Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 31



Người này thật ấu trĩ! Đồng phục mê hoặc? Chẳng lẽ hôm nay hắn đến khu sản phẩm dành cho người lớn là để chọn mấy thứ này sao?!

"Tôi mua cho cô mặc !" miệng Lệ Tước Phong bá đạo, trong túi đồ lại lôi ra vài hộp nữa.

Cố Tiểu Ngải vừa mở ra lại thấy, mắt lại hóa mờ đi, nào là đồng phục nữ cảnh sát, đồng phục thủy thủ, đồng phục trường học, đồng phục giáo sư. . . . . . Các loại đồng phục mê hoặc.

"Tôi tuyệt đối không mặc!" Cố Tiểu Ngải đưa tay xoa xoa người, vẻ mặt chính nghĩa, "Anh muốn chơi loại này thì đi tìm người thú vị như Liễu Tử Mật, Quan Nana đi, tôi chết cũng sẽ không mặc !"

Cho dù cô là phụ nữ của hắn, cô cũng có điểm mấu chốt của chính mình.

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong tức giận nhìn cô, "Cô là phụ nữ của tôi!"

"Các cô ấy có người nào không phải? Liễu Tử Mật không phải cùng anh qua lại hơn một năm sao?

Hôm nay các người còn hôn trước mặt nhiều người như vậy, anh tìm cô ta đi!" Cố Tiểu Ngải lập tức phản bác nói, tóm lại đánh chết hứng thú ác độc của hắn.

Luôn mồm Liễu Tử Mật, Quan Nana?

Lệ Tước Phong không giận ngược lại cười, có chút hăng hái nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Cố Tiểu Ngải, ghen sao?"

. . . . . .

Cô lại tự mang nỗi chua xót rồi sao?

Hắn nghe như thế nào lại hóa ra cô ghen?

Cho dù là cô ghen, hắn vui vẻ như vậy sao?

Lệ Tước Phong ngồi trên sườn sô pha, một tay khoát lên lưng sô pha, một tay đem cô kéo đến trong lòng, cằm cọ cọ vào đầu cô, tiếng nói từ tính, mang theo ý cười không che dấu được, "Cố Tiểu Ngải, nhanh như vậy đã yêu tôi ?"

. . . . . .

Cô không thể nào yêu một người đàn ông cưỡng bức chính mình được chứ.

Như thế nào mà hắn lại đưa ra được kết luận lớn lao như thế?

"Đàn ông gặp dịp thì chơi thực bình thường, đừng có lòng dạ hẹp hồi như thế." Lệ Tước Phong vỗ vỗ đầu của cô, đuôi lông mày không tự giác hướng lên trên.

Còn tưởng rằng nữ nhân này ý chí sắt đá, hóa ra nhìn hắn cùng nữ nhân khác cùng một chỗ vẫn là có phản ứng.

Hắn đã sớm nói, chinh phục một nữ nhân có thể có nhiều nan? Mới vài ngày thế này.

Cô càng ngày càng phục tùng hắn .

"Tôi nào có." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói thầm, cô rất muốn lớn tiếng rống lên, cô sẽ vì hắn ghen trừ phi mặt trời mọc từ phía Tây.

Nhưng cô nói ra câu này, khẳng định sẽ chọc giận hắn .

Quên đi, hắn cho rằng cô ghen thì là ghen đi, chỉ cần hắn cao hứng là được.

"Ngoan cô gái." Lệ Tước Phong đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu dán mặt của cô, mang chút hương vị lừa gạt nói, "Hôn tôi."

Cố Tiểu Ngải thật biết điều thuận theo hôn hắn, nhưng vừa nhìn thấy môi mỏng của hắn, cô đã nghĩ đến hắn cùng Liễu Tử Mật trước mặt mọi người hôn dài như thế, mùi vị thuốc lá kia như thế nào đều không thể xua tan đi. . . . . .

Cô không phải ghen, nhưng chán ghét hôn môi khi vẫn còn hương vị của người khác.

Giống như bàn chải đánh răng của chính mình lại bị đặt trong miệng người khác. . . . . .Cô cũng không thương bàn chải đánh răng kia.

"Tôi đi tắm rửa trước." Cố Tiểu Ngải từ trong lồng ngực của hắn nhảy xuống sô pha, cầm lấy vật dụng rửa mặt mới mua chạy đi.

Nhìn chằm chằm bóng lưng cô cơ hồ là chạy trối chết, Lệ Tước Phong mắt hơi hơi nheo lại, giương giọng phân phó, "Bảo mẫu, đem đồ dùng của cô ấy lên phòng tôi."

"Đã biết, Lệ tiên sinh."

Ngoài đồng phục mê hoặc, Lệ Tước Phong cũng chọn một số đồ dùng bình thường khác, khăn mặt màu trắng cùng hồng nhạt, bàn chải đánh răng, ngay cả áo tắm áo ngủ đều giống nhau, không có gì cầu kì, lại đơn giản đáng yêu.

Mang dép lê màu hồng nhạt, đứng trong phòng tắm xa hoa, Cố Tiểu Ngải mới có loại cảm giác chiếm giữ biệt thự Lệ gia.

Vừa đi ra phòng tắm, đã bị Lệ Tước Phòng sớm chờ ở cửa ôm lấy, trên người hắn cũng thay áo tắm dài, lộ ra ngực bằng phẳng rắn chắc, "Tắm lâu như vậy sao?"

Cô muốn tránh ở trong phòng tắm cả đời, như vậy cũng không cần đối mặt hắn .

"Vâng, tắm lâu chút." Cố Tiểu Ngải trên mặt tươi cười thản nhiên.

Lệ Tước Phong ôm người cô đi lên lầu, lưng đẩy một cái cửa đi vào, Cố Tiểu Ngải ôm cổ hắn, tầm mắt lướt qua nhìn phòng hắn thật lớn.

Phong cách trang hoàng theo phong cách Châu Âu, trắng cùng vàng giao nhau lộ ra vẻ xa hoa, đèn chùm treo trên đỉnh hòa cùng đèn tường màu sắc ấm áp, một cái giường thật lớn, rèm cửa trước cửa sổ lớn sát đất khẽ nhếch trong gió, lộ ra nửa vòng tròn ban công, nếu có thêm một chiếc xích đu màu trắng sẽ thật hoàn mỹ.

"Phòng ngủ của anh sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi.

"Ừ." Lệ Tước Phong đem cô quăng lên trên giường, vừa định đi lên, Cố Tiểu Ngải lăn một cái từ trên giường trở mình xuống dưới, trên mặt lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, "Tôi đi tham quan một tí."

Đối với Lệ Tước Phong, cô luyện nụ cười dối trá công lực ngày càng mạnh.

Xem cô có năng lực kéo dài thời gian bao lâu?

Cuối cùng còn không phải bị kéo dài tới trên giường ăn sạch?

Không động thủ, Lệ Tước Phong có chút không hờn giận, nhíu mi, đi theo phía sau cô.