Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 47



Thượng Quan Thập lệ rơi đầy mặt, không ngừng tự trách. Hai nhỏ hai lớn trong phòng ngoài phòng, khiếp sợ một câu cũng nói không nên lời. Rốt cuộc, Thượng Quan Tả Dực khôi phục bình tĩnh trước Thượng Quan Hữu Dực vội vã hỏi: “Cha, cha không phải trẻ bị bỏ rơi sao? Sao lại toát ra một anh trai? Về sau thế nào? Về sau đã xảy ra chuyện gì? Nói mau a!”

Nghe được tiếng thúc giục của Thượng Quan Tả Dực, Thượng Quan Thập lại lâm vào bên trong hồi ức thống khổ, thì thào nói: “Về sau a… Cha ôm Dạ đã tỉnh táo lại, nghe từng câu từng chữ, cố sức giải thích của hắn. Hắn nói với cha, ngay từ đầu, hắn cũng không dám xác định cha chính là em trai của hắn. Sau một lần vô tình, hắn thấy bớt hình con bướm sau lưng cha, hắn mới xác định ta chính là em trai hắn đã thất lạc mười sáu năm ấy. Sau đó, hắn ghé vào bên tai cha, nói một chuỗi mật mã két bảo hiểm ngân hàng, liền ngã xuống trong lòng cha, không còn đứng dậy nữa… Hung thủ kia dường như vẫn muốn tiếp tục, cũng không muốn buông tha cha. Thế nhưng cha ngay lúc đó, bởi vì kích thích bởi máu, lại thêm kinh ngạc mãnh liệt cùng bất an, cha dâng lên một cỗ dũng khí… Cha phế hung thủ kia…”

Thượng Quan Thập dừng lại một chút, nhìn nhìn các con trào ra nước mắt, tiếp tục nói: “Sau đó, cha liền chạy khỏi chỗ đấy. Cha khi ấy, cũng không để ý bọn chúng có thể trả thù hay không. Cha chỉ là muốn biết chân tướng sự thực. Vì thế, cha liền đi ngân hàng kia. Trong một cái két bảo hiểm ở đó, cha tìm được cuốn nhật ký và một khoản tiền để dành không nhỏ… Sau khi tỉ mỉ đọc hết nhật ký, cha mới biết được tên là thật của cha là “Lâm Nguyên Nguyệt”. Anh trai lớn hơn tám tuổi, vốn bọn cha có một gia đình hạnh phúc, thế nhưng vì một vụ tai nạn xe cộ, hạnh phúc đã không còn. Anh cha đang trong hôn mê được đưa đi bệnh viện, mà cha vừa mới đầy tháng thì trong vụ tai nạn xe cộ kia, biến mất không có tin tức. Cha có thể cũng là bởi vì như vậy, mới có thể được bà nội các con nhặt được trong cái rãnh ven đường. Tiếp đó chính là một vài chuyện tình vặt vãnh anh trai cha ghi lại. Bởi vì không còn họ hàng thân thuộc nào khác, anh cha bị đưa vào cô nhi viện. Sau khi tốt nghiệp trung học hắn cũng bởi vì yêu một người đàn ông mà ở chung với y. Cuối cùng, chính là những việc không phải của con người hắn đã trải qua trong Đọa Thiên… Ở phần cuối nhật ký, cũng chính là ngày anh cha gặp chuyện không may đó… Hắn viết như vậy: Mình rốt cuộc đã tìm được bươm bướm nhỏ của mình. Nó không nên ở loại địa phương này, nó mỏng manh như thế, bất lực như thế. Vui sướng khi lại gặp nhau, cho mình đã bị hủy hoại chịu không thấu này dũng khí muốn bảo vệ nó. Mình nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, bảo vệ bươm bướm nhỏ của mình. Mình tin sau này một ngày nào đó, nó nhất định sẽ phá kén mà ra, dài ra đôi cánh xinh đẹp, tự do tự tại bay lượn trong thế giới tươi sáng. Mà không phải trong thế giới hắc ám ở nơi này, từ từ phai màu biến chất. Mình phải dùng hết toàn bộ sức lực của mình, chặn lại tất cả bão tố cho nó, thay ba, mẹ trên thiên đường, bảo vệ thật tốt, viên kén mỏng manh này…”

Thượng Quan Hữu Dực vừa lau nước mắt, vừa nói: “Cha a, bác thực sự rất vĩ đại a! Con rất muốn đi xem hắn!”

“Phải! Con cũng rất muốn đi xem hắn nha!” Thượng Quan Tả Dực cũng chảy nước mắt phụ họa nói.

Thượng Quan Thập đỏ hồng mắt, không biết làm thế nào giải thích: “Cha làm sao không muốn đi viếng hắn. Thế nhưng, tự do của cha là dùng tính mạng của anh trai đổi lấy. Vì nguyện vọng của anh, cha không thể tuỳ tiện buông tha cho nó. Huống chi cha đã có hai đôi cánh các con, cha càng không thể trở lại thành phố kia. Vì thế cha chỉ mỗi ngày trong lòng nhớ tới nét mặt tươi cười của anh…”