Đóng Cửa Thả Boss

Chương 11: Sếp, anh có thể buông em ra không? Em thay ngứa mắt quá đi mất



Đoàn khảo sát của Đông Tinh Hàn Quốc đến hẹn là tới.An Tín nghĩ đến hình ảnh đại diện cho Công ty Tam Khai, sáng sớm đã dậy chuẩnbị. Cô xịt keo định hình lên mớ tóc chỗ vểnh ra chỗ cụp vào, vén gọn bên tai,thay đôi giày cao gót, ngắm đi nghía lại trong gương kiểm tra bộ dạng OL (1) xem cònthiếu sót gì không, tin chắc là đúng mực rồi mới xách túi ra khỏi cửa.

(1) Office lady: quý cô công sở

Vào tiệm trà sữa tầng dưới công ty giúp đồng nghiệplấy đồ uống sáng, một chàng trai chừng hai mươi tuổi đứng chắn trước quầy đangnói chuyện với cô em phục vụ, nói tiếng Hàn

“Cho tôi một cốc trà sữa”.

An Tín thấy cậu ta mặc bộ comple khá chỉn chu, cổ áohơi mở, không thắt cà vạt, dái tai dưới mái tóc tỉa lớp gắn một hàng khuyênbạc. Phong cách ăn mặc của cậu ta đan xen giữa trang trọng và hợp thời, mặt mũikhá là trắng trẻo, thấy cô gái trong quầy phùng mang trợn mắt thổi bóng, cậu takiên nhân lặp lại.

An Tín và những khách hàng khác đợi phía sau.

“Can you speak Chinese?”, cô phục vụ đang nhai kẹo caosu hỏi.

Cậu nhóc đẹp trai cũng thức thòi đổi sang tiếng Hánlõm bõm: “Nếu cô nói châm môt chút, tôi có thể nghe hiểu”.

Cô phục vụ mặt lạnh băng nhìn cậu, nói: “OhCan-Can-you-speak-speak-Chinese?”

“Ở đây vị gì bán chạy?” Cậu nhóc xỏ khuyên đi thẳngvào chủ đề.

“Đu đủ”, cô phục vụ trả lời.

“Vậy chọ tôi một cốc vị đu đủ”. Cậu ta cuối cùng cùngquyết định.

An Tín nhìn về phía ngực cậu, đúng lúc cậu ta móc tiềnra trả. Đáng ngạc nhiên ở chỗ, cậu ta lôi ra một nắm nhân dân tệ, phần nhiều làđồng mệnh giá to, nhưng gom không đủ 6 đồng 8 hào tiền trà sữa, An Tín khôngđợi nổi nữa, bèn trả giúp cậu 8 hào. Cậu nhóc xỏ khuyên đuổi theo cô, nhét 6 tờ5 hào vào tay cô, còn vỗ vỗ khắp túi: “Tiền lẻ của tôi đà đưa cả cho chị rồi,giờ tôi hết tiền lẻ rồi”.

An Tín nhìn cậu hồi lâu, rồi nói: “Cậu tự giữ lại dùngđi, tiền lẻ của cậu tôi không cần đâu”.

Bước vào đại sảnh công ty, Nguyễn Hoành quần áo chinhtề đứng trên bục, tạo nên bức tranh sáng sủa. Ạn Tín dặn dò lễ tân làm cho tốtnghi thức đón chào, rồi cùng ra đứng cùng anh. 9 giờ 10 phút, đội ngũ đôi bêntập trung trong phòng họp của Tam Khai, An Tín lướt qua một lượt, nhận ra đạidiện phía Hàn Quốc có thể khái quát bàng một câu: 20,30,40.Ngoài nhân viên tiếpkhách, đoàn khảo sát tổng cộng có bảy người, nổi bật nhất là ba người đàn ông,lần lượt đại diện ba tầng tuổi tác. Chú bốn mươi tuổi mặc bộ comple đen gầy gò,khá là nghiêm cẩn, mỗi lần nói chuyện đều phải gật một cái, nhằm tăng cường ngữkhí, An Tín gọi ông là “đồng hồ bấm giờ”, anh ba mươi thì mặt lạnh tanh, chẳngkhác Dụ Hằng lúc nói năng thận trọng là bao, An Tín quy anh ta vào loại “mặt đơ”,sôi nổi nhất chính là cậu trai trẻ hai mươi kia rồi, cũng chính là cậu nhóc xỏkhuyên mua trà sữa đu đủ hồi sáng.

Nguyễn Hoành đại diện Tam Khai nói lời hoan nghênh. AnTín chăm chú lắng nghe, cẩn thận dịch lại từng câu, trong quá trình cô diễn đạtlại, có cảm giác ba đại diện phía Hàn Quốc bên dưới ít nhiều nghe hiểu tiếngTrung, bởi khi Nguyễn Hoành nhắc đến những từ quan trọng như “thi đấu điện tử”,“khai thác game Online”, “đại diện hình ảnh”, họ đều gật đầu, chỉ bác “đồng hồbáo giờ” kia gật khá là đúng lúc thôi.

Đôi bên bắt tay luôn vào bàn bạc nghiệp vụ. NguyễnHoành dùng PPT trình bày những thành tích nổi bật của Tam Khai trong ba năm gầnđây, thể hiện hoàn toàn có thể đảm nhận công việc mà phía Hàn Quốc giao phó.Anh “mặt đơ” từ đầu đến cuối chỉ khoanh sữa đu đủ hồi sáng.

Nguyễn Hoành đại diện Tam Khai nói lời hoan nghênh. AnTín chăm chú lắng nghe, cẩn thận dịch lại từng câu, trong quá trình cô diễn đạtlại, có cảm giác ba đại diện phía Hàn Quốc bên dưới ít nhiều nghe hiểu tiếngTrung, bởi khi Nguyễn Hoành nhắc đến những từ quan trọng như “thi đấu điện tử”,“khai thác game Online”, “đại diện hình ảnh”, họ đều gật đầu, chỉ bác “đồng hồbáo giờ” kia gật khá là đúng lúc thôi.

Đôi bên bắt tay luôn vào bàn bạc nghiệp vụ. NguyễnHoành dùng PPT trình bày những thành tích nổi bật của Tam Khai trong ba năm gầnđây, thể hiện hoàn toàn có thể đảm nhận công việc mà phía Hàn Quốc giao phó.Anh “mặt đơ” từ đầu đến cuối chỉ khoanh tay lắng nghe, lúc gần kết thúc bấtthình lình hỏi một câu: “Ngài Dụ Hằng của Qúy công ty không đến sao?”

An Tín thót cả tim, biết thừa anh ta đang nói gì.Những đồng nghiệp khác đưa mắt nhìn nhau, Nguyễn Hoành lại vô cùng bình tĩnh,anh “mặt đơ” nhướn mày hỏi lại lần nữa, An Tín triển khai nụ cười tám răng tiêuchuẩn, đáp: “Rất xin lỗi ngài, ngài Phác, Dụ tổng sức khỏe không được tốt, lúcsáng đã gọi điện nói anh ấy đang trong bệnh viện”.

“Thật là đáng tiếc. Tôi vì ngưỡng mộ tiếng tăm nên đếnthăm”. Ngài Phác “mặt đơ” ôm cánh tay trước sau không buông, tư thế ung dungrập khuôn không thay đổi Nguyễn Hoành nhìn An Tín, An Tín bảo đội mỹ nữ tiếpkhách nhất loạt thay cà phê cho phía bạn, nhân khoảng thời gian trống mớinghiêng người giải thích cho Nguyễn Hoành:

“Ngài Phác muốn nói tới cuộc thi thành tích điệntử ba năm trước. Khi ấy tôi đang du học ở Hàn Quốc, Dụ tổng đưa ra game Online“Thiên Ngoại Phong Thần”, lẩy giải thưởng thông quan kích thích game thủ tiêutiền, trong năm đó đánh bại game chiến đấu hàng đầu “Đột kích” của tập đoàn HànQuốc, giành giải thưởng giá trị tông hợp của ngành thi đấu điện tử Châu Ẵ, lầnnày họ nhắc tới game Online nhãn hiệu lâu đời, lại mang theo dự án game mớiđến, nhất định là muốn ngấm ngầm khảo nghiệm Tam Khai, bởi chúng ta chẳng phảilà nhãn hiệu hàng đầu mà tổng bộ đưa ra sao? Nói cách khác, chúng ta bắt buộcphải dùng thực lực chứng minh rằng mình có thể khai tốt thị trường Hàn Quốc, cóthể họ mới nhượng quyền lại cho chúng ta”.

“Chứng minh thế nào?” Nguyễn Hoành hỏi vào trọng điểm.cuộc thi thành tích điện tử ba năm trước. Khi ấy tôi đang du học ở Hàn Quốc, Dụtổng đưa ra game Online “Thiên Ngoại Phong Thần”, lẩy giải thưởng thông quankích thích game thủ tiêu tiền, trong năm đó đánh bại game chiến đấu hàng đầu“Đột kích” của tập đoàn Hàn Quốc, giành giải thưởng giá trị tông hợp của ngànhthi đấu điện tử Châu Ẵ, lần này họ nhắc tới game Online nhãn hiệu lâu đời, lạimang theo dự án game mới đến, nhất định là muốn ngấm ngầm khảo nghiệm Tam Khai,bởi chúng ta chẳng phải là nhãn hiệu hàng đầu mà tổng bộ đưa ra sao? Nói cáchkhác, chúng ta bắt buộc phải dùng thực lực chứng minh rằng mình có thể khai tốtthị trường Hàn Quốc, có thể họ mới nhượng quyền lại cho chúng ta”.

“Chứng minh thế nào?” Nguyễn Hoành hỏi vào trọngđiểm.An Tín bình tĩnh đánh giá ba người đối diện: “Đánh bại từng người một. Từthủ hạ của ba vị đại diện này, khiến họ phải tâm phục khẩu phục”.

Sau khi tan họp, Nguyễn Hoành đưa đoàn khảo sát rangoài dùng cơm, cậu nhóc xỏ khuyên bỗng chạy lại, đâm sầm vào An Tín đang ômgiấy tờ. “Ui da cô ậ, cô còn tiền lẻ không? cho tôi mượn ít đi, cà phê chô côkhó uổng quá, tôi thích uổng trà sữa đu đủ”.

An Tín ngẩn ra một lúc, tìm khắp mọi nơi, đưa ra. “Cậucầm cả đi, không cần trả lại”.

Chiều, Nguyễn Hoành dặn dò An Tín mấy chuyện, nói vớicô lần này đến là tập đoàn gia đình, Đông Tinh phái họ đến khảo sát hiểu biếtcủa Tam Khai đối với thi đấu điện tử, người quyết định thực sự là ngài Phác“mặt đơ” ba mươi tuổi kia, cũng chính là anh trai của cậu tiểu Phác xỏ khuyêntai.

An Tín hiểu ý nói: “Vậy để tôi đi đón Dụ tổng, ngàiPhác kia khoanh tay nguyên cả ngày trời, e là phải thấy người anh ta mới chịubuông ra mất”.

Nguyễn Hoành gật đầu: “Phiền cô rồi”.

An Tín đi được vài bước lại quay đầu lại: “Giám đốcNguyễn, tháng trước tôi giành giải trong dịp kỷ niệm thành lập công ty, anhcũng nên thực hiện lời hứa đi thôi”.

Anh cười gượng gạo: “Tôi đồng ý với cô, cùng TiểuThiện bắt đầu lại từ đầu”.

Cô thỏa mãn nhắm bệnh viện thẳng tiến.

Dụ Hằng ngồi trong phòng truyền dịch tầng hai bật đènđọc báo, quần áo gọn gàng sạch sẽ. Canh bên tay đặt một cốc giấy, hơi nóng thấmra ngoài, nhìn theo đường nét nhìn nghiêng thân người, cốc giấy kia còn nónghơn anh một chút.

“Dụ tổng”. An Tín bước đến cạnh anh, khẽ gọi.

Dụ Hằng nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên, đôi mắt đenthoáng bừng lên, cả thân người như được gió xuân làm tan băng giá, sinh độnghẳn lên. “Muốn anh qua đó?” Anh cười nói, như hiểu hết mọi chuyện.

Cô lựa những vấn đề chính nói qua một lượt, ánh mắtanh cứ dừng lại mãi trên mái tóc là lượt của cô, nhìn đển độ cô thấy mất tựnhiên.

"Anh vẫn khỏe chứ?" An Tín cúi người hỏi han,cô lo lắng vì đúng lúc đặc biệt thế này, anh lại bị dị ứng.

Dụ Hằng nhân cơ hội giơ tay vuốt buốt mái tóc xoăn đãdài ra chút ít của cô: "Thế này anh không quen lắm".

Cô đứng thẳng người dậy, quay sang nhìn từng giọt dungdịch tí tách chảy, đợi túi dung dịch cạn tới đáy.

Trong yên lặng, anh khẽ nói: "Em không muốn biếtvì sao anh lại ở đây à?"

Cô không đáp.

Dụ Hằng thở dài rất khẽ, cụt hứng ngồi dựa vào ghếsofa, An Tín cụp mắt liếc sang, qua mái tóc cắt ngắn gọn gàng của anh, và đôimôi mím thành đường con rõ ràng.

Vẫn may, còn chưa toát mồ hôi. Điều đó chứng tỏ khôngphải là bị dị ứng.

Dụ Hằng quay sang nhìn cạnh người, giơ tay về phía AnTín, An Tín theo phản xạ lùi lại một bước.

Tay anh cứng đờ dừng lại giữa không trung "Emthấy rồi đó, em giờ đang rất ghét anh, không đơn giản là sợ làm anh dị ứng nữarồi. Anh tìm đủ lý do hẹn em ra ngoài, em đều thoái thác là bận việc, đến TiểuThiện muốn em làm thư đồng em cũng từ chối, khi ấy anh đã nghĩ, có phải vì emtừng bị anh chặn ở ngoài cửa, nên ngại không đến nhà anh nữa, cho nên mới épanh như thế. Sau anh mới nhận ra, không phải là em ngại, mà là đã tính bỏ rơianh thật rồi".

Cô khó khăn mở miệng: "Không phải nhưvậy..."

"Vậy thì là như thế nào, An Tín?" Dụ Hằngbỗng nhiên quờ tay ra, kéo cô vào lòng, dùng một tay siết chặt lấy eo cô. Côđịnh vùng ra thì thấy túi dịch đang truyền chao đảo muốn đổ, đành bất lực đứngyên.

"Anh biết em sẽ không đến gặp anh, cho nên anhchủ động đến viện, đợi tới lúc em cần anh, như thế em sẽ tự tìm đến". Anhngả đầu vào ngực cô, kề sát sạt, như sợ cô đột ngột tan biến mất.

An Tín lúng túng giơ cao cánh tay, cất tiếng ho:"Sếp à, anh có thể buông em ra không? Em thấy ngứa quá đi mất".

Lúc hai người từ viện tới khu nghỉ dưỡng đã là 7 giờ40 phút, trong thời gian Dụ Hằng yêu cầu về nhà thay quần áo, An Tín ở lạitrong xe, quả nhiên không theo đuôi vào cửa. Dụ Hằng trong bộ dạng tươi mới trởlại xe, An Tín đã trở lại vẻ tự nhiên thường ngày.

"Anh đã hết sốt chưa?"

"Không có gì nghiêm trọng". Anh đáp ngắngọn, "Yên tâm, không phải là dị ứng".

Đến khu nghỉ dưỡng, đỗ xe xong xuôi, Dụ hằng bỗng lấytay phải giữ đầu An Tín, cánh tay trái lấy sức ôm chặt eo cô, ép cô vào thànhxe. An Tín nhất thời bấn loạn, chân váy bó trên người không tiện vùng vẫy, cóđiều anh không làm gì cả, chỉ cứ thế ôm cô, lấy trán mình cọ vào trán cô,truyền sang mùi hương bạc hà dìu dịu tắm xong còn vương lại và hơi ấm của cáiđầu ngây ngất sốt, rồi trầm giọng: "An Tín, bảo vệ trong nhà anh đều thaycả rồi, em vẫn không chịu vào sao".

An Tín bất chợt sát lại gần, mặt đỏ trắng lẫn lộn,thần sắc vô cùng bối rối. Cô khó khăn lắm mới cất được tiếng: "Khôngcần...", anh đã buông cô ra, bước trước một bước vào cổng đại sảnh lờ mờánh đèn.

Trong phòng nghỉ, những ai cần có mặt đều đã hội đôngđủ. Ba người đại diện lần lượt chiếm cứ sô-pha, Nguyễn Hoành dè dặt ngồi cùnghọ, An Tín theo sau Dụ Hằng vào hội sofa, cất tiêng giới thiệu trước: "Đâylà ngài Dụ Hằng, là sếp tổng của chúng tôi".

Dụ Hằng cúi người cầm chai Whisky, rót nửa cốc thuỷtính, đầu tiên chạm cốc với Đại Phác: "Thứ lỗi vì muộn thế này mới tớiđược". Anh nói bằng tiếng Hàn, An Tín cũng không còn lạ lẫm nữa. NguyễnHoành đứng dậy, nói: "Sức khỏe anh không tốt, để tôi thay mặt anh".Dụ Hằng vuốt vạt áo vest, mỉm cười: "Để tôi chịu phạt một ly", nóirồi ung dung uống cạn.

Anh vẫy gọi An Tín ngồi xuống sofa đơn canh mình, quaysang, giữ khoảng cách thích hợp với Đại Phác, bắt đầu trò chuyện.

An Tín chăm chú lắng nghe, chú ý đến cánh tay khoanhtròn cuối cùng cũng thả ra, thở phào nhẹ nhõm. Đại Phác với sếp một đôi câuchưa đề cập đến công việc quan trọng, kẻ lâu la là cô nghe mà sốt hết cả ruột.

Hai người họ nhắc đến trượt tuyết ở Chamonix (2) rồicùng mím môi, nở nụ cười vui vẻ. Cách nhìn và sở thích của họ chắc là giốngnhau, An Tín ngộ ra, cô mời Dụ Hằng đến thực sự là quá chính xác.

(2) Pháp.

Nếu không có gì bất ngờ, sếp có lẽ sẽ trị được ĐạiPhác.

Cô yên tâm quay đi, cười với Mr. Kim đang ngồi lặng lẽthưởng thức rựu, Nguyễn Hoành dẫn tiểu Phác đi chơi điện tử, chỉ lo Mr. Kimkhông ai chăm sóc, cô biết phải làm thể nào.

Khi hai người bắt đầu trò chuyện, con người bảo thủnhư Mr. Kim đa phần nói chuyện lịch sử. Ông ta cật lực ca tụng truyền thống tốtđẹp của Đại Hàn Dân Quốc, thể hiện tính ưu việt chủng tộc không gì sánh bằnghệt như ông cậu Mần Chính Xương của An Tín. An Tín nhẫn nại hàn huyên cùng ôngta, cô chủ động kể chuyện của mẹ.

"Mẹ tôi tên Mần Tú Trân, năm 1980 bị quân cảnhgiới nghiêm Gwangju (3) đánh vỡ đầu, hành vỉ có phần mất kiểm soát, ông ngoạiđuổi bà ra khỏi nhà. Bố tôi kết hôn với bà, đưa bà về Trung Quốc, chăm sóc bàsuốt hai mươi năm qua. sếp tổng khu vực Châu Á Thái Binh Dương lần trước tớiDực Thần, ngài Mần chính là cậu tôi".

(3) Một thành phố của Hàn Quốc.

Qủa nhiên, vừa nhắc đến chữ mẹ, vẻ mặt Mr. Kim lập tứcbiến sắc, dường như rất hứng thú với gia cảnh nhà cô. "Cô đang nói đến MầnTú Trân - có phải con gái độc nhất của chủ tịch tiền nhiệm Đông Tĩnh, Mrs.Trân?"

"Đúng vậy".

An Tín ngồi mà run run, cô cố gắng trấn tình lại,không để người khác nhận ra. Nếu không vì đơn hàng này, cô đâu cần mang chuyệnnhà bày ra thế này. Bí mật mẹ là bệnh nhân tâm thần cô và bố đã giấu bao nămrồi.

Một bàn tay ấm áp phủ lên tay cô, như bao bọc che chở.Lòng bàn tay Dụ Hằng rất yên ổn, chỉ áp xuống ba giây là rời ra, lạikhiến cô thôi run rẩy một cách thần kỳ.

Không khí lúc tàn tiệc không tệ như cô tưởng tượng. Dụhằng dẫn dắt màn sau rất khéo. Trước lúc xe riêng đón khách đưa về khách sạn đãđịnh sẵn, Đại Phác còn bắt tay Dụ Hằng, cười nói gì đó.

"Lại đây, anh đưa em về".

An Tín đứng đơm độc một mình trước đại sảnh, Dụ Hằngđón lấy chìa khoá xe, ôn tồn nhìn cô: "Đến đầu đường anh sẽ để emxuống".

Vừa vào trong xe, cô không còn thấy lạnh nữa."Chuyện tối nay..."

"Không sao".

"Chuyện đơn hàng đó..." "Chắc không cóvấn đề gì".

Anh nghiêng người nhìn mặt cô, bật cười: "Khôngcần căng thẳng như thế, dù em có làm gì, cũng có tổng bộ đứng sau hậuthuẫn".

An Tín không biết nói gì, ngoài câu cảm ơn. Dụ Hằnglại nói tiếp: "Nhìn bộ dạng nhăn trán nhíu mày của em kia, lẽ nào là khôngtin anh?"

Vai trò chủ nhà do anh nắm giữ từ đầu đến cuối, cô vộivã đáp: "Không phải, em rất tin tưởng anh, càng tin hơn vào thực lực củatổng bộ".

Dụ Hằng đột ngột phanh xe, dừng dưới bóng cây đangđung đưa ven đường. Không gian trong xe có hạn, biên độ thoái lui của An Tíncũng có hạn, anh còn chưa nghiêng người lại gần, cô đã căng thẳng đến thở dốc,nắm chặt hai nắm tay.

"Anh định làm gì?" Cô lắp ba lắp bắp, ngoảnhmặt đi, ráng chịu luồng hơi thở ra phả vào gáy, đầu đập cái bịch vào cửa kínhxe.

Gương mặt điển trai của anh kề rất gần, như đang quansát phản ứng của cô. Cô càng căng thẳng hơn, anh đột nhiên thu lại cảm giác đènặng ở nửa thân trên.

“Anh hình như đang sốt”. Anh nới lỏng cà vạt, tựa vàoghế.

“Vậy đổi để em lái cho”.

Dụ Hằng không động đậy, dáng vẻ ngửa mặt tựa ghế cựckỳ mệt mỏi, trong xe không một âm thanh, chỉ có ánh sáng mơ hồ ngoài cửa sổ rọivào, tĩnh lặng đến nghẹt thở. An Tín bất an vùng dậy, ngửa tay bấm khóa cửa,anh lại lên tiếng: “Em có tín là anh không có gì với Lan Nhã không?”

Hóa ra anh nghe được đoạn đối thoại tối hôm kỷ niệmthành lập giữa cô và Cash. Nhưng tin hay không thì có ích gì chứ? Cô chỉ có thểđáp: “Đều là chuyện đã qua rồi. Cứ để em lái xe cho”.

“Trả lời anh!”, anh nhấn manh giọng.

Cô dứt khoát có sao nói vậy: “Tin, nhưng đối với emchẳng có ý nghĩa gì cả”.

Anh lặng đi trong giây lát. “Em thật sự không cho anhcơ hội?”

“Chắc anh cũng biết, em rất tôn trọng mẹ em, cũng rấtyêu bà..

“Cho nên em chọn bà, không dám làm bà kích động? Ý emlà - bác gái mới là vấn đề ngăn giữa chúng ta?”

An Tín không biết làm sao mới có thể xua tan ý nghĩquay lại với Dụ Hằng, nhẫn nại giải thích một lúc lâu với anh. Dụ Hằng lanhlùng nhìn cô, như thể nhìn một ông đạo diễn đang dàn dựng câu chuyện cười khôngthể cười nổi. Cô nói đến khô cả miệng, sau đành bỏ cuộc, mở cửa bước ra ngoài.Dụ Hằng đã lường trước từ lâu, vội nắm lấy tay cô, thoáng cái kéo cô trở lại.

“Cho anh chút thời gian, anh sẽ xử lý xong chuyệnnày”. Anh kéo cô vào lòng, làm môi ấm nóng đã áp xuống, manh mẽ quả quyết khôngcho cô có cơ hội vùng thoát.

Cô thẹn đỏ cả mặt, ra sức giãy giụa: “Anh buông ra,anh buông ra, còn không buông là em hét...”

Dụ Hằng bỗng cúi đầu, cắn chặt môi An Tín. Câu nóidang dở của cô lẫn lộn giữa môi và răng, mùi hương mê muội quẩn bên người, phảvào mặt vị mát rượi, cô ngây ngất mất dần cảm giác phương hướng.

Sự trăn trở nồng nhiệt trên môi bỗng trở nên dịu dàng,như thể nhận ra sự mệt mỏi không còn sức kháng cự của cô. Cô bị động yếu đuốitrong vòng tay anh, cảm thấy hổ thẹn vì chính mình bị nụ hôn mê hoặc, không cònnghi ngờ gì nữa, kỹ thuật hôn của anh thành thạo hơn cô, cô chỉ còn nước để mặcchoanh điều khiển.

Dụ Hằng hơi dịch môi ra một chút, An Tín liền cấttiếng gọi mơ hồ: “Không.. .a”, anh lại nhanh chóng cúi đầu, lần này hôn cho côkhông còn sức chống đỡ.

Đến lúc anh buông ra hoàn toàn, cô đã ở vào trạng tháihai môi mọng đỏ không nói nên lời.

An Tín nhân lúc Dụ Hằng quay sang mở cửa xe, co cẳngchạy về hướng đường Tinh Tinh. Nhưng cô quên mất rằng hôm nay mình mặc váy bó,mới chạy được ba, bốn mét, cô đã vấp giầy cao gót, cũng may cô nhanh tay nhanhmắt, bám được vào cái cây canh đó.

Cô vội vàng cởi giầy, cầm trong tay, chuẩn bị chạynước rủt 100 m.Dụ Hằng người cao chân dài, chỉ mấy bước đã chặn trước mặt cô,túm cổ áo khoác ngoài của cô. “Em vội gì chứ, anh đưa em về”.

Cô bị anh nâng lên giữa không trung, như khoác chiếcáo da gấu túi, cúc áo có nguy cơ bung ra. Cô nhìn xuống mắt anh, hốt hoảng kêulên: “Thả em xuống, thả em xuống, em không chạy nữa”.

Dụ Hằng buông lỏng cánh tay, bế ngang người cô, nhồicô vào trong xe, ung dung lái đi, cho đến đầu đường.

“Chúc ngủ ngon, đợi anh quay lại”. Anh nâng cổ áo cô,kéo cả thân hình đang đờ đẫn của cô đến bên miệng hôn một cái, xoa đầu cô cười,rồi xoay người cô lại, đẩy cô đi về phía trước.

Cô cuối cùng cũng tỉnh lại, chạy một mạch.

Thở hồng hộc chuồn vào phòng ngủ, bố gõ cửa mấy cái,nói: “Con gái à, hôm nay cậu Phong Nham kia đến nhà mình, nhờ bố viết cho mộtbức hành thư”.

An Tín vội vàng mở cửa, thò đầu ra hỏi: “Cash đến ạ?Anh ta không sợ mẹ lấy chổi quét anh ta ra khỏi cửa sao?”

Bố cười khà khà: “Phong Nham rất lễ phép nhé, bà xã bỏlại một tách trà rồi đi xem tivi, không quan tâm đến việc của bố và cậu ta”.

An Tín thò cổ ra ngó nghiêng gương mặt quá ư là “đônhậu” của bố, cảnh giác hỏi: “Không phải tên Cash kia lại nói chuyện kỳ quái gìđấy chứ? Lừa bịp được cả bố lẫn mẹ rồi?”

Bố cười hàm ý sâu xa như hồ ly: “Cậu ấy nói thẳng vớibố là muốn theo đuổi con, bố đồng ý rồi”.

Lập tức trong phòng bùng lên tiếng hét thất thanh:“Cái gì cơ?”

Cash xuất hiện ở Tam Khai dấy lên một trận phong ba khônglớn cũng chẳng nhỏ.

An Tín lúc ấy đang cầm báo mẫu đối chiếu với tranhtuyên truyền ở tầng một, Tiểu Thiện kéo kéo tay áo cô nói: “Chị xem kìa, có mộtanh đẹp trai đang đến, cứ nhìn chị cười kia kìa”.

Có bóng người màu nhạt từ ngoài cửa kính bước vào, Phongđại công tử muốn theo đuổi cô nàng tóc xoăn trong tín đồn mấy ngày nay cuốicùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Khóe miệng anh nở nụ cười vô cùng kínkẽ, lại thêm bộ comple màu xám bạc cắt may vừa vặn, một vẻ Yuppie (4) sắc sảokhông che giấu ùa ngay vào mặt người đối diện.

(4) Yuppie: tổ hợp của những từ ừ ongtiếng Anh: Young (trế), Urban (sản phẩm của thành thị), Professional - Pro(cóđẳng cấp), Hippie (thích nổi loạn).

An Tín từng lĩnh giáo sự xấu xa của anh ta, nhìn màcoi như không thấy vẻ hiền lành ngụy tạo của anh, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Cash hào phóng đón nhận ánh mắt dò xét từ tứ phía, đithẳng đến canh An Tín, cười nói: “Sắp hết giờ rồi đúng không? Lát nữa chúng tacùng đi ăn cơm”.

Con người này đúng là tự nhiên như ruồi, An Tín khôngkìm được oán thầm một câu, từ chối đề nghị của anh ta.

“Tôi đợi em”. Cash làm như không nghe thấy, bước đếnngồi vào sofa canh đó, cầm báo đọc, điệu bộ như kiên quyết đưa cô đi ăn trưabằng được.

An Tín quay người đi lên tầng, Tiểu Thiện kéo tay áocô, bất bình nói: “An Tử, chị không thể làm thế được, nhân lúc anh em vắn nhàmà đi yêu đương vụng trộm ”

Do ba hôm nay lan truyền có chàng thế gia côngtử xuất thân phi thường đang theo đuổi An Tín, lại thêm chuyện Cash tháp tùngcô ra ban công hôm kỷ niệm thành lập Dực Thần, hai người không hề trốn tránhquấn lấy nhau, người ngoài nhìn vào, thì họ chỉnh là “thân mật giữa những ngườiyêu nhau”.

Giờ đối diện với ánh mắt chất vấn của Tiểu Thiện, AnTín có trăm cái miệng cũng không biện bạch nổi. Cô chỉ còn nước đánh trốnglảng: “Dụ tổng đi đâu rồi?”

“Australia”. Tiểu Thiện mếu máo, “Chỗ mẹ em ở, anh emvốn toàn từ chối bạn gái mà mợ nhắm cho, làm cho Từ Hy Thái Hậu là mợ long nhanđại nội, thề rằng có chết cũng không qua lại với anh ấy nữa. Nhưng không ngờ lầnnày anh em lại đi tìm bà, em cũng hơi lo hay anh ấy đã chịu thỏa hiệp, trở vềbàn chuyện cưới xin với Từ Hy rồi”.

An Tín nhớ lại câu “Đợi anh về” của anh, cũng chưabiết quyết định ra sao.

Mấy ngày sau đó, Cash không hề né tránh sự có mặt củaTiểu Thiện, triển khai tấn công An Tín bằng sự dịu dàng. An Tín từ chối nhậnhoa hồng, anh ta liền gửi tặng hoa giấy thủy tình đẹp tinh xảo, trang trí phòngviết chữ của cô như là căn phòng kẹo ngọt. Nếu cô từ chối lời mời của anh, anhbèn lấy danh nghĩa cô gửi tặng trà và bánh ngọt tới từng nhân viên nữ của TamKhai, khiến họ nhao nhao theo giặc, nhất loạt chạy sang nói giúp anh.

“An Tử cậu đồng ý đi còn gì nữa, chàng hữu tình thiếpvị giá (5) ,mau trói anh ta lại, sau này ngàỵ ngày có thể sai khiến anh ta đemtrà chiều tới, tiện thể cho chúng tôi hưởng phúc với”.

(5) Chàng có tình cảm, thiếp chưa gả.

An Tín đuổi hết bọn họ ra ngoài.

Tiểu Thiện còn căng thẳng hơn cả cô, chốc chốc lại tớicanh cửa.

An Tín thấy Tiểu Thiện đứng tựa cửa lù lù bất động,thở dài nói: "Tiểu Thiện em không mệt sao? Ngồi xuống uống cốc nước quảnào?"

An Tín hiểu Tiểu Thiện đang lo lắng điều gì, đến ngaybản thân cô cũng không thể tưởng tượng nổi. "Phong Nham hoặc là đầu óc cóvấn đề hoặc là đang đùa giỡn, tuyệt đối không thể là thích chị được, Tiểu Thiệnem yên tâm đi, không cần canh giữ chị kỹ thế đâu".

Tiểu Thiện quay sang chóp miệng: "An Tín sao chịphải coi thường mình thể? Chị rất dễ thương, tính tình lại tốt, đàn ông bìnhthườngđều thích tupe con gái ngoan hiền như chị mà!"

An Tín không thể không cúi đầu nhìn xuống người mình,tìm khắp nơi xem chỗ nào là dễ gần dễ thương như Tiểu Thiện nói, tìm cả nửangày xong đành tuyên bố bỏ cuộc. "Chị có chỗ nào là con gái ngoan hiềnchứ, chị còn trèo tường ngay trước mặt Phong Nham cơ mà".

Tiểu Thiện lao đến như một cơn gió, bắt cô kể lạichuyện trước đó.

An Tín kể lại chuyện hợp tác với Cash dự tiệc, và cảsự săn sóc anh ta dành cho cô. Tiểu Thiện nghe xong trầm ngâm suy nghĩ:"Phong Nham đối xử với chị đúng là không tồi, em thay mặt anh em cảm thấycó nguy cơ".

Bảy giờ tối Cash thành công mời An Tín và Tiểu Thiệncùng đi ăn tối. Trong nhà hàng, anh tỉ mi chu đáo giúp An Tín sắp bộ đồ ăn vàthức uống, nhân tiện cũng khen ngợi Tiểu Thiện xinh đẹp nho nhã lại phóngkhoáng. Tiểu Thiện nghiêng đầu nhìn anh ta gợi chuyện với An Tín, trong mắt ánhlên cái nhìn thận trọng.

Cash quay sang cười: “Cô Nhiếp nhìn tôi thế làm gì?Tôi theo đuổi An Tín là được bác An gật đầu đồng ý hẳn hoi đấy”.

Tiểu Thiện bĩu môi, đánh mắt sang chỗ khác.

Tối về Tiểu Thiện quấn lấy An Tín, không cho cô vềnhà. An Tín không biết làm sao đành nhờ Cash đưa họ đến cổng khu nhà Dụ Hằngtrước, khuyên Tiểu Thiện về tắm rửa rồi đi ngủ.

Tiểu Thiện không nghe, mặc nguyên bộ váy màu trắngnhìn chằm chằm cô, đôi mắt trong veo ngập tràn bi thương.

Cuối cùng An Tín phải đầu hàng, người nhất quyết khôngbước vảo cổng khu nhà Dụ Hằng là cô đành miễn cưỡng vào thư phòng, kể chuyệncho Tiểu Thiện nghe. Tiểu Thiện sống thiếu sự quan tâm, thích mơ mộng viểnvông, còn cô vừa hay nhậm chức bầu bạn kiêm thư đồng, thỏa mãn đủ kiểu hiếu kỳcủa cô chủ nhỏ.

Thứ An Tín đọc đầu tiên trong nhật ký tập tranh vẽ củamình là: “Hôm nay là buổi thứ hai của lớp thiếuniên, tôi vừa tròn mười hai tuổi. Trong lớp cả lớn cả nhỏ tổng cộng có mườingười, các bạn trông đều rất xinh đẹp. Giáo viên mặc đồng phục, trong tay cầmmột quyển sổ điểm danh, lúc gọi đến tôi tôi liền đáp “Có”. Thầy nhìn tôi mộtcái, rồi hỏi “Em là nam hay là nữ?”, tôi méo miệng không vui, bạn bè xung quanhđều phá lên cười. Một nam sinh mắt sáng long lanh nói, “Báo cáo thầy, An Tín lànữ sinh ạ”, sau này tôi mới biết cậu bạn đó tên là Phong Nham, là lớp trưởnglớp chúng tôi. Lớn hơn hết thảy lũ chúng tôi, đã mười sáu tuổi rồi, học hànhbài vở đều xếp thứ nhất, Phong Nham chẳng phải là Cash bây giờ sao? Hóa ra anhta là bạn cùng học trước đây của tôi ư?”

“Chị bây giờ mới nhớ ra anh ta à?” Tiểu Thiện nóigiọng buồn buồn, “Tập tranh vẽ này anh em đã xem qua từ lâu rồi, anh ấy đã biếtchị và Phong Nham có “tình đồng môn” rồi, chị không cần phải tỏ vẻ cố nhớ lạiđâu”.

An Tín nhìn bộ dạng âu sầu của cô bé, đang nghĩ có nênkể cái gì đặc biệt không, thế là buột miệng hỏi luôn: “Vậy em có biết trongcuộc khởi nghĩa Hoàng Hoa Cương (6),người nổ phát súng đầu tiên là ai không? Các đáp án lựa chọn gồm: A. HoàngHưng; B. Tống Giao Chi; c. Tôn Văn; D. La Phúc Tinh”.

(6) Khởi nghĩa Hoàng Hoa Cương diễn ra ởQuảng Châu (Trung Quốc) năm Tân Hợi (1911) nhằm lật đổ nhà Thanh do Trung QuốcĐồng minh hội tiến hành, dưới sự lãnh đạo của Tôn Trung Sơn và Hoàng Hưng.

Tiểu Thiện chớp chớp hàng mi dài, ủ rũ đáp: “Khôngbiết, đổi câu khác đi”.

“Trong cuộc khởi nghĩa Hoàng Hoa Cương, người nổ phátsúng đầu tiên là ai không? Các đáp án lựa chọn gồm: A. Hoàng Hưng; B. Tống GiaoChi; c. Tôn Văn; D. La Phúc Tinh”.

“Trong cuộc khởi nghĩa Hoàng Hoa Cương, người nổ phátsúng đầu tiên là ai không? Các đáp án lựa chọn gồm: A. Hoàng Hưng; B. Tống GiaoChi; c. Tôn Văn; D. La Phúc Tinh”.

Tiểu Thiện bỗng nhảy dựng lên, đuổi đánh An Tín, AnTín cười ha ha nói: “Có phản ứng rồi đúng không, em thế này dẫu sao cũng hơn làủ rũ mặt mày”.

Vì Tiểu Thiện cứ quấn lấy An Tín không để cô đi, AnTín bị ép phải ngủ lại nhà Dụ Hằng. Hai người tắm bồn xà phòng, mặc bộ đồ ngủhoạt hình y chang nhau, mặt đối mặt chơi bài tarot.

Trước khi ngủ, Tiểu Thiện nhắc đi nhắc lại với An Tín:“Phòng ngủ cho khách đều chưa quét dọn, chị vào ngủ ở phòng của anh em vậy, dùsao anh ấy cũng không có nhà”.

An Tín xua tay: “Thế không ổn, không ổn, chị nghỉ tạmtrên sofa là được rồi”.

Tiểu Thiện đột nhiên nổi giận, mắt đỏ hoe: “Chị ghét bỏanh em đúng không?”

An Tín vội vàng hối lỗi: “Được rồi, được rồi, chị ngủlà được chứ gì”.

Nhưng Tiểu Thiện vẫn không chịu buông tha cô, còn quaysang hỏi, vẻ rất tò mò: “An Tử, đáp án của câu hỏi kia rốt cuộc là gì?”

An Tín cười phá lên ha ha: “Đáp án của ba câu đều làA, bởi trong sách của Nhà xuất bản giáo dục có một câu - Hoàng Hưng giơ súnglên trời bắn ba phát, mở màng cuộc khởi nghĩa Hoàng Hoa Cương!”

Tiểu Thiện vơ gối ôm, An Tín lập tức nhảy tót lên gác,chạy tót vào phòng ngủ của Dụ Hằng.

Đây là lần đầu tiên An Tín tiếp xúc gần như thế vớikhông gian riêng của Dụ Hằng. Người đàn ông cô thầm yêu hàng ngày đều đóng bộcomple cắt may vừa vặn, kết hợp với cà vạt màu sắc thích hợp, càng nhìn càngthấy bổ mắt. Cổ áo, tay áo, chất liệu trước nay chưa bao giờ thấy có tỳ vếtnào, không sứt chỉ, không lạc mode, tính tế đến độ hoàn hảo. Giờ tuy anh khôngcó ở đây, cô vẫn cảm nhận được mùi hương quen thuộc lan truyền khắp bốn phươngtám hướng.

Phòng ngủ rất rộng, sàn nhà và gạch lát màu nhạt, làmnền cho chiếc giường to rộng giữa phòng như bậc đế vương. Ga trải gường và gốiđều chọn màu xanh đậm, gần với màu đen, đường kẻ chìm toát lên vẻ nam tính rắnrỏi, như tính khí manh mẽ của chủ nhân.

Bước vào phòng chứa đồ cạnh đó, là tủ đựng quần áo vàgiá giày cùng bộ, lần lượt bày biện áo sơ mi, áo khoác ngoài các màu và giàydép đủ kiểu. Cà vạt và đồng hồ được xếp thành lớp trong các ngăn kéo, vô cùnggọn gàng sạch sẽ, cũng sắp theo bộ. Cô mặc sức ngắm nghía một lượt, chỉ riêngnhững hoa văn mà cô không gọi được tên đã có bảy, tám loại, không thể không âmthầm tặc lưỡi. Trước khi thật sự tiếp xúc với con cháu thế gia, cô trước sauvẫn cho rằng giàu có N đời không phải công tử đào hoa thì cũng là kẻ giá áo tủicơm (7), rất hiếm người chú trọng đến cách ăn mặc của mình.

(7)Vô tích sự.

Hôm nay thì cô nhận ra mình nghĩ sai rồi, chủ nhân củaphòng ngủ trước mắt cô đây không phải, Cash mà cô từng tiếp xúc cũng khôngphải.

Ít nhất bọn họ đều có trình độ.

An Tín cũng biết hành động mở cửa tủ âm tường thiết kếriêng trong phòng chứa đồ là thiếu ý thức, nhưng cô không làm được.

Trong căn phòng ngủ ngập tràn mùi vị đàn ông thế nàysao lại có một Sticker hình cừu dán trên tủ âm tường chứ?

Đập vào mắt cô là một đống tranh màu và áp phích cổtrang NPC, An Tín giở kỹ xem một lượt, nhận ra toàn là những tác phẩm trong banăm qua của cô — từ chiến lược khắc phục khó khăn phát biểu trên báo mạng banăm trước, ảnh đoạt giải của tạp chí điện tử hai năm trước, đến áp phích tuyêntruyền game online sáng tác năm nay, có thể nói, tài liệu thu thập còn chi tiếthơn cả cô.

Phía dưới tủ âm tường để mấy con búp bê đầu xù, cũnglà tác phẩm do cô thiết kế làm tặng phẩm gửi các em nhỏ, đến cừu QQ mà cô thíchcũng có mặt. Cô nhớ mớ lông xù trên đầu cừu QQ chính là phỏng theo kiểu tóc củacô, để COS cho đẹp, cô dán lên toàn những vật liệu đặc chế.

Cừu QQ đội mớ tóc ngắn tương tự như cô, lặng lẽ đứng ởngăn dưới. Của cô là mớ tóc xoăn vểnh màu đen 15cm, của nó là mớ lông mềm màutrắng một cm.

Cùng tình chất, cùng kiểu dáng.

Khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

An Tín ngây ra tại chỗ, mang máng nhớ lại lời Dụ Hằngtừng nói: Nhà anh chi có búp bê, dáng yêu hệt như em vậy, em có muốn đến xemkhông? Cô hỏi là búp bê kiểu gì, anh đáp: Cừu QQ, tóc xoăn xoăn, khi cười còncó hai lúm đồng tiền.

Tối hôm anh đi dạo phố cổ cùng cô, cũng đã nói: Để cótiếng nói chung với em, anh đã phải âm thầm cố gắng rất nhiều, không chỉ chuyệnnày, anh còn thu thập cừu QQ mà em thích, muốn tìm ra điểm chung giữa em vànó...

Cừu QQ mà anh nói, nhất định chính là đây.

An Tín ngây ra hồi lâu, mới hoàn hồn lục tìm trongđống sách vở còn lại. Qủa nhiên, cô lôi ra mấy cuốn tạp chí, nội dung đều làchuyên giảng giải làm thế nào để khắc phục chứng dị ứng và bệnh tâm lý. Nóicách khác, Dụ Hằng một mặt phải tránh gặp cô, một mặt lại ở nhà thử nghiệm ởcùng với cừu tóc xoăn, cố gắng khắc phục triệu chứng dị ứng...

Anh rốt cuộc là người thế nào vậy?

An Tín hét lên một tiếng, lao lên giường, vùi đầutrong chăn, lăn qua lăn lại. Sau khi đếm đến mấy trăm con cừu, cô buộc mìnhchìm vào giấc ngủ. Rạng sáng, cô mơ mơ màng màng cảm giác có một tia sáng yếuớt rọi lên giường, không giống ánh trăng mọi khi, đề phòng bất trắc, cô ráng mởmắt.

Hóa ra là đèn sàn canh sofa bật sáng, tỏa ra ánh sángdìu dịu, thêm cả Dụ Hằng đang ngồi trên sofa, cúi đầu cầm một cuốn tạp chí, máitóc đen nhánh làm nổi bật nước da trẳng trẻo được quầng sáng bao phủ, trông vôcùng thanh cao sang trọng.

An Tín ngồi vùng dậy, dụi dụi mắt: “Em đang mơ haysao?”

Dụ Hằng ngẳng đầu lên, cười hiền: “Hy vọng không làmem sợ”.

Cô thật sự đã thót cả tim, chỉ thiểu nước chân trầntìm đường trốn chạy. Cô mặc bộ đồ ngủ chả ra làm sao trong nhà bạn trai cũ, cònchẳng ra thể thống gì ngủ trên giường của anh, cô tìm mãi không ra từ ngữ nàođể diễn tả tình cảnh khó khăn lúc này.

Dụ Hằng buông tờ tạp chí, chầm chậm bước tới ngồixuống bên canh giường, dẹp yên những lo lắng trong cô. Anh nói với cô: “Hôm quaTiểu Thiện gọi điện bảo anh có người theo đuổi em, còn nhận được sự ủng hộ củabác trai, tên người được chấm là Phong Nham, tướng mạo, nói năng đều xếp hạngnhất, anh nghe mà sốt ruột, đáp máy bay cả đêm về nước, nhưng không ngờ em lạiđang ngủ trên giường của anh”.

An Tín nóng lòng muốn giải thích. Anh bấu bấu má cô,cười nói: “Không cần nói nữa, anh đã đoán ra cả rồi”.

Nhưng cô đúng là có điều muốn nói mà!

Đau bị anh bấu đỏ cả mặt, cô vẫn ra sức cứu vãn thểdiện của mình, cách ra một khoảng mới mở miệng: “Anh em anh hiểu lầm rồi, bố emchưa chấm ai hết. Kể cả ông có chấm ai rồi đi nữa, em cũng chưa chắc đã đồngý”.

An Tín thấy thần sắc Dụ Hằng biến đổi trong chớp mắt,như kẻ lữ khách mệt nhoài bỗng tìm thấy ốc đảo, niềm vui sướng ấy thật khó nóibằng lời. Anh căn bản không tỏ ra mình vui, mà lôi cô từ trong chăn ra, ôm chặttrước ngực.

An Tín vô cùng xấu hổ: “Cái đó, em thở không ra hơirồi này”

Nhưng bờ ngực rắn chắc vẫn rắn chắc, nhịp tím truyềnlại vẫn đập rộn ràng, trong màn đêm tình mịch, từng nhịp từng nhịp cô nghe rấtrõ.

Cánh tay cô bị siết chặt muốn chết, thật sự không cựaquậy được, “Này, anh không ngủ sao?”

“Chênh lệch múi giờ còn chưa điều chỉnh lại”.

“Nhưng mà, em còn phải ngủ chứ!”

“Anh ngắm em ngủ”.

Cô không kìm được lẩm bẩm: “Thế thì làm sao mà em ngủđược”.

Một sức manh truyền đến, cô đã bị Dụ Hằng điều khiển,bị kéo vào lòng anh, ngồi lên đủi

“Yên nào, để anh ôm em một lát”. Dụ Hằng nói nhưthường ngày, vận dụng chỉnh sách mềm mỏng thường dùng - dỗ cô vào lòng khôngcho cử động, rồi ôm chặt không buông, sau cùng là hôn cho cô không sao trốnchạy nổi.

An Tín đột nhiên tình ngộ ra, biết rằng qua hết lầnnày đến lần khác tai áp má kề, trái tím cô lại đăm chìm rồi.

Cô vừa ngáp vừa nói: “Anh đi Australia làm gì vậy?”

“Mời mẹ về nước thăm bố mẹ em”.

Cơn gà gật của An Tín tiêu tan quá nửa: “Anh gọi mẹanh về? Bà chẳng phải là Từ Hy Thái Hậu sao? Sao phải nghe lời anh? Còn nữa,tình trạng mẹ em rất không ổn định, nếu để bà biết người đến nhà là mẹ anh,không biết bà có đuổi mẹ anh ra khỏi cửa không nữa?”

Dụ Hằng cúi đầu thơm lên má cô: “Đừng sợ, anh đã lođâu vào đấy hết cả rồi”.

Thòi gian sau đó cô vẫn thấy lo lo, gắng gượng khôngngủ gật, tự nhiên cũng lơ là hành động nắn nắn vuốt vuốt của Dụ Hằng. Đợi đếnlúc cô nhận ra anh như đang nghịch một con búp bê bằng nhung, cô lập tức đậptay anh ra, lời lẽ đanh thép nói: “Em đâu phải tượng gỗ, anh tưởng anh nắn ngóntay em thì không đau sao?”

“Vậy anh dịu dàng một chút là được chứ gì?” Anh ngướcđôi mắt đen huyền lên, dửng dưng nói.

“Cái gì?”

Liền sau đó, một làn môi ấm áp sáp lại gần, hôn lênxương quai xanh của cô, một mùi bạc hà mới gột rửa xộc vào mũi cô, khiến côkinh ngạc ngửa cổ, cũng để anh thừa cơ lợi dụng, đôi môi mềm mại men theo gươngmặt leo lên trên.

An Tín tay chân tê dại, bị hôn đến mức không thốt nênlời.

Dụ Hằng thi triển sức lực khi manh mẽ lúc nhẹ nhàng,trăn trở xâm chiếm đôi môi rồi lần dần xuống cổ áo, xuống dưới nữa, đã tới cấmđịa nguy hiểm rồi.

Cô run lẩy bẩy, lấy hết sức vùng thoát khỏi vòng tayanh.

“Ngủ thôi”. Anh cúi người hôn cô một cái rõ kêu, đắpchăn cho cô, “Anh qua phòng bên cạnh”

Hôm sau là một ngày đẹp trời, tiếng chùn líu lo vọngvào rèm cửa sổ sát đất, làm nổi bật sự yên tình tự nhiên. An Tín mở mắt, thoảimái vươn vai một cái, để ý tới một chiếc hộp bọc màu xanh nhạt đặt trên ghếsofa.

Theo thông lệ mà nói, có lẽ là tác phong lấy lòng côcủa Dụ Hằng, toàn tặng quần áo với quà tặng kawaii (8),làm cho đứa trẻ chưa lớnhết là cô muốn từ chối cũng không từ chối nổi.

(8) Tiếng Nhật.

Đánh răng rửa mặt xong, cô thay bộ váy liền may thêuvà áo khoác ngắn trong hộp, không thể không nở nụ cười. Cô gái trong gương haimắt sáng ngời, tóc ngắn vểnh vểnh, cộng với bộ quần áo trên người, tăng thêmbao phần tươi mới đáng yêu. Nhưng cô lại chợt nghĩ ra quần lót trong đó cũng làcủa Dụ Hằng chọn, miệng lại cong lên “Đàn ông biến thái, lại còn biết size củamình nữa, chẳng lẽ hỏi bố về “Nội Tại Mỹ” (9)của mình ?”

(9) Vẻ đẹp bên trong, ở đây ỷ chỉ nội y.

Thấy vẫn còn sớm, cô men theo bãi cỏ, hồ nhân tạo phíangoài khu nhà chầm chậm dạo bước, còn đứng trong vườn hoa làm bài thể dục chotrẻ con.

Lúc An Tín bước vào cửa, trong phòng ăn với màu trắnglà gam màu chủ đạo chỉ có mình Dụ Hằng, không gian khoáng đạt không một chút ồnào. Trên bàn ăn bày đồ ăn sáng kiểu Âu, màu sắc tươi sáng, mùi thơm nức. Côlướt nhìn qua, trong lòng có chút không vui.

“Sao vậy?” Dụ Hằng ngồi trên ghế đầu bàn ăn nhướn màyhỏi cô.

An Tín đảo qua đảo lại mắt nhìn anh. Hôm nay Dụ Hằngmặc bộ đồ thương vụ màu cà phê, vừa làm nổi bật vẻ đàn ông lão luyện, hợp thòi,lại khoe được dung mạo mỹ miều của “chú đẹp trai”. Cô cười hề hề bước lại gầnnói: “Đại thúc hôm nay rất chi là quyến rũ”.

Dụ Hằng cười đón nhận lời ninh hót của cô, nghiêngngười giúp cô kéo ghế ngồi bên tay trái, hờ hững nói: “Có gì cứ nói”.

An Tín mặt tươi cười, dè dặt hỏi: “Dụ Hằng, đừng đểbác gái đến nhà em được không? ” “Không được, anh cất công về sớm mấy hôm,chính là để xử lý xong việc của em”.

“Nhưng em có việc gì đâu chứ.. ”

“Có”. Dụ Hằng cực kỳ nghiêm túc quay mặt sang, “Anhmuốn đính hôn với em”. Ánh mắt anh kiên định hệt như khóe môi mím chặt, An Tínhiểu chuyện này không thể thay đổi được nữa rồi.

“Nhưng mà...”

“Ăn sáng”. Anh đẩy bánh mì pho mát và nước ép lê tớitrước mặt cô.

“Nhưng...”

“Thực bất ngôn tầm bất ngữ” (10). Anh đẩy nước quảtới.

(10) Khiăn, khi ngủ thì không nói chuyên.

An Tín không thèm đếm xia: “Em không thích bánh mì, emkhông thích nước quả, em muốn uống tào phớ (*) ăn bánh trứng chiên!”

(*)Tào phớ (hay còn gọilà phớ, tào phở, tàu hủ, đậu hủ nước đường, đậuhoa, đậu pha) được làm từ đậu tương

Đúng lúc cô quản gia bưng bánh xốp vừa ra lò lên, nghethấy An Tín gào thét, lúng túng nhìn Dụ Hằng: “Ngài Dụ, tôi đi làm bánh chiênngay đây, nhưng tào phớ thì tôi không biết...”

Dụ Hằng đứng dậy ra hiệu cho bà: “Không sao, để tôi xửlý”.

Cô quản gia cuống quýt đi ra.

An Tín trợn mắt nhìn Dụ Hằng: “Sao hả? Em là người nhưthế đấy, thấy chướng mắt không?”

Dụ Hằng không nói không rằng, xúc súp ngô đưa tới tậnmiệng cô.

“Tào phớ!”

Anh thừa cơ nhét thìa vào miệng cô, thử nói lý với cô:“Đây là bữa sáng phối hơp dinh dưỡng, ăn đều đặn hàng ngày rất tốt cho em”.

Cô ậm ừ: “Tào phớ, tào phớ’

“Tào - tào 4 phớ - phớ!”

“Được rồi, em muốn uống của nhà nào?”

Cái đầu quay đầu của An Tín cuối cùng cũng xoay lại,cô ngạc nhiên mừng rõ reo lên: “Cửa hàng đậu Trương Ký đầu phố, cám ơn”.

Dụ Hằng lái xe nửa tiếng đồng hồ quay về, lấy tronghộp giữ nhiệt ra tào phớ nóng hổi, ngăn dưới còn có cả bánh trứng chiên vàngruộm. Anh cũng chẳng có ý kiến gì với thứ đồ ăn sáng đường phố kiểu này, chỉ làcó phân bó tay bất lực. An Tín lao ngay đến, bê bát uống sạch chỗ chao mềm mịnthơm non, rồi quay sang cuộn bánh, cầm trong tay cứ thế là cắn: “Em ăn xongrồi, đi làm thôi!”

Cô theo thói quen cất tiếng chào rồi bước ra ngoài,anh mới biết cô ở nhà họ An đều thế cả.

“Hôm nay không phải đi làm, anh xin nghi hộ em rồi”.Anh tóm lấy cổ áo cô, kéo cô vào lòng, khẽ nói, “Lại đây, để anh luyện tập mộtchút”.

An Tín như bị sét đánh: “Anh định làm trò gì”

Dụ Hằng vỗ một cái vào gáy cô: “Em nghĩ đi đâu thế? Ýanh là giúp em gội đầu”.

Trong lúc kéo cô vào nhà tắm, anh giải thích với cô:trước mắt triệu chứng dị ứng của anh đã được khống chế hiệu quả, ít nhất thì vềmặt tâm lý anh đã không còn căng thẳng nữa, hơn nữa anh phát hiện nếu đổi loạidầu gội đầu cho cô, anh sẽ không còn nhiều phản ứng khó chịu nữa.

"Đây đúng là tin tốt lành nha!" An Tín vuisướng nhảy cẫng lên.

Dụ Hằng cười véo má cô: "Cho nên mới nói chúng taphải năng thử nghiệm hơn".

Quá trình gội đầu có phần nhàm chán. Dụ Hằng ấn đầu AnTín xuống, đổ một thứ dầu gội đầu rất thơm, vò trên mớ tóc xoăn của cô. Lúc đầuthì không sao, nhưng mấu chốt ở chỗ mười đầu ngón tay anh như đang vê vắt mì,sau lại ấn hết chỗ này đến chỗ khác. "Có đau không?", anh cẩn thậnhỏi. An Tín gần như bị anh ấn cho nằm bò ra bồn rửa mặt, kêu oai oái: "Anhnhanh tay lên chút được không, đầu em chứ có phải quả dưa hấu đâu".

Trải qua hình phạt tàn khốc kéo dài mười bảy phút đồnghồ, Dụ Hằng cuối cùng cũng hoàn thành công trình vĩ đại. Anh với khăn bông toquấn đầu An Tín, cần thận lau nước cho cô. "Rất thơm, chóp mũi hồng hồng,giống con cún con". Anh cười nói.

An Tín đầu tóc bù xù đứng trong vòng tay anh, khôngmấy thiện cảm nói: "Bây giờ em đi được chưa?"

Anh bấu rồi lại bấu, véo rồi lại véo má cô:"Không được, em phải ở chỗ anh một ngày".

"Tại sao chứ!" Cô hét lên.

Hai tay anh kẹp lại, ép môi cô thành mỏ con vịt:"Bởi phải dành thời gian cho hai bà mẹ gặp nhau, em về sẽ gây thêm rắcrối".

Kháng nghị lập tức vô hiệu.

Dụ Hằng dắt tay An Tín, dẫn cô tản bộ ven hồ, khôngkhí trong lành, cảnh sắc tươi đẹp, anh như đang tận hưởng mọi thứ xung quanh.An Tín bị dắt tay, thi thoảng gặp hòn đá nhỏ, lại lao lên đá một phát, tủm mộttiếng phá tang vẻ tĩnh mịch trên mặt hồ.

Anh kéo thân người chộn rộn không yên của cô lại, bấtlực nói: "Em thấy buồn chán thế sao, muốn làm gì hả?"

Mắt cô sáng rực, còn bất giác liếm liếm môi: "Khuvui chơi thiếu nhi được không?"

Sát giờ xuất phát, An Tín lôi bình nước hình cừu trongba lô ra, làm dáng lại định đeo lên người. Dụ Hằng vốn đứng bên khoanh tay chờđợi, vừa thấy thế, lập tức giơ tay ngăn cô lại: "Không được đeo".

"Tại sao chứ!" Cô lại hét lên.

"Như con búp bê ấy".

"Chú à, cháu vốn đã nhỏ tuổi hơn chú mà!"

"Nhưng cũng không được trẻ con hoá như thế".Anh bỗng nghiêng người sáp lại gần cô, rót vào tai cô một hơi ấm nóng mê hoặc,cùng với làn môi mềm quyến luyến của anh. "Hay là để anh dạy em, làm thếnào để trở thành người phụ nữ trưởng thành ."

Cô không phản kháng đỏ bừng mặt, nghĩ bụng, trước đâychẳng phải đều là em trêu chọc anh sao? Sao giờ lại đảo lộn hết thế này?

An Tín đột nhiên hét lên, nhảy tót lên người Dụ Hằng,chân tay co quắp quàng vào cổ với eo anh. Dụ Hằng khẽ cười, choàng tay ôm eocô, cúi đầu hôn tóc cô. Cô quản gia nghe tiếng hét vội vội vàng vàng chạy ra,nhìn thấy tạo hình gấu túi ôm cây đung đưa của họ, không khỏi trợn tròn haimắt.

An Tín cuống cuồng đứng ngay người lại, Dụ hằng thìvẫn tỉnh bơ, xoa xoa đầu cô nói: "Anh rất vui khi em tự nguyện chủ độngtiếp cận anh, nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều rồi".

Cô quản gia lúng túng khẽ cúi chào rồi đi khỏi.

Dụ Hằng đưa An Tín đi chơi, sau khi đến khu vui choi,Dụ Hằng không từ chối đề nghị cùa cô, cùng cô lên vòng đu quay, bù đắp cho cảmgiác nuối tiếc trong chuyển đi chơi

Giữa gió trời lồng lộng cô ôm chặt cổ anh, hét toánglên:"Những gì anh nói lần trước có thật không?"

"Câu nào?"

"Câu nói lúc ôm em trên cầu í".

Anh rất lâu không đáp, đúng lúc cô nôn nóng cắn vào máanh, anh mới thốt ra hai chữ: "Đồ ngốc".

Hai người vui vẻ hẹn hò suốt cả ngày, Dụ Hằng cùng AnTín dạo chơi trong vườn cổ tích, ngồi xích đu, xem phim, ăn KFC. Anh từ đầu đếncuối nhìn cô cười dịu dàng, tính khí dễ chịu ấy khiến cô như rơi vào hũ mật.Trong tiệm đồ ăn nhanh, Tiểu Thiện mất tích từ sáng sớm đột nhiên xuất hiện,ngồi dựa sát sát bên An Tín, miệng tình bơ như không có chuyện gì xảy ra nói:"Anh, tối qua anh bảo mợ xuống tầng một ngủ, làm bà tức gần chết".

An Tín ngoạm một miếng ham-bơ-gơ, dỏng tai lên hóngchuyện của anh em họ.

Dụ Hằng giơ tay, đẩy cái đầu càng lúc càng xán lại gầncủa Tiểu Thiện ra, trục xuất cô nàng cách xa An Tín 10cm. “ừm”.

Tiểu Thiện cười hề hề ôm chặt cổ An Tín, giọng ngọtnhư mía lùi: “Ca ca quả nhiên là lo lắng cho chị An tóc xoăn của chúng ta, emcòn tưởng anh chỉ cách ly mợ, không để bà hất hàm sai khiến chị An tóc xoăn,không ngờ đến em cũng không được lại gần. Có điều, nói đi thì cũng phải nóilại, ai bảo chị An tóc xoăn của chúng ta đáng yêu đến thế cơ chứ? Bất kể là aitrông thấy, đều không kìm được muốn bấu một cái”. Nói xong, cô nàng liền giơLộc Sơn chi trảo (12) ra.

(12) Móngvuốt Lộc Sơn: Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn nhận An Lộc Sơn làm con nuôi đểtiện gian díu. Một hôm An Lộc Sơn để lại vết xước trên cặp nhũ hoa của Quý Phi,Quý Phi sợ bị Lý Long Cơ (Đường Hưyền Tông) phát hiện, mới làm cái yếm bằng gấmche trước ngực. Đậy là nguồn gốc áo ngực, “Lộc Sơn chi trảo ” cũng từ đó mà ra.

Dụ Hằng rút một tấm khăn giấy, ấn vào tay Tiểu Thiện,lừ mắt cảnh cáo.

An Tín nhai sồn sột lá xà lách, quay sang nhìn họ. DụHằng cách ly Tiểu Thiện xong xuôi, đột nhiên quay sang bên canh tằng hắng:“Nguyễn Hoành”.

Giọng điệu anh có phần lanh lùng, lại là lần đầu gọicả họ lẫn tên Nguyễn Hoành. An Tín mồm chữ o, nhìn cấp trên Nguyễn Hoành thậtsự xuất hiện trước mắt như kỳ tích, mỉm cười chào hỏi họ.

Nguyễn Hoành vừa xuất hiện, Tiểu Thiện liền thu móngvuốt lại, cúi đầu nhấm nháp Coca, vẻ mất tự nhiên.

An Tín để ý thấy Nguyễn Hoành không ngồi xuống canh DụHằng, mà kéo thêm ghế tới canh bàn.

Không khí giữa các sếp lập tức khác hẳn, cô thở dài,đồng thời nhìn Tiểu Thiện bày trò khoe khoang.

“Tôi đưa An Tín tới ăn cơm, còn hai người?” Dụ Hằngkéo cổ tay cô, lôi cô sang chỗ cạnh mình, lãnh đạm hỏi Nguyễn Hoành.

Cô giơ tay: “Em biết, bọn họ đang ngấm ngầm yêu đương,còn là do em tác hợp nữa”. Rồi hạ tay xuống níu tay anh: “Không được phản đối”.

Tiểu Thiện cột lại mái tóc dài chấm vai, bĩu môi khángnghị thái độ lanh nhạt không nói gì của ông anh trai, bèn kể chuyện cười thayđổi không khỉ.

Ra khỏi tiệm đồ ăn nhanh, Dụ Hằng đưa An Tín về khunhà anh nghỉ ngơi, thắt xong dây an toàn cho cô, trước khi cho xe chạy anh nói:“Em không phản kháng sao?”

“Gì cơ?” An Tín đang bận nhai kẹo cao su mà Tiểu Thiệncho, phùng miệng thổi bong bóng.

“Không được để người khác nhéo má em, anh rất khôngthích” . Anh u ám nói.

“Nhưng anh cũng nhéo má em còn gì!”

“Anh khác”

“Tốt nhất nhân cơ hội này anh nói rõ luôn . ”

An Tín nhìn bộ mặt xám xịt của Dụ Hằng, dịch người vềphía cửa sổ, nuốt nước bọt, suýt thì nuốt luôn cả kẹo cao su trong miệng. “Gìcơ...”

“Toàn thân tứ chi không được tiếp xúc với người khác,thấy Nguyễn Chính Nam hay Phong Nham phải chủ động tránh xa, không được đểngười khác vuốt tóc, bá vai bá cổ. Những chuyện kiểu như chụp ảnh chung hay hônmôi không được phép xảy ra nữa, kể cả trong trường hợp cần chăm sóc, cũng khôngđược mù quáng đối tốt với người khác”.

Tay phải Dụ Hằng choàng qua ghế lái phụ, giang rộngvòng tay thành một vòng vây nghẹt thở. An Tín yếu ớt nhìn anh, vẫn đánh bạo mởmiệng: “Em có thể hỏi không, câu cuối cùng khi nãy — tại sao lại vậy?”

“Em tự nghĩ đi”. Anh cúi người sang hôn cô một cái,rồi mở máy cho xe chạy.

Đi được nửa đường, cô bỗng nhiên la lên: “Dụ Hằng xấuxa, làm em sợ đến nỗi nuốt luôn kẹo cao su mất rồi!”

Dụ Hằng ở bên cô nàng An Tín ngốc nghếch hết chiều rồiđến tối. Lúc anh đưa cô về đường Tinh Tinh đã là hơn mười giờ, bà An đã ngủsay, cô biết là anh cố ý làm vậy.

Bố thấy cô rón ra rón rén vào nhà, cười khà khả nói:“Sao hả”, “Kế sách Phong Nham của bố cũng có tác dụng đấy chứ?”

An Tín nghĩ mãi mới hiểu ra, không thể không trợn trònmắt: “Bố, ý bố là tin bố gật đầu đồng ý cho Phong Nham theo đuổi con là dobố loan ra sao?”

“Chứ còn gì nữa”. Bố vẫn cười tít mắt, “Không kíchthích một chút thì làm sao biết Dụ Hằng sẽ làm thế nào, dù sao cũng không thểtrơ mắt nhìn hai đứa bye bye nhau đúng không. Vả lại cậu nhóc Phong Nham kiacũng thật là tinh ý, bố mới nói qua một lần nó đã hiểu ý ngay rồi, phối hợpđúng là không chê vào đâu được”.

Bố còn nói, chính vị Phong Nham thẳng thắn như thế,ông mới dốc hết sức mình viết bức hành thư tặng cho cậu ta, cảm ơn công lao“giả công tế tư” của người ta.

Ngày hôm sau, An Tín chưa biết một chuyện còn thần kỳhơn: Mẹ không còn bất cứ phản ứng quá khích nào với cái tên “Dụ Hằng” mà cônhắc tới, ngược lại cứ ngồi trên sofa nghĩ ngợi, tay chống má vẻ mặt đăm chiêunhư đang suy tư điều gì.

“Mẹ thế là sao?” Cô bị bố lôi sang một bên.

Bố xoa xoa tay, cười nói: “Tối qua, gì nhỉ, mẹ củaTiểu Dụ rất khiêm nhường, cho dù mẹ con có nói móc máy bao lâu, bà ấy vẫn ngồibất động sau bàn, không phản bác câu nào. Sau mẹ con chịu bó tay trước sự ngoancố của bà Dụ, bèn hỏi bà ấy đến làm gì. Bà Dụ lịch sự đề nghị kết thông gia,hôn lễ tiệc cưới gì gì đó đều theo tiêu chuẩn quốc tế, thế là mẹ con không phảiứng gì nữa. Lúc tiễn bà Dụ ra cửa, rất đông hàng xóm láng giềng đều đến chúcmừng mẹ con tìm được nhà thông gia tốt, nói con gái còn chưa gả đi, mẹ chồngtương lai đã hào phóng, tặng quà cho tất cả hàng xóm quanh phố, trịnh trọng thểhiện sự coi trọng với con. Và thế là, mẹ con đành thuận nước đẩy thuyền, đồng ýgả con đi”.

An Tín xây xầm mặt mày.Cô không phân biệt nổi đó làhanh phúc hay cảm động, cuối cùng cô đã hiểu nỗi khổ tâm tư và những nỗ lựcphía sau của Dụ Hằng. Ai mà không biết tính khí tự cao tự đại cho mình là nhấtcủa bà Dụ, để một nữ vương như thế hạ giọng cầu xin mẹ cô, anh đã phải làm baonhiêu việc phía sau? Bố vỗ vỗ đầu cô, cô bỗng nhảy vọt sang bên, như chạm phảiđiện.

Bố tò mò nhìn cô: “Sao thế?”

Cô cười hì hì: “Phản xạ có điều kiện”.

Cho đến giờ cô mới thừa nhận, qua cả buổi chiều vàbuổi tối tẩy não hôm qua, cô đã khuất phục dưới quyền uy của Dụ Hằng, không dámđể “người đàn ông khác” động vào người mình.

Ông An cũng rất lâu sau đó mới hiểu phản ứng nàỵ củacô, sau khi nghe cô ấp a ấp ứng giải thích, ông đã không để bụng thì chớ, ngượclại còn cười khà khà nói: “Ta quả nhiên không chọn lầm người”.

Đương nhiên trước mắt vẫn còn một cửa ải An Tín chưavượt qua — bà An vẫn không bằng lòng chuyện Dụ Hằng từng “dính dáng” với LanNhã, cho dù bà nhận được báo cáo điều tra Dụ Hằng cử người mang tới, nội dungcông văn có thể chứng minh sự trong sạch của anh, nhưng bà vẫn lắc đầu"hừm" một tiếng: "Không được, muốn lấy con gái tôi dễ thế sao,nằm mơ".

Trợ lý của Dụ Hằng khom lưng từ đầu đến cuối, đứngtrong vườn thành khẩn chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

An Tín cảm thấy gả hay không còn có lần sau, không thểtiếp khách như vậy mới là điều cô quan tâm. Cô ra hiệu cho bố mời người ta vàonhà, bố cười khà khà, đi treu chọc Đậu Xanh.

"Cậu bảo Dụ Hằng tới đây một chuyến". Mẹngầng đầu nói.

Người trợ lý vẻ mặt thành khẩn: "Nếu sếp củachúng tôi đến mà cô không tức giận, thì anh ấy đã đến từ lâu rồi".

Mẹ bám khung cửa rít lên: "Bớt những lời vô ích,bảo cậu ta tới ngay!"

Người trợ lý cúi chào rời đi.

An Tín bĩu môi tỏ ý phản đối thái độ tiếp khách củamẹ, sau khi cô thấy mẹ lôi cái cây thường dùng để cán mỳ từ sau cửa ra, hét lênmột tiếng, chạy biến vào phòng ngủ trốn. Bố nhỏ nhẹ dịu dàng khuyên bà mấy câu,muốn bà đảm bảo không sử dụng vũ lực, An Tín mới chân trần bước ra.

Lúc cô đi ra, còn buộc cái khăn trắng trên trán, đểtăng cường tính thù địch kháng nghị.

Hai mươi phút sau, Dụ Hằng lao như bay vào công, đậpvào măt là cảnh tượng: An Tín chân đất quỳ trước cửa, trên đầu buộc mảnh khănrách bươm, mớ tóc xoăn tủm lại như tạo hình hoàng tử MC Dull; trước ngực cô làhình chú cừu vui vẻ, sau lưng in hình sói xám hèn hạ, thuận theo hình hoạt hìnhnhìn xuống, bàn chân trần của cô còn đang cọ cọ gấu quần.

Dụ Hằng cử động khoé môi, dặn dò tuỳ tùng đặt quà lênbàn đá trong sân, rồi bước tới trước hành lang, nắm hai tay cúi chào bà An:"Cháu chào bác gái"

Bà An đứng trên bậc thềm cúi nhìn anh, gật đầu:"Xem ra cũng rất có thành ý đấy".

Dụ Hằng mỉm cười.

Trong hành lang, Đậu Xanh bắt đầu đập cánh trong lồng:"Dụ Hằng là kẻ xấu xa, An Tín là đồ ngốc nghếch".

"Im mồm". An Tín nói chen vào.

Bà An quan sát tì mi Dụ Hằng một lượt, rồi chép miệng:"Lần trước còn chưa để ý, cậu đẹp trai hơn đống ảnh nha đầu nhà tôi thuĐậu Xanh lại bắt đầu vui sướng nhảy nhót: "Tôi là Dụ Hằng anh là mặt trời,tôi là An Tín em là cừu vui vẻ".

"Im mồm". An Tín và bố cùng đồng thanh.

Chuyến viếng thăm sau đó thuận lợi ngoài sức tưởngtượng, bà An tỏ ra vô cùng thuần thục đạo tiếp khách, không đầy năm phút đã hôbiến ra nào trà xanh nào quả khô, còn dọn dẹp lại phòng khách, chỉ lấy tay hấtmớ tóc xoăn của con gái bà, khẽ nói "Tránh ra một chút", nhường đườngcho vị khách ngoài cửa.

An Tín không biết làm thế nào, cắn môi tránh sang canhcửa, nhìn bố mở cửa lồng, thả Đậu Xanh ra ngoài bay dạo.

Dụ Hằng thì bê cái ghế gỗ đến ngồi canh cô, khom lưngnghiêng mặt hỏi: "Phải làm sao thì em mới đứng dậy được?"

An Tín quay đầu đi, không chấp nhặt với anh.

Anh cười vỗ vỗ đầu cô, khẽ nói: "Nếu em cũngngoan như thế trước mặt anh có phải tốt không?". Nói rồi cầm cổ tay cô,định dắt cô đứng dậy. Cô lén thò đầu nhìn về hướng nhà bếp, hạ thấp giọng:"Giờ là thời kỳ đặc biệt, không được chọc giận mẹ em". Anh vẫn giữnguyên nụ cười: "Em muốn anh ôm em dậy chăng?"

An Tín biết rẳng anh đã nói là làm, sợ đến nỗi nhảydựng lên, lao vào phòng ngủ thay bộ váy dài, lại thêm áo ghi-lê vải kẻ ô, mộtcô nữ sinh ngoan ngoãn tức khắc xuất hiện trong gương.

Đúng lúc ấy Dụ Hằng đến gọi cửa: "Có thể cho anhxem phòng ngủ của em không?"

Cô quay đầu nhìn lại thấy không có vật thể gì nguyhiểm, bèn mở cửa.

Dụ Hằng tiện tay khoá luôn cửa, dựa lưng vào cánh cửa,nhìn cô cười.

"Anh cười cái gì?" Cô bị anh nhìn đến loạncả nhịp thở.

"Tủ sách, giường đơn, CD, MJ, ảnh vũ trụ, búp bêcừu cỡ bự, tạp chỉ mạng - hệt như anh tưởng tượng, có điều em không thấy thiếucái gì đó sao?"

An Tín quay đâu lại, lân lượt lướt qua danh sách nhữngthứ anh kể ra, nhìn trái ngó phải cũng chưa phát hiện chỗ nào không ổn. Dụ Hằngvẫy vẫy tay gọi cô, cô bước lại gần như kẻ mộng du, nghe anh cúi đầu tin thầmbên tai: "Hoạ báo NPC với anh là nguyên mẫu".

Cô ngượng đỏ cả mặt, đứng trong lòng anh không dámngẩng đầu: "Cái đó em không cố ý ăn cắp bản quyền sắc đẹp của anh, chủ yếulà tại anh đẹp trai, cho nên sau lần "Quang P Trầm Uyên" đó, em lạilén vẽ anh, gọi là Boss cuối cùng".

Hơm nữa trang hoạ báo đó là toàn bộ tâm huyết tình cảmcủa cô, miêu tả cực kỳ tì mỉ sinh động, khoác trên mình bộ đồ cổ trang màu đenhoa văn tối màu, phát huy đến cực điểm vẻ trong tuấn tú có gian tà của Dụ Hằng,khi ấy cô nhân lúc sau giờ làm chế tác ra bản vẽ định hình ấy, rồi lén lưutrong máy tính.

Vậy mà Dụ Hằng cũng biết. Xem ra anh dường như còn rõhơn cả cô. Lúc này, anh như đang yên lặng lắng nghe nhịp đập trái tim cô, cứ ômchặt lấy eo cô, An Tín lặng lẽ cười, không nói câu nào.

Tiếng mẹ gọi bố vọng qua cánh cửa: "Ông à, giếtgà chiên cá ông chọn một trong hai đi, hay là ông làm tất cả hai".

Tiếng bố thờ ơ đáp: "Hay là bà làm đi, tôi xemsách dạy đánh cờ một lát".

"Vậy tôi chiên trước giết sau nhé?"

Chết dí trong vòng tay Dụ Hằng, An Tín sốt phát rét cảlên. Bố ở ngoài cửa "ừm" một tiếng.

Mẹ vẫn chưa chịu thôi, lại hỏi: "Hay là chiênxong rồi mới giết?"

Bố không phản ứng gì, tiếng cười khe khẽ của Dụ Hằngtừ trên vọng xuống rõ mồn một.

"Thôi, thế thì bà chiên tôi giết vậy".

Đến đây thì An Tín run rẩy hoàn toàn, không còn hơisức nào nữa, tựa hẳn vào trước ngực Dụ Hằng.

Dụ Hằng vẫn đang cười: "Cuối cùng anh đã hiểu,tại sao em hồn nhiên bẩm sinh như thế, hoá ra là bắt nguồn từ gia đình vui tínhthế này". Anh nói là việc của nói, nhưng môi lại không chịu yên phận, cứthế dịu dàng lần xuống, phủ lên mặt cô.

"Anh hình như rất thích hôn em". Cô mơ màngnghĩ.

"Phải rồi, bởi anh muốn ăn sạch em". Anhcười véo véo má cô, nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô, "Ngốc ạ, em đã nói rarồi, anh đương nhiên là nghe thấy chứ".

Bữa trưa đó cả nhà bốn người ăn uống cực kỳ hoà thuậnvui vẻ, An Tín chốc chốc lại liếc nhìn sắc mặt mẹ, có phần không tin nổi mẹ cóthể thay đổi nhanh như thế. Mẹ nhìn cô cắn đầu đũa, giơ đũa trong tay nhằm đầucô dúi một cái: "Mau ăn đi!"

Nhưng một bàn tay vững chãi đã giang ra, chặn đườngđũa của mẹ lại, mu bàn tay bị dúi một vệt hồng. An Tín quay sang nhìn Dụ Hằng,bắt gặp vẻ mặt cũng đang không tưởng tượng nổi của anh.

Dụ Hằng thoáng sững lại, rồi lập tức trấn tình, mimcười nói: "Cháu xin lỗi, là phản ứng theo thói quen".

Mẹ tiếp tục ăn com rồi dọn dẹp bàn ăn như chưa cóchuyện gì xảy ra, xong còn pha trà bưng đến trước mặt Dụ Hằng, nói: "Tôitin cậu thật lòng yêu thương An Tín".

An Tín đón nhận thời đại dỡ bỏ lệnh cấm hoàn toàn, đến"Tam Bảo Cát Tường" trong phố cũng biết chị An Tín giờ thuộc về mộtchú tên Dụ Hằng, không đến tìm cô chơi ván trượt nữa.

An Tín từng mang lương đến tìm Cash, đem tiền SPA làmđẹp rồi quần áo tối hôm dự tiệc làm ăn kia trả cho anh. Cash căn bản không đểtâm tới phong bì bằng giấy kẹp sách trên bàn, chỉ khoanh tay nhìn cô một lượttừ trên xuống dưới: "Cô em tóc xoăn, em thật sự không nghĩ đến tôi ư? Tôichuyên nghiệp hơn Dụ Hằng nhiều, em xem, ít nhất thì tối tối, tôi cũng không đểem phải cô đơn..."

An Tín quay đầu bước đi.

Cash chặn trước của văn phòng, dựa nghiêng canh cửa,cười gian xảo: "Tôi không ngại nếu phải duy trì quan hệ yêu đương ngấmngầm với em đâu".

"Anh Phong, vừa rồi khi vào đây tôi thấy nhânviên của anh đang chơi poker trong phòng trà nước đấy".

Nụ cười của Cash tắt ngủm, có điều rất nhanh anh phẩyphẩy tay, tỏ vẻ không để tâm: "Có mắt điện tử, tôi có thể biết được lànhững ai".

An Tín thở dài, nhìn anh vẻ thương hại: "Nhưngtôi còn nghe được một truyện cười".

Khoé môi Cash nhướn lên, vẻ mặt như đang đấu tranh,sau cùng vẫn không chịu quay đi bắt cá, tiếp tục chắn trước cửa cười.

"Họ nói, mấy chiếc máy tính trong công ty đều lénkết nối Đấu Địa Chủ (13), trợ lý phụ trách pha cà phê cũng thích chơi. Anh talần nào cũng thua, nhưng vẫn kiên trì ngày ngày tham gia. Có người thắc mắc,bèn hỏi máy tính tổng đài "Tiểu Vương đứng canh máy nước ngày nào cũngthua, sao vẫn đánh hăng như thế?" Tổng đài nói "Lại nói chuyện này,cậu có phải cũng giống như Phong tổng, uống nhiều cà phê do cậu pha, não cũngbị ngập nước rồi không?"

(13) Một loại game đánh bài poker

Cash cuối cùng mặt giận phừng phừng bỏ đi.

An Tín mở cờ trong bụng, lẩm bẩm: "xin lỗi trợ lýca ca, sau này anh có việc làm rồi, sẽ phân tán sự chú ý của anh ta, không đểanh ta tiếp tục ra ngoài hại nhân gian nữa..."

Đoàn khảo sát Đông Tinh ký văn bản hợp tác với TamKhai, về nước theo lịch đã định, cậu xỏ khuyên trước khi đi còn ra sức mời AnTín cùng đi Hàn Quốc, mong cùng cô PK một lần trong phòng điện tử sang trọng ởnhà cậu. Chinh Nam vừa hay cũng đi công diễn ở Hàn Quốc, sau khi biết tin cũngdụ cô đến Hàn Quốc.

An Tín giờ chẳng còn giờ giới nghiêm nữa, có thể ở lạichỗ Dụ Hằng tới khuya, cùng Tiểu Thiện xem CD hoạt hình, lăn qua lăn lại trongchăn. Dụ Hằng ngày nào cũng kiểm tra hòm thư của cô, toàn làm mặt nhắc nhở cô:"Phải giữ vững lập trường, không được sinh tư tưởng phản loạn".

An Tín nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Dụ Hằng, cười haha rất đắc ý.

Tiểu Thiện vác đến một đống đĩa với sách ảnh, đòi AnTín kể chuyện. Dụ Hằng đẩy Tiểu Thiện ra khỏi cửa, năm phút sau, Tiểu Thiện cắntáo đứng ngoài cửa, nhìn Dụ hằng bằng ánh mắt kỳ quái: " Anh, anh khôngđịnh đuổi em đi, để làm điều kỳ quái với cô nàng đáng yêu như thế chứ?"

Dụ Hằng dí trán cô, không nói gì phẩy phẩy tay rangoài cửa.

An Tín ngẩng đầu, tình cờ bắt gặp vành tai Dụ Hằng cònchưa hết đỏ, cô nghĩ đến những dấu hôn ngày càng sâu và cơ thể kiềm chế mỗi tốicủa anh, lập tức hiểu ra.

Tiểu Thiện đắc ý bước vào, bắt chước An Tín, nằm bòtrên thảm trải sàn, đưa cho cô một cuốn "Kiếp trước đời này của Tôn NgộKhông".

Mắt An Tín sáng lên, ríu rít đọc, quả nhiên là câuchuyện cô từng kể cho Cash. "Không ai biết nguyên nhân nó đại náo thiêncung. Nó phải lòng Quan Âm. Như đứa trẻ bướng binh, muốn được mẹ quan tâm. Nếuvòng kim cô không phải bà đưa ra, lúc lão hoàng thượng niệm chú, đã bị đánhchết từ lâu rồi. Kim cô thít chặt, đau không phải ở đầu, mà ở tim. Lũ yêu quáinó chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết, giả bộ đánh không lại mới có thểđược gần bà. Những khi gió Nam thổi tới, Bái Giới hỏi nó vì sao lại rơi lệ, nónói là khói lửa 500 năm trước hun đút làm hoả nhãn kim tinh bị thương"

Dụ Hằng mặt xám lại, bắt đổi sang truyện khác, gươngmặt thường ngày anh tuấn như tạc lúc này có phần lanh tanh, cũng rất đáng sợ.

Tiểu Thiện nuốt nước bọt, tiện tay nhét quyển sách choAn Tín, giục giã: "Mau đọc, mau đọc đi".

"Có chàng trai trẻ tuổi nhặt được chiếc bình thuỷtính, giống như trong truyền thuyết, vào giây phút anh mở nó ra thì xuất hiệnmột vị thần, để tỏ lòng biết ơn, vị thần đồng ý đáp ứng hai điều ước của anh.Anh chàng trẻ tuổi nói, hãy giúp tôi dạy cho tên cấp trên xấu xa hay ức hiếptôi một bài học, sau đó, hãy giúp tôi tìm được người tôi yêu nhất. Hai giâysau, vị thần biến mất, thượng cấp của anh mặt mũi bầm dập xuất hiện trước mặtanh ta..."

Tiểu Thiện ngẳng đầu nhìn một cái, đột nhiên chuồn mấttiêu ra ngoài. An Tín thì không được may mắn như thế, khi cô tỉnh cơn mơ màng,chuẩn bị lén trèo ra thì một bóng người hùng dũng đã sừng sững trước mặt. Côngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp đôi mắt đen như mực của Dụ Hằng, cảm thấy đôi mắtđen như mực của Duh Hằng,cảm thấy hơi lạnh người.

Dụ Hằng hơi khom người, xách cổ áo sau An Tín, kéo côra trước mặt nghiêm túc hỏi: "Những thứ em chơi đùa thường ngày là đây sao,hả?"

An Tín ngoẳc đầu, mũi chân có phần lơ lửng, thành thậttrả lời: "Cũng không hẳn là thế".

Dụ Hằng vẫn chưa buông tay: "Ngoài mấy cuốn sáchbát nháo này, còn có cái gì mà anh không biết không?"

Sắc mặt Dụ Hăng cuối cùng cũng dịu lại. An Tín lén quansát được, giơ tay ra, choàng lấy cổ anh, lại giở chiêu "vô địch dínhngười" của Chương Tiểu Muội phiên bản cải tiến. Cô đeo tòn ten trên ngườianh không xuống, còn áp môi lại gần, gặm lấy gặm để mặt anh.

Anh theo đó ôm chặt cô, giọng nói khàn đục: "Mautuột xuống".

Đôi chân dài của cô cứ quấn chặt trên eo anh, nướcmiếng dính tùm lum đầy mặt anh, còn quyết chí không thay đổi hôn lấy hôn đểkhắp nơi. Dụ Hằng cuối cùng cương quyết đẩy cô ra, đặt cô vào sofa, cắn má cômột cái, yết hầu chuyển động rất nhanh: "Em nóng lòng muốn động phòng hoachúc với anh thế sao?", giọng anh hơi run run, một lồng hơi nóng sực toảra qua lớp áo lót, át đi mùi hương áo quần thơm mát.

An Tín mắt đen tròn xoe nhìn anh, bỗng trượt từ trênngười anh xuống, hét tướng: "Ui qua chán quá đi mất, chán quá đi mất...Chả thú vị tí nào...", một cơn gió thổi qua, âm thanh còn vãng vẳng tronghành lang.

Cứ thế một tháng trôi qua.

Cuối tuần, bà An lôi An Tín đầu tóc bù xù trên giườngdậy, kéo áo ngủ của cô giũ giũ: "Đem lồng đi tìm Đậu Xanh về đây. Còn nữa,chồng sắp cưới của con hôm nay sẽ tiếp đón một sếp tổng là mỹ nhân khu vực ChâuÁ Thái Bình Dương, địa điểm mẹ đã nghe ngóng cho con rồi, ở Sidon".

An Tín đầu váng mắt hoa nhìn mẹ, mẹ thờ ơ nhìn cô, bồithêm một câu: "Tin trên mạng nói cô gái đó là bạn học của Dụ Hằng, ở nướcngoài đã có khả năng phát triển, giờ đã theo về trong nước rồi, con cứ nhởn nhơđi".

An Tín tình hoàn toàn, chân tay nhanh nhẹn thay xongbộ váy liền thân, bốt cao cổ, vơ vội cái bánh trứng lao ra ngoài.

Lúc ra ngoài cô còn định treo thêm bình nước cừu,trang bị đầy đủ một chút, thì mẹ đã tung bàn tay sắt, đẩy cô ra ngoài hànhlang.

"Được rồi, được rồi". Cô tức tối cầm cáilồng của Đậu Xanh, "Con biết thừa là mẹ với Dụ Hằng đã ngứa mắt với cáibình nước của con từ lâu rồi".

Đậu Xanh thường dạo chơi khắp các nhà trênđường Tinh Tinh, An Tín với sự giúp đỡ của Khải Khải khó khăn lắm mới tìm đượcnó.

"Hai miếng!" Đậu Xanh đứng trên cành cây đậpcánh phành phạch, "Cho hai miếng".

An Tín lấy hai miếng bánh ra cho nó, dụ nó ngoan ngoãnvào lồng. Giơ tay nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười một giờ rồi, lại bắt xe nhằmSidon thực ra là cứ điểm khi cô xem mặt, bánh trong đó rất ngon, môi trường lạitao nhã, mỗi lần cô doạ cho người xem mặt chạy mất, kiểu gì cũng kiếm không ítđồ ăn vặt. Nhưng hôm nay anh chàng gác cửa làm như không nhận ra cô, chặn côlại không châm chước tí nào: "Xin lỗi, không được mang thú vật vàotrong".

An Tín lắc lắc cái lồng: "Anh à, đây không phảithú vật, mà là tiêu bản".

Đậu Xanh nằm bò trên giá treo trong lồng, người cứngđờ, khó khăn lắm mới không đập cánh phành phạch".

Anh gác cửa cúi đầu nhìn một cái, lại nói: "Vậycô vào đi, gửi lại chỗ quầy dịch vụ, nhớ trả phí trông đồ, đồ tuỳ thân 50 đồng,đồ cần trông coi 100 đồng".

An Tín móc ví ra, chỉ mò ra một tờ 50 tệ. Đậu Xanh độtnhiên đập thình thịch trong lồng, gào lên: "An ngốc, đừng có tiết kiệm 50đồng, không là đầu bếp không nhận ra tôi, cho một dao là toi đời".

An Tín thấy anh gác cửa mặt ngạc nhiên nghi ngờ, vộivàng ôm chặt Đậu Xanh lao vào cửa.

"Này, cô gái, cô gái ôm chim anh vũ kia..."anh gác cửa chỉ dám đứng cửa kêu khẽ lên, không dám đuổi theo vào.

An Tín nhân lúc người quản lý đại sảnh chưa ra mặtđuổi theo mình, tranh thủ thời gian tìm Dụ Hằng.

Ồ, tìm được rồi.

Nam thanh nữ tủ mặt đối mặt ngồi trước bàn đến là tìnhcảm, còn bày cả nước thơm hoa hồng. Dung mạo rõ ràng là vô cùng bắt mắt, kể cảngồi bất động, ngoại hình xuất chúng và phong thái môn đăng hộ đối của họ cũngđủ khiến người xung quanh không khỏi liếc nhìn.

Đậu Xanh đột nhiên hung tợn mổ tay An Tín, cô đau quáquăng luôn cả lồng chim.

Cả cái lồng lăng lông lốc ra đằng trước, càng lúc cànggần Dụ Hằng. An Tín lo chết đi được, không muốn mất mặt trước mỹ nữ, quyết tâmcúi rạp người đi lấy lại cái lồng.

Bi kịch cuối cùng đã xảy ra. An Tín bị vấp té lăn rasàn, rầm một cái ngã xuống canh ghế. Đậu Xanh nhảy nhót loạn xạ trong lồng,lồng bay tứ tung, không ngừng kêu quang quác: "Tôi là Dụ Hằng, em là cừuvui vẻ, tôi là An Tín, anh là Sói ngốc... Sói ngốc... Sói ngốc..."

An Tín ước lượng bằng mắt thấy chỗ cô ngã cách bàn củaDụ Hằng một đoạn, vội vàng nằm yên không nhúc nhích, nhẹ nhàng xê dịch bàn tay,tình kéo khăn trải bàn để che thân mình.

Một mùi hương quen thuộc ào tới, mang theo hơi ấmriêng của người ấy. Dụ Hằng đưa tay ra, kéo nửa thân trên chăn chắn được phânnửa của An Tín, đột nhiên dùng lực, ôm cô lại sát người, như người đàn ông sayđắm nâng niu bảo bối của anh ta, long trọng giới thiệu với mọi người: "Xinthứ lỗi, cô gái này là vợ chưa cưới của tôi, tên là An Tín".

Khách hàng vui vẻ cười quay đầu đi, tiếp tục dùng bữa.

Mỹ nữ ngồi cùng bàn với Dụ Hằng nhẹ nhàng đứng dậy,như hiểu ra điều gì, nhìn An Tín cười u ám.

Chắc hẳn trông thấy tư thế Dụ Hằng ôm chặt An Tín, côta biết mình đã nốc-ao từ lâu rồi.

Dụ Hằng nâng An Tín dậy, đôi mắt đen lấp lánh dừng lạitrên mặt cô, mỉm cười: "Cô nàng tóc xoăn của tôi lúc nào cũng theo sátchân tôi, đợi tôi dắt về".

Ông trời lúc nào cũng thấu hiểu lòng người như thế,lần đầu tiên ở tầng đỉnh của Dực Thần, cô bổ nhào trước mặt anh, để anh đỡ côdậy, từ đó mở ra hành trình tình yêu của hai người; lần thứ hai trong quán ănquen thuộc cô đường đột phủ phục bên bàn anh, để anh ôm lấy cô, công khai vớimọi người quyền sở hữu không gì kiên định bằng.

Có lẽ tình cảm của họ đã được định sẵn từ lâu lắm rồi.

An Tín nở nụ cười hanh phúc, niềm hạnh phúc ấy, nhấtđịnh sẽ trường tồn mãi mãi.