Đôi Điều Về Anh

Chương 20



Cameron và Jack sẽ sống cùng nhau. Sự thật ấy giáng vào tâm trí Cameron khi họ lái xe tới căn hộ của Jack ở vùng South Loop. Jack đã yêu cầu Wilkins thả họ xuống để anh lấy xe ô tô và “một vài thứ đồ”. Khi họ rời khỏi toà nhà FBI, anh tựa người ra ghế và hỏi xem cô có thắc mắc gì về cách thức tiến hành của việc bảo vệ không.

Cameron thờ ơ trả lời rằng cô không nghĩ ra được câu hỏi nào vào ngay lúc ấy.

Nhưng nó không hề đúng chút nào. Cameron có hàng tá câu hỏi. Đầu tiên là Jack định ngủ ở đâu? Cô có thể đi làm vào ban ngày được không? Liệu anh ta có kỳ vọng cô sẽ nấu ăn cho không? (Chắc chắn việc này có thể giết chết cả hai người). Liệu họ có làm những việc bình thường cùng nhau như xem tivi vào buổi tối chẳng hạn? (câu hỏi này nhắc nhở Cameron cần phải xoá ngay các tập The Bachelor[20] trong danh sách xem tivi của mình). Đâu chính xác là nơi anh sẽ ngủ? (Câu hỏi này mỗi lúc càng làm cô phải suy nghĩ). Liệu anh có được phép để cô một mình không, ví dụ như khi anh đi tắm? Hay chỉ đơn thuần vì lý do an toàn, cô phải cùng anh trải qua việc đó?...

“Việc này chỉ mất vài phút thôi!” Jack nói khi họ đi cầu thang cuốn lên căn phòng của anh ở tầng bốn. Anh nhìn cô chăm chú. “Cô ổn chứ? Hình như cô đang suy nghĩ gì đó thì phải.”

“Tôi vẫn đang phân tích mọi việc xảy ra hôm nay.” Cameron nói, hi vọng không bùng cháy ngay ở đó khi nghĩ đến việc anh khoả thân trong phòng tắm của cô.

Khi họ tới tầng bốn, Jack dẫn cô đến căn phòng ở tận cùng hành lang. Anh bấm khóa mở cửa và mời cô vào trong.

Cameron không biết là cô kỳ vọng phòng của Jack trông như thế nào, có thể là một cái gì đó mạnh mẽ kiểu Spartan[21] với ít ỏi đồ đạc và nhiều gam màu xám, nhưng đó không phải là những gì cô trông thấy khi bước qua cửa. Bức tường để lộ ra các viên gạch và trần nhà uốn vòm. Để phù hợp với phong cách phòng trên cùng, khu chính có một không gian rộng rãi với phòng khách kéo thẳng tới phòng bếp, một phòng vệ sinh nhỏ và một làm việc ở cuối hành lang bên tay phải cô. Còn một tầng thứ hai nữa, một cầu thang dẫn tới một ban công nhỏ. Xa hơn chỗ đó là hai cánh cửa được làm từ kính mờ mà qua nó, cô có thể thấy phòng ngủ chính.

Chí ít thì căn phòng ấm cúng và thân thiện hơn nhiều so với những gì Cameron đã mong đợi. Nhưng nó không phải là điều mà cô ngạc nhiên nhất. Điều thực sự làm cô chú ý lại là những quyển sách.

Toàn bộ bức tường trong phòng khách của Jack được xếp đầy sách. Hàng trăm cuốn sách được sắp xếp gọn gàng trong giá bằng gỗ gụ sẫm màu. Thêm nhiều quyển nữa được đặt ở giá sách thấp hơn gần bàn uống cà phê của anh.

“Chà chà....” Cameron vừa nói vừa đi tới chỗ giá sách. “Anh có một bộ sưu tập đáng nể ở đây. Nó trông như sự pha trộn của tất cả, tiểu thuyết và sách khoa học, bìa cứng và bìa mềm. “Anh hẳn là một người rất ham đọc.”

Jack nhún vai. “Tôi chỉ đọc chúng khi rảnh.”

Cameron cũng muốn có một bộ sưu tập như thế của riêng mình – một trong những kế hoạch của cô cho ngôi nhà là biến một phần của tầng ba thành thư viện. Cô cũng chẳng có cơ hội để đọc nhiều như cô muốn,vì phần lớn thời gian cô dành cho Collin và Amy. Điều làm cô băn khoăn là liệu Jack có một Collin hay Amy nào đó trong cuộc sống của anh hay không, hoặc là bất kì ai, để anhcó thể chia sẻ. Anh có vẻ cực kì... cô độc.

Anh chỉ tay về phía tầng trên. “Tôi sẽ đi lấy đồ của tôi. Cô có muốn uống một chút gì không?”

“Không. Cảm ơn anh.”

Ngay khi anh lên tầng trên thì Cameron xem xét phòng khách kỹ hơn và tìm kiếm xem có cái gì có thể cho cô biết thêm về Jack Pallas bí ẩn. Anh có một chiếc ti vi màn hình phẳng rất ấn tượng trên bức tường đối diện với ghế sô pha bằng da chồn. Jack có thể là một bí ẩn nhưnganh ta vẫn là một anh chàng độc thân – và từ cái đống sách dưới bàn uống cà phê, cô biết được rằng anh có sở thích về nghệ thuật chụp ảnh đen trắng.

Một vài khung hình ở cuối bàn, gần cái ghế đi văng thu hút sự chú ý của Cameron. Tò mò, cô tiến lại gần. Một trong số những bức ảnh ấy được chụp cách đây mấy năm – Jack và ba anh chàng khác tại lễ tốt nghiệp của họ từ West Point[22], tất cả đều mặc đồng phục nghiêm chỉnh trong bộ áo khoác màu xám, găng tay, quần trắng và mũ lưỡi trai.

Cameron cầm tấm hình lên. Trong bức ảnh, Jack cười một cách ngạo nghễ và phóng khoáng, tay quàng vai anh chàng đứng bên cạnh. Nụ cười của anh gây cho cô một ấn tượng mạnh mẽ, thật rạng rỡ và ấm áp. Hoàn toàn khác với anh chàng mà cô biết từ trước đến giờ.

Cô quay sang bức hình bên cạnh. Đó là một tấm hình đen trắng với một người phụ nữ ở độ tuổi cuối hai mươi đang cười và đẩy một đứa bé trên xích du. Người phụ nữ có đôi mắt đen và mái tóc thẳng dài tới cằm. Người phụ nữ ấy trông rất giống Jack.

“Chị gái và cháu trai tôi đấy!” Jack lên tiếng từ phía sau Cameron.Cameron giật mình và quay người lại. Anh đứng trước mặt cô với chiếc ba lô đặt dưới sàn nhà. Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu rồi nữa.

Cameron cố gắng không để lộ bất cứ cảm xúc nào khi đặt khung hình xuống. “Anh có gặp chị gái và cháu trai thường xuyên không?”

“Không nhiều như khi tôi ở Nebraska, nhưng bây giờ hi vọng sẽ được như thế.” Anh vắt chiếc ba lô lên vai, “Sẵn sàng chưa?”

Cameron không thể cưỡng lại khi ánh mắt nhìn về phía anh, cô nhớ lại buổi tối ở Manor House. Đôi vai và cánh tay rắn chắc đã tì cô vào cửa, cái hông và bắp đùi chắc nịch đã đè lên cô nóng bỏng, bộ ngực và những cơ bụng săn chắc mà cô mới chỉ bắt đầu khám phá với đôi tay mình. Và ánh nhìn đầy ham muốn trong đôi mắt anh. Và bây giờ, anh sẽ ngủ trong căn phòng cạnh phòng cô.

Việc cô mạo hiểm với kẻ giết người có lẽ sẽ tốt hơn cảm giác có anh nằm bên cạnh.

***

Khi họ quay trở lại nhà Cameron, việc đầu tiên Jack yêu cầu là đảm bảo các cánh cửa được sửa theo lệnh của anh, trước hết là cửa trước và rồi đến cửa kiểu Pháp ở ban công phòng ngủ chính. Theo chỉ thị của anh, một đội bảo dưỡng được cử tới đóng cửa và thu dọn kính vỡ.

Cameron nhìn kỹ tác phẩm thủ công của họ một cách hoài nghi. “Cái này rõ ràng bổ sung thêm đặc tính “phá hoại” mà tôi sẽ áp dụng cho ý định nâng cấp ngôi nhà.”

“Nó an toàn. Chúng ta sẽ lo về kiểu dáng sau.” Jack nói.

Điều thứ hai anh làm là kiểm tra vườn tược và xunh quanh nhà cùng Cameron cho tới khi anh chắc chắn nó đã ổn. Cứ nhìn vào kích thước của ngôi nhà thì biết đó không phải một công việc nhanh chóng.

“Cô đã từng kết hôn chưa?” Anh hỏi khi mở phòng để đồ trong phòng ngủ của khách.

“Chưa” Cameron thấy hơi ngạc nhiên khi anh hỏi như vậy.

Loại bỏ khả năng có chồng giàu, Jack nghĩ. Vậy thì có một bí ẩn khác mà anh sẽ có cách tìm hiểu sớm thôi.

Công việc thứ ba anhcần làm đó là an cư. Anh chon căn phòng gần phòng Cameron nhất – thật may mắn vì phòng này có đồ đạc, không giống những phòng dành cho khách khác. Anh cởi áo khoác ngoài và treo nó vào chỗ để quần áo. Anh đặt khẩu súng trên chiếc bàn ở đầu giường rồi mở một ngăn kéo của bàn trang điểm để ở góc.

Jack nhìn thấy một chiếc áo nam ở đó. Anh đóng ngăn kéo đólại và mở ngăn khác ra.

Anh chuyển sang công việc thứ tư của tối hôm ấy, đó chính là chăm sóc Cameron. Cô đang làm rất tốt công việc hàng ngày đầy khó khăn của một công tố viên chuyên về lĩnh vực hình sự và giả vờ là vẫn ổn sau mọi chuyện xảy ra vào chiều hôm đó. Nhưnganh đã nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt Cameron khi trên xe về nhà cô và cảm nhận được sự lo lắng làm người ta hiểu nhầm thành sự châm biếm trong câu nhận xét về cái cửa kiểu Pháp được bít kín bằng ván. Anh cũng để ý thấy cô có chút ngập ngừng khi theo sau anh lên tầng hai, rõ ràng cô đang nhớ lại vụ tấn công đó của kẻ bịt mặt.

Jack đoán Cameron đã không ăn gì hàng giờ đồng hồ rồi. Đó có vẻ là một điểm xuất phát tốt cho việc chăm sóc cô. Dừng lại ở cửa phòng ngủ của Cameron để đảm bảo mọi thứ điều ổn, anh đii xuống tầng dưới vào bếp. Anh tìm thấy cái ngăn kéo chứa đồ lặt vặt và một tấm thực đơn sờn rách nhà hàng Trung Quốc và anh nghĩ đó là một sự lựa chọn an toàn. Anh không biết cô muốn ăn gì bây giờ, cho nên, anh gọi một đống thứ - kệ xác nó, văn phòng sẽ trả chứ có phải anh đâu. Bên cạnh đó, bằng cách này, họ sẽ có đồ thừa để dùng sau đó. Nhìn cái tủ lạnh và máy ướp lạnh của cô, có thể thấy tay nghề bếp núc của cô thậm chí còn tồi hơn cả anh. Ơn Chúa vì họ đã có dịch vụ giao hàng tận nhà, bởi vì một người đàn ông cao 1m8 khó mà chịu được hơn một giờ với cái đống thức ăn đông lạnh thiếu dinh dưỡng ấy. Anh đã từng bị mắc kẹt trong một khu rừng nhiệt đới ở Colombia năm đêm cùng với những gã khác ở lực lượng đặc biệt, thế mà anh còn thấy những khẩu phần ăn lớn hơn những thứ như thế này.

Tiếp theo, anh kiểm tra tủ để rượu ở phòng ăn. Thoáng nhìn qua, anh có thể thấy cô thích rượu, đặc biệt loại màu đỏ, thế là anh lại quyết định một lựa chọn an toàn, đó là rượu nho đỏ. Cho dù cô có thừa nhận hay không, anh biết cô muốn một cái gì đó để có thể giúp cô ngủ đêm nay. Trong khi lắng nghe tiếng nước chảy ở tầng trên, anh đi xung quanh nhà bếp và rót cho cô một cốc rượu. Vài phút sau có tiếng chuông cửa, sau một chút lộn xộn khi anh khám xét người đưa đồ ăn, hỏi anh ta giấy tờ tuỳ thân và gọi điện tới nhà hàng để chắc chắn đúng người, họ mới kết thúc việcgiao nhận hàng.

Jack để túi đồ ăn trên bàn, cầm cốc rượu rồi đi lên cầu thang. Cameron để cửa phòng ngủ mở hé vì anh đã yêu cầu cô làm như vậy. Anh gõ cửa.

“Vào đi!” Cô nói với giọng yếu ớt.

Jack đẩy cửa rộng ra. Nhìn thấy cô đang đứng trước phòng để quần áo, anh bước tới. “Tôi nghĩ cô rất muốn một ly để...” Anh nói nhỏ dần rồi tắt hẳn khi cô quay người lại, kinh ngạc khi thấy... cô đang khóc.

Đương nhiên anh hiểu vì sao. Phòng để quần áo chính là nơi kẻ giết người trốn và chờ Cameron.

Anh đặt ly rượu xuống và đi lại phía cô. “Cameron... mọi chuyện ổn rồi! Cô biết điều đó, đúng không?”

Cameron chớp mắt, một dòng lệ tuôn xuống má. Nó làm anh đau nói.

Jack dang tay ôm cô và kéo cô lại gần. Anh thủ thỉ vào tai cô. “Hắn sẽ không thể tới gần em nữa đâu, cô bé, anh hứa đấy! Không ai có thể đụng một ngón tay vào người em một lần nữa.”

Cô xoay đầu, dụi má vào ngực anh và liếc nhìn cái phòng để đồ. Anh chắc chắn đã nghe thấy tiếng sụt sịt của cô.

“Đó là một bộ váy tuyệt đẹp.” Cuối cùng Cameron cũng nói.

Jack nhìn nó. Một chiếc váy dài bằng lụa màu hồng sẫm treo trước cửa phòng để đồ. Không hiểu tại sao cô lại khóc vì nó, nhưng anh nghĩ tốt nhất là gật đầu đồng ý. Có thể kẻ giết người đã làm nhàu hay gì đó.

“Đúng là một bộ váy rất đẹp.” Anh nói.

Cameron chỉ vào đôi giày cao gót màu bạc đặt dưới nền nhà. Cô đã để nó ngay dưới chiếc váy, cứ như là một người đan bà vô hình đang mặc cả bộ vậy. “Và đôi giày...” Cô ngoái lại nhìn anh, mắt vẫn đẫm lệ. “Lẽ ra chúng sẽ kết hợp thật hoàn hảo với chiếc váy, anh có nghĩ thế không?”

Đúng thế... có khi anh nên bỏ qua vụ ăn tối mà đặt thẳng cô lên giường. Rõ ràng cô đang bị xúc động mạnh.

Anh hắng giọng. Thành thật mà nói, về vụ như thế này thì Wilkins giỏi hơn anh nhiều. “Và bây giờ.... em không muốn đi đôi giày này nữa vì... kẻ giết người có thể đã đụng vào nó?” Chết tiệt, anh là một gã khờ khạo, anh biết gì chứ? Có thể giày là một vật gì đó thiêng liêng như ví và những buổi tiệc độc thân của các cô nàng.

Cameron lùi lại và nhìn Jack với ánh mắt lạ lùng. “Gì cơ? Chết mất, anh nghĩ tôi thế à, Jack? Đấy là bộ đồ cho phù dâu. Tôi buồn bực vì đáng lẽ tôi phải mặc nó trong đám cưới bạn tôi, Amy, vào cuối tuần này tại Michigan. Với sự việc hỗn độn ngày hôm nay, tôi đã quên bẵng nó.” Cô thở dài. “Anh sẽ nói tôi không được đi đúng không?”

Jack suy nghĩ một chút về điều này. “Chính xác đám cưới tổ chức ở đâu của Michigan?”

“Tại một khách sạn thành phố Traverse. Amy thường đi nghỉ ở đó với gia đình khi cô ấy còn nhỏ. Cô ấy đã lên kế hoạch cho đám cưới này hàng năm nay rồi – nó rất có ý nghĩa với cô ấy.” Cameron gượng cười. “Có vẻ như sau cùng thì Collin sẽ phải đứng ra đảm nhận vinh đự làm phù dâu. Cậu ấy sẽ rất tức giận cho mà xem.”

Jack hiểu Cameron qua nụ cười đó. Không thể không nhận thấy cô thân thiết với những người bạn của mình như thế nào.

Thành phố Traverse cách văn phòng ở Detroit tầm vài trăm dặm nên khá ổn, nhưng có lẽ anh sẽ nhờ Davis kêu gọi một vài sự trả ơn. Tất cả mọi ngườiđều nợ ơn ông.

“Anh có thể đưa em tới đám cưới.” Jack nói.

“Thật chứ? Anh có nghĩ việc ấy an toàn không?”

“Hoàn toàn được nếu giả dụ bọn anh có thể cử một số đặc vụ từ Detroit tới đó để hỗ trợ. Thực ra điều này cũng tốt. Ngôi nhà này khá to nên có khá nhiều vị trí phải để ý tới. Anh đã lên kế hoạch lắp đặt hệ thống báo động ngầm, máy phát hiện di chuyển , và các công việc khác. Đội kỹ thuật của bọn anh có thể hoàn thành việc ấy trong dịp cuối tuần và khi chúng ta trở về từ đám cưới, mọi thứ đã đâu vào đấy.”

Cameron thở hắt ra vừa ngạc nhiên vừa thấy nhẹ nhõm. “Tuyệt! Được rồi. Điều đó.... hừm... có vẻ đơn giản hơn tôi nghĩ.”

Jack nghiêng đầu. Chờ một chút... Anh không thể quyết định được là bản thân đang bực mình hay bị ấn tượng. Anh ngoắc ngón tay của mình vào chiếc cạp quần thể dục của cô và kéo cô lại gần. “Có phải em đã giả vờ khóc không, Cameron?”

Cô ngước mặt nhìn anh, tỏ vẻ tức giận vì bị nghi ngờ.

“Anh đùa à? Chẳng lẽ trải qua một ngày như hôm nay mà em lại không xứng đáng được nhỏ một vài giọt lệ ư? Hứ!”

Jack im lặng chờ đợi.

“Đám cưới này rất quan trọng đối với em, em không thể tin anh lại có thể nghi ngờ em. Jack, những giọt nước mắt đó là thật, không hề giả vờ một chút nào cả.”

Anh chờ đợi thêm chút nữa, cuối cùng thì cô cũng sẽ nói ra thôi. Chắc chắn là thế.

Cameron phải quay đi bởi sức nặng của cái lườm từ anh. “Thôi được. Một vài giọt là thật.” Cô nhìn anh bực bội. “Anh rất giỏi khi nhận ra điều đó.”

Anh nhe răng. “Anh biết” anh cầm ly rượu lên và đưa cho cô. Cô theo anh xuống phòng và nhìn thấy đống đồ ăn trên bàn.

“Sao em không ngồi xuống đi trong khi chờ anh chuẩn bị mọi thứ?” Jack nói. “Anh không muốn thấy em tự làm mình kiệt sức trong tình trạng tâm lý bất ổn này.”

Cameron lặng lẽ quan sát khi Jack lấy những chiếc hộp bằng bìa cứng màu trắng ra khỏi túi và đặt chúng lên bàn trước mặt cô. Cô nhìn lên khi anh dừng lại.

“Có vẻ là khá nhiều... thì phải.” Jack nói.

Cameron cười phá lên. “Chà chà, anh hẳn rất biết cách tận dụng triệt để mọi thứ vì một cô gái.” Cô lấy một đôi đũa và cái hộp gần mình nhất, không tỏ chút gì phiền lòng về sự thiếu thẩm mĩ trong cách trình bày các món ăn.

Thoạt đầu, họ thảo luận về việc điều tra vụ án Robards trong khi ăn. Sau đó, khi họ bắt đầu dọn dẹp, Cameron lái cuộc nói chuyện sang chủ đề về khoảng thời gian ba năm anh ở Nebraska – điều mà trước đó vốn là chủ đề kiêng kị đối với họ. Ý thức được khả năng thoái trào của cuộc trò chuyện, Jack quyết định kể cho cô nghe về nhiệm vụ cuối cùng của anh ở đó – tóm một kẻ cướp nhà băng mà các báo đài địa phương đã gọi hắn với cái tên “Kẻ cướp thích khoe mông”, bởi sở thích để lại vết in bằng vaseline ở phần mông của hắn trên cửa sổ gần những cây ATM mà hắn trộm vào buổi tối.

Cameron cố gắng nhịn cười khi cô ném đi chiếc hộp các tông đã ăn hết. Cô đã thất bại thảm hại. “Em xin lỗi. Em chắc rằng đó là một vụ án rất quan trọng với anh. Làm thế nào anh bắt được hắn vậy?” Cô cười ngặt nghẽo. “Anh có bắtcác kẻ tình nghi cởi quần và xếp hàng không?”

“Ha ha...” Jack vừa cười vừa với tay ra lấy những thứ còn lại để cho vào thùng rác. “Không, bọn anh bắt được hắn bởi hắn đã bôi vaseline lên mông để lại dấu vân tay. Bọn anh đã tìm được dấu vân tay khớp với hắn rồi biết được hắn đã ở tù trước đó vì tội danh cướp một cửa hàng tạp hoá.”

“Giá mà em được xem anh bắt hắn.” Cameron nói, dựa lưng vào bàn và nhấp một ngụm rượu.

“Đó là một điểm sáng trong sự nghiệp của anh.” Jack nói một cách cụt lủn trong khi cất chỗ đồ ăn còn lại vào tủ lạnh. Anh đóng cửa tủ và đột nhìn thấy cô đang nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Có chuyện gì vậy?” Jack hỏi.

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Cameron nói. “Về những gì xảy ra ba năm trước... Em không phải người đã khiến anh phải chuyển tới Nebraska.”

Jack đưa tay lên che miệng khi nghe thấy thế. “Chúng ta hãy nói chuyện!”