Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 48



“Cha, chẳng lẽ kẻ xấu kia vẫn còn đang tìm cha sao?” Thượng Quan Tả Dực nghiêng đầu nhỏ, mang theo nghi vấn nói.

“Ừm! Cha cũng không biết. Sau khi nghe lén được anh trai được Đọa Thiên an táng xong, cha không kịp thương tâm, vì thực hiện nguyện vọng của anh, liền mang theo bà vẫn còn đang bệnh, cùng với khoản tiền tiết kiệm anh lưu lại cho cha, suốt đêm trốn khỏi thành phố ấy. Mặt khác, Đọa Thiên là một tổ chức rất bí mật. Hình như đều là nơi quan chức cấp trên, cùng một số trùm xã hội đen tiêu khiển. Vì thế tài liệu bên trong rất khó tra được. Năm ấy lúc cha vào trong đó làm việc, bởi vì vị thành niên mà không có chứng minh thư, vì thế cha báo tên giả, hơn nữa cha chỉ là một nhân viên tạm thời, ngày đó lại không có người khác ở đấy. Cho nên bọn chúng hẳn là rất khó tra được cha. Còn về sau phát sinh cái gì, cha không rõ lắm.” Thượng Quan Thập suy nghĩ rồi giải thích.

“Vạn nhất kẻ xấu kia tìm tới làm sao bây giờ?” Thượng Quan Tả Dực nghiêm trang hỏi.

“Cũng đã qua mười mấy năm rồi! Người ta đã sớm bỏ qua, không cần nghĩ nữa!”. Thượng Quan Thập vừa nói, vừa cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ của hai đứa. Trong lòng cậu lại nói: Yên tâm đi! Dù cho bọn chúng tìm tới, cha cho dù là liều mạng, cũng sẽ bảo vệ hai con chu toàn.

“Cha, con rốt cuộc cũng hiểu cha vì sao lại không tiếp nhận chú Giang. Vậy cha nên cự tuyệt chú ấy thế nào đây?” Thượng Quan Hữu Dực đột nhiên hỏi, vẻ mặt lo lắng rõ ràng.

“Ừm! Cha vẫn còn đang suy nghĩ a! Vừa không xúc phạm tới hắn, cũng không thể cứ tiếp tục như thế. Bởi vì thời gian kéo càng dài, tổn thương lại càng lớn. Cha phải quyết đoán một chút, lại suy nghĩ thật kỹ một lúc! Các con không cần phải bận tâm!” Thượng Quan Thập cau mày, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Thượng Quan Hữu Dực.

Sau đó, cậu liền nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tự nhủ nói: “Hai người kia sao lại thế này a! Sao còn chưa trở lại? Đã trễ thế này, giờ nghỉ trưa của cha cũng hết rồi. Hữu Dực, chỉ có mình Tả Dực cùng con, có được không?”

“Đương nhiên không có vấn đề! Cha, cha yên tâm đi làm đi! Con và anh cũng sẽ nghĩ một sách lược vẹn toàn cho cha!” Thượng Quan Hữu Dực cười khẽ đáp lại.

Nghe xong những gì Thượng Quan Thập từng trải qua, Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm ở ngoài cửa rốt cuộc cũng hiểu, nguyên nhân Thượng Quan Thập không chấp nhận Giang Hoa. Cậu bởi vì thấy được bất hạnh trong tình cảm của anh trai, cho nên cậu trốn tránh tình yêu tiềm ẩn nguy cơ. Cho dù tình yêu là ngọt ngào, cậu cũng bởi vì nhìn thấy một chút chua xót ẩn chứa trong đó, mà không dám đụng vào. Cậu cũng bởi vì đã từng ỷ lại và yếu đuối, gián tiếp tạo thành cái chết của anh trai, vì thế cậu ép buộc chính mình kiên cường, bắt buộc chính mình độc lập. Kiên trì và hối hận của cậu, mạnh mẽ phản đối bất luận kẻ nào tới phá hủy sắc tự vệ mười mấy năm qua của cậu. Bởi vậy, cậu đem chính mình lui vào trong vỏ ốc nho nhỏ. Khi cậu ở trong thế giới nho nhỏ ấy, cậu sẽ không đi thương tổn người khác nữa, người khác cũng sẽ không lại xúc phạm tới cậu nữa. Thế nhưng, nội tâm của cậu ấy vẫn là cực khát vọng thế giới rộng lớn, vì thế cậu để lại Tả Dực cùng Hữu Dực. Bởi vì chúng chính là một đôi cánh của Thập, một đôi cánh có thể tự do tự tại bay lượn trong thế giới tươi sáng.

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm liếc nhau, không tiếng động tỏ ý: Xem ra, chỉ có chúng ta hợp lực, mới có kéo Thập từ trong thế giới ngụy trang kia đi ra thôi! Còn một chút chua nho nhỏ kia, chúng ta cũng chỉ có thể cùng nhau xóa đi cho cậu ấy, mới có thể lưu lại ngọt ngào vĩnh viễn cho cậu. Suy cho cùng, chỉ có một gia đình toàn vẹn mới có thể làm được hết thảy điều này.

Sau đó, bọn họ bình tĩnh tâm tình của mỗi người, làm bộ như vừa trở về, đẩy cửa vào.

“A! Các anh đã trở lại, bệnh nhân tôi hẹn trước sắp tới rồi! Vậy tôi đi trước!” Thượng Quan Thập vừa chào hỏi, vừa vội vã đi ra khỏi phòng bệnh của Thượng Quan Hữu Dực, để lại bốn người đều đang ôm tâm tư.