Đơn Xin Ly Hôn

Chương 33: Dành Giải Thưởng



Trong ấn tượng của Trình Cẩn, lúc trước có nhiều người tham gia các cuộc thi âm nhạc hơn nên cậu đồng ý tham gia, thứ nhất là hy vọng mình có thể thắng trò chơi sau đó trao đổi với Eureka, thứ hai là cảm thấy quần áo của mình thực sự quá khó chịu, và mọi người sẽ không chú ý đến mình khi tôi ngồi xuống. Cậu không ngờ trận đấu năm nay lại diễn ra như vậy, ngay cả phóng viên cũng được mời đến, đám đông người xem vòng trong vòng ngoài khiến cậu cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Nhưng cũng may, rất nhiều tư liệu trên bàn có thể chắn được một vài ánh nhìn, thêm vào đó cậu đang ngồi phía sau Eureka, bộ dáng uy nghiêm của nhà Rigel hoàn toàn có thể che mặt, nên cậu có thể yên tâm.

Hai tiếng để hoàn thành một tác phẩm chi tiết hầu như là không thể, nếu như chọn làm khăn quàng cồ, cho dù làm kiểu đợn giản nhất, thời gian chưa chắc đã đủ, vì vậy Trình Cẩn suy nghĩ một lúc, quyết định đan tất.

Trình độ đan của so với may quần áo của cậu nhất quán, dù sao lúc mới bắt đầu, Trình Cẩn thực sự sợ kim, vì vậy cậu có xu hướng lựa chọn đơn hàng đan hơn. Cậu lúc đó vì tiền chữa bệnh cho cha trái tim quả thật tan nát, suốt mấy tháng lao đầu vào làm việc làm hàng. Có lẽ là cậu cũng có thiên phú, hoặc là quen tay hay việc, cậu bây giờ có thể hình dung rất rõ ràng nhiều thứ trong đầu của mình.

Trình Cẩn lúc mới bắt đầu trong lòng vẫn còn lo lắng bị mọi người cười cợt, cũng sợ ống kính của phòng viên sẽ ngắm về phía mình, nhưng thật may mắn phóng luôn vây quanh Tề tiểu thư. Nhưng đợi đến khi đặt tất cả những đồ cần thiết lên trước mặt, bắt đầu làm việc, cản người cậu bình ổn lại, dường như đang trong “phòng làm việc” an tĩnh của mình, cực kỳ tập trung.

Trong hai tiếng đồng hồ trừ khi lấy kéo hay các vật dụng khác, hầu như không ngẩn đầu lên, bên tai càng không nghe thấy tiếng những người khác, mãi đến khi nghe tiếng chuông báo giờ của người phụ trách, cậu mời từ trạng thái làm việc khôi phục lại, buông những thứ trong tay xuống.

Người đến xem ngày càng nhiều, người phụ trách cười nhẹ, bắt đầu nói, Eureka cũng quay lại và hỏi: “Cậu thế nào? Làm thứ gì vậy?”

Thời gian không đủ, Trình Cẩn chỉ kịp làm hoàn thành một chiếc tất, chiếc tất còn lại mới làm được một nửa. Nhưng mà cậu nhớ tác phẩm chỉ cần “một thứ”, chiếc tất đơn này của cậu có lẽ có thể, cậu đưa tác phẩm của mình cho Eureka xem, Eureka cầm lấy xem đi xem lại một hồi, sau đó trợn tròn mắt không thể tin được, "Đây thật sự là thứ cậu vừa đan, không phải thứ cậu mua sao?"

Giọng anh ta vẫn sang sảng như chuông, không biết giấu giếm. Trình Cẩn đỏ mặt nói nhỏ: "Đúng vậy, tôi vừa đan xong. Còn anh thì sao?"

Eureka nhanh chóng cho anh ta xem tác phẩm của mình, "Tôi nhất định là thua rồi."

Trình Cẩn cẩm lấy mảnh “vải”, nó giống hình vuông, mà lại giống hình chữ nhất , nhưng nó rộng bằng một bàn tay. Bên trên là phác hoạ ngệch ngoặc, Trình Cẩn cẩn thận đoán nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn ra phía trên phác hoạ hình gì, Cậu trầm mặc một lúc, mới hỏi một cách thận trọng: “Eureka, của anh đây là…”

Eureka nhún vai, "Tôi muốn đan một chiếc khăn, nhưng tôi không có đủ thời gian. Hãy coi đó là một chiếc khăn tay."

Trình Cẩn nhỏ giọng: “Bình thường không dùng hàng đan để làm khăn tay…”

"Vậy thì tấm lót bàn."

“Bên trên phác hoạ cái gì?”

"Con chó, có giống không?"

Nhìn thấy người đàn ông to lớn đang mong chờ câu trả lời "giống" của mình, Trình Cẩn đang nghĩ làm trái với trái tim của mình một mình, người phụ trách đã đứng trước mặt bọn họ, giọng ấm áp: “Xin hãy giao tác phẩm của các bạn cho tôi, cảm ơn."

Trình Cẩn và những người khác vội vàng nộp tác phẩm lên, lúc người phụ trách nhìn chiếc tất, cũng sửng sốt, trong mắt biểu thị sự tán thưởng. Đợi anh ta đi rồi, Eureka hào hứng nói: "Này, người chiến thắng hôm nay nhất định là cậu.”

Trình Cẩn chỉ cảm thấy may mắn vì lần này anh ta hạ giọng: “Cũng, cũng không nhất định.”

“Tuyệt đối, tôi bảo đảm!”

Sau khi tất cả các tác phẩm được thu về, tất cả mọi người đều hiếu kỳ, thời gian đánh giá cũng không lâu, người phụ trách chủ xem từng tác phẩm được thu về, sau đó cầm chiếc tất của Trình Cẩn lên, cao giọng: "Tôi thông báo rằng tác phẩm chiến thắng lần này là-chiếc tất này. "

Tất cả mọi người đều an tĩnh, cùng nhìn về phía chiếc tất, chỉ có Eureka cao hứng đứng lên, vỗ tay nói: "Ta biết nhất định là cậu! Thật kinh ngạc!"

Chiếc tất trên tay người phụ trách so với chiếc tất bán bên ngoài không có gì khác biệt màu đỏ, còn dùng các sợi màu trắng để móc thành hình tuyết. Hơn, chính vì không thể phân biệt được nên mới có thể nhận thấy sự khéo léo của người đan tất, dù sao máy móc bây giờ làm tất cũng rất tinh vi.

Eureka vẫn đang hét lên, kéo Trình Cẩn đến, đẩy cậu về phía trước: “Hêy, người thắng cuộc đang ở đây, Tiểu Trình Cẩn, có thể lấy quà rồi, nhớ ước định của chúng ta.”

Trình Cẩn thực sự có chút ngạc nhiên, chưa bao giờ tưởng tượng có ngày mình lại thắng một trò chơi trong tiệc Chanh Hoa, nếu là trước đây, cậu có đuôi có lẽ đã vẫy lên tận trời, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy xấu hổ, dù sao trang phục hiện tại của cậu…hợn nữa cậu cũng nghe thấy tiếng mọi người khác thảo luận bên cạnh, có người đã nhận ra tiểu thiếu gia Trình gia, bắt đầu kinh ngạc, ánh mặt giễu cợt càng nhiều.

Người phụ trách Ti gia hướng cậu mỉm cười, trong mắt hiện lên sự khích lệ, "Đến đây, Trình thiếu gia, đến nhận phần thưởng thuộc về cậu.”

Trình Cẩn chỉ có thể đi về phía trước, bước cũng không dám bước quá dài, tránh bị lộ, đến trước mặt người phụ trách, cậu đầu tiên là cảm ơn, khi chuẩn bị nhận giải, một giọng nói đột nhiên vang lên, với sự tức giận không che giấu được, "Chờ đã!"

Trình Cẩn thu tay lại, có chút hoảng hốt nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy một chiếc váy quen thuộc.

Chiếc váy bầu trời sao xinh đẹp khoác lên người mỹ nữ, tạo cho người ta cảm giác choáng ngợp, những hạt pha lê màu xanh lam rực rỡ có thể làm cho ánh đèn trong sảnh u ám, chiếc trâm hình ngôi sao phía trước càng càng thêm đẹp và sang trọng, khiến người ta nhìn liền biết giá trị của chiếc váy.

Người nói là Tề tiểu thư.

Người phụ trách của Ti gia là người đàn ông trung niên, khoé miệng mang ý cười, giọng điệu vẫn rất ôn nhu, "Sao vậy? Tề tiểu thư."

Tề Miên Miên lớn tiếng: “Cậu ta thắng, tôi không phục! Giải thưởng này đáng lẽ thuộc về tôi!”

Lời nói của cô đã gây náo động hiện trường và càng khiến mọi người thích thú hơn. Người phụ trách vẫn bình tĩnh, ông tìm thấy một mảnh bông từ trong đống vải dệt, đó là một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam được dệt bằng một đường khâu tương đối bình thường, trên đó không có bất cứ thứ gì, có lẽ là bởi vì thời gian tương đối ngắn, một vài chỗ được khâu, rất nhiều chỗ bị bỏ chỉ, lại còn đè chỉ. Người phụ trách đưa chiếc khăn cho mọi người xem rồi mới mỉm cười: "Chiếc khăn nhỏ tuy không tệ nhưng không bằng chiếc tất này".

Tề Mẫn Mẫn! “Anh cũng nói chỉ là một chiếc tất! Thử hỏi ai chỉ mang một chiếc tất? Cậu phải lấy ra một đôi, tôi tính là cậu thắng, nhưng chỉ có một chiếc, nó chỉ có thể coi là bán thành phẩm! Ông không phải từ đầu đã nói rồi sao? Là cần một!tác!phẩm! Một chiếc tất vốn dĩ không tính là một sản phẩm!”

Giọng nói của cô đầy uy lực, mang theo vẻ kiêu ngạo, Trình Cẩn nhìn cô, chỉ cảm thấy quen thuộc, một lúc sau mới nhớ ra lúc trước mình nói chuyện với người ta cũng có thái độ như vậy.

Nó thực sự khó chịu.

Những người khác bắt đầu thảo luận, lời nói của Tề Miên Miên không phải hoàn toàn không có lý, người phụ trách cũng có chút ngượng ngùng, nhìn Trình Cẩn hỏi: "Trình thiếu gia, một chiếc tất khác..."

Trình Cẩn nhỏ giọng: “Mới chỉ được một nửa, vẫn chưa hoàn thành.” Thời gian thực sự không đủ.

Tề Mẫn Mẫn lạnh giọng: “Ông xem, tôi nói đúng.”

“Cô nói đúng cái *!” Giọng nói đó lại thuộc về Eureka, bởi vì có rất nhiều người ở hiện trường, chỉ có giọng nói của anh ta là lớn như vậy. Anh ta chen qua và nói lớn: “Quy tắc là một tác phẩm, Tiểu Trình Cẩn đan là một chiếc tất, đều là “một”, có cái gì không đúng? Một chiếc tất là một tác phẩm, hai chiếc tất cũng là một tác phẩm, vì vậy có thể nói, Tiểu Trình Cẩn dành chiến thắng!”

Tế Mẫn Mẫn phẫn nộ trừng anh ta: “Rigel, ở đây không có chuyện của anh!”

“Tất nhiên có chuyện của tôi, Tiểu Trình Cẩn là bạn của tôi!” Eureka nói, còn khoác vai Trình Cẩn.

Tề Mẫn Mẫn: “Rigel nhà các người chính là như thế! Tâm lớn! Thô lỗ! Còn ăn mặc giông như quỷ, thật đáng buồn cười! Anh và cậu ta là bạn bè, có phải là nhìn thấy cậu ta ăn mặc giống mình đi? Nói thật, các người không lên tham gia cuộc thi này, lên đi quỳ gối rót rượu cho người khác!”

“Cô thật là đáng ghét, chúng tôi mặc cái gì, hơn nữa, không có quy định không được tham gia cuộc thi.” Eureka không sợ tình khí của cô ta, hung hăng nhìn chằm chằm.

Tề Mẫn Mẫn cười: “Anh tôi không nói rồi, mà cái người được anh bảo vệ, không phải mặc như thế này, thì căn bản không có tư cách tham gia yến hội này đi? Gia đình cậu ta phá sản rồi, gia đình ba người giống như chuột băng qua đường, khiến người ta phải tránh né. Để tôi nói, Trình Cẩn, có phải cậu ăn mặc như vậy là cố tình quyến rũ đàn ông không? Mong muốn lấy một người chồng tốt và ở lại tinh cầu Đế chế mãi mãi? Có lẽ không phải là ước vọng quá cao, bên cạnh cậu không phải có một người để chọn sao? Chỉ cần gả cho nhà Rigel, chịu đựng sự thô tục, quê mùa của bọn họ, thì có thể ở lại đây mãi mãi rồi.” Sau khi nói xong, cô ta bắt đầu cười một cách độc ác, điều này cũng khiến một vòng những người xung quanh cũng phải bật cười theo.

Trình Cẩn đang kéo kéo váy để ngăn bị lộ, nhưng lúc này nghe thấy lời chế giễu của cô ta, mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ nhưng anh không biết phải phản bác lại như thế nào. Eureka nắm thánh nắm đấm, đang muốn gầm lên, một giọng nói vang lên: “Làm người bạn đời hợp pháp của tôi, trên người cậu ấy có hàm tước phu nhân thượng tướng, ngược lại không cần phương thức khác để ở lại tinh cầu này.”