Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 10



Ăn xong cơm tối, Chu Lâm chủ động yêu cầu rửa chén, rốt cuộc cũng vì bồi lại bữa cơm.

Đoan Mộc Thanh Lỗi liếc y một cái, thế mà lại thở dài, rất có ý “Anh cũng chỉ có thể làm chút chuyện ấy”, để lại đôi bao tay cao su dùng để rửa chén rồi đi ra phòng bếp.

“…”

Rõ ràng là mình yêu cầu, nhưng loại cảm giác khó chịu này là sao? Chu Lâm buồn bực dùng giẻ rửa chén lau lau cái chén một vòng, còn chà cho đáy nồi sáng boong boong, lúc này mới thoả mãn thu tay lại.

Cởi bao tay để chỉnh tề qua một bên, Chu Lâm nhớ tới chuyện hẳn phải làm sau đó, thế là do dự đi tới phòng ngủ cửa Đoan Mộc Thanh Lỗi, thăm dò nhìn thoáng qua.

Trong phòng mở đèn rất sáng, trừ đèn trên đỉnh đầu, đèn trên bàn học cũng mở. Đoan Mộc Thanh Lỗi đưa lưng về phía cửa ngồi ở trước bàn học, có vẻ đang vùi đầu viết gì đó.

Trong không khí tràn ngập bầu không khí khẩn trương học tập, làm Chu Lâm bất giác nuốt ngụm nước bọt.

“Tôi đến rồi” Nhỏ giọng bắt chuyện một tiếng, Chu Lâm bước nhẹ đi tới phía sau Đoan Mộc Thanh Lỗi.

Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi thẳng, vẫn chưa ngẩng đầu.

“Làm cái gì vậy?” Vừa hỏi đôi mắt cũng bay đến trên mặt bàn, thấy rõ là bài tập toán, Chu Lâm không chút nghĩ ngợi bật thốt lên nói rằng; “Muốn tôi giúp cậu không?”

“Không cần. Tự tôi làm.”Đoan Mộc Thanh Lỗi trả lời, ngòi bút vẫn liên tục viết, còn bản nháp thì đầy công thức tính toán.

Nhìn hắn thành thạo sử dụng các công thức, Chu Lâm đột nhiên nghĩ đến cấp ba Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng như mình, đều là học sinh có thiên phú. Nói như thế thì công thức tính toán không là vấn đề, vậy gia sư có phải nên tập trung vào phụ đạo môn văn?

Văn thì, mấy môn chính trị lịch sử ở trường cấp 2 thực ra chỉ cần học thuộc những thứ thầy cô giáo cho chép là được, cần linh hoạt một chút chính là môn tiếng Anh. Nói thật, ngữ văn tiếng Anh xưa nay đều là mấy môn đau đầu nhất, chắc có lẽ Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng nghĩ như vậy?

“Ách, có thể xem sách ngữ văn và tiếng Anh của cậu không?”Làm rõ ý nghĩ, Chu Lâm hỏi.

“Hửm? Để làm gì?”

“Cái đó, tôi muốn xem thử bây giờ cậu học đến đâu rồi, rõ tình huống một chút, sau này mới có thể phụ đạo cho cậu…”

“Không cần.”Đoan Mộc Thanh Lỗi dừng bút, quay đầu lai.

“Hả? Thế nhưng không xem, tôi sẽ không biết…”

“Ý của tôi là, anh không cần phụ đạo cho tôi.”Đoan Mộc Thanh Lỗi không biểu cảm nói, “Phải nhớ tôi đều nhớ kỹ, luyện tập đã có sách. Tôi tự học là được, không cần người khác dạy.”

── thực sự là nhóc con không biết khiêm tốn.

Tuy rằng nghĩ vậy thì mặc kệ, thế nhưng nghĩ đến mẹ Đoan Mộc nhờ vả, nhiều ít cũng phải có trách nhiệm của một gia sư đặt ở trên vai. Chu Lâm vuốt gân xanh toát ra trên trán, kiên trì nói rằng:

“Xem một chút thì tốt hơn, coi như bổ sung lại kiến thức. Hơn nữa mẹ cậu cũng nói đeẻ tôi giúp cậu môn tiếng Anh…”

“…”Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi nghiêng người trên ghế, nhìn chằm chằm Chu Lâm một hồi, lại quay người tiếp tục làm bài.

“Anh Khiết Văn ngồi bên kia đi, chờ tôi làm xong bài tập thì giúp tôi luyện đọc mấy từ đơn ha.”

── đây là bố thí sao? ! Là mẹ cậu nhờ tôi làm gia sư chứ không phải tôi cầu xin cậu để tôi dạy!

Gân xanh trên trán không ngừng nảy lên cũng không thể phát tác, nếu không đó là tội danh quấy rối học sinh học tập. Chu Lâm phẫn nộ rút ra một quyển sách trên giá sách, đặt mông ngồi ở trên giường bắt đầu giết thời gian.

Nhìn sách một hồi thấy cũng chẳng có gì, nghĩ thầm thật buồn chán, biết thế sớm mang theo PSP đến. Nhưng không ai đem PSP theo chơi khi làm gia sư đi? Hơn nữa thời đại này cũng không có thứ đó, mang đến chỉ được cái hỏng việc.

── buồn chán buồn chán buồn chán buồn chán…

Liên tục nghĩ như vậy, không khí cũng có vẻ bắt đầu toả ra từ trận khí tức buồn chán. Chu Lâm đơn giản không khách khí kéo cái chăn ở một bên lên trên người, nằm xuống chợp mắt một chút.

Nguồn :

Bên tai vẫn nghe tiếp lật trang vở và tiếng bút viết trên giấy, một lát sau thì dừng lại, tiếp theo là tiếng ghế bị kéo ra, rồi lại là tiếng bước chân ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, cuối cùng là “Cạch”── đèn trên tường bị tắt đi.

Lại là tiếng bước chân kẽo kẹt kẽo kẹt, Đoan Mộc Thanh Lỗi có vẻ ngồi trở lại vị trí cũ, bắt đầu làm bài một lần nữa. Tiếng lật sách vang lên lần thứ hai thì Chu Lâm mở mắt, nằm ở trên giường nhìn bóng lưng khéo léo vẫn còn là vị thành niên kia:

Là vì phát hiện mình ngủ, nên mới cố ý đi tắt đèn sao? Nói vậy thì thật hiểu chuyện… Miệng thối một chút nhưng được cái thẳng thắn, không để cho người khác dạy đại khái một nửa là do lòng tự trọng và một nửa là xấu hổ… Nhớ kỹ trước đây mình cũng rất phản đối việc mời gia sư, cứ cảm thấy hỏi họ cái gì thì như đang tuyên bố cái ngu dốt của mình ra.

—— Nói như vậy không thì không thể không dạy kèm tại nhà rồi!

Chu Lâm chống đầu cười gian, cái đuôiác ma lộ ra rất nhanh, cứ lắc lắc ở sau mông.

Đề toán làm hơn nửa giờ, sau đó đổi một quyển sách bài tập, nhìn xa xa, hình như là bài tập ngữ văn trước kia mình cũng đã làm. Làm sách bài tập hơn hai mươi phút, lại lấy sách Anh ra bắt đầu đọc từ đơn, chắc bình thường một mình có thói quen lớn tiếng đọc, chẳng qua bây giờ ngại có mình, chỉ có thể nhỏ giọng đọc. . . . . .

Chu Lâm quan sát một hồi, tổng kết thói quen học tập của học tập là kiểu học lộn xộn: có lẽ cảm thấy cứ học một môn rất nhàm, cho nên cách một đoạn thời gian sẽ phải đổi một môn khác——

Thói quen học tập này không cần thiết thay đổi nữa, như thế nào cũng tốt, chỉ cần thấy thích hợp với mình nhất là được. Nhớ lời mẹ Đoan Mộc nói cô giáo bảo hắn không bắt được trọng điểm, Chu Lâm lại cảm thấy cô giáo không hiểu học sinh của mình —— tùy theo tài năng mà dạy nha, không phải Khổng Tử đã nói vậy sao.

Nhưng mà thật ra mình cũng không có quyền uy nói lời này, dù sao mình không phải chuyên gia phương diện giáo dục, cũng chưa bao giờ là chuyên gia học tập, chẳng qua đã làm học sinh gần hai mươi năm, ít nhiều vẫn có chút kinh nghiệm.

Vừa cẩn thận nghe Đoan Mộc Thanh Lỗi đọc từ đơn, Chu Lâm từ trên giường ngồi dậy, lên tiếng gọi hắn:

“Này, đọc từ đơn xong chưa? Chúng ta tới chơi trò đối thoại đi?”

“Chơi?” Đoan Mộc Thanh Lỗi để quyển sách xuống, quay đầu, ngược sáng nên không thấy nét mặt.

“Ừ. Tôi cứ nằm ngửa ra như thế cũng rất nhàm chán, cậu đọc từ đơn xong thì chơi với tôi một chút đi, sau này tôi sẽ giúp cậu nghe viết.” Không nói huấn luyện khẩu ngữ, lại nói là cùng chơi, loại mời lấy lui làm tiến này, thằng nhóc trung học cơ sở này chắc là nghe hiểu đi?

Đoan Mộc Thanh Lỗi trầm mặc một hồi mới gật đầu, đi tới bên cạnh cửa lạch cạch một tiếng mở đèn lên.

“Như vậy, chúng ta giả bộ như mới vừa gặp nhau, giới thiệu đi? Hello! How do you do!”

“E. . . . . . How do you do!”

“Oh! It’s a pleasure to meet you. My name is Chu Khiết Văn. May I have your name, please?”

“M. . . My name is Đoan Mộc Thanh Lỗi. Nice to meet you, too. En, Where are you come from?”

“I come from the future.”

“F, Future?”

“Ý là ‘ tương lai ’.”

“Really?”

“No, Just a joke.”