Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 41: Ăn cơm có gì ngon?



Hứa Qua sửng sốt.

Có gió thu thổi lên mặt, không lạnh thấu xương như lúc trời giông nhưng vẫn buốt người, hệt như thổi vào tận tim gan.

Đã lâu lắm rồi anh ta không thấy Trình Lộc nói mấy lời thô tục, nếu đã nói, vậy chắc chắn cô đang rất tức giận.

Hứa Qua nhìn Trình Lộc, đối diện với ánh mắt cô, trong đôi mắt to tròn ấy là sự tức giận và lạnh lùng. Loại lạnh lùng xa cách này, anh ta thường thấy trong mắt Lâm Phùng.

Hứa Qua hoàn hồi lại: “Tôi không có ý này….”

Trình Lộc lại lùi về sau thêm một bước: “Hôm nay tôi nói rõ ràng một chút, Trình Lộc tôi, ở cùng ai quen ai cũng không bao giờ ở cùng người gia đình mấy người! Tôi và Lâm Phùng, vốn chẳng có chút quan hệ nào.”

Cô tức điên rồi, sau khi nói mấy lời hung ác xong cũng chẳng quan tâm đến Hứa Qua nữa, xoay người đi thẳng đến chỗ xe lớp trưởng.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông trắng tinh, bóng người dần khuất sau màn sương mờ đục, hệt như hòa làm một với màn sương.

Hứa Qua rất muốn đuổi theo, nhưng chẳng bước được một bước.

Anh ta hối hận thở dài.

Dường như lớp trưởng vừa hút thuốc xong, vừa bước qua, người vẫn còn vương mùi thuốc lá.

Lớp trưởng mở cửa xe cho Trình Lộc, cười cười xin lỗi: “Xin lỗi, vừa mới hút thuốc nên vẫn còn mùi.”

“Không sao.” Trình Lộc ngồi vào xe, cô quay đầu lại liếc nhìn Hứa Qua vẫn đang đứng bất động đằng xa.

Trong mắt cô lóe lên một tia tức giận, cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn ngắn cho Hứa Qua: “Xin lỗi, vừa nãy tôi hơi kích động.”

Là cô kích động.

Cô không nên phát tiết với Hứa Qua.

—–

Trường đại học Lâm Sơn, hôm nay là chủ nhật, sân bóng rổ bên ngoài chỉ có vài sinh viên qua lại.

Triệu Trừng vừa ném liên tục ba trái vào rổ, trong lòng thầm tự khen mình: “Giỏi quá đi.”

Cậu ta đang tự sướng thì thấy Lâm Phùng ung dung đi tới, anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng xám, mặt mũi lạnh như tiền.

Triệu Trừng nhìn anh bước từng bước đến chỗ mình, hình như là đang rất không vui.



Cậu ta cũng không dám lại hỏi thử mà cứ nhìn Lâm Phùng bước tới chỗ mình, cướp lấy bóng từ tay mình rồi giương mắt hỏi mình: “Đến chơi bóng.”

“Giáo sư Lâm đang không vui à?”

Lâm Phùng không nói gì, anh lật tay ném bóng vào rổ, trái bóng va vào khung rổ vang lên một tiếng “Ầm”, sau đó bị phản chấn rơi sang chỗ khác.

Tuy Lâm Phùng không nói gì, nhưng Triệu Trừng thầm biết rõ.

Bình thường Lâm Phùng lãnh đạm, nhưng thật ra chẳng có mấy chuyện có thể khiến anh nổi giận, ngoại trừ Trình Lộc.

Dáng vẻ bây giờ của anh, chỉ sợ lại xảy ra chuyện với Trình Lộc rồi.

Lâm Phùng nhặt bóng về, giọng anh lạnh băng: “Chơi bóng.”

“Được!”

Triệu Trừng đã sớm muốn cho Lâm Phùng xem thực lực thật của mình, lần trước khi chơi bóng ở ngoài khu chung cư của Tề Văn, cậu ta đã bị Lâm Phùng đè ép. Nhưng lần đó Lâm Phùng chỉ ăn may mà thôi, lần này thì không chắc.

Triệu Trừng nghĩ, cậu ta phải ép chết Lâm Phùng mới vừa!

Trong sân bóng rổ liên tục vang lên tiếng đập bóng, bóng bay lên đụng vào khuông banh kêu ầm ầm.

Đã qua một hai tiếng, Triệu Trừng đã mướt mồ hôi, cậu ta cởi hết đồ bên ngoài chỉ còn dư lại một cái áo ngắn tay.

Trong đôi con ngươi đen nhánh của Lâm Phùng hiện ra ánh sáng lạnh, mặt mũi không nén nổi tức giận.

Triệu Trừng nở nụ cười, tay vỗ vào bóng: “Lại nào, giáo sư Lâm, không phải thầy muốn chơi bóng à?”

Mấy người đứng xem ở một bên cũng thổn thức không thôi, đây đâu phải chơi bóng, rõ ràng là ngược đãi giáo sư Lâm.

Lâm Phùng khom lưng thở một hơi, vừa đứng thẳng người đã tiếp tục lao vào chiến đấu với Triệu Trừng.

Anh, Lâm Phùng, sẽ không chịu thua.

Tay Lâm Phùng vừa đụng vào bóng, còn chưa kịp chặn lại đã nghe trên người vang lên tiếng “Crốp” giòn tan, cả người anh cứng lại.

Triệu Trừng ở khá gần anh, cho nên cũng nghe được tiếng vang giòn ấy.

Triệu Trừng cũng dừng lại, do dự hỏi: “Giáo sư Lâm, thầy có nghe tiếng gì không?”

Lâm Phùng mím môi, tự nhìn xuống eo và chân mình: “Vấn đề nhỏ.”

TRiệu Trừng lại thử hỏi tiếp: “Vậy… Chúng ta tiếp tục chứ?”

Lâm Phùng liếc Triệu Trừng một cái, anh không khỏi nhíu mày: “Không vội, cậu đưa tôi đến bệnh viện trước đã.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của Lâm Phùng, Triệu Trừng thiếu chút nữa đã không nhịn được cười phá lên.

Có thể thấy được dáng vẻ này của giáo sư Lâm, thật hài lòng mà!

Triệu Trừng nhanh chóng bắt được một chiếc xe, đưa Lâm Phùng đến bệnh viện. Kết quả, sau khi chụp xquang xong, phần cơ eo và cơ bắp chân bị thương, còn đùi phải bị gãy nhẹ vì động tác nhảy lên ném bóng.

Cuối cùng Triệu Trừng cũng không nhịn cười nổi nữa: “Giáo sư Lâm, tuổi tác của thầy lớn rồi, thầy giữ gìn cơ thể cho tốt thì hơn.”

Lâm Phùng bắn ánh mắt lạnh băng về hướng cậu ta, Triệu Trừng rùng mình một cái, thức thời câm miệng.

Lâm Phùng bị thương nên ở lại bệnh viện quan sát ba ngày, Triệu Trừng ra khỏi phòng bệnh gọi điện cho Trình Lộc.

Trình Lộc đang ngồi ở quán ăn với lớp trưởng, vừa mới cầm thực đơn còn chưa kịp gọi món, lớp trưởng thì ngồi một bên nói cho cô nghe về món ăn trấn trạch ở quán này.

Điện thoại di động trong túi xách bỗng vang lên, Trình Lộc nở nụ cười áy náy với lớp trưởng rồi lấy điện thoại ra, không ngờ lại là cuộc gọi video của Triệu Trừng.

Cô bấm nhận, lập tức nghe được tiếng gào rống của Triệu Trừng: “Không hay rồi chị Tiểu Lộc! Van xin chị mau đến bệnh viện thăm giáo sư Lâm đi!”



Âm thanh này, phải nói là đinh tai nhức óc.

Trình Lộc không nhịn được đưa điện thoại ra xa một chút, vừa hay làm lộ nửa mặt của lớp trưởng vào video.

Tiếng khóc giả tạo của Triệu Trừng dừng lại: “Sao bên cạnh chị có một người đàn ông thế?”

Trình Lộc cầm điện thoại đứng lên bước sang chỗ khác nói chuyện với Triệu Trừng, sau khi cô nhìn rõ nơi Triệu Trừng đứng thì không khỏi ngẩn ra: “Cậu nói Lâm Phùng làm sao? Sao cậu lại ở bệnh viện?”

Triệu Trừng làm bộ lau nước mắt: “Giáo sư Lâm thầy ấy…..” Cậu ta thở dài nặng nề: “Không nói nhiều nữa, chị Tiểu Lộc mau đến xem một chút đi. Bệnh viện trung tâm, phòng bệnh ba trăm hai mươi hai.”

Triệu Trừng cúp điện thoại, cậu ta đẩy của phòng bước vào nở nụ cười với Lâm Phùng, còn phất tay với anh nữa: “Giáo sư Lâm, em chỉ có thể giúp thầy đến đây thôi, còn lại thầy tự giải quyết nhé, bye bye.”

Lâm Phùng ngờ vực nhìn lại, chẳng biết Triệu Trừng đang lảm nhảm gì.

Anh cũng không để ý cho lắm.

Đến khi Triệu Trừng đi rồi, chỉ còn lại mỗi anh trong phòng bệnh, anh lấy điện thoại ra, lướt đến liên lạc của Trình Lộc thì sự oan ức chợt hiện lên trong mắt.

Anh là một người rất tự cao, cuôi cùng lại gây ra một chuyện cười đến vỡ bụng, tự mình cầm thú thì thôi đi, còn khiến Trình Lộc mệt mỏi.

Bây giờ, anh xấu hổ đến mức chẳng còn dũng khí tìm Trình Lộc nữa.

Lâm Phùng thở dài một hơi nặng nề, anh hơi cử động eo một chút, lập tức cơn đau kéo đến tựa như từng xớ thịt bị xé toạt ra.

Người càng lớn tuổi, cơ thể càng tệ hơn.

Anh mở ảnh đại diện của Trình Lộc lên rồi bất động, bỗng nhiên điện thoại anh nhảy lên một thông báo mới.

Thế mà lại là Hứa Qua.

Lâm Phùng mở ra nhìn, vừa nhìn đã thấy tên của Trình Lộc.

[Chú nhỏ, cảnh sát Trình đi ăn cơm với lớp trưởng thời đại học của cháu.]

Lâm Phùng hơi nhướng mày, anh liếc nhìn cái chân đã bị bọc như bánh tét của mình, cũng chẳng quan tâm gì nữa, anh trực tiếp bước xuống giường. Một tay đỡ thắt lưng, một tay khác vịn vào bàn bước từ từ ra khỏi phòng bệnh.

Ăn, ăn cơm cái gì!

Cơm này ăn ngon lắm à?

Trong đôi con ngươi của Lâm Phùng hiện rõ sự lạnh nhạt, anh bước khập khễnh ra ngoài, đi dọc theo vách tường, dáng vẻ thê thảm gần chết.

Có y tá không nhìn nổi nữa bước đến muốn giúp anh, nhưng khi vừa thấy bản mặt thối của Lâm Phùng thì suy nghĩ muốn giúp ban nãy đã vụt tắt.

Còn chưa ra khỏi cửa bệnh viện, đã thấy một chiếc taxi dừng lại.

Lâm Phùng không để ý lắm, Trình Lộc lại bước xuống từ chiếc taxi ấy.

Vừa xuống xe Trình Lộc đã thấy Lâm Phùng đang vịn vào tưởng bước chậm rì rì ra ngoài, chân anh được bó rất kỹ, nhìn qua thấy rất nặng.

Trình Lộc chạy tới vài bước, Lâm Phùng nghe tiếng bước chân thì dừng lại, ngẩng đầu lên mới thấy là Trình Lộc đang chạy tơi.

Thấy cô đến đây, Lâm Phùng mới thầm thở phào một hơi.

Trình Lộc đi tới định dìu anh, nhưng không biết cô chợt nghĩ đến gì đó mà miễn cưỡng dừng lại, không bước tới nữa. Cô đứng ở chỗ không xa anh cứng rắn hỏi anh một câu: “Giáo sư Lâm, anh bị sao thế?”

Vừa nãy Triệu Trừng không nói rõ ràng mà chỉ thở dài liên tục, làm Trình Lộc tưởng Lâm Phùng bị bệnh hiểm nghèo gì đó!

Lâm Phùng nhìn khoảng cách giữa hai người, ai không biết còn tưởng giữa anh và cô có một ngọn núi lửa, vừa bước tới sẽ bị nướng thành thịt BBQ ngay.

Anh không vui đưa tay ra với Trình Lộc, thấp giọng nói: “Dìu tôi một chút.”



Bàn tay anh với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Trình Lộc nhìn chằm chằm một hồi rồi chậm rãi đưa tay qua, trong lòng cũng thở dài một hơi, sao cô có thể chịu được Lâm Phùng làm nũng chứ?

Sao cô có thể chịu được Lâm Phùng làm nũng hả!

Kiểu người làm nũng một cách đứng đắn thế này, đúng là muốn mạng Trình Lộc mà.

Trình Lộc đỡ lấy Lâm Phùng, lúc này Lâm Phùng mới bớt giận một chút, anh kiêu ngạo nhìn Trình Lộc một cái. Nhưng vì chuyện cười trước đó, trong lòng anh vẫn còn chột dạ lắm.

Trình Lộc bên cạnh hỏi lại anh: “Có chuyện gì thế? Sao lại bị thương nặng thế này?”

Trình Lộc đỡ Lâm Phùng vào phòng bệnh, vừa lúc cô y tá nhỏ khi nãy định giúp Lâm Phùng đi qua. Cô y tá liếc nhìn Lâm Phùng bằng ánh mắt sâu xa, vừa nãy mặt mũi còn hung thần ác sát như muốn trừ gian diệt đạo, nhưng lúc này lại trở mặt nhanh như lật bánh tráng.

Lâm Phùng đáp bừa lại: “Không sao, chuyện bất ngờ thôi.”

Sao anh có thể nói cho Trình Lộc biết, anh tự đến để Triệu Trừng ngược anh chứ?

Nhưng nghe Lâm Phùng nói thế, trong đầu Trình Lộc lại thoáng hiện lên cảnh tượng Lâm Phùng bị đụng xe, cô thầm nghĩ mà sợ. Lại liếc nhìn Lâm Phùng thêm hai cái, may mà không bị thương nhiều.

Trình Lộc đỡ Lâm Phùng về phòng bệnh, Lâm Phùng nhìn giường, đôi mắt anh sâu thẳm, yết hầu cũng khẽ trượt lên xuống. Anh giả vờ như chân không vững, cả người ngã sang hướng Trình Lộc.

Trình Lộc đang quay ngang người, lập tức bị Lâm Phùng đụng ngã.

Hai người cùng ngã lên giường, Lâm Phùng âm thầm lầm bầm một câu: “Khoảng cách này mới vừa đủ.”

Lâm Phùng đè lên người Trình Lộc, anh có thể cảm nhận được hô hấp nhè nhẹ của cô.

Bình thường nhìn cô chẳng có mấy lạng thịt, nhưng lúc này vừa nằm ép xuống anh đã cảm thấy mềm mại không nỡ rời tay. Lâm Phùng cảm giác hô hấp của mình đã không thông nữa rồi, dáng vẻ này của anh thật cầm thú.

Nhưng cầm thú thì đã sao?

Anh là không nhịn được muốn làm chuyện cầm thú với Trình Lộc!

Trình Lộc thoáng sửng sốt rồi lập tức phản ứng lại, cô định đẩy Lâm Phùng ra. Anh mới vừa bị tai nạn xe, đến chân cũng què rồi, cô không nỡ đánh anh.

Cô không thể làm gì khác hơn, chỉ đành nói: “Giáo sư Lâm, anh đè tôi rồi.”

Ánh mắt Lâm Phùng tối lại, lúc nhìn vào Trình Lộc lại càng sâu thẳm hơn, khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh. Hoặc là nói, cô không dám nhìn Lâm Phùng.

Nhịp thở của Lâm Phùng như nặng hơn, anh nằm trên người Trình Lộc, nói: “Trình Lộc, em có biết không, hơn mấy mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên tôi không rụt rè mà làm càn. Tôi muốn ôm em vào lòng, không cho em đi.”

“Bởi vì tôi, luyến tiếc em.”