Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 20



“Thiểm Tây.”

“Hửm?”

“Thiểm Tây, Cam Túc, Tân Cương còn có thảo nguyên Mông Cổ ── không phải cậu hỏi tôi đi đâu sao?” Chu Lâm gãi gãi tóc thằng nhóc, ý bảo tóc hắn còn chưa khô đừng áp sát vào.

Đoan Mộc Thanh Lỗi hơi ngẩng đầu lên, nói một câu “Gạt người.”

Không phải là nhìn thấu lời nói dối mà chỉ trích, trong giọng nói thằng nhóc còn có thành phần kinh ngạc, mặc dù trái tim đã hơi đập chậm lại nhanh, Chu Lâm liếc chân giường, nhún vai một cái sau đó nói:

“Ừ. Vì vốn chỉ muốn đi phương Bắc du lịch bụi, cho nên tôi không nghĩ cuối cùng lại đi nhiều nơi như thế. . . . . .”

“Du lịch bụi?”

“Ừm, chính là tự mình sắp xếp lịch trình rồi tự chi trả để đi, dọc đường đi tự tại thăm cổ tích du lãm phong cảnh. . . . . . Có thể hiểu như vậy.” Chu Lâm giải thích, trong lòng hơi hơi lo lắng nói với Đoan Mộc Thanh Lỗi bây giờ có phải hơi xa vời rồi hay không.

Nhưng điều thằng nhóc để ý không phải chỗ này, hắn tựa đầu vào vai Chu Lâm lần nữa, tiếp tục hỏi:

“Chẳng qua là chỉ đi những chỗ đó thôi. . . . . . Tại sao lại đi lâu như vậy?”

“Bởi vì đi đến nửa đường thì hết tiền.” Bị sợi tóc lạnh như băng dán lên nên không thoải mái, nhưng rất nhanh, hơi lạnh liền bị nhiệt độ thân thể của thằng nhóc xua đuổi đi rồi. Chu Lâm không thể làm gì mà thở dài, nói:

“Bởi vì không có tiền, cho nên ở Tây An chừng hai tháng để làm công. Lúc trở về Bắc Kinh, lại ở chỗ bạn ba tháng. . . . . .”

Chuyện du lịch nghe qua thì không có chỗ sơ hở, đó là vì chính mình đã trải qua chuyện như vậy. Vào kỳ nghỉ hè năm 3 đại học vì tâm huyết dâng trào, Chu Lâm xác thực đã từng cùng bạn học đi phương Bắc. Khi đó tâm tràn đầy khẩu hiệu muốn đi tham quan sơn hà tổ quốc tráng lệ, kết quả vì không hề có kinh nghiệm cũng không khảo sát trước lộ tuyến du lịch, kỳ nghỉ hè năm ấy khiến cho hai người ăn chút khổ. Mặc dù như thế, chim mới bay chí khí hào hùng, vì mới được mở rộng tầm mắt chiêm ngưỡng nền văn hóa cổ đại lâu dài mà vui vẻ sợ hãi than, lần đầu tiên nhìn thấy thảo nguyên vô tận cảm động muốn rơi lệ, cảm xúc lúc đó cũng khắc sâu vào trong trí nhớ.

Sau đó lại nói một vài kiến thức kinh nghiệm đi du lịch, Chu Lâm vỗ vỗ tay thằng nhóc hỏi còn vấn đề gì không. Đoan Mộc Thanh Lỗi suy nghĩ một chút, buồn buồn hỏi:

“Tại sao đi mà không gọi điện thoại hay viết thư về?”

“À, chuyện đó, tôi quên điện thoại và địa chỉ.”

“. . . . . .” Thằng nhóc im lặng một chút, nói thầm một câu “Tôi biết mà”, sau đó tiếp tục hỏi:

“Lúc ấy đột nhiên quyết định đi du lịch sao?”

“Hả? Ừ. Một người bạn đột nhiên nói muốn đi, ngày hôm sau liền mua xong vé xe.”

“Vậy xế chiều hôm đó tới tìm tôi, sau đó lập tức phải đi sao?”

“Ừ. . . . . . ừm.”

“Một ngày trước đó thì sao?”

“Hửm?”

“Một ngày trước tại sao không tới xem trận bóng? Là bận bàn bạc chuyện du lịch với bạn cho nên không tới?”

── đúng rồi, còn có chuyện này.

“Không, không phải.” Theo bản năng chối bỏ cách nói của thằng nhóc, Chu Lâm chần chờ một chút, do dự nói, “Là, là vì có chút chuyện. . . . . .”

Muốn tiếp tục nói láo qua loa tắc trách, nhưng lại không tìm được bất kỳ lý do có thể chấp nhận được cho chuyện này. Chu Lâm im lặng một chút, nói:

“Thật xin lỗi. Ngày đó không đi xem trận bóng.”

“Anh Khiết Văn, anh hối hận sao?”

Không thấy được biểu cảm của thằng nhóc nhưng lại cảm thấy vòng tay ôm mình lại siết chặt. Chu Lâm cười khổ một cái, nói ra suy nghĩ chân thật của mình:

“Hối hận. Vô cùng hối hận.”

Tất cả đều là mình tự làm tự chịu, cho nên nếu nhất định bị trừng phạt thì mình cũng không thể nói gì hơn. Chu Lâm nghĩ như vậy, chờ đợi thằng nhóc trách cứ, một hồi lâu sau, lại cảm thấy thằng nhóc ngồi sau thở dài.

“Thôi .” Hắn nói, nhẹ nhàng cọ bả vai Chu Lâm, “Chuyện này tôi không để ý nữa, bởi vì tôi biết chỉ cần có cơ hội xem qua tôi thi đấu rồi, sẽ có một ngày nào đó anh hối hận ── giống như hôm nay vậy.”

“. . . . . .”

Không nhịn được muốn nhéo mặt hắn nói thằng nhóc cậu có phải quá tự tin rồi hay không, nhưng lúc xoay lại lại thấy được biểu cảm khác ──

Đoan Mộc Thanh Lỗi hơi cúi đầu, trên mặt có chút không cam lòng, cũng có chút đưa đám.

“Tôi. . . . . . Cũng rất hối hận. . . . . .” Hắn nói, “Nếu như ngày đó không giận dỗi thì tốt rồi. . . . . . Nếu để anh vào thì tốt rồi. . . . . .”

“. . . . . .”

“Ít nhất, có thể đưa điện thoại và địa chỉ cho anh, để anh mang đi. . . . . .”

“. . . . . .”

Muốn nói đó không phải lỗi của cậu, thậm chí ngay cả chút xíu lỗi cũng hoàn toàn không có, nhưng hành động lại mau hơn ngôn ngữ, lúc chính Chu Lâm cũng không phản ứng kịp thì đã đưa tay ôm lấy thằng nhóc ──

Là cảm thấy dễ thương cũng tốt, đau lòng cũng tốt, hoặc chỉ đơn thuần muốn an ủi cũng tốt, tóm lại giờ khắc này nếu không làm như thế, có lẽ sẽ bị thiên lôi đánh.

Thân thể thằng nhóc ban đầu thoáng cứng ngắc, ngay sau bình tĩnh lại, nhắm mắt an tâm tựa đầu vào vai Chu Lâm.

“Đúng rồi, anh đã trở lại. . . . . .” Nhỏ giọng nói thầm như vậy, Đoan Mộc Thanh Lỗi ôm chặt lấy Chu Lâm.

“Anh Khiết Văn, anh sẽ tiếp tục làm gia sư chứ?”

“Ừ.” Không có cách nào từ chối lời mời tựa như mệnh lệnh ở bên tai, Chu Lâm gật đầu một cái. Ngực bị cảm giác chua xót kỳ lạ chiếm hết đồng thời lại cảm thấy ngọt ngào vì có thể cảm nhận nhiệt độ thân thể dưới bàn tay.

── Kỳ lạ. . . . . .

Chu Lâm ngẩng đầu lên nhìn trần nhà có chút xuất thần.