Đơn Kiếm Diệt Quần Ma

Chương 21: Động lòng thiện, hảo tâm hữu hảo báo



Hãy nói, Dân Sơn Nhị Độc song song tung mình nhảy lên chỗ đồi cao Vân Nhạc đang đứng, thế đi nhanh như chớp nhoáng, miệng rú luôn luôn, càng tăng thêm sự khủng bố.

Tạ Vân Nhạc định tâm đùa giỡn Nhị Độc, vẫn đứng yên với dáng điệu ngạo mạn, chờ Nhị Độc ở đông, tây hai phía xông tới sắp đến cạnh mình mới giở Di Lạc Thần Công ra, song chưởng bắt luôn cổ tay cửa Nhị Độc lôi mạnh và hợp lại một cái.

Nhị Độc tựa như hai cái tên va chạm vào nhau, và như hai con diều đứt dây vậy, rơi thẳng xuống chân đồi, ngã đến đầu óc choáng váng, một hồi lâu mới bò dậy được. Chúng lại tưởng thân hình của chúng đi quá nhanh, mới va chạm vào nhau như vậy, liền đồng thanh thét lớn một tiếng, lại cùng xông lên, đâm bổ vào người Vân Nhạc, ra tay như gió, nhằm chỗ yếu hiểm mà tấn công.

Tạ Vân Nhạc khẽ cười một tiếng, giở luôn Huyền Thiên Thất Tinh Bộ Pháp ra, chỉ tránh né không phản công lại, nên thế tấn công của Nhị Độc nhanh và kỳ dị đến đâu cũng không sao đụng tới người của chàng được.

Nhị Độc càng đánh càng kinh hãi, tấn công liền mấy chục chiêu, càng đánh càng thấy bộ pháp của chàng thiếu niên nọ nhanh đến lạ kỳ, đến nỗi cả hai đều thấy tối tăm mặt mũi lại.

Lúc này, Nhị Độc mới hay đối phương có ý nhường nhịn, còn lúc đầu va chạm lẫn nhau cũng là do thiếu niên đó có ý cảnh cáo bọn mình.

Nghĩ đoạn, Nhị Độc liền bảo nhau nhảy ra ngoài vòng chiến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Nhạc khoanh tay đứng yên, mồm tủm tỉm cười, gió lạnh thổi vạt áo chàng bay phất phới, trông thực thoát tục.

Nhị Độc tuy mệnh danh là độc thật, nhưng lòng chúng không đến nỗi ác độc như bên ngoài đồn đại, và chúng hành sự cũng có mực thước lắm. Đằng Thanh và Đằng Xung (tên họ của Nhị Độc) hồi nhỏ đã là cô nhi, bị người ta khinh rẻ, chịu biết bao đói rét đau khổ, sau được một dị nhân thâu làm môn hạ, nhưng tính tình quái dị bởi hoàn cảnh tạo nên không sao sửa đổi hết được, lúc nào anh em nhà chúng cũng cho người đời phần nhiều là giả thiện, kẻ nào càng tự cao bao nhiêu, trong bụng càng nhơ bẩn bấy nhiêu, và bọn người ấy không hào hiệp bằng bọn giai cấp hèn kém nữa.

Sau khi học thành tài, hai anh em xuống núi, chỉ thích gần gũi bọn đạo tặc, mà xa lánh những nhân sĩ chánh phái.

Tới khi tuổi già, Nhị Độc mới hay thành kiến của mình sai lầm, nhưng lúc ấy các nhân sĩ chánh phái thấy anh em y tánh tình quái dị như vậy, bèn liệt chúng vào trong bọn tà đạo.

Sự thật anh em chúng chưa hề giết oan một người nào.

Cũng chỉ vì Nhị Độc nhận thấy trên thế gian này có mấy ai được thập toàn, kẻ nào làm việc lành nhiều hơn việc ác đã là người chân thiện rồi. Nhờ đem ý niệm ấy ra mà xử thế, nên lần này gặp phải sát tinh Vân Nhạc mới thoát khỏi là vậy.

Lúc ấy, Nhị Độc thấy Vân Nhạc ngừng bước không đuổi theo vẫn khoanh tay đứng mỉm cười, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tạ Vân Nhạc mỉm cười nói:

- Tại hạ không quen biết hai vị bao giờ, tại sao lại ra tay ác độc như thế?

Nhị Độc nghe thấy Vân Nhạc nói như vậy liền nghĩ thầm:

- Người ta hỏi như vậy rất có lý, túi da của mình mất, mình có thấy y ra tay lấy đâu. Vậy tại sao chưa hỏi rõ nguyên nhân, anh em mình đã ra tay tấn công người ta rồi? Có phải là lỗi tự anh em mình không?

Nghĩ đoạn, cả hai anh em đều đỏ mặt tía tai, Đại Độc Đằng Thanh liền đáp:

- Ngài nói rất phải, anh em lão hồi nãy rời khỏi đây, bị kẻ gian lấy trộm hai cái túi da đeo ở trên lưng, đến khi phát giác mất mới quay trở lại đây. Chúng tôi chỉ thấy có một mình ngài đứng ở đây thôi nên mới nhận lầm như vậy, nhưng...

Vân Nhạc mỉm cười tiếp lời nói:

- Chắc trong túi da dựng nhiều đồ vật quí giá hay dị báu phải không? Nếu không hai vị lão anh hùng tất phải nóng lòng như vậy?

Nói xong, chàng từ từ tiến tới mấy bước. Đại Độc Đằng Thanh bẽn lẽn đáp:

- Trong túi da ấy chỉ đựng những thứ đồ chơi độc không thôi, nhưng mất đi thì thật đáng tiếc, vả lại những vật ấy độc kỳ lạ, nếu người lấy được sử dụng sai lầm hay lợi dụng những thứ đó đi làm càn làm bậy thì anh em tôi sẽ bị mang tiếng với giang hồ võ lâm vô cùng. Chúng tôi không muốn vì sự vô tâm mất mát ấy mà gây nên mối hoạ tày trời như vậy.

Hơn nữa, trong cái túi có đựng mấy chục viên Hỏa Vân Đơn và một cuốn Hợp Độc Thích Chú của sư môn chúng tôi truyền lại cho, lại càng không thể mất đi được. Nếu ngài nhặt được cái túi da ấy, xin ném trả cho, anh em lão thể nào cũng có vật báu đền lại.

Nói xong, hai mắt y nhìn thẳng mặt đối phương.

Vân Nhạc cười nhạt một tiếng rồi đáp:

- Ồ, thế ra hai vị là Dân Sơn Nhị Lão đây! Túi da ấy quả thật tại hạ đã lấy trộm được.

Nay hai vị đã nói như vậy, đủ thấy quí tâm địa dù sao vẫn còn là lương thiện.

Nói tới đây, chàng vội lật vạt áo lên, lấy hai cái túi da ra, ném trả liền.

Nhị Độc vội giơ tay bắt luôn, và mở túi lấy ngay bốn viên thuốc màu đỏ như hỏa dược vậy, để ở gang bàn tay, đi tới trước Vân Nhạc vừa cười vừa nói:

- Năm xưa, anh em lão vân du Đông Hải, tới một tiểu đảo ở giữa biển, tình cờ nhặt được năm viên Ly Hỏa Tinh Ngọc này, vật đó là thuần dương chi bảo, mới đem về hợp vào các vị thuốc khác chế thành một lò Hỏa Vân Đơn. Thứ đơn này dùng để cứu chữa gân cốt co rúm, hay huyết bị ứ đọng, công hiệu như thần. Vật tuy nhỏ mọn, không đáng để báo đền ơn đức, nhưng cũng mong ngài nhận cho.

Vân Nhạc sực nghĩ tới bệnh của mẹ Cố cô nương đang cần có thứ thuốc này cứu chữa, liền giơ tay ra nhận và nói:

- Không ngờ hai vị khoan hồng đại lượng đến thế! Không những không buộc tội mà còn hậu tặng cho như thế này, tại hạ thật tự hổ thẹn với lương tâm, nhưng...

Nói tới đây, chàng ngẫm nghĩ giây lát, mới vừa cười vừa nói tiếp:

- Tại hạ được tương phùng với hai vị ở đây, cũng gọi là hữu duyên, bốn viên Hỏa Vân Đơn này vừa đang cần dùng tới, thật là may mắn vô cùng.

Tại hạ rất hổ thẹn là không có vật gì để báo đáp lại thịnh tình của hai vị. Nhưng ngày sau, nếu có việc gì cần tới, tôi Quái Thủ Thư Sinh, không khi nào lại khoanh tay đứng yên mà không trợ giúp cho hai vị đâu!

Mặt chàng vẫn đeo mặt nạ da người không sao trông rõ nét mặt biểu lộ tình cảm ra sao, nhưng giọng nói của chàng rất thành khẩn.

Dân Sơn Nhị Độc đồng thanh kinh ngạc la lớn một tiếng:

- Thế ra ngài là Quái Thủ Thư Sinh danh vọng bốn phương trong chốn giang hồ đấy à? Như vậy anh em lão thua đại hiệp một cách tâm phục. Sau này nếu đại hiệp vào Tứ Xuyên, xin mời ngài tới Vân Sơn du ngoạn một phen, để anh em lão được lãnh giáo.

Nói xong Nhị Độc chắp tay vái chào, quay mình bỏ chạy đi liền, chỉ trong nháy mắt đã mất bóng hai người rồi.

Vân Nhạc trông thấy Nhị Độc bỏ đi rồi mới nghĩ thầm:

- Sự sống chết tạo hóa đã xếp đặt từ trước, không tin không được. Từ khi ta ra giang hồ đến giờ, hễ gặp tà ma ngoại đạo là lòng ta độc ác vô cùng. Chúng dù không chết thì cũng phải mang chút thương tích mà đi. Tại sao hôm nay ta lại khoan dung?

Nghĩ tới đây, chàng lắc đầu một cái rồi nghĩ tiếp:

- Nói ra thật khó tin thật, nếu không phải như thế ta làm sao biết thứ linh dược này. Có lẽ là do số trời đã định...

Nghĩ tới đây, chàng vội đi xuống về phía dưới đồi cổ mộ thăm mẹ của Cố cô nương.

Xuống tới nơi, chàng thấy hai mẹ con Cố cô nương đang ngồi sát cạnh nhau, họ đang thì thầm to nhỏ. Nghe tiếng động, Cố cô nương quay lại vừa cười vừa hỏi rằng:

- Vân đại ca đã đuổi Nhị Độc đi chưa?

Tạ Vân Nhạc vừa cười vừa đáp:

- Không ngờ đánh nhau một trận rồi làm quen nhau. Bây giờ anh em họ trở về Vân Sơn rồi và anh còn cho em hay một tin mừng này nữa. Bá mẫu đã có thuốc chữa rồi. Anh cam đoan chỉ bảy ngày là cùng, bá mẫu sẽ đi lại như thường ngay.

Cố cô nương mừng rỡ vô cùng, nhảy phắt lên hỏi:

- Có thật không? Ồ, thế thì sung sướng quá! Anh đừng có dối em đấy nhé!

Cố mẫu quay đầu lại thở dài một tiếng và nói:

- Hiền điệt không nói đến thủ pháp điểm huyệt độc đáo của lão tặc bà là nan giải.

Ngay như việc tôi bị tê liệt trong mười năm trời, gân máu đã bị khô héo, làm sao trong bảy ngày mà chữa khỏi được. Có lẽ hiền điệt dùng lời lẽ đó để an ủi phải không?

Cố cô nương nghe mẹ nói như vậy, vẻ mặt đang hớn hở tươi cười bỗng nhiên thất vọng và nước mắt cũng bắt đầu rưng rưng ngay.

Vân Nhạc nghiêm nét mặt nói:

- Lời nói của hiền điệt, xưa nay chỉ có một chớ không có hai. Xin bá mẫu cứ yên tâm, trong bảy ngày, cam đoan có thể chữa khỏi bệnh tật đó.

Nói đoạn, chàng lấy hai viên Hỏa Vân Đơn bảo Cố cô nương cho mẹ uống.

Cố cô nương cho mẹ uống Hỏa Vân Đơn xong, quay lại nhìn ngay vào mặt Vân Nhạc, nét mặt nàng hãy còn nghi ngờ.

Vân Nhạc mỉm cười không nói năng gì, một lát sau, chàng giở thủ pháp Lăng Không Giải Huyệt thần kỳ trong Hiên Viên Bát Giải ra, cách Cố mẫu hai tấc nhằm bảy huyệt trên người và chân tay mẹ Cố cô nương điểm xuống rất nhanh.

Sau khi uống Hỏa Vân Đơn, Cố mẫu trong bụng nóng vô cùng, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng thì đột nhiên cảm thấy mấy yếu huyệt cởi mở, những hơi nóng tập kết ở trong bụng liền tiết ra khỏi nơi các yếu huyệt đó.

Khắp mình mẩy thấy nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng, riêng có chân tay vẫn còn uể oải, không có hơi sức.

Lúc ấy Vân Nhạc liền nói với Cố cô nương:

- Bây giờ em có thể ngồi xếp bằng phía sau bá mẫu, hai tay để lên huyệt mạch môn của bá mẫu rồi dồn chân khí của bản thân sang, rồi anh sẽ để lên lưng em dùng phương pháp cách thể truyền dẫn với công lực của hai chúng ta, có thể khiến bá mẫu hoàn lại được một nửa công lực đấy.

Cố cô nương không ngờ Vân Nhạc có võ học tinh thông như vậy, ngạc nhiên vô cùng vì nàng không tin chàng còn ít tuổi như thế mà đã tu luyện được môn cách không giải huyệt.

Vì môn giải huyệt này phải tu luyện ít nhất năm chục năm mới thành thạo được, cho nên nàng mới ngạc nhiên và không tin như vậy.

Lúc này Cố cô nương đã theo lời Tạ Vân Nhạc ngồi ở phía sau lưng, để tay lên mạch môn huyệt của mẹ, và vận chân khí dồn sang người của mẹ. Nàng lại thấy Vân Nhạc để hai tay lên lưng mình nàng, và cảm thấy một chân khí dương hoa làm cho chân lực của mình tăng thêm lên.

Về phần Cố mẫu cũng cảm thấy một luồng nhiệt lực chạy sang đi khắp thân thể của mình và cảm thấy gân cốt khô héo đã dần dần nở nang và sống dậy.

Cố mẫu đã bắt đầu thấy những ngón tay của mình hơi cử động được, trong lòng mừng rỡ vô cùng, cảm động ứa nước mắt nói với con:

- Văn... con, xem ngón tay, ngón chân của mẹ... đang cử động là gì...

Vân Nhạc nghe Cố mẫu nói như vậy vội thâu chưởng lại. Cố cô nương tay vẫn để trên lưng mẹ, lớn tiếng hỏi:

- Mẹ! Thật à? Mau đưa con xem nào!

Cố cô nương thấy những ngón chân và tay của mẹ đã bắt đầu cử động được, những cánh tay và chân cũng đưa lên đưa xuống được, nhưng vẫn còn ngượng nghịu lắm.

Tuy vậy đó là một hiện tượng tốt, Cố cô nương mừng rỡ vô cùng, ôm chặt lấy mẹ, run rẩy một hồi.

Hai mẹ con đều ứa nước mắt. Lúc này tình cốt nhục đã phát huy đến mức tột độ.

Vân Nhạc đợi chờ một hồi mới khẽ nói:

- Em Văn, bệnh tình của bá mẫu đã có thể chữa khỏi, em nên mừng mới phải chứ. Bây giờ ngu huynh đi Lạc Dương thuê một chiếc xe đến đón bá mẫu, và em hãy tiếp chuyện với bá mẫu để đợi anh.

Nói đoạn, chàng liền rời khỏi ngôi mộ đó. Vân Nhạc vừa đi vừa nghĩ thầm:

- Em Yên Văn hạnh phúc thật, vì em ấy đã tìm thấy mẹ được rồi.

Nghĩ tới đó chàng mơ màng nghĩ đến lúc hai mẹ con Cố cô nương mừng quá hóa khóc, cảm động vô cùng, chàng cũng không nhịn nổi hai hàng lệ nhỏ xuống hai má.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Vân Nhạc đã tìm đến ngoại ô cửa đông thành Lạc Dương.

Lúc ấy đã là hoàng hôn, các cửa hiệu đều đã đóng kín cả. Ngoài đường xác pháo đầy dẫy, trong không khí còn quyện lấy mùi thuốc pháo làm nẩy cả mũi, tiếng chó sủa gần xa, chớ không hề có một bóng người nào đi lại cả.

Chàng gõ cửa một nhà cho mướn xe lừa. Một ông cụ già râu tóc bạc, cầm đèn gió ra mở cửa, thấy Tạ Vân Nhạc, ông già ngắm nghía một hồi rồi nói:

- Mới có mùng bảy tết mà khách quan định thuê xe đấy ư?

Vân Nhạc vừa cười vừa đáp:

- Vâng, tôi định thuê một xe bốn lừa và cần cả ghế bố nữa, vì tôi phải hộ tống một nữ quyến đi Khai Phong.

Ông già chần chờ giây lát mới nói:

- Xe lừa thì có sẵn đấy, nhưng... hôm nay mới mùng bảy tết, những phu xe vẫn con say sưa ngủ ở nhà họ trong thành, vả lại sáng tinh mơ thành mới mở cửa, vậy khách quan có cần xe cũng vô ích. Xin khách quan tìm đến nhà khác hỏi xem sao?

Vân Nhạc móc túi lấy một thoi vàng đưa cho cụ già vừa cười vừa nói:

- Nữ quyến của tôi còn cách xa đây hai ba mươi dặm, tôi có thể đánh xe đưa tới đấy, như vậy vừa đi, vừa về trời cũng đã sáng rồi. Lúc ấy phiền lão trượng đi gọi anh phu xe đến đây đợi chờ là được rồi.

Thoi vàng của Vân Nhạc quả thực hiệu nghiệm. Ông già nọ cười tít mắt đáp:

- Nếu khách quan có thể lái xe được thì còn gì bằng nữa, xin khách quan vào trong ngồi chờ một lát để lão đi đóng xe. Nhưng... khách quan cho như vậy nhiều quá.

Vân Nhạc nói:

- Lão trượng cứ đi đóng xe đi, trừ tiền mướn xe ra, còn dư lại tôi xin biếu cho lão trượng. Tôi ngồi chờ ở đây cũng được.

Nói xong, chàng bước vào trong điếm lấy chiếc ghế bố ra ngoài ngồi để chờ.

Lão trượng vội vào trong chuồng, được một lát sau đã đóng xong một chiếc xe, đem ra tận cửa điếm. Vân Nhạc nhảy lên, cầm roi quất lừa chạy như bay tiến về phía Man Sơn tức thì.

Lúc Vân Nhạc tới trước ngôi cổ mộ, thì đêm đã điểm canh năm. Cố cô nương và mẹ ở chờ đã lâu, bỗng nghe thấy tiếng vó lừa, nàng vội cõng mẹ rời ngôi cổ mộ. Vân Nhạc chờ nàng đặt mẹ nàng nằm trên ghế bố liền buông cửa màn xe xuống, ra roi cho xe chạy tức thì.

Đến giữa trưa, ba người đang đi trên cái quan, Cố cô nương liền kể chuyện cứu mẹ ra khỏi Vân Vụ Sơn Trang cho Vân Nhạc nghe và nàng vừa cười vừa nói:

- Vân đại ca, thủ pháp mà anh dạy cho em, quả thực tuyệt vô cùng. Trong lúc cõng mẹ chạy, tiểu muội một tay đỡ mẹ và cứ tìm đường tắt mà đi. Không ngờ, chạy tới chân núi Man Sơn, Tứ Quái cứ đuổi theo định giết. Lúc ấy đang cõng mẹ, tiểu muội không tiện sử dụng kiếm, chỉ dùng tay không đối địch với ba thủ pháp của đại ca dạy cho, em dồn Long Môn Tứ Quái làm cho bọn y chỉ lo chống đỡ chớ không tấn công nổi.

Sau vì hết hơi đuối sức bắt buộc phải để gia mẫu xuống, rút trường kiếm ra, đẩy lùi Tứ Quái. Sau khi chúng rút lui, em cõng gia mẫu chạy, ngờ đâu lại trên núi Man Sơn, lúc ấy Nhị Độc cũng đuổi tới, nhờ có bộ pháp Cửu Cung Chính Phản Âm Dương mới may mắn lẻn trốn được vào cổ mộ, nếu không vì gia mẫu thì Tứ Quái đã bị chết dưới kiếm của tiểu muội lâu rồi.

Vân Nhạc vừa cười vừa nói:

- Bây giờ nhờ ơn trời đã được bình yên vô sự thì em còn nhắc nhở đến chuyện đó làm gì nữa. Nếu ngu huynh không quay trở lại Vân Vụ Sơn Trang và không nghe Nhâm Long nói đến hành tung của em thì anh cũng không biết đâu mà tìm em.

Giữa đường hai người thấy nhân vật võ lâm đi lại liên tiếp nhưng không ai ngờ người ngồi trên xe là Quái Thủ Thư Sinh. Bọn chúng đi lại như vậy là vì muốn do la tung tích Quái Thủ, thì liên hiệp mà diệt trừ. Vân Nhạc không hay biết gì cả.

Chiều ngày hôm ấy, xe đã tới Thiên Mã Tiêu Cục, tiêu sư thấy xe lừa ngừng trước cửa vội chạy ra hỏi han, Vân Nhạc chấp tay, vừa cười vừa nói:

- Phiền đại ca vào thông báo để Tư Mã tiêu đầu hay là có một người họ Nghiêm xin vào yết kiến.

Tiêu sư thấy Vân Nhạc nói như vậy, y ngắm nhìn Vân Nhạc một hồi rồi cả cười đáp:

- Vị này... có phải là Nghiêm thiếu hiệp ở Cao Gia Câu đã trượng nghĩa ra tay giúp tiêu cục chúng tôi đó phải không?

Vân Nhạc gật đầu, Người phổ kỵ của tiêu cục kinh hãi và mừng rỡ vô cùng vội quay đầu chạy vào trong tiêu cục lớn tiếng gọi. Một lát sau, lão tiêu đầu Tư Mã Trọng Minh, Lư Khôn và một số tiêu sư ba chân bốn cẳng chạy ra. Mọi người chưa tới gần đã thấy lão tiêu đầu nói lớn:

- Nghiêm lão đệ còn đứng ngoài cửa chờ làm gì nữa! Mời vào đây, mời vào đây...

Nói xong, lão tiêu đầu đã đi ra đến cửa.

Vân Nhạc chấp tay vái vừa cười vừa nói:

- Lão tiêu đầu và các tiêu sư mạnh giỏi chứ?

Lữ Khôn liền hỏi:

- Nghiêm thiếu hiệp còn...

Vân Nhạc vội tiếp lời:

- Nhà tôi và nhạc mẫu còn ở trong xe.

Nói xong chàng đã thấy Cố cô nương đỡ mẹ xuống xe. Lão tiêu đầu thấy vậy vội gọi con sen ra đỡ bá mẫu vào trong tiêu cục. Sau khi mời mẹ con Cố cô nương vào trong nhà trong xong, lão tiêu đầu hỏi chuyến đi Lạc Dương của chàng ra sao? Và tại sao bá mẫu bị bệnh tê liệt như vậy.

Vân Nhạc mỉm cười nói:

- Việc này dài lắm, để hôm khác tại hạ nói cho lão tiêu đầu hay.

Lão tiêu đầu bỗng thở dài một tiếng và nói:

- Sau khi trở về Khai Phong này, hôm qua tiêu cục lại xảy ra một việc.

Vân Nhạc kinh ngạc hỏi:

- Tại sao vậy?

Lão tiêu đầu đáp:

- Việc này vì Quái Thủ Thư Sinh mà ra.

Vân Nhạc ngạc nhiên hỏi:

- Quái Thủ Thư Sinh có liên can gì đến lão tiêu đầu đâu, tai sao đảng giặc đến quấy nhiễu tiêu cục này làm gì?

Lư Khôn tiếp lời vừa cười vừa nói:

- Lư mỗ cũng nghĩ như vậy, việc này chỉ vì Cao Gia Câu mà nên. Cửu Tử Mẫu Liên Hoàng thấy lai lịch của hiền phu thê khả nghi nên mới nghi ngờ thiếu hiệp là hóa thân của Quái Thủ Thư Sinh Dư Vân. Y liền báo cho Phi Thiên Diệu Tử Lâu Kinh Đức hay. Hôm qua chúng phái một tên là Tích Lịch Thủ Dương Bật theo dõi dấu tích của hiền phu thê.

Tên Dương Bật này tung hoành ở Quang Trung mấy chục năm nham hiểm, ác độc hành tung vô định, đi lại một mình và y cũng là khắc tinh của tiêu cục chúng tôi nữa. Không biết Lâu Kinh Đức dụ y nhập bọn từ hồi nào, lúc y tới tiêu cục có những thái độ ngạo mạn khiến không ai chịu nỗi cả. Lão tiêu đầu chỉ thoái thác trả lời rằng:

- Giữa đường gặp nhau một lần, chớ trước kia không có quen biết gì cả và hiền phu thê lại đi Lạc Dương thì bảo là bạn sao được.

Tích Lịch Thủ Dương Bật tức giận vô cùng. Trước khi rời khỏi tiêu cục, y còn dọa nạt lão tiêu đầu không nói ra hành tung của hiền phu thê ra, y sẽ làm cho lão tiêu đầu thảm bại danh liệt, vì vậy hôm qua lão tiêu đầu suýt xung đột với y. Trước khi đi y còn biểu diễn nội công kinh người để làm oai.

Nói đoạn Lư Khôn chỉ cho thiếu hiệp xem dấu vết của một bàn tay in sâu xuống chừng năm phân như dùng dao mà khắc vậy, đủ thấy nội lực tên Dương Bật đã đến mức thượng thặng.

Vân Nhạc nghe xong liền cả cười và nói:

- Tích Lịch Thủ Dương Bật còn trở lại đây thì để tại hạ đối phó cho. Nhưng sợ làm phiền đến tiêu cục, như thế trong lòng tại hạ không được yên.

Tư Mã Trọng Minh vuốt râu cả cười đáp:

- Chúng ta cùng là người trong võ lâm, việc gì cũng ân oán phân minh, lấy ân nghĩa làm trọng, chớ sợ gì chuyện nhỏ mọn này. Nếu hôm nay tiểu đệ không tới đây thì tên Dương Bật có trở lại lão cũng không sợ gì cả, huống chi bây giờ đã có tiểu đệ ở đây.

Vân Nhạc vừa cười vừa nhìn các tiêu sư một lượt rồi lại hỏi:

- Bốn vị tiêu sư hôm nọ ở Cao Gia Câu bị rắn cắn phải, nay đã lành hẳn chưa? Tại sao mấy vị ấy không có mặt tại đây thế?

Lão tiêu đầu sa sầm nét mặt lại và nói:

- Bốn vị tiêu sư ấy vì máu ra nhiều quá, nên vết thương rất trầm trọng. Hiện giờ đã bị tê liệt nằm trên giường, chẳng đi đâu được cả. Dù họ có hồi phục được, nhưng võ công của bản thân họ vô hình chung đã giảm mất khá nhiều.

Còn Tiểu nhi nửa năm trước lại bị nhiễm bệnh lao can, thổ huyết từng đống một, đã mời hết danh sư ở Biện Kinh tới chữa, nhưng ai nấy đều cùng thúc thủ, như vậy... việc này... cháu nó chỉ sớm tối thôi.

Giọng nói của lão tiêu đầu run rẩy và bi đát, đủ thấy thiên tánh của cha thương con như thế nào.

Vân Nhạc lớn tiếng cười một hồi rồi nói:

- Lão tiêu đầu cứ yên trí, người hiền sẽ gặp lành, chắc thiếu tiêu chủ thế nào cũng được lành mạnh. Tại hạ cũng biết chút y thuật, để tại hạ vào chuẩn mạch cho thiếu tiêu đầu xem sao.

Lão tiêu đầu nghe Vân Nhạc nói như vậy hớn hở vô cùng, bỗng thấy Vân Nhạc cầm bát nước trên kỷ chè lên để vào trong bàn tay bóp mạnh một cái, cái bát Giang Tây đẹp đẽ và quí giá như thế bị chàng bóp vụn ra từng mảnh vậy. Thấy thế lão tiêu đầu trợn trừng đôi mắt ngạc nhiên vô cùng, không hiểu chàng làm như vậy là có ý định gì?

Vân Nhạc cười nhạt một tiếng, rồi ném những mảnh bát vụn ra ngoài sân một cái thật mạnh, bổng nghe bên ngoài có tiếng kêu thét rất thê thảm và trên mái nhà có tiếng kêu lộp bộp, tiếp theo đó ba bốn cái bóng người từ trên mái nhà ngả lăn xuống dưới sân tức thì.

Các tiêu sư giật mình kinh hãi, vội chạy cả ra ngoài sân, trói bốn tên phỉ tặc đem vào trong khách sảnh. Tới khi đó mọi người đã thấy rõ mặt của bốn tên phỉ tặc ấy đều thất kinh.

Thì ra những mảnh sứ vụn của Vân Nhạc vừa ném ra bên ngoài đều cắm vào, đầy trên mặt của chúng, nên tên nào tên nấy mặt chằng chịt những vết thương và máu chảy lai láng trông rất ghê rợn.

Bốn tên phỉ tặc tuy chưa chết, nhưng mặt chúng máu me be bét không sao nhận ra là bọn giặc nào cả.

Bốn tên phỉ tặc này là thủ hạ của Lâu Kính Đức, theo Tích Lịch Thủ Dương Bật đến Thiên Mã Tiêu Cục để dò thám xem Vân Nhạc có phải là Dư Vân đã giết hại rất nhiều đồng đạo trong võ lâm không?

Những hành động của Dư Vân tức Vân Nhạc ra giang hồ có một năm, đã giết không biết bao nhiêu nhân vật trong hắc đạo, hành tung phiêu diêu, ít người được biết mặt, chỉ có vụ ở Dương Gia Tập và dưới Ngũ Đài Sơn, còn có mấy người được trông thấy mặt chàng.

Riêng vụ huyết án ở thành Thái Nguyên, ai nấy cũng căn cứ vào lời đoán của Cung Môn Nhị Kiệt cho là Dư Vân gây nên thôi.

Còn Phi Thiên Diêu Tử Lâu Kính Đức đứng đầu các bọn giặc ở trong Quan Trung, là người không những võ công siêu tuyệt, mưu kế lại hơn người.

Ngày xưa Truy Hồn Phán Tạ Văn, là cha của Vân Nhạc đấu trí và giao thủ với y, cũng bị thất bại.

Như vậy đủ thấy cơ mưu và võ học của Lâu Kính Đức tài ba như thế nào, cũng vì thế y đứng đầu bọn Lục Lâm ngót ba mươi năm mà không bị ai đánh đổ nổi cả.

Cửu Tử Mẫu Liên Hoàng Khải Nguyên Khải, từ khi ở Cao Gia Câu rút lui về Vương Ô, y càng nghĩ càng phẫn uất, liền đi Thái Nguyên kiếm Cao Ly Cống Sơn Tứ Lão nhưng y nghĩ đến hai thiếu niên gặp ở Cao Gia Câu công lực và chưởng lực dị thường, liền nghi là Quái Thủ Thư Sinh mà thiên hạ đang đồn. Vì sự nghi ngờ đó nên Khải Nguyên Khải đi tìm Lâu Kính Đức để thương lượng.

Lâu Kính Đức nghe Khải Nguyên Khải nói như vậy nghĩ ngợi giây lát liền nói ý kiến của mình:

- Ý kiến của Khải huynh không sai, thiếu niên ấy thế nào cũng liên can với Quái Thủ Thư Sinh Dư Vân. Hôm nọ, đã phái trước sau mười hai cao thủ đến Lạc Dương điều tra rồi, hễ chúng thấy có hai người thiếu niên ở Lạc Dương thì thế nào cũng về phi báo ngay.

Nói đoạn y truyền lệnh xuống cho bộ hạ sai người đi liên lạc với các cao thủ ở Lạc Dương và còn tả hình dạng Vân Nhạc và Cố cô nương cho chúng biết nữa.

Ngày hôm sau, Lâu Kính Đức tiếp được tin của thủ hạ cho hay rằng Vân Vụ Sơn Trang đã bị phá hủy hơn phân nửa rồi, Nhâm Thất Cô cũng bị hai người đó đánh chết. Lũng Tây Tam Điểu nhân cơ hội này trục lợi khá nhiều, còn tung tích của hai thiếu niên đó vẫn chưa hay rõ...

Hay tin đó, Lâu Kính Đức kinh hãi đến biến sắc mặt. Thấy vậy Dương Bật liền đề nghị:

- Lão đương gia, theo sự ước đoán của Dương mỗ thì Nhâm Thất Cô bị chúng ám hại, bằng không hai thiếu niên đó hạ sao nổi Nhâm Thất Cô chớ. Theo lời Khải huynh thì hai thiếu niên đó có quen Tư Mã Trọng Minh, lão tiêu đầu của Thiên Mã Tiêu Cục. Như vậy, tốt hơn hết ta cứ cho người canh Thiên Mã Tiêu Cục là được. Tiểu đệ tuy bất tài, nhưng nguyện lãnh đạo anh em của bổn đường đi Biện Kinh, chỉ bảy ngày là cùng, sẽ có tin tức đem về ngay.

Lâu Kính Đức ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:

- Ý kiến của Dương huynh rất hay, nhưng vạn bất đắc dĩ lắm mới ra tay gây hấn với tên Tư Mã Trọng Minh. Nếu có tin gì đích xác thì báo cho tổng đàn hay ngay.

Dương Bật cả cười một hồi rồi đáp:

- Gặp việc gì cũng nên trầm tĩnh đối phó, điều này tiểu đệ tự tin có thể làm được, còn tên Tư Mã Trọng Minh có tài ba gì đâu. Y chỉ có hư danh thôi, hơn nữa y sung sướng ở đó chắc không khi nào dám gây hấn với chúng ta đâu. Lão đương gia cứ yên trí.

Thế là Dương Bật chọn mười mấy thủ hạ đắc lực, đi Khai Phong liền.

Tới Biện Kinh, y liền đến Thiên Mã Tiêu Cục kiếm Tư Mã Trọng Minh để dò hỏi tung tích của Vân Nhạc và Cố cô nương. Giọng nói của Dương Bật kiêu ngạo và ngông cuồng vô cùng. Tuy vậy, Tư Mã Trọng Minh vẫn hết sức nhịn nhường, lão tiêu đầu chỉ trả đũa y bằng lời nói thôi. Dương Bật bị lão tiêu đầu mỉa mai chế diễu, không sao chịu đựng nổi. Y tức giận vô cùng, trước khi đi, còn biểu lộ môn tuyệt kỷ Kim Cương Thủ in bàn tay lên cánh cửa để ra oai.

Sau đó đi khỏi, y vẫn phái mấy tên phỉ đảng núp ở lân cận tiêu cục để dò xét. Cho nên Tạ Vân Nhạc vừa tới tiêu Cục, chúng đã hay tin ngay và nhảy lên mái nhà để nghe trộm, cho nên chúng mới bị Vân Nhạc dùng những mảnh bát vụn ném mà ngã xuống như vậy. Vân Nhạc sầm nét mặt lại quát hỏi:

- Các người tự mang lấy cái nhục vào người, vô sự sinh phi trêu người vào thiếu gia đây. Nhưng ta cũng không giết các người đâu, hãy mau trở về bảo Tích Lịch Thủ Dương Bật đến đây gặp ta ngay.

Nói xong chàng phẩy tay một cái, bốn tên giặc ôm đầu chạy liền. Vừa rồi Vân Nhạc lộ môn ném mảnh bát vụn ra, khiến mọi người trong tiêu cục đều kinh hãi vô cùng. Tư Mã

Trọng Minh thấy vậy nghĩ thầm:

- Thiếu niên này đẹp trai như thế, không ngờ võ học và cơ mưu lại cao siêu đến như vậy! Sao diện mạo y giống hệt người bạn cũ của ta là Truy Hồn Phán Tạ Văn thế? Mà võ công của y lại có vẻ tài ba hơn Tạ Văn nữa. Nhưng không hiểu võ công tuyệt học của y do ai thu truyền cho thế?

Lão tiêu đầu không tiện hỏi, liền bảo người nhà bày tiệc và cho người vào trong mời Cố cô nương và thiếu tiêu đầu phu nhân ra.

Thấy Cố cô nương đi cùng với một thiếu phụ, Vân Nhạc biết ngay là con dâu của lão tiêu đầu rồi, vội đứng dậy cúi chào rồi quay lại nói với lão tiêu đầu rằng:

- Chúng tôi đã ăn lương khô ở trên xe, cho nên bây giờ vẫn còn chưa thấy đói. Chi bằng lão tiêu đầu để tại hạ vào thăm bệnh cho thiếu tiêu đầu và các tiêu sư trước, rồi ra ăn uống sau.

Lão tiêu đầu nghe chàng nói vậy, trong lòng hớn hở vô cùng, đang định dẫn Vân Nhạc vào trong, đột nhiên thấy có một tên phổ kỵ ở ngoài hối hả chạy vào phi báo:

- Bẩm lão tiêu đầu, Tích Lịch Thủ Dương Bật nhị đương gia của Hùng Nhĩ Sơn đã tới.

Vân Nhạc sầm nét mặt lại, tức giận vô cùng. Tư Mã Trọng Minh xin lỗi Vân Nhạc trước ra ngoài tiếp Dương Bật. Lúc này trong khách sảnh chỉ còn lại Vân Nhạc. Cố cô nương, và thiếu tiêu đầu phu nhân là Sở Minh Ý trò chuyện suông thôi.

Trong lúc ba người đang chuyện trò, bổng nghe thấy ngoài sảnh có tiếng chân đi rất nặng nề vọng vào, Vân Nhạc ngửng đầu lên nhìn ra xem, thấy lão tiêu đầu đi cùng một ông già râu xồm bước vào, phía sau còn rất nhiều người theo nữa. Chàng đoán chắc bọn người đó thế nào cũng là Dương Bật với người của y, và trong đó có cả tiêu sư của tiêu cục này nữa.

Bôn Lôi Kiếm Khách Tư Mã Trọng Minh nói với Vân Nhạc:

- Lão đệ, vị này là...

Vân Nhạc vội xua tay và cả cười mấy tiếng:

- Người này tại hạ đã biết...

Nói tới đây, chàng trợn mắt nhìn Dương Bật, trầm giọng quát lớn:

- Họ Dương kia, mi kiếm ta làm gì?

Thấy Vân Nhạc hỏi trắng ngay như vậy, Dương Bật ngẩn người một hồi; không biết ăn nói làm sao cho phải, rồi gượng cười đáp:

- Thiếu hiệp hỏi lão phu như vậy, hình như khiếm lễ phép đôi chút.

Sắc mặt đã tái mét, y vẫn làm bộ không chấp trách gì cả, nhưng thái độ đã lộ ra, thiếu tự nhiên rồi.

Vân Nhạc chỉ cười nhạt:

- Với ngươi ta khỏi phải giữ lễ phép gì cả. Ngươi có chuyện gì thì nói mau đi, bằng không bước ngay đi nơi khác.

Xưa nay vẫn tự phụ là tay lão luyện trong võ lâm, Dương Bật có coi ai ra gì đâu, không ngờ lần này bị sỉ nhục đến như thế. Những tên đi theo y đều tức giận vô cùng.

Những người trong tiêu cục lại thích thú khôn tả, cả lão tiêu đầu cũng phải cười thầm và nghĩ:

- Bê mới vào rừng không sợ hổ có khác. Chính ta đã già nua rồi, tuy cũng có chút tên tuổi ở giang hồ thật, nhưng trái lại ta hơi tí là sợ sệt, không bằng bọn thanh niên hào khí can vân như thế này.

Dương Bật mắt lộ sát khí, ha hả cười một hồi mới đáp:

- Ba chục năm nay, lão phu chưa hề thấy ai dám ngang tàng đến thế bao giờ...

Vân Nhạc dùng giọng mũi “hừ” một tiếng, mới tiếp lời:

- Ngươi chưa thấy thì bây giờ thấy cũng chưa muộn. Ngươi muốn nói gì thì nói mau lên, thiếu gia không ưa dài dòng văn tự như thế đâu.

Dương Bật sầm nét mặt lại, rồi quát lớn đáp:

- Tiểu bối chớ có ngông cuồng như vậy. Mi có biết, hiện giờ quần hùng trên thiên hạ đang muốn bắt được mi mới cam tâm không. Hôm nay lão phu tới đây là để bắt mi về cho chư vị anh hùng thẩm vấn đó.

Lớn tiếng cười ồ một hồi, Vân Nhạc bỗng quay lại nói với Tư Mã Trọng Minh:

- Lão tiêu đầu có nghe thấy không? Giá trị của tại hạ bây giờ đã cao đến thế đấy.

Tư Mã Trọng Minh e ngại hai người không ai chịu nhịn nhường ai cả sẽ đi tới chỗ quyết liệt mất, nên nhân dịp này đỡ lời luôn:

- Dương đương gia, theo ngu ý của lão thì việc này chắc có sự hiểu lầm bên trong, lão đệ của lão đây ít khi lai vãng trên giang hồ, cũng chưa hề can phạm án giết người gì cả. Hơn nữa, y có can án đi chăng nữa, đã có nha lại hay công sai đến tróc nã, có phải vậy không lão huynh?

Thấy lão tiêu đầu nói như vậy, Dương Bật mặt đỏ bừng tức thì, vì lời nói của đối phương rất phải, y không biết trả lời ra sao cả nên chỉ gượng cười một tiếng, rồi quay lại trả lời Tư Mã Trọng Minh rằng:

- Tư Mã huynh, có lẽ huynh mới kết giao với tên tiểu bối này nên không biết y chính là tên Quái Thủ Thư Sinh Dư Vân đã can tội giết người và làm cho thành Thái Nguyên long trời lỡ đất nữa.

Nói xong, y đưa mắt nhìn mọi người một lượt, cho là lời nói đó không phải bịa đặt đâu.

Ai nấy nghe thấy Dương Bật nói như vậy, đều quay lại ngắm nhìn Vân Nhạc tỏ vẻ khâm phục và kinh hãi.

Vân Nhạc vẫn bình tĩnh như thường, chỉ cười lạt một tiếng:

- Lão tặc đã nhận lầm rồi. À không, chỉ đúng một nửa thôi. Quái Thủ Thư Sinh là sư thúc ta, nếu ta là Quái Thủ Thư Sinh thật thì cỡ như mi dám trêu ngươi tới thì quả thật táo gan vô cùng. Mi hãy tự hỏi xem, có bằng được Cung Môn Nhị Kiệt không? Hay là kém hơn thế nữa, mi có giỏi bằng được Bộc Hoành Bang chủ của Thanh Phong Bang không? Dù sao, với hạng trộm cắp chó chuột như mi chưa đáng được yết kiến sư thúc ta là Dư Vân. Nhưng ta khuyên mi đừng có đi kiếm sư thúc ta nữa, bằng không, mi tất chết chớ không sai.

Cố cô nương thấy chàng bịa đặt lời nói như là thật vậy, không sao nhịn được cười, nhưng nàng không dám cười ra tiếng, đành phải cuối đầu bịt miệng cười thầm.

Dương Bật thấy Vân Nhạc khinh thị mình quá nỗi, hai mắt lộ ra ánh sáng hung tợn, thớ thịt trên má bỗng giật mấy cái, nét mặt sa sầm:

- Lão phu không tin Quái Thủ Thư Sinh lợi hại đến như vậy. Ngươi nói rất phải, hơn nữa người lại là sư điệt của tên quái nhân đó, thì lão phu hãy lấy ngươi mà thử thách trước.

Vừa dứt lời, y đã giơ hữu thủ ra, năm ngón quái chỉ nhanh như chớp nhoáng chộp luôn ngực Vân Nhạc.

Mọi người đang lo ngại cho Vân Nhạc, bổng thấy Tích Lịch Thủ đi lùi lại ba bước, mồm kêu đến “hự” một tiếng rồi.

Thì ra Cố cô nương thấy Dương Bật kiêu ngạo và ngông cuồng quá đỗi, không sao nhịn được nên nhân lúc y ra tay tấn công Vân Nhạc, nàng giở luôn ba thế Đoạn Cân Triệt Mạch mới học được ở Vân Vụ Sơn Trang ra liền.

Dương Bật, lúc sắp chộp được ngực Vân Nhạc, bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh tập kích vào cổ tay mình nhanh vô cùng, y cũng không biết là ai ra tay nữa, chỉ thấy cổ tay phải bị co rúm lại, đau buốt tận xương, chịu đựng không nổi phải kêu “hự” một tiếng và lùi ngay về phía sau ba bước, trợn mắt lên nhìn.

Cố cô nương cả giận thét lớn một tiếng:

- Chỉ có bấy nhiêu tài nghệ mà mi cũng dám đòi vây vo với đời. Thật không biết tự lượng chút nào.

Lúc này Dương Bật mới hối hận là mình quá tự phụ mà xin lãnh trách nhiệm đến nơi đây, nhưng việc đã xảy ra như bậy, chẳng lẽ lại buông tay bỏ chạy hay sao.

Nghe Cố cô nương nói như vậy, y liền cả giận, thét lớn đáp:

- Hay, hay lắm! Dù lão phu có không biết tự lượng đi chăng nữa, nhưng lão phu cũng xem các ngươi có được bao nhiêu đạo hành đã.

Y vừa nói vừa tung mình nhảy tới trước mặt Cố cô nương, nhanh như mũi tên bắn ra vậy, và giơ hai tay đánh mạnh vào vai đối thủ hai cái.

Chưởng lực của Dương Bật vốn dĩ là một môn chưởng lực thượng thặng, thuộc loại ngoại gia.

Trong võ lâm giới hạn để phân biệt nội hay ngoại công rất khó, thường thường người ta cứ cho thủ pháp cương mạnh thuộc về ngoại gia, còn thủ pháp âm như thì gọi là nội gia.

Chưởng pháp của ngoại gia thì Dương Cương xưng hùng, sức có thể mở núi đánh vỡ bia đá.

Tích Lịch Thủ Pháp của Dương Bật cũng có thể xưng hùng xưng bá được và ít có tay nào ở giang hồ bì kịp. Chưởng của y chưa tới sức gió đã tới trước. Vậy nên Cố cô nương cũng biết nếu để chưởng của Dương Bật đụng phải một tí là gân đứt xương cũng bị gãy ngay.

Nhưng Cố cô nương xưa kia đã có tiếng là Lạt Thủ La Sát, nay nàng lại được Vân Nhạc chỉ điểm cho, võ nghệ lại càng cao siêu hơn trước nhiều, người thường mấy ai sánh kịp.

Nàng chờ song chưởng của Dương Bật sắp tới vai, liền nhún mình một cái lùi về phía sau rồi, bộ pháp nhanh nhẹn đến nỗi Tư Mã Trọng Minh đứng ngay cạnh đó cũng không sao thấy rõ, nàng đã làm cách gì mà tránh nổi song chưởng của Dương Bật.

Dương Bật thấy song chưởng của mình đánh hụt thì biết là nguy hại, vội quay ngay trở lại. Cố cô nương hình như không dám tiếp sức chưởng lực của đối phương, vội nhún chân một cái lùi ra phía xa hai bước tức thì.

Dương Bật quay trở lại đã thấy đối thủ tránh ra xa rồi, cười nhạt một tiếng, vươn vai và định dùng toàn lực đánh mạnh một cái nữa.

Ngờ đâu y bỗng cảm thấy hai vai như bị móc sắt móc chặt lại và tê buốt nữa, hai cánh tay bị mất hết sức lực. Đang lúc ấy y bỗng bị một cái đá tung ra ngoài khách sảnh ngã nằm ngửa ra trên mặt sân, một lát lâu mới bò dậy được.

Tư Mã Trọng Minh ngẩn người há hốc mồm ra, ngạc nhiên vô cùng vì lão hiệp từ khi rời khỏi sư môn tới giờ, mấy chục năm nay chưa hề thấy ai tài ba bằng Vân Nhạc và Cố cô nương như vậy. Thậm chí hai người dùng võ công của môn phái nào mà lão hiệp cũng không sao hiểu nỗi.

Dương Bật bị đá và ngã một cái thật đau, đến lúc đứng dậy tức giận vô cùng, gượng cười nói:

- Đánh ngầm đánh lén như vậy, không phải là anh hùng hảo hán.

Y nhìn Vân Nhạc nói như trên là vì hình như đã biết Vân Nhạc đã đá y cái vừa rồi. Vân Nhạc không tỏ vẻ giận chút nào trái lại còn tủm tỉm cười và đáp:

- Được lắm, ta sẽ cho mi thua một cách tâm phục, nhưng chúng ta không nên quấy nhiễu trong tiêu cục của người ta. Thôi đi ra ngoại ô ngay.

Chàng vừa nói dứt, người chàng đã xuyên qua sân vượt lên mái nhà đi mất tích rồi.

Thấy khinh công siêu việt của Vân Nhạc như vậy, Dương Bật chỉ gượng cười thôi.

Y liền nghĩ:

- Khinh công của người ta siêu thần thoát tục đến thế, ta có luyện thêm hai mươi năm cũng không sao giỏi bằng y được. Bây giờ đi đấu với y, ta thể nào cũng bị thảm bại mất.

Nhưng biết làm sao được...

Nghĩ đoạn, y đành phải nhún mình nhảy lên và đi theo tức thì.

Mọi người cũng tiếp tục đi theo để xem, chỉ còn lại Cố cô nương và Sơ Minh Ý thôi.

Tích Lịch Thủ Dương Bật vừa nhảy lên trên mái nhà đã thấy Vân Nhạc đi xa hai mươi ba mươi trượng rồi, và đi nhanh như gió vậy. Y giở hết công lực ra mà đuổi theo, nhưng không sao đuổi kịp Vân Nhạc được.

Một lát sau, hai người đã chạy tới bãi tha ma ở ngoại ô phía nam thành. Vân Nhạc mỉm cười nói:

- Dương Bật, lần này mi đi đại diện cho người thật là bất trí quá. Vì dù ta có phải Quái Thủ Thư Sinh hay không, cũng không liên can tới mi cả. Theo ta khuyên nhủ, mi thà rút lui trở về Hùng Nhĩ Sơn ngay, và phiền truyền cáo quí đương gia Lâu Kính Đức hay, cục diện của võ lâm ngày nay, đại loạn sắp tới nơi, khuyên y đừng nên dây dưa vào, yên phận thủ kỷ, bảo toàn tên tuổi, có phải là hơn không?

Dương Bật nghe Vân Nhạc nói như vậy, liền nghĩ:

- Y còn như vậy, rõ ràng cho ta biết y với Quái Thủ Thư Sinh liên can với nhau rất mật thiết rồi. Nghe nói Quái Thủ Thư Sinh võ công tuyệt luân, xưa nay chưa hề bại trận bao giờ.

Còn đối phương đây, tuổi trẻ như vậy, nhưng vừa rồi y ra tay, mấy thế võ ấy ta chưa hề thấy bao giờ. Y lại tự nhận là sư điệt của Quái Thủ Thư Sinh, có lẽ không phải là bịa đặt ra đâu.

Nhưng từ khi ta nổi tiếng tới giờ, nhờ có môn Tích Lịch Thủ, trong võ lâm ít người chống cự nổi ta, ngay như thử tài với Lâu Kính Đức, ba tiếng đồng hồ sau, chỉ kém có một chưởng, ta mới thảm bại, nhưng ta thua một cách tâm phục khẩu phục.

Còn đối phương đây chưa chắc đã giỏi hơn ta mấy tý, vừa rồi là tại ta không để ý, y mới giở thân pháp tiểu xảo ra thắng ta đó thôi.

Dương Bật nghĩ tới đây, không cho lời khuyên bảo của Vân Nhạc là trung ngôn, trái lại còn hiểu lầm đối phương mỉa mai mình quá đáng, liền cười đáp:

- Bạn khéo ăn nói lắm, nhưng muốn dùng vài lời mà khuyên lão phu bỏ chạy sao được? Ít ra cũng phải đọ sức vài miếng đã, vả lại bạn cũng biết, lão phu có làm chủ được việc này đâu?

Vân Nhạc biến sắc mặt, tỏ vẻ không vui, cười nhạt một tiếng:

- Lạ thật, bạn không làm chủ việc này được thì ai mới có quyền định đoạt đây? Hơn nữa, bạn tới đây cũng không phải vì mục đích gì cả, hà tất phải xuất đầu một cách lờ mờ như thế làm gì.

Tích Lịch Thủ ha hả cười đáp:

- Bạn khéo giả bộ lắm. Lịnh sư thúc Dư Vân lấy trộm được ba tờ Bồ Đề Chân Kinh của Bảo Nguyệt Thiền Sư, mà ba tờ chân kinh ấy, tất cả anh hùng trên thiên hạ này, ai ai cũng muốn chiếm làm sở hữu của mình.

Tệ Sơn chủ cùng với Tây Không Động Chưởng môn bữa ấy cũng có tới Tửu Âu Phong, nhưng không ngờ để cho lệnh sư thúc thừa cơ lấy trộm được trước. Thứ tuyệt học bí kiếp ấy, một người độc chiếm như vậy sao được? Cho nên lão phu mới bảo là không thể tự chủ được là như thế.

Vân Nhạc nghe nói xong giật mình kinh hãi nghĩ thầm:

- Lạ thật, không hiểu ai tiết lộ tin này ra thế? Chẳng lẽ Thiên Ngoại Tam Tôn Giả chưa chết chăng?

Tuy vậy chàng vẫn làm ra vẻ ung dung và nói:

- Chẳng lẽ các người nghe tin không đâu vào đâu mà cho là sự thật hay sao? Vậy chẳng hay chính mắt ai đã được trông thấy việc đó?

Lúc ấy người trong tiêu cục và mấy người của Dương Bật lần lượt đi tới cả.

Tích Lịch Thủ Dương Bật lớn tiếng hỏi:

- Bạn hà tất tự dối mình và dối người làm gì? Chẳng lẽ lời nói của Thiên Ngoại Tam Tôn Giả không phải là sự thật hay sao?

Vân Nhạc nhìn thẳng vào mặt Dương Bật một hồi rồi lạnh lùng đáp:

- Việc này bạn khỏi nói lôi thôi. Bạn thử nghĩ xem những người tài ba như bạn ở trong giang hồ có hàng xe hàng đống. Bồ Đề Chân Kinh chưa đến cái thứ như bạn dòm ngó tới được. Bạn đừng có mơ tưởng hảo nữa.

Lời nói của chàng tỏ vẻ khinh thị vô cùng. Dương Bật thấy có nhiều người ở đó mà chàng tỏ thái độ như thế thì làm sao chịu nổi, tức giận vô cùng, la thét như sấm sét vang động mà chửi lại:

- Thằng nhãi kia giỏi thật!

Y vừa nói vừa ra tay nhằm ngực Vân Nhạc đánh tới.

Ngờ đâu song chưởng của y đã gần tới trước ngực của đối phương mà không thấy đối phương tránh né gì cả, y vừa giận vừa tức:

- Mi quá ngông cuồng, nếu Tích Lịch Chưởng của ta dùng tới mười thành công lực, thì dù ngực mi có là sắt đá, cũng phải chịu không nỗi.

Nghĩ đoạn y liền quát lớn một tiếng “đánh”, y liền giở mười thành chân lực ra, song chưởng đánh mạnh vào ngực Vân Nhạc. Y bỗng thấy hai mắt hoa lên, thân hình của đối phương đã biến mất, và cảm thấy Phong Phủ huyệt ở sau gáy có một luồng gió lạnh tập kích.

Sức gió lạnh đó mạnh vô cùng, y thấy đầu óc tê tái, kinh hãi vô cùng. Y vội cúi đầu về phía trước, song chưởng hất mạnh về phía sau và tiện thể quay ngược người lại.

Ngờ đâu luồng gió lạnh đó như bóng hình theo Hỏa Truy huyệt ở phía dưới Phong Phủ huyệt mấy tấc, tiếp theo đó yếu huyệt ở dưới xương sống lại bị gió lạnh đó xông đội mà hình bóng của đối thủ vẫn không thấy đâu cả nên y toát mồ hôi lạnh và sởn tóc gáy lên.

Dương Bật tưởng giở Tích Lịch Chưởng đã lừng danh mấy chục năm ra thì không ai địch nỗi nữa.

Y không ngờ tối hôm nay đối địch với tên thanh niên kia cả thân hình của y cũng không đụng tới được, không những thế thân hình của đối phương nhanh nhẹn đến nỗi không thấy rõ nữa. Như vậy làm sao ai mà chẳng kinh hãi hoảng hồn như thế chớ.

Vân Nhạc định không làm cho Dương Bật mất hết sỉ diện trước mặt mọi người, hơn nữa muốn giấu giếm thân phận của mình, không để cho người ta hay biết, nên chàng không dùng đến Hiên Viên Thập Bát Giải. Bằng không chỉ hai ba chiêu, chàng đã phế hết cả công lực của Dương Bật rồi.

Đồng thời, chàng cũng muốn tránh những tai họa vô cùng cho Thiên Mã Tiêu Cục cùng Tư Mã Trọng Minh cho nên chàng chỉ dùng thủ pháp thường đối phó với đối phương thôi.

Dương Bật dù quay nhanh đến đâu cũng không thấy thân hình của đối phương mà tấn công được, sau y thấy mặt mũi tối tăm, đầu óc choáng váng, vội thâu tay đứng yên liền.

Vân Nhạc thấy Dương Bật ngừng tay cũng không giở Huyền Thiên Thất Tinh Bộ Pháp ra nữa, cũng đứng yên mỉm cười nhìn đối phương.

Dương Bật thấy chàng đứng dưới bóng trăng một cách ung dung, tà áo phất phới, trông như một vị thần tiên vậy. Y thấy vậy cũng phục thầm, thở dài một cái, chấp tay lên vái chào:

- Thân thủ của bạn quả thật cao minh...

Nói đến đây, y ngắt lời không nói nữa, nét mặt xịu lại, xua tay bảo mấy tên đồng đảng rút lui, rồi nhún vai nhảy vào trong bụi lau, đi mất.

Vân Nhạc quay lại nói với lão tiêu đầu:

- Việc này chưa thể dứt khoát được đâu. Theo ý của tại hạ thì một sát kiếp lớn của võ lâm nay mai sẽ tới liền. Nhưng tại hạ không muốn nó xẩy ra ngay. Ba ngày nữa, tại hạ sẽ đi kiếm Dư sư thúc yêu cầu ông ta phải đứng ra làm cho tan rã sát kiếp này đi.

Tư Mã Trọng Minh vuốt râu cười đáp:

- Lịnh sư thúc như Thần Long, lúc nào cũng chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, hành sự như thần quỷ, không ai có thể đoán trước được.

Cũng như mấy vụ chấn động võ lâm gần đây, Dư lão đại hiệp đã khiến ai nấy cũng đều thấy khoan khoái vô cùng. Theo lão phu nhận xét, thì những việc xảy ra gần đây, chắc lịnh sư thúc đã hay biết. Lão đệ khỏi cần phải để ý tới. Chúng ta hành sự chỉ cần tạm yên thôi. Đêm đã khuya rồi, chúng ta hãy về tiêu cục rồi hãy trò chuyện sau.

Mọi người trở về tới Thiên Mã Tiêu Cục đã thấy thiếu phu nhân Sở Minh Ý cùng Cố cô nương đang tiếp chuyện cùng một ông già tóc bạc, áo vải.

Ông già nọ thấy bọn Vân Nhạc về, liền đứng dậy chấp tay mỉm cười hỏi:

- Ngài có phải là Ngôn thiếu hiệp không?

Ông già vừa nói vừa rút một cái thơ trong tay áo ra, trao cho Vân Nhạc.

Vân Nhạc vừa cười vừa đáp:

- Không dám, chính tại hạ đây. Xin hỏi lão tiên sinh quí danh tánh?

Chàng vừa hỏi vừa giơ tay đỡ lấy lá thơ, hai mắt ngắm nhìn ông già nọ một hồi. Thấy ông già nọ mi mồm rộng, đầu hói, người cao, hai tay trắng như ngọc, móng tay dài hai tấc.

Ông già đang định trả lời thì Cố cô nương liền giới thiệu:

- Đây là lão tiền bối Yên Vân Đại Hiệp Thiết Thủ Tiên Viên Bạch Vũ.

Tư Mã Trọng Minh nghe thấy Cố cô nương giới thiệu, Tư Mã Trọng Minh thất kinh la lớn:

- Bạch huynh có phải vị đại hiệp năm xưa một tay đánh chết mười lăm lục lâm thảo khấu ở trên đỉnh núi Thiên Phật tại Tế Nam không? Thật là hân hạnh cho lão đây vô cùng!

Nói xong, lão tiêu đầu tự giới thiệu và giới thiệu các tiêu sư của mình cho ông già hay. Vân Nhạc cầm lá thơ, thấy chữ ngoài phong bì, nhận ngay ra là bút tích của Thương Tỷ, vội lui đến góc nhà bóc thơ ra đọc.

Trong thơ viết rằng:

- Tam đệ,

Sau khi từ biệt ở Tấn Từ, ngu huynh và nhị đệ cùng lên phía bắc, giữa đường tuy có đôi chút cản trở, nhưng may mắn giải kịp, đã bình yên tới Xương Bình, về tới kinh còn sớm hơn Cung Môn Nhị Kiệt nửa ngày.

Quách Bảo Chủ đã tới Kinh Thành trước, nhờ sự trợ giúp của Gia Thân Vương đã ngăn cấm Cung Môn Nhị Kiệt không được dùng thế lực của nhà vua mà xen vào việc tư, việc gì cũng nên hỏi ý chớ không được khuếch trương cho nên Nhị Kiệt hiện giờ không ra mặt, chỉ ngấm ngầm liên hiệp với bọn ác ma ở Bắc Ngũ Tỉnh, chuyên môn đối phó với họ Phó ở

Xương Bình, nhà họ Triệu ở Thương Châu và bổn bang, cũng may ngu huynh đã biết trước, di cư hai gia đình tới một nơi hẻo lánh ẩn trốn, cho nên bọn giặc đã hai lần đến phá phách gia đình đó, nhưng đều hỏng cả...

Vụ đổ máu Lý Phủ ở Thái Nguyên đã vô sự.

Mục đích của Nhị Kiệt là cướp cho được ba tờ chân kinh. Việc này, mọi nơi đều chú ý tới, không những các nhân vật thượng thặng giang hồ xuất hiện, cả những bọn ma đầu về già đã ẩn trốn trong thâm sơn cũng lần lượt xuống núi, định dây dưa vào vụ này rồi, cho nên lúc này xung quanh hiền đệ, nguy cơ tứ phía. Ngu huynh cũng biết hiền đệ công lực tinh thâm, đủ đối phó cường địch, nhưng cũng không nên sơ suất đại ý như thế.

Trước hết là mang tai họa vô cùng tới chỗ nghỉ chân của hiền đệ, sau nữa cũng không có ích lợi gì cho hiền đệ cả. Theo ý ngu huynh thì từ nay trở đi, hành trình của đệ nên đi lại một thân một mình thì hơn... Lần này Thiết Thủ Tiên Viên Bạch đại hiệp, hữu sự ở Hà Lạc có viết thơ cho ngu huynh nhờ mời hiền đệ tới đó, vả lại Bạch đại hiệp còn cho hiền đệ hay những chuyện năm xưa của lệnh tôn nữa...

Vân Nhạc xem xong lá thư đó, vội dấu vào trong túi hành trang. Thiết Thủ Tiên Viên Bạch Vũ liền tiến đến trước mặt Vân Nhạc rồi khẽ nói:

- Ba ngày sau, lão sẽ gặp thiếu hiệp ở Long Đỉnh có việc cần muốn thưa cùng.

Nói xong, lão hiệp liền chắp tay vái chào mọi người rồi nhảy lên trên mái nhà mà đi thẳng.

Vân Nhạc mỉm cười nói với Tư Mã Trọng Minh rằng:

- Bạch đại hiệp rất sốt sắng giúp bạn, thật là một người rất hiếm có. Nhưng không biết tại sao lão hiệp ấy lại biết tại hạ trú chân ở quí tiêu cục như vậy. Vừa rồi quên hỏi mất.

Nói đến đây chàng ngừng giây lát rồi nói tiếp:

- Vừa rồi bị Dương Bật đến phá bĩnh, làm lỡ cả việc chữa bệnh cho thiếu tiêu đầu. Lão tiêu đầu! Bây giờ chúng ta đi vào nhà trong nhé.

Sở Minh Ý nghe chàng nói như vậy, liền dắt tay Cố cô nương vào trong nội thất trước.

Lão tiêu đầu cả cười một hồi rồi mới đáp:

- Nếu khuyển tử được thiếu hiệp chữa hộ cho, thì quả thật thiếu hiệp là người ân nhân tái tạo cho nhà Tư Mã của lão huynh.

Gia đình lão tiêu đầu rất đơn bạc, chỉ có một người con trai đó mà thôi, vậy mà con dâu mấy năm nay rồi vẫn không sanh đẻ. Nay con ốm như vậy, lão tiêu đầu suốt ngày lo âu, nên mới thốt ra lời ấy.

Vân Nhạc theo lão tiêu đầu đi qua bình phong mới đáp:

- Lão tiêu đầu cứ yên trí, thiếu phu nhân thế nào cũng đẻ con trai. Tại hạ cam đoan sang năm thể nào lão tiêu đầu cũng có cháu trai chớ không sai.

Lão tiêu đầu nghe thấy chàng nói như vậy hớn hở vô cùng. Vừa bước vào phòng thiếu tiêu đầu, Vân Nhạc đã ngửi thấy sặc mùi sâm và thục địa, liền lắc đầu thở dài:

- Lang băm hại người vô cùng!

Minh Ý nghe Vân Nhạc nói như vậy, lo lắng vô cùng, liền hỏi:

- Thiếu hiệp xem bệnh của phu quân thiếp có chữa được không?

- Đại tẩu chớ lo ngại, thầy lang đây đã chuẩn mạch đâu mà biết được?

Nói đoạn, chàng tiến đến cạnh giường, vén màn lên, thấy thiếu tiêu đầu mặt vàng như sáp ong, hai mắt lờ đờ, trông có vẻ mệt mỏi vô cùng. Chàng liền nắm tay thiếu tiêu đầu để chuẩn mạch. Lão tiêu đầu rỉ tai khẽ nói:

- Lúc cháu nó mới chào đời, thì nhà tướng số bảo nó chết non, cho nên lão huynh mới đặt tên nó là Trường Thọ.

Vân Nhạc vừa cười vừa đáp:

- Lão tiêu đầu chớ có nhẹ dạ tin vào những lời nói vu vơ của các thuật sĩ, sự thọ yểu của con người ai mà biết được. Xin lão tiêu đầu chớ có lo ngại về điều đó.

Lúc ấy chàng đã chuẩn mạch xong, liền đứng dậy mỉm cười quay lại nói với Sở Minh Ý rằng:

- Đại tẩu có thể cho tiểu đệ xem qua những toa thuốc cũ của tôn phu được không?

Minh Ý gật đầu, đi tới trước bàn nhỏ kéo ngăn kéo ra, lấy một xấp toa thuốc, có vẻ trịnh trọng, trong lòng càng thêm lo ngại. Khi xem xong những toa thuốc cũ đó, Vân Nhạc nghiêm nét mặt nói với lão tiêu đầu:

- Lão tiêu đầu mời những thầy lang chắc là danh y ở đây phải không? Những toa thuốc của họ tuy hơi có chút lầm lỡ, nhưng cũng chưa đến nỗi khiến lệnh lang phải liệt giường, liệt chiếu như vậy, tại hạ nghĩ chắc bên trong thế nào cũng có một nguyên nhân nào khác chứ chẳng không?

- Vâng, lão chỉ mời có một vị danh y tên là Lại Xuân Quế tới chữa cho khuyển nhi thôi.

Người đó năm nay tuổi đã bát tuần, xưa nay vị danh y đó chữa bệnh cho người như là có thần tiên giúp cho vậy, không đầy ba thang thuốc là bệnh khỏi liền, không hiểu tại sao ông ta chữa bệnh cho cháu nó mãi, mà không khỏi như vậy. Có lẽ là tại số cũng nên.

Vân Nhạc không trả lời, cứ cúi đầu ngẫm nghĩ, bổng quay mình rất nhanh, vén cửa màn lên, lật thiếu tiêu đầu nằm sấp xuống, vạch áo lên xem một hồi.

Chàng bỗng thất thanh la lớn.