Độc Thủ Phật Tâm

Chương 1: Bữa yến thịt người - Chàng cụt tay mê người quốc sắc



Mái hiên đối diện với một khu vườn hoa rậm rạp. Cách bố trí theo lối cổ, vừa thanh đạm vừa u nhã, lắm vẻ nên thơ.

Dưới mái hiên bày một tiệc rượu. Một lão già mặt đỏ tuổi trạc năm mươi ngồi ở thủ vị. Lão hé một nụ cười nham hiểm, đưa mắt nhìn ra vườn hoa, lối đi trải đá trứng ngỗng. Dường như lão đang đợi ai.

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ trước xa sau gần tiến lại. Trên lối đi ngoài vườn hoa, một chàng trai văn sĩ đứng tuổi xuất hiện. Người này khép nép tiến vào trong hiên nhìn lão già mặt đỏ, kính cẫn thi lễ hỏi :

- Chẳng hay Bảo chủ có việc chi?

Lão già mặt đỏ đột nhiên thu miệng cười lại xòe tay ra bình tĩnh đáp :

- Mời nhà thầy ngồi xuống đây.

Văn sĩ trung niên khép nép nói :

- Tiểu nhân không dám.

Lão già mặt đỏ lại nói :

- Thầy cứ ngồi xuống. Bữa nay ta có đôi lời muốn nói với nhà thầy. Trước khi nói chuyện ta hãy ngồi tiếp nhà thầy uống mấy chén đã.

Văn sĩ trung niên được kêu là nhà thầy khép nép ngồi xuống một bên, vẻ mặt chàng rất đỗi băng khoăn lo lắng. Chàng đưa mắt nhìn xuống bên dưới đường như không muốn chạm vào mục quang của lão già.

Lão già mặt đỏ lại nói :

- Mời nhà thầy cạn chén. Nhà thầy bất tất phải câu nệ. Đây là mấy món ăn tinh khiết mà ta đã đặc biệt sai nhà bếp nấu nướng cho khéo. Những món ăn này vừa ngon vừa thơm. Thầy cứ nếm xem sẽ biết.

Văn sĩ trung niên đứng dậy uống cạn chén rồi cầm hồ rót rượu. Mục quang chàng vừa chạm vào mục quang đối phương, chàng vội nhìn ra chỗ khác, vẻ mặt lại càng xao xuyến hơn.

Lão già ra chiều niềm nở tươi cười, ân cần mời mọc.

Rượu đã vài tuần, văn sĩ trung niên trong lòng nóng nảy không nhịn được nữa cất tiếng hỏi :

- Bảo chủ có điều chi dạy bảo xin chỉ thị cho hay.

Lão già mặt đỏ hỏi lại :

- Nhà thầy nhập môn bản bảo được năm năm rồi nhỉ?

Văn sĩ trung niên ngập ngừng đáp :

- Dạ! Đúng thế.

Lão già mặt đỏ lại hỏi :

- Nhà thầy không đúng họ Thẩm thì phải?

Văn sĩ trung niên bất giác ngửng đầu lên, vẻ sợ hãi lộ ra khóe mắt. Người run lẩy bẩy. Bây giờ nhìn rõ trên má văn sĩ có một vết sẹo lớn bằng nửa bàn tay. Giả tỉ không có vết sẹo mặt này thì thật là một chàng trai tuấn mỹ.

Nét mặt vẫn tươi cười lão già nói tiếp :

- Thượng Quan Hoành! Bản Bảo chủ khen cho tinh thần nhà thầy rất kiên nghị. Nhà thầy đã thay mặt đổi tên nằm vùng trong bản bảo năm năm trời. Mãi đến đêm qua nhà thầy có cuộc hội ngộ lén lút với phu nhân Chúc Diệm Hoa ngoài vườn hoa, bản Bảo chủ mới hiểu rõ đầu đuôi, chà!...

Văn sĩ trung niên vẻ mặt trước còn kinh hãi chuyển sang oán hận sâu cay. Vết sẹo cũng đỏ bừng lên, chàng mở miệng toan nói lại thôi.

Lão già mặt đỏ bây giờ lộ vẻ ân hận nói tiếp :

- Thượng Quan Hoành! Bản Bảo chủ rất lấy làm thẹn với nhà thầy. Nhưng sự thực đã thành sự thực, không còn cách nào vãn hồi được nữa...

Văn sĩ trung niên hai mắt chiếu ra những tia oán độc, nghiến răng hỏi :

- Chẳng lẽ Bảo chủ lại không biết là Chúc Diệm Hoa đã kết hôn và mang thai...

Lão già mặt đỏ ngắt lời :

- Lúc bản Bảo chủ phát giác ra thì đã chậm mất rồi. Vợ chồng nhà thầy tình trọng nghĩa sâu, nên bản Bảo chủ muốn cho hai người đoàn tụ vĩnh viễn không phải xa rời để chuộc lại lỗi xưa. Sau này nhà thầy muốn tìm đến trả thù thì bản Bảo chủ vui lòng đón tiếp. Bây giờ nhà thầy có thể rời khỏi bản bảo.

Văn sĩ trung niên biến đổi sắc mặt mấy lần, sau chàng mới ngập ngừng thốt ra câu hỏi :

- Thượng Quan Hoành này cảm ơn Bảo chủ và xin hỏi nàng...

Lão già mặt đỏ ngắt lời :

- Y ở ngoài bảo chờ nhà thầy. Nhà thầy đi đi!

Văn sĩ trung niên chắp tay cáo từ trở gót đi ra. Chàng ra đến cổng trang, bất giác ngửa mặt lên trời thở dài nói :

- Năm năm trời sống trong cảnh đau thương ai lại ngờ có ngày này. Nhưng...

Đột nhiên có tiếng gọi :

- Bát đệ!

Văn sĩ quay đầu nhìn lại. Trước mặt chàng là một võ sĩ trung niên người cao lớn khỏe mạnh. Mắt gả lộ vẻ thê lương quái dị. Văn sĩ ngập ngừng :

- Đại ca! Đại ca!...

Võ sĩ trung niên chặn lời :

- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Hai người sóng vai đi trên đường lớn. Văn sĩ nói :

- Đại ca! Tiểu đệ không kịp từ biệt đã ra đi. Xin đại ca lượng thứ cho.

Võ sĩ nói :

- Bát đệ! Từ nay bát đệ liệu mà xa chạy cao bay, tìm nơi hẻo lánh để mà ẩn thân.

Văn sĩ nói :

- Đại ca! Tiểu đệ cùng tiện nội phải sống trộm bấy lâu chỉ vì khối thịt đó...

Võ sĩ nói :

- Chuyện đó rồi sau sẽ tìm biện pháp. Bây giờ bát đệ phải mau đi ẩn mình để tránh cái chết đã.

Văn sĩ sửng sốt hỏi :

- Tránh cái chết ư?

Võ sĩ đáp :

- Ngu huynh vâng lệnh Bảo chủ tiễn chân bát đệ một quãng. Bát đệ có biết vụ này thế nào không?

Văn sĩ trung niên đột nhiên ngừng bước run lên hỏi :

- Phải chăng đại ca vâng lệnh Bảo chủ đi giết tiểu đệ?

Võ sĩ đáp :

- Chính là thế đó.

Văn sĩ hỏi lại :

- Sao đại ca còn chưa hạ thủ?

Võ sĩ đáp :

- Bát đệ! Nếu ngu huynh hạ thủ thì đã chẳng nói cho bát đệ hay.

Văn sĩ hỏi :

- Nếu đại ca tha tiểu đệ thì trở về phúc trình với lão thất phu đó thế nào?

Võ sĩ lại nói bằng một giọng cương quyết :

- Dĩ nhiên tiểu huynh phải xa chạy cao bay để thoát khỏi cái ổ đầy tội lỗi này. Bát đệ bất tất phải quan tâm, tiểu huynh tự biết lo liệu lấy mình.

Văn sĩ trung niên như bị rắn cắn, giật nẩy mình lên cất giọng run run :

- Đại ca! Nàng...

Võ sĩ da mặt co rúm lại. Hồi lâu gã nghiến răng nói :

- Bát đệ! Ta nói thật cho bát đệ hay, có điều hiện giờ bát đệ phải nhẫn nại. Nàng chết rồi. Vừa lúc bát đệ ngồi trên tiệc rượu thì thức nhắm là thịt nàng nấu lên đó...

Văn sĩ thét lên một tiếng, miệng hộc máu tươi, rồi chàng nôn oẹ lên một hồi. Hai tay chàng nắm lấy tóc mà giật đứt cả một mảng da đầu, máu chảy đầy mặt. Người chàng lảo đảo muốn té, tình trạng thê thảm khiến người nhìn thấy không khỏi rùn mình. Bất giác chàng la lên như người điên :

- Hay lắm! Hay lắm! Ta cùng nàng đúng là từ nay được đoàn tụ. Ta... đã ăn thịt nàng ha ha!...

Tiếng cười như điên khùng. Bóng người dần dần nhỏ đi. Sau chỉ còn một chấm đen rồi mất hút...

Non xa ngậm cười, khe rừng gợn sóng. Ngọn gió hiu hiu, vòm trời trong sáng. Thật là một ngày tươi đẹp trong tiết trọng Xuân.

Trên đường quan lộ đi phủ Khai Phong. Năm người kỵ mã, lỏng buông tay khấu thả ngựa từ từ dong ruổi.

Đi đầu là một chàng thư sinh mặt đẹp như ngọc, áo quần bảnh bao. Tuổi chàng trạc độ hai mươi mốt hai mươi hai. Chàng thư sinh này đẹp thì đẹp thật, nhưng trên mí mắt ẩn hiện quầng đen. Tay áo trái chàng phất phơ ai nhìn cũng rõ là chàng đã cụt mất một cánh tay.

Người kỵ mã thứ hai là một lão già áo đen mặt mũi hồng hào như trái táo chín mộng. Mày rậm mắt thô, vẻ người lẫm liệt, khiến ai trông thấy cũng phải khiếp sợ.

Sau cùng là ba gã thiếu niên mặt mũi xinh tươi, ăn mặc ra kiểu thị đồng.

Lão già áo đen toét miệng cười cất giọng bô bô :

- Nhị công tử! Xem chừng mặt trời lặn bọn mình mới vào đến thành Khai Phong. Việc cầu thân đành phải đợi đến sáng mai...

Độc Tý thư sinh lạnh lùng đáp :

- Kẻ làm con không dám trái lệnh phụ thân. Nhưng lòng ta không muốn đi cầu thân chút nào.

Lão già áo đen không cười nữa, vẻ mặt nghiêm trang nói :

- Nhị công tử! Nhà họ Tưởng ở phủ Khai Phong giầu có vào bậc nhất thiên hạ mà Tưởng Úy Dân chỉ sinh hạ được một cô gái...

Độc Tý thư sinh chặn lời :

- Phương tổng quản! Nhà họ Tưởng giầu nhất thiên hạ chẳng can dự gì đến mình. Tổng quản coi ta là người tàn tật thế này mà đi cầu hôn, nếu đối phương không ưng thì thật là mất mặt.

Lão già áo đen ngập ngừng nói :

- Lão phu xem chừng không có lý nào thế được...

Độc Tý thư sinh vẫn điềm nhiên hỏi lại :

- Sao Tổng quản dám chắc vậy?

Lão già áo đen đáp :

- Tưởng Úy Dân cùng tôn đại nhân là chỗ thâm giao. Mười năm trước ông ta đến chơi, trầm trồ khen ngợi nhân phẩm của nhị công tử. Có thể nói là hôn sự đã quyết định từ ngày ấy rồi, bây giờ chỉ còn việc theo đúng lễ số để thực hiện mà thôi...

Độc Tý thư sinh ngắt lời :

- Nhưng mười năm trước ta đã thành tàn tật thế này đâu?

Lão già áo đen nói :

- Cái đó có quan hệ gì? Nhưng...

Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Ba con ngựa hồng từ phía trước chầm chậm đi đến. Người đi đầu là một nữ lang áo hồng chừng mười bảy mười tám tuổi. Theo sau là hai thiếu nữ áo xanh ăn mặc ra vẻ thị tỳ.

Độc Tý thư sinh đưa mắt nhìn ra, bất giác dừng cương. Thị tuyến chàng không tài nào rời khỏi nữ lang áo hồng được nữa.

Nàng mắt hạnh mày liễu, miệng như ngọc dao, mũi như ngọc quỳnh. Thân hình vừa phải. Lớn một chút thì béo quá, nhỏ một chút lại thành gầy. Sương in mặt tuyết pha thân. Thật là một tấm dung nhan khuynh quốc.

Chỉ trong chớp mắt ba con ngựa đã tới gần trước mặt. Nữ lang áo hồng lộ vẻ tức mình, nàng đảo mắt nhìn Độc Tý thư sinh, nhíu cặp lông mày, bắt ngựa sang mé bên vượt đi.

Thị tỳ áo xanh đi sau cùng phì một tiếng miệng lẩm bẩm :

- Dòm người đâu lại có kiểu ấy? Mắt long lên như kẻ cướp, đáng móc đi mới phải.

Thị vừa mắng thì người cũng vừa lướt qua. Một trong ba tên thị đồng bên này cũng tức giận lẩm bẩm :

- Con tiện nhân này, cần phải cho thị một bài học mới được.

Độc Tý thư sinh quay lại quát :

- Đừng nói nhảm!

Tên thị đồng vội cúi đầu xuống không dám nói gì nữa.

Lão già áo đen đưa mắt nhìn Độc Tý thư sinh đang đứng ngây người ra. Lão nói :

- Nhị công tử! Chúng ta tiếp tục hành trình đi chứ!

Độc Tý thư sinh hững hờ đáp :

- Việc cầu thân này ta bỏ quách đi.

Lão già áo đen sửng sốt hỏi :

- Sao? Nhị công tử! Công tử... không đi cầu thân nữa ư?

Độc Tý thư sinh chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời.

Lão già áo đen vội xuống ngựa hốt hoảng hỏi :

- Chẳng lẽ công tử coi là trò đùa ư?

Độc Tý thư sinh lạnh lùng đáp :

- Phương tổng quản! Tổng quản đưa ba gã quay về đi thôi.

Lão già áo đen hỏi :

- Nhị công tử! Bây giờ công tử bảo lão phu về trình chủ nhân thế nào được?

Độc Tý thư sinh đáp :

- Tổng quản cứ nói là ta bảo về, thế thôi!

Lão già áo đen trán toát mồ hôi, trợn mắt há miệng không thốt ra lời...

Nguyên Độc Tý thư sinh vốn không ưng thuận kết thân với nhà họ Tưởng ở phủ Khai Phong, nhưng chàng không thể trái lệnh phụ thân, đành phải miễn cưỡng lên đường. Bây giờ hình ảnh nữ lang áo hồng kia đã in vào tâm khảm chàng, khiến chàng phản kháng mạnh hơn. Chí nguyện của chàng là phải chính mình ưng thiếu nữ nào, thì mới có thể kết bạn trăm năm được.

Từ thuở nhỏ, Độc Tý thư sinh được cưng chiều và nuôi thành tính bướng bỉnh, muốn làm gì cũng tự ý mình. Sở dĩ ý định phản kháng của chàng trở nên mãnh liệt vì chàng chưa gặp tiểu thư nhà họ Tưởng lần nào, chẳng hiểu xấu đẹp ra sao. Còn nữ lang áo hồng này đã xuất hiện trước mắt, chàng không muốn để sểnh mất.

Độc Tý thư sinh giơ tay lên nói :

- Phương tổng quản! Tổng quản về trình gia phụ là ta bỏ đi rồi.

Lão già áo đen tiến lại gần nắm lấy áo chàng khiếp sợ đáp :

- Nhị công tử! Công tử không nên làm thế.

Ba gã thị đồng chỉ đứng thộn mặt ra không dám chõ miệng vào.

Độc Tý thư sinh trừng mắt hỏi :

- Phương tổng quản! Tổng quản còn chưa biết tính nết ta hay sao?

Cặp mắt chàng chiếu ra những tia hung dữ, khiến lão già áo đen bất giác buông tay lùi lại.

Độc Tý thư sinh khẽ thúc hai vế vào bụng ngựa, rượt theo nữ lang áo hồng.

Lão già áo đen vừa hấp tấp nhảy lên lưng ngựa, vừa quay lại bảo ba gã thị đồng :

- Chúng ta phải rượt theo công tử.

Bốn con ngựa lao mình vọt đi.

Nữ lang áo hồng không chạy nhanh lắm, mà Độc Tý thư sinh lại ruổi ngựa đuổi rất gấp, chàng đuổi chẳng bao lâu đã kịp nàng.

Khi gần tới nơi, Độc Tý thư sinh giựt mạnh dây cương cho ngựa lao đi hơn trượng rồi bắt ngựa quay lại đứng chắn đường.

Ba con ngựa hồng dừng lại. Hai ả thị tỳ xông lên. Một ả mày liễu dựng ngược, tức giận lớn tiếng hỏi :

- Các hạ chắn đường làm chi vậy?

Độc Tý thư sinh không thèm ngó đến thị nữ áo xanh, chàng nhìn nữ lang áo hồng, ngồi trên lưng ngựa, nghiên mình thi lễ nói :

- Cô nương cho tại hạ biết quý danh để tiện xưng hô.

Nữ lang áo hồng mặt lạnh như tiền, vẫn ngậm miệng không trả lời.

Thị nữ áo xanh lại quát hỏi :

- Tên cuồng đồ này ở đâu đến đây? Sao ngươi dám vô lễ với tiểu thư ta?

Độc Tý thư sinh ngó thị bằng con mắt lạnh lùng đáp :

- Ngươi đừng có hễ mở miệng là mắng người.

Thị tỳ xẵng giọng hỏi lại :

- Ta mắng ngươi thì đã sao?

- Ngươi muốn chết phỏng?

- Chính ngươi mới là kẻ muốn tìm cái chết.

Thị nữ áo xanh nóng mặt, vung kiếm toan động thủ. Nữ lang áo hồng vội xua tay ngăn lại, nàng đảo cặp mắt rất xinh đẹp nhìn Độc Tý thư sinh hỏi :

- Các hạ có thái độ này là nghĩa làm sao?

- Tại hạ...

Độc Tý thư sinh ấp úng nói được hai tiếng rồi không biết đáp thế nào nữa.

Nữ lang áo hồng lại hỏi :

- Các hạ định làm gì, sao không nói ra?

Độc Tý thư sinh ngập ngừng :

- Tại hạ... Chỉ muốn thỉnh giáo phương danh của cô nương.

Nữ lang áo hồng lại hỏi bằng giọng lạnh lẽo hơn :

- Tất phải có nguyên nhân gì chứ?

Độc Tý thư sinh hơi đỏ mặt lên rồi thản nhiên đáp :

- Tại hạ muốn giao kết với cô nương.

- Giao kết ư? Hừ! Chắc các hạ coi lầm người mất rồi.

- Coi lầm người thế nào? Cô nương nói thế là nghĩa làm sao?

Nữ lang áo hồng dằn giọng :

- Bản cô nương không phải là phường liễu ngõ hoa tường.

Độc Tý thư sinh vội giải thích :

- Không phải thế. Cô nương hiểu lầm ý tại hạ. Thực tình tại hạ...

Nữ lang áo hồng chận lời :

- Các hạ tránh ra!

Nàng vừa nói vừa vung cây nhuyễn tiên dài tám thước phóng ra. Thế roi cực kỳ ghê gớm.

Độc Tý thư sinh biến sắc, chàng vươn tay ra nhằm chụp lấy bóng roi.

Cây nhuyễn tiên này là một thứ khí giới thuộc về ngoại môn. Nếu không có tuyệt nghệ tương đương, quyết không dám sử dụng. Thế mà Độc Tý thư sinh dám vươn tay không ra bắt, đủ tỏ thân thủ chàng cũng không phải tầm thường.

Nhưng bóng roi vọt ra nhanh như chớp, mới đến nửa chừng đã biến thế.

Đột nhiên đầu roi nhằm quất vào chân ngựa đối phương.

Độc Tý thư sinh chỉ có một tay, đã phóng chiêu bắt roi, dĩ nhiên chàng phải buông cương ngựa ra. Bây giờ chàng muốn giục ngựa né tránh cũng không kịp nữa.

Véo một tiếng! Chân ngựa bị roi quất trúng. Con vật dau quá nhảy chồm lên vọt về phía trước.

Độc Tý thư sinh vươn tay ra nắm sểnh dây cương không kềm ngựa lại được. Chàng đành phục xuống yên để mặc cho nó muốn chạy đi đâu thì đi.

Không hiểu ngựa chạy đã được bao nhiêu dặm đường, tính nó thuần lại. Độc Tý thư sinh liền tuột người xuống ôm lấy cổ ngựa rồi toàn thân rớt xuống đất nắm chặc lấy bờm con vật.

Chàng cúi xuống nhìn thấy đùi ngựa máu chảy đầm đìa, da thịt nứt ra dài hơn một thước. Phát roi vừa rồi quả là ghê gớm!

Độc Tý thư sinh bật lên tiếng cười mỉa mai. Chàng lấy thuốc rịt cho ngựa. Hiển nhiên nếu không để nó nghỉ một lúc thì chẳng tài nào dong ruổi được nữa.

Chàng ngẫm nghĩ một chút rồi lấy những vật trọng yếu buộc trên lưng nó ra cất vào bọc, đoạn chàng khẽ vỗ vào mông để cho nó muốn đi đâu thì đi.

Đây chính là tự chàng gây ra lầm lỗi, nhưng chàng cũng tức mình không thể bỏ qua được.

Độc Tý thư sinh đảo mắt nhìn bốn phía thấy toàn là hoang dã, chàng không biết mình ở chỗ nào. Dù chàng muốn chạy đi đón đường nữ lang cũng không phân biệt được phương hướng. Chàng đứng ngẩn người ra một lúc rồi phỏng đoán phương hướng mình vừa chạy tới, cứ nhắm phía đó mà chạy bừa để quay trở lại.

Độc Tý thư sinh chạy được một lúc, ngó thấy đường quan đạo ở ngay phía trước, lại phấn khởi tinh thần.

Bất thình lình hai tiếng rú rùng rợn chói tai từ đằng xa vọng lại.

Độc Tý thư sinh chấn động tâm thần, bất giác chàng dừng bước lại. Hai tiếng rú thê thảm dứt rồi im bặt, chẳng thấy tâm hơi gì nữa. Chàng băng mình chạy về phía rừng rậm ở mé hữu.

Độc Tý thư sinh vừa vào khu rừng này, thì một thảm cảnh bỗng hiện ra trước mắt.

Bất giác chàng đứng thộn mặt ra.

Nguyên hai ả thị nữ áo xanh chàng vừa gặp lúc nãy, cả người lẫn ngựa đều bị đánh chết ở trong rừng. Người, ngựa đều bị ngũ quan ứa máu, xem chừng đã uổng mạng vì một chưởng lực ghê gớm. Độc Tý thư sinh tự hỏi :

- Còn thiếu nữ áo hồng đâu rồi?

Nghĩ tới thiếu nữ áo hồng, Độc Tý thư sinh không khỏi bàng hoàng. Tuy chàng chưa quen biết nàng, mới ngẫu nhiên gặp nhau một lần, lại bị nàng đánh một roi trúng ngựa, thế mà chàng rất quan tâm đến nàng. Mối tâm lý này, thật là kỳ diệu khôn lường.

Bỗng một tràng cười the thé từ trong khu rừng gần đó nổi lên.

Độc Tý thư sinh không nghĩ ngợi gì nữa, nhảy xổ về phía phát ra thanh âm.

Giữa rừng, bốn tên mặt mũi hung ác, mình mặc áo trắng, đang vây thiếu nữ áo hồng.

Thiếu nữ áo hồng hoa dung thất sắc, tóc rối trâm nghiêng, miệng ứa máu tươi. Xem chừng nàng đã trải qua một trận kịch chiến.

Một người áo trắng bật tiếng cười trầm trầm hỏi :

- Con nha đầu kia! Ngươi đã chịu xưng ra chưa?

Thiếu nữ áo hồng lớn tiếng hỏi lại :

- Xưng cái gì?

Người áo trắng cười hì hì nói :

- Đừng giả vờ nữa. Thạch Phật chứ còn cái gì?

Thiếu nữ áo hồng buông thõng :

- Ta không biết.

Người áo trắng dằn giọng hỏi :

- Ngươi tưởng nói vậy mà xong được ư?

Thiếu nữ áo hồng nghiến răng đáp :

- Ta không biết thì bảo là không biết chứ sao!

Một người áo trắng khác lên tiếng :

- Phí lời với thị làm chi nữa? Cứ đưa thị về cung là xong.

Gã áo trắng nói trước lại lên tiếng :

- Hừ! Con nha đầu này! Ngươi hãy theo bản sứ giả đi thôi!

Thiếu nữ áo hồng nghiến răng nói :

- Bọn ngươi đừng hòng bắt ta đi theo.

- Nhưng ngươi không tự chủ được đâu.

Gã vừa nói vừa vươn tay ra chụp thiếu nữ áo hồng. Thế chụp bí hiểm vô cùng.

Thiếu nữ áo hồng rung tay một cái. Cây nhuyễn tiên khác nào con linh xà vọt ra nhằm chụp vào cổ tay đối phương, nhưng đầu roi đến giữa đường lại biến thế nhắm điểm vào huyệt Thất Khảm.

Gã áo trắng vươn tay trái ra bắt ngọn roi, còn tay phải vẫn tiếp tục chụp tới.

Thiếu nữ áo hồng rung tay một cái, cây nhuyễn tiên co về, rồi lại vọt ra nhằm thẳng huyệt Khí Hải đối phương đâm tới, đồng thời người nàng lạng đi nửa thước, vừa tránh khỏi chiêu trảo hiểm ác của đối phương.

Gã áo trắng chụp sểnh mà ngọn roi đâm tới huyệt Khí Hải nhanh như chớp. Gã lại thi triển thân pháp cực kỳ mau lẹ để tránh khỏi ngọn roi của đối phương. Lúc gã xoay mình né tránh, đồng thời gã đánh ra một chưởng phản kích. Thế chưởng nặng như non, uy thế cực kỳ mãnh liệt.

Thiếu nữ áo hồng bị hất lùi lại ba bốn bước. Người loạn choạng đứng không vững.

Mặt nàng lợt lạt.

Gã áo trắng khác thấy thiếu nữ áo hồng bị hất lùi lại, liền đưa tay ra chụp.

Một tiếng quát khủng khiếp vang lên, khiến cho bốn gã áo trắng đồng thời sửng sốt.

Một chàng thư sinh cụt tay mặt đẹp như ngọc xuất hiện trong trường như ma quỷ hiện hình.

Thiếu nữ áo hồng quay lại nhìn xem ai. Bốn mắt vừa chạm nhau, bất giác nàng lại nghiến răng, nhưng Độc Tý thư sinh mỉm cười gật đầu.

Bốn gã áo trắng cặp mắt sáng quắc hung dữ đảo nhìn Độc Tý thư sinh. Một tên băng mình lại cất tiếng the thé hỏi :

- Tiểu tử! Ngươi cũng đến nộp mạng đó ư?

Độc Tý thư sinh mặt đầy sát khí hỏi lại :

- Phải chăng các ngươi là bốn vị sứ giả tàn ác ở Ngũ Lôi cung?

Gã áo trắng cười khanh khách đáp :

- Chính thị, ta khen cho tiểu tử là người có kiến thức. Nhưng ngươi đã dính vào công việc của bọn ta, thì đừng hòng sống mà rời khỏi nơi đây.

Độc Tý thư sinh gằn giọng hỏi lại :

- Có thiệt thế không?

- Ngươi tưởng ta nói đùa ư?

Gã chưa dứt lời đã phóng tay ra chụp nhanh như chớp.

Độc Tý thư sinh buông tiếng cười lạt, rồi không né tránh cũng không đón đỡ.

Gã áo trắng vận thêm ba thành kình lực, nhằm chụp vào tay áo thùng thình bên trái của Độc Tý thư sinh.

- Úi chao!

Tiếng rú chưa dứt, gã áo trắng lùi lại luôn mấy bước, người gã xiên đi hai vòng rồi ngã lăn xuống đất chết không kịp ngáp.

Không ai hiểu gã áo trắng làm sao mà phải uổng mạng, vì chẳng ai nhìn thấy Độc Tý thư sinh đã động thủ.

Thiếu nữ áo hồng lộ vẻ cực kỳ kinh hãi.

Ba gã áo trắng kia liến bao vây lại... Vẻ mặt chúng cực kỳ hung ác, tựa hồ ba con thú dữ, chỉ muốn chộp lấy mồi mà cắn xé.

Độc Tý thư sinh vẻ mặt vẫn thản nhiên nói :

- Nếu ba người không muốn chết thì cút sớm đi là hơn.

Một gã áo trắng lớn tuổi hơn lớn tiếng quát :

- Thằng lõi con! Mi đã dùng độc thủ gì để giết người.

Độc Tý thư sinh buông thõng :

- Ngươi có mắt thì hãy nhìn coi.

Gã áo trắng lại hỏi :

- Người là đệ tử môn phái nào?

- Ngươi không đáng hỏi đâu.

Một gã áo trắng khác tức giận gầm lên, vung chưởng nhằm đánh vào cạnh sườn Độc Tý thư sinh. Độc Tý thư sinh hơi nghiêng người đi một chút. Phát chưởng đánh trúng vào bên tay cụt. Độc Tý thư sinh run người lên một cái.

- Oẹ!

Tiếng rú lại vang lên. Gã áo trắng vừa ra tay ngã ngửa ra mà chết. Lại một sự không ngờ, vì chàng Độc Tý thư sinh chưa ra tay mà sao đối phương đã uổng mạng.

Gã áo trắng lớn tuổi nhất, vẻ mặt cực kỳ khủng khiếp run lên hỏi :

- Phải chăng... ngươi là Địa Ngục thư sinh?

- Phải rồi!

Ga áo trắng khác bất giác lùi lại một bước. Hai gã nhìn nhau một cái, không nói câu gì. Đột nhiên mỗi gã cắp thi thể một đồng bọn chạy đi như bay.

Thiếu nữ áo hồng sắc mặt xám xanh, nghiến răng hỏi :

- Té ra các hạ là Địa Ngục thư sinh khét tiếng võ lâm?...

Độc Tý thư sinh ngắt lời :

- Không dám!

Thiếu nữ áo hồng lại hỏi :

- Các hạ định làm gì đây?

Độc Tý thư sinh ngẩn người ra hỏi lại :

- Cô nương hỏi thế là nghĩa gì!

- Các hạ cứ tự hỏi mình sẽ biết.

- Tại hạ thực tâm muốn kết bạn với cô nương.

- Nam nữ thọ thọ bất thân. Vậy kết bạn thế nào được?

Độc Tý thư sinh đáp ngay :

- Đã là nhi nữ giang hồ, sao cô nương còn câu nệ thói thường tình như vậy?

Thiếu nữ áo hồng lại hỏi :

- Địa Ngục thư sinh! Phải chăng mục đích các hạ cũng là muốn lấy Thạch Phật?

Độc Tý thư sinh đáp :

- Thạch Phật là gì? Tại hạ bữa nay mới nghe thấy danh từ này. Thực tình chưa hiểu là gì?

Thiếu nữ áo hồng cười lạt nói :

- Tâm ý của Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết. Nhưng ta nói cho các hạ hay! Dù các hạ hùng thủ đoạn gì, cũng đừng hòng được toại nguyện.

Địa Ngục thư sinh vội nói ngay :

- Cô nương! Tại hạ xin thanh minh lại lần nữa là không có ý vậy đâu.

- Vậy xin các hạ tùy tiện đi thôi!

- Xin cô nương cho biết cách xưng hô.

Thiếu nữ áo hồng lạnh lùng đáp :

- Ta không nói đâu.

Địa Ngục thư sinh năn nỉ :

- Sao cô nương lại cự tuyệt người ở xa hàng ngàn dặm.

- Ta không quen làm bạn với bọn sài lang.

Địa Ngục thư sinh biến sắc, mắt chàng lại lộ sát khí, nhưng chỉ thoáng qua rồi tan đi ngay, chàng hỏi lại :

- Cô nương bảo tại hạ là sài lang ư?

Thiếu nữ áo hồng đáp :

- Cứ coi thủ pháp của các hạ giết người, ta tưởng hai chữ sài lang cũng chưa đủ hình dung các hạ.

Địa Ngục thư sinh rất bực mình, chàng lạnh lùng nói :

- Tại hạ không giết họ, thì cô nương đã thành thượng khách ở tòa Ngũ Lôi cung rồi.

Thiếu nữ áo hồng ngơ ngác hỏi :

- Các hạ nói vậy thì ra đã cứu ta ư?

Địa Ngục thư sinh đáp :

- Đó chẳng qua là chuyện ngẫu nhiên, tại hạ không có ý kể ơn với cô nương đâu.

Thiếu nữ nói :

- Vậy cái ơn đó, các hạ muốn ta phải làm gì?

Địa Ngục thư sinh đáp :

- Cô nương đừng nghĩ thế.

Thiếu nữ áo hồng lại hỏi :

- Vậy các hạ có ý mưu đồ chuyện gì?

Địa Ngục thư sinh hơi bẽn lẽn đáp :

- Tại hạ chỉ muốn biết cô nương là ai mà thôi?