Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 5



“…” Hiên Viên Diệu không nói gì, lửa giận trong lòng bốc lên. Dựa theo lời nói của Thượng Quan Thập, nếu lúc ấy là người khác ở cạnh cậu ta, cậu cũng sẽ hôn lên đi. Shit! Tức chết đi được! Ô tô đột nhiên phanh gấp một cái.

“Này! Anh lái xe cẩn thận một chút! Chúng ta chính là ba mạng người!” Nam Cung Diễm tái nhợt nghiêm mặt trách móc, quyết định không kích động Hiên Viên Diệu nữa.

“Tới rồi sao… Bà còn đang chờ tôi…” Thượng Quan Thập khe khẽ nói.

“Nhà của cậu ở chỗ nào?” Hiên Viên Diệu lạnh lùng hỏi.

“Nhà ư! Tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi a! Là bà nhặt được! Nơi đó là thuê… không xem như là nhà… Nói cho các anh… Tôi sau này nhé…muốn làm một bác sĩ nhi khoa, chuyên xem bệnh cho trẻ em… kiếm tiền… mua cho bà một căn nhà…” Thượng Quan Thập trả lời ông nói gà bà nói vịt.

Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm cùng lúc lâm vào trầm tư. Thì ra là như vậy! Chẳng trách cậu ta rất ít khi đến trường, giáo sư Lương cũng đặc biệt để ý cậu ấy.

“Này! Các anh biết không? Tôi chưa bao giờ tự ti nhé!… Bởi vì bà là người tốt nhất thế giới… là mặt trời của tôi a… Giáo sư Lương… Ông cũng giống ba… Đúng, giống ba…” Thượng Quan Thập tiếp tục nói, cắt ngang trầm tư của hai người. Nói nói xong, cậu ngủ.

Cuối cùng cũng tới khu nhà riêng của Hiên Viên Diệu. Hiên Viên Diệu nói với Nam Cung Diễm đang dìu Thượng Quan Thập: “Muộn rồi, anh cũng ở lại đi! Tôi đi sắp xếp phòng khách. Anh trước đỡ cậu ấy vào phòng tắm đi!”

Thật vất vả vào phòng tắm, Nam Cung Diễm đặt Thượng Quan Thập nửa tỉnh trong bồn tắm massage lớn, xả nước ấm. Thấy bồn tắm massage lớn, trong đầu hắn nghĩ, tất cả đều là nam sinh, cùng nhau tắm, hẳn là không có vấn đề gì. Thứ nhất bồn tắm lớn nhà họ Diệu chứa được 6 người, thứ hai còn có thể tiết kiệm thời gian. Nghĩ nghĩ hắn liền cởi quần áo nhảy vào bồn tắm lớn. Sau đó hắn cũng giúp Thượng Quan Thập cởi quần áo, nhìn nước da trắng như tuyết cùng vòng eo thon gọn khác hẳn với mình của Thượng Quan Thập, hắn cảm giác một trận miệng khô lưỡi khô, tim đập dồn dập, hơn nữa còn có một trận nóng rực nơi dưới bụng, một chỗ nào đó trong nháy mắt nhúc nhích… Hắn lập tức đưa Thượng Quan Thập đến rìa bồn tắm lớn, ngồi vào trong góc xa xa tự trách. Mình đang làm cái gì vậy! Đây là cái tình trạng quái lạ gì thế? Cho dù cậu ta trông giống nữ sinh, cậu ta vẫn là nam sinh a! Mình làm sao có thể có phản ứng với cậu ta? Chẳng lẽ mình lại *** chưa đủ sao?

Lúc này Thượng Quan Thập đang nửa tỉnh, bị hơi nóng xông lên mở mắt. Cậu ngẩng đầu đứng trong nước, đôi mắt to híp lại không ngừng tìm tìm cái gì. Đột nhiên, đôi mắt sáng lên, cậu thấy được Nam Cung Diễm đang trong góc. Sau đó cậu vui vẻ nhào qua ôm lấy Nam Cung Diễm, mỉm cười nhìn hắn nói: “Lan, anh biết em sẽ không rời anh đi, anh muốn hôn em, được chứ?”.

Trong nháy mắt Nam Cung Diễm cứng đờ không để ý tên người Thượng Quan Thập gọi, trong đầu hắn chỉ còn lại có ‘Anh muốn hôn em’ bốn chữ lớn này bay múa xung quanh. Hắn cúi đầu thật sâu nhìn người đang ôm chính mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hai mắt lóng lánh, đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm, nụ cười mị hoặc cùng lời nói mê hoặc, tất cả mọi thứ này… đối với một người đàn ông bình thường mà nói không thể nghi ngờ là thứ thuốc kích dục tốt nhất, huống chi chính mình đã bị hấp dẫn.