Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 12



Từ lúc bắt đầu trở nên quen thuộc với Đoan Mộc Thanh Lỗi, Chu Lâm đã hoàn toàn thấy rõ bản chất của thằng nhóc Đoan Mộc Thanh Lỗi này, dễ đối phó, cũng dễ bị đùa giỡn.

Nhưng mà lúc đùa bỡn dĩ nhiên không thể quá rõ ràng, nếu không khi bị nhìn ra, chắc hẳn lần sau sẽ không dùng được nữa.

Dĩ nhiên, càng hiểu rõ Đoan Mộc Thanh Lỗi thì lúc ở chung với thằng nhóc này sẽ có càng nhiều niềm vui thú hơn, cứ như đột nhiên có thêm một đứa em trai chênh lệch tuổi khá xa, mỗi ngày đều không biết mệt mỏi suy nghĩ xem hôm nay nên đùa hắn thế nào, ách, là chơi với hắn.

Tần suất xuyên không một lần nữa khôi phục một ngày ba lượt như lúc mới đầu. Nhưng đã có kinh nghiệm, Chu Lâm bắt đầu điều chỉnh thời gian làm việc nghĩ ngơi của mình cho thích hợp với mỗi ngày bỗng nhiều hơn chín giờ.

Cuối tháng 10 năm 1994, ngoài ý muốn lấy được tiền lương nửa tháng từ chỗ mẹ Đoan Mộc, mặc dù cảm thấy thật ra mình chẳng làm gì nên từ chối lần nữa, nhưng thủy chung không đánh thắng quyết tâm của đối phương, cuối cùng vẫn phải thu 300 đồng. 300 đồng ở thời vật giá tăng cao như bây giờ có lẽ không làm được gì, nhưng ở quá khứ vẫn đủ ăn thật ngon và chơi sang một lần. Chu Lâm mang theo Đoan Mộc Thanh Lỗi đi dạo công viên, sau đó lại đi khu game tiêu hết số dư còn lại.

Trên đường Đoan Mộc Thanh Lỗi luôn nói “Mấy trò trẻ con đó có gì vui đâu mà chơi.” Nhưng lúc ở trong khu game tập trung PK thì vẻ mặt rất nghiêm túc.

Lúc chuẩn bị về thì đột nhiên có giáo viên của trường học chung quanh đột kích kiểm tra khu game, xem có người nào chưa thành niên và vào khu game hay không. Chu Lâm phản ứng nhanh, lúc ấy lập tức đội mũ của mình lên đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, sau đó giống như anh em tốt ôm bờ vai của hắn, nghênh ngang đi ra khỏi cửa tiệm.

Đi ra vài mét, hai người giống như làm chuyện xấu mà chạy như điên vào trong ngõ hẻm. Mặc dù sau lưng không có người đuổi theo, nhưng vẫn cảm thấy rất kích thích. Cứ chạy đến công viên nhỏ gần nhà, hai người mới thở hồng hộc dừng lại, sau đó cùng nhau cười lớn.

Sau đó, thời gian nên học tập vẫn tập trung học tập, thành tích môn tiếng Anh của Đoan Mộc Thanh Lỗi rõ ràng đề cao không ít, điều này làm cho mẹ Đoan Mộc có vẻ thật vui vẻ, trừ tăng tiền tiêu vặt cho hắn, cũng tăng thêm tiền thù lao cho Chu Lâm. Dạo này bà bận làm ăn nên cực ít hỏi tới chuyện của con trai, có lẽ vì gần tới tết nên shop nhỏ cũng đã tới mùa đắt khách nhất trong năm.

Thời gian xuyên không trôi qua rất nhanh, bởi vì mỗi ngày trừ đi làm bình thường trở lại đi dạy kèm tại nhà, cuộc sống của Chu Lâm đã phong phú đến khiến y không rảnh để thể hội nhàm chán có tư vị gì.

Đoan Mộc Thanh Lỗi nghỉ đông phải về nhà ngoại đón tết cho nên lúc này Chu Lâm liền nhảy vọt đến một tháng sau. Lúc gặp mặt lại, mặc dù với Chu Lâm chỉ là một buổi tối, nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi thì có vẻ hơi hưng phấn.

Nhưng sự hưng phấn của hắn nhiều lắm chỉ biểu hiện ở việc nói nhiều hơn bình thường một chút thôi, thỉnh thoảng Chu Lâm hỏi tết có đốt pháo không thì thằng nhóc mới để lộ vẻ mặt tự đắn khoe với Chu Lâm nhà bà ngoại mình đốt bao nhiêu pháo trên mảnh đất trống trước nhà.

“Anh Khiết Văn, tết sang năm anh theo tôi cùng trở về đi. Nhà bà ngoại có rất rộng, chắc chắn có phòng để ngủ.”

“Tôi đâu phải là thân thích gì của mẹ cạu, đi làm sao được?” Nói là nói như vậy, nhưng nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi có chút mất hứng, y không thể làm gì khác hơn là lui từng bước dụ dỗ, nói: “Tính sau đi, dù sao còn một năm nữa, đến lúc đó rãnh rỗi tôi sẽ đi. Thuận tiện thể nghiệm cuộc sống nơi đồng quê luôn.”

“Tùy anh, ở quê mà thôi, cũng không có gì để chơi.”

—— Oa, thằng nhóc này, không biết tại sao càng ngày càng thích mang thù với mình.

Là mình quá cưng chìu hắn sao? Là lỗi của mình sao?

Chu Lâm nghĩ vậy. Nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lỗi thỉnh thoảng để lộ khuôn mặt tươi cười, vẫn bất giác làm đủ chuyện nhượng bộ.

—— coi như khi còn bé thiếu hắn bây giờ trả lại đi, ai bảo khi đó mình thường chọc hắn khóc chứ.

Thời gian ở hiện tại tiến vào giữa tháng 11 năm 07 (ở tương lai), mà Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng đã nhanh chóng lên năm hai. Một tháng sau khi tựu trường, Chu Lâm phát hiện thằng nhóc bắt đầu có chút không yên lòng không tập trung học hành.

Lúc nói chuyện luyện tiếng Anh với nhau, cũng xuất hiện tình hình vì không nghe rõ nên yêu cầu lặp lại lần nữa, cảm giác Đoan Mộc Thanh Lỗi cứ luôn phiền não chuyện gì đó. Chu Lâm tìm cơ hội, lúc dùng cơm nói chuyện phiếm thử dò xét hắn.

Đề tài đảo quanh một vòng chuyện Đoan Mộc Thanh Lỗi mới tham gia đội banh của lớp trước, sau đó mới bắt đầu tán gẫu đến bạn cùng lớp. Khi bát quái đến một thành viên trong đội banh tỏ tình với hoa khôi của lớp thì trong lòng Chu Lâm “Leng keng” một hồi, hỏi Đoan Mộc Thanh Lỗi có phải thích nữ sinh nào rồi hay không.

“Gì?” Đoan Mộc Thanh Lỗi giật mình một cái, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. Cho dù Chu Lâm vừa cho kẹo vừa ra roi thẩm vấn, Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn không chịu mở miệng như cũ.

“Vậy, tại sao gần đây cứ không có tinh thần như thế? Ngươi lễ này lạy đơn độc nguyên trắc nghiệm mới chỉ thi hơn bảy mươi điểm đi?”

Dài dòng đến cuối cùng vẫn không thể không nói rõ ra, Chu Lâm bày ra tư thế phụ huynh, cố ý nghiêm nghị chất vấn.

“Đó là! Tôi. . . . . .” Có lẽ muốn giải thích, rồi lại cúi đầu rất nhanh, Đoan Mộc Thanh Lỗi im lặng một hồi, trở lại gian phòng lấy một tờ giấy mời họp phụ huynh từ trong túi xách, đưa cho Chu Lâm.

“Họp phụ huynh à?” Chu Lâm xem một chút, là cuối tuần này, chỉ là, Đoan Mộc Thanh Lỗi không phải kiểu học sinh sợ họp phụ huynh nên y không nhịn được hỏi, “Cái này hẳn không phải là nguyên nhân khiến cậu không tập trung học đi?”

“Tôi. . . . . .” Đoan Mộc Thanh Lỗi lại im lặng một hồi, cuối cùng cũng nói ra yêu cầu của mình, “Tôi muốn anh Khiết Văn đi họp dùm tôi.”

“Hả, ngày đó mẹ cậu bận chuyện gì à?”

“Không phải vậy. Chẳng qua là. . . . . . mẹ chuẩn bị tái hôn, trong thời gian này tôi không muốn gây thêm phiền toái cho mẹ.”

Trong nháy mắt tưởng như nghe nhầm.

“Tái. . . . . . hôn?”

—— tại sao mình không biết? Đây là lần đầu tiên nghe nói!

“Là mẹ cậu nói cho cậu? Nói cho cậu lúc nào?”

Đoan Mộc Thanh Lỗi gật đầu một cái, lại lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói với Chu Lâm, “Là tháng trước, mẹ mang tôi ra ngoài ăn cơm với một người đàn ông, sau đó lúc mẹ đi wc, người đàn ông kia hỏi tôi có muốn ba ba hay không. . . . . .”

“Là vậy à. Cậu trả lời sao?”

“Tôi vẫn không lên tiếng, sau đó mẹ tôi trở lại rồi.”

“À, vậy sao. . . . . .”

Cho nên tháng này mới luôn phiền não như thế sao?

Chu Lâm nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi bắt đầu vùi đầu ăn cơm lần nữa, đột nhiên xúc động muốn ôm hắn vào trong ngực.

Bình thường luôn biểu hiện tự lập trưởng thành, nhưng khi phát hiện mẹ mình muốn tái hôn, cũng thất kinh rồi. Ngoài miệng nói không muốn gây thêm phiền toái cho bà ấy, nhưng thật ra còn mang theo mấy phần tức giận trong đó?

Không dám trực tiếp hỏi mình có bị vứt bỏ hay không, chỉ một thân một mình lo sợ bất an——

Cho nên nói, nhóc con thủy chung vẫn là nhóc con, bây giờ nếu mình không vươn tay, chắc hắn sẽ không tìm được người nào khác để tâm sự.

“Này, tôi đi họp phụ huynh cho cậu.” Chu Lâm gấp giấy mời lại, cẩn thận bỏ vào trong túi quần, sau đó vuốt vuốt đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, thô lỗ rồi lại không khỏi dịu dàng nói:

“Nhưng nhóc cũng phải chuyên tâm học hành cho tôi, đừng làm tôi mất mặt.”