Độc Sủng Nam Hậu

Chương 15: Ngươi không tin ta hà cớ gì ta phải tin ngươi



Từ sau lần đó, ta suốt ngày nằm không xuống giường được “Triệt nhi, trẫm ôm ngươi đứng lên ăn một chút”. Hắn ôn nhu ôm lấy ta.

Ta căm tức nhìn hắn, hắn không ngại mà cười như nở hoa “Cười cái gì mà cười ? Ngươi răng trắng lắm sao ?” Thấy hắn mang biểu tình giống như tên ăn trộm, ta liền đánh cho hắn vài cái.

“Trẫm vui vẻ a ! Triệt nhi rốt cục thì đã là người của trẫm”. Đối với hắn mà nói đúng là sướng chết, chẳng những không một chút oán hận kẻ bỏ thuốc mà ngược lại hình như còn vô cùng cảm kích, chỉ kém hắn đối với ơn ông trời vạn lần cảm tạ

“Đủ rồi, không cần nói nữa. Ta đói bụng”. Nhắc tới ta liền sinh khí, ta có lòng tốt giúp hắn thế mà lại bị kết cục như vầy.

Lãnh Nhược Tư hiểu được ta sinh khí lập tức im miệng mà ngoan ngoãn uy ta ăn “Triệt nhi, đợi lát nữa trẫm sẽ đi ra ngoài. Hãy nghĩ ngơi cho tốt, có cái gì thì kêu Tiểu Hương”. Hắn dặn dò ta.

“Được, ngươi đi đâu ?”. Ta tò mò hỏi.

“Đi mua vài vật dụng hằng ngày để chuẩn bị lên đường”. Hắn giải thích

“Nga, đi sớm về sớm !”. Trước nên ngủ thôi.

Chờ ta tỉnh thì thấy trong phòng không có người, ta muốn đứng lên uống miếng nước nhưng vừa bước chân xuống giường thì chân đã mềm nhũn làm ta ngã trên mặt đất. Tiểu Lan thấy vậy vội vàng đi vào dìu ta đứng lên “Vương gia, ngài không có việc gì chứ ? Người muốn cái gì cứ nói cho ta biết thì được rồi”. Đỡ ta trở lại giường.

” Tiểu Lan, cho ta chén nước đi !”

Tiểu Lan đưa chén nước tới rồi giúp ta ngồi dậy uống. Chờ ta uống xong liền cảm thấy đầu óc choáng váng, lại ngủ tiếp, cái gì cũng không biết. Nhưng lúc này Tiểu Lan thật nhu tình mà vuốt ve mặt của ta, nhẹ nhàng hôn lên mắt của ta. Đúng lúc này Lãnh Nhược Tư trở lại, xuyên qua cánh cửa sổ liền thấy một màn ái tình mà gân xanh nổi đầy, tay nắm chặt lại thành quyền.

Lại tỉnh dậy một lần nữa, thấy Lãnh Nhược Tư cả người phát ra hơi thở lạnh như băng ngồi ở bên giường “Nhược Tư, ngươi đã trở về” Ta vui vẻ nói.

“Vừa rồi ngươi làm cái gì ?” . Hắn lạnh lùng nhìn ta.

“Ta ở đây ngủ a ! Ngươi làm sao vậy ?”. Hắn như thế nào mà lạ như vậy a ?

“Luôn luôn ngủ sao ?”. Hắn truy vấn ta.

“À không ! Ta đã tỉnh lại một lần và được Tiểu Lan giúp uống nước. Sau đó ta lại ngủ tiếp” . Hắn rốt cuộc sao vậy ?

Anh mắt Triệt nhi trong suốt như vậy không giống là đang nói dối a ! Mấy ngày kế tiếp Lãnh Nhược Tư là lạ, chờ đến khi ta có thể xuống giường liền vui vẻ chạy khăp nơi, lâu lắm không hoạt động mà ! “Cả nhóm chúng ta ra ngoài đi dạo”, rốt cục có thể ra khỏi cửa.

Ta lôi kéo bọn họ ra ngoài, ở trên đường ta như ngựa hoang thoát cương chạy xung quanh dạo chơi, sớm đem bọn người Lãnh Nhược Tư như không tồn tại. Bởi vì đùa vui quá mức mà không chú ý đến thời gian, và cũng không chú ý cả việc chiếc xe ngựa đang hướng về phía ta chạy tới. Tuy rằng ta tránh được nhưng cánh tay vẫn là bị thương đến chảy máu , Lãnh nhược tư nhanh chóng chạy lại bên ta, nhưng có một người so với hắn còn nhanh hơn, đó là Tiểu Lan. Nàng quả thực có thể nói là tốc độ siêu âm , nào giống tốc độ nhu nhược mà nữ tử nên có a?

” Vương gia ngài có bị thương hay không?” Nàng lo lắng nhìn khắp người ta để đánh giá.

Nàng sao lại cuống lên thế chứ? Người cần cuống không cuống, kẻ không nên sốt ruột thì lại sốt ruột. Nhìn Tiểu Lan cùng ta quan hệ dị thường trong mắt Lãnh nhược tư là thập phần chướng mắt, “Ta không sao, chỉ là tay hơi đau”

Lãnh nhược tư sắc mặt khó coi tiêu sái bước lại. Chưa đầy hai lời đã ôm ta trở về khách điếm, giúp ta băng bó thật tốt miệng vết thương, nhưng hắn một câu cũng chưa nói,” Nhược Tư ngươi làm sao vậy?”, ta nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn không lên tiếng đến buổi cơm chiều ” Để trẫm giúp ngươi tắm rửa, cẩn thận miệng vết thương không được dính nước”. Hắn cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với ta.

” Tốt !” ta cao hứng nhìn hắn.

Hắn ra ngoài chuẩn bị nước tắm rửa, ta một mình ở trong phòng đột nhiên có người thổi khói vào phòng, sau đó ta cái gì cũng không biết. Lãnh Nhược Tư chuẩn bị xong trở về phòng không phát hiện ta liền đi chung quanh tìm, cuối cùng ở phòng của Tiểu Lan và thấy Tiểu Lan nói với ta “Vương gia ngài chậm một chút, đợi lát nữa ta giúp ngài tắm rửa.” Nàng đỏ mặt nói.

Bởi vì ta trúng khói mê nên cái gì cũng không biết, tự nhiên cũng không lên tiếng. Lãnh Nhược Tư nhìn thấy nên giận sôi lên nhưng lại cố gắng khắc chế chính mình nhìn kĩ lại tình huống. Sau đó Tiểu Lan cởi quần áo của ta rồi đưa ta để vào bồn nước, còn đặc biệt mở cửa sổ ra làm cho Lãnh Nhược Tư thấy nàng cùng ta tắm rửa, còn dùng bộ dáng vô cùng thân thiết.

Lãnh Nhược Tư xem mà gân xanh ứa ra, không thể nhịn được nữa nên đá văng cửa vọt vào. Khi hắn vọt vào, Tiểu Lan cho ta ngửi cái gì đó làm cho ta tỉnh lại, ta thấy chính mình thân ở trong hoàn cảnh không biết phản ứng thế nào cho phải. ” Đúng là lớn gan, dám để trẫm bắt được ngươi cùng nàng tư thông”. Lãnh Nhược Tư bạo khí.

Cái gì tư thông a? Ta đứng lên lau khô thân thể rồi mặc quần áo, lúc này bọn Tiểu Hương nghe tiếng mà đến,” Nhược Tư ngươi nói cái gì đi? Nàng như thế nào lại ở trong phòng của ta?” . Như thế này từ hồi nào? Hắn như thế sao lại trở nên hào phóng như vậy ? Để cho người khác tùy tiện thưởng thức cơ thể của ta?

Lãnh Nhược Tư không nói chuyện, Tiểu Hương nhìn thẳng ta rồi nháy mắt ” Tiểu Hương ngươi bị gì sao ?” không rõ nhìn nàng.

” Làm cho trẫm thấy rõ con người ngươi ! Giữa trưa trẫm thấy các ngươi ở trong phòng hôn môi, buổi tối ngươi lại đến đây cùng nàng ở trong phòng làm loại sự tình này?” Hắn hận không thể ăn ta.

” Hoàng Thượng ngài không nên trách Vương gia, là ta sai, đều là ta sai. Ta yêu Vương gia, là ta câu dẫn hắn, chúng ta là thật lòng yêu nhau, cầu Hoàng Thượng thành toàn”. Tiểu Lan khóc điềm đạm đáng yêu.

Cái gì? Ta giữa trưa cùng Tiểu Lan kiss, ta sao lại không biết? Còn có Tiểu Lan ở trong lời nói có gì sai nha? Ta khi nào yêu nàng ? Uy uy uy ngươi nói lung tung kẻo hại chết ta. Đúng rồi giữa trưa ta là uống trà Tiểu Lan đưa nên mới ngủ, vừa rồi là ta trúng khói mê sau đó thì xuất hiện ở trong phòng nàng. Hết thảy đều là nàng giở trò quỷ, nàng vì cái gì lại làm như vậy chứ? Đã hiểu rõ vấn đề, trước hết ta nên giải thích rõ ràng

“Ta không có làm”. Ta thành thật nhìn Lãnh Nhược Tư.

” Không có làm? Thu hồi ánh mắt trong suốt của ngươi đi, vừa rồi trẫm chính vì thế mới bị ngươi lừa, ngươi đến cả nữ nhân cũng không bằng, dám làm không dám nhận.” Hắn không lưu tình chút nào đả kích ta.

“Ta không có làm sẽ không làm, ngươi thế nhưng tin nàng cũng không tin ta?” Ta không thể tin được nhìn hắn.

” Ta chỉ tin những gì chính mình tận mắt nhìn thấy”. Những lời này đánh vỡ tất cả kì vọng của ta.

” Vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, có khi tận mắt thấy cũng không nhất định là sự thật. Ta giữa trưa nay là vì uống trà của Tiểu Lan nên mới ngủ, vừa rồi ta trúng khói mê đến khi ta tỉnh lại liền biến thành như vậy”. Ta không ôm hy vọng nói.

” Ngươi cho là trẫm còn có thể tin tưởng sao? Trẫm vốn tưởng rằng ngươi luôn nói thật với trẫm nên trẫm đã muốn tác thành cho các ngươi, không nghĩ tới ngươi thế nhưng có gan ăn vụng lại không có can đảm thừa nhận, ngươi thật đúng là tiểu nhân âm hiểm !” Hắn khinh bỉ ta.

Ba một chưởng đánh thượng hắn “Lãnh Nhược Tư ta nói cho ngươi biết, ta Mộ Dung Triệt dám làm dám chịu, nếu ta thật sự ăn vụng như ngươi nói đã sớm chạy còn chờ ngươi tới bắt gian sao? Ngươi cũng quá coi khinh ta, ta Mộ Dung Triệt không giống ngươi nghĩ là ngươi tùy tiện như vậy, ta cùng ngươi đã hoàn thành trò chơi”. Xoay người bước đi.

Mọi người thấy ta đánh Lãnh nhược tư đều choáng váng ” Có ý tứ gì?” Lãnh Nhược Tư ngây ngốc hỏi.

” Ý tứ chính là ta không cần ngươi, ngày mai đem hưu thư cho ta, đêm nay ta đến phòng Tiểu Hương ngủ”. Không để ý bọn họ liền bước đi ra ngoài.

Lưu lại kinh ngạc cho tất cả mọi người, ta đi thực tiêu sái, nhưng lòng của ta trước nay chưa từng đau như vậy, đau quá, đau quá…