Đơn Xin Ly Hôn

Chương 22: Sở Thích Của Anh Trai (H) 



Với chỉ số IQ của Trình Cẩn, thực sự không thể hiểu được tại sao viên Dạ Minh Châu mà cậu đã bán lại xuất hiện trong văn phòng của Lục Đào. Cậu cũng không tiện hỏi, dù sao Lục Đào bây giờ đã mất trí nhớ, cho dù hỏi có hỏi anh cũng chưa chắc có thể trả lời. Cậu sững sờ một lúc, Lục Đào không vui, lông mày đều sắp nhíu lại, trầm giọng hỏi: "Không thích?"

Trình Cẩn định thần lại, nhanh chóng nói: "Thích! Vô cùng thích!!" Cậu nhận lấy, đặt nó dưới mắt để quan sát thật kỹ. Đây đúng là viên Dạ Minh Châu trước đây của cậu, không chỉ là vị trí của các ngôi sao, mà ngay cả vết nứt rất nhỏ do trước kia cậu làm rơi cũng còn. Cẩn cẩn thận sờ sờ, sau nhiều lần xác nhận đó là của mình, trong lòng có chút phức tạp.

Lục Đào không biết trong lòng cậu đang dậy sóng, chỉ là không hài lòng với thái độ của cậu, duỗi tay bóp má cậu còn nhẹ nhàng kéo qua, “Đây là thái độ thích sao?”

Trình Cẩn hơi sửng sốt, vội vàng dán gần vào lòng anh, kiễng chân lên hôn lên môi anh, "Em thích lắm!Rất rất thích! Cảm ơn ông xã!" Trước khi bán, viên minh châu thực sự là thứ yêu thích của cậu, nếu không phải bất đắc dĩ cậu cũng sẽ không bao giờ bán nó, bao gồm cả hộp pha lê xanh cũng vậy. Trình Cẩn thích những thứ phát sáng, lấp lánh, là sở thích từ lúc nhỏ.

Bị hôn, thượng tướng đại nhân mới miễn cưỡng thoả mãn, liền nhào nặn lỗ tai của hắn nói: "Không phải vừa nói muốn làm đồ ăn ngon cho anh sao?"

Trình Cẩn cười, "Em sẽ làm ngay." Sau khi đèn được bật lên, cậu đặt Dạ Minh Châu trở lại chỗ vốn dĩ của nó. Lục Đào hơi ngạc nhiên khi thấy sự kết hợp của hai thứ, "Dường như viên minh châu rất thích hợp để đặt ở đây."

Trình Cẩn cười, không cách nào giải thích rằng chỗ này căn bản là nơi được cậu tự mình thiết kế để đặt minh châu trước đây. Bước ra ngoài được mấy bước, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, “Đúng rồi, anh trai em ngày mai đến thăm em, anh có muốn ra ngoài không?”

Lục Đào khó hiểu: “Tại sao anh trai đến thăm em lại hỏi anh có muốn ra ngoài không?”

Trình Cẩn nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình có gì đó không rõ ràng, liền nhanh chóng giải thích: "Em không có ý đó, chỉ nghĩ nếu anh không phải ra ngoài thì có thể cùng nhau trò chuyện."

“Không ra ngoài”

“Vậy tốt rồi” Nghĩ anh trai đến, cước bộ cũng nhanh dần, vừa đi vừa nghĩ đến món anh yêu thích của anh trai, khi đi đến nhà bếp, tâm trạng của cậu bình tĩnh trở lại, có chút xấu hổ.

Cậu phát hiện bản thân lại không thể nghĩ ra anh thích món gì.

Thật ra cũng không phải là nghĩ không ra, mà là trước đây căn bản không nhớ.

Trình Cẩn được từ bé đã được nuông chiều, cậu sinh không được bao lâu thì mẹ đột ngột qua đời, cha và anh trai nghĩ cậu còn quá nhỏ, yêu thương cậu như bảo bối, trong nhà lại có tiền, tất nhiên là muốn cái gì có cái đó, chuyện dù tốt hay xấu, luôn luôn được ca ngợi, vì thế mà cẩu nảy sinh tính khí không hiểu chuyện thiên hạ, không quan tâm đến người khác. Cậu trước đây luôn cho rằng những người bên cạnh đối xử tốt với mình là lẽ đương nhiên, vì nhà cậu có tiền, vì vậy những người bên cạnh phải dỗ dành cậu, chưa bao giờ thật lòng quan tâm đến những người xung quanh.

Ví dụ, chuyện cha có bện tim, cậu trước đây không biết, và cũng không biết anh trai mình thích gì. Nếu trước đây cậu hỏi anh trai mình thích gì, anh ấy có lẽ sẽ cẩn thận suy nghĩ sau đó nói : "Thích em!"

Nhưng nếu hỏi anh trai thích ăn gì, thích quần áo kiểu gì, thích màu sắc gì, ... thì anh ấy hoàn toàn không trả lời.

Trình Cẩn cảm thấy mình quá vô dụng, hóa ra cậu đã luôn luôn sống dưới sự bao bọc của cha và anh trai, không có họ thì cậu chẳng là gì cả.

Nhưng may mắn thay, hối hận có lẽ cũn không quá muộn!

Nghĩ đến đây, Trình Cẩn trong lúc đợi nồi canh, liên lạc cho anh trai.

Lần này nhất định phải hỏi cho rõ anh trai, món ăn yêu thích nhất của anh là gì, sau đó ngày mai phải chuẩn bị sớm!

Trên chiếc giường rộng lớn, hai thân người đang quấn lấy nhau.

Bị đè xuống giường là một cơ thể mảnh mai, uyển chuyển, trên da thịt trắng nõn đầu những vất tích, có những dẫu hôn vẫn còn mới, một số là những vết cắn, vết mút đến tím lại. Trên người anh không một mảnh vải, không chỉ da thịt chảy mồ hôi, mà mái tóc cũng có chút ướt át, đôi môi hồng hào bị mút đến hơi sưng lên, đuôi mắt híp lại đỏ bừng, hơ nữa giữa hai cánh mông vểnh lên, lổ hẹp bị mở rộng, một cự vật thô dài hung dữ đang không ngừng thúc vào.

Dương vật thô to dính đầy chất nhờn dính dính, làm cho nơi liên kết trở lên thông thuận, gậy thịt không ngừng cắm sâu vào, người bên dưới bị đỉnh khiến cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, nhưng ngay sau đó đôi môi bị anh cắn chặt không cho tiếng rên rỉ phát ra.

Người nam nhân tuấn mỹ khẽ cười, đang muốn chấm biếm, âm thanh máy liên lạc vang lên, làm gián đoạn nhịp điệu. Nam anh tuấn mỹ dừng động tác, lúc Trình Húc chưa kịp phản ứng, nắm lấy cổ tay anh, khi nhìn rõ ảnh người gọi, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, giọng điệu gấp gáp, "Lại là em trai bảo bối của anh."

Trình Húc vốn dĩ ánh mắt vẫn còn sương mờ đột nhiên trở lên rõ ràng, hất tay người nam nhân ra, nhỏ giọng mắng: "Tránh ra!"

“Không tránh” Nam nhân khoá thắt lưng, thậm chí còn đỉnh dương vật vào sâu hơn, còn cố ý xoa nắn tuyến tiền liệt của anh.

Cơn khoái cảm đột ngột ập đến, khiến đôi mắt Trình Húc bị bao phủ bởi một tầng sương mù. Anh cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ đang muốn bật ra khỏi miệng, nghe thấy tiếng chuông liên tục vang lên, đang định nói “kết nối âm thanh”, nam nhân đột nhiên ghé vào tai anh, hạ thấp giọng, trong khẩu khí đầy sự uy hiếp, “Anh còn dám gọi cậu ta là bảo bối, tôi hôm nay liền không để cho anh xuống giường!”Anh ta rất nhanh lại cười, giọng điệu trở lên rất dịu dàng, rất tình cảm, “Bật loa lên, tôi cũng muốn nghe cuộc trò chuyện của hai người. "

Trình Húc nhắm mắt, đưa tay ấn chỗ “kết nối liên lạc”. Máy liên lạc được kết nối, giọng nói vui vẻ của Trình Cẩn vang lên, "Anh ơi!"

Đôi mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, bên trong hàm chứa sự hứng thứ, còn có cả sự uy hiếp, Trình Húc vốn dĩ muốn gọi “Bảo bối” nhưng liền đổi thành “Tiểu cẩn, có chuyện gì vậy?”

“Anh, không phải ngày mai anh đến sao? Em đang muốn chuẩn bị một món gì đó thật ngon, nhưng không biết anh thích ăn gì nên gọi hỏi anh." Trình Cẩn xấu hổ nói: "Anh, xin lỗi. Em thậm chí không biết anh thích ăn gì. "

Trong ánh mắt của nam nhân tuấn mỹ kia không che giấu sự chế giễu, Trình Húc không quay đầu lại, vẫn dũng giọng điệu ấm áp nói: “Cái gì cũng được, anh không kén chọn.” Trong âm giọng mang chút khàn, đầy gợi cảm. Nam nhân tuấn mỹ nhìn chằm chằm vào gáy của anh, nhịn không được tiến lại gần, đưa lưỡi liếm từng tấc da thịt, sau đó cắn một cái.

Cơn đau ập đến, Trình Húc đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, em trai bên kia nhanh chóng nhận ra. “Anh, làm sao vậy?”

“…Không sao, chính là không cẩn thận, ngón chân vô tình va vào chân bàn.”

“Bất cẩn quấ, anh, nhất định là rất đau đi? Xin lỗi, em khiến anh bị phân tâm…”

Trình Húc nghe thấy giọng nói áy náy của em trai, cảm thấy đã xa, nam nhân bắt đầu trêu chọc trên cơ thể anh, xoa xoa đầu vú đã sưng đỏ đến mức sắp đứt da, dương vật chôn trong thông đạo cũng bắt đầu cọ xát nhẹ. Rõ ràng đó không phải là nơi thích hợp cho tình dục, nhưng sau một thời gian dài xâm nhập, đã dần quen với nó. Vách tường bên trong theo tốc độ đâm còn nhẹ nhàng cắn hút, khi tuyến tiền liệt bị ma sát liên tục, Trình Húc không nhịn được muốn hét lên.

“Xúc xích đỏ được không? Em nhớ ngày trước anh trai hình như rất thích ăn, đúng rồi đúng rồi, chỗ em còn có nho phong mật!”

Giọng nói trong trẻo của cậu em trai vang lên bên tai, Trình Húc cảm thấy cả người như muốn phân tách, cố gắng lấy lại bình tĩnh rút ra nhưng không thể làm gì được. Anh ta thậm chí không dám mở miệng, sợ rằng một khi mở miệng sẽ phát ra tiếng kêu.

May mắn Trình Cẩn có những lúc là một tiểu lắm lời, tự nói luyên thuyên với mình rất nhiều, đợi cậu nói xong một đống các ý kiến của mình xong, Trình Húc cuối cùng cũng điều chỉnh lại, trầm giọng nói: "Được." Sau đó nói: "Anh còn có chút việc. Ngày mai nói chuyện a."

"Được rồi, anh trai, ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp."

Sau khi tắt liên lạc, cả người Trình Húc mới thả lỏng xuống. Nam nhân tuấn mỹ dường như cảm thấy đùa rất vui, vươn người qua liếm liếm môi của anh, cười vui vẻ nói: "Còn thật sự chịu được, Húc ca. Chỉ là em trai bảo bối của anh hỏi anh muốn ăn gì, anh làm sao lại không thành thật trả lời?"

Trình Húc nhắm mắt lại, hàng mi ướt đẫm vẫn đang khẽ run rẩy. Nam nhân cười trầm thấp: “Anh nên trả lời cậu ta, anh không thích xúc xích đỏ, anh chỉ thích ăn xúc xích lớn của nam nhân.” Anh ta rút dương vật ra, lại mạnh mẽ đâm sâu vào, lần này Trình Húc thành công bị đâm đến phát ra một âm thanh dâm đãng. Nam nhân đắc ý cười nói: “Xem xem, thịt mông được ăn đến vui vẻ.”

Trình Húc dường như rốt cuộc không chịu nổi, nói nhỏ: "Ngạn Thất, câm miệng!"

Nam nhân tên Ngạn Thất cười vui vẻ, “Anh không còn là Trình Húc ngày trước nữa rồi, anh bảo tôi im miệngm chỉ có một cách.” Anh ta rút dương vật ra, nhìn hoa huyệt của Trình Húc bị đâm căn bản không thể khép lại, hai mắt tối sầm lại, liền lật người anh lại. Thân hình của Trình Húc rất tốt, chắc chắn là thân hình mà phụ nữ thích, cơ bắp rắn chắc, nhưng lại không cường tráng, vóc dáng rất tốt. Làn da của anh rất trắng và mịn, đầy đàn hồi, đường nét nhẹ nhàng và tao nhã, bất kể nhìn như thế nào cũng không thể nhìn ra anh là một người đàn ông bốn mươi tuổi.

Kích thước dương vật của anh phát triến cũng rất tốt, màu không hề thẫm, mà còn là màu hồng da thịt xinh đẹp, có thể thấy anh trước là một người đàn ông thủ thân như ngọc, chỗ này vốn dĩ chưa dùng qua. Lúc này, dương vật đã dựng đứng, dịch thể từ linh khẩu tiết ra, một ít rơi xuống bụng dưới tạo thành những vết ẩm ướt mơ hồ. Ngạn Thất nắm giữ hai chân của anh, xoay hông anh lên, lộ ra hậu huyệt sưng đỏ bị sử dụng quá độ, quy đầu to lớn nhẹ nhàng cọ sát đến, đẩy mạnh rồi lại đâm sâu vào.

“Ừm…” Khoái cảm nồng nhiệt ập đến, Trình Cẩn nhịn không được che mắt. Ngạn Thất đỉnh dương vật vào sâu, cũng soảng khoải thở dài một tiếng, lại cười nói: “Mông rất sướng phải không? Tôi có phải hay không rất lương thiện? Vừa này nếu dùng lực đâm anh, em trai tốt của anh có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của người anh trai sùng bái nhất rồi, tiểu thiếu gia nhất định sẽ rất kinh ngạc đi? Sẽ không bị doạ đến khóc chứ? Dù sao anh trong lòng cậu ta, luôn luôn là một trụ cột đi? Kết quả cây “trụ cột” này phải đi quay GV mới có tiền mua thuốc chữa bệnh cho cha, nếu không phải tôi tốt bụng giúp anh, đứa em của anh nói không chừng có thể nhìn thấy sự đặc sắc của anh trên màn hình…” Chưa kịp nói hết, Trình Húc dường như cuối cùng không thể nghe được nữa, ôm lấy cổ anh ta, nhắm đến miệng hôn xuống.

Đây là cách duy nhất để bịt miệng nam nhân.

(Niên hạ công~~~~ Đôi này cũng ngược, tác giả dành khá nhiều chương cả chính và ngoại về cặp này.)