Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 23



Trời Tháng Mười thật mát mẻ, người dân thành phố S rất vui, thời tiết này mà không ngủ trưa thì thật có lỗi với giấc ngủ bị mất lúc mùa hè.

Phòng ngủ đang yên tĩnh chợt bị chuông điện thoại Thành Hạ phá vỡ, Thành Hạ mơ mơ màng màng cầm điện thoại, không nhìn cái nào đã nghe: "Alo, Thành Hạ nghe ạ, xin lỗi ai đấy?"

"Nhóc, là tớ đây." Giọng bên kia hơi yếu ớt, hình như rất đau đớn.

"A, chuyện gì thế?" Thành Hạ hỏi, mắt vẫn chưa mở ra.

"Tớ không biết ăn trúng gì, đau bụng rồi. Một chút hơi sức cũng không có, còn sốt nữa." Tiếu Thanh nói.

Thành Hạ ngồi bật dậy, hỏi: "Cậu gọi 115 chưa?"

"Gọi rồi!" Tiếu Thanh không còn hơi sức.

"Cậu chờ một lát nhé, cố gắng lên." Thành Hạ nhảy xuống giường chạy ra ngoài ngay, khi cô xuống xe taxi đã thấy bác sĩ 115 đang khiêng người trong nhà ra, nhìn thấy chiếc băng ca trắng này, Thành Hạ nuốt nước miếng, cô vẫn luôn có ám ảnh đối với băng ca.

"Nhóc!" Tiếu Thanh còn toét miệng chào cô, Thành Hạ lấy lại tinh thần chạy tới, thấy cậu ta còn cười được có lẽ là không có gì to tát.

Xe 115 gầm rú chạy thẳng tới bệnh viện, bác sĩ trên xe bước đầu chẩn đoán là viêm dạ dày cấp, rồi hỏi cậu ta xem những đồ ăn có gì đặc biệt không, Tiếu Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói không có gì đặc biệt, chỉ là thức ăn, trái cây, sữa tươi.

"Sữa tươi tủ lạnh á?" Thành Hạ hỏi.

"Ừ!" Tiếu Thanh đáp.

"Cậu là heo à, không phải là tớ đã nói với cậu, về thì bỏ sữa tươi đó đi sao? Quá hạn rồi mà!" Thành Hạ nói.

"Quên mất!" Tiếu Thanh nói, vẻ mặt khổ sở: "Đều tại cậu, nếu cậu qua giúp tớ dọn dẹp thì đã không có chuyện này rồi."

"Cậu lớn như vậy mà cái gì cũng không biết, không cảm thấy đáng xấu hổ còn đổ thừa cho tớ nữa, tớ là mẹ cậu à?" Thành Hạ quát, được rồi, không phải cô cố ý, cô chỉ hơi giận, nam sinh đều lôi thôi như vậy mà.

Tiếu Thanh nhìn cô, bác sĩ cũng nhìn cô.

"Không thể nào, tuổi hai chúng ta không chênh lệch lắm, chứng minh cậu không thể có con trai lớn như tớ được." Tiếu Thanh nói.

Sau đó, bác sĩ cười, Thành Hạ thì bó tay luôn.

Quả nhiên là Tiếu Thanh bị viêm dạ dày cấp, bác sĩ nói cần truyền nước hai ngày, tốt nhất nên nằm viện quan sát, rồi quay đầu lại còn dặn dò Thành Hạ chăm sóc thật tốt "bạn trai cô."

Tiếu Thanh vẻ áy náy, nói "Thành Hạ, làm phiền cậu rồi." nhưng giọng điệu lại như sai bảo mẹ mình vậy.

Thành Hạ gọi điện thoại cho Giang Nam Đồng, Quản sinh có quyền biết tình trạng sức khỏe sinh viên của mình, có nghĩa vụ thăm nom, Tiếu Thanh dựa vào đầu giường làm ra vẻ mệt mỏi, không còn sức.

"Nhóc, cậu hại tớ bệnh nặng rồi, cậu phải ở bệnh viện chăm sóc tớ." Tiếu Thanh nói.

"Cái này gọi là bệnh nặng à? Lại không bị cảm sốt nghiêm trọng, nhõng nhẽo cái gì?" Thành Hạ bĩu môi.

"Nhưng hình như tớ tiêu ra chút máu." Tiếu Thanh nói.

Thành Hạ cắn răng: "Tiên sư cậu, không nói độc miệng thế thì cậu khó chịu à?"

"Biết rồi." Tiếu Thanh nói, giả bộ đáng thương.

Một người cao to trai đẹp đi vào, Giang Nam Đồng tới, Tiếu Thanh cười xấu xa nhìn Thành Hạ. Hay rồi, đại khái là đã bị nghe.

Giang Nam Đồng nghe Thành Hạ thuật lại, nói thẳng ra là không việc gì, về sau chú ý ăn uống là được rồi.

Buổi chiều Thành Hạ có tiết, Tiếu Thanh nói thân thể mình yếu, cần chăm sóc lại bị Thành Hạ coi thường. Đúng lúc này, người đẹp Đinh Phương xuất hiện ở cửa phòng bệnh, nhân cơ hội này Thành Hạ chuồn mất, Giang Nam Đồng đang đợi cô ở hành lang bệnh viện, hai người cùng trở về trường, trên đường Giang Nam Đồng ngụ ý nói thấy quan hệ giữa cô và Tiếu Thanh rất tốt, Thành Hạ rên một tiếng: "Tiếu Thanh da mặt dày, quan hệ với ai cũng tốt hết."

Giang Nam Đồng lại chuyển đề tài tới chuyện mấy cuốn sách, nói mấy ngày nữa anh phải đi công tác không có ở trường, có thời gian thuận tiện sẽ đưa sách cho cô. Hôm nào không bằng hôm nay, Thành Hạ nói hết giờ học thì qua lấy, hỏi anh có thời gian không, Giang Nam Đồng suy nghĩ một chút nói có.

Đi học tự nhiên không tránh khỏi bị Lâm Lâm túm được, hỏi chuyện Tiếu Thanh, căn cứ vào lý do bạn bè quan tâm lẫn nhau, Thành Hạ đưa số phòng bệnh, bệnh viện cho cô ấy biết, đoán là ai muốn đi thăm thì sẽ biết.

Hết giờ học, Thành Hạ cố ý ở nhà vệ sinh nhòm ra, thấy giảng đường lớn khóa cửa, lại nhìn xung quanh một lượt không có ai mới lén lén lút lút đi tới khu nhà của tiến sĩ, vừa đi vừa rầu rĩ, dạo này, nếu có chút quan hệ với trai đẹp là có scandal, thật là không để cho người ta sống nữa.

Chạy vào trong khu nhà tiến sĩ, mới nhớ không biết Giang Nam Đồng ở phòng nào, gọi điện thoại hỏi, lại tắt máy, không thể làm gì khác hơn là đến hỏi cô quản lý khu nhà này, cô ấy không chút nghi vấn nào: "608" .

Leo lên lầu sáu, rất yên tĩnh, đi tìm từng phòng, đến cửa phòng 608 thấy bên trong cũng rất yên tĩnh, giơ tay định gõ cửa, cửa lại mở ra như có cảm ứng vậy.

"Đang muốn xuống xem em đã đến chưa, điện thoại mới vừa bị rơi vào nước không có cách nào mở máy lên được." Giang Nam Đồng nói, mời cô vào.

Phòng của Giang Nam Đồng rất sạch sẽ ngăn nắp, so với chuồng heo của Tiếu Thanh thì tốt hơn nhiều, trên bệ cửa sổ còn đặt cái bình cắm hai cành hoa hướng dương, mặc dù không phải hoa thật, nhưng ở phòng nam giới có thứ này cũng có đủ sinh động rồi.

"Tiến sĩ Nhâm trước đây để lại, anh thấy vẫn xài tốt nên rửa sạch bụi đi lại trưng tiếp, không xoay nên màu sắc có phần không đều." Giang Nam Đồng nói, thuận tiện lấy nước cho cô.

Trên giá sách Giang Nam Đồng rất trống, không có hai quyển sách, trên giường cũng rất ngăn nắp, giống như vào ở chưa lâu, cũng có vẻ như là muốn dọn dẹp rời trường vậy, trên bàn sách đặt một túi giấy, có lẽ là sách đưa cho cô.

Uống ngụm nước xong còn chưa lấy lại hơi, Tiếu Thanh đã gọi điện thoại tới, nói rằng cậu ta khó chịu, muốn cô tới xem cậu ta.

Cúp điện thoại thấy Giang Nam Đồng đang cười: "Không nhìn ra Tiếu Thanh vẫn như trẻ con vậy."

"Chỉ số thông minh thấp hơn tuổi tác. Trong túi này là sách ạ?" Thành Hạ chỉ.

"Ừ, những chương trọng điểm anh đã đánh dấu rồi, đúng rồi, anh có thói quen ghi chú trên mép sách khi đọc, nên sách nhìn có chút rối, em chịu khó chút nhé." Giang Nam Đồng nói.

"Ha ha, vậy thì càng tốt, có chỗ nào không hiểu em xem ghi chú sẽ hiểu thôi, thầy Giang, đây tuyệt đối là thói quen tốt đấy." Thành Hạ nói.

"Không phải đã nói là không gọi ‘thầy’ sao? Gọi thế làm anh già đấy, gọi Sao Mộc thôi." Giang Nam Đồng nói.

Thành Hạ chợt cười: "Thật ra thì, các nữ sinh âm thầm gọi anh là Đồng Đồng, em cho là cũng rất dễ nghe."

"Vậy em cứ gọi theo trào lưu như đi, có vẻ anh trẻ trung hơn đấy." Giang Nam Đồng nói.

Thành Hạ ho hai tiếng: "Em gọi không biết xấu hổ, anh sẽ đồng ý mà không biết ngượng sao?"

"Em gọi thử chẳng phải sẽ biết ư." Giang Nam Đồng nghiêm trang.

Hắng giọng trong veo, miệng há ra lại ngậm lại, rồi giọng trong veo lần nữa mới cất lên "Đồng Đồng."

"Ừ! Cầu Cầu." Giang Nam Đồng đồng ý, lại còn gọi cô là Cầu Cầu* nữa, Thành Hạ không nhịn được cười lên, lần nữa xác định nhìn Giang Nam Đồng tuyệt đối không giống vẻ bề ngoài lịch sự của anh chút nào.

* Trong những chương trước, mình để tên thân mật của anh Đồng đặt cho chị Hạ là ‘Trái Đất’ (Hán Việt là ‘Địa Cầu’), nhưng khi thân mật hơn chút, anh sẽ gọi chị là Cầu Cầu. Nên từ chương này, tớ sẽ đổi thành ‘Địa Cầu’ hoặc ‘Cầu Cầu’ nhé.

"Vậy Đồng Đồng, em đi trước đây, em đi thăm Tiếu Thanh một chút." Thành Hạ nói.

"Ừ, được. Đi đi." Giang Nam Đồng đưa cô đến cửa cầu thang rồi quay lại, Thành Hạ giơ túi sách lên trước chạy như bay trở về phòng rồi lại chạy như bay vào bệnh viện.

Đến bệnh viện, người nên tới thì đã tới, người nên đi cũng đã đi, còn Tiếu Thanh thì đang nằm ở trên giường lừ đừ, Thành Hạ hỏi cậu ta khó chịu ở đâu, cậu ta lại kêu đói bụng, Thành Hạ liền vỗ cậu ta một cái: "Đói! Đói! Đói! Chỉ biết ăn thôi, đói một chút cũng không chịu được, khá lắm."

Thuận tay cầm một quả táo không biết ai đã rửa rồi, gặm, tay Tiếu Thanh run rẩy chỉ về phía cô: "Nhóc con, cậu, cậu thật không có có nhân tính, làm sao cậu có thể đối với tớ như vậy?"

Cửa "cọt kẹt" mở ra, Thành Hạ tưởng ai, quay đầu lại nhìn thì thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, xem ra là một người phụ nữ sống trong gia đình quyền quý. Lại nhìn Tiếu Thanh, nhưng chỉ nghe cậu ta gọi "Mẹ".

Mẹ Tiếu Thanh quét mắt qua miếng táo trong miệng cậu ta còn chưa nuốt, rồi quét sang Thành Hạ, sau đó chuyển toàn bộ sự chú ý lên Tiếu Thanh: "Bác sĩ nói sao? Có muốn về nhà ở mấy ngày không?"

Hiển nhiên lại coi Thành Hạ như không khí! Dù sao mẹ người ta đã đến rồi, Thành Hạ nên làm gì thì làm đi.

Trở về, lật tới lật lui sách của Nam Đồng đưa cho cô, quả nhiên ghi chú rất cặn kẽ nên có thể tiết kiệm không ít sức lực, đọc qua cô liền suy nghĩ, sau này nếu muốn tìm sách chuyên ngành thì trước hết nên hỏi Giang Nam Đồng xem có không, ‘làm chơi ăn thật’ sao lại không làm nhỉ. Lật tới trang mục lục thấy anh đã ghi chú chương trọng điểm ra: "Cầu Cầu, trọng điểm, năm sao" rồi "Cầu Cầu, trọng điểm, ba sao", ba quyển sách đều ghi chú như vậy, màu chữ rất mới, vừa nhìn là thấy mới vừa viết lên.

Gửi tin nhắn cho Giang Nam Đồng: em thấy tên ‘Cầu Cầu’ thật giống tên của cẩu cẩu (chó đó).

Gửi xong mới nhớ điện thoại di động của Giang Nam Đồng bị vào nước đang sửa.

Sách mượn thì phải đọc cho nhanh, nên từ lúc ở bệnh viện về cho đến khi Lâm Lâm gọi cô ăn cơm, ánh mắt của Thành Hạ không rời khỏi cuốn sách, Lâm Lâm mắt liếc nội dung: "Thì ra là sách chuyên ngành của Đồng Đồng, tớ lại cho là cậu bọc bìa sách chuyên ngành ở ngoài, còn trong thì đọc ‘Kim Bình Mai’ đấy."

"Kim Bình Mai thì sao? Cũng nổi tiếng lắm mà, đọc cũng là một loại nghiên cứu đấy." Thành Hạ xếp sách lại đi ăn cơm cùng Lâm Lâm.

Trên đường, Lâm Lâm bắt đầu nhiều chuyện về bệnh của Tiếu Thanh: "Vì sao Tiếu Thanh bị bệnh lại gọi điện thoại cho cậu đầu tiên?"

"Không phải là tớ, mà đầu tiên cậu ta gọi 115." Thành Hạ nói.

"Tớ nói là trong nhóm bạn học, cậu ta cũng có hai người bạn thân quan hệ không tệ." Lâm Lâm ánh mắt sáng ngời nhìn cô: "Không phải là. . . . . . các cậu không phải là. . . . . ."

"Tớ cũng không tin chân của tớ còn có thể đạp lên thuyền nữa." Thành Hạ bước nhanh về phía nhà ăn.

Mẹ Tiếu Thanh đã đến rồi, Thành Hạ thấy cô cũng chẳng cần phải đến làm gì nữa, một là không thích mẹ cậu ta, thứ hai cũng sợ có tin đồn lung tung, vì vậy càng cố gắng đọc sách, như được tiếp thêm sức, nên cả buổi tối cực kỳ phấn khích mân mê bản vẽ 3D, Lâm Lâm và Chu Nhược Nhược mỗi người một bên đứng bên cạnh cô: "Tớ nói này Thành Hạ, tập trung vào bài tập Đồng Đồng như thế, cậu. . . . . ."

"Thật ra thì, tớ là đã tốt muốn tốt hơn nữa, cám ơn." Thành Hạ đầu cũng không quay lại.

Chu Nhược Nhược vuốt ve đầu cô một cách ‘yêu thương’: "Này bé, đừng mệt mỏi quá nha, bây giờ. . . . . ."

"Tuổi trẻ!" Hai người đồng thanh.

Chu Nhược Nhược chậm rãi: "Tuổi trẻ thời nay đều ganh đua!"

Do có nền tảng nên mày mò hai ngày, cuối cùng Thành Hạ ôm máy tính ở hành lang bận rộn tới nửa đêm mới xong, nhìn bản vẽ đã lưu xong, cô thở dài một hơi, cuối cùng cũng xong chuyện, thuận tiện gửi email cho Giang Nam Đồng luôn.

Đối với người không thể thức đêm như cô đây mà nói giới hạn cùng lắm chỉ tới 1 giờ mà thôi, lúc bước vào phòng ngủ giống như đang đi trên mây vậy, khá may là buổi sáng mai không có tiết, cô có thể dậy trễ.

Trong mơ, Giang Nam Đồng chỉ vào mũi nói với cô: "Cô bạn này rõ ràng là chẳng chịu tiếp thu gì, em xem em đã làm gì. . . . . ."

Buổi sáng mấy người Lâm Lâm dậy sửa soạn, cô cũng chẳng nghe thấy tiếng động lúc họ đi, mở mắt tìm điện thoại di động mở máy đã là 9 giờ, vừa vặn duy trì giấc ngủ 8 tiếng, lê chân ngáp bưng chậu mới vừa đi ra cửa đã nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, đành phải quay lại nghe điện thoại.

"Sao Mộc"!

Báo động!

Hít sâu! Hít sâu! Trái ngược với giấc mơ, có lẽ là gọi tới động viên cô chăng.

"Cầu Cầu, mới dậy sao?" Đầu điện thoại bên kia, giọng điệu Giang Nam Đồng rất tốt, không có dấu hiệu phê bình cô.

"Vâng, ngủ quên ạ, cái đó, à. . . . . . có chuyện gì sao?" Thành Hạ nuốt hai chữ "Bài tập" vào trong.

Có lẽ, Giang Nam Đồng tưởng tượng ra vẻ mặt của cô nên cười: "Cầu Cầu, anh cảm thấy bài tập của em. . . . . ." lại còn cố ý kéo dài âm thanh nữa chứ.

"Lại muốn làm lại sao? Aizz, thật ra thì, tế bào não của em đã tự sát tập thể rồi." Thành Hạ hỏi.

"Để chúng nó chờ một chút được không?" Giang Nam Đồng nói.

"Vậy, còn có một cơ hội sống sao?" Thành Hạ thấp thỏm ing.

"Lần này, bài tập sửa rất tốt, chỉ là. . . . . ." Lại kéo dài giọng.

Ở bên này, Thành Hạ cực kỳ phẫn nộ: "Không thể chiếu cố chút ạ?"

"Bài tập thì không tệ, nhưng chủ nhà nói chưa đạt tới tình trạng lý tưởng. Hơn nữa chủ nhà biết em đã rất cố gắng nên mời em Chủ nhật đi khảo sát thực địa căn nhà. Anh ấy nói chỉ khi em đứng ở trong nhà mới có thể chân chính biết em muốn bố trí căn nhà thế nào, hỏi em có thể không?" Giang Nam Đồng bắn liên hồi, dường như nói xong cũng không thở một hơi dài.

"Có thể chứ!" Thành Hạ chỉ cảm thấy lời nói của anh làm cho cô hụt hơi.

"OK, hai giờ chiều thứ bảy gặp ở cổng trường, à, đúng rồi, đừng mặc đồ quá sáng màu dễ bị bẩn." Giang Nam Đồng nói.

"Vâng ạ." Thành Hạ đồng ý.

"Vậy thì tốt, thứ bảy gặp lại, đi rửa mặt đi, anh đi học." Giang Nam Đồng nói xong, cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại đã cúp, Thành Hạ mới phục hồi tinh thần lại, ôi, vô tình cô lại đặt lịch hẹn cho ngày thứ bảy!

Không hiểu, vì sao nói chuyện cùng Giang Nam Đồng phản ứng của cô lại chậm chạp thế.