Đời Này Không Đổi Thay

Chương 25: Phi Tử Tiếu



Trời vừa hửng sáng, Phương Thạnh từ phòng mình đi ra ngoài. Anh ta thường dậy sớm, đi tuần một vòng quanh khu nhà theo thói quen. Không ngờ hôm nay, anh ta lại nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên.
Phương Thạnh hơi ngạc nhiên, mở miệng gọi: “Tam ca.”
Không biết Diệp Tĩnh Hiên đứng trên hành lang bao lâu rồi, dưới chân anh đầy mẩu thuốc lá. Trong quá khứ, anh không có thói quen hút thuốc. Vài năm trở lại đây, anh thường khó chịu trong người, đồng thời có nhiều tâm sự nên mới hút.
Phương Thạnh nhắc khéo: “Tam ca vừa mới đỡ ho một chút, cần chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Diệp Tĩnh Hiên lắc đầu, tỏ ý mình vẫn ổn. Anh nói: “Bố tôi mất sớm cũng là điều tốt lành. Nếu còn sống, chắc ông già sẽ bị tôi làm cho tức hộc máu mà chết.”
Đây có vẻ là câu bông đùa nhưng Phương Thạnh nghe ra, Diệp Tĩnh Hiên đã hạ quyết tâm. Anh ta ngẫm nghĩ rồi hạ giọng: “Gần đây Hội trưởng hoàn toàn im ắng. Nếu chúng ta vô duyên vô cớ ra tay trước thì sẽ là hành động tạo phản.”
Dù độc bá ở tỉnh Nam nhưng xét cho cùng, nhà họ Diệp cũng chỉ là một nhánh của Kính Lan Hội. Hiện giờ, người đường đường chính chính nắm quyền lực cao nhất ở Lan Phường là Trần Dữ. Dù thiếu bản lĩnh thì anh ta vẫn là Hội trưởng. Nếu cố tình lật đổ anh ta, Diệp Tĩnh Hiên sẽ trở thành kẻ phản trắc và mục tiêu thu hút sự chú ý của thiên hạ. Đây không phải là giải pháp sáng suốt.
Mặt trời lên cao, sương mù dần tan. Diệp Tĩnh Hiên dõi mắt về phía xa xa. Con đường ngoài kia luôn giữ diện mạo thái bình, từ sáng đến tối, nhà nhà không thay đổi. Anh nhún vai bất cần: “Ai ra tay trước cũng chẳng sao… Chúng ta sẽ tiến hành từng bước. Đầu tiên là phải thay hết người bên ngoài Hủ viện. Chú hãy làm gọn gàng một chút, đừng để anh ta nghi ngờ.”
“Chuyện này không khó, hiện giờ ở Lan Phường có rất nhiều người bất mãn với Hội trưởng. Hơn nữa, trong quá khứ Hoa tiên sinh cũng đã trừ khử gần hết tâm phúc của nhà họ Trần. Dưới trướng Hội trưởng chẳng còn bao nhiêu người trung thành thật sự.” Phương Thạnh cảm thấy vấn đề này hoàn toàn nằm trong tầm tay, điều anh ta thật sự lo lắng là chuyện khác.
Đắn đo vài giây, anh ta quyết định nói ra miệng: “Em lo tình trạng sức khỏe của Tam ca hơn. Ngộ nhỡ trong quá trình chúng ta hành động, Tam ca bị….”
Diệp Tĩnh Hiên bất thình lình ném điếu thuốc xuống đất, Phương Thạnh liền ngậm miệng. Diệp Tĩnh Hiên bóp trán, nhắc nhở anh ta: “Chú đừng bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.”
“Tam ca nên nói với chị Vi mới phải.”
“Không được, tuyệt đối không được để cô ấy biết.” Anh ngoảnh đầu về phía phòng ngủ: “Cô ấy có vẻ bề ngoài yếu ớt nhưng thực ra rất tàn nhẫn. Tôi còn chưa nói, cô ấy đã dùng dao rạch da thịt mình. Nếu tôi tiết lộ, cô ấy sẽ gây ra chuyện tày trời cũng không biết chừng.”
“Nhưng bác sĩ đã nghiêm cấm Tam ca lái ô tô, tình hình không mấy lạc quan… Dù sao, sớm muộn Hội trưởng cũng chẳng giữ nổi ghế đó, chi bằng Tam ca lo cho bản thân trước.”

Diệp Tĩnh Hiên cất giọng bực dọc: “Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.”
“Vâng.”
Quay về phòng ngủ, Diệp Tĩnh Hiên nhìn thấy Nguyễn Vi trở mình, đạp chăn ra khỏi người. Cô vốn gầy, vòng eo rất nhỏ. Không hiểu tại sao anh đặc biệt mê bộ phận này của cô. Anh nằm xuống giường, vòng tay qua thắt lưng cô, kéo cô sát vào người mình.
Nguyễn Vi hơi tỉnh giấc. Dù trong trạng thái mơ mơ màng màng nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Thế là cô túm tay anh, cằn nhằn: “Anh vẫn hút thuốc đấy à? Đáng chết thật.”
Thời gian còn bên nhau, Nguyễn Vi thường ngủ rất sâu, cơ thể giống con mèo lười mềm mại nằm cạnh anh. Diệp Tĩnh Hiên hay phải tiếp khách. Nhiều khi về muộn, trên người anh toàn mùi rượu. Bị anh đánh thức, cô bắt anh đi tắm nhưng anh cố tình cù nhầy. Hôm nay cũng thế, kể cả khi trời sắp sáng nhưng Nguyễn Vi vẫn buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi. Cô lật người, vùi mặt vào gối, anh nói gì cũng mặc kệ.
Hiếm có dịp cô tỏ ra ôn thuận đến thế, trong lòng Diệp Tĩnh Hiên tràn ngập cảm xúc yêu thương. Anh ôm cô vào lòng, khẽ gọi: “A Nguyễn!”
Thật ra đàn ông cũng cần được vỗ về. Nguyễn Vi hết cách, ôm thắt lưng anh: “Cho em ngủ thêm một lát, đừng quấy rối em nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên cười. Anh đột nhiên cảm thấy, chỉ vì thời khắc này, dù bắt anh nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, anh cũng bằng lòng. Đây là một ý nghĩ nguy hiểm, nhưng cô chính là “rượu độc” có thể giải tỏa cơn khát. Biết rõ hậu quả mà anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên không làm phiền cô nữa. Anh đi tắm, thay quần áo trong tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa: “Tam ca, vải đến nơi rồi. Bọn tôi cho người hái trên cây rồi chuyển ngay từ tỉnh Nam đến đây, thời gian không vượt quá mười sáu tiếng đồng hồ.”
Diệp Tĩnh Hiên đi ra ngoài, bảo thuộc hạ đặt một cái bàn ở trong sân rồi dặn dò: “Cứ bỏ vào tủ lạnh trước đã, cô ấy vẫn chưa dậy.”
Người vận chuyển là một thuộc hạ của nhà họ Diệp, lớn hơn Diệp Tĩnh Hiên vài tuổi. Anh ta phụ trách cả quá trình, tới Lan Phường chưa kịp nghỉ ngơi, liền chạy đi tìm Diệp Tĩnh Hiên ngay.
Người đó chào “Tam ca,” nhưng Diệp Tĩnh Hiên chẳng nhớ tên anh ta, chỉ nhớ mang máng là họ hàng của ai đó. Hôm nay tâm trạng không tồi nên anh nhẫn nại trò chuyện với đối phương vài câu.
Đối phương hết sức phấn khởi, không ngừng thao thao bất tuyệt. Anh ta liếc qua căn phòng phía sau Diệp Tĩnh Hiên, nói nhỏ: “Phi tử tiếu… không những là loại quả tươi, tên cũng rất hợp thời hợp cảnh. Chắc chị Vi sẽ muốn ăn nữa. Tôi sẽ lưu ý dặn bên tỉnh Nam, để họ có thể chuyển đến trong thời gian nhanh nhất.”
Nghe từ “hợp thời hợp cảnh,” Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên nhìn anh ta. Thấy Tam ca sa sầm mặt, người đàn ông không biết mình nói sai điều gì, cố gắng giải thích: “Nhà họ Diệp tuy không bằng ai, nhưng ít ra cũng cần một nữ chủ nhân đàng hoàng. Trước kia lão gia bảo không kén chọn xuất thân nhưng Tam ca cũng không thể…. Khụ, chuyện quá khứ không nên nhắc tới nữa… Mọi người đều biết Tam ca thương chị Vi nhất trên đời, vì thế chị ấy cũng không đến nỗi phải chịu ấm ức….”
Anh ta không nói rõ nhưng người nghe đều hiểu ý. Diệp Tĩnh Hiên là con trai duy nhất trong nhà, người nối dõi dòng tộc nên không thể lấy một kẻ phản bội làm vợ.
Diệp Tĩnh Hiên lạnh lùng ngắt lời đối phương: “Phương Thạnh, tiễn khách.”
Phương Thạnh lập tức đưa người đàn ông ra ngoài. Anh ta đã sớm nghe nói Tam ca ngày càng nóng tính, hôm nay coi như được lĩnh giáo. Trong lòng nơm nớp lo sợ, cũng không biết mình sai ở điểm nào, anh ta xin ý kiến của Phương Thạnh, để lần sau rút kinh nghiệm không phạm phải điều kị húy.
Vừa vặn có người chuyển thùng vải vào, Phương Thạnh tùy tiện nói một câu: “Phi tử tiếu.” *
*Ở đây Phương Thạnh muốn nói đến “Phi tử” là phi tần của hoàng thượng.
Tưởng Phương Thạnh nhắc đến quả vải, người đàn ông tỏ ra đắc ý. Nào ngờ, Phương Thạnh lạnh lùng bổ sung một câu: “Ở đây chỉ có người sống ở nhà lớn, phòng chính, lấy đâu ra phi tử tiếu.”
Người đàn ông giật mình, không dám mở miệng nữa.
Mãi tới buổi trưa Nguyễn Vi mới tỉnh dậy. Toàn thân nhức mỏi, cô lần chần một lúc mới chuẩn bị đi ăn cơm. Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy thùng vải tươi. Cô phấn khởi đến mức định ăn vải trừ bữa.
Diệp Tĩnh Hiên tuyên bố, bỏ cơm thì cô nghỉ ăn vải. Nguyễn Vi đứng trong sân, dỗi anh như trẻ con. Diệp Tĩnh Hiên sớm đoán ra thái độ của cô nên vẫn tỏ ra cứng rắn. Thấy cô không nghe lời, anh dọa sẽ sai người đổ hết vải ra thùng rác. Nguyễn Vi đành ngoan ngoãn đi ăn cơm.
Chiều nay, Diệp Tĩnh Hiên không ra ngoài. Sau bữa cơm, anh cùng cô ngồi ở sân ăn vải. Thời tiết hơi nóng, anh xắn tay áo sơ mi lên cao nhưng chỉ được một lát lại rơi xuống. Nguyễn Vi thấy vậy liền xắn giúp anh. Nhưng cô quên mất ngón tay mình dính đầy nước quả vải nên bôi cả vào cánh tay anh.
Nguyễn Vi “ôi” một tiếng, bật cười giòn giã. Cô định rút khăn giấy lau cho anh nhưng Diệp Tĩnh Hiên đã cầm tay cô, đưa lên miệng liếm ngay trước mặt đám thuộc hạ.
Hai má nóng ran, Nguyễn Vi đánh nhẹ vào người anh: “Anh đừng giỡn nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm quả vải đã bóc vỏ trong tay cô. Nguyễn Vi hiểu ý, ngoan ngoãn đưa lên miệng anh: “Tam ca ăn trước đi.”

Quả vải trắng ngần như gương mặt của Nguyễn Vi lúc này, trông chỉ muốn cắn một miếng. Diệp Tĩnh Hiên không thể rời mắt, Phương Thạnh đứng kế bên cũng mỉm cười. Vào thời khắc này, Diệp Tĩnh Hiên chẳng có điều gì không hài lòng, dù A Nguyễn của anh muốn hái sao trên trời, anh cũng đáp ứng.
“Tỉnh Nam cách thành phố Mộc khá xa, không ngờ vận chuyển nhanh đến thế.” Hôm qua Nguyễn Vi chỉ buột miệng nói ra, không ngờ Diệp Tĩnh Hiên thật sự bảo người mang đến. Cô thấy hơi ngại nên nói với anh: “Em ăn lần này thôi, nhiều quá cũng không tốt. Anh đừng làm phiền mọi người nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên không nói gì. Hai người mới ăn được mấy quả, đột nhiên có thuộc hạ đi vào báo cáo: “Tam ca, Nghiêm Thụy đến đây tìm chị Vi. Anh ta đang chờ ở ngoài cổng.”
Nguyễn Vi ngẩn người. Hôm từ bệnh viện về Lan Phường, cô đã gọi điện cho Nghiêm Thụy nhưng anh tắt máy. Nghiêm Thụy nói với cô đi công tác một tuần, cô không muốn khiến anh lo lắng nên chỉ nhắn tin báo mình vẫn bình thường.
Diệp Tĩnh Hiên nhìn quả vải trên tay cô, cất giọng thản nhiên: “Ăn hết rồi tính sau.”
Biết tính Diệp Tĩnh Hiên, lại nghĩ đến chuyện Nghiêm Thụy bị tấn công, Nguyễn Vi lo lắng kéo tay anh: “Anh ấy đi công tác nên không biết em xảy ra chuyện…. Anh đừng gây khó dễ cho anh ấy.”
Diệp Tĩnh Hiên liếc cô một cái: “Gây khó dễ cho anh ta ư? Nghiêm Thụy có bản lĩnh hơn anh nhiều. Anh ta có thể giữ em bên mình suốt ba năm còn anh thì không làm nổi.”
Nói gì cũng vô dụng, Nguyễn Vi đứng dậy định đi gặp Nghiêm Thụy. Diệp Tĩnh Hiên kéo tay cô, buông một câu vô thưởng vô phạt: “Chỗ vải này được hái từ trên cây rồi vận chuyển thẳng từ tỉnh Nam đến đây, thời gian chưa quá một ngày.”
“Em đi gặp anh ấy một lát rồi quay về ăn sau.”
Diệp Tĩnh Hiên vẫn không buông tay: “Em ăn luôn bây giờ đi. Chỉ mất năm phút thôi, Nghiêm Thụy có thể đợi được.”
Nghe những lời này, Nguyễn Vi chợt xót xa trong lòng. Thế là cô lại ngồi xuống. Thấy Diệp Tĩnh Hiên im lặng bóc vải, cô biết anh đang kiềm chế cơn bực tức. Cô liền nhẹ nhàng giải thích: “Bây giờ em đã có thể đi lại bình thường, đáng lẽ nên về nhà một chuyến…. Dù sao em cũng đang thuê nhà anh ấy, không thể vô duyên vô cớ biến mất.”
Diệp Tĩnh Hiễn cảm thấy những lời nói của cô thật nực cười. Thong thả ăn hết quả vải, anh mới lên tiếng: “Chúng ta đều biết rõ, một khi rời đi, em sẽ không bao giờ quay về đây nữa.”
Nguyễn Vi có cảm giác lồng ngực tắc nghẽn. Những quả phi tử tiếu tươi nhất khi được đưa đến tay cô vẫn còn nguyên cành lá xanh mướt. Diệp Tĩnh Hiên đã cho cô quá nhiều, mười mấy năm dây dưa, tình cảm đã trở thành dấu ấn khó phai. Nhưng dù phi tử tiếu ngon đấy mấy, cô cũng không thể ngày nào cũng ăn, dù anh tốt đến mấy, cô cũng không thể cùng anh ở lại Kính Lan Hội.
Vừa định nói điều gì đó, Diệp Tĩnh Hiên bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm. Anh giơ tay bóp trán, cố gắng giữ tỉnh táo. Nhìn ra sự đắn đo của Nguyễn Vi, anh cất giọng bực dọc: “Chẳng phải em định đi hay sao? Muốn đi thì biến nhanh lên! Đừng đợi đến khi anh dùng thủ đoạn giữ em ở lại… ví dụ nhốt em vào phòng hay đốt em thành tro bụi, xem em còn có thể đi tìm anh ta hay không?”
Nguyễn Vi không dám nhìn anh, quay người rời đi. Nhưng mới bước vài bước, cô chợt cảm thấy lời nói của Diệp Tĩnh Hiên có gì đó bất thường. Cô ngoảnh đầu, phát hiện anh đang chống tay xuống bàn, người ngả về đằng trước như sắp ngã đến nơi.
“Tĩnh Hiên!” Nguyễn Vi hốt hoảng gọi anh. Phương Thạnh biến sắc mặt, lập tức chạy tới đỡ anh. Sau đó, anh ta quay sang nhắc cô: “Nghiêm Thụy vẫn đang ở ngoài cổng. Anh ta nói muốn gặp chị.”
Nguyễn Vi không biết Diệp Tĩnh Hiên bị làm sao nhưng cô có thể nhìn ra anh đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó, cặp lông mày nhíu chặt. Cô định tiến lại gần nhưng bị thuộc hạ của anh ngăn lại. Nguyễn Vi lo lắng, cất cao giọng: “Anh mau nói cho em biết đi, anh bị sao thế?”
Diệp Tĩnh Hiên bám vào người Phương Thạnh đứng thẳng dậy. Tầm mắt bỗng dưng mờ mịt, chẳng nhìn rõ thứ gì, đầu đau đến mức không chịu nổi. Biết mình chỉ còn chút ít thời gian tỉnh táo, anh ép bản thân cất giọng lạnh lùng: “Em còn chưa đi à? Ở lại cũng được, anh sẽ sai người xử lý Nghiêm Thụy, cho em đỡ phải suốt ngày nhớ nhung anh ta.”
Nguyễn Vi xanh mặt. Diệp Tĩnh Hiên nói được làm được, tuyệt đối không phải hù dọa cô. Càng nghĩ càng sợ, cô liền quay người đi ra ngoài.
Nguyễn Vi vừa khuất dạng, Diệp Tĩnh Hiên liền gục xuống.
Hôm nay Nghiêm Thụy một mình lái xe đến Lan Phường. Con phố này rất dài, nhìn không thấy tận cùng. Nó cũng quá nổi tiếng ở thành phố Mộc nên người dân bình thường hầu như không đi qua trừ khi có việc cần. Chính vì vậy, hai bên đường vắng vẻ, lạnh lẽo.
Nghiêm Thụy biết chỗ ở của Diệp Tĩnh Hiên nên chờ ngay bên ngoài. Bởi vì trong lòng có tâm sự, vừa đi vừa ngoái đầu nên một lúc lâu sau, Nguyễn Vi mới xuất hiện. Nghiêm Thụy lập tức xuống xe, quan sát cô từ đầu đến chân. Anh đã nghe được tin về vụ hỏa hoạn, cũng lập tức đoán ra có người muốn tìm cô trả thù.
Thấy Nguyễn Vi không sao, anh ra hiệu cô lên xe: “Nơi này không an toàn, chúng ta về nhà nói chuyện sau.”
Nguyễn Vi làm gì có tâm trạng rời khỏi nơi này. Cô giục Nghiêm Thụy ra về nhưng anh lắc đầu. Chẳng có cách nào giải thích rõ ràng, cô chỉ biết tỏ thái độ dứt khoát rằng mình sẽ không lên xe.
Nguyễn Vi lại đi vào cổng. Bầu không khí bên trong đó có vẻ hết sức căng thẳng, sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề. Nguyễn Vi hỏi bọn họ Tam ca bị làm sao nhưng tất cả đều giữ im lặng.
Bây giờ cô mới ý thức được, vừa rồi Diệp Tĩnh Hiên đã cố ý dùng Nghiêm Thụy để uy hiếp cô, ép cô rời đi. Nguyễn Vi quay ra bảo Nghiêm Thụy về trước. Anh đột nhiên túm tay cô, lôi cô ra xe.
Nguyễn Vi giật mình, cất cao giọng: “Anh mau thả em ra.”

“Chuyện của Diệp Tĩnh Hiên chỉ có thể để cậu ta tự giải quyết, em vào trong đó cũng vô dụng thôi. Đám người ở đây đều muốn tìm em trả thù… em đi theo anh thì tốt hơn.”
Nguyễn Vi nhất quyết không chịu lên xe. Đúng lúc này, trong nhà có người chạy tới, hạ giọng dặn dò người gác ngoài cổng: “Mau chuẩn bị ô tô… Lần này, tình trạng của Tam ca rất nghiêm trọng….”
Nguyễn Vi còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã dìu Diệp Tĩnh Hiên ra ngoài. Thấy anh gần mất đi ý thức, đầu óc cô nổ tung. Cô liền hất tay Nghiêm Thụy, chạy đến bên anh. Phương Thạnh đi tới ngăn cô lại, không cho cô tiến lại gần Diệp Tĩnh Hiên.
Nguyễn Vi sốt ruột đến phát điên, vô thức vung tay tát vào mặt anh ta: “Tránh ra!”
Phương Thạnh vẫn đứng bất động, bình tĩnh nói với cô: “Chị Vi! Chị gây chuyện cũng chẳng sao, nhưng hiện giờ Tam ca không đợi được. Chúng tôi phải đưa anh ấy đi bệnh viện ngay lập tức.”
“Anh ấy làm sao thế? Đây không phải lần đầu đúng không? Phương Thạnh, anh mau nói với tôi đi!”
Phương Thạnh lắc đầu, bảo đàn em dìu Diệp Tĩnh Hiên ra ngoài.
Toàn thân Nguyễn Vi run rẩy. Trước mắt cô chợt hiện ra hình ảnh ở Phương Uyển, Diệp Tĩnh Hiên gục xuống, toàn thân đầy máu…. Ký ức năm xưa dội về khiến cô không sao chịu nổi. Cô mở cửa xe nhưng Nghiêm Thụy đã khóa chặt. Thế là cô ra sức đập mạnh vào cửa kính, hét lớn: “Đừng ép em… Mau để em xuống xe!”
Nghiêm Thụy im lặng, nổ máy phóng đi. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ cưỡng ép cô. Nhưng hôm nay quyết tâm đến đây, anh không có ý định buông tay.
Nguyễn Vi đã đánh mất lí trí, ra sức đập đầu vào cửa xe. Nghiêm Thụy đành thắng gấp, nhanh chóng giơ tay đỡ đầu cô. Biết Nguyễn Vi đang kích động nên anh không dám ép buộc cô nữa. Anh giữ vai cô, nghiêm giọng: “Em đừng sốt ruột, hãy bình tĩnh lại đi. Em đừng hành hạ bản thân nữa. Được rồi… anh sẽ cho em xuống xe…..”
Nguyễn Vi đẩy cửa xuống xe. Đúng lúc này, chiếc ô tô chở Diệp Tĩnh Hiên phóng vụt qua. Cô liền đuổi theo nhưng chẳng mấy sức cùng lực kiệt, cô ngồi xổm bên vệ đường, ôm ngực thở hồng hộc.
Nghiêm Thụy tới đỡ cô đứng dậy. Thần kinh của cô đang căng lên như dây đàn. Anh vừa chạm vào người cô, cô liền vô thức đánh anh túi bụi. Anh đành ngồi xuống an ủi, chờ cô khôi phục ý thức.
Những lúc như thế này cần có người kéo cô thoát khỏi ảo giác. Nghiêm Thụy giữ chặt tay cô, không cho cô giãy giụa. Cô tựa như quay về thời điểm ở Phương Uyển nên bật khóc dữ dội.
“Nguyễn Vi!” Anh không ngừng gọi tên cô, để cô thả lỏng bản thân. Cuối cùng Nguyễn Vi cũng bừng tỉnh, thở dài một hơi, hai tay ôm mặt.
Nghiêm Thụy vỗ nhẹ lưng cô, nói nhỏ: “Em đừng quá sốt ruột. Hãy nói cho anh biết, Diệp Tĩnh Hiên bị làm sao à?”
“Em không biết… Em chẳng biết gì cả, anh ấy không chịu nói với em. Chắc là rất nghiêm trọng, bằng không, anh ấy đã chẳng đuổi em đi…” Nguyễn Vi lảo đảo đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Anh ấy được đưa đi cấp cứu rồi….”
Nói xong, Nguyễn Vi liền chạy nhanh về phía trước. Chạy một lúc, cô chợt nhận ra điều bất thường, kinh ngạc nhìn xuống chân mình. Chân trái cô đã trở lại bình thường.
Nghiêm Thụy cũng phát hiện ra điều này. Diệp Tĩnh Hiên lại một lần nữa xảy ra chuyện trước mặt Nguyễn Vi, kích thích to lớn khiến tinh thần của cô suy sụp. Nhưng chính vì thế, chướng ngại tâm lý đã bị gỡ bỏ, khiến cô có thể đi lại bình thường.
Nghiêm Thụy biết vì Diệp Tĩnh Hiên nên chân cô mới bị thương. Hóa ra, mọi câu chuyện đều có nguyên nhân của nó. Đáng tiếc, anh chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.
Nghiêm Thụy dõi mắt về con đường phía trước. Nơi này thỉnh thoảng cũng có người qua lại nhưng dường như bọn họ không còn lạ lẫm với mấy chuyện như vừa rồi nên chẳng ai để ý đến anh và Nguyễn Vi.
Đây chính là Lan Phường. Cho tới ngày hôm nay, dù bên ngoài thay đổi ra sao, nó vẫn giữ trạng thái im lìm. Khoảng cách giữa con người với con người ở đây không xa không gần, hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài. Vốn rất lạc lõng nhưng hôm nay đến đây, Nghiêm Thụy đã chuẩn bị tinh thần. Anh quyết tâm đưa Nguyễn Vi đi chứ không muốn nói lý lẽ với cô nữa. Tuy nhiên, anh vẫn không đủ cứng rắn. Anh quên mất đây là hang ổ của Kính Lan Hội, những người sống ở nơi này đều chẳng có trái tim. Làm sao anh có thể đọ với bọn họ.
Nghiêm Thụy dõi theo bóng lưng Nguyễn Vi. Trên thực tế, anh không tàn nhẫn như Diệp Tĩnh Hiên nên chẳng có cách nào ngoảnh mặt làm ngơ. Thế là anh gọi cô: “Đợi đã, anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”