Độc Sủng Nam Hậu

Chương 36: Ta làm phụ hậu !



Sau khi ta cùng Lãnh Mộc Vân làm bằng hữu, ta rất vui vẻ bởi vì đứa trẻ này thật sự là rất khả ái chứ không giống như Lãnh Nhược Tư vô cùng không đáng yêu “Tiểu Vân Vân, ngươi bình thường làm cái gì a?”

“Đọc sách, viết chữ, luyện công ” Hắn vừa nghĩ vừa nói.

“Phải không? Vậy chẳng phải là không có bao nhiêu thời gian để chơi với ta sao” Ta thất vọng cúi đầu.

“Không sao, ta sẽ bồi ngài chơi. Ta cũng không phải ngày ngày đều bận rộn như vậy” Lãnh Mộc Vân vỗ vỗ ta.

“Thật vậy chăng? Thật tốt. Rốt cục ở hoàng cung cũng có người chơi với ta”

Oa ~~~~~~~~ thúc thúc cười lên thật đẹp nga “Thúc thúc, ta có thể thân thân ngươi không?”

“Ân ”. Được một tiểu hài tử khả ái như vậy thích thật không còn gì bằng.

Ta đem Lãnh Mộc Vân ôm ở trên đùi, hắn mạnh mẽ hôn ta, hôn đến mặt ta đầy nước miếng, chúng ta đùa rất vui vẻ. Chưa gì Lãnh Nhược Tư đã trở lại, thấy cảnh tượng này liền choáng váng, sau đó hắn rống to: “Mộc Vân, dừng lại cho trẫm”. Hừ, tuổi còn nhỏ mà học đòi thói khinh bạc Triệt Nhi.

“Phụ………… Phụ hoàng, đối………… Thực xin lỗi”. Lãnh Mộc Vân sợ tới mức lắp bắp.

“Tiểu Vân Vân, không có việc gì. Nhược Tư, ngươi sao lại dọa hắn chứ? Có trách thì trách ta a?”

“Triệt Nhi, trẫm không mắng hắn. Đừng nóng giận. Triệt Nhi, hôm nay có ngoan ngoãn ăn cơm không?” Hắn lo lắng nhìn ta.

“Hoàng Thượng yên tâm. Vương gia cùng hoàng tử vừa mới ăn xong” Tiểu Hương thay ta trả lời.

“Ân, Triệt Nhi các ngươi về sau không cho lại chơi như vậy” Tuy rằng Mộc Vân là nhi tử của hắn nhưng hắn vẫn ghen.

“Vì cái gì chứ? Ta cùng Tiểu Vân Vân đùa có cái gì không thể sao?” Ta cùng Tiểu Vân Vân đùa giỡn cũng không gây trở ngại gì cho hắn a !

“Này…… Dù sao về sau cũng không cho phép”. Không thể nói với Triệt Nhi là hắn ăn dấm chua với cả nhi tử của mình?

“Ngươi không nói đạo lý. Tiểu Vân Vân chúng ta đi” Không để ý tới hắn.

Đau quá ! Hắn dùng sức làm cái gì? Ta đau đớn do hắn ra tay quá nặng “Đau quá, buông”

“Thực xin lỗi Triệt Nhi. Trẫm làm đau ngươi”. Hắn đau lòng hôn ta.

Chúng ta hai người hôn ngày càng sâu. Tiểu Lan thấy thế liền mang theo Lãnh Mộc Vân đi ra ngoài, một lúc lâu sau chúng ta mới dừng lại.

“Ân ~~~~~ Nhược Tư, còn có người” Ta thở dốc nói.

“Người nào? Bọn họ sớm đã đi rồi. Triệt Nhi, trẫm nhất định phải ăn ngươi” Hắn ôm ta đi lên trên giường.

“Đại sắc lang a~~~~” Ta đỏ mặt nói.

“Không sai. Gặp phải ngươi, trẫm liền thành đại sắc lang. Cho nên đều là ngươi sai”

Hả ~~~~~~ này cũng có thể trách ta a? Hắn vừa hôn ta vừa cởi bỏ quần áo của ta “Nhược Tư, đợi lát ngươi nhẹ thôi. Đã lâu không có làm, ta không muốn bị thương” Cái loại thương này chết cũng không thể không biết xấu hổ gọi ngự y xem.

“Yên tâm đi, trẫm sẽ không lộng thương ngươi” Triệt Nhi mà bị thương thì hắn cũng đau lòng .

Kế tiếp trong phòng tràn đầy xuân ý…………

Chờ ta tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, Lãnh Nhược Tư đã sớm đi vào triều “Vương gia, ngài ngồi dậy ăn một chút gì đi” Tiểu Hương buồn cười nhìn ta.

“Tiểu Hương, ngươi cười cái gì?” Ta có cái gì không đúng sao?

Tiểu Lan đem gương đưa đến trước mặt ta, ta vừa thấy liền choáng váng, liền rống to “ Lãnh Nhược Tư, ngươi đúng là đại sắc lang. Đi chết đi !”

Hắn thế nhưng lại đem ta cắn thành trọng thương? Ô ~~~~~~ hắn muốn ta làm thế nào để ra ngoài gặp người chứ? Ta buồn bực ăn xong một chút thức ăn. Đợi đã lâu cũng không thấy Lãnh Mộc Vân Lai tới tìm ta, hắn đã nói là sẽ tới tìm ta để đùa a ! Hắn không thể đến tìm ta vậy ta đi tìm hắn là tốt rồi! Ta ở bên cạnh ao tìm được hắn “Tiểu Vân Vân, ngươi vì cái gì nói chuyện không giữ lời?”

“Ta không muốn làm bạn với ngài. Ngài chuyên đi câu dẫn phụ hoàng, ngài là người xấu” Hắn vừa nói vừa nhìn thẳng vào ta.

Cái gì, ta câu dẫn Lãnh Nhược Tư? Đây chính là thiên cổ kì oan a ! Rõ ràng là hắn câu dẫn ta cơ mà. Là ai nói lung tung với Tiểu Vân Vân a? “Tiểu Vân Vân không nên nghe người khác nói lung tung nga” Ta cười cười ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của hắn.

Hắn lại không vừa ý mà đẩy ngã ta, tay của ta bị cọ đến xuất huyết “Vương gia, ngài không sao chứ? Ngươi làm cái gì a? Vì cái gì đẩy Vương gia?” Tiểu Hương tức giận nhìn hắn.

“Được rồi, chúng ta đi thôi” Xem ra ở trong hoàng cung này không có người nào chơi với ta nữa. Ta còn Duẫn Tuyết để chơi là tốt lắm rồi.

Ta vừa mới đi không xa chợt nghe một tiếng nổ. Ta quay đầu thì thấy Lãnh Mộc Vân rơi vào hồ nước. Ta vội nhảy vào, lạnh như băng, nước lạnh như băng ! Ta bơi tới chỗ Lãnh Mộc Vân rồi ôm lấy hắn, Tiểu Hương các nàng sợ tới mức kêu to: “Vương gia………… Ngài đâu ! Ngài đâu !”

Ta dùng hết toàn lực hướng về phía bờ, nước ao lạnh như băng cứ liên tục lan vào người, ta cảm giác thân thể đã không còn là chính mình, thật lạnh! Ta không thể ngất xỉu được, Tiểu Vân Vân còn ở nơi này! Ta dùng hết tia khí lực cuối cùng để đem hắn đưa lên bờ “Tiểu Lan, mau đỡ lấy hắn”

Tiểu Lan vội vàng nắm lấy Tiểu Vân Vân, thấy Tiểu Vân Vân được cứu ta nháy mắt mất đi tri giác rồi từ từ chìm xuống “Vương gia…………” Tiểu Hương sợ tới mức kêu thảm thiết.

Vừa rồi tranh cãi ầm ĩ dẫn tới rất nhiều người vây xem, Lãnh Nhược Tư cũng nghe tiếng mà đến “Triệt Nhi, làm sao vậy?” Hắn lo lắng hỏi.

Tiểu Hương sợ tới mức nói không ra lời, chỉ vào hồ sen mà ta đang chìm xuống. Lãnh Nhược Tư sắc mặt xanh mét nhảy xuống, một hồi lâu sau bế một kẻ đã sớm hôn mê là ta lên, khẩn trương vỗ vỗ mặt của ta mà kêu: “Triệt Nhi, Triệt Nhi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, không cần ngủ a !”

Nhưng ta căn bản là không có phản ứng. “Người đâu, mau triệu Duẫn Dung tiến cung cho trẫm”

Lãnh Nhược Tư ôm ta trở về, giúp ta thay quần áo ướt sũng rồi đắp lên một cái chăn, chính hắn cũng vội vàng thay bộ quần áo ướt sũng. Lãnh Mộc Vân được nhũ mẫu (vú em) giúp hắn thay quần áo. Lúc này Duẫn Dung cũng đã đến, hắn càng khám bệnh sắc mặt càng khó coi “Hoàng Thượng, hoàng hậu hắn………… Hắn…………” Duẫn Dung ấp a ấp úng .

“Nói mau, Triệt Nhi làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư rống to.

“Hoàng hậu hắn mang rất nhiều hàn khí, thân thể hắn vốn đã không tốt, lần này hàn khí công tâm, chỉ sợ hoàng hậu không qua khỏi”

“Không………… Triệt Nhi sẽ không có việc gì, sẽ không” Lãnh Nhược Tư ôm chặt lấy ta, rất sợ ta sẽ biến mất, Triệt Nhi trên người thật lạnh !

“Chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có sao? Vương gia thật sự sẽ chết sao?” Tiểu Lan thương tâm nhìn Duẫn Dung.

“Kia cũng không phải, bất quá loại thống khổ này thần sợ hoàng hậu sẽ chịu không được”

“Duẫn Dung, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng được”. Triệt Nhi trên người cùng khối băng giống nhau, còn như vậy nữa hắn thật sự sẽ…………

“Được rồi.”

Duẫn Dung sai người đem bồn tắm (loại bồn tắm thường thấy trong phim cổ trang đấy) đổ đầy nước ấm, hắn vội bỏ dược liệu vào và giải thích “Hoàng Thượng thuốc này là vật cực nhiệt, có thể trừ hàn khí trên người hoàng hậu nhưng lúc khai trừ thì hai luồng khí nóng lạnh sẽ ở trong cơ thể va chạm dẫn tới đau đớn khó nhịn. Bất quá đợi hàn khí bị tách ra thì tốt rồi, hiện tại đem hoàng hậu bỏ vào bồn nước đi thôi !”



Lãnh Nhược Tư không chút do dự đem ta thả vào, thân thể ta vốn đang lạnh như băng liền gặp nhiệt. Không lâu sau, thân thể có hai cổ khí dường như giằng co không ngớt làm ta khó chịu đến rơi lệ, thống khổ rên rỉ: “Thật là khó chịu, đau quá. Nhược Tư đau quá, Nhược Tư, Nhược…………”

“Triệt Nhi, Triệt Nhi” Lãnh Nhược Tư khuôn mặt vạn năm băng sơn xuất hiện một dòng lệ nóng chảy, hắn gắt gao cầm tay của ta.

“Đau quá, Nhược………… Nhược Tư đau đớn quá”. Ta càng không ngừng kêu to.

“Triệt Nhi………… Đủ rồi , không cần tái tra tấn hắn” Thấy Triệt Nhi mặt trắng bệch không ngừng thống khổ rên rỉ, tâm hắn tựa như bị người xé ra thành từng mảnh từng mảnh. Thật đau, đau quá.

“Hoàng Thượng, đây là biện pháp duy nhất có thể trừ đi hàn khí trên người hoàng hậu, qua được thì sẽ tốt”

Tiểu Hương các nàng khóc không thôi. Đột nhiên Tiểu Lan hung ác nói với Lãnh Mộc Vân: “Ngươi ra ngoài cho ta. Nếu không phải tại ngươi Vương gia sao có thể như vậy? Vương gia thích ngươi như vậy, ngươi lại nghe lời người khác làm hắn thương tâm. Cuối cùng còn………… Ngươi ra ngoài cho ta”

“Sao lại thế này?” Lãnh Nhược Tư hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Mộc Vân.

Tiểu Lan vừa khóc vừa đem chuyện vừa rồi nói cho Lãnh Nhược Tư, hắn hung hăng cho Lãnh Mộc Vân một cái tát “Ra ngoài cho trẫm. Trẫm không bao giờ muốn ngươi xuất hiện trước mặt Triệt Nhi nữa.”

Lãnh Mộc Vân khóc chạy ra ngoài, hắn thật khổ sở, là hắn hại thúc thúc, nhưng hắn không phải cố ý, không phải a ! Đều là do bọn phi tử hậu cung a! Loại thống khổ giằng co này bảy ngày sau mới chấm dứt.

Bảy ngày sau ta tỉnh lại thì thấy Lãnh Nhược Tư tiều tụy không chịu nổi “Nhược Tư, ngươi làm sao vậy? Thật khó coi nga”

“Triệt Nhi, ngươi tỉnh. Hù chết trẫm” Hắn ôm chặt lấy ta.

“Nhược Tư, ngươi làm đau ta. Tiểu Vân Vân thế nào rồi ?” Vì cái gì ta không thấy hắn? Ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của hắn đó nha.

“Miễn bàn dến cái tên nghịch tử kia đi, nếu không phải hắn tin lầm lời người khác sẽ không làm vậy với ngươi, ngươi như thế nào lại thành…………” Ngẫm lại trong lòng liền run sợ.

Lãnh Mộc Vân co đầu rụt cổ vào thấy Lãnh Nhược Tư ở đây vội vàng lui ra ngoài “Tiểu Vân Vân sao phải đi a?”

“Thực xin lỗi”. Hắn áy náy cúi đầu.

“Ân, ta chấp nhận lời xin lỗi. Tiểu Vân Vân lại đây a !” Đứng xa như vậy làm cái gì?

Hắn sợ hãi mà bước lại đây “Tiểu Vân Vân ngươi như thế nào? Ánh mắt như thế nào hồng như vậy a?”

“Thực xin lỗi a ! Ta không phải cố ý, phụ hoàng không cho ta đến bên cạnh ngài. Ô ~~~” Hắn khóc rất thê thảm, hắn rất thích thúc thúc, rất thích nga !

“Cái gì? Nhược Tư, vì cái gì chứ?” Ta kinh ngạc nhìn Lãnh Nhược Tư.

“Bởi vì hắn thiếu chút nữa hại chết ngươi.”

“Nhược Tư, Tiểu Vân Vân cũng không phải cố ý sao phải làm như vậy chứ?” Quá mức.

“Được rồi, chỉ cần ngươi không có việc gì là được. Cái gì cũng theo ý ngươi mà làm” Lãnh Nhược Tư do dự cuối cùng vẫn là đáp ứng rồi !

“Đây chính là ngươi nói. Tiểu Vân Vân không có việc gì, về sau không có việc gì thì tới tìm ta chơi a !”

“Dạ, mẫu hậu” Hắn rất thích thúc thúc, hắn muốn thúc thúc làm mẫu hậu hắn, chỉ có thúc thúc mới có tài năng thay thế được mẫu hậu hắn.

“Ngươi bảo ta là cái gì?” Làm ta sợ nhảy dựng a !

Lãnh Nhược Tư vội vàng tiến tới giúp ta thuận khí “Mẫu hậu a! Ngài không phải vợ của phụ hoàng sao? Ta nhận ngài làm nương (mẹ) là tốt lắm!” Hắn vui vẻ không thôi.

“Không cho gọi ta là mẫu hậu, ta là nam”

“Vậy gọi ngài cái gì? Phụ hậu được không?” Hắn nghĩ nghĩ.

Phụ hậu? Có thể nhận, ta thế nhưng làm Phụ hậu đi?