Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 3



“Giáo sư Lương (giáo sư Lương)!” Hai người kia lễ phép bắt chuyện. Thượng Quan Thập lặng lẽ lùi sang bên cạnh, theo bản năng không muốn gia nhập vào đề tài nói chuyện của bọn họ. Cậu lúc này chỉ mong vũ hội mau kết thúc, được đánh một chuyến xe về nhà, để bà đỡ phải thức đêm chờ cửa. Nhưng ông trời không chiều lòng người, giáo sư Lương kéo cậu từ bên cạnh ra, nhiệt tình vì bọn họ giới thiệu cho nhau.

“Thập, thời gian cậu ở trong trường ít nhất, hẳn là chưa từng gặp hai người bọn họ đi! Ba cậu đều là niềm tự hào của tôi, sao lại có thể không biết nhau chứ? Đáng tiếc a! Hiên Viên Diệu vậy mà lại bỏ y học theo thương nghiệp, mà còn cậu? Thế nhưng lại vứt bỏ cơ hội nghiên cứu đi làm một bác sĩ nhi khoa. Chỉ có Nam Cung Diễm tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Ai! Thực đáng tiếc…” Thượng Quan Thập lẳng lặng nghe lải nhải của giáo sư Lương, biết ông lại bệnh cũ tái phát. Trong lòng cậu nghĩ: Kỳ thật, bốn năm qua, giáo sư Lương đối với cậu mà nói, không phải chỉ là một giáo sư tốt, mà còn là một người cha nhân từ. Cậu cũng thực không nỡ rời ông!

Ngay khi Thượng Quan Thập đang lâm vào thương cảm, cậu cũng không có chú ý tới hai ánh mắt bức người lên cậu.

Hiên Viên Diệu một đôi đôi mắt ưng tinh quang chợt lóe. A! Thì ra cậu ta chính là sinh viên loại ưu thần long bất kiến thủ vĩ (1) kia ư! Thấy thế nào cũng có bộ dạng thiếu dinh dưỡng. Có điều, khuôn mặt cậu ta thoạt nhìn lại giống như con gái. Nam Cung Diễm một đôi mắt hoa đào nhìn kỹ từ trên xuống dưới. Hừ! Đúng là một chàng trai xinh đẹp! Có điều là hơi gầy. Béo thêm một chút thì tốt.

“Thập, em cuối cùng cũng tìm được anh!” Bất thình lình, giọng nữ vô cùng quen thuộc vang lên sau lưng Thượng Quan Thập. Cắt ngang lải nhải của giáo sư Lương cùng mạch suy nghĩ của ba người bọn họ.

“Xoảng-”, ly thủy tinh trong tay Thượng Quan Thập rơi xuống, phát ra âm thanh vang dội. Nháy mắt, cả đại sảnh yên lặng, mọi ánh mắt đều tập trung vào người cậu. Thế nhưng cậu lúc này hoàn toàn chưa phát giác ra có gì khác thường, trong lòng suy nghĩ muôn vàn, không thể tỉnh táo lại.

Bởi rằng chính mình tìm đủ mọi cách lẩn trốn, cô gái mà cậu không thể đối mặt lại tìm đến đây. Hơn nữa cô ấy lại đứng ở ngay sau cậu. Thượng Quan Thập nắm chặt hai nắm tay, không dám quay lại. Bởi vì cậu biết, mình sẽ phải thỏa hiệp, một khi thấy đôi mắt trong veo của cô ấy, chính mình sẽ đầu hàng, sẽ nói cho cô tất cả mọi chuyện… Cô nên có một người tốt hơn yêu thương, mình đã mất đi tư cách ấy. Cậu thà rằng dùng cách thức tàn nhẫn nhất làm cho cô rời khỏi mình. Cậu cũng không muốn cô đi theo cậu một người bất nam bất nữ mà mất đi hạnh phúc…

“Thập! Anh quay đầu lại! Vì sao lại không từ mà biệt, anh rõ ràng biết… em yêu anh mà! Vì sao? Anh quay đầu lại đi! Anh có nỗi khổ trong lòng phải không?” Cô chạy lên, từ sau lưng ôm lấy Thượng Quan Thập khóc lóc kể lể, “Anh… Anh là người đàn ông duy nhất không ghét bỏ em!… Anh đã nói… em… em không bẩn… nói… không ai lấy em, anh sẽ muốn em… Anh đang nói giỡn phải không?”

Ngay tức khắc, từ bốn phía truyền đến tiếng thì thào khe khẽ không ngừng. Cô bé ngốc này, cô đã nói năng lộn xộn rồi. Trong lòng Thượng Quan Thập âm thầm quyết định, cậu tuyệt đối không thể để cô lại nói lung tung tiếp, cậu phải bảo vệ cô, dùng cách thức của mình để bảo vệ cô. Vì thế cậu cố gắng nghẹn nước mắt sắp trào ra, hung hăng mà tách hai tay của cô ra. Sau đó, cậu hít sâu một hơi, mạnh mẽ quay lại, ánh mắt lạnh như băng chiếu thẳng vào cô nói: “Tâm Lan, tôi quả thực là có nỗi khổ trong lòng. Cho tới nay, tôi lừa gạt em… Tôi là người đồng tính. Tôi không yêu phụ nữ chỉ yêu đàn ông, em hiểu chưa?”.

Trong nháy mắt, đại sảnh yên tĩnh bỗng ầm lên, ánh mắt xem thường, dò xét, khó hiểu như mũi tên nhọn bắn vào người Thượng Quan Thập, đâm sâu vào cậu đau nhức. Cậu không rảnh bận tâm, mặc dù phương pháp này có chút tàn nhẫn, nhưng cậu lúc này chỉ có một nguyện vọng – chỉ cần cô quên mình là được rồi.

Chú thích

(1) thần long bất kiến thủ vĩ: chỉ người có hành tung bí hiểm ↑