nhau.

Có một ngày, mẹ lang ra ngoài tản bộ mang về một con gấu.

“Đây là chú út nha.” mẹ lang nói như vậy, từ đó về sau Tiểu Hôi lang có một con gấu là chú.

Gấu là một loài động vật nhìn mềm núc ních rất vô dụng cho nên mới đầu Tiểu Hôi lang không để chú gấu vào trong mắt.

Nhưng chú gấu lại bị mẹ lang lôi kéo thường thường đến tìm Tiểu Hôi lang đi chơi, dần dần, Tiểu Hôi lang liền phát hiện, thì ra chú gấu biết rất nhiều chuyện mà mình không biết.

Ví dụ như bắt con cua, ví dụ như móc quả hạch, lại ví dụ như ở lội trong dòng suối nhỏ vừa tắm rửa vừa kiếm thức ăn trong bùn đất ——

Cơm tối là gà rừng thịt xào hạt dẻ, mặc dù chú gấu là người lớn,nhưng người nấu lại là Tiểu Hôi lang.

Quả nhiên vẫn rất vô dụng a. Tiểu Hôi lang nghĩ. Nhưng nhìn thấy chú gấu thích ý liếm móng vuốt sau khi ăn xong thì lại cảm thấy thật vui vẻ.

—— bữa sau nói mẹ đi bắt thỏ đi.

Nhìn cái đuôi mập mạp màu đen trắng xinh đẹp đang lắc lắc của chú gấu, Tiểu Hôi lang quyết định thực đơn cho bữa cơm tối tiếp theo .

Hạ đi thu tới, trải qua đánh nhau, ngã bệnh, giận dỗi với mẹ lang, đủ loại khảo nghiệm, những ngày cùng đồng hành với chú gấu nháy mắt đã trôi qua. Ngày đầu tiên các bạn cùng tuổi với Tiểu Hôi lang đi săn, rất nhanh sẽ đến.

“Chú tới xem nghi thức đi săn của tôi chứ?” Nghiêng đầu hỏi như vậy, chú gấu đang rắc…rắc…(tiếng gãy vở) gặm cua liền dừng lại lấy móng vuốt gãi gãi đầu, gật đầu một cái.

Mặc dù thật vui vẻ, nhưng lại không muốn biểu lộ ra, sau khi chú gấu về nhà, Tiểu Hôi lang liền chạy lên đỉnh núi ô ô kêu hai tiếng ——

Tối nay trăng vừa sáng lại lớn lại tròn, phía trên còn giống như có hình bóng con gấu đang nghịch ngợm cười với Tiểu Hôi lang.

Kết quả vào nghi thức săn bắn ngày hôm sau, chú gấu không có tới. Mãi cho đến ngày thứ ba mới xuất hiện ở cửa nhà Tiểu Hôi lang, dùng móng vuốt gõ cửa nói xin lỗi với Tiểu Hôi lang.

Không tha thứ, không tha thứ. Tiểu Hôi lang cuốn cái đuôi giận dỗi, đến cuối cùng vẫn không mở cửa.

Giận dỗi thì giận dỗi, một ngày hai ngày ba ngày, lửa giận trong lòng từng chút từng chút dập tắt. Nhưng sau đó chú gấu lại không thấy tăm hơi, cho dù mỗi ngày mỗi ngày Tiểu Hôi lang đều chờ đợi ở nhà, tiếng đông đông đông gõ cửa cũng không vang lên.

Cho đến lúc không thấy mới biết được trân quý. Tiểu Hôi lang đứng ở bên dòng suối không có chú gấu, nhìn cá bơi qua bơi lại trong nước, lúc này mới phát giác mình đã thích con gấu hư yêu trêu đùa người khác đó ——

Thích cái đuôi mập của nó, thích vành mắt đen của nó, thích bộ dạng ngốc ngốc tắm rửa của nó, thích nó bởi vì mình bị bệnh mà vội vã, thích nó thỉnh thoảng an tĩnh ngồi bên cạnh mình ngẩn người, thích nó cười đắc ý xấu xa sau khi làm chuyện xấu . . . . .

Thích nó nhiều như vậy, nhưng đến tột cùng nó chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ là bị thợ săn bắt đi? Tại sao lâu như vậy cũng không trở lại? Tiểu Hôi lang cúi thấp đầu, dù nghĩ thế nào cũng không thông.

Một mùa nữa trôi qua. Tiểu Hôi lang dần dần trưởng thành, khi nó đã có thể phát ra tiếng rống thật dài như một con sói trưởng thành thì rốt cục chú gấu cũng đột nhiên xuất hiện khi Tiểu Hôi lang đi săn.

Một hớp ngậm lấy cổ của nó, Tiểu Hôi lang mang theo chú gấu nhanh chóng chạy về nhà, dùng cái đuôi nhốt chặt lấy nó, ép hỏi trong thời gian này đến tột cùng đi nơi nào.

“Đi ngọn núi bên kia, bên kia bên kia nữa.” Nói như vậy, chú gấu lại xin lỗi vì mình không đến nghi thức săn bắn.

Thật ra thì đã sớm không tức giận, Tiểu Hôi lang dùng đầu cọ vào trong ngực chú gấu, chỉ muốn sau này vĩnh viễn ở chung một chỗ.

Từ này về sau lại luôn dính vào chú gấu, Tiểu Hôi lang thường thường liếm bộ lông xinh đẹp mềm mại của chú gấu, một lần lại một lần, khắp nơi nhắn nhủ tâm tình của mình ——

Thích thích thích.

Chú gấu mặc dù không nói gì, nhưng luôn dùng móng vuốt ôm lấy Tiểu Hôi lang, động tác rất dịu dàng.

Mình cũng được thích đi? Tiểu Hôi lang bất an rồi lại tin chắc như vậy.

Kết quả ngày hạnh phúc không được bao lâu, chia cách lại đến.

Thì ra chú gấu thật sự là một con gấu trên mặt trăng, cho nên khi nó rốt cục nói với Tiểu Hôi lang câu cấm là nó thích mình liền bị bắt trở lại trên mặt trăng.

Bên tai còn lưu lại câu “Thích cậu”, bóng dáng nó lại biến mất cực nhanh ở trong bóng đêm ——

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Không hiểu đến tột cùng đã làm sai điều gì, rõ ràng chỉ muốn ở chung một chỗ mà thôi, Tiểu Hôi lang hướng về phía mặt trăng gào lên, chảy xuống nước mắt thương tâm.

Từ đó về sau, buổi tối mỗi ngày Tiểu Hôi lang đều đi lên đỉnh núi nhìn trăng sáng. Một ngày lại một ngày, một năm rồi lại một năm, cho dù Tiểu Hôi lang trưởng thành, thành thục, thậm chí biến thành một con sói xám lớn uy phong lẫm lẫm có thể tự mình chống đỡ một phương, nhưng nó vẫn đang cô đơn chờ đợi ——

Chờ đợi có một ngày, con gấu thuộc về nó sẽ đi ra khỏi mặt trăng, một lần nữa trở lại bên cạnh nó . . . .

“Đinh ——”

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên thì người đàn ông liền vươn tay, lục lọi tắt đi chuông báo thức.

Người nằm đối diện vì ngại ồn ào mà phát ra tiếng kháng nghị mơ hồ không rõ, lắc đầu một cái, lại vùi đầu vào trong ngực người đàn ông kia.

Ý thức được thứ ghim ghim đâm vào trước ngực mình chính là mái tóc mềm mại của người kia, người đàn ông mở mắt, cúi đầu nhìn người đang tứ chi quấn quít với mình ——

Mặc dù lúc này chỉ nhìn thấy đỉnh đầu, nhưng lại biết rõ, người đang ngủ ngọt ngào kia chính là người giống như đúc mười năm trước.

“Cuối cùng cũng đợi đến cậu.” Hôn một cái lên mái tóc người thương, người đàn ông cẩn thận tránh ra cánh tay trái bị thương của đối phương, ôm y càng chặt hơn, rồi sau đó lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Cho nên chuyện xưa cuối cùng cũng có một kết cục tốt đẹp.

Một lần nữa đi vào giấc mộng, khóe miệng Tiểu Hôi lang treo lên một nụ cười