Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 20: Ám vệ



Sủng nhi vừa ôm vừa cười hỏi nam nhân của mình. Dạ nghe được lời nói của tiểu chủ tử, quay đầu nhìn qua, thật không hiểu, ăn cơm cũng có thể ôm nhau cùng ăn, thật là phục Hoàng đế đại nhân của bọn họ. Không biết tiểu chủ tử vì cái gì lại nhắc tới hắn ta.

Hộ vệ bọn họ chuẩn xác mà nói là tử sĩ của Hoàng Thượng, như thế nào có thể sánh làm bằng hữu của Hoàng Thượng. Tiểu chủ tử thật là đơn thuần.

“Không phải, hắn là thuộc hạ tối trung thành của ta, nhất định....Ừm.... ” Nói như thế nào đây Lôi Duẫn Hạo không biết giải thích như thế nào mới tốt, tài ăn nói của hắn, ngay cả hắc cũng có thể nói thành bạch. Chính là đối mặt với sủng nhi, cảm thấy không thể được, đối với một người cái gì cũng không biết, lý giải những chuyện hắn ta hoàn toàn không biết càng thêm khó khăn.

Hơn nữa, hắn không nghĩ lừa sủng nhi. Sủng nhi tuy rằng đơn thuần, nhưng dị thường thông minh, cái gì học qua một lần đều có thể nhớ. Hắn sợ một ngày sẽ gậy ông đập lưng ông. Cũng không nghĩ muốn đem sủng nhi dạy dỗ.

“Kia như thế nào ngươi cũng không ôm hắn ta Không phải lễ nghi sao” Sủng nhi mắt to loé ‘nghi hoặc’ nhìn hắn, muốn nghe hắn giải thích nguyên nhân.

Hãn! Thầm cảm thấy lúc này cả thân rét lạnh, nhượng Hoàng Thượng ôm mình! Đó là hình ảnh tối khủng bố, hắn thà rằng đi chiến trường giết địch. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Tưởng tượng như thế, cơ thể không khỏi run lên. Tiểu chủ tử a, người muốn mệnh thuộc hạ sao

“Sủng nhi!” Lôi Duận Hạo nhìn con mắt sủng nhi lấp lánh, minh bạch y đang cười mình. “Được rồi, ta sai rồi, ta không nên dối gạt ngươi.”

“Vậy, ta đây có thể ôm hắn ta không.” Nhớ tới rung động của mình mỗi khi ở trong lòng Lôi Duẫn Hạo, không biết ôm kẻ khác có thể có cảm giác giống nhau không Sủng nhi chớp con mắt nhìn Dạ ở trong góc phát run.

“Không thể!” Nghĩ muốn cũng không thể nghĩ! Ánh mắt sắc bén của Lôi Duẫn Hạo nhìn Dạ đứng cạnh cửa, trong lúc nhất thời cảm thấy được Dạ, y một thân này thật chói mắt!

Tiểu chủ tử của ta a! Người như vậy không phải muốn hại ta sao

Có biết hay không lời nói vô tâm của người, có lẽ mạng nhỏ của ta sẽ không còn!

Sớm biết thế cùng Ảnh đổi vị trí, bị Hoàng Thượng nhìn chằm chằm như vậy trái tim chịu không nổi a! Dạ khóc không ra nước mắt a, chính mình tiền đồ vô ‘lượng’ a.

“Vì cái gì lại không được” Cục cưng tò mò nghi ngờ hỏi tiếp.

“Ngươi chỉ có thể ôm ta, người khác đều không được ôm!” Hơn nữa nhìn cũng chỉ nhìn một mình hắn! Lôi Duẫn Hạo bá đạo xoay khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của sủng nhi.

“Vì sao Ta muốn ôm hắn ta.” Nhìn thử xem có phải hay không cảm giác giống nhau. ‘Bùm’ một tiếng, Dạ quỳ gối trên mặt đất. Sợ tới mức sủng nhi nhảy dựng, đang muốn hỏi, lại bị người gắt gao ôm, thật chặt, hại y động cũng không thể động.

“Sủng nhi muốn ôm hắn ta” Thấy không rõ vẻ mặt của hắn, trên đỉnh đầu sủng nhi truyền đến lời nói bình thản không hề có chút tình cảm của Lôi Duẫn Hạo!

Chỉ là chiếc đũa trong tay nắm thành bốn đoạn để lộ tâm tình chân chính của hắn lúc này, cũng không giống như thanh âm nghe thấy bình thản như vậy.

“Không.... Không có.” Giác quan thứ sáu của sủng nhi, hiện tại bản thân hắn thập phần nguy hiểm. Nếu là nói thật, sẽ phát sinh chuyện không tốt!

“Ác.” Rõ ràng, thấy Lôi Duẫn Hạo không có căng thẳng như vừa rồi, ôm cánh tay sủng nhi, “Làm đau ngươi sao”

Sủng nhi gật gật đầu, Lôi Duẫn Hạo nhu nhu cánh tay y, sợ chính mình vừa rồi không cẩn thận làm y bị thương.

“Vì cái gì muốn ôm hắn ta” Hắn cũng không cho rằng đây là sủng nhi thuận miệng nói nói, tầm nhìn lãnh như kiếm, nhìn Dạ quỳ trên mặt đất.

“Cái kia, chỉ là....” Sủng nhi đỏ mặt, Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy một trận tức giận, khó khăn nghĩ trong tình huống mình không biết được, Dạ cùng sủng nhi đã từng đơn độc ở chung!

Tay ôm sủng nhi đang run rẩy, hiện tại hắn muốn giết người! Đem tên tử sĩ kia ngũ mã phân thây, đem sủng nhi giam lại, đóng chặt chẽ, từ nay về sau chỉ có thể nhìn một mình hắn!

“Chỉ là cái gì..... ” Mặc kệ trong lòng phiên giang đảo hải, lời nói của Lôi Duẫn Hạo vẫn như cũ bình tĩnh. Chẳng qua hai mắt hắn đã biến đỏ, nhìn Dạ một bên mồ hôi lạnh một giọt một giọt từ trên đầu trượt xuống.

Trong đầu không ngừng hồi tưởng, khi nào thì tiểu chủ tử đối với mình có tâm tư như vậyChính mình có phải hay không sẽ chết

Tiểu chủ tử từng đối hắn ta cười, chính là cái thời điểm kia sao Chỉ là, tiểu chủ tử cùng đồng dạng đối Ảnh cười qua a. Cho nên, cho tới nay hắn ta cũng không có phát hiện tiểu chủ tử đối mình giống như đối Hoàng Thượng như thế tươi cười ngượng ngùng kiều mị. Chẳng lẽ là chính mình sai rồi, tiểu chủ tử đối mình là đặc biệt

Sủng nhi nhìn Dạ một bên quỳ, lại ngẩng đầu nhìn đôi môi lạnh rộng của Lôi Duẫn Hạo, mặt hơi đỏ lên, “Thật sự muốn nghe sao”

Nhìn thấy biểu tình sủng nhi như thế, Lôi Duẫn Hạo cảm thấy cái loại khả năng này đã muốn trở thành sự thật! Y còn chưa nói sao Y nhất định phải nói ra, chính mình mới hết hy vọng sao

Không.......Hắn sẽ không chết tâm. Chỉ cần người trên mặt đất bị giết, sủng nhi sẽ không cần ly khai hắn.

Giết hắn ta........Giết hắn ta......

Dạ không cần ngẩng đầu cũng biết chủ tử của mình sinh khí ra sao! Biết rõ chính mình hôm nay hẳn phải chết. Bất quá có tình cảm của tiểu chủ tử, chết thì tính là cái gì. Không khí trong phòng phi thường khẩn trương, đương nhiên, đây là đối với người khác mà nói. Thần kinh thô của sủng nhi liền một chút cũng không có phát hiện có chỗ nào không đúng. Dạ cùng Ảnh quỳ trên mặt đất cũng không phải chuyện hôm nay mới có, cho nên y không có phát hiện cái gì không đúng. Chống đỡ tiểu túi não, còn chăm chú tự hỏi, sau đó lại lắc lắc đầu, vẫn là không biết đáp án.

Hạo cưa cưa quá bá đạo rồi (>.