Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 11



Trong tiết học, Trạm Vi Dương vùi đầu, lấy bút viết vào sách.

Vừa tan lớp, Trần U U liền xoay người lại, cầm vở của cậu lên đọc, thấy hai chữ "Kế hoạch" được viết ngay phía trên, sau đó liệt kê một vài điểm, chỉ có mặt sau viết một dòng, chữ viết ở đó: "Theo dõi Tạ Linh."

"Cậu muốn theo, dõi Tạ Linh?" Trần U U cảm thấy khó tin.

Trạm Vi Dương đưa tay lên, đặt ngón trỏ trên môi: "Suỵt -- nói nhỏ thôi."

Trần U U nói: "Khi nào?"

Trạm Vi Dương hạ giọng nói với y: "Buổi trưa thứ bảy tan học."

Toàn bộ trường học cao trung của bọn họ thứ bảy đều phải học bù, năm nhất năm hai chỉ tốn nửa buổi sáng, năm ba phải học cả ngày.

Trạm Vi Dương dự định buổi trưa thứ bảy sau khi tan học, theo dõi Tạ Linh, nhìn xem hắn sống ở chỗ nào.

"Nhìn xem, rồi sao?" Trần U U ngồi xổm ở góc sân thể dục hỏi cậu.

Đây là tiết thể dục, sau khi hoàn thành bài khởi động lại cho học sinh chạy hai vòng quanh sân thể dục, giáo viên giải tán đội rồi yêu cầu mọi người tự do vận động.

Nhiều nam sinh trong lớp rủ nhau chơi bóng rổ, nhưng Trần U U và Trạm Vi Dương đều không đi.

Trạm Vi Dương không có bạn bè. Trên thực tế, cậu là một thiếu niên sạch sẽ xinh đẹp, dễ dàng cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt, rất nhiều người vừa mới bắt đầu đều sẽ chủ động tới làm quen với cậu, đặc biệt là nữ sinh. Nhưng một khi tiếp cận cậu, những người đó sẽ cảm thấy cậu cùng người thường không quá giống nhau, dần dần xa lánh cậu.

Tương tự Trần U U cũng không có nhiều bạn, không phải y không thích chơi cùng mấy bạn nam cùng lứa, mà là y không thích người khác học theo cách nói chuyện của y, cũng không chịu đựng được người khác gọi y là đứa nói lắp. Khi vừa vào trường cấp 3, Trần U U và Trạm Vi Dương tình cờ trở thành bạn ngồi cùng bàn, ban đầu y cũng không nói nhiều với Trạm Vi Dương, sau thời gian dài, y phát hiện chỉ có Trạm Vi Dương là thật sự một chút cũng không để ý đến việc y nói năng không thuận, coi y như một người bạn bình thường đối đãi, vì thế hai người mới dần dần quen biết. . Bạn đang đọc truyện tại ( TRUмtг цуen.мE )

Trạm Vi Dương có thể chơi bóng rổ, cậu từ nhỏ đi theo Trạm Vi Quang học, kỹ thuật cũng không tồi. Tuy nhiên loại này hoạt động tập thể của nam sinh lớp nam sinh, Trần U U từ trước đến nay không muốn tham gia, Trạm Vi Dương vì bồi y nên cũng không đi.

Lúc này Trạm Vi Dương ngồi xổm dưới bóng cây đại thụ, duỗi cổ nhìn về phía sân bóng rổ, có chút lơ đãng trả lời Trần U U: "Tôi không biết. Tôi vừa tìm kiếm trên mạng cách theo đuổi người khác, nghĩ thầm về sau nói không chừng có thể đưa hắn về nhà."

Trần U U khó hiểu mắt trợn trắng.

Trạm Vi Dương tự nhiên không nhìn ra, lại tiếp tục nói: "Nếu hắn sinh bệnh tôi còn có thể đi thăm hắn, mang quà cho ba mẹ hắn, có lẽ bọn họ sẽ thích tôi."

Trần U U nói: "Cậu, giống cái người cuồng theo dõi."

Trạm Vi Dương ngồi xếp bằng ở dưới gốc đại thụ, dựa lưng vào thân cây, nói: "Tôi sẽ không cho hắn nhìn thấy tôi."

Buổi trưa thứ bảy tan học, Trạm Vi Dương kéo Trần U U cùng đi theo dõi Tạ Linh.

Trần U U không muốn đi: "Tôi phải về nhà ăn, ăn cơm!"

Trạm Vi Dương nói: "Tôi mời cậu ăn."

Trần U U vẫn lắc đầu.

Trạm Vi Dương sốt ruột mà nói: "Xin cậu đó."

Trần U U không đành lòng từ chối nữa.

May mà tiết cuối cùng hôm nay giáo viên không dạy quá giờ, bọn họ vừa tan học liền lấy cặp sách chạy ra khỏi phòng học, chạy về phía phòng học của năm nhất, ở hành lang nhìn thấy Tạ Linh xách cặp đi ra khỏi lớp.

Lúc này là thời gian tan học, chung quanh toàn là học sinh mặc đồng phục, Trạm Vi Dương và Trần U U xen lẫn trong đám người cũng dễ nhận ra, Tạ Linh cũng không chú ý tới bọn họ, đi thẳng về phía nhà để xe đạp của trường.

Trần U U nói: "Hắn có xe."

Trạm Vi Dương còn muốn đi theo Tạ Linh đến nhà để xe.

Trần U U kéo cậu, "Chúng ta trước tiên, đi cổng trường, dùng, dùng xe đạp công cộng." Y càng sốt ruột, càng nói lắp.

Trạm Vi Dương nhìn y, nói: "Cậu thật thông minh."

Hai người ở trong đám học sinh tan học chạy về phía cổng trường, thấy bên đường có hai chiếc xe đạp chung, sau khi quét mã mỗi người chiếm một chiếc, mới trở lại cổng trường chờ Tạ Linh đạp xe ra khỏi trường.

Bầu trời đầy nắng không một gợn mây, một mảnh trong xanh tương mát.

Trạm Vi Dương và Trần U U đạp xa, một trước một sau đi theo Tạ Linh ở phía xa. Đạp không bao lâu, Trạm Vi Dương đeo cặp sách phía sau lưng đổ mồ hôi, cậu nghe được Trần U U ở phía sau rung chuông, liền nhích người sang một bên, kết quả Trần U U là cười vượt qua cậu. Cậu vội vàng đạp xe đuổi theo, hai thiếu niên ngươi tới ta đi mà truy đuổi, đi theo Tạ Linh đến tận ngoại ô thành phố.

Họ đạp xe gần nửa tiếng đồng hồ, các tòa nhà cao tầng xung quanh thưa dần, đường phố cũng trở nên chật hẹp, nơi này vốn là một nhà máy ở ngoại ô thành phố, sau này mở rộng thành phố, nhà máy chuyển đi, để lại nhiều ngôi nhà cổ được xây dựng cùng lúc với nhà máy, còn chưa kịp cải tạo.

Phía trước có một ngã tư, sau khi Tạ Linh đạp xe qua ngã tư, đèn giao thông bắt đầu nhấp nháy.

Trần U U muốn lao lên, Trạm Vi Dương trước tiên dừng lại, giữ chặt Trần U U, đèn giao thông phía đối diện chuyển sang màu đỏ.

Hai người họ nhìn bóng lưng của Tạ Linh ở bên kia đường, thấy cậu đạp xe quẹo vào một cái hẻm nhỏ, lúc sau đã không thấy tăm hơi.

Trần U U có vẻ lo lắng hơn cả Trạm Vi Dương, bọn họ chờ đến khi đèn xanh sáng lên, lập tức đạp xe đuổi theo, thời điểm quẹo vào cùng một ngõ nhỏ, liếc mắt nhìn tới rồi cuối, Tạ Linh đã không còn bóng dáng.

Trạm Vi Dương đạp xe chậm rãi đi dọc theo ngõ nhỏ, đến cuối ngõ thì thấy một cánh cổng không có bảng hiệu, bên trong cổng giống như có một tiểu khu rất cũ, phòng của tiểu khu này vẫn là kiểu hành lang dài, trên hành lang có rất nhiều hộ gia đình, là tòa nhà có bốn tầng. Những chiếc cọc tre dài vươn ra bên hông lan can hành lang treo đầy quần áo.

Bọn họ đạp xe đến trước cổng, Trạm Vi Dương thăm dò nhìn thoáng qua, thấy bên cạnh cồng có một phòng bảo vệ, bên trong có một cụ ông đang ngồi xem TV.

Trạm Vi Dương ngó xung quanh, thấy cụ ông đột nhiên quay đầu nhìn cậu, vội vàng rụt đầu về.

Trần U U hỏi cậu: "Thế nào?"

Trạm Vi Dương nói: "Quên đi, chúng ta về thôi."

Trần U U ngẩng đầu lên tòa nhà, đưa tay đẩy đẩy Trạm Vi Dương, ra hiệu cậu nhìn trên lầu.

Trạm Vi Dương nhìn thấy bộ đồng phục học sinh trường bọn họ treo trên cột tre ở tầng ba.

Trần U U nói: "Chính, là nơi này, đi xem, xem sao."

Trạm Vi Dương lại ngó vào bên trong, thấy cụ ông kia còn nhìn chằm chằm về phía cửa, liền vội vàng rút lui, nói: "Không nhìn, chúng ta đi thôi."

Trần U U nói: "Vậy thì, đi ăn cơm."

Trạm Vi Dương gật đầu: "Được."

Bọn họ từ trong hẻm nhỏ đạp xe trở về. Con hẻm nhỏ quá hẹp, Trạm Vi Dương đạp xe ở phía trước, Trần U U đi theo sau.

Xe Trạm Vi Dương xe lắc lư trái phải, có chút thất thần. Cậu cũng chưa nghĩ ra nên làm như thế nào, cho dù biết Tạ Linh sống ở nơi nào, cậu vẫn không có dũng khí đuổi theo Tạ Linh bắt chuyện.

Con đường phía trước không bằng phẳng, có một bậc thang nhỏ, vừa rồi bọn họ đạp thẳng xuống, mông đập mạnh vào đệm. Trạm Vi Dương lúc này đầu óc trống rỗng, trực tiếp liền muốn đạp lên đi, kết quả bậc thang cao hơn so với cậu tưởng tượng, bánh xe trượt ở bên bậc thềm, Trạm Vi Dương ngã xuống xe.

"Trạm Vi Dương!" Trần U U giật mình mà gọi, xe dừng lại nhảy xuống.

Trạm Vi Dương cả người ngã gục trên mặt đất, đầu gối chạm đất, lòng bàn tay cọ xát vào xi măng, mặt đất tức khắc nóng bỏng.

Trần U U đi đến trước mặt cậu, cúi xuống, đôi tay chống ở đầu gối nhìn cậu: "Cậu không sao chứ?"

Trạm Vi Dương chống mặt đất từ từ bò dậy, theo bản năng vỗ vỗ lên lớp bụi trên lòng bàn tay, lắc đầu.

Lúc này, một người đàn ông trung tuổi đi xe đạp về phía đầu ngõ, khi đi ngang qua nhấn mạnh chuông, cả hai vội lùi về phía sau, nhìn ông ấy đi qua mới quay lại đem xe đạp ngã trên mặt đất nâng dậy.

Trần U U nói: "Không đạp, xe nữa, trở về đi."

Trạm Vi Dương cảm thấy lòng bàn tay và đầu gối đều đau, cậu cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện lòng bàn tay bị trầy da, còn có thể nhìn thấy thịt mềm đỏ tươi bên dưới, vì thế cậu không tự giác mà dùng ngón tay xoa bụi ở bên cạnh miệng vết thương, đồng thời nói: "Còn muốn đi ăn cơm."

Trần U U thấy cậu nói chuyện đều cúi đầu, nhịn không được cúi xuống dí sát lại xem Trạm Vi Dương có khóc không, y phát hiện Trạm Vi Dương chỉ là biểu tình hơi đờ đẫn, cũng không rơi lệ, thở phào một hơi, nhẹ nhõm nói: "Quên đi, tôi, trở về ăn."

Trạm Vi Dương nói: "Nhưng tôi đã nói sẽ mời cậu ăn cơm."

Trần U U nói: "Tôi không đói bụng, cậu, trở về đi."

Bọn họ đẩy xe ra khỏi ngõ nhỏ, khóa nó ở bên đường, rồi đi đến bến xe đón xe. Lúc này đã gần tan tầm, trên xe không có nhiều người, nhưng khi lên xe đã không còn chỗ ngồi trống nào.

Hai người đứng ở bên cạnh cửa sau.

Đến trạm tiếp theo, Trần U U nhìn thấy một người ngồi trên ô ghế phía trước đứng dậy xuống xe, cậu dùng ngón tay chọc chọc Trạm Vi Dương ý bảo cậu ngồi xuống, nhưng một thanh niên cao lớn đứng bên cạnh họ bước nhanh về phía chỗ ngồi.

Ánh mắt của hai người dõi theo hắn cho đến khi hắn ngồi xuống, hai người đều thu hồi mắt tầm, yên lặng nhìn nhau.

Một lúc sau, Trần U U xuống xe, y dặn dò Trạm Vi Dương cẩn thận hơn một chút, từ cửa sau nhảy xuống xe, đứng ở trên bến xe bus vẫy tay với Trạm Vi Dương, vì thế chỉ còn lại một mình Trạm Vi Dương, theo xe buýt lung lay đi tiếp.