Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã

Chương 23: Em là người hầu của tôi!!



-Linh Linh! Con bé đó đâu rồi?

-Cậu chủ! Linh Linh đang bị sốt…cậu chủ cho cô bé nghỉ một ngày được không?

-Cái gì? Nó là người hầu của tôi! Tôi chưa cho nó nghỉ mà dám nghỉ sao? Dì xê ra cho tôi!

Quốc Lê thẳng tay xô người đàn bà đáng tuổi mẹ của anh, anh hùng hỗ đạp cửa của ai đó ra. Trước mặt cậu là hình ảnh của một cô bé với mái tóc đen óng ả dài ngang vai đang nằm trên giường. Trán đổ mồ hôi, khuôn mặt đỏ ửng , thân thể chỗ nào cũng nóng ran cả lên.

Linh Linh đang thưởng thức thời gian dưỡng sức cho cô thì Quốc Lê không thương tiếc tới đá vô cía giường.Suýt nữa là Linh Linh lăn xuống đất.

-Cậu chủ?

-Linh Linh! Tôi nói cậu được ngủ hồi nào hả?Ngồi dậy cho tôi!

-Câu chủ ….tôi…

-Sao?-Quốc Lê hùng hổ nhìn Linh Linh tội nghiệp đang cố gắng ngẩng đầu lễ phép nhìn cậu.

-Thiếu gia! Linh Linh đang bị sốt! Thiếu gia làm ơn cho cô bé được nghỉ dưỡng!

-Không được! Nó nằm nghỉ đây ai chơi với ta chứ?

Lúc này cậu thiếu gia ngỗ nghịch này chỉ có 13 tuổi.

Tội nghiệp Linh Linh!

Linh Linh là bạn chung lớp với Quốc Lê hồi còn mẫu giáo.Không biết lí do gì mà cả năm cấp 1 cô lại được học chung với anh và cho tới năm lớp 6, gia đình Linh Linh nợ nhà Quốc Lê, cô phải qua nhà anh sống và thành người hầu cho anh, ba cô làm tài xế cho ba Quốc Lê, mẹ cô làm người giúp việc cho mẹ anh.Nhưng cũng may là gia đình Linh Linh và gia đình Quốc Lê vốn thân từ trước nên khi qua ở nhờ, ba mẹ QUốc Lê chuẩn bị rất chu đáo, giúp họ có công việc làm tốt trừ cậu con trai là không ưa gì mấy người này vì… hồi đó có vốn ghét con gái. Cậu cho rằng con gái yểu điệu, chảnh choẹ.

-Không sao đâu dì!...Con sẽ đi với Quốc Lê!

-Vậy có tốt hơn không!

-Thiếu gia…

Không lâu sao, QUốc Lê phóng nhanh ra sân vườn nhà anh rộng mênh mông , có nhiều cây trái và ô cùng đẹp đẽ.Linh Linh đi chầm chậm tới chỗ anh mà muốn ngất xỉu.

-Nhanh lên Linh Linh! Sao cậu chậm vậy?

-Tôi tới liền! Ôi!

Linh Linh ráng lắm mới chạy tới được chỗ của QUốc Lê và rốt cuộc cô bị anh mắng là đồ con gái yếu ớt.

Cô tới chỗ cái ghế đá mà ngồi xuống cho đỡ mệt mỏi, Quốc Lê chạy qua chạy lại xem từng cái cây rồi xuất hiện trước mặt Linh Linh.

-Nè! Lên hái xuống cho tôi mấy trái ăn đi! Tôi đói bụng quá!

-Cậu chủ…tôi không biết trèo!

-Phiền quá!Người đâu?

Quốc Lê búng tay một cái, một anh thanh niên ra trước mặt cậu,cậu ra lệnh anh ta lên hái trái xuống, Linh Linh ở dưới cầm cái rổ để đựng. Anh chàng nhìn Linh Linh mà lo lắng vì anh chàng biết cô bé này đang sốt nhưng vẫn đành lòng lên hái nghe lời cậu chủ.

Từng quả rơi xuống, Linh Linh phải chạy tới chạy lui để hứng càng làm cô mệt hơn nên anh chàng ráng ném trái cây xuống đúng một vị trí cho cô đỡ mệt.

QUốc Lê say xưa nhìn Linh Linh chạy tới chạy lui mà mỉm cười .Khi cô chạy ,mái tóc phấp phới trông cô nhìn khá dễ thương và cậu rất thích trêu đùa cô. Nhiều cô bé gần tuổi anh cũng hầu anh nhưng anh thích thú với Linh Linh hơn chắc tại vì cô là bạn cùng lớp với anh khoảng bảy năm nên anh quen với sự hiện của cô.

-Linh Linh!!! Cậu chủ! Linh Linh xỉu rồi!

-Sao? Yếu thế à?

Vẫn đang tiếp tục việc của cậu chủ thì Linh Linh ngã quỵ xuống, anh hầu từ trên cây nhảy xuống chạy nhanh tới chỗ cô bé, thông báo cho Quốc Lê. Cậu chỉ phì phèo, chán nghét.

-Này! Ngồi dậy đi! Tôi chưa cho cậu ngủ mà!

-Thiếu gia, mong cậu làm ơn cho cô bé được nghỉ một ngày ! Linh Linh sốt cao lắm!

-Đúng thế cậu chủ, nể gia đình cậu và Linh Linh khá thân thiết và cô bé là bạn học của cậu…cậu cho Linh Linh nghỉ cho tới khi khoẻ đi ạ!

Quốc Lê nhẫn tâm đi tới , rung người kêu Linh Linh dậy để hành hạ cô. Anh hầu rồi bà dì từ đâu chạy ra ngay, lần lượt mong sự đồng ý của cậu tha cho Linh Linh.

-Haiz! Tôi cho nó nghỉ luôn ấy! Chán!

-Cảm ơn cậu nhiều lắm!

-Vâng , cảm ơn cậu. Dì để tôi bế Linh Linh vô!

Cậu thẳng tay đuổi việc cô bé nhưng đổi lại là sự mừng rỡ của hai người , anh hầu bế Linh Linh nhẹ nhàng, chạy vô phòng. Cậu dõi theo bóng của Linh Linh mà ấm ức đến tột cùng.

-Xí!Con gái gì mà sức yêu vậy?Mà kêu mình bế Linh Linh chạy vô cũng được mà! Mình đủ sức khiên con nhỏ đó chạy vô phòng được chứ bộ!

Ba mẹ Quốc Lê biết chuyện, phụ giúp bên gia đình Linh Linh chăm lo sức khoẻ cho cô nàng.Cậu chàng tức vì chả ai quan tâm mình, cậu được ba mẹ tuyển một cô gái khác tầm cỡ cậu hầu. Cô gái này có vẻ hầu cậu tận tình hơn cả Linh Linh vì cô đã xiêu lòng trước nhan sắc anh và làm việc này kiếm khoảng tiền rất lớn. QUốc Lê không phải thằng ngốc mà không phát hiện ra nhưng cậu vẫn để cho cô đi theo vì giờ cô này đang thay thế Linh Linh, không có ai chơi cậu buồn chết đi được.

-Chết rồi thưa ngài, bệnh tình của Linh Linh …rất nghiêm trọng! Phải cho cô bé vô bệnh viện mới được!

-Được! Chi phí nhiêu cứ để tôi lo!

Bác sĩ thông báo lại bệnh của Linh Linh cho bà Quốc Lê nghe, ông chấp nhận và giúp đỡ. Mặc kệ gia đình Linh Linh ngăn cản nhưng ông vẫn quyết định theo ý mình. Tin này không sớm hay muộn cũng đến tai cậu thiếu gia ngỗ nghịch.

Tối hôm đo, trước ngày đưa Linh Linh đi bệnh viện, QUốc Lê mon men chạy xuống phòng cô.

-Linh Linh….Linh Linh…

-Hơ? Cậu chủ? Giờ này rồi sao cậu chủ không ngủ?

-Lát tôi ngủ! Nè, mai bộ cậu đi bệnh viện à?

-Vâng, xin lỗi làm phiền gia đình cậu chủ!

-Phiền chết đi được ấy! Mà mấy ngày ở bệnh viện…ai ở nhà với tôi?

-Cậu chủ cóngười mới rồi cơ mà? Nghe nói bạn kia còn xinh hơn tôi, chăm sóc cậu chủ còn tốt hơn tôi!

-Không thích! Tôi không thích! Chơi với nó chán chết , chả có gì vui!

-Bộ chơi với tôi ,cậu mới thay vui ư?

-Ừ! Chắc tôi quen chơi với cậu rồi.

Linh Linh xấu hổ, cô quay người đi chỗ khác.

-Nè! Ai cho quay người đi hả?Quay lại nói chuyện với tôi xem!

-Cậu chủ đi ngủ đi!

-Đã nói lát tôi ngủ!Trong vườn tôi, cậu thích ăn trái nào?

-Ơ…Tôi thích tất! Trái nào nhìn cũng ngon nhưng tôi không dám xin cậu.

-Ừm…Ok! Đi ngủ đi! Tôi về phòng!

-Chào cậu!

Chia tay nhau xong , Quốc Lê chạy một mạch lên phòng cậu nhưng cậu có ngừng lại nhìn Linh Linh thêm lần nữa.Hồi nãy cậu vô tình chạm vào cơ thể cô, nó nóng đến nỗi cậu muốn phỏng ấy. Hình như cậu khá lo cho cô thì phải.Linh Linh cuộn mình trong chăn, tim cô đập loạn xạ, có phải cậu chủ đang quan tâm cô không?Chắc cô đang suy nghĩ vớ vẩn.

Ngày hôm sau chuyển tới nhanh chóng, xe của ông chủ chuẩn bị đưa Linh Linh tới bệnh viện. Cô đang hướng tới chiếc xe,đi được nửa đoạn bỗng có giọng nói ra lệnh cô phải ngừng lại.

-Cậu chủ?

-Nè! Tôi hái cho cậu đấy!-Quốc Lê cầm một bịch trái cây đủ thứ,chạy tới chổ Linh Linh và đưa cho cô.

-Cậu…hái cho tôi à ?

-Chả phải cậu muốn ăn à?

-Vâng ! Cảm ơn cậu!-Linh Linh mặt rạng rỡ đón bịch trái cây của Quốc Lê vì cô mà anh đã thức từ sáng sớm, leo lên từng cây mà hái.

-Ở bệnh viện ăn uống đầy đủ, uống thuốc đủ cử rồi mau mau khoẻ lại , về đây chơi với tôi đấy!

-….Cảm ơn cậu!

Linh Linh đỏ mặt, trong lòng cô vui đến nỗi cô vô ý cảm ơn cậu bằng cách thơm lên má cậu chủ một cái. Quốc Lê ngại ngùng nhìn Linh Linh cho tới khi cô lên xe và đi khuất.

Sau đó cậu phát hiện ra rằng…cái chổ cậu tạm biết Linh Linh khá hơi nhiều người.

-Cậu chủ và Linh Linh dễ thương quá!

-Ai chà! Cô bé có phúc quá!

-Cậu chủ đáng yêu quá!

-…

-Mọi người…quay lại làm việc đi!-Quốc Lê mặt đỏ lên , ra lệnh mọi người thôi nhiều chuyện. Ai cũng phá cười lên , họ vừa cười vừa làm việc.

Mẹ Quốc Lê cũng ở đó,bà chạy tới ngay chỗ con trai mình, hí hửng nói.

-Hihi! Con quan tâm tới cô bé đó hồi nào vậy?

-Mẹ….mẹ nói gì vậy? Chả qua là ở nhà ai chơi với con nên…

-Nhưng đâu ần con phải thức sớm rồi tự mình hái trái cậy cho Linh Linh? Hay là…-Mặt bà cười gian lên làm Quốc Lê càng ngại ngùng chối.

-Mẹ thật là….Con lên phòng!

-Hihi!

Quốc Lê bỏ lên phòng cậu, mẹ QUốc Lê đi tới chỗ mẹ Linh Linh.

-Bồ nghĩ sao chúng ta ghép hai đứa đó lại?

-Tôi sợ bồ không chịu đứa con gái quê mùa của…

-Ồ không! Tôi cực kì thích ấy chứ!

-Co phiền không?

-Phiền gì chứ?Nghĩ bồ là bà xui của tôi, Linh Linh là con dâu là tôi sướng cả người lên rồi!

-Haha!-Cả hai cười rộ lên

Những ngày ở nhà thật chán, cái con nhà giúp việc của cậu đi theo sau cậu, quan tâm cậu nhưng cậu chả thấy vui miếng nào. Không biết vì sao trong những khoảng đó, cậu luôn nghĩ tới Linh Linh.Ít nhất cũng phải đi học hay thông báo gì cho cậu để cậu biết là cái con nhỏ phiền đó có đang khoẻ lại không hay chết ì trên cái giường rồi nhỉ(suy nghĩ ác quá!!!).

-Dì ơi!

-Sao thế thiếu gia!

-Linh Linh đi gần cả tuần rồi…bộ nó bị bệnh có phải do ta hành nó đến xỉu không?

-Ồ không phải đâu thiếu gia! Trước ngày hôm đó, thiếu gia đi chơi mà chưa về, Linh Linh lo cho cậu nên chạy đi kiếm mà lúc đó trời mưa, con bé lại không mang dù.

-Vậy cũng tại ta mà!

-À không! Con bé tình nguyện đi kiếm thiếu gia!

-…-Tơi khúc này, Quốc Lê đỏ mặt , anh xấu hổ vì đã dữ dằn với cô, anh thấy có lỗi với cô cực kì.

-Chừng….chừng nào Linh Linh về ạ?

-Hình như tôi nghe là hai ngày nữa.

-Thật không? Hay quá!

-Hihi!

Bà dì nhìn cậu thiếu gia nhỏ cười rộ lên, vui mừng vì cô bé Linh Linh quay trở lại.Nhìn thái độ của cậu, bà dì thở phào nhẹ nhõm, bà quả là đoán không sai về tình cảm cậu dành cho Linh Linh từ khi bà thấy một cô bé dễ thương nhút nhát vô ngôi nhà lớn này, chào hỏi lễ phép, vui tính và hoà đồng với tất cả mọi người. Một điều rất đặc biệt ở cô mà mọi người ai cũng thấy, cô không ham tiền, hàm lợi như những người khác(có tầm cỡ chung tuổi) và cô rất dũng cảm khi đối phó với thiếu gia, cái gì cậu sai là cô thẳng thắn không đồng ý với những gì cậu làm.

Hai ngày trôi qua mau lẹ, Quốc Lê cứ dòm ngó qua cửa sổ trên phòng cậu. Chờ quài vẫn chưa thấy bóng dáng cái xe của ba Linh Linh và cô nàng đâu hết. Không biết từ lúc nào,cậu ngủ thiếp đi.

-Thiếu gia ! Thiếu gia!

-Hả? Gì thế dì?

-Linh Linh về rồi!

-Hả? Thật không! Linh Linh! Cậu đâu rồi?

-Hihi!

Quốc Lê mặt sáng rỡ, cậu chạy ra phòng rồi phóng ngay xuống phòng khách để lại dì đang mỉm cười vui vẻ.

Linh Linh đã khoẻ lại, cô nhanh nhẹn hơn và đầy sức sống. Ở dưới phòng khách ,ai cũng nở nụ cười trên mặt rồi sau đó tất cả bất ngờ khi nhân vật chính xuất hiện.

-Nè Linh Linh, bộ ở bệnh viện, cậu không có thời gian gọi cho tôi xem tình hình cậu như thế nào à?-Quốc Lê quở trách.

-Xin lỗi nha! Tôi để quên ở nhà!

-Thật tình…khoẻ lại rồi…mai đi làm việc đấy!

-Cậu….đuổi tôi rồi mà?

-Đuổi hồi nào? Chứng cơ đâu?

-Nhưng mà…

-Quay lại làm việc đi! Mấy ngày không có cô ở nhà, tôi chán quá chời!

-Được rồi thưa cậu chủ!

Trong phòng phá cười lên làm hai nhân vật ở trung tâm đỏ mặt cả lên . Thật sự ai cũng thấy hai người rất dễ thương và đáng yêu. Phụ huynh hai người cũng rộ cười theo , mẹ QUốc Lê có nói với chồng mình về việc gắn ghép hai đứa trẻ lại, ông rất đồng ý với sáng kiến này với lại…trông hai đứa giờ rất tốt.

3 năm sau…

-Dì ơi! Dì khoẻ chưa?

-Dì khoẻ rồi! Cảm ơn con nha Linh Linh!

-Hihi!

Cô nàng Linh Linh đã bước tới tuổi cấp ba, cô càng ngày một xinh và đáng yêu. Linh Linh đang gọi điện cho người dì nghỉhưu rất thường yêu cô từ đó tới giờ. Cô nàng tự ý xuống nhà bếp, tự tiện lấy đồ ra nấu nướng dù đây không phải nhà mình, cô đói quá.

-Dì ăn uống đầy đủ mới mong khoẻ lại!Ở tuổi dì dễ bệnh lắm!

-Cảm ơn con!Thiếu gia sao rồi?

-Ôi chào! Cái tên suốt ngày hành hạ con đấy hả? Nó khoẻ như trâu ấy!

-Haha!Con gan thật!

-Có gì không gan? Cái tên chết dẫm đó hết có trò điên khùng này thì sang trò bệnh hoạn khác! Chắc con chịu không nổi quá!

-Ai chết dẫm?Ai bày trò điên khùng rồi trò bệnh hoạn?

-…

Linh Linh làm xong dĩa cơm chiên ngon lành, vừa ăn vừa trò chuyện với người dì kính yêu thật sáng khoái. Đang trò chuyện vui vẻ và thức ăn rất ngon tự nhiên hồi, Linh Linh cứng họng, cô muốn phun thức ăn trong miệng cô ra ngoài luôn ấy.

Chỉ vì một lời nói phát ra và toàn câu hỏi. Chủ nhân của nó thật đẹp trai biết bao và còn là cậu chủ của cô nữa.

-….Cậu….cậu chủ?

-Đang gọi dì à?

-Dì ơi! Chào dì nha! Con phải đối phó với tử thần!

-Haha! Chào con!-Người dì bên máy kia bể bụng cười, chắc bà đã biết chuyện gì xảy ra với Linh Linh rồi.

QUốc Lê nhìn bức tượng đóng băng trước mặt anh mà nhếch.Công nhận cô gan thật, tự tiện nấu ăn cho cô còn dám nói xấu anh nữa.

-Tôi hành hạ em hồi nào?

-Xí! Chứ chả phải ngày nào tôi cũng phải hầu cậu mà chả có thời gian nào nghỉ hết ấy!

-Ngủ?

-Hả? Thời gian ngủ của tôi chưa tới bảy tiếng mà trong một ngày là hai bốn tiếng vậy suy ra là tôi phải hầu cậu khoảng……Hihihi! Xem như tôi chưa nói gì ha!

Đang làm luật sư ngon ơ mà quay qua nhìn cái khuôn mặt khủng bố của Quốc Lê làm cô nín họng, chỉ biết cười ngốc nghếch làm anh bó tay.Anh còn chưa xử vụ dám nói anh là tử thần nữa là…

-A! Cậu chủ đói không? Tôi chiên cơm cho cậu chủ nha! Tôi chiên cơm ngon lắm đó!

-Ừ!

Bỏ mặc Quốc Lê ngồi ngay bàn kế cô, Linh Linh phóng nhanh ra chỗ, cô tiến tới bếp và điêu luyện chiên cơm trên cái chảo không dính. Quốc Lê say xưa nhìn cô cho tới khi cô làm xong , anh cũng mải mê ăn thức ăn cô làm .

-Sao? Tôi làm ngon không?

-Không tệ!

-Xí!Ăn xong để đó , tôi rửa cho.

-Cảm ơn!

Kí ức trôi về của hai người làm Linh Linh nhớ lại , buồn bã. Cô không trong lòng mình nên hướng về ai, Long hay Quốc Lê.

Cô nhớ lần đầu tiên Long đi học, cô đang mang sách của cô lẫn của Quốc Lê và bị té…khi đó cậu đã nhanh chóng đỡ được cô và cô thích cậu từ đó, từ ánh nhìn đầu tiên…

Nhưng khi thấy Mamako ở bên, cô rất đau lòng nhưng chưa suy nghĩ nông cạn cho tới khi Mamako cướp Quốc Lê, cô đã…cô bị sao thế này?Gia đình cô biết sẽ như thế nào? Gia đình QUốc Lê nữa, cô sợ họ sẽ khinh bỉ cô và ba mẹ.

-Hic! Huhuhu!

Rơi lệ chỉ có mình biết, cô nằm trong căn phòng khi xưa của cô. Cô nhận ra rằng khi cảnh sát tới, Quốc Lê đã kịp thời dẫn cô đi, cô ngủ say trong lòng anh rồi khi tỉnh dậy…là căn phòng hồi xưa của cô ở nhà QUốc Lê. Linh Linh đã ngừng làm việc cho anh khi cô bắt đầu chuyển qua tuổi 17 hình như lúc đó…Quốc Lê đau buồn như thế nào.

-Khóc cũng chả được gì đâu!Sao em làm vậy?

-QUốc Lê?

-Nếu không có tôi…em giờ đang ở sở cảnh sát đấy! Sao em lại hại Mamako?

-Tôi không biết! Tôi ghen với cô ta! Cô ta được người tôi thích yêu mến nhưng rồi cô ta phản bội cậu ấy!

-Em tỉnh lại đi! Em nói vậy làm thêm một người điên đầu và phát ghen lên vì em là tôi đó!

-Hic!!

Quốc Lê nổi điên lên, anh quát lớn với cô. Linh Linh cứ thể mà khóc, bỗng dưng cô cảm thấy sợ anh, cả thân thể cô run lên.

-TÔI GHEN VỚI TÊN ĐÓ VÌ ĐƯỢC EM THÍCH NHƯNG TÔI RÁNG KÌM NÉN!CÒN EM THÌ KHÔNG CHÚT SUY NGHĨ MÀ DẠI DỘT!

-Tôi dại dột thì liên quan gì tới cậu chứ?

-CÓ CHỨ!EM BIẾT TÔI LO LẮNG TỚI CỠ NÀO KHÔNG? TÔI SỢ …EM KHÔNG CÒN NHƯ TRƯỚC NỮA…

-Quốc Lê….

-Hình ảnh của cô bé từng là người hầu của tôi...rất dễ thương và đáng yêu chứ không gian ác!

-Tôi.....

-TÔI KHÔNG MUỐN THẤY CẢNH EM BỊ ĐƯA VÔ CHỖ MÀ CẢNH SÁT LUI TỚI!

-Hic!!

Nói to tiếng rồi dịu lại, QUốc Lê tâm sự hết lòng anh, Linh Linh cảm nhận sự phẫn nộ trong nó và cô bắt gặp ánh mắt đau buồn của anh. Một ánh mắt đen nháy, cô không thể thấy con ngươi, vô hồn và chứa nhiều sự buồn bã. Bỗng dưng Linh Linh cảm thấy có lỗi, cô không... nói là thích với Quốc Lê, anh cũng biết thế nhưng anh luôn quan tâm, bảo vệ cô dù cô chỉ là một đứa thấp kém và gian xảo, độc ác. Tại sao?

Quốc Lê ôm chầm Linh Linh vô người,mặc kệ cô dày dụa và phản đối. Anh giữ chặt không cho cô đi đâu hết. Anh sợ lắm!

-Làm ơn QUốc Lê, bỏ tôi ra!

-Không!

-Em là người hầu, tôi là chủ nhân em!

-…-Linh Linh nín họng, những kí ức đó….Quốc Lê không bao giờ quên, cậu luôn nhớ từng chi tiết về cô, cậu vẫn nhớ lí do vì sao cậu đã xiêu lòng trước một người giúp việc như cô.

Trong lòng Linh Linh trỗi dậy một điều đó, cô cảm thấy tội lỗi và xấu hổ trước mặt Quốc Lê. Linh Linh không phản đối, không hiểu sao tâm trí cô điều khiển mình dang tay từ từ ôm anh. Đây là lần đầu tiên trái tím cô đập mạnh như thế này, hơi ấm của Quốc Lê làm cô bớt lo lắng, phiền muộn, cảm giác này thích thật , nó làm cô muốn trong lòng anh mãi nhưng...cô không dám.

-Linh Linh! Tôi thích em….à không! Tôi yêu em!

-Đừng nói vậy vì…tôi không muốn cậu đau lòng hay khổ vì tôi đâu !-Linh Linh xót cho Quốc Lê, hình như cô cũng mến anh vì từ trước giờ, anh cũng một lòng quan tâm, chăm sóc cô nhưng cô sợ…cô không thề thích anh.

Đêm đó, gia đình anh được mời đi tiệc lúc anh 16 tuổi, ba mẹ đã mời Linh Linh đi theo. Cô diện một chiếc váy công chúa làm anh ngỡ ngàng, trái tim anh rung động nhìn cô , Linh Linh cũng bị xiêu lòng trước bộ vest tao nhả của anh . Rồi trong bữa tiệc đó, anh và cô nhảy chung với nhau, từng bước nhảy làm trái tim anh đập loạn xạ.Hai người nhìn nhau say đắm để rồi…anh ngỡ ra đã lòng cô từ rất lâu…từ lúc cô nàng bệnh rồi anh có những cử ý lo lắng, thương nhớ.Từ thích sang yêu, anh yêu cô.

Ding dong….

Tiếng chuông cửa làm phá tan bầu không khí lãng mạn, Quốc Lê để Linh Linh ở lại. Anh mở cửa, thì ra là Như và Tuấn Thanh.

-Tôi nói chuyện với Linh Linh được không?

-Được!-QUốc Lê mỉm cười, chí ít thì Linh Linh cũng có bạn đồng giới chia sẻ nhau.

Như đi vào thăm Linh Linh, anh ở lại với Tuấn Thanh .

-Như!

-Linh Linh! Tôi tới thăm bà nè!

-Tôi tưởng bà giận tôi chứ?

-Không co! Ngồi xuống đi! CHúng ta nói chuyện chút nhé!

-Ừ!

-Linh Linh! Sao cậu lại … hại Mamako!

Linh Linh tắt nghẹn, cô cúi đầu mà ngại ngùng, cô đau buồn cực kì nhưng cô mừng vì người bạn thân của cô không hề bỏ câu đi. Linh Linh tận tình kể lại.

-Bởi vì….tôi ghen với Mamako từ trước giờ! Người tôi thích quan tâm tới cậu ấy, còn tôi….

-Linh Linh! Bà đừng có những suy nghĩ ích kỷ vậy!

-Tôi nhịn hết nổi rồi! Sao Mamako được nhiều người yêu mến vậy chứ? Cả QUốc Lê cũng….híc!!

-Khoan đã! Nguyên nhân cậu căm giận Mamako không phải vì Long mà là….QUốc Lê đúng không?

-Hả?

-Tôi nghe mọi người kể rồi! Bà tới tát Mamako, thay vì là Long những điểu làm bà nổi giận là những tấm ảnh Mamako tình tứ với QUốc Lê.

-…

Như sau đó mỉm cười vời Linh Linh, cô rất hiểu Linh Linh. Ban đầu cô buồn vì nghĩ bạn mình trở nên mất trí vì Long nhưng rồi khi nghe đúng sự thật, trong lòng Như nhẹ nhõm cực kì,cô vui mừng biết bao.Thì ra thật sự nguyên nhân khiến Linh Linhnguy hiểm là Quốc Lê.

-Linh Linh, giờ bà đang có cảm giác như thế nào?

-Tôi….tôi….tôi nhớ mọi người…tôi muốn quay lại nói chuyện, vui đùa lại với họ nhưng….tôi không dám đối mặt….

-Giữa Long và Quốc Lê, bà thấy ai tốt hơn?

-Tôi thích…Long, rất thích cậu ấy. Cậu ấy trầm tính, đáng yêu và ân cần nhưng mỗi lần cậu ấy như thế kế bên tôi…cậu ấy làm tôi nhớ khi tôi còn ở nhà QUốc Lê, Quốc Lê lúc đó rất ngỗ nghịch nhưng là người tốt.

-Thế sao?-Như ban đầu thốt tim vì nghĩ Linh Linh chọn Long nhưng về sau có vẻ đã ngược lại.

-Tôi nhớ lúc tôi bị bệnh, Quốc Lê tự mình đi hái trái cây cho tôi. Tôi nhớ mấy lần cậu ấy đuổi tôi đi rồi xin tôi ở lại. Tôi nhớ lần dự tiệc, tôi ngỡ ngàng và tự nghĩ sao từ trước giờ tôi không thấy vẻ bảnh bao, đẹp trai của cậu ấy. Khi thấy Mamako kế bên Quốc Lê, trông hai người rất tình tứ…tôi càng ghét và ghen với Mamako hơn. Sau đó rồi…

-Bà vẫn nhớ những kỉ niệm của bà với ông ấy chứng tỏ bà quan tâm và mến cậu ấy…hơn Long!

Linh Linh say xưa kể lại, cô vừa kể vừa tủm tỉm cười. Như nhìn cô bạn mà mỉm cười. Cuối cùng Như đưa ra kết luận làm Linh Linh đứng hình. Cô nàng nhìn bạn mình mà suy nghĩ.

-Bà nhắm mắt lại đi!

-Nhắm mắt?

-Ừ!

Linh Linh tuân theo nhắm mắt lại. Có ý gì đây?

-Người đầu tiên bà thấy là ai?

-Tôi thấy…một cậu bé quậy phá nghĩ toàn mấy cái trò hại não người ta, rồi một chàng thanh niên với bộ vest lịch lãm, hai người đều là một và cuối cùng là hình ảnh của…

-Quốc Lê đúng không?

-Ừ! Tôi….thấy Quốc Lê cứ lẩn quẩn trong đầu mình….tôi….

-Có thể người bà thích giờ là Long nhưng người bà thật sự yêu mến là Quốc Lê!

-….Sao bà biết?

-Nhắm mắt lại, người bạn thấy đầu tiên sẽ là người mà bạn thật lòng thương yêu nhất! Bà thấy QUôc Lê đầu tiên khi nhắm mắt lại.

Linh Linh chìm ngẩm, giờ cô vẫn nghĩ tới Quốc Lê. Cô cảm ơn vì không bỏ cô đi, cảm ơn anh vì cứu cô, giúp cô.Bỗng dưng cô cảm thấy có lỗi vô cùng đối với anh.

-Tôi…nhớ Quốc Lê!

-Hi! Hai người nghe rõ chưa?

-Á!

-Á!

Linh Linh nghẹn ngào nói cho Như biết , cô xác định tình cảm của mình. Như nghe vui mừng, mỉm cười rồi tiến tới chỗ cách cửa, hét to lên rồi mở nhanh đến nổi Quốc Lê và Tuấn Thanh không kịp chuẩn bị ngã nhào lên phía trước.

Linh Linh ngỡ ngàng, thì ra nãy giờ QUốc Lê nghe lén cuộc nói chuyện của cô, Như thì chuẩn xử Tuấn Thanh vụ nhiều chuyện.

-Tuấn Thanh! Ông ra đây với tôi!

-Bà bỏ hai tay bà ra đằng sau đi chứ tôi nghi lắm!

Tuấn Thanh ghẹo Như nhưng với một giọng cực kì…lạnh, anh bị cô nhéo tai đau rồi đi ra ngoài, bỏ lại Quốc Lê và Linh Linh xấu hổ nhìn nhau trong phòng.

-Quốc Lê…tôi xin lỗi!

-Linh Linh!

Quốc Lê lại một lần nữa ôm chầm Linh Linh vô lòng nhưng lần này cô không kháng cự lại. Linh Linh vòng tay tới cái lưng rộng của QUốc Lê, cô ngả đầu vào người anh. Khuôn mặt đỏ bừng của cô được che giấu đi. Cô nhận ra rằng khi ở bên Quốc Lê…tim cô đập loạn xạ, còn hơn là khi bên Long nữa.

-Cảm ơn…em đã chọn anh!

-Quốc Lê!

-Anh yêu em…hãy nói là em yêu anh đi!

-Hic! Đồ chết dẫm! Sao anh lại là chủ nhân của tôi chứ?

-Nói đi!

Quốc Lê ngọt ngào bên tai Linh Linh, cô nàng xấu hổ. Rất muốn nói nhưng lại ngại , không thể nói.

-Tôi….em yêu anh!

Cô hứa cô và Long sẽ là bạn với nhau , cô sẽ không ghen ghét Mamako nữa. Cô sẽ chăm sóc, quan tâm, yêu mến “ chủ nhân” của cô.

-!!!

Quốc Lê bất ngờ khi cô nàng thấp hơn mình cái đầu nhón chân lên, tặng anh một nụ hôn….ngay miệng. Ban đầu ngạc nhiên nhưng rồi hạnh phúc, ôm cô gái bé nhỏ vào lòng, đáp trả lại nụ hôn. Đây là nụ hôn đầu của anh, cũng như là nụ hôn đầu của cô.

Anh yêu cô và cô cũng yêu anh.