Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 5



Bùi Khánh vừa ngẩng đầu liền phát hiện Trạm Vi Dương đang dùng camera điện thoại nhìn lén anh, anh chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, giả vờ như không thấy gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trạm Vi Dương bên kia sột soạt, cầm di động gửi lại một cái tin nhắn, sau đó đặt điện thoại ở một bên, cầm bút lên bắt đầu chăm chú làm bài.

Lúc này là thật sự tập trung, mặc dù cậu không biết mình có làm không, nhưng ít nhất cậu đã trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

Giáo viên thường nói, "lúc làm bài kiểm tra mặc kệ có thể trả lời được hay không, cũng phải viết cái gì đó lên, khi chấm bài thi giáo viên mới có thể chấm điểm cho bạn", Trạm Vi Dương nhớ chắc câu nói này.

Thỉnh thoảng phía sau cậu lại vang lên tiếng Bùi Khánh lật sách.

Bùi Khánh đọc sách rất nghiêm túc, anh ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn Trạm Vi Dương một cái. Kể từ khi Trạm Vi Dương dùng di động nhìn lén anh bị phát hiện, Trạm Vi Dương vẫn luôn vùi đầu làm bài.

Trạm Vi Dương thành tích không tốt, đây là những điều Trạm Vi Quang đã nói với anh trước đó. Ba của Bùi Khánh và dì của Trạm Vi Dương tái hôn đã được ba năm, chỉ lúc ăn tết anh mới gặp Trạm Vi Dương, hầu như không có giao lưu gì.

Ban đầu anh cho rằng Trạm Vi Dương là người hướng nội, lần này chuyển đến nhà bọn họ, mới phát hiện Trạm Vi Dương thật ra có chút ngốc.

Nghe nói Trạm Bằng Trình là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, làm ăn phát đạt, từ một ông chủ nhỏ nỗ lực đến bây giờ đã có công ty tầm cỡ. Trạm Vi Quang cũng thông minh, trước kia học cùng trường cấp 3 với Trạm Vi Dương, khi đó là nhân vật phong vân của trường học, thành tích tốt, giỏi vận động, người lớn lên cũng soái, đại học thi đậu trường đứng đầu thành phố.

Trạm Vi Dương vì sao lại ngốc như vậy?

Bùi Khánh không nghĩ ra, cũng không định tìm hiểu. Xét đến cùng, anh cũng không phải họ Trạm, cũng cùng người Trạm gia không có quan hệ huyết thống, trong lòng anh kém thân thiện hơn nhiều so với bề ngoài.

Lần này anh đi thực tập, nếu không phải bố và mẹ kế kiên trì, anh đã định ra ngoài thuê nhà, sống trong nhà người khác có thể gây phiền toái không nói, chính mình sinh hoạt cũng có nhiều chỗ không tiện.

Bùi Khánh đem sách trong tay lật một tờ, ngẩng đầu lên nhìn Trạm Vi Dương, Trạm Vi Dương đang buồn bã dùng nắp bút chọc đầu mình, giống như là chọc một cái là có thể chọc ra được đáp án. Bùi Khánh rũ mắt, có chút do dự, đặt sách sang một bên đứng dậy đi đến phía sau Trạm Vi Dương, hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

Trạm Vi Dương bị tiếng động đột ngột của Bùi Khánh làm hoảng sợ, cậu quay đầu lại nhìn, vô thức đem sách đẩy sang một bên, để Bùi Khánh có thể nhìn rõ ràng đề mục phía trên..

Trong phòng không ghế dựa cái ghế dựa thứ hai, Bùi Khánh chỉ có thể cong lưng, kề sát vào bên người Trạm Vi Dương để xem đề.

Đề toán học ở cao trung cũng không đơn giản, chỉ là đề này Bùi Khánh có thể làm, anh cầm tờ giấy nháp trên mặt bàn rồi lấy bút giải thích cách giải bài cho Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương nghe cực kỳ nghiêm túc, không ngừng gật đầu.

Bùi Khánh nói xong liền trả lại bút cho Trạm Vi Dương, chờ đến lúc Trạm Vi Dương bắt đầu viết đáp án, đứng ở bên cạnh xem bài tập cậu làm trước đó, anh phát hiện Trạm Vi Dương làm sai không chỉ một đạo đề.

Nhưng mà sau khi Trạm Vi Dương làm xong đề này, cậu cũng không hỏi anh câu nào, vì thế anh yên lặng mà tránh ra, trở lại mép giường ngồi xuống tiếp tục đọc sách của mình.

Chờ Trạm Vi Dương làm xong bài tập giáo viên giao thì trời đã tối hẳn.

Cậu buông bút xuống duỗi tay, đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, giơ tay đóng rèm cửa lại, khi trở lại bàn học ngồi xuống, Trạm Vi Dương từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách bài tập mới, từ phía trên xé xuống hai trang giấy, nghiêm túc đặt ở trên mặt bàn, trịnh trọng cầm bút chuẩn bị viết cho Tạ Linh một phong thư tình.

Thời điểm Trạm Vi Dương chuẩn bị viết "Tạ Linh" ở góc trên bên trái, cậu do dự một chút, quyết định xóa nó trước, vì thế để ra một dòng có hai khoảng trống ở đầu, trực tiếp viết "Xin chào", sau đó liền viết không nổi nữa.

Cậu không phải Trần U U, bài vở của cậu viết không tốt, mỗi lần viết văn trong thi đều viết đến sống không bằng chết.

Trạm Vi Dương đặt bút xuống, quay đầu lại nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh rất nhanh nhận ánh mắt của cậu, ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"

Trạm Vi Dương chần chờ nói: "Hôm nay giáo viên có giao cho một bài viết văn."

Bùi Khánh nhìn thấy tờ giấy bài tập bị cậu xé ra trải trên bàn, khẽ cười, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Nội dung là gì?"

Trạm Vi Dương nói: "Viết thư tình."

Bùi Khánh vẻ mặt không thay đổi, chỉ là mỉm cười nói: "Trường trung học giáo viên ngữ văn giao bài tập là viết thư tình?"

Trạm Vi Dương gật đầu, "Em nên viết như thế nào? Em chưa từng viết."

Bùi Khánh đặt sách sang một bên, chậm rãi đứng lên, hắn đi đến bên cạnh Trạm Vi Dương, cúi đầu nhìn xuống hai chữ "Xin chào" được viết trên tờ bài tập về nhà của cậu, hỏi: "Muốn anh dạy em viết sao?"

Trạm Vi Dương nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Khánh ca."

Bùi Khánh gật đầu, nói: "Chờ một chút."

Hắn rời khỏi phòng Trạm Vi Dương, đem ghế dựa từ trong phòng mình đẩy lại đây, tới gần bên người Trạm Vi Dương ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào bài tập của Trạm Vi Dương, hỏi: "Viết cho ai?"

Trạm Vi Dương nói: "Không có ai, là đối tượng tưởng tượng."

Bùi Khánh liếc cậu một cái: "Vậy đối tượng trong trí tưởng tượng của em là cô gái như thế nào?"

Trạm Vi Dương không trả lời ngay, sau khi suy nghĩ xong mới nói: "Cao cao, lớn lên khá xinh đẹp, cô gái có thành tích tốt."

Bùi Khánh nói: "Em thích cô gái có thành tích tốt?"

Trạm Vi Dương đột nhiên cảm thấy cần phải giải thích, cậu nói: "Không phải em thích, là như vậy yêu cầu."

Bùi Khánh nghe không hiểu lời của cậu nói, hỏi: "Bài tập yêu cầu?"

Trạm Vi Dương gật đầu.

Vì thế Bùi Khánh nói: "Được rồi. Cô bé ấy có quen biết em không?"

Trạm Vi Dương nói: "Không quen biết."

Ngón tay thon dài của Bùi Khánh gõ gõ và giấy bài tập của Trạm Vi Dương: "Vậy bắt đầu từ tự giới thiệu."

Trạm Vi Dương cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn phía trên cổ áo, tư thế cầm bút của cậu hơi cứng lại, viết từng chữ một: "Tôi là Trạm Vi Dương của lớp 3 năm thứ hai cao trung, năm nay 17 tuổi, cao 1m74, chòm sao Bạch Dương, nhóm máu B."

Viết xong cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Khánh, hỏi: "Như vậy được không?"

Bùi Khánh một tay đỡ trán, trầm mặc mà nhìn cậu viết xong, nói: "Cũng không cần phải chi tiết như thế."

Trạm Vi Dương có chút không biết làm sao.

Bùi Khánh nhận ra cậu có chút khẩn trương, liền nhẹ nhàng vỗ bả vai cậu, nói: "Không sao, tiếp tục viết. Em có thể viết chính mình lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy như thế nào, lúc đó là có cảm giác gì."

Vì thế Trạm Vi Dương tiếp tục viết: "Sáng nay gặp cậu ở cổng trường, tôi cảm thấy cậu lớn lên rất đẹp, sau đó tôi nghe thấy cậu nói chuyện, thanh âm cũng rất êm tai." Cậu ngẩng đầu, cau mày tự hỏi trong chốc lát, lại viết: " Thành tích của cậu rất tốt, tôi cảm thấy cậu rất lợi hại."

Bùi Khánh nhìn đến chỗ này, hỏi cậu: "Em thích cô ấy chỉ vì điều này?"

Trạm Vi Dương nói: "Em không thích cậu ta."

Cậu vừa dứt lời, liền nghe thấy cái giọng nữ lạnh băng kia đột nhiên vang lên: "Trạng thái yêu đương mặt trái tăng tiến, trừ 2 điểm."

Trạm Vi Dương lập tức từ trên ghế đứng lên, cậu nhìn về phía Bùi Khánh có chút hoảng loạn.

Bùi Khánh kinh ngạc nhìn cậu: "Làm sao vậy?"

Trạm Vi Dương vội nói: "Em thích cậu ta."

Bùi Khánh rũ mi, che đi cảm giác khó hiểu trong mắt đối Trạm Vi Dương, lộ ra nụ cười ôn hòa, nói: "Thích thì thích, đừng căng thẳng."

Trạm Vi Dương hiển nhiên vẫn khẩn trương, cậu ở trong đầu nói chuyện cùng hệ thống: Tôi thích cậu ta, đừng trừ điểm của tôi.

Đáng tiếc hệ thống cũng không để ý đến cậu.

Bùi Khánh nhìn cậu vẫn đang đứng, đưa tay về phía cậu, nói: "Dương Dương, ngồi xuống, chúng ta tiếp tục viết." Anh trước đây đều gọi cậu là Vi Dương, đây là lần đầu tiên anh gọi cậu là Dương Dương giống ba ba của cậu cùng bà nội, anh muốn trấn an cảm xúc của Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương nhìn bàn tay của Bùi Khánh, bàn tay của Bùi Khánh đẹp như con người của anh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay và miếng đệm ngón tay có một lớp chai mỏng.

Cái tay kia kiên nhẫn mà duỗi về phía Trạm Vi Dương như đang chờ đợi cậu, Trạm Vi Dương bình tĩnh lại, cầm lấy tay Bùi Khánh, ngồi trở lại trước bàn học.

Bùi Khánh lập tức rút tay về, chỉ vào tờ giấy bài tập của cậu, nói: "Tiếp theo viết đi."