Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 32: Anh rất nghe lời, em rất ngoan



10 giờ sáng.

Vu Đông mới tỉnh ngủ và đang nằm ở trên giường, cô nhịn không được mà dư vị nụ hôn ngọt ngào tối qua, dư vị qua lại một hồi thì cô chịu không nổi mà ôm chăn lăn lộn trên giường.

Không nghĩ đến Hạ Phong bình thường có vẻ rất chính nhân quân tử nhưng lúc hôn môi vẫn mạnh bạo như vậy.

Hèn gì loại hình bá đạo tổng giám đốc lại được chào đón như vậy, cảm giác bị người mà mình thích cư xử bá đạo rất tốt đó.

“Ha ha…” Vu Đông bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười.

Vu Đông mơ mộng đủ thứ xong thì rời giường đi đến cửa sổ kéo màn ra.

Cô hơi ngoài ý muốn phát hiện ra thời tiết hôm nay không tệ, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng làm cho tâm tình của người ta đều trở nên vui vẻ. Chỉ có điều nếu hôm nay là ngày mưa tuyết thì chắc Vu Đông cũng cảm thấy được sự lãng mạn.

Bởi vì đối với những người phụ nữ đang yêu đương thì cho dù nhìn đến bất cứ thứ gì họ cũng sẽ cảm thẩy tốt đẹp.

Vu Đông đứng trước cửa sổ kéo căng thân thể mình một lát rồi mới rửa mặt để chuẩn bị ra ngoài.

Vu Đông ăn mặc chỉnh tề xong thì đi đến phòng khách, cô ngoài ý muốn phát hiện trên bàn cơm có một cái hộp giữ ấm màu xanh nhạt.

Vu Đông bước qua, cô thấy bên cạnh cái hộp còn có một tờ giấy nhỏ, trên đó là nét chữ quen thuộc làm cho Vu Đông dù chưa đọc nhưng đã cảm thấy vui vẻ.

‘Bữa sáng anh mới mua lúc đi làm về, lúc em ra ngoài thì nhớ ăn hết. Anh về phòng ngủ trước đây, lúc tỉnh lại anh sẽ kiểm tra. Ps: Anh ăn rồi!’

Vu Đông nhướng mày, cô mở nắp hộp ra thì thấy có bốn cái bánh bao nhỏ vẫn đang bốc khói.

Vu Đông cầm một cái bánh bao lên ăn, mặc dù thứ cô ăn là bánh bao gạch cua nhưng lại thấy ngọt ngào.

Vu Đông nghe lời ăn xong bữa sáng rồi cầm bút ghi thêm một dòng trên tờ giấy nhỏ xong thì mới ra ngoài.

Vu Đông mới chạy xe ra khỏi cửa khu nhà thì đã nhận được cuộc gọi của Hướng Hiểu Nguyệt, cô nhận cuộc gọi.

“Hiểu Nguyệt, tớ mới ra khỏi cửa, khoảng bốn mươi phút sẽ đến nơi.”

“Cậu đừng đến phòng làm việc, đến trung tâm Thế Mậu đi.”

“Trung tâm Thế Mậu? Bàn việc hợp tác ư?” Vu Đông nghi hoặc hỏi.

“Bàn việc hợp tác cái gì chứ? Chúng ta đi tìm Lục tra nam!” Hướng Hiểu Nguyệt tức đến hộc máu nói.

“Lục Hiên? Lại có chuyện gì vậy?” Vu Đông hỏi.

“Tên tra nam đó vào hôm qua nhân cơ hội tớ về nhà thăm ba mẹ thì chạy đến chung cư tìm Hân Hân.” Chỉ nghỉ đến chuyện đó thôi mà Hướng Hiểu Nguyệt đã muốn tức điên.

“Hân Hân có sao không?” Vu Đông lo lắng nói.

“Đương nhiên là có rồi. Lúc sáng nay tớ về thì thấy Hân Hân đã khóc đến sưng cả mắt, chắc đã khóc suốt một đêm.” Hướng Hiểu Nguyệt cả giận nói, “Hân Hân cũng thật là, xảy ra chuyện lại không chịu báo cho hai đứa mình.”

“Được, cậu chờ tớ, tớ đến ngay!” Vu Đông nói xong thì cúp điện thoại.

Trung tâm Thế Mậu khá gần khu nhà mà Vu Đông ở nên chưa đến nửa tiếng thì Vu Đông đã ngừng xe trước tòa nhà của tập đoàn Lục thị.

“Đông Đông!”

Vu Đông vừa xuống xe thì đã thấy Hướng Hiểu Nguyệt đứng trước cửa tòa nhà Lục thị, cô nàng mặc một cái áo khoác màu đỏ tươi nên ở chỗ mà người ta toàn mặc màu đen, trắng, xám thì rất bắt mắt.

“Vào trước đi!”

Hai người đi vào tòa nhà rồi ngồi ở khu nghỉ ngơi tại sảnh lớn để thương lượng.

“Hôm qua Lục Hiên tìm Hân Hân nói chuyện gì vậy?” Vu Đông muốn biết việc xảy ra vào ngày hôm qua trước.

“Tên tra nam đó muốn cướp đứa bé với Hân Hân. Dựa, tớ chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đê tiện như vậy!” Hướng Hiểu Nguyệt mắng.

“Cướp đứa bé? Ý cậu là Lục Hiên muốn đứa bé?” Vu Đông nghi hoặc nói. Cô nghe Hân Hân nói thì biết được Lục Hiên ghét nhất là Hân Hân lấy đứa bé này để trói buộc hắn, hơn nữa còn nói không thích đứa bé này không chỉ một lần.

“Đúng, hắn nói đợi Hân Hân sinh con xong thì sẽ mời luật sư đến cãi vụ quyền nuôi dưỡng, hắn còn uy hiếp nói nếu Hân Hân không chủ động giao quyền nuôi dưỡng ra thì sau này sẽ không cho cậu ấy thấy mặt đứa bé!” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Hân Hân đã bị dọa sợ luôn rồi.”

“Vậy hai chúng ta chạy đến đây để làm gì? Tìm hắn nói chuyện sao?” Vu Đông hỏi.

“Hắn không chịu gặp tớ!” Hướng Hiểu Nguyệt buồn bực nói, “Sáng nay tớ đã đến từ sớm rồi nhưng ngay cả thang máy cũng không cho tớ lên! Tiếp tân toàn nói cái gì mà Lục tra nam đang vội vàng bàn chuyện hợp tác với công ty Avil, lấy cớ thôi!”

“Người ta là tổng giám đốc đó, không muốn gặp cậu thì gọi người đuổi cậu ra ngoài là được, cần gì lấy cớ chứ!” Công ty Avil, nghe rất quen đó.

Vu Đông lấy di động ra tìm kiếm, lúc này mạng internet trên di động chậm cực kì, Vu Đông đợi hồi lâu mới tải xong.

‘Công ty Avil là công ty bất động sản nổi tiếng của Singapore, CEO là Tần Dược, quê quán ở Giang Tô, hiện đang định cư ở Singapore.’

Tần Dược? Vu Đông ngẩn người ngẩng đầu nhìn Hướng Hiểu Nguyệt.

“Cậu nhìn tớ làm gì?” Hướng Hiểu Nguyệt bị Vu Đông nhìn chăm chú thì thấy kỳ quái.

“Cậu có biết Tần Dược không?” Vu Đông hỏi.

“Tần Dược? Ai vậy?” Hướng Hiểu Nguyệt nghi hoặc hỏi.

Chồng tương lai của cậu… Vu Đông nói thầm trong lòng.

“Chính là tổng giám đốc của công ty Avil.” Vu Đông giải thích.

“Vậy sao tớ có thể quen biết chứ!” Hướng Hiểu Nguyệt lắc đầu.

Xem ra hai người phải gặp nhau trước rồi, hy vọng lúc này hai người vẫn có thể thuận lợi yêu nhau.

“Cậu nghĩ ra cách gì chưa? Chúng ta phải nói chuyện với Lục tra nam, hơn nữa còn phải cảnh cáo hắn!” Hướng Hiểu Nguyệt nghiêm túc nói.

“Cậu đến đây được bao lâu rồi?” Vu Đông đột nhiên hỏi.

“Chắc được hai tiếng rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt trả lời.

“Vậy chắc là sắp đến giờ rồi.” Vu Đông tính toán thử, sau đó cô quay đầu nhắc nhở Hướng Hiểu Nguyệt, “Lát nữa Lục Hiên và người của công ty Avil đàm phán xong chắc chắn sẽ tiễn đối phương, đến lúc đó tớ sẽ nói chuyện với hắn, còn cậu đừng quá kích động mà nhớ bảo trì phong độ nữ thần biết không!”

Đừng dọa chạy chồng tương lai biết không!

“Một mình cậu có ổn không đó?” Hướng Hiểu Nguyệt lo lắng nói.

“Yên tâm đi!”

Hai người lại ngồi khoảng mười phút thì Lục Hiên cuối cùng đã xuống sảnh lớn.

“Đến rồi!” Hướng Hiểu Nguyệt kích động đứng lên.

Vu Đông nhìn qua một cái, bên cạnh Lục Hiên quả nhiên là Tần Dược. Trước khi cô trùng sinh thì mỗi ngày Hướng Hiểu Nguyệt đều phải khoe trên weibo với bạn bè một tấm ảnh chụp chung với Tần Dược, làm cho cô tức giận đến mức tuần nào cũng phải chặn cô nàng một lần.

Vu Đông cởi áo lông vũ ra đặt ở một bên, bên trong là một chiếc đầm tay dài màu vàng nhạt phối hợp với giày cao gót màu đen, tuy không được chính thức cho lắm nhưng cũng rất phong nhã.

“Tần tổng, cuộc nói chuyện hôm nay rất vui vẻ, tôi hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.” Lục Hiên vừa bắt tay với Tần Dược vừa nói.

“Đương nhiên, chúng tôi đã xem qua phương án của Lục tổng. Hiện tại thì chúng tôi vẫn rất vừa ý nhưng ý kiến hợp tác cụ thể thì tôi còn cần trở về thảo luận kỹ càng hơn!” Tần Dược cười nói.

“Vậy thì thật là tốt quá!” Lục Hiên vui vẻ nói.

“Ngài tiễn tôi đến đây là được rồi!” Tần Dược nói.

“Vậy Tần tổng đi thong thả!”

Vu Đông thấy hai người họ nói chuyện xong thì lúc này mới lên tiếng kêu gọi.

“Tần tổng!”

Tần Dược nghe được tiếng gọi thì quay đầu lại, hắn thấy là hai cô gái xinh đẹp đang đi đến chỗ mình thì dừng chân lại.

Lục Hiên vừa thấy hai người thì lập tức nhíu mày, cảm giác trứng đau vô cùng.

“Hai người có chuyện gì thì lên lầu hẵng nói.” Lục Hiên biết Hướng Hiểu Nguyệt từ sáng sớm đã đến tìm hắn nên nói vậy.

“Lục tổng, người tôi tìm là Tần tổng!” Vu Đông hơi buồn cười nhìn Lục Hiên.

“Đúng vậy, đừng có tự mình đa tình!” Hướng Hiểu Nguyệt đứng phía sau nói một câu châm chọc.

Tần Dược lúc này cũng lên tiếng hỏi: “Không biết cô là?”

“Xin chào Tần tổng, tôi là Vu Đông, là giám đốc công ty kiến trúc Thanh Phong.” Vu Đông giơ tay ra.

Tần Dược lễ phép bắt tay với Vu Đông.

“Tôi biết tôi tìm gặp ngài bằng phương thức này có chút đường đột nhưng phương án thiết kế của công ty chúng tôi đã nộp được một tháng nhưng vẫn không được trả lời nên tôi đành phải ra hạ sách* này. Tôi hy vọng ngài sẽ không để ý.” Vu Đông nói, “Tôi hy vọng ngài sẽ cho tôi chút ít thời gian để tôi có thể giới thiệu phương án thiết kế của công ty chúng tôi một cách đơn giản.”

(*hạ sách: kế sách, biện pháp xử lý tệ nhất)

Hướng Hiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn Vu Đông bắt đầu ăn nói lung tung: Chị em, cậu chơi trò gì thế, hình như chúng ta đang tìm Lục tra nam mà?

Lục Hiên lúc này cũng có chút ngoài ý muốn, Vu Đông học ngành phát thanh mà? Khi nào đã biết về kiến trúc rồi?

Tuy Tần Dược cảm thấy hơi đột ngột nhưng người đều đã đến đây, hơn nữa còn là một người đẹp nên không dễ từ chối, vì vậy hắn gật đầu đồng ý.

“Chúng ta qua đây nói chuyện!” Vu Đông nói xong thì chuyển hướng sang Lục Hiên, “Lục tổng sẽ không phiền nếu tôi mượn khu nghỉ ngơi của quý công ty chứ?”

“Không sao!” Lục Hiên tự nhiên sẽ phải đồng ý.

Tần Dược dẫn theo trợ lý rồi ngồi xuống, hắn giơ tay ra nhìn đồng hồ rồi nói: “Phiền cô nói ngắn gọn một chút vì lát nữa tôi còn có một cuộc họp!”

“Vâng!” Vu Đông ngồi xuống giới thiệu, “Quý công ty muốn xây dựng một làng du lịch ở vùng ngoại thành của Thượng Hải, nơi đó sát bên là Tô Châu. Bởi vậy thiết kế của chúng tôi lấy ý tưởng từ phong cách Thanh triều kết hợp với kiến trúc hiện đại, chúng tôi tính toán thiết kế ra…. Phía bên kia có núi nước xinh đẹp nên chúng ta có thể dẫn nước chảy đến và cũng có thể noi theo cảnh của Chuyết Chính Viên*… Như vậy có thể làm làng du lịch và phong cảnh nơi đó hòa hợp thành một…”

(*Chuyết Chính Viên: lâm viên nổi tiếng ở Giang Nam, Trung Quốc, được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới)

Tần Dược nghe lời giới thiệu của Vu Đông thì cảm thấy làng du lịch trong trí tưởng tượng của hắn bắt đầu hiện ra.

So với các công ty khác đi theo kiểu hiện đại hóa hoặc Âu Mĩ hóa quá mức thì thiết kế của công ty này mới hợp với ý của hắn nhất.

“Tôi có thể hỏi lý do vì sao quý công ty lại bỏ đi phong cách kiến trúc đang lưu hành bây giờ mà lại chọn phong cách Trung Quốc không?” Tần Dược vẻ mặt khó đoán.

“Bởi vì phong cách kiến trúc của Trung Quốc gần với phong thủy nhất!” Vu Đông cười cười nói thêm: “Đương nhiên cũng có một nguyên nhân khác là vì Tần tổng khi còn nhỏ sống ở Tô Châu nên chúng tôi nghĩ ngài sẽ cảm thấy quen thuộc và thân thiết hơn.”

“Chuyện này mấy người cũng biết?” Tần Dược ngoài ý muốn nói.

Tôi đương nhiên là biết, vì người vợ tương lai của anh, Hướng Hiểu Nguyệt, mỗi ngày đều nói với tôi chuyện của anh một trăm lần.

Lúc Nhậm Hân Hân xảy ra chuyện thì Hướng Hiểu Nguyệt đã nói với Vu Đông, nếu cô nàng có thể quen biết Tần Dược sớm hơn thì nhất định sẽ không cho Tần Dược hợp tác với Lục Hiên. Hơn nữa sau đó Tần Dược cũng nói với Hướng Hiểu Nguyệt, thật ra thì lúc đầu hắn muốn xây dựng một ngôi làng ở Thượng Hải mang phong cách Trung Quốc giống nơi mà hắn từng ở.

Chỉ có điều vào lúc đó phương án thiết kế này bị người phụ trách ở dưới trực tiếp bỏ qua, sau đó Tần Dược mới phát hiện ra trong lúc vô ý nhưng lúc đó hắn đã ký hợp đồng với Lục thị rồi.

Tần Dược nói có lúc nhớ đến chuyện đó thì cảm thấy rất tiếc nuối.

Nhờ sự nói nhiều và khoe khoang tình cảm của Hướng Hiểu Nguyệt thì Vu Đông mới có thể bịa ra một đống lời nói lúc nãy.

“Giám đốc Vu có mang theo bản vẽ thiết kế không?” Tần Dược hỏi muốn bản vẽ có nghĩa là tỏ vẻ có hứng thú.

“Thật xin lỗi Tần tổng. Bởi vì vội vàng đến đây, lại sợ đến chậm sẽ không thể thấy được ngài nên cho dù là danh thiếp tôi cũng chưa kịp mang theo, bởi vậy bản vẽ…” Vu Đông lúng túng nói.

“Không sao!” Tần Dược tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, sau đó nói với trợ lý, “Trợ lý Vương, lát nữa đưa bản vẽ của công ty Thanh Phong vào văn phòng tôi.”

“Vâng tổng giám đốc.”

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì Hướng Hiểu Nguyệt mặt dày đi gọi hai ly cà phê rồi ở ánh mắt vô ngữ của Lục Hiên đưa qua cho hai người.

“Tần tổng uống cà phê!” Hướng Hiểu Nguyệt đặt cà phê lên rồi lại đưa một ly cà phê cho trợ lý, “Anh đẹp trai này cũng uống cà phê!”

Tần Dược nghe xong thì có vẻ buồn cười nhìn Hướng Hiểu Nguyệt, đúng lúc Hướng Hiểu Nguyệt quay đầu lại thấy Tần Dược nhìn mình thì cũng cười lại.

Tần Dược hơi ngẩn ra rồi cúi đầu nhìn thoáng qua ly cà phê đang cầm, hai chữ màu vàng kim đập vào mắt hắn ---Lục thị.

Tần Dược nghĩ hai cô gái xinh đẹp này cũng thật là lợi hại, một người chạy đến Lục thị đoạt khách hàng, một người đoạt được khách hàng xong thì còn dùng cà phê của người ta mời khách.

Tần Dược uống một ngụm cà phê rồi nói: “Được rồi, lúc về tôi sẽ xem bản vẽ rồi suy xét kĩ càng.”

“Cám ơn Tần tổng!”

Vu Đông và Lục Hiên cùng nhau tiễn Tần Dược.

Lúc này Lục Hiên mới nhíu mày nhìn về phía hai người: “Cô làm MC ở radio mà? Từ khi nào đã làm trong công ty kiến trúc rồi?”

“Có liên quan gì đến anh không?” Vu Đông hỏi.

“Cô đang phá rối cái gì chứ, cô có biết Tần tổng là ai không?” Lục Hiên cảm thấy Vu Đông đang quấy rối.

“Anh làm gì hung dữ hả? Tôi còn chưa hỏi anh đó, hôm qua anh tìm Hân Hân làm gì hả?” Hướng Hiểu Nguyệt cả giận nói.

“Đó là chuyện riêng của hai người chúng tôi, hai người các cô đừng có xía mũi vào!” Lục Hiên lạnh lùng nói.

“Anh…” Hướng Hiểu Nguyệt thấy vẻ kiêu ngạo của Lục Hiên thì định nhấc chân đá nhưng bị Vu Đông kéo lại.

Lục Hiên phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước, sắc mặt xanh mét nói: “Bảo vệ!”

“Cậu kéo tớ lại làm gì chứ, xem tớ xử lý tên không biết xấu hổ này nè!” Hướng Hiểu Nguyệt kêu lên.

“Anh không cần phải gọi bảo vệ đâu, tôi chỉ nói mấy câu với anh rồi sẽ đi.” Vu Đông kéo Hướng Hiểu Nguyệt ra sau rồi nói với Lục Hiên: “Chuyện thứ nhất, con của Hân Hân anh sẽ không cướp được đâu!”

Lục Hiên cười lạnh.

“Tôi biết anh có tiền, có thể mời một luật sư giỏi nhưng thẩm phán sẽ thiên hướng một người cha có tiền hay một người mẹ đã kết hôn, có gia đình đầy đủ và đang trong thời kỳ có sữa cho con hả?”

“Ý cô là gì?” Lục Hiên thay đổi sắc mặt.

“Bây giờ Hân Hân chỉ nghĩ đến đứa bé nên chưa muốn kết hôn nhưng anh cũng đừng có buộc cậu ấy, dù sau thì người thích cậu ấy cũng nhiều lắm!” Ý của Vu Đông rất rõ ràng, tiếp tục buộc đi, buộc nữa tôi sẽ cho Hân Hân kết hôn, lúc đó cho dù có lên tòa án thì họ cũng sẽ phán đứa bé cho người mẹ thôi, “Đương nhiên tôi cũng không muốn đi đến bước này!”

Lập tức sắc mặt của Lục Hiên đen một cách đáng sợ.

“Chuyện thứ hai, hợp đồng của công ty Avil anh cũng khỏi nghĩ đến nữa.” Vu Đông thấy Lục Hiên cười lạnh thì nói tiếp, “Tôi biết là anh không tin, nhưng hợp đồng này tôi chắc chắn lấy được, coi như đây là lời cảnh cáo dành cho anh.”

Nói xong câu đó thì Vu Đông quăng cho Lục Hiên một ánh mắt đắc ý rồi kéo Hướng Hiểu Nguyệt bỏ đi.

“Đông Đông, lúc nãy mặt mũi của Lục tra nam rất khó coi đó!” Hướng Hiểu Nguyệt hưng phấn nói, thấy tra nam bị khó chịu thật sự rất thoải mái.

“Cậu đừng có động thủ động cước nữa, hình tượng nữ thần của cậu đâu mất rồi?” Vu Đông nói.

“Đối với tra nam thì tớ là nữ sát thần!” Hướng Hiểu Nguyệt nói xong thì hỏi: “Có điều cậu mới lừa gạt Tần tổng đó, không có sao chứ.”

“Dù sao sau này cũng không thấy mặt.” Vu Đông không sao cả nhún vai.

Đương nhiên nếu cậu lấy hắn thì cho dù lừa gạt cũng chả sao, dù sao hắn cũng không dám đắc tội bạn thân của cậu, Vu Đông nói thầm trong lòng.

“Cũng phải!” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Sao tớ có cảm giác cậu càng lúc càng thông minh vậy. Rõ ràng lúc trước trong ba người chúng ta thì tớ thông minh nhất!”

“Sai rồi, cậu là xinh đẹp nhất!”

“Đúng ha!” Hướng Hiểu Nguyệt mỹ mãn nói.

@@

Lúc Hạ Phong tỉnh dậy đã là ba giờ chiều.

Hắn xoa xoa huyệt thái dương hơi đau đớn rồi ra phòng khách rót một ly nước ấm. Đợi tỉnh táo hơn một chút thì không quên kiểm tra hộp giữ ấm trên bàn.

Hộp giữ ấm nằm trên bàn, có vẻ như chưa bị ai thay đổi vị trí vậy. Hạ Phong mở nắp ra, hắn thấy bên trong là tờ giấy nhỏ hắn để lại cho Vu Đông, trên đó nhiều hơn một hàng chữ.

‘Anh rất nghe lời, em rất ngoan. Em đã ăn xong rồi đó (*^__^*)’

Hạ Phong nhịn không được nở nụ cười, hắn cầm tờ giấy nhỏ đó kẹp vào quyển sổ thường dùng.

@@

Vu Đông mới an ủi Nhậm Hân Hân xong thì hỏi Hướng Hiểu Nguyệt: “Hôm nay thứ mấy?”

“Thứ năm!” Hướng Hiểu Nguyệt trả lời.

Vậy qua 12 giờ là…