Đóng Cửa Thả Boss

Chương 9: Anh thôi đi, muốn tấn công Boss của chúng tôi sao? Còn khó hơn lên trời nữa đấy



Ba ngày liên tiếp An Tínvẫn không gặp dược Dụ Hằng, lúc đến Dực Thần trả phép, nhận được lệnh điều độngcủa tổng bộ: Nguyên kỹ sư trợ lý phòng kế hoạch An Tín lập tức đến Công ty TamKhai nhận chức, làm thư ký hành chính cho giám đốc Nguyễn.

An Tín lòng lạnh quá nửa,cái gọi là một triều thiên tử một triều thần cũng chẳng qua là thế thôi, thiêntử còn đó, kẻ làm thần tử như cô đã bị đày đi xa rồi, như cô bây giờ, bị DụHằng buộc rời đi, đến một nơi mắt không thấy tâm không phiền. Không biết thư kýtrưởng Dương Thụy Trân không, mà mỗi lần cô lên tầng đỉnh tìm Dụ Hằng, MissDương đều đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi nói: “Cô An nên thu dọn đồ đạc đến TamKhai sớm đi là hơn, giám đốc Nguyễn đã giục mấy lần rồi, Dụ tổng bên này khá làbận,

Tối ngày thứ ba, vẫnkhông gặp được người, An Tín đến thẳng khu chung cư nhà Dụ Hằng, canh ở cửa chờanh về.

Cánh cửa mạ kẽm nối liền tườngbao khu nghỉ dưỡng, có cảnh vệ đứng gác, cô xin vào thì bị từ chối, đành cháncây, trừng mắt nhìn hai anh cảnh vệ.

Người ta đã nói rất rõràng rồi, “Cô là ai? Là cô em gái lần trước đưa Dụ tiên sinh về sao? A Bân, cậulại xem xem, cậu nhận ra cô ta không? Không quen? Tôi đã nói rồi mà, đến bắtquen nhận thân nhiều lắm, nhưng chưa từng nghe tự nhận là em gái nuôi…”

Mặt An Tín vừa đỏ lại vừatrắng, nhưng vẫn kiên trì bước sang một bên ngồi xuống. Gió đêm cuối xuân lànhlạnh, cô rụt cổ chịu đựng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng trông thấychiếc xe riêng màu bạc trờ tới.

Cô lập tức đứng dậy:“Dụ…”

Xe chạy thẳng qua, giảmtốc độ, lăn bánh vào cánh cổng mở rộng.

Cô không tin đèn trước xesáng đến độ khiến Dụ Hằng không trông thấy người đứng dưới cây. Đến lúc cô xôngtới định qua cửa, cánh cổng lạnh lùng vô tình khép lại trước mặt cô.

“Dụ Hằng, Dụ Hằng, anh rađây!” An Tín phủ phục trước hàng rào lạnh băng, đập mãi không thôi.

Cảnh vệ bước đến yêu cầucô rời đi. Cô mặc kệ, túm chặt lấy cửa không rời, lớn tiếng kêu gào: “Tuyên ántử hình còn phải có giấy thông báo, anh dựa vào cái gì mà không hỏi han đã đốixử với em như thế!” Trong lúc Nhiếp, cô đứng đây làm gì?”

An Tín tò mò quay đầulại.

Một cô gái dáng vẻ duyêndáng đứng dưới trăng, mặc bộ váy liền màu trắng, khoác áo choàng công chúa BạchTuyết, đang lặng im nhìn cô. Đôi mắt đen láy như quân cờ chứa nước suối, trongsáng vô ngần.

Nếu không phải ánh trăngđổ xuống người cô trông mờ mờ ảo ảo, An Tín còn tưởng cô gái này bước ra từ“Thiện Nữ U Hồn”[1], chỉ có điều ánh mắt Vương Tổ Hiền(2)quấn lấy hớp hồn ngườita, còn đôi mắt cô gái này lại rất bình thản. Đánh giá xong xuôi, An Tín quaylại tiếp tục đập cửa, hai anh cảnh vệ vẫn ngăn lại như cũ.

[1] Bộ phim thực hiệndựa theo một câu chuyện ngắn trong bộ truyện Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.

(2)Người thủ vai NhiếpTiểu Thiện, nhân vật chính trong phim.

“Có thể nói qua video”.Một giọng nói cất lên trong màn đêm tĩnh mịch, cứu cánh cho cái đầu đang bốchỏa của An Tín.

An Tín lao đến trước bộđàm chỗ trụ cửa, đòi Dụ Hằng nói chuyện với cô. Một lúc sau, bóng áo sơ mi xuấthiện trên màn hình thật, nới cà vạt, cách bộ truyền tin lạnh ngắt, vẻ mặt anhvẫn lạnh nhạt như thế.

“Em về đi, từ sau đừngđến nữa”.

Boss Dụ mà cô ngày nhớđêm mong chỉ buông một câu như thế, thẳng thừng đẩy An Tín nãy giờ đứng đón gióngoài cửa thẳng vào lãnh cung.

An Tín run rẩy, lắp balắp bắp: “Sao anh có thể nhẫn tâm đến thế, nói bỏ là bỏ”.

“Helen đang ở trong”

Tiếng nói kia lại một lầnnữa vang lên. An Tín quay đầu lại, thấy cô gái kia vẫn đứng dưới ánh trăng,điềm tĩnh nhìn cô cười.

An Tín xoa cánh tay bướctới, bán tín bán nghi. “Cô họ Nhiếp?”

Cô gái váy trắng gật đầu.

An Tín cúi đầu nhìn châncô, đi một đôi bốt dài, kéo theo bóng dưới ánh trăng, cô hiểu ra ngẩng đầu:“Nhiếp Tiểu Thiện?”

Cô gái lại gật đầu.

“Nhiếp Tiểu Thiện trongThiện Nữ U Hồn?”

Cô gái khẽ nở nụ cườixinh đẹp: “Là Nhiếp Tiểu Thiện em họ của Dụ Hằng”.

Hai người thế là thànhquen, đứng bên ngoài trò truyện. Nhiếp Tiểu Thiện nói cô đã biết đến An Tín từlâu, bởi anh Dụ Hằng từng không ít lần nhắc tới “cái cô An Tín khiến người tađau đầu” tiếng tăm lẫy lừng, cô muốn không biết cũng không được.

An Tín hoài nghi nhìn cô:“Lúc tôi đóng vai hổ ở quán trà, cô từng đến đó đúng không?” Đến bây giờ cô mớinhớ ra, hôm đó Dụ Hằng ôm một mỹ nữ rời đi, vô cùng yêu thương săn sóc, chắc làcô gái này rồi.

Tiểu Thiện cắn móng taymỉm cười, đột nhiên lại nói: “An Tín, em rất thích chị, chị làm thư đồng của emđi”.

Thư đồng cái gì chứ, thựcra là thứ không có đầu óc nhất quả đất. Hơn nữa cô nàng Tiểu Thiện này cai sữatừ cần bầu bạn kiểu thái tử làm gì. An Tín trong bụng nghĩ thế, nhưng không nóira miệng. Cô cười hà hà: “Tiểu Thiện em bao nhiêu tuổi rồi, sao còn cần thưđồng làm gì?”

Tiểu Thiện yếu ớt thởdài: “Em năm nay mới hai mươi tuổi, già nhanh thế này rồi. Mọi người trong nhànói em có vẻ phiền muộn, muốn em sống vui vẻ lên”.

Hóa ra là tiểu thư cóbệnh quý tộc. An Tín từng bước lùi lại sau, cười nói: “Sau này rảnh rỗi em đếnchỗ chị chơi, vụ thư đó thì thôi”. Cô quay đầu định đi, Tiểu Thiện bỗng nhiênlại thút thít nói: “Chuyện đó, An Tín, chị đừng giận anh em nhé, anh ấy thực racũng chẳng sung sướng gì, chị về hỏi bác gái An là biết ngay”.

Nghe câu này, An Tínkhông khỏi kinh ngạc, ba hôm trước bố đã nhắn tin, nói mẹ kiên quyết đòi vềđường Tinh Tinh ở, không đợi cô về viện điều dưỡng đã dọn về nhà. Cô khi ấy cònrất ngạc nhiên, tưởng là mẹ không quen với với môi trường sơn thôn, giờ ngheTiểu Thiện nói vậy, cô chợt hiểu ra sự việc không đơn giản như thế.

An Tín chạy mentheo đường núi, vội đến mướt mát mồ hôi. Dụ Hằng hạ lệnh đuổi khách với cô, lạikhông cho xe đưa cô về, có thể xử sự lạnh nhạt như thế thực mới là lần đầu. Tuytổn thương sâu tận đáy lòng, rất khó chịu, cô vẫn cắn răng xé gió chạy nhưđiên, ra đến đầu đường chẳng màng lau mồ hôi đã bắt xe chạy thẳng đường TinhTinh.

Mẹ đã ngủ, bố đang ngồitrước đèn bàn đọc sách.

An Tín lặng lẽ đi tới,trong lòng vô cùng căng thẳng: “Bố, có phải mẹ đã đến tìm Dụ Hằng?”

Bố đặt bản dập tranh chữxuống, bỏ cặp kính gọng đen ra, vỗ vỗ cạnh mình nói: “Đến đây ngồi đi, An Tín”.

Lần đầu thấy bố gọi thẳngtên mình, An Tín càng hồi hộp. Cô liền ngồi xuống sofa bên phải bố, nóng lòngnhìn ông.

Ánh mắt bố hiền hòanhư nước suối, mang vẻ điềm tĩnh của người hiểu rõ nội tình, thận trọng lướttrên mặt cô.

“Tín à, con đã lớn rồi,nghe chuyện xong phải bình tĩnh, phải nghĩ cho nỗi khổ của mẹ”.

An Tín nuốt nước bọt gậtđầu.

“Năm hôm trước khi conrời viện điều dưỡng về thành phố tìm Dụ Hằng, mẹ đoán ra là con đi đâu. Bà ấythu dọn quần áo làm ầm lên đòi về, bố không lay chuyển nổi đành theo bà ấy vềTối ngày hôm sau bà ấy liền tìm gặp Dụ Hằng, yêu cầu cậu ấy rời xa con, khôngcho cậu ấy gặp lại con. Nghe ông chủ quán trà nói – Dụ Hằng đồng ý rồi”.

An Tín cứng đờ người,ngồi ngây ra đó, mãi không nói nên lời.

Bố tiếp tục nói: “Mẹ consau khi trở về lại rơi vào chứng hysteric[3]. Bố lén tới quán trà, chính nơi màLan Nhã hẹn con ấy, hỏi ông chủ về tình hình khi ấy. Ông chủ nói sợ mẹ con lạiphát bệnh, nên lần này ông đặc bà ấy đánh Dụ Hằng. Con đừng khóc mà, con gái,haizz, con nói xem bệnh của mẹ con… haizz, bà ấy đúng là đã tát Dụ Hằng mộtcái, mắng cậu ấy không biết phải trái, mọi người trong quán đều nghe thấy cả”.

(3)Chứng cuồng loạn

Bố lại thở dài, An Tínbưng mặt, khóc rất thương tâm. Cô hận bản thân mình giờ mới biết, tối hôm ChínhNam cưỡng hôn cô, Dụ Hằng đã đi đâu trước đó, đã xảy ra chuyện gì. Nếu thờigian có thể quay ngược lại, cô nhất định sẽ ôm chặt Dụ Hằng, không để anh rờivăn phòng hôm đó. Nếu thời gian còn có thể trở lại trước nữa, cô cũng sẽ nuôidưỡng cẩn thận tình yêu mà cô khó khăn lắm mới có được chết.

Bao ngày bao đêm, cô hếtlần này đến lần khác tưởng nhớ bóng dáng Dụ Hằng, hết lần này đến lần khác thầmvui khi đến gần anh thêm một chút. Nhưng cái tát ngày hôm nay, lại quét sạch nhữngtình cảm anh dành cho cô, khiến trái tim cô lạnh giá.

Cô sà vào lòng bố, khócmột trận thỏa thuê đã đời, nước mắt ào ạt tuôn rơi, cuốn đi những muộn phiền vàđau khổ bao ngày qua trong cô, cuốn đi bao chua chát trong 700 nhớ trộm, cuốnđi chút vấn vương Dụ Hằng còn sót lại trong tim, rửa tội cho một con người mới,nói với cô rằng, bắt đầu từ ngày mai, cô lại phải làm lại từ đầu.

Bố không nói câu nào,vuốt ve mái tóc cô, như hồi còn lẽ an ủi cô. Sau cùng, ông nói bằng giọng kiênđịnh: “An Tín, tình yêu đó khiến con mệt mỏi quá rồi, nên dừng lại thôi”. Baonhiêu đau thương giăng ngang trước mặt, làm tổn thương Dụ Hằng, làm hại đến mẹ,mệt mình mệt người, cô phải đây thôi.

Sáng ngày hôm sau, An Tínmặc lại bộ trang phục đi làm thường ngày, bưng hộp giấy đựng đồ dùng văn phòngra khỏi Dực Thần, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang bước vào Tam Khai. Cô hoàn toànrời xa Dụ Hằng, tin rằng sẽ không khiến anh tổn thương thêm nữa, nghe ChươngTiểu Muội nói, bên cạnh anh đã có bạn gái rồi, chính là Helen.

Chương Tiểu Muội nói:“Ban đầu cũng như mọi khi, không công khai thể hiện thân phận bạn gái, nhưngtoàn cùng cô ta uống trà chiều”.

An Tín nghe đượctin này, cúi đầu nhìn sàn đại sảnh rất lâu, cho đến khi hơi thở bình thường trởlại, liền cáo biệt Chương Tiểu Muội.

Tiếp quản công việc ở TamKhai đã đủ phức tạp khó khăn, lại phải để mắt đến Nhiếp Tiểu Thiện cứ lẵngnhẵng theo đuôi.

“Cô An, phiền côpha giúp ly cà phê đen, nhân tiện đem tài liệu của phía Hàn Quốc lại đây”. Cấptrên trực tiếp Nguyễn Hoành dặn dò.

An Tín đeo ba lô nhậnlệnh rời đi. Trên danh nghĩa là trợ lý, thực ra cô một thân kiêm đủ các loạichức: lo trà nước, osin, máybay chiến đấu trong công việc. Theo sau còn cảNhiếp Tiểu Thiện. Tiểu Thiện cứ quấn lấy cô đòi cô làm thư đồng, sau khi bị côtừ chối, kiên quyết ngày ngày đến Tam Khai, tiếp tục hiếu kỳ ngắm người qualại.

Nguyễn Hoành hai mươi bảytuổi như tia nắng đầu sớm mai, đẹp trai sáng sủa. Thần thái lúc nào cũng ungdung nhàn nhã, bộ comple nền nã trên người cũng tinh tế hài hòa không kém. Đốivới việc sếp tổng bỗng nhiên điều xuống một cô nàng cừu vui vẻ, lại còn cả một“thiện nữ yên tĩnh” vô công rồi nghề theo sau, anh không ý kiến gì hết.

Anh từng nói, anh chỉ yêucầu Dụ Hằng cho mượn tạm trợ lý An trong vòng nửa năm, không ngờ sếp tổng hàophóng cử xuống ngay, mà thời hạn hợp đồng lại là vô hạn…

An Tín cười cười, khônggiải thích bất cứ nguyên nhân nào, trưa đến là mang cơm theo lệ. Nguyễn Hoànhnhìn tập bảng biểu, nói: “Tháng sau chúng ta có một case[4] lớn. Điện tử ĐôngTinh Hàn Quốc muốn tìm đối tác ở Trung Quốc, khai thác phát triển game. Theothông lệ, họ sẽ cử đội kinh doanh điện tử đi trước khảo sát, tổng bộ yêu cầuchúng ta tiếp đãi cho

[4] Thương vụ

“Tôi biết rồi, xinhỏi hôm nay anh muốn ăn gì?”

“Cơm trắng với canhsườn”.

An Tín đến nhà ăn nhânviên lấy cơm, thấy bốn xung quanh đều có đồng nghiệp đang ngồi, duy chỉ có bàncủa Tiểu Thiện là trống trơn. Cô ngẫm lại, mới nhận ra Tiểu Thiện thực ra làmột cô bé ngoan, chưa khi nào làm phiền cô trong thời gian làm việc.

An Tín bước tới,đặt khay cơm xuống: “Tiểu đều dạt cả ra vậy?” Dù cho Tiểu Thiện không được hòađồng cho lắm, song rất nhiều soái ca thanh tú vẫn thích trêu đùa cô.

Tiểu Thiện ngẩng đầu:“Không biết nữa, em nói mấy câu xong bọn họ ra sức cười, rồi dạt hết ra”.

An Tín rưới nước sốt bắtđầu ăn cơm, một đồng nghiệp ở phòng khai thác đến ngồi cạnh, buột miệng: “Látnữa có khách hàng ở Triều Châu đến đàm phán, An Tín giúp tôi tiếp đón trướcnhé, tôi làm xong layout[5] rồi sẽ ra thay cô”.

[5] Bản thiết kế

“Được”.

Anh quay sang nhìn TiểuThiện mắt đang hấp háy, giọng điệu như nhận ra điều gì: “Tiểu Thiện, em khônghiếu kỳ đấy chứ?”

Tiểu Thiện mở miệng, nói:“An men nu ti, ni ou nu ti”[6].

[6] Bọn em nuy (khỏathân), nuy theo đôi.

Miếng cơm trong miệng anhđồng nghiệp phun cả lên mặt An Tín, anh lau cho cô mà bờ vai vẫn run run. AnTín cứng đờ cả người ngây ra hồi lâu, mới hiểu ra câu tiếng Anh của Tiểu Thiện:I’m not, so not.

Cơm xong, An Tín đangngồi nhâm nhi cốc trà thanh lọc, thì điện thoại nội bộ từ sếp gọi đến: “Mau đếnphòng tiếp đón, Tiểu Thiện đang ở đó”.

Cô túm lại mớ tóc xoănphóng xuống tầng hai. Đến gần cửa ra vào mới nghe mấy câu, đã biết nguyên nhânkhiến giọng điệu Nguyễn Hoành gấp gáp đến thế.

Tiểu Thiện căn giờ chạyđến phòng tiếp đón bàn công việc với đối tác Triều Châu, đối đáp như thật. Kháchhàng hỏi: “Are you serious?” – Cô có sợ không?

Tiểu Thiện đáp: “An mennu ti”[7]

[7] I’m not

Khách hàng dường như nghehiểu ý cô, gật đầu: “I’m not, too”.

Tiểu Thiện trợn tròn mắt,nghiêng đầu nhìn ông khách bụng phệ: “An men nu ti, three?”[8], và giơ ngón tayra, dè dặt hỏi: “Three?”

[8] I’m not, three?

Khách hàng rất đỗi ngạcnhiên: “What are you nervous for?”

Tiểu Thiện khẽ thở dài:“Sao phải nói four, vậy tôi đành nu ti five vậy!”

Đã xảy ra hiểu lầm lớnnhư thế rồi, An Tín ba chân bốn cẳng lao lên trước, lôi Tiểu Thiện dậy, ngồithế chỗ cô, cười khỏa lấp: “Xin chào ngài Giang, tôi là An Tín trợ lý hànhchính của Tam Khai, đây là thẻ nhân viên của tôi. Về giá cả ngài đưa ra lầntrước, chúng tôi đã xem xét rất kỹ rồi…”

Cơn phong ba lắng xuống,ngón đòn “nu ti” của Tiểu Thiện kinh động đến cả công ty. Nguyễn Hoành gọi điệnvề tổng bộ, đương sự cắn móng tay lặng im nhìn Nguyễn Hoành, rồi lặng lẽ lướtsang ghế quây của An Tín, ngồi xuống đợi xe đến đón.

An Tín pha cho TiểuThiện cốc sữa, nhẹ nhàng hỏi cô: “Sao em lại ngày ngày bám theo chị?”

Tiểu Thiện cười dịu dàng:“Em đang tạo cơ hội cho ông anh ngốc của em, nhân tiện làm cho chị vui”.

An Tín cũng bật cười, ánhmắt hiền hòa.

A Mễ ở quầy dịch vụtầng một nhắn tin nói Dụ Hằng đích thân đến đón Tiểu Thiện.

An Tín lui vào gian phòngnhỏ chợp mắt một lát, lúc trở ra, trong văn phòng yên ắng như chưa ai

Cô ngồi xuống cầm bút chìlên phác họa manga[9] bốn ô, đề làm tuyên truyền kỳ sau. Vẽ xong, dọn dẹp túiđồ, chợt nhận ra tập tranh vẽ thường ngày vẫn để trong tầm tay không thấy đâunữa, những thể nghiệm về Dụ Hằng, tình yêu thầm đã theo cô suốt hai năm qua giờcùng lúc biến mất rồi.

[9] Truyện tranh.

An Tín mướt mồ hôi, thửlật một trang giấy A4 cạnh đống giấy tờ lên, trên đó quả nhiên là một đoạn nhắnviết như rồng bay phượng múa, còn cả một quả cầu gai đang nhìn cô cười.

“An Tín, tập tranh em cầmđi rồi, chị nhớ phải sống thật vui vẻ đấy! Em thích dáng vẻ lúc chị cười!

PS[10]: Nếu chị muốn lấylại tập tranh, hãy đến chung cư của ca ca làm thư đồng cho em!

[10] Tái bút.

PS lần nữa: Con TrươngPhi này trông oách nhỉ, em để nó lại động viên tinh thần chị.

PS cuối cùng: Ca ca thựcra không cần phải đích thân tới đón em, anh ấy làm vậy, thực là nhiệt tình quámức rồi!”

Hóa ra quả cầu nhím gai gócnày là Trương Phi.

An Tín bỗng nhiêntỉnh ngộ.

Thế là, trải qua nỗi đautừ yêu thầm đến yêu công khai và rồi thất tình, cô đã được Tiểu Thiện chữa lànhvết thương từng ngày, từng ngày một.

Ông An là cố vấn thư phápcủa Cục văn hóa, mỗi dịp nghỉ đông, nghỉ hè đều mở lớp dạy thư pháp tại nhà chotrẻ nhỏ, An Tín cũng tốt nghiệp từ lớp đó mà ra. Bọn trẻ ở đường Tinh Tinhthích đến nhà họ An chơi, bởi khu vườn của bác An mới thần kỳ làm sao, có nho,có chim nhỏ, tuổi thơ đánh mất trong mớ bê tông cốt thép đều có thể tìm thấy ởđây.

Nếu lấy khoảng cách mườinăm để tính đám trẻ tinh nghịch ở đường Tinh Tinh, An Tín, tiểu mập, một cậuĐông Tử mà nhà họ An đã quên mất cả tên thật được tính là lứa thứ nhất; KhảiKhải, Tiểu Anh, Đan Ba tính là lứa thứ hai, An Tín gọi ba đứa nó là: Cát TườngTam Bảo”. Hôm nay là chủ nhật, “Đại Bảo” Khải Khải sáng sớm đã đứng trong sân,lồng vỗ cánh phành phạch: “Tôi là Đậu Xanh, tôi là Đậu Xanh, anh là ai?”

Khải Khải trồng cây chuốiđi, cố ý phớt lờ nó.

Đậu Xanh: “Quang quác,quang quác, phần đuôi con rùa là cái gì?”

An Tín đang ngồi trên ghếđá trong vườn quẳng một hạt đậu qua: “Im miệng!”

Anh vũ Đậu Xanh vỗ cánhphành phạch, bay qua bay lại trong lồng: “Là quy định[11], là quy định!”

[11] Guiding: mông(đít) rùa, có phiên âm giống từ quy định

An Tín nghiến răng:“Im mồm, đừng có đánh thức mẹ!”

Đậu Xanh chân buộc dâylụa màu lam do bà An làm riêng cho, tiếp tục quang quác: “Đoán thêm một câu,đoán thêm một câu! Rùa chổng ngược là gì?”

“…”

“Trên có quy định, trêncó quy định!”

“…”

“Rùa lộn nhào là gì?” “…”

“Quang quác quang quác,một lại một quy định!”

An Tín cáu lên, mở lồngthò tay bắt Đậu Xanh, Đậu Xanh đập cánh kêu “An Tín là đồ đần”, “An Tín là đồđần” rồi bay vọt ra ngoài trời xanh. Bố bước ra cười khà khà vỗ đầu cô: “Congái nhà ta buồn chán thế sao, bóc đậu, sao không ra ngoài đi chợ?”

An Tín mím môi không đáp,bố lại cười cô: “Không định tranh khôn với Đậu Xanh đấy chứ? Đi chơi đi, đichơi đi, bên ngoài có bao nhiêu là con trai, đừng cứ nhớ mãi Dụ…”

An Tín đứng phắt dậy đivào nhà, rửa tay, kéo Khải Khải mặt đang mong ngóng, quệt mũi cậu nhóc: “Đinào, chị đưa em đi chơi ván trượt”.

“Ok ye, ok ye!” Khải Khảimưu đồ đã lâu nhanh nhẹn vơ lấy ván trượt và ba lô cạnh cửa, hào hứng xông ra.

Nguyên nhân An Tín lúcđầu cố không trúng kế của Khải Khải là – cô không giỏi chơi ván trượt. Sau khiđến sườn dốc quảng trường Thế Kỷ, nỗi lo sợ của cô lại sâu thêm một nấc: đạpván trượt lướt đi như bánh xe hỏa tiễn, men theo con dốc hình số 6 lộn ngượchết vòng này đến vòng khác, tốc độ nhanh đến nỗi cô chỉ nghe vù một tiếng, rồikhông trông thấy gì nữa.

An Tín rụt rè giẫm lênván trượt, cái, cũng vù vù lướt về phía quảng trường nhỏ hình giọt nước. Nhưnglên xe dễ xuống xe khó, cô khom gối ngồi xuống cố gắng giữ thăng bằng, nhưngđường đi vẫn cứ lung ta lung tung.

Cạnh bồn hoa có bóngngười cao to đang đứng, lúc “bệnh nặng vái tứ phương”, bèn gọi to: “Này, anh đãchơi ván trượt bao giờ chưa?”

Do tốc độ quá nhanh, côkhông trông thấy nét mặt của anh chàng kia, chỉ có điều lần thứ hai ngang quathì thấy anh đang khoanh tay, xem chừng rất ung dung, nhàn nhã. Cô mặc kệ, tiếptục gọi: “Này, chơi ván trượt bao giờ chưa?”

Kẻ ăn vận bề ngoài nhưsoái ca hạng nhất ấy nghiêng nghiêng người, như đang đợi cô đến.

An Tín nhìn càng sốt ruộttợn, từ xa tít đã gọi: “Này, anh chơi ván trượt bao giờ chưa… chưa…”

Bị quán tính đẩy lại gần,vẻ mặt thâm trầm của người đàn ông đó cũng lộ diện, cô lần này nhìn rất rõ,trong lòng có phần kinh ngạc: trông rất quen, hình như là…

Rầm một tiếng, An Tínchao đảo ba vòng rồi cuối cùng đâm vào cột đèn bên đường. Tuy đã đeo mũ bảohiểm và đồ bảo vệ đầu gối, song lực va lần này khá mạnh, suýt nữa thì nghiềncái 34C

“Tôi chưa từng chơi vántrượt, có điều cô cũng không cần phải đắc ý vậy chứ, nhắc đi nhắc lại đến balần liền?” Sau lưng bỗng vang lên một giọng nam không nhanh không chậm, “Đấy côxem, vui quá hóa buồn rồi còn gì”.

Hóa ra người đàn ông nàynghe tiếng kêu cứu của cô thành ra là diễu võ dương oai?

An Tín ôm chặt cột đèn,người run cầm cập, mũ bảo hiểm che quá nửa mặt vào cột đồng, đau không nói nênlời.

Đột nhiên một tay áo vestchìa ra, nhấc mũ bảo hiểm của cô. Cùng với đó, là một gương mặt anh tuấn trờtới trước mắt cô, rồi lại nhìn cô: “Ô, hóa ra là tiểu nha đầu họ An à!”

An Tín nhô quả đầu xoănrối bù “Anh… tại sao… không… chặn tôi lại…”

Cố ý phải không?

Soái ca cười vỗ đầu cô:“Không phải cô chơi rất vui sao, lại còn ra vẻ thị uy tôi nữa, tôi sao lại phảichặn cô lại?”

An Tín nhổ nước bọt, hậnkhông thể tung một phật sơn vô ảnh cước(12),đá hắn lên chín tầng mây. “Tôi mớihọc trượt ván! Không biết cách dừng lại! Thấy anh đứng đó, mới định gọi anhgiúp tôi phanh lại!”

(12),Vôảnh cước: cú đá không có hình ảnh, tuyệt chiêu của Hoàng Phi Hồng.

“Ồ, ồ”. Soái ca nhếch mépcười, hai tay vòng quanh người, nhìn cô như vừa chợt hiểu ra: “Hóa ra cô gọikhông phải để thị uy với tôi – có điều tôi có tên mà, sao cô không gọi chứ?”

“Cash”. An Tín hằnhọc nói: “Tên của anh chính là “đụng xe”, tôi dám gọi tùy tiện sao?”

Anh nuôi của Lan Nhã,Cash vững chãi ôm cánh tay, nụ cười đểu giả không hề thay đổi. “Lần sau nhớ gọitên tôi…” Anh cúi đầu, khẽ lướt hơi thở bên tai cô, “Tôi thích cô gọi tên tôi”.

An Tín giơ chân đá, kếtquả là rầm một tiếng đụng phải ván trượt chưa đứng vững, cô lại ngã nhoài xuốngđất.

Cash khẽ cười đỡ cô dậy,giữ cô phía trước tay trái, giọng điệu vô cùng hể hả: “Nha đầu họ An lúc nàocũng tràn đầy sức sống nhỉ, tôi trông mà cũng muốn động lòng nè”.

An Tín quay đầu túmcột đèn, níu chặt lấy, lần này nói gì cũng không buông tay.

Lần trước gặp Cash trongtiệc trà, anh ta với Dụ Hằng gươm súng sẵn sàng không ai chịu nhường ai, lạicòn phao tin muốn theo đuổi và cướp cô đi, cô vẫn nhớ rất rõ. Điệu bộ rồi phụctrang, cả chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay của soái ca này đều ngang ngửavới chiếc Toshiba cao cấp của Dụ Hằng, đến cả giọng điệu thờ ơ hút hồn con gái

Rất đáng ghét, rất khôngquen.

An Tín ôm chặt cột đèn,quay mặt sang trợn mắt hung dữ nhìn Cash. Cash nhìn mắt cô, lại phá lên cườisung sướng.

“Cô An”

Một giọng nam trầmquen thuộc từ xa vọng lại, như đã xa cách từ rất lâu, nhưng lại không mất đi từtính. Đó là âm thanh An Tín yêu thích, cô còn tưởng mình nghe nhầm.

“Em làm gì ở đây?”, ngườikia đúng là đang hỏi, lập tức khiến cô tỉnh lại.

An Tín quay đầu nhìn, bắtgặp đôi mắt long lanh lạnh lùng của Dụ Hằng, liếc mắt ra sau lưng anh. Quảnhiên, không ngoài dự đoán của cô, trông thấy Helen ở đằng sau, cách chừng 5mét, vầng trán người đẹp khẽ chau lại, dường như đang không vui vì chuyện DụHằng bước lên trước bỏ rơi cô.

Thi thoảng đến quảngtrường Thế Kỷ một lần là thấy họ thành đôi thành lứa, xem ra tin đồn Boss DụHằng mới đổi bạn gái lan truyền trong tổng bộ đã được chứng thực rồi.

An Tín không mong mình cóthể thôi miên ký ức, lãng quên quá khứ, có điều trông thấy Helen kéo tay DụHằng, tôn lên hình soái ca mỹ nữ đôi lứa xứng đôi, ngoài nỗi chua xót, cũng chỉcó chút nhẹ nhõm.

Bố từng thở dài cười nóicô ngốc, cô nói với ông, trừ phi để cô tận mắt thấy Dụ Hằng có bạn gái, cô mớibuông tay…

Giờ có lẽ đã tới lúc côbuông tay rồi.

Chẳng phải có bài hát nóirất đúng sao, đi đi, đi đi, ai cũng phải học cách để lớn lên… Vậy cô bây giờkhông dũng cảm đối diện với sự thật trước mắt, có thể vượt qua họ đi trướcchăng?

An Tín nén nỗi đau đứngthẳng người dậy, lấy hơi nói một lèo: “Đến chơi một lúc, chuẩn bị đi bây giờ”.Cô quay đầu gọi Khải Khải, cũng chẳng buồn đề ý xem Dụ Hằng phản ứng thế nào,bỏ mặc Cash đứng cạnh và Helen trước mắt,

Ra khỏi quảng trường, mộthơi ấm nóng phả tới từ sau gáy, Cash đã đuổi theo kịp, đón lấy ván trượt trongtay cô, nghiêm túc nói: “Để tôi đưa cô đi bệnh viện”.

Bác sĩ chẩn đoán là khôngcó gì đáng ngại.

An Tín từ bệnh việntrung tâm thành phố bước ra, nhớ lại chuyện lần đầu tiên “được” bác sĩ nghiêmtúc băng cho quả đầu Ả Rập, nghĩ đến đã sợ. Cash thấy cô vừa xoa mớ tóc xoănvừa ngó lại phía sau, còn dừng lại hỏi: ““Sao thế? Sau đầu cũng đau sao?”

Sao An Tín xua tay, lúcsau bỗng sửng sốt nói: “Ơ, sao tôi lại đi cùng với anh nhỉ?”, với loại ngườikhẩu Phật tâm xà như anh ta, cô vốn nên tránh xa mới phải.

Cash lại nở nụ cười mêhồn: “Thực ra thì, bản chất tôi cực thuần khiết lương thiện, nên vô tình đã thuhút cô”.

An Tín đến ánh mắt xemthường cũng chẳng buồn nhìn, quay đầu đi luôn. Cash kéo cô lại: “Cô nàng tócxoăn, tối nay có buổi tiệc làm ăn mà tôi lại đang thiếu người đi cùng, cô nhé,coi như báo đáp việc tôi đưa cô đến bệnh viện”.

“Miễn đi, chỗ đó khônghợp với người như tôi”.

Cash khoanh tay, đăm đắmnhìn cô như đang nghĩ ngợi gì: “Cô đang trốn tránh Dụ Hằng đúng không?”

An Tín buông tay: “Anh tađi đâu tôi nào có biết”.

“Lẽ nào cô không muốn trảthù anh ta chút nào sao?” Anh nghiêng người, khẽ nói một hơi dịu dàng, ánh nắngxuyên qua vai anh vương chút bóng râm lên người cô, “Cô nghĩ xem, khoác tôi dựtiệc, tôi sẽ làm cho cô xinh đẹp tỏa sáng, vẻ kinh ngạc và đố kỵ trên mặt anhta lúc đó hẳn thú vị biết bao…”

An Tín ngẩng đầu nhìnCash, không đáp. Cash xoa cằm cười: “Sao hả?”

“Anh bị bệnh à?”

Anh ta vẫn cười rạng ngờinhư thế, ánh nắng chói mắt đổ trên vai.

“Chắc anh biết Tôn NgộKhông chứ? Một đứa trẻ bị hủy hoại”.

Anh ta chỉ cười không nói.Cô nói tiếp: “Không ai biết nguyên nhân nó đại náo thiên cung, bởi nó đã phảilòng Quan Âm. Như đứa trẻ phá phách, muốn có được sự quan tâm của mẹ. Nếu vòngkim cô không phải bà ấy đưa ra, lúc bị gậy đánh chết từ lâu rồi. Kim cô thítchặt, đau không phải ở đầu, mà ở tim”.

Người đàn ông trước mặtnín cười: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

“Tôi đang thắc mắc mộtchuyện – Lúc còn nhỏ có phải đã từng bị Dụ Hằng hành hạ? Hoặc là anh yêu thầmanh ấy như con khỉ kia, muốn thông qua đủ cách kỳ quái hiếm lạ để thu hút sựchú ý của anh ấy?”

Cash cười để lộ hàm răngtrắng, người có thể nghĩ ra những điều xấu xa đến thế, lại còn cười vô tư nhưvậy.

An Tín không kìmđược nói: “Anh thôi đi, muốn tấn công Boss của chúng tôi sao? Còn khó hơn lêntrời nữa đó. Anh không thấy vẻ mặt quanh năm bốn mùa lạnh lùng như núi tuyếtkhông anh ta sao?”

Mắt Cash bỗng sáng lên:“Cô không tin anh ta sẽ đố kỵ? Đau lòng? Có muốn đánh cược không?”

An Tín lần này chẳng buồnquay đầu lại đi thẳng: “Thần kinh!”

Sau lưng vang lên tiếngcười sảng khoái của Cash: “Cô em tóc xoăn, làm thế nào bây giờ, tôi nhận ra làtôi thực sự rất thích cô mất rồi!”

Sáu giờ tối hôm đó, AnTín đang mở kênh manga húp mì xì xụp, Cash đột nhiên đại giá quang lâm[13]. Côsửng sốt đến suýt đánh rơi cả đĩa, ra sức lườm nguýt, bảo anh đi ra.

[13] Hạ cố đến chơi.

“An Tín, con khôngđịnh giới thiệu à?” Mắt mẹ kiểu “đằng nào thì việc cũng đã rồi”, căn bản khôngcần hỏi anh ta là ai, cứ như ai đến nhà cũng là có quan hệ mờ ám với con gáimình vậy.

An Tín cuống quá,rút củi đáy nồi[14] luôn: “Là anh của Lan Nhã”.

[14] Ý nói giải quyếttận gốc vấn đề.

Quả nhiên, mặt mẹ xịxuống. Bà quay người xuống bếp bưng lên một cốc trà bích la xuân đã pha sẵn,đặt lên bàn: “Mời cứ tự nhiên”, rồi giành điều khiển đi xem ti vi.

An Tín đưa Cash ra cửa,ít nhiều có phần bối rối: “Mẹ tôi có thành kiến với cô Lan…”

“Không sao”. Cash địnhxán lại gần cô, cô nhanh nhạy tránh ra xa.

Anh cười nói: “Tôi đãchuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị đuổi ra khỏi cửa rồi, cuối cùng vẫn không thànhcông”.

Cô không muốn vòngvo với anh ta nữa. “Cash, cảm ơn tấm thịnh tình của anh, có điều tôi thực sựkhông muốn đi, anh tìm người khác đi”

Cash không vì thế mà xaođộng: “Chỉ có cô đi cùng thì tôi mới có thể thưởng thức vẻ mặt của Dụ Hằng, đổilại là người khác…” anh ta buông ra nói: “Tôi còn chưa bằng lòng”.

An Tín chợt nhớ ra bứcthiếp Lan Đình còn chưa đưa cho Mr. Cố, thoáng chần chừ, sau cùng cũng đồng ý.Cô biết anh chàng họ Cố kia cũng là thương nhân, những buổi tiệc kiểu như hômnay tự khắc cũng sẽ góp mặt.

Đầu tiên Cash tháp tùngcô tới tiệm làm tóc, có điều khi nhà tạo mẫu tán tụng mái tóc xoăn của bạn gáianh sẽ càng đáng yêu hơn, anh liền giơ gọng kìm kẹp chặt bàn tay cô, để mặc nhàtạo mẫu xử lý.

Bước thứ hai là trangphục. An Tín sống chết không chịu khoác váy dài với áo choàng công chúa, Cashnhượng bộ, mua cho cô bộ váy và giầy kiểu Hàn Quốc, ép cô thay đồ, suốt dọcđường vô cùng thỏa mãn với tạo hình xinh đẹp của cười nói: “Ôi, tôi thực sự đắmchìm mất rồi, làm sao bây giờ”.

Buổi tiệc làm ăn tối naythuộc cấp cao nhất. Xe còn chưa dừng hẳn, An Tín đã trông thấy ánh hào quangmàu lam bao quanh công trình như hoàng cung, trước cửa còn có đông đèn flashnhấp nháy tụ lại hai bên thềm cửa, liên tục tách tách chụp ảnh khách quý điqua.

Đây mà là tiệc tối cái gìchứ, rõ ràng chẳng khác lễ trao giải Oscar là bao.

An Tín vừa xuống xeđã vớ ngay hộp gấm ở ghế sau dùng dây buộc lên người, thấy Cash sầm mặt: “Đấylà cái gì? Lại cả túi vải sau lưng? Sao giống hiệp khách đội mũ đeo kiếm tây dutrong phim cổ trang vậy?”

An Tín phớt lờ anh, tiếptục làm một chuyện còn đáng sợ hơn. Cô kéo gấu váy lên, thắt nút rõ chặt, lạicòn xắn tay áo lên thổi phù vào lòng bàn tay: “Nào, anh tránh ra một chút, đừngngăn trở chính sự của tôi”.

Cô kiên quyết không chịusóng bước cùng anh bước lên thảm hoa cửa chính, trái lại, cô giẫm lên nóc xeanh, bám vào cái cây to, leo thoăn thoắt lên tường cao, trèo vào ban công vâyquanh.

Cash ngước nhìn cô,cười để lộ hàm răng trắng.

“Mở mang tầm mắt đi”. AnTín cúi nhìn xuống, rất nhanh đứng vững lại, nghĩ thầm, “Xem anh còn dám cóhứng thú với tôi nữa không”. Quay đầu lại, cô lập tức chuồn vào phòng nghỉ tầnghai, tìm nhân vật mục tiêu, Mr. Cố.

Người An Tín gặp đầu tiênlà Dụ Hằng.

Cô bước ra từ cửa phòngnghỉ, chợt bắt gặp hai bóng người quen thuộc lướt qua trước mắt, bước về bêntrái. Cô nhìn không rõ người khoác tay Dụ Hằng là ai, chỉ có thể phán đoán theotrực giác rằng đó là Helen.

Một bộ váy dài, tà váynhư sóng biển tung bay lướt trên thảm, không phải phong cách của Helen thì làai khác được.

An Tín không mấy hứng thúquan sát hai người họ, chỉ là cô nghĩ Mr. Cố nhất định sẽ xuất hiện xung quanhDụ Hằng, cô miễn cưỡng bám theo. Đương nhiên trong chuyến đi này, cô cũng pháthiện ra rất nhiều chuyện mới lạ.

Helen dựa vào lòng DụHằng, rủ anh khiêu vũ. Dụ Hằng mặc bộ vestchỉnh tề, màu xám đậm tôn lên vẻ quyến rũ không khoa trương, kết hợp với thânhình mỹ nữ càng nổi bật hơn bao giờ hết. Anh cúi đầu theo từng bước chân củaHelen, miệng nói gì đó ngắn gọn, vẻ mặt hờ hững như xưa naytrên lan can tầnghai thấy anh vui vẻ.

Họ không trông thấy cô,cô biết.

Nhưng cô không nhẫn tâmxem tiếp.

Helen lúc này bắt đầu ratay, đẩy Dụ Hằng dựa vào cột tròn sau lưng, lao vào lòng víu lấy cổ anh, nhóngót áp đôi môi mềm mịn như cánh hoa lại gần…

Quả nhiên là Bá Vương ngạnhthượng cung (15).

(15)Thời xưa, khi lắpdây cung trên cung tên, phải buộc chặt dây cung vào một đầu của cung rồi dùnghai chân kẹp chặt, chỗ lõm trên cung vừa hay ở giữa hai chân, lợi dụng nguyênlý đòn bẩy uốn cong cánh cung, rồi gắn đầu còn lại của dây cung lên cung, cóvậy mới lắp được dây cung.

Nhưng truyện kể lại SởBá Vương Hạng Vũ với sức mạnh vô địch, khi lắp dây cung buộc chặt một đầu dâycung, rồi chỉ dùng lực hai cánh tay là có thể uốn cong cung, hoàn toàn dùng sứcmình lắp được dây cung, từ đó mới có câu “Bá Vương ngạnh thượng cung”, ở đây ýnói là cưỡng hôn.

An Tín nhanh chóng đưamắt qua chỗ khác, tựa vào lan can thở hắt ra, cô biết lòng mình đã chết thậtrồi. Cô đứng một lúc, vuốt phẳng lại tay áo và gấu váy, lặng lẽ men theo cầuthang xoắn ốc xuống tầng một.

Cô tìm thấy Mr. Cố ở phíasau sofa ngoài ban công, anh ngồi một mình, vẻ mặt hờ hững, như không muốn thamgia vào dạ yến phù phiếm ầm ĩ, ánh mắt xa cách. Cô đem hộp nhung tranh chữ tớitặng, nhanh chóng nói rõ đầu đuôi, rồi cúi chào cáo từ.

“Cảm ơn.” Mr. Cố trôngthấy bức thiếp Lan Đình, ánh mắt dịu đi nhiều.

An Tín không nghĩ ngợi gìbước ra cửa. Cash đợi dưới sảnh, nheo mắt nhìn cô cười: “Tôi tiễn cô?”

“Không cần đâu”. Theo lợiné hại ai mà không biết, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì tránh xa Cash, ấy làthượng sách.

Cash lại muốn kéo tay cô,cô giơ nắm đấm ra dấu, hắn cười: “Ngoài này nhiều phóng viên giải trí thế này,cô ra đây gì?”

An Tín lại định xắn tayáo lên, Cash hốt hoảng ấn tay cô xuống: “Đừng xắn nữa, đừng xắn nữa, để tôinghĩ cách – con gái nên nhã nhặn một chút vẫn hơn”.

Trong lúc hai người giằngco, thì một bóng người từ trên sảnh đá chầm chậm bước xuống, bộ quần áo màu xámđậm, dưới ánh trăng ánh đèn chiếu rọi đẹp trai không gì sánh được, lại cũnglạnh lùng vô tình.

Dụ Hằng bước đến đứngtrước mặt An Tín, ánh mắt dừng lại trên đôi tay đang xoắn xuýt vào nhau của côvà Cash. “Em đến tìm Cố Dực?”

An Tín thản nhiên nhìnlại anh: “Đúng, đi tặng thiếp Lan Đình”.

Dụ Hằng làm như khôngtrông thấy Cash, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt cô: “Đến đây rồi định đi luôn sao?”

Cô tò mò nhìn lạianh: “Lẽ nào còn phải nhảy một điệu mới được về?”

Cash bật cười khùng khụckhông đúng lúc chút nào. Cô trợn mắt lườm anh ta một cái. Anh ta đột nhiên đưatay choàng qua vai cô, mạnh đến độ khiến mặt cô biến sắc. “Cô nàng tóc xoănđáng yêu này tối nay là bạn đi cùng với tôi”.

Tiêu rồi, An Tín ngấmngầm lấy hết sức cạy tay Cash ra, không khỏi thở dài trong lòng: kẻ dung tụcmãi mãi kẻ dung tục, chưa trông thấy sắc mặt Dụ Hằng thì sao chịu bỏ cuộc được.

Cô quay sang nhìn Cash,Cash quả nhiên đang nhìn Dụ Hằng không chớp mắt.

Thần sắc Dụ Hằng không hềthay đổi, vẫn nguyên vẻ dửng dưng quan cách.

An Tín đã đoán đúng.

Đại nhân Dụ Hằng dẫu TháiSơn đổ sụp trước mắt cũng không biến sắc là đẳng cấp nào chứ, thứ này so vớinhững sóng gió anh từng trải có đáng gì, kẻ dân đen là cô cũng đoán ra được,cho nên chỉ có thể ngước nhìn.

An Tín vùng vẫy khỏi sựkìm hãm của Cash, quay đầu đi về phía cửa tường. Cash đuổi theo: “Này, tôi nóicô em tóc xoăn sao không biết tốt xấu gì thế hả”. Lại gần rồi, anh đột nhiênkéo đầu cô lại gần, giật lại bên miệng trong tay áo của anh ta đang run lên, côthắng rồi. À không phải, là tôi thắng rồi”.

An Tín ước lượng độ caocủa tường, đột nhiên quay mặt sang nói: “Đến đây!”

Cash cảnh giác lúi lạimột bước: “Cô định làm gì?”

Cô cúi đầu lại thắt nútgấu váy lại, bắt đầu xắn tay áo: “Anh cúi xuống, để tôi giẫm lấy đà nhảy lên”.

“Không!” Cash kiênquyết từ chối.

“Vậy tôi gọi điện cho côLan, nói anh không muốn giúp tôi theo đuổi Dụ Hằng, ngược lại còn lấy anh ta ralàm trò đùa?”

Mặt Cash toát lên vẻ nghĩngợi.

An Tín nín cười tronglòng, cô biết anh ta sợ Lan Nhã bù lu bù loa khóc lóc đòi tự tử. Sau cùng,chàng công tử hào hoa ăn vận toát lên vẻ cao quý ấy mím môi nói: “Tôi bế cô lêncây, cô tự trèo lên nhé”.

An Tín thành công giẫmlên cánh tay và vai Cash, ngồi trên chạc cây từ cao nhìn xuống cười: “Ôi tôiquên không nói với anh, vừa nãy lúc nhảy vào tôi thấy có cánh cửa nhỏ đang mở,thực ra không cần phải giẫm lên anh để ra Cô nhân lúc Cash chưa nổi cơn điênnhảy vù xuống tường bao, nghênh ngang bỏ đi.

Có thể chà đạp Cash đạigian đại ác dưới gót chân, thứ cảm giác hả lòng hả dạ thật không ngôn ngữ nàotả xiết.

An Tín đi thẳng một mạch,không quay đầu lại. Trang viên sau lưng nổi lên trong ánh đèn mờ ảo, trong đócó người cô từng yêu, những điều khó nói tình cờ gặp phải qua sự gột rửa củaCash, đã nhạt đi nhiều, cô biết ngày tháng pháo hoa tối nay, sau cùng càng lúccàng nhạt dần, cho đến khi tan biến.

Tiến trình công việc ởTam Khai triển khai đúng hạn, thời gian thấm thoắt đã qua năm ngày.

An Tín không lên “PhiTiên” lần nào nữa, bởi lên đó cô không biết nên làm gì, trông thấy cái tên“Tướng Công Nửa Đêm” chỉ còn thấy bùi ngùi. A Joe liên lạc với cô nói tình hìnhChính Nam tương đối ổn định, tập nhảy, đóng quảng cáo, làm tuyên truyền đềucười nói oang oang, không có vẻ gì là không vui cả.

An Tín hiểu quá rõ anhchàng đẹp trai thần tượng trong ngoài bất nhất này. Cô thở dài nói: “A Joe, anhvẫn nên để mắt đến cậu ta một chút, với tính cách của cậu ấy, khó tránh khỏigây chuyện”.

Còn về quan hệ với cậu,cô xin cạch hẳn rồi.

Chính Nam từng đến TamKhai quay MV, dẫn theo một đoàn người rầm rầm đi qua, đôi mắt giấu sâu dưới cặpkính râm. Một đội minh tinh lớn như thế tung hoành Tam Khai, khó tránh khỏi chạmtrán với cô trợ lý chân chạy An Tín, anh dẫn đầu đoàn lướt qua cô, vương lạihương hoa trà đi xa rồi vẫn vướng vít nơi đầu mũi.

Coi như người dưng cũngtốt.

An Tín cầm bản đề án củaphòng tuyên truyền bước vội vào phòng họp, bước tiếp trên quỹ đạo đúng đắn củacuộc đời cô.

Cấp trên Nguyễn Hoành trảlại bản tuyên truyền điện tử kỳ này, lý do là nội dung không có gì đặc sắc,không gây hứng thú cho người đọc. Tổ trưởng mục kế hoạch tìm cô tố khổ: “Cô nóixem bây giờ còn ai đọc “hỏi đáp GM” nữa chứ? Như lần trước, một bạn đọc đến từBắc Kinh góp ý với tôi, nói forum giảng giải dở hơi bỏ mẹ, chả hiểu biết gìsất, nhưng tôi cũng tủi thân chứ, những vấn đề phần nói đến mười mấy lần rồi,thế mà vẫn có người không ngừng gửi vào hộp thư của tôi hỏi – Bạch ca, tôi bấmENTER sao không thấy gì cả?”

An Tín trong lúc anh tađang than vãn, ngó qua một lượt bản mềm. Đợi lão Bạch nói hết, cô mới nói vớianh ta: “GM giờ là quần thể yếu thế, anh không biết sao?”

Lão Bạch khoanh tay thởdài: “Phải rồi, game thủ đều hy vọng có “Tết GM” để biểu dương những cống hiếncủa chúng ta với game. Chỉ có điều không biết định ngày tết vào mười hai tiếngtrước hay mười hai tiếng sau bảo trì đây, bởi hai khoảng thời gian ấy server cơbản đều đang chật cứng”.

An Tín mím môi mỉm cười:“Thế chẳng phải đúng rồi sao? Lão Bạch có tế bào hài hước mà, đem phát huy hếtvào forum “Tìm kiếm tiến độ” là hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề nan giải nhưngôn ngữ khô khan”.

“Được rồi, được rồi”.

Cô lại xuất chiêu giúpanh: “Phải đổi định nghĩa GM. Cứ viết là – GM, một nghề tưởng như vẻ vang vôhạn song thực tế lại đầy máu và nước mắt, một công dân IT phấn đấu vươn lêngiữa suối nước bọt của quảng đại quần chúng game thủ, một đấu sĩ thần thánhchiến đấu với súng ống và đủ loại người trên tuyến đầu chat window…”

Lão Bạch cười ha hả: “Tôiphục cô rồi, An Tử. Lát nữa phỏng vấn Chính Nam cô cũng đi chứ, có cô ở đó nhấtđịnh sẽ rất xôm”.

An Tín tắt ngấm nụ cườitrên môi, trốn tránh mãi lẽ nào vẫn không thể thoát nổi sao?

Chính Nam tuần này rấtlạ. Chính Nam tuần này rất kiểu cách, Chính Nam tuần này rất xấu tính. Hàngngày từ phòng tuyên truyền lan ra đủ loại thông tin, lấp đầy từng tầng của TamKhai, đến cả An Tín suốt ngày vùi đầu vào công việc cũng nghe thấy.

Cô biết tính cách cậutrước giờ vẫn vậy. Không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng, không gần cũng chẳngxa, một giây trước còn coi mình như đứa trẻ, một giây sau đã đưa mình lên trangnhất báo lá cải.

Cô đầu hàng, cô tránh xa,cô vì cậu mà mất đi người bạn trai đầu tiên, lại còn là cấp kim cương nữa.

Cô tự nhận là mình xuixẻo.

Nhưng không ngờ ông trờilại bắt đầu đùa cợt cô nhanh như thế, không tốn mảy may sức lực một lần nữa đẩycô tới trước mặt cậu.

Chính Nam ngồi trongphòng chờ uống cà phê, đôi mắt đẹp giấu sau cặp kính râm. Trang phục của cậucũng không có gì thay đổi, áo khoác ngoài màu trắng kết hợp với áo sợi màu lam,lộ ra khí chất thanh nhã trước giờ vẫn vậy. Lão Bạch đùn đẩy An Tín, để cô lêntiền tuyến, nghênh đón lạnh như tiền của đại minh tinh.

An Tín hắng giọng: “Xinhỏi cậu Chính Nam, “Đỗ Phong 2” sắp khởi quay vào cuối năm đúng không?” Nộidung phỏng vấn này cũng máy móc quá, toàn mấy câu hỏi nghiêm chỉnh, báo hại côhơi run tay.

Chính Nam bắt chéo chân,khoanh tay nhìn cô, nhưng không đáp. Cô khó khăn mở miệng, cậu đột nhiên thốtra hai chữ: “Cà phê”.

Lão Bạch vội vàng đónlấy: “Cà phê làm sao?”

Chính Nam khẽ mím đôi môithanh tú, cười nhẹ: “Tôi muốn cà phê Blue Moutain “Tước sĩ” chính hiệu, khôngphải đồ uống liền”.

Lão Bạch trợn tròn mắt:“Cậu Nguyễn, Tước sĩ cách chỗ chúng tôi tới 20 trạm[16] đường!”

[16] 1 trạm = 1000m

Chính Nam đứng dậy, bướcra phía cửa, dọa lão Bạch cuống quýt ra chặn cậu lại, mở cửa chạy trước rangoài. Đương nhiên ở trong hành lang, anh nhận được cái nhìn cảm thông từ đoàntùy tùng của Chính Nam.

Chính Nam trở lại sofangồi xuống, lạnh nhạt nói: “Đóng cửa”.

Trợ lý bên ngoài đóng cửalại.

An Tín nãy giờkhông lên tiếng đành ngồi xuống, hoàn thành nốt bài phỏng vấn, “Rất nhiều fanhâm mộ muốn biết kế hoạch khai xuân năm tới của cậu…”

Chính Nam đột nhiên bỏkính xuống, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm. Cô nghẹn lời: “Sao vậy?”

“Cô có nhớ tôi chút nàokhông?”, cậu tiện tay ném kính râm giá không hề rẻ lên bàn trà, chống tay lênthái dương hỏi. An Tín mở miệng: “Chúng ta hoàn thành phần phỏng vấn đã”.

“Tôi rất nhớ cô, nhớ đếnnỗi mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy chơi piano, bị hàng xóm khiếu nại rồi”.

“Cậu sống ở trong công tymà, lấy đâu ra hàng xóm”.

Chính Nam nghiêm túc quansát cô: “Cô là heo à, An Tín? Cô không biết tôi sống ngay đối diện nhà cô sao?Tầng hai mươi sáu nhà C”.

An Tín ấp úng nói: “Nhưngtôi đâu có khiếu nại cậu! Phải rồi, cậu chuyển đến lúc nào thế?”

Chính Nam với một quyểntạp chí ném tới, trúng ngay đầu cô. “Hàng xóm bên nhà C!”

Cô xoa thái dương, oánthầm trong bụng.

“Nghe nói cô với Dụ Hằngchia tay rồi?”

Nhắc đến chuyện này côlại thấy đau lòng: “Còn không phải nhờ phước cậu cả sao”.

Chính Nam cười phá lên:“Nghe tin này tôi rất vui, càng vui hơn nữa là tôi có cơ hội rồi”.

“Chúng ta phỏng vấn nốtnào”.

“Không phải vội, cô đồngý làm bạn gái tôi trước đã”.

An Tín đặt tậpphỏng vấn xuống, nhìn thẳng đôi mắt sáng rực của Chính Nam, nghiêm túc nói:“Tôi sẽ không cùng với cậu đâu, thật đấy, kể cả không có Dụ Hằng tôi cũng sẽkhông đồng ý. Tôi không có trái tim đủ lớn để tiếp nhận người của công chúng,cũng không có đủ khả năng để xử lý các kiểu soi mói và tin đồn. Tôi sẽ thườngxuyên cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy cô đơn không ai bầu bạn. Những gì cần nói tôiđã nói rồi, cậu có tiếp tục phỏng vấn tùy”.

Ánh mắt Chính Nam dần ảmđạm, từ đen thâm trầm loãng ra thành màu hổ phách, như hy vọng đang đầy ắp phútchốc bị cuốn trôi. Cậu trầm mặc rất lâu, rồi lại lên tiếng: “Cô còn nhớ nhữnggì tôi đã nói không?”

“Nói gì?”

“Cô từng nói nhảy cho tôixem một điệu, nhảy riêng cho một mình tôi”.

Cô nhướn mày: “Khi nào?”

Mặt anh như phủ một lớpmạng che, quyến luyến bịn rịn. “Rất lâu rồi”.

An Tín còn đang nghi ngờcâu nói ấy, Chính Nam đã đeo lại cặp kính râm màu xanh, sốt ruột nói: “Cô hỏiđi”.

Cô giở sổ nắm lấy cơ hộibắt đầu phỏng vấn. “Cậu cảm thấy so với phần 1, điểm hấp dẫn của “Đỗ Phong 2”

“Thoát y”

An Tín đưa mắt nhìn cậutrân trân, cậu điềm nhiên vắt chân. “Đỗ Phong 1” quay nghiêm túc quá, tôi khôngcó cơ hội để khoe cơ bắp, như thế thì chẳng có gì hấp dẫn cả. Để bù đắp lạinhững tiếc nuối của fan trong phần 1, chú Hồ đã nói, “Đỗ Phong 2” sẽ nới tiêuchuẩn, mạnh dạn đưa những tình tiết hấp dẫn, đem đến cho người xem những cảnhchiếu 3P ướt át, giàu cảm xúc…”

An Tín vội cắt ngang“Chúng ta đổi câu hỏi khác! “Đỗ Phong 1” đã có cảnh đánh sơn tặc, đả hổ, giặccỏ, quân Nhật, vậy phần 2 định đánh gì đây?”

Chính Nam khoanh tay,trầm tư suy nghĩ: “Trong phần một cái gì đánh được thì đã đánh cả rồi, phần haicũng hơi khó làm. Sơ bộ quyết định một lô đối tượng có thể đánh được, có ngườiCao Ly, giặc Oa(17),còn có mèo Ba Tư long từ lục địa, cụ thể là ai còn chưabiết, cũng có thể là hoàng tử Mc Dull(18),hoặc Ultraman. Thực ra là một ngườiđịa cầu, tôi thể hiện áp lực rất lớn. Chú Hồ cũng từng nói bố trí tôi xuyênkhông đến hành tinh Namếc đánh siêu chuyện đó viển vông quá”.

(17),Giặclùn.

(18),Nhânvật trong phim hoạt hình cùng tên.

Cô ngẩng đầu nhìn mặtcậu, mới nhận ra cậu đang cười, khóe miệng nở hoa đào, cười khiến mây ngừngtrôi gió ngừng thổi.

Cô biết ấy là cậu đangngụy trang, nhưng cô không bóc mẽ.

Buổi phỏng vấn kết thúc,Chính Nam đột nhiên ôm chầm An Tín, nói bên tai cô: “Đừng cử động, chỉ một látthôi”.

Cô quả nhiên không độngđậy, nghe nhịp tim cậu đập rộn lên. Cậu buông cô ra, vuốt vuốt cái đầu xoăn:“Tôi yêu cô, thân phận của tôi lại không cho phép tôi yêu cô; Cô không yêu tôi,nhưng lại hết lần này đến lần khác thỏa hiệp với tôi. Tôi biết nguyên nhân ởđâu, cô có biết không?”

An Tín mù mờ gật đầu, rồilại hoang mang lắc đầu.

Chính Nam chỉ vào lồngngực: “Ở đây. Tôi dám nói cô vẫn thấy tôi rất quen, nhưng không nói rõ đượcnguyên do”.

Gương mặt kinh ngạc củacô đã cho cậu biết, đáp án là chính xác.

Cậu thở dài: “Lãng quêncũng là một thứ hạnh phúc”. Đeo lại cặp kính ngụy trang, cậu vỗ vỗ đầu cô: “Đembài phỏng vấn tôi vẽ thành manga bốn ô đưa vào sách tuyên truyền, là có thểthỏa mãn yêu cầu của ông anh tôi”.

An Tín cuối cùng đã hiểu,Chính Nam vẫn đang giúp cô. Thấy Nguyễn Hoành công tư phân minh loại thẳng taytác phẩm của cô, cậu bèn tới đưa ra biện pháp, đồng thời phối hợp giúp cô hoànthành bài phỏng vấn.

Nhưng bóng lưng cậu lúc rờiđi dưới ánh nắng ngoài cửa kính, tuôn chảy một dòng thê lương.