Đơn Xin Ly Hôn

Chương 43: Xuất Hành Du Lịch



"62% chất độc đã được loại bỏ, 35% tiến độ nghiên cứu đã được thực hiện, các dấu hiệu sinh tồn bình thường và trí nhớ ổn định. Dự kiến, chất độc sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể trong ba tháng."

Lục Đào ra khỏi cabin kiểm tra, bác sĩ Gelson mỉm cười với anh, giọng điệu mang theo sự vui mừng, “Chúc mừng anh, thượng tướng Lục Đào, anh đang tiến gần hơn một bước để khôi phục hoàn toàn. "

Lục Đào nhìn vào đôi mắt chân thành của ông ta, trên mặt không lộ ra nét cười.

Nhân cách thứ hai liên quan đến độc tố, mặc dù là từ nhân cách chủ phái sinh ra, so với người có hai nhân cách hai nhân cách phân liệt không hề giống nhau, nhưng nghiêm túc mà nói, đây không phải là một loại bệnh tâm thần, chỉ có thể xem là “phát bệnh”, vì vậy không ai nghĩ sự biến mất của “anh hiện tại” không phải là một chuyện tốt.

Ngoại trừ chính anh.

Bởi vì không mang theo ký ức trước đó, Lục Đào lúc đầu vẫn có thể coi mình là người mất trí nhớ, nhưng sau khi hiểu rằng mình chỉ là một nhân cách phát sinh hơn nữa mấy tháng sau sẽ vĩnh viễn biến mất, trong lòng liền có cảm giác khó chịu không tả.

Tuy nhiên ngay cả như vậy, linh hồn quân đội khắc sâu trong xương khiến anh trấn áp bóng tối mà bản thân không nên có, tích cực hợp tác với các thí nghiệm nghiên cứu của bệnh viện quân đội, thậm chí bản thân cũng tham gia vào.”

Họ cùng nhau bước ra khỏi phòng nghiên cứu và đưa dữ liệu cho bác sĩ Điền Thất. Trong khoảng thời gian này, bác sĩ Điền Thất đang bận rộn đến mất ăn mất ngủ, hy vọng có thể nghiên cứu ra loại vắc-xin có thể ức chế độc tố của Zerg và tộc người Sói, ngăn chặn những nguy hại có thể gây ra cho con người trong tương lai. Trên thực tế, Lục Đào không quá đồng ý với điều này, anh đã kiểm tra hầu hết thông tin và biết rằng có hơn 30.000 loài Zerg trên tinh cầu Rừng nhiệt đới, trong đó có hơn 5.000 loài có thể tiết ra chất độc, muốn bẻ khoá từng chất độc của chúng, quả thật là chuyện không thể. Trên thực tế, anh càng thích một phương thức khác để giải quyết kẻ địch, đó là phá hủy toàn tinh cầu Rừng nhiệt đới.

Phương pháp một lần và mãi mãi.

Điều duy nhất mà phương pháp này không khả thi là ngay cả khi bọn họ có vũ khí cao cấp như vậy, đủ sức làm nổ tung tinh cầu rừng nhiệt đới và tinh cầu người sói, nhưng điều này sẽ gây ra một cơn bão lượng tử trong vũ trụ, đến lúc đó toàn bộ tinh hệ đều sẽ chịu những biến động, và hậu quả rất có thể khiến toàn bộ tinh hệ trở nên hỗn loạn, con người cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Phương án này đương nhiên bị dập tắt, bây giờ chỉ còn phương án thứ hai, đó là tạo ra một loại vũ khí có thể làm tuyệt chủng loài Zerg trên tinh cầu rừng nhiệt đới mà không gây tổn hại đến các sinh vật khác. Việc chế tạo loại vũ khí này rất khó khăn. Cho đến nay đã thất bại 25 lần.

Nhưng bây giờ lại có tia sáng hy vọng.

Chất độc trong cơ thể anh, sẽ là nền móng cho tia sáng đó.

Không giống với phe “kế hoạch tuyệt chủng”, một số quan chức cấp cao trên tinh cầu Đế chế có quan niệm khác về hai loại kẻ thù, đó là mong muốn tìm ra được sự cân bằng, để đôi bên sống trong hoà bình, và bác sĩ Điền Thất là một trong số họ. Ông ta không tán thành việc tiêu diệt toàn bộ Zerg và tộc Người sói, ông ta tán thành “tồn tại đó là hợp lý” và con người không cao quý hơn bất kỳ chủng tộc nào. Ông ấy tin rằng không phải tất cả Zerg và tộc Người sói đều là những kẻ xâm lược, giống như con người không phải tất cả đều tốt, vì vậy nghiên cứu mà ông thực hiện với hy vọng loại bỏ phần "xấu" của Zerg và tộc Người sói, để lại phần "tốt", sau đó cùng chung sống hòa bình với loài người.

Loại lý luận này đã giành được sự ủng hộ của rất nhiều người, trong số các thành viên cấp cao, thậm chí một nửa trong số họ đồng ý với quan điểm này. Vì vậy "Kế hoạch tuyệt chủng" đã bị chặn lại, con người thỉnh thoảng vẫn phải chịu sự xâm lăng của Zerg và tộc Người sói.

Vì vậy người phát ngôn “phe tuyệt chủng” tức đến gần chết, thậm chí trong cuộc họp báo, anh ta còn hùng hổ nói: “Thật sự muốn ném nhóm người phe hoà bình này đến tinh cầu Rừng nhiệt đới và tinh cầu Người sói , xem xem liệu họ có thể gặp bất kỳ loài Zerg hay người sói ‘tốt’ nào không, bảo vệ bọn họ không bị đồng loại của chúng ăn thịt!”

Nhưng tranh cãi đi tranh cãi lại, trong riêng tư, thí nghiệm của hai bên vẫn đang diễn ra.

Sau khi ra khỏi bệnh viện quân y, Lục Đào đến quân bộ và giao số liệu thí nghiệm thu được ngày hôm nay cho các quan chức cấp cao. Mạc Tư đối với nhiệm vụ hoàn thành của anh rất hài lòng: “Có lúc tôi cảm thấy, cậu bây giờ ngoại trừ tính cách mềm mại hơn một chút, so với trước đây không có gì khác biệt, thật sự bị kích phát nhân cách thứ hai sao? Tôi có chút hoài nghi kết luận của bác sĩ Điền Thất rồi.”

“Tôi không biết, tướng quân.” Sắc mặt của Lục Đào bình tĩnh, nhưng ngón tay lại hơi cong lên.

Mặc Tư cười cười, nói: “Nhưng tôi biết, bất luận là hiện tại hay là tương lai cậu đều quan tâm đến sự an nguy của con người. Thực ra cậu không cần để tâm quá nhiều, triệu chứng của cậu bây giờ so với mất trí nhớ cũng không có gì khác biệt, chỉ là bây giờ cậu quên quá khứ, còn sau này cậu có thể quên những chuyện phát sinh trong đoạn thời gian này.”

“Ừm.” Lục Đào đứng lên, “Nếu không có chuyện gì, tôi về trước.”

“Tất nhiên, cậu bây giờ có thể trở về dù sao hiện tại cũng là kỳ nghỉ phép của cậu. Phần dữ liệu tiếp theo chắc là trong nửa tháng sau, trong nửa tháng này, cậu cũng có thể du hành đến hành tinh khác một chuyến,” Mặc Tư cười ẩn ý, “Có thể cùng với bạn đời.”

Lục Đào lần này cuối cùng cũng nở nụ cười: “Tôi đang có kế hoạch này.”

Ký ức thuộc về “anh” chỉ có trong ba tháng này, trong khoảng thời gian này, Lục Đào đương nhiên phải cố gắng phát sinh nhiều quan hệ với bạn đời của mình, mới không cảm thấy hối tiếc.

Sau khi trở về, Lục Đào lập tức bắt tay vào việc thu xếp. Anh đối với môi trường của 70 tinh cầu đã khá quen thuộc, lúc này đang là mùa đông, khí hậu của tinh cầu Đế chế trở lên lạnh giá, anh chú ý đến Trình Cẩn sợ lạnh, lại nghĩ đến cậu thích ăn nho phong mật, vì vậy điểm đến lần này là tinh cầu Nhật Chiếu. Anh lần đầu tiên nộp đơn du lịch, vì bây giờ là kỳ nghỉ, vì vậy đơn rất nhanh được thông qua, anh cũng đã mua vé và đặt khách sạn.

Khi hai tấm vé được đặt trước mặt Trình Cẩn là lúc cậu đang làm công việc thủ công, thượng tướng đại nhân đợi gần 10 phút, mới đợi đến lúc cậu phản ứng.

Trình Cẩn đã hoàn thành một phần công việc trong tay, vừa định đứng dậy nghỉ ngơi, đã nhìn thấy hai tấm thẻ trên bàn. Cậu sững sờ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy chồng đang đứng ở một bên nhìn mình mỉm cười, cũng không biết anh đứng đó bao lâu rồi. Sau khi bắt gặp ánh mắt của cậu, Lục Đào nhướng mày, "Cuối cùng cũng để ý đến anh rồi?"

Trình Cẩn nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống rồi lao về phía anh, gần đây hai người thân mật quá nhiều, loại hành động này cậu cũng đã rất quen thuộc rồi, mặc dù trong lòng vẫn có một chút cảm giác “được sủng mà lo sợ”, nhưng cảm giác mỗi lần được đối phương ôm vào lòng quả thật không tồi. Giọng điệu của Trình Cẩn không kìm được mà làm nũng, “Anh quay về lúc nào?”

“Mười lăm phút trước.” Lục Đào bóp má và hôn lên môi cậu một cái, “Khi nào thì đơn hàng của em sẽ hoàn thành?”

“Nói ra không tốt…” Thực ra gần đây có quá nhiều đơn đặt hàng, từ khi Hữu Ti Quỳ “quảng cáo”, càng ngày càng có nhiều người tìm đến Trình Cẩn đặt hàng, cậu hiện tại vẫn chỉ có thể nhận một phần.

“Có thể dành một tuần cho anh không?”

Trình Cẩn không chút do dự nói: “Đương nhiên có thể!” Mặt cậu đỏ bừng, “Chỉ cần ông xã nguyện ý, thời gian của em đều là của anh.”

Lục Đào hiển nhiên đối với lời ân ái của cậu rất hài lòng, bóp bóp mông cậu, “Vậy đi cùng anh đến một nơi” Sau đó chỉ vào hai tấm vé trên bàn. Trình Cẩn theo anh mắt của anh nhìn đến, có chút hiếu kỳ, “Đây là cái gì?” Cậu cầm vé lên cũng không nhận ra. Chỉ cảm thấy chất lượng của tấm thẻ có chút kỳ lạ, cậu cẩn thận nhìn chữ trên đó, « Chứng từ duy nhất của tinh cầu Đế chế thông đến tinh cầu Nhật Chiếu », và còn một số loại như là « Hướng dẫn đi xe », nhất thời mắt mở to, "Chúng ta, chúng ta đi tinh cầu Nhật Chiếu ? "

Thượng tướng đại nhân nhiêng đầu cười : "Đúng vậy, muốn đi không? "

“Đương nhiên muốn rồi!” Vẻ mặt Trình Cẩn tràn đầy sự vui mừng, cả người nhảy dựng lên, “Là du lịch! Là du lịch đến tinh cầu khác! Thật tuyệt!”

Lục Đào thấy cậu vui vẻ, không nhịn được cũng vui theo, ôm lấy cậu : "Vui như vậy?"

“Đúng vậy, em chưa bao giờ đi tinh cầu khác, đương nhiên rất vui.” Trình Cẩn xấu hổ nhìn anh, “Hơn nữa còn được đi cùng chồng! ”

Chuyến đi này Trình Cẩn tràn đầy mong đợi, cậu cũng trông mong có thể cùng chồng có những kỷ niệm đẹp cuối cùng, cùng nhau đi đến một nơi xa lạ chính là kế hoạch tốt nhất, vì vậy trong lòng có tư lợi riêng, ai cũng không nói, ngay cả anh trai, cậu cũng không nói chuyện này.

Trước khi khởi hành, cậu gấp rút hoàn thành đơn hàng nhiều nhất có thể, đến ngày khởi hành, mang theo hành lý và cùng Lục Đào đến tinh cầu Nhật Chiếu.

“Liên trình tổng cộng cần 12 tiếng, đây đã bao gồm thời gian dùng để tiến vào không gian gấp.” Sau khi lên xe, Lục Đào bắt đầu kiên nhẫn giải thích với vợ nhỏ của mình, “Nếu không phải mất gần nửa tháng cho một chuyến đi.”

“Wow, xa vậy!’’ Trình Cẩn nói. Diện tích của tinh cầu Đế chế vốn đã rất lớn, tổng cộng hơn năm triệu km vuông, nhưng vì giao thông quá phát triển, hành trình từ điểm cực nam đến điểm cực bắc chỉ mất nhiều nhất là mười tiếng, nếu ngồi trên phi thuyền với tốc độ trung bình, chỉ vỏn vẹn trong vòng 2 giờ là đến. Vì vậy thời gian nửa tháng đối với Trình Cẩn thực sự nhiều, ngoài ra còn có khái niệm "khoảng cách rất xa". Cậu hiếu kỳ nhìn toa tàu, xe họ ngồi rất giống tàu hoả, nhưng thực ra là xe bay công nghệ cao cấp nhất, chỉ có loại xe này mới có thể vượt qua đường không gian gấp khúc. Tổng cộng có mười toa, mỗi một toa khoảng 50 chỗ ngồi, tao hai người ngồi không có nhiều người. Trình Cẩn hỏi : "Vì vậy chúng ta sắp tiến vào trong không gian gấp sao?"

Lục Đào nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Vẫn còn ba mươi phút."

Trình Cẩn không khỏi cảm thấy lo lắng, cậu nắm chặt quần áo của Lục Đào, nhỏ giọng hỏi: "Vào bên trong sẽ có cảm giác chóng mặt phải không?"

“Vào bên trong?” Thượng tướng đại nhân cong khoé miệng, đè thấp giọng của mình, “Sẽ không cảm thấy chóng mặt, nhưng cảm thấy rất trơn, rất nóng, rất thoải mái…”

Trình Cẩn ngây thơ mở to mắt, không hiểu gì, đến khi nụ cười xấu xa của thượng tướng Lục Đào nhịn không được nữa, cậu mới phản ứng lại, mặt nhất thời liền đỏ lên, nhỏ giọng lên án : “Anh làm sao có thể, nghĩ đến chỗ, chỗ đó,,,?”