Đời Này Không Đổi Thay

Chương 31



Cô đã chờ đợi ở bệnh viện lâu như vậy, đến khi hoàn toàn thoái chí, nản lòng, Diệp Tĩnh Hiên vẫn không chịu cho cô biết bệnh tình của mình. Là anh buông tay trước chứ không phải cô. Hơn nữa, anh cũng sắp có con với người phụ nữ khác. Vào thời khắc hạnh phúc nhất, Hạ Tiêu nói với cô: “Chị đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Hãy coi như tích đức cho con của Diệp Tĩnh Hiên.”
Câu nói này khiến Nguyễn Vi bừng tỉnh. Cô không còn bất cứ lập trường nào để tiếp tục kiên trì nữa.
Thành phố Mộc cuối mùa hạ vô cùng oi bức, khó chịu. Nguyễn Vi đi sang bên kia đường để đón taxi, đồng thời rút điện thoại gọi cho Nghiêm Thụy. Trong lòng chứa đầy tâm sự nên cô không để ý xung quanh. Rõ ràng đường cắt ngang đang đèn đỏ nhưng có một chiếc ô tô cứ vù vù lao tới.
“Hội trưởng, người đàn bà đó đã mua xong đồ, bây giờ ra ngoài rồi.” Nghe thấy mệnh lệnh ở đầu bên kia, người tài xế lập tức rồ ga, phóng thẳng về phía trước.
Nguyễn Vi áp di động lên tai, đi theo lối dành cho người đi bộ qua đường. Lúc này, người đi bộ chỉ có mình cô. Vừa mở miệng nói chuyện với Nghiêm Thụy, khóe mắt cô chợt nhìn thấy một chiếc ô tô vượt đèn đỏ đang lao nhanh về phía mình.
Bây giờ cô đang ở giữa đường, tiến thoái lưỡng nan. Cô vô thức lùi lại ra đằng sau, nhường đường cho chiếc xe nhưng nó vẫn cứ đâm thẳng về phía cô. Nguyễn Vi lập tức hiểu ra vấn đề, chạy thục mạng về phía trước. Điện thoại vẫn vọng ra tiếng nói của Nghiêm Thụy nhưng cô đâu có tâm trí để nghe… Có người đang muốn đâm chết cô.
Còn chưa kịp hoàn hồn, Nguyễn Vi chợt nghe thấy tiếng động cơ cực lớn ở đằng sau, tiếp theo là tiếng va chạm kịch liệt. Cô sợ đến mức không dám quay đầu, ra sức chạy tới hè phố đối diện. Đến khi dừng lại dưới gốc cây, đôi chân cô vẫn còn run lẩy bẩy. Người đi bộ ở hai bên đường đã túa ra, vây quanh nơi phát ra tiếng động vừa rồi.
Cách chỗ Nguyễn Vi đứng khoảng chục mét có hai chiếc xe đâm vào nhau. Chiếc xe thứ hai đi từ làn đường có đèn xanh nhưng có lẽ không tránh kịp nên đâm phải chiếc ô tô vượt đèn đỏ. Cú va chạm mạnh đến mức hai xe kéo rê về một bên, cuối cùng đâm vào dải phân cách giữa đường.
“Xe vượt đèn đỏ lái nhanh quá ấy mà. Chắc là tài xế say rượu rồi.”
“Tôi thấy chiếc xe sau đã dừng lại rồi, không hiểu tại sao đột nhiên di chuyển. Cũng may đấy… không thì người đi bộ vừa rồi đã bị đâm chết.”

Người qua đường tụ tập càng nhiều. Gặp phải sự cố đáng sợ, chân trái của Nguyễn Vi lại đau lâm râm. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hòa lẫn vào dòng người. Cô đoán, trên chiếc xe vượt đèn đỏ chắc chắn là người của Hội trưởng. Bây giờ cô không thể ở lại đây, phải nhanh chóng rời đi.
Di động vẫn ở trạng thái kết nối, Nghiêm Thụy cũng nghe ra tình hình bất thường nên lo lắng gọi cô: “Nguyễn Vi!”
“Em không sao. Ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn.” Nguyễn Vi đi một đoạn mới ngoái đầu. Phát hiện đằng sau không có người bám theo, cô thở phào nhẹ nhõm, nói với Nghiêm Thụy: “Bây giờ em an toàn rồi.”
Không dám để cô một mình đi lung tung, Nghiêm Thụy bảo cô đứng yên ở đó chờ anh: “Nói cho anh biết vị trí của em, anh sẽ đến đón em ngay bây giờ.”
Nguyễn Vi xách đồ vào tiệm bánh ga tô nhỏ ngồi chờ anh đến đón. Tiệm bánh vừa có một khay bánh mì nướng mới ra lò. Người bán hàng là sinh viên đi làm thêm, thấy sắc mặt Nguyễn Vi không tốt liền nhiệt tình hỏi cô có gọi bánh kèm cà phê hay không. Nguyễn Vi vẫn cảnh giác dõi mắt ra ngoài cửa sổ, đồng ý lấy một phần. Cho tới khi uống một ngụm cà phê nóng vào người, cô mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
Nhớ lại tình huống vừa rồi, Nguyễn Vi không khỏi rùng mình. Lúc đó, dù có chạy nhanh đến mấy, cô cũng không thể nhanh hơn ô tô. Nơi này đúng là có thể xảy ra nguy hiểm bất cứ lúc nào, cô không thể tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa.
Nguyễn Vi đang chìm trong suy tư, di động bất chợt đổ chuông. Cô giật bắn mình, suýt nữa đổ cà phê ra bàn. Màn hình hiện một dãy số lạ, Nguyễn Vi liền bắt máy: “A lô.”
Tuy nhiên, người ở đầu kia không lên tiếng. Bên đó yên tĩnh đến mức Nguyễn Vi cảm thấy kỳ lạ, liền giơ điện thoại ra xem, xác nhận đã kết nối, tín hiệu cũng chẳng có vấn đề. Cô lại “a lô” nhưng người ở đầu kia vẫn lặng thinh.
Đột nhiên nghĩ tới một người, Nguyễn Vi liền ngậm miệng. Tất cả trở nên vô cùng tĩnh lặng, cô nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ ở đầu kia truyền tới.
“Chị ơi, bánh của chị đây ạ.” Nhân viên phục vụ mang bánh mì nướng tới. Nguyễn Vi bảo cô ta để xuống bàn rồi nói cảm ơn. Lại đưa di động lên tai, cô mới phát hiện đầu kia đã cúp máy.
Nguyễn Vi nhìn chằm chằm điện thoại một lúc rồi dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Hôm nay bầu trời âm u, nhưng ngọn gió vẫn mang đầy hơi nóng. Bên ngoài tiệm bánh có một giàn hoa tường vi dại. Là loài hoa dễ sinh trưởng, ở đâu cũng có thể bám rễ. Nhưng hễ cơn gió lớn thổi qua là cánh bay xuống đất. Hoa tường vi không kiên cường nhưng cũng chẳng yếu ớt như mọi người tưởng.
Trong tiệm bánh có mỗi người khách là Nguyễn Vi. Cô nhân viên phục vụ đang hát ngâm nga sau quầy hàng. Nguyễn Vi đặt điện thoại xuống bàn, cầm bánh lên ăn từng miếng một. Viền mắt ngấn lệ nhưng vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trong lòng cô nhận ra một điều, trên thế giới này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp đến thế.
Nguyễn Vi ăn xong, Nghiêm Thụy cũng vừa vặn đến nơi. Bắt gặp sắc mặt tái nhợt của cô, anh cất giọng đầy quan tâm: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nguyễn Vi lắc đầu: “Không có gì. Vừa rồi trong lúc qua đường, em tình cờ chứng kiến một vụ đâm xe…. đến giờ vẫn còn sợ.”
Hai người lên ô tô. Trên đường về, Nguyễn Vi tựa đầu vào cửa kính, chẳng nói một lời. Nhân lúc gặp đèn đỏ, Nghiêm Thụy mở miệng thương lượng: “Giờ em phải về tỉnh Nam mới làm được hộ chiếu. Nếu em không muốn về, anh sẽ nhờ người nghĩ cách làm giúp em.”
Anh biết tỉnh Nam là nơi mà cho đến nay, Nguyễn Vi không có cách nào đối mặt. Chân của cô vừa mới khỏi hẳn, khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng đen quá khứ. Bây giờ bảo cô quay về chưa chắc đã phải ý hay.
Nguyễn Vi mỉm cười: “Em sẽ tự đi làm.”
Cũng đoán cô sẽ có quyết định như vậy, Nghiêm Thụy thở dài: “Nhiều lúc, em kiên cường đến mức khiến người khác chẳng biết làm thế nào cả.” Cho tới bây giờ, cô vẫn không muốn dựa dẫm vào anh.
Cùng một buổi chiều, trong bệnh viện ở đầu kia thành phố có người ngồi bên cửa sổ hút thuốc. Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tĩnh Hiên trầm tư hồi lâu. Đống tàn thuốc dưới chân anh dày đặc. Một lúc sau, một đàn em của Phương Thạnh tên A Lập đi vào. A Lập cúi đầu nói nhỏ: “Tam ca, bọn em đã chặn được xe của bên Hội trưởng rồi.”

Diệp Tĩnh Hiên “ờ” một tiếng, lại nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Vừa rồi anh gọi cho Nguyễn Vi, hình như cô đang ở ngoài mua đồ. Bất kể ở đâu, chỉ cần cô bình an là tốt rồi. Cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra Diệp Tĩnh Hiên chỉ muốn xác nhận xem Nguyễn Vi có an toàn hay không. Nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô, anh lại không nỡ cúp máy. Trong ba năm qua, vô số đêm đầu đau như búa bổ, anh rất muốn nghe giọng nói của cô nhưng một cuộc điện thoại cũng không thể gọi.
Bác sĩ không cho anh xuất viện. Mọi người đều thuyết phục anh tiến hành phẫu thuật, không cho anh kéo dài thời gian nữa. Bây giờ, anh chỉ có thể giải quyết công việc ngay tại phòng bệnh, cả ngày hết sức vô vị.
Anh quay lại sofa, mở tập tài liệu ra xem rồi ngẩng đầu hỏi: “Bang hội có động tĩnh gì không?”
“Gần đây Hội trưởng bảo mọi người bỏ qua khâu Tam ca, trực tiếp báo cáo với Hội trưởng. Ý đồ của Hội trưởng là dần dần gạt bỏ chúng ta.”
Diệp Tĩnh Hiên cũng không bất ngờ, tùy tiện buông một câu: “Anh ta chẳng nâng đỡ nổi A Đấu nên lại giở thủ đoạn khác. Yên tâm, tôi sẽ chơi với anh ta đến cùng.”
A Lập định lui ra ngoài. Chợt nhớ ra một chuyện, anh ta ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi. Diệp Tĩnh Hiên nhướng mày: “Sao thế?”
“Còn một việc nhỏ nữa. Người ở bên ngoài báo cáo, gần đây chợ đen xuất hiện một vòng hạt trầm hương lộc huyết. Hàng trong tay ai vẫn còn là điều bí mật, chỉ biết là hàng thật, kèm theo cả kết quả giám định, nghe nói là đồ từ đời nhà Minh. Chủ nhân của cái vòng đó tung tin nhưng lại không ra giá.”
Diệp Tĩnh Hiên tùy tiện đáp: “Làm đồ chơi còn được, không thể trông chờ vào thứ này…,” nói đến đây, anh đột nhiên dừng lại, nhướng mày nhìn An Lập: “Trầm hương lộc huyết ư? Chú có chắc chắn không?”
“Vâng, thưa Tam ca. Thứ này là hàng thủ công lưu truyền mấy trăm năm, trên đời chỉ có một, là món quà sinh nhật mà Hoa tiên sinh nhận được lúc sinh thời. Trong giới hắc đạo ai cũng biết chuyện này. Bây giờ Tiên sinh đã mất, đồ vật của Tiên sinh đột nhiên lưu truyền ra ngoài nên mọi người đều giả bộ câm điếc, chẳng ai dám hỏi tới.”
Kính Lan Hội đang trong tình trạng nội loạn, di vật của Hoa tiên sinh bỗng dưng xuất hiện. Lẽ nào đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
“Bên phu nhân của Tiên sinh có tin tức gì không?”
“Bang hội có quy định, mọi chuyện liên quan đến Hoa phu nhân cần được giữ bí mật một cách nghiêm ngặt, không cho phép ai nghe ngóng, dò hỏi. Chuyện này em thật sự không biết. Tuy nhiên, trước kia phu nhân không bao giờ động đến những thứ này. Phu nhân cũng chưa từng nhúng tay vào việc của đàn ông… Bọn em cảm thấy… vụ này không phải xuất phát từ của phu nhân.”
Diệp Tĩnh Hiên tựa người vào thành ghế ngẫm nghĩ một lúc. Người ngoài sao có thể chạm vào di vật của Hoa tiên sinh. Dù vòng hạt trầm hương này có rơi vào tay Trần Dữ đi chăng nữa, trước kia anh ta sợ Hoa tiên sinh như vậy, chắc chắn anh ta sẽ đặt nó lên bàn thờ chứ chẳng có chuyện tùy tiện mang ra ngoài.
Cuộc chiến nội bộ mới xảy ra cách đây hơn một năm nên lòng người vẫn còn nơm nớp bất an. Bây giờ ai ngồi lên vị trí Hội trưởng cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn. Thấy nhà họ Diệp có ý tạo phản, đồ vật của chủ nhân đời trước đột nhiên xuất hiện….
Diệp Tĩnh Hiên chợt nhớ tới lời bố, một khi đã chọn con đường này, ngủ cũng phải mở mắt. Anh đột nhiên bật cười, cất giọng cứng rắn: “Bất kể là ai đi chăng nữa, chắc không ngoài mục đích dùng thứ đó để trấn áp tình hình, nhắc nhở người trong bang hội, có gây chuyện cũng không được làm quá đáng. Ngay cả đồ của Hoa tiên sinh còn kiếm được, chứng tỏ mình tài còn có người tài hơn, ngoài trời còn có trời cao hơn.” Nói thì nói vậy nhưng Diệp Tĩnh Hiên chưa bao giờ là người biết nghe lời, anh lại bồi thêm một câu: “Ai là người tiếng nói có trọng lượng trong Kính Lan Hội ngày này cũng chưa biết đâu.”
A Lập lặng lẽ lui ra ngoài. Đi đến cửa, anh ta đột nhiên dừng bước.
“Lại chuyện gì nữa?” Diệp Tĩnh Hiên giơ tay bóp trán.
A Lập không nhịn được, nói ra suy nghĩ của mình: “Kỳ thực Tam ca và Hội trưởng chẳng có mâu thuẫn gì lớn ngoài chuyện con chip bị chi Vi lấy mất. Nếu có thể khiến Hội trường yên lòng, Tam ca cũng không đến nỗi….”

A Lập còn chưa dứt lời, Diệp Tĩnh Hiên đã ném chiếc bật lửa trúng mặt anh ta. Anh ta liền ngậm miệng, dè dặt nhặt chiếc bật lửa đưa cho Diệp Tĩnh Hiên, không dám nói thêm tiếng nào.
Diệp Tĩnh Hiên lạnh lùng nhìn anh ta: “Chuyện của tôi không đến lượt chú nhiều lời.” Nói xong, anh dặn dò một số công việc trong bang hội rồi bảo đối phương đi giải quyết. Trong phòng yên tĩnh một lát, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Lần này là Phương Thạnh đi vào.
Diệp Tĩnh Hiên tập trung xem văn bản, không hề để ý đến anh ta. Phương Thạnh đứng ở cửa như thường lệ. Anh ta thậm chí còn bình thản báo cáo tin tức bên ngoài: “Chị Vi sắp rời khỏi thành phố Mộc. Chị ấy đã đặt vé máy bay về tỉnh Nam, còn đi mua một chiếc vali cỡ lớn, xem ra định xuất ngoại. Càng tránh xa Kính Lan Hội, chị Vi sẽ càng được an toàn…. Tam ca có thể yên tâm tính đến chuyện tiến hành ca mổ được rồi.”
Diệp Tĩnh Hiên không có phản ứng, tựa hồ chẳng nghe thấy lời nói của anh ta. Anh cầm bút ký tên rồi nhướng mày nhìn Phương Thạnh: “Tôi không bắn chết chú, không có nghĩa là tha thứ cho chú.”
Anh bảo Phương Thạnh đưa Hạ Tiêu rời đi nhưng anh ta vẫn quay về. Viên đạn sượt qua khiến mặt anh ta chảy nhiều máu, phải khâu vài mũi. Mấy hôm nay không được cạo râu nên trông anh ta rất bơ phờ, nhếch nhác. Tuy nhiên, thái độ của Phương Thạnh vẫn điềm đạm và cung kính như không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Tĩnh Hiên quẳng tập văn bản xuống bàn, hỏi anh ta: “Hạ Tiêu thế nào rồi?”
“Cô ấy bị gãy tay nhưng không sao cả. Chỉ có chân là tương đối nghiêm trọng, sau này cần xem kết quả phục hồi chức năng thế nào.”
Diệp Tĩnh Hiên tựa vào thành ghế, nhìn Phương Thạnh bằng ánh mắt mệt mỏi. Rõ ràng người đàn ông này đã đi theo anh hai mươi năm nhưng đến bây giờ, anh mới thật sự hiểu rõ con người anh ta.
Diệp Tĩnh Hiên lại châm một điếu thuốc. Ở đây là phòng bệnh không thông gió nên cuối cùng anh bị sặc khói thuốc. Phương Thạnh định nhắc nhưng anh lập tức giơ tay, ra hiệu anh ta đừng lên tiếng.
Bất kể là động vật nguy hiểm đến mức nào, trái tim cũng nóng hổi, nói chi đến con người. Diệp Tĩnh Hiên có chút mệt mỏi, liền nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau mới lên tiếng: “Chú hãy đưa Hạ Tiêu về tỉnh Nam sinh sống. Tôi sẽ bố trí để chú trong coi bến cảng. Nơi đó “sạch sẽ,” chỉ xuất khẩu trà bình thường. Dù sau này nhà họ Diệp bị tôi phá nát, chú cũng không bị liên lụy.”
“Bây giờ còn nhiều việc…. Tam ca vẫn chưa tiến hành phẫu thuật, Hội trưởng suốt ngày nhòm ngó để tìm sơ hở của chúng ta. Em không thể bỏ đi vào lúc này.” Phương Thạnh cất giọng chân thành. Bao nhiêu năm qua, anh ta luôn ở đằng sau Diệp Tĩnh Hiên, là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của anh. Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ, huống hồ lòng trung thành là sở trường duy nhất của Phương Thạnh.
Diệp Tĩnh Hiên im lặng hồi lâu. Phương Thạnh đứng bất động, nhìn điếu thuốc đã cháy hết mà người ngồi ở sofa vẫn không có phản ứng. Anh ta lập tức bấm chuông rồi chạy ra ngoài gọi đàn em vào trông chừng Diệp Tĩnh Hiên, còn anh ta đi tìm bác sĩ.
Đến khi quay về, phát hiện cửa phòng bệnh mở toang, Phương Thạnh biến sắc mặt, cầm súng xông vào trong. Hai người đàn em được gọi vào trông Diệp Tĩnh Hiên thì một người nằm dưới đất, đã bất tỉnh nhân sự, còn A Lập vẫn tỉnh táo. Anh ta lập cập nói với Phương Thạnh: “Tam ca…. Tam ca đi rồi!”
Mọi người đều hiểu ra vấn đề. Diệp Tĩnh Hiên quyết tâm rời khỏi bệnh viện, bọn họ không thể giữ anh lại. Chỉ có điều, tình hình sức khỏe của anh ngày càng xấu đi, có khả năng bị ngất xỉu bất cứ lúc nào. Trong tình trạng này mà anh một mình ra ngoài, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Ai nấy đều lo lắng nhưng chẳng biết phải làm sao. Tất cả trầm mặc, chờ mệnh lệnh của Phương Thạnh. Anh ta đột nhiên thở dài: “Tôi biết Tam ca định đi nơi nào.”