Đôi Mắt Ác Quỷ Trắng

Chương 7: Tình cảm thật



chap này tg đặc biệt dành riêng cho bạn Nguyễn Thị Thanh Hằng và Sayonara kokoro nha. à còn ghép đôi voiiws ai thì tg bí mật nhé, có thể là Kin, devil, Bin hay leg, thậm chí là chẳng với ai.........cảm ơn các bạn đã đọc truyện của tác giả, ủng hộ tg nha.

“ là do hôm nay tao đánh mày nhưng mầy không đánh lại được nên bây giờ mày trút giận lên Na sao, mày có đáng mặt đàn ông không vậy, thằng khốn” hắn túm lấy cổ áo nó “ tối nay 7h, mày mà không đến thì thế lực, tập đoàn của gia đình mày có lớn đến đâu tao cũng cho sụp đổ hết và gia đình mày sẽ phải sống chui nhủi như chó” nói xong hắn bế nhỏ Na đi còn nó thì về chỗ nằm ngủ.

“ đẹp thiệt nhưng đợt này chết chắc với devil- ông hoàng quỷ rồi”

“ không biết gia đình anh ý lớn mạnh thế nào mà lại đối đầu với anh devil và còn 2 hoàng tử - Bin và Leg nữa chứ, ai mà chả biết 3 anh ý đều yêu nhỏ, ai mà động vào cô ta thì đều bị giết sạch, gia đình thì tan hoang.... chỉ có Kin là lạnh lùng chả để ý đến ai”. Hai ả mimi và mina nói to nhỏ nhưng đều lọt vào tâi nó.

“ anh cũng thích nhỏ na sao Bin, anh sẽ giết những ai động vào nhỏ đó kể cả em sao?”

“reeeng” tiếng chuông báo hết giờ vang lên. “ tối em có đi chơi không?” sau khi mọi người về hết, Kin ra chỗ nó rủ rê. “ 7h phải đi rồi, chơi bời gì nữa” nó chu môi lên làm lũng. Kin đỏ tái cả mặt, dù đã được huấn luyện sát thủ để nắm bắt tâm lý đối phương, che đi khuyết điểm bản thâ, thân thủ không ai mạnh hơn được nhưng trước nó thì lại mềm nhũn, tứ chi không đủ sức kháng cự vẻ đáng yêu của nó. Haizzzz, rõ khổ. “ em giải quyết vụ nào có bao giờ quá 30 phút đâu”, “ nhưng lần này ngoại lệ” nó cười gian mãnh làm Kin lạnh cả sống lưng.

*7 giờ tối*

“mày đến rồi sao, có bản lĩnh đấy nhỉ” hắn giễu nó

“có gì thì nhanh lên” nó dửng dưng

“được lắm, bây giờ quỳ xuống xin lỗi tao thì tao sẽ cho mày chết nhẹ nhàng hơn”

“đánh”

“mày nói gì”

“chẳng phải cậu muốn đánh chết tôi sao, mau lên”

“được, vậy thì tao không nhẹ tay nữa”

Nói xong hắn xông lên đánh liên tiếp vào bụng nó, dù có được huấn luyện đến mấy nhưng khi không được đánh trả, lại phải chịu những cú đấm không phải ai cũng có thể luyện được khiến nó kiệt sức, nhanh chóng ngã quỵ. “ sao?, hôm nay mày may đấy, không có lần thứ hai đâu, khôn hồn thì chuyển trường - hắn nghe điện thoại xong, khuân mặt có chút giãn ra nói với nó, thì ra nhỏ Na tỉnh, đang cố gọi hắn về. hắn bỏ đi còn nó thì cười khẩy, lâu rồi nó chưa chịu mấy đau đớn này. Ôm vết thương ở tay vì vừa nãy nó bị hắn dùng dao cứa qua, cũng không sâu lắm. Nó ra về, vừa vào đến nhà, nó thấy Kin ngồi trên sopha ngủ gật, nó gạt mấy món đồ thủy tinh trên bàn ra để tránh anh đạp vào, đang định bỏ lên tầng thì có bàn tay kéo nó lại, không biết Kin tỉnh từ khi nào nữa. “ sao lại bị đánh?” – Kin vẫn nhắm mắt nhưng nói rất rõ ràng. “ muốn đau” nó đáp cụt ngủn. Anh bật dậy, tiến về phía tủ thuốc lấy băng, bông và một lọ thuốc có mấy viên màu xanh ngọc trong veo. “ ngồi đi”, theo lệnh anh, nó ngồi xuống như một đứa trẻ, anh từ từ băng bó cho nó, thả một viên thuốc xanh ngọc kia vào vết thương hở “ máu em không tự cầm được đâu, chỉ cần đứt tay nhẹ cũng đủ mang em đi đó em gái ạ” Kin trút bỏ vẻ lạnh lùng vừa này, ghẹo nó. “ rối loạn đông máu thôi, anh yêu không phải lo đâu” nó cười tinh nghịch. Anh cũng nhẹ lòng hơn, thoa thuốc đặc biệt vào chỗ bị hắn đập đến tím bầm “ mai là hết thôi”, “ em không sợ chết”, “ nhưng anh sợ mất em, em gái ạ” nhắc đến chữ em gái làm anh đau buốt lòng, dù chỉ là em gái nuôi nhưng anh biết anh đã yêu nó mất rồi, anh sẽ không làm những gì nó không thích.