Độc Sủng

Chương 13: Virus Marbug – Cuộc gặp chết người (5)



Trên đường đi, Bùi Bạch Mặc nhìn Lâm Khẩn rất không vừa mắt.

Cũng có thể nói, từ giây phút anh nhìn thấy Lâm Khẩn, chưa từng thấy cậu thuận mắt bao giờ.

Dạ Sắc cảm thấy lần này Bùi Bạch Mặc tỏ rõ thái độ khó chịu, nguyên nhân chính hẳn là nằm ở hai chữ “đất đen”

Đất đen…

Dạ Sắc thấy mình cần phải nghiêm túc tỉnh táo lại, nhưng hai từ này lại hoàn toàn chọc đúng vào huyệt cười của cô.

Tiêu Tử Quy vẫn còn nằm trong bệnh viện, tính mạng đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, suy nghĩ của Dạ Sắc được thả lỏng một lúc, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.

“Diệp Trường An, Ninh Hán, Kiều Kiều, Cố Thần và anh trai tôi, trừ việc đều ngồi chung ở chuyến bay CA3855 ra, thì tôi không phát hiện được mối liên hệ nào giữa cả năm người đó cả.”

” Diệp Trường An và Cố Thần đều là nhà sinh vật học, chẳng hạn như mục tiêu của hung thủ chỉ là hai người đó, thì không có lý do nào để khiến hắn ra tay trên chuyến bay ấy cả, còn chẳng bằng việc ra tay với phòng thí nghiệm còn hơn, cách mưu sát kiểu ấy sẽ có tỉ lệ thành công cao hơn. Virus Marbug không chịu sự điều khiển của con người, gần như không có khả năng người nào đó can thiệp vào con đường truyền nhiễm của nó.”

“Hành động phạm tội của hung thủ có tổ chức, chứng tỏ đã có âm mưu từ trước.”

“Xác xuất mục tiêu có thể ngồi chung cùng một chuyến bay là rất thấp, chuyện này hẳn là ngẫu nhiên xảy ra, nhưng độ trùng hợp lại rất cao. Có lẽ hung thủ đã sớm dự mưu, nghĩ ra các loại khả năng có thể xảy ra, rồi chọn một trong hàng nghìn cách còn lại. Nhưng hắn không có cách nào để biết trước được danh sách các hành khách trên máy bay…. Trừ phi, hắn là nhân viên nội bộ của công ty hàng không, hoặc có nội gián bên trong.”

“Cố Thần và anh trai tôi bị nhiễm bệnh qua Kiều Kiều, khả năng cao là ngoài ý muốn nên mới dính vào chuyện này.”

“Lí lịch của Ninh Hán chúng ta cũng đã xem qua, đơn giản, sạch sẽ, không tìm thấy nguyên nhân bị hại nào, có lẽ, anh ta cũng ngoài ý muốn nên mới dính vào.”

Ánh mắt Bùi Bạch Mặc cổ vũ cô nói tiếp.

“Còn một mối quan hệ khác nữa, đó là Cố Thần và Ninh Hán đều là người tỉnh R. Ninh Hán trưởng thành và sinh sống ở đó, nhưng Cố Thần từ khi học đại học đã đến tỉnh N, chưa trở về tỉnh R lần nào.”

Cô yên lặng một giây, bổ sung thêm: “Liên quan đến vụ án này còn có Cố Thải Vi, vợ của Diệp Trường An, là người tỉnh R. Trong đó, liệu có mối liên hệ nào mà chúng ta chưa phát hiện ra nữa không?”

Dạ Sắc mở to mắt nhìn anh, Bùi Bạch Mặc nhịn không được, đưa tay ra sờ sờ đầu cô.

Chỉ đúng một giây, sau đó liền đưa tay về vị trí cũ.

Dạ Sắc cảm thấy ánh mắt anh vừa nhìn cô, rất giống cách anh nhìn Sảo Sảo ở nhà.”

“Đúng vậy, vụ án này có hung thủ. Chỉ cần đó là người mà không phải quỷ, thì kiểu gì cũng sẽ có manh mối.”

Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Bạch Mặc hơi nghiêng, ngũ quan tinh xảo có tính sát thương cực mạnh đều nằm trước mắt Dạ Sắc.

“Hiển nhiên, tôi là người duy vật. Bảy tiếng. Trong vòng bảy tiếng tôi nhất định sẽ tìm ra hắn.”

Giọng anh vừa tự tin lại chắc chắn, kiêu căng cũng được, mà tự luyến cũng không sao….

Đây là người duy nhất cô thích, trên đời này chỉ có một mình độc nhất vô nhị.

Dạ Sắc bị anh cuốn hút, nhưng vẫn nghi ngờ. “Tại sao lại là bảy tiếng?”

Bùi Bạch Mặc cực kì bình tĩnh: “À, hôm qua tôi mất ngủ, giờ ngủ bù đại khái cần năm tiếng.”

Dạ Sắc: “….”

Nói cách khác, trong vòng hai giờ anh đã có thể phá được vụ án mà mấy hôm nay các cô đang đau đầu.

IQ của cảnh sát bây giờ, đã bị khinh bỉ đến thế rồi sao?

Dạ Sắc cảm thấy mình cần đi tâm sự với Lâm Khẩn để tìm lại chút tự tin.

Cô lập tức yên lặng, Bùi Bạch Mặc liếc nhìn cô một cái, lại nhìn thêm cái nữa, cuối cùng vẫn quyết định tốt bụng, nhắc nhở cô một câu trước khi đi ngủ bù.

“Tạm bỏ phần phân tích của em đi, quay lại với vụ án ban đầu. Lúc ấy em biết gì?”

Dạ Sắc đáp: “Ba người nhiễm virus Marbug. Hai người là nhà nghiên cứu sinh vật học, một người là tiếp viên hàng không. Họ ngồi chung một chuyến bay, tiếp viên hàng không trở về, lây virus sang cho hai người khác.”

“Dựa vào cơ sở đơn giản nhất của vụ án để phân tích chân dung tâm lý tội phạm, em có được kết luận gì?”

Dạ Sắc thuận theo vấn đề Bùi Bạch Mặc đưa ra, bắt đầu suy nghĩ: “Virus Marbug cực kì hiếm thấy. Hung thủ chắc chắn hiểu rất rõ nó, hẳn là một người nghiên cứu lĩnh vực hóa sinh, có thể là sinh viên ngành y, hoặc là nghiên cứu viên trong lĩnh vực này.”

“Còn nữa, phạm vi tuổi tác như thế nào?”

Dạ Sắc đáp: “Khoảng từ 22-35 tuổi. Cùng độ tuổi với tất cả những người bị hại.”

“Trạng thái tinh thần và tính cách thì thế nào?”

Cô nghĩ mội lúc rồi nói tiếp: “Sinh hoạt hằng ngày khá khiêm tốn, cảm giác tồn tại rất thấp, không thân thiết với ai, cũng không quá xa cách với mọi người. Thái độ làm việc và học tập rất nghiêm túc, cẩn thận.”

Bùi Bạch Mặc gật đầu: “Ừm…. Xem ra tôi làm giáo viên cũng rất thành công. Còn gì nữa không, em nghĩ được gì nữa.”

“Hắn gần đây đi lại giữa tỉnh R và N khá nhiều lần, đều là để giải quyết vấn đề chung, cái cớ rất tốt để che đi động cơ thăm dò địa điểm để phạm tội của hắn.”

Bùi Bạch Mặc cười cười, “Được rồi. Những chuyện còn lại, đợi tôi ngủ dậy rồi nói tiếp.”

***************************

Dạ Sắc lại rất gấp, không có thời gian đợi Bùi Bạch Mặc tỉnh ngủ, tiếp tục tự mình đi tìm hung thủ.

Dựa theo bức chân dung kia, đội cảnh sát đã nhanh chóng có tin mới.

“Phát hiện ra một nghi phạm, tên Mạch Lệ. Là đồng nghiệp ở sở nghiên cứu của Diệp Trường An, gần đây vì chuyện thăng chức đã có xích mích với Diệp Trường An, 30 tuổi, nam, tính cách trầm tĩnh, chỉ có một lần tranh cãi duy nhất ngoài ý muốn với Diệp Trường An. Gần đây vì chuyện tham dự hội thảo nghiên cứu công bố thành tích ở tỉnh R, đã đi qua đi lại rất nhiều lần giữa hai tỉnh. Anh ta cũng là bạn tốt lâu năm với người bị hại khác, Cố Thần, có quen biết với tiếp viên hàng không Kiều Kiều.”

Đồng nghiệp ở đội khác đã rất nhanh chóng mời Mạch Lệ đến phối hợp điều tra.

Hứa Nam Khang dẫn Dạ Sắc đến phòng nhìn.

Cảnh sát vẫn còn đang tiến hành thẩm vấn, một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi nổi nóng: “Người không phải do anh giết, vậy anh chạy làm gì?”

Mạch Lệ cúi đầu nửa ngày, không nói gì.

Có mở miệng ra cũng chỉ thì thào, nói đi nói lại: “Người không phải do tôi giết.”

Nhìn qua có vẻ anh ta là một người rất lặng lẽ.

Dạ Sắc cảm thấy thất bại. Chẳng lẽ chân dung sai rồi?! Nhưng người soi mói như Bùi Bạch Mặc, nghe xong phân tích của cô sao lại không chỉ ra lỗi sai nào.

“Bảy ngày trước, anh và đồng nghiệp Diệp Trường An đã phát sinh xích mích, kể lại cho tôi nghe chuyện ngày hôm ấy đi.” Cảnh sát nén giận, tiếp tục thẩm vấn Mạch Lệ.

“Đúng vậy, do Diệp Trường An chủ động gây sự.”

“Tôi đã cố nhường nhịn anh ta. Người vất vả làm việc trong sở là tôi, nghiên cứu đề tài cũng cùng nhau làm, nhưng thành quả lại là của anh ta. Như vậy rồi mà anh ta cũng không hài lòng. Anh ta là ngôi sao sáng mọi người đều coi trọng, đồng nghiệp thích anh ta, mỗi người đi qua, nhìn anh ta cũng thích anh ta. Ngay cả tôi cũng khó để ghét anh ta.”

“Tôi cũng không biết vì sao, đột nhiên anh ta lại nhắc đến chuyện vi khuẩn chết trong ống nuôi cấy, trách tôi làm mất số liệu, gây bất lợi trong việc nuôi cấy.”

“Bình thường tôi cũng chỉ làm đúng việc của mình. Không có ý định tranh quyền đoạt lợi, căn bản cũng không uy hiếp được đến người có tiền đồ sán lạn như anh ta. Bình thường tôi và anh ta ngoại trừ việc chào hỏi nhau, cũng không làm gì khác. Chuyện vi khuẩn chết trôi qua cũng rất lâu rồi, không hiểu sao hôm ấy anh ta đột nhiên nhắc đến chuyện đó.”

Mạch Lệ vừa nói, giọng cũng dần nghẹn ngào.

Dạ Sắc nhìn hai bả vai buông xuống của anh ta, lại nhìn sang Hứa Nam Khang đang đứng sừng sững bên cạnh, lắc đầu. Cùng là giống đực, sao khác nhau nhiều thế.

“Sao lại chạy?” Cảnh sát trẻ kia lại hỏi lại vấn đề lúc nãy.

Mạch Lệ ngẩng đầu nhìn mọi người một lúc, ánh mắt dần hạ xuống, nhìn vào bức thư đe dọa trên bàn.

“Đúng là tôi.”

Anh ta cúi đầu thở dài: “Bức thư này, là sau khi tôi và anh ta cãi nhau, tôi tức quá nên viết.”

*******************************

Mọi người vẫn luôn nghi ngờ về bức thư đe dọa kia, hóa ra nó là thật.

Trên đường đi tìm Bùi Bạch Mặc, Dạ Sắc không ngừng nghĩ về mấy điểm đáng ngờ này.

Cố Thải Vi cực kì cường điệu nhắc đến bức thư đe dọa này, rời sự chú ý của các cô lên chủ nhân bức thư.

Giờ chủ nhân của bức thư là Mạch Lệ đã chủ động thừa nhận đó là bức thư của mình.

Tìm được nguồn gốc, nhưng lại vẫn chưa có đáp án, mà vụ án lại càng rối hơn.

Bùi Bạch Mặc không ngủ đủ 5 tiếng như anh đã nói.

Dạ Sắc nhìn thấy dáng người cao lớn của anh ở cửa sở cảnh sát.

Anh vẫn cuốn kín lấy mình, chỉ để lộ một đôi mắt.

Khi Dạ Sắc đến gần, thấy có không ít đồng nghiệp đang quay đầu lại nhìn anh.

Nếu như cô không quen anh mấy năm, đại khái cũng sẽ cảm thấy đây là một tên quái vật khoa trương đến kì lạ, rồi cũng sẽ là một trong số những người ngoái đầu lại nhìn kia.

Mùa đông ở tỉnh N, làm gì lạnh đến mức anh phải mặc kĩ như thế.

Anh đúng là….. kì quái.

******************************

Dạ Sắc đến bên anh, lên tiếng: “Sư thúc, chúng em đã tìm ra nguồn gốc của bức thư đe dọa, là của đồng nghiệp của Diệp Trường An.”

Bùi Bạch Mặc không có trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi găng tay màu đen của Dạ Sắc, lại nhìn xuống đôi găng tay của mình.

Thật khéo, là đôi nam nữ.

Là một cô gái có mắt thưởng thức cao như anh.

Anh cười cười: “Tôi biết.”

“Hửm?” Dạ Sắc không hiểu ý anh.

“Em nghĩ xem, sao tôi chưa ngủ đủ mà đã đứng đây?”

Anh hừ lạnh một tiếng, để lộ ra cặp mắt cực kì phấn chấn: “Vị cấp trên vô tâm, không hiểu lòng người đã liên thủ lại với tên đồ đệ lại càng vô tâm, không hiểu lòng người của em để oanh tạc điện thoại, quấy nhiễu giấc ngủ của tôi.”

Cho nên? Dạ Sắc khó hiểu nhìn anh.

“Tôi đang bức mình vì thiếu ngủ. Dục cầu bất mãn, ngủ không đủ, tâm trạng sẽ xấu.”

Rốt cuộc là anh định là gì? Dạ Sắc vẫn không hiểu.

“Lập tức tìm ra hung thủ, khiến cho họ thấy thế nào gọi là IQ cao.”